Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con
-
Chương 21: Chú Hai
Là chú Hai.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông đơ ra, bé không biết chú Hai tới làm gì, thế nhưng bé cảm thấy bất an nên không nuốt nổi tàu hũ nữa, quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa hỏi: "Làm sao lại không ăn nữa vậy?"
Lâm Đông khiếp sợ nhìn về phía ven đường.
Lâm Lệ Hoa thuận theo tầm mắt của Lâm Đông nhìn sang, nhìn thấy anh Hai nhà họ Lâm đã lâu không gặp, sắc mặt cô trầm xuống, tức giận hỏi: "Anh tới làm gì?"
Chú Hai cười híp mắt bước hai bước: "Thăm em mà."
"Không cần."
"Vậy anh đến thăm Lâm Đông."
Chú Hai chuyển hướng sang Lâm Đông, phát hiện đứa nhỏ này hình như tăng cân một chút, cũng cao thêm một chút, càng đẹp hơn, vừa định vươn tay vuốt mặt Lâm Đông, Lâm Đông nhanh chóng đứng dậy, đứng bên cạnh Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa nghiêng người che chở Lâm Đông, mất hứng đứng lên, hỏi: "Rốt cuộc là anh tới để làm gì?"
"Thăm mọi người thôi."
"Nhìn rồi, có thể đi được chưa?"
"Lại có chuyện để nói nữa." Chú Hai mặt dày nói.
Lâm Lệ Hoa rất không vui hỏi: "Chuyện gì?"
Chú Hai nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa sợ ông anh Hai này của cô lại nói ra mấy thứ không được xuôi tai gì, làm tổn thương Lâm Đông, vì vậy xoa đầu Lâm Đông nói: "Lâm Đông, cửa tiệm mở rồi, con ra về trông cửa tiệm nhé?"
Lâm Đông gật đầu.
"Đi đi."
Lâm Đông mở miệng hỏi: "Vậy còn cô thì sao ạ?"
"Lát nữa cô trở lại ngay, con đi về trước đi."
"Dạ."
Lâm Đông lập tức cầm lấy bóp tiền của Lâm Lệ Hoa, nhanh chóng rời khỏi chú Hai, đi về tiệm tạp hóa. Hai cánh cửa gỗ của tiệm tạp hóa mở rộng, thế nhưng chậu lớn, mấy cái chổi chưa kịp bày ra, cô đã dẫn bé đi ăn tàu hũ, bé đi vào trong tiệm, đầu tiên là đi vào trong quầy hàng, nhón chân lên, cầm bóp tiền lẻ trong tay bỏ vào ngăn kéo trong quầy hàng, sau đó đi ra ngoài, lấy khay chứa hàng trước mặt chất một đống chậu lớn rồi chổi, hự hự kéo đến cửa tiệm.
Lôi với kéo hồi lâu, rốt cục đem đủ thứ chất đầy ngoài cửa giống như cô hay bày, bé mệt tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, tiếp theo lại chạy đến khu nhà nhỏ phía sau tiệm tạp hóa, múc nửa chậu nước, đầu tiên là rửa tay nhỏ, sau đó nhấc nửa chậu nước, lảo đảo bưng đến cửa tiệm, cho cô và mọi người lát nữa đến chơi cờ rửa tay, sau đó ngồi ở cửa tiệm tạp hóa chờ cô.
Đợi lâu cũng không thấy cô trở về, cũng không có ai tới mua đồ, bé ngẩng đầu nhỏ nhìn bầu trời, bầu trời xanh như vậy, đám mây trắng như vậy, đẹp như vậy, ông ở trên trời nhất định rất vui vẻ.
Ông ơi.
Bé hướng về phía bầu trời nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, vừa quay đầu là Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên bước nhanh chạy tới, hỏi: "Lâm Đông, cậu Hai đến làm gì thế?"
Lâm Đông trả lời: "Không biết."
"Có phải là đón mày về không?"
Lâm Đông sững sờ.
"Có phải không hả?"
"Em không biết."
Hạ Tiểu Xuyên giậm bàn chân nhỏ nói: "Vậy được rồi! Vừa nãy ba anh nói đúng rồi! Mày phải đi! Mày phải về nhà cậu Hai! Mày không được đi nhá, mày còn phải cùng chơi với anh."
Lâm Đông sững sờ một chút, thì ra, thì ra chú Hai tới đón bé đi, đúng, là tới đón bé, trước đây bé ở mấy ngày nhà bác cả, sau đó đi qua nhà chú Hai ở mấy ngày, tiếp đến lại đi qua nhà cô Ba mấy ngày, chỉ có thể ở mấy ngày, nếu ở lại quá lâu, tất cả mọi người đều sẽ chán ghét bé.
Có thể, có thể là cô cũng không thích bé.
Bé lại một lần nữa cúi đầu nhỏ, không nói một lời.
Hạ Tiểu Xuyên gọi: "Lâm Đông!"
Lâm Đông không lên tiếng.
"Lâm Đông!"
Lâm Đông vẫn không hé răng.
"Tại sao mày lại không nói gì vậy?"
Lâm Đông vểnh miệng nhỏ nhưng không khóc.
Hạ Tiểu Xuyên không hiểu tâm tư của Lâm Đông, ở bên cạnh líu ra líu ríu nói chuyện Lâm Đông nói, không cho Lâm Đông đi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy ba người Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ, nhóc nhanh chóng chạy lại nói với Mục Hưng Hà: "Hưng Hà, Lâm Đông phải đi."
Mục Hưng Hà hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Đi sang nhà cậu Hai của em."
"Tại sao?"
"Em cũng không biết."
Mục Hưng Hà đi nhanh đến bên cạnh Lâm Đông, hỏi: "Đông Đông, em phải đi hả?"
Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ, bi thương nhìn về phía Mục Hưng Hà gật đầu.
"Tại sao?"
"Bởi vì em không có ba mẹ."
"Ba mẹ em đâu?"
"Em không biết."
Mục Hưng Hà cũng không biết nói gì.
Tưởng Tiểu Quân mở miệng hỏi: "Em không đi không được à?"
Lâm Đông thấp giọng nói: "Em là trẻ con, phải nghe lời người lớn."
Kỳ Kỳ bị chậm nửa nhịp nói: "Mày đừng có đi mà, chúng ta vừa mới trở thành bạn tốt thôi."
Lâm Đông liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, lại cúi đầu lần nữa, ngoan ngoãn ngồi.
Kỳ Kỳ không có cách nào.
Tưởng Tiểu Quân không có cách nào.
Hạ Tiểu Xuyên nhìn Lâm Đông.
Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông, em đừng đi, ở nhà anh nè."
Lâm Đông ngước mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà hỏi: "Có thể không ạ?"
"Có thể chứ, buổi tối ngủ cùng anh, ban ngày chúng ta cùng đi học."
"Không được." Tưởng Tiểu Quân nói: "Lỡ ba mẹ mày không muốn thì sao?"
"Tại sao lại không muốn?"
"Bởi vì mẹ tao nói, nuôi trẻ con phải tốn nhiều tiền, kiếm tiền rất khó, không nuôi nổi."
"Tao kiếm tiền nuôi Đông Đông."
"Chúng ta vẫn là trẻ con, kiếm không được tiền!" Tưởng Tiểu Quân nghiêm túc nói: "Kiếm tiền rất cực khổ, rất cực khổ!"
Mục Hưng Hà trong nháy mắt ủ rũ.
Tưởng Tiểu Quân cũng không nói nữa.
Hạ Tiểu Xuyên không nói một lời.
Kỳ Kỳ đột nhiên khổ sở.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự ly biệt tràn ngập khắp năm người, tuy rằng không hiểu "Không nỡ" là loại tâm trạng gì, thế nhưng cũng đều chìm đắm trong đó, bốn người đều chau mày, vây quanh Lâm Đông đứng nhìn Lâm Đông, Lâm Đông khổ sở mà gục đầu xuống, bỗng nhiên nghe thấy giọng của cô.
"Mấy đứa đứng thành một đống ở đây làm gì vậy?"
Năm người Lâm Đông lập tức quay đầu nhìn sang.
Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng chạy lên nói: "Mẹ, mẹ đừng để Lâm Đông đi có được không? Đừng để cho Lâm Đông đi, để Lâm Đông ở lại nhà chúng ta làm em trai của con đi."
Lâm Lệ Hoa hỏi ngược lại: "Lâm Đông đi đâu hả?"
"Đi qua nhà cậu Hai ạ."
"Ai nói?"
"Ba nói." Hạ Tiểu Xuyên đưa ngón tay chỉ Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương liền vội vàng nói: "Anh không có nói."
"Ba có nói mà."
"Ba nói là "hình như"."
"Đó cũng là nói mà."
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương sờ mũi một cái nói: "Anh tưởng anh Hai tới đón Lâm Đông."
"Anh ta làm gì có lòng tốt như vậy chứ?"
"Đúng là không có lòng tốt."
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông.
Hai mắt Lâm Đông đỏ ngầu, ánh mắt lo sợ nghi hoặc nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa đi lên trước, liếc mắt nhìn trang trí ngoài quán, chậu lớn, ghế nhỏ, cái chổi, dao thái rau đều được bày chỉnh tề, ngay cả nước rửa tay cũng được chuẩn bị sẵn, trong lòng ấm áp, lần thứ hai nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Những thứ này đều là con bày hả?"
Lâm Đông gật đầu.
"Giỏi quá."
Lâm Đông không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa đi lên trước, ôm Lâm Đông vào lòng, cười hỏi: "Có phải là nghe Tiểu Xuyên nói bậy, cho là cô không cần con nữa phải không?"
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nói bậy!"
Lâm Đông nghi ngờ nhìn Lâm Lệ Hoa, không hiểu ý của Lâm Lệ Hoa là gì.
Lâm Lệ Hoa nói: "Chú Hai không phải tới đón con."
Lâm Đông hỏi: "Vậy chú ấy tới đây làm gì ạ?"
Lâm Lệ Hoa móc ra một quyển sổ hộ khẩu từ trong túi của tạp dề nói: "Chú Hai đến đưa hộ khẩu của con, chúng ta có thể đem tên của con viết lên sổ hộ khẩu của chúng ta, con sẽ chính thức trở thành người nhà chúng ta rồi."
Lâm Đông không hiểu lắm chuyện sổ hộ khẩu, thế nhưng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân hiểu, Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Anh và ba mẹ anh, người một nhà đều nằm trong một quyển sổ hộ khẩu, chung một sổ hộ khẩu chính là người một nhà."
Tưởng Tiểu Quân cũng nói tiếp: "Anh với ba mẹ anh cũng cùng một sổ hộ khẩu đó, có sổ hộ khẩu là có thể đi học lớp một rồi!"
Vừa nghe mấy cái này Lâm Đông vừa nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nghe hiểu không?"
Lâm Đông có chút hiểu cũng có chút không hiểu.
Lâm Lệ Hoa nói: "Yên tâm, cô thề với con, cô ở chỗ nào, chỗ đó chính là nhà của con, cái gì mà bác cả, chú Hai, cô Ba đều cho bọn họ đi gặp quỷ đi! Sau này người nhà của con chỉ có cô, dượng của con cùng Tiểu Xuyên, có được hay không?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ được."
Mục Hưng Hà vui vẻ hỏi: "Mẹ của Tiểu Xuyên, có phải Đông Đông không cần đi nữa không ạ?"
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Đây chính là nhà của nó, nó đi chỗ nào nữa, chỗ nào cũng không đi."
"Quá tốt rồi! Đông Đông em không cần đi nữa!" Mục Hưng Hà nhanh chóng ôm lấy Lâm Đông tay.
Tưởng Tiểu Quân nói: "Sau này em chỉ cần ở lại trấn Cẩm Lí thôi."
Hạ Tiểu Xuyên chạy tới nói: "Mày vẫn là em trai của anh."
Kỳ Kỳ cũng chạy tới nói: "Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?"
Lâm Đông gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, nằm úp sấp trên hõm cổ Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa cười vỗ nhẹ phía sau lưng Lâm Đông, bỗng nhiên cảm giác hõm cổ nóng lên, sau đó nghe thấy tiếng khóc rúc rích như động vật nhỏ của Lâm Đông, đặc biệt nhỏ nhắn, đặc biệt nhỏ, dường như không dám khóc nhưng lại không nhịn được, trong lòng cô cảm thấy đau xót, đôi mắt cùng đỏ, nghĩ đến mấy người anh Hai quá đáng của cô.
Mấy người này sợ ngày nào đó cô đem Lâm Đông đưa trở về, anh cả hao tốn khí lực đem Lâm Đông trong hộ khẩu Lâm gia chuyển ra ngoài, cưỡng ép kín đáo quăng Lâm Đông sạch sành sanh, tốt xấu gì thì Lâm Đông cũng từng là niềm an ủi rất lớn của lão gia tử khi hấp hối cơ mà.
Đám người cặn bã kia!
Lâm Lệ Hoa tức giận nghiến răng, nhìn ngoài quán sắp xếp tạp vật chỉnh tề và chậu nước, trong lòng vui vẻ, nới với Hạ Tiểu Xuyên: "Đi, sang một góc mà chơi, để mẹ rửa mặt cho em trai con."
"Con cũng muốn rửa mặt."
"Mặt con không bẩn, đi đi." Lâm Lệ Hoa nhìn Mục Hưng Hà nói: "Hưng Hà, dẫn bọn họ đi sang một bên chơi đi, lát nữa để Lâm Đông đi tìm mấy đứa sau."
"Dạ được." Mục Hưng Hà mang theo mấy đứa trẻ đi ra ngoài.
Lâm Lệ Hoa ôm Lâm Đông đến sân sau, rửa mặt cho Lâm Đông.
Hạ Thanh Chương cũng tới đây, nhìn Lâm Đông mặt toàn nước mắt, ý cũng có chút khổ sở, hỏi: "Lâm Đông, lúc bình thường ông hay gọi con là gì?"
"Dạ Đông Đông ạ."
"Vậy sau này dượng và cô cũng gọi con như vậy được không?"
"Dạ được."
"Không được buồn nhé, sau này nếu có buồn thì nói với cô và dượng nhé."
Lâm Đông gật đầu.
"Đông Đông thật ngoan."
Hạ Thanh Chương vừa mới dứt lời, Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ đang chờ người đột nhiên vui cười hớn hở chạy tới, gọi Lâm Đông đi ra ngoài đá bóng, nhìn thấy trên mặt Lâm Đông có nước mắt, cực kỳ kinh ngạc, hỏi: "Lâm Đông, mày khóc hả?"
Kỳ Kỳ chạy tới hỏi: "Lâm Đông, tại sao mày khóc?"
Lâm Đông ngượng ngùng đem mặt chôn vào quần tây của Hạ Thanh Chương.
Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ như phát hiện đại lục mới, chen chúc muốn xem Lâm Đông khóc, dù sao trong tình huống bình thường Lâm Đông không có biểu tình gì.
Lâm Đông không cho Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ xem, vẫn luôn trốn tránh, ba đứa nhỏ chạy vòng quanh Hạ Thanh Chương, kết quả là Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ quá mức hưng phấn, không chú ý một cái, đồng thời ngã vào chậu giặt quần áo, ào một tiếng chậu nước tràn ra hết nửa.
Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương sợ hết hồn, nhanh chóng vớt người ra. Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ vừa được vớt ra oa một tiếng khóc lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ vốn là muốn thừa cơ cười một chút Lâm Đông, kết quả ——
Hạ Tiểu Xuyên: Anh rơi xuống nước.
Kỳ Kỳ: Tao cũng rơi xuống nước.
Lâm Đông: Sau đó hai người đều khóc hết.
Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ:...
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông đơ ra, bé không biết chú Hai tới làm gì, thế nhưng bé cảm thấy bất an nên không nuốt nổi tàu hũ nữa, quay đầu nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa hỏi: "Làm sao lại không ăn nữa vậy?"
Lâm Đông khiếp sợ nhìn về phía ven đường.
Lâm Lệ Hoa thuận theo tầm mắt của Lâm Đông nhìn sang, nhìn thấy anh Hai nhà họ Lâm đã lâu không gặp, sắc mặt cô trầm xuống, tức giận hỏi: "Anh tới làm gì?"
Chú Hai cười híp mắt bước hai bước: "Thăm em mà."
"Không cần."
"Vậy anh đến thăm Lâm Đông."
Chú Hai chuyển hướng sang Lâm Đông, phát hiện đứa nhỏ này hình như tăng cân một chút, cũng cao thêm một chút, càng đẹp hơn, vừa định vươn tay vuốt mặt Lâm Đông, Lâm Đông nhanh chóng đứng dậy, đứng bên cạnh Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa nghiêng người che chở Lâm Đông, mất hứng đứng lên, hỏi: "Rốt cuộc là anh tới để làm gì?"
"Thăm mọi người thôi."
"Nhìn rồi, có thể đi được chưa?"
"Lại có chuyện để nói nữa." Chú Hai mặt dày nói.
Lâm Lệ Hoa rất không vui hỏi: "Chuyện gì?"
Chú Hai nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa sợ ông anh Hai này của cô lại nói ra mấy thứ không được xuôi tai gì, làm tổn thương Lâm Đông, vì vậy xoa đầu Lâm Đông nói: "Lâm Đông, cửa tiệm mở rồi, con ra về trông cửa tiệm nhé?"
Lâm Đông gật đầu.
"Đi đi."
Lâm Đông mở miệng hỏi: "Vậy còn cô thì sao ạ?"
"Lát nữa cô trở lại ngay, con đi về trước đi."
"Dạ."
Lâm Đông lập tức cầm lấy bóp tiền của Lâm Lệ Hoa, nhanh chóng rời khỏi chú Hai, đi về tiệm tạp hóa. Hai cánh cửa gỗ của tiệm tạp hóa mở rộng, thế nhưng chậu lớn, mấy cái chổi chưa kịp bày ra, cô đã dẫn bé đi ăn tàu hũ, bé đi vào trong tiệm, đầu tiên là đi vào trong quầy hàng, nhón chân lên, cầm bóp tiền lẻ trong tay bỏ vào ngăn kéo trong quầy hàng, sau đó đi ra ngoài, lấy khay chứa hàng trước mặt chất một đống chậu lớn rồi chổi, hự hự kéo đến cửa tiệm.
Lôi với kéo hồi lâu, rốt cục đem đủ thứ chất đầy ngoài cửa giống như cô hay bày, bé mệt tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ chót, tiếp theo lại chạy đến khu nhà nhỏ phía sau tiệm tạp hóa, múc nửa chậu nước, đầu tiên là rửa tay nhỏ, sau đó nhấc nửa chậu nước, lảo đảo bưng đến cửa tiệm, cho cô và mọi người lát nữa đến chơi cờ rửa tay, sau đó ngồi ở cửa tiệm tạp hóa chờ cô.
Đợi lâu cũng không thấy cô trở về, cũng không có ai tới mua đồ, bé ngẩng đầu nhỏ nhìn bầu trời, bầu trời xanh như vậy, đám mây trắng như vậy, đẹp như vậy, ông ở trên trời nhất định rất vui vẻ.
Ông ơi.
Bé hướng về phía bầu trời nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, vừa quay đầu là Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên bước nhanh chạy tới, hỏi: "Lâm Đông, cậu Hai đến làm gì thế?"
Lâm Đông trả lời: "Không biết."
"Có phải là đón mày về không?"
Lâm Đông sững sờ.
"Có phải không hả?"
"Em không biết."
Hạ Tiểu Xuyên giậm bàn chân nhỏ nói: "Vậy được rồi! Vừa nãy ba anh nói đúng rồi! Mày phải đi! Mày phải về nhà cậu Hai! Mày không được đi nhá, mày còn phải cùng chơi với anh."
Lâm Đông sững sờ một chút, thì ra, thì ra chú Hai tới đón bé đi, đúng, là tới đón bé, trước đây bé ở mấy ngày nhà bác cả, sau đó đi qua nhà chú Hai ở mấy ngày, tiếp đến lại đi qua nhà cô Ba mấy ngày, chỉ có thể ở mấy ngày, nếu ở lại quá lâu, tất cả mọi người đều sẽ chán ghét bé.
Có thể, có thể là cô cũng không thích bé.
Bé lại một lần nữa cúi đầu nhỏ, không nói một lời.
Hạ Tiểu Xuyên gọi: "Lâm Đông!"
Lâm Đông không lên tiếng.
"Lâm Đông!"
Lâm Đông vẫn không hé răng.
"Tại sao mày lại không nói gì vậy?"
Lâm Đông vểnh miệng nhỏ nhưng không khóc.
Hạ Tiểu Xuyên không hiểu tâm tư của Lâm Đông, ở bên cạnh líu ra líu ríu nói chuyện Lâm Đông nói, không cho Lâm Đông đi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy ba người Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ, nhóc nhanh chóng chạy lại nói với Mục Hưng Hà: "Hưng Hà, Lâm Đông phải đi."
Mục Hưng Hà hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Đi sang nhà cậu Hai của em."
"Tại sao?"
"Em cũng không biết."
Mục Hưng Hà đi nhanh đến bên cạnh Lâm Đông, hỏi: "Đông Đông, em phải đi hả?"
Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ, bi thương nhìn về phía Mục Hưng Hà gật đầu.
"Tại sao?"
"Bởi vì em không có ba mẹ."
"Ba mẹ em đâu?"
"Em không biết."
Mục Hưng Hà cũng không biết nói gì.
Tưởng Tiểu Quân mở miệng hỏi: "Em không đi không được à?"
Lâm Đông thấp giọng nói: "Em là trẻ con, phải nghe lời người lớn."
Kỳ Kỳ bị chậm nửa nhịp nói: "Mày đừng có đi mà, chúng ta vừa mới trở thành bạn tốt thôi."
Lâm Đông liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, lại cúi đầu lần nữa, ngoan ngoãn ngồi.
Kỳ Kỳ không có cách nào.
Tưởng Tiểu Quân không có cách nào.
Hạ Tiểu Xuyên nhìn Lâm Đông.
Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông, em đừng đi, ở nhà anh nè."
Lâm Đông ngước mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà hỏi: "Có thể không ạ?"
"Có thể chứ, buổi tối ngủ cùng anh, ban ngày chúng ta cùng đi học."
"Không được." Tưởng Tiểu Quân nói: "Lỡ ba mẹ mày không muốn thì sao?"
"Tại sao lại không muốn?"
"Bởi vì mẹ tao nói, nuôi trẻ con phải tốn nhiều tiền, kiếm tiền rất khó, không nuôi nổi."
"Tao kiếm tiền nuôi Đông Đông."
"Chúng ta vẫn là trẻ con, kiếm không được tiền!" Tưởng Tiểu Quân nghiêm túc nói: "Kiếm tiền rất cực khổ, rất cực khổ!"
Mục Hưng Hà trong nháy mắt ủ rũ.
Tưởng Tiểu Quân cũng không nói nữa.
Hạ Tiểu Xuyên không nói một lời.
Kỳ Kỳ đột nhiên khổ sở.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự ly biệt tràn ngập khắp năm người, tuy rằng không hiểu "Không nỡ" là loại tâm trạng gì, thế nhưng cũng đều chìm đắm trong đó, bốn người đều chau mày, vây quanh Lâm Đông đứng nhìn Lâm Đông, Lâm Đông khổ sở mà gục đầu xuống, bỗng nhiên nghe thấy giọng của cô.
"Mấy đứa đứng thành một đống ở đây làm gì vậy?"
Năm người Lâm Đông lập tức quay đầu nhìn sang.
Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng chạy lên nói: "Mẹ, mẹ đừng để Lâm Đông đi có được không? Đừng để cho Lâm Đông đi, để Lâm Đông ở lại nhà chúng ta làm em trai của con đi."
Lâm Lệ Hoa hỏi ngược lại: "Lâm Đông đi đâu hả?"
"Đi qua nhà cậu Hai ạ."
"Ai nói?"
"Ba nói." Hạ Tiểu Xuyên đưa ngón tay chỉ Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương liền vội vàng nói: "Anh không có nói."
"Ba có nói mà."
"Ba nói là "hình như"."
"Đó cũng là nói mà."
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương sờ mũi một cái nói: "Anh tưởng anh Hai tới đón Lâm Đông."
"Anh ta làm gì có lòng tốt như vậy chứ?"
"Đúng là không có lòng tốt."
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông.
Hai mắt Lâm Đông đỏ ngầu, ánh mắt lo sợ nghi hoặc nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa đi lên trước, liếc mắt nhìn trang trí ngoài quán, chậu lớn, ghế nhỏ, cái chổi, dao thái rau đều được bày chỉnh tề, ngay cả nước rửa tay cũng được chuẩn bị sẵn, trong lòng ấm áp, lần thứ hai nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Những thứ này đều là con bày hả?"
Lâm Đông gật đầu.
"Giỏi quá."
Lâm Đông không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa đi lên trước, ôm Lâm Đông vào lòng, cười hỏi: "Có phải là nghe Tiểu Xuyên nói bậy, cho là cô không cần con nữa phải không?"
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nói bậy!"
Lâm Đông nghi ngờ nhìn Lâm Lệ Hoa, không hiểu ý của Lâm Lệ Hoa là gì.
Lâm Lệ Hoa nói: "Chú Hai không phải tới đón con."
Lâm Đông hỏi: "Vậy chú ấy tới đây làm gì ạ?"
Lâm Lệ Hoa móc ra một quyển sổ hộ khẩu từ trong túi của tạp dề nói: "Chú Hai đến đưa hộ khẩu của con, chúng ta có thể đem tên của con viết lên sổ hộ khẩu của chúng ta, con sẽ chính thức trở thành người nhà chúng ta rồi."
Lâm Đông không hiểu lắm chuyện sổ hộ khẩu, thế nhưng Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân hiểu, Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Anh và ba mẹ anh, người một nhà đều nằm trong một quyển sổ hộ khẩu, chung một sổ hộ khẩu chính là người một nhà."
Tưởng Tiểu Quân cũng nói tiếp: "Anh với ba mẹ anh cũng cùng một sổ hộ khẩu đó, có sổ hộ khẩu là có thể đi học lớp một rồi!"
Vừa nghe mấy cái này Lâm Đông vừa nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Nghe hiểu không?"
Lâm Đông có chút hiểu cũng có chút không hiểu.
Lâm Lệ Hoa nói: "Yên tâm, cô thề với con, cô ở chỗ nào, chỗ đó chính là nhà của con, cái gì mà bác cả, chú Hai, cô Ba đều cho bọn họ đi gặp quỷ đi! Sau này người nhà của con chỉ có cô, dượng của con cùng Tiểu Xuyên, có được hay không?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ được."
Mục Hưng Hà vui vẻ hỏi: "Mẹ của Tiểu Xuyên, có phải Đông Đông không cần đi nữa không ạ?"
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Đây chính là nhà của nó, nó đi chỗ nào nữa, chỗ nào cũng không đi."
"Quá tốt rồi! Đông Đông em không cần đi nữa!" Mục Hưng Hà nhanh chóng ôm lấy Lâm Đông tay.
Tưởng Tiểu Quân nói: "Sau này em chỉ cần ở lại trấn Cẩm Lí thôi."
Hạ Tiểu Xuyên chạy tới nói: "Mày vẫn là em trai của anh."
Kỳ Kỳ cũng chạy tới nói: "Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?"
Lâm Đông gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, nằm úp sấp trên hõm cổ Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa cười vỗ nhẹ phía sau lưng Lâm Đông, bỗng nhiên cảm giác hõm cổ nóng lên, sau đó nghe thấy tiếng khóc rúc rích như động vật nhỏ của Lâm Đông, đặc biệt nhỏ nhắn, đặc biệt nhỏ, dường như không dám khóc nhưng lại không nhịn được, trong lòng cô cảm thấy đau xót, đôi mắt cùng đỏ, nghĩ đến mấy người anh Hai quá đáng của cô.
Mấy người này sợ ngày nào đó cô đem Lâm Đông đưa trở về, anh cả hao tốn khí lực đem Lâm Đông trong hộ khẩu Lâm gia chuyển ra ngoài, cưỡng ép kín đáo quăng Lâm Đông sạch sành sanh, tốt xấu gì thì Lâm Đông cũng từng là niềm an ủi rất lớn của lão gia tử khi hấp hối cơ mà.
Đám người cặn bã kia!
Lâm Lệ Hoa tức giận nghiến răng, nhìn ngoài quán sắp xếp tạp vật chỉnh tề và chậu nước, trong lòng vui vẻ, nới với Hạ Tiểu Xuyên: "Đi, sang một góc mà chơi, để mẹ rửa mặt cho em trai con."
"Con cũng muốn rửa mặt."
"Mặt con không bẩn, đi đi." Lâm Lệ Hoa nhìn Mục Hưng Hà nói: "Hưng Hà, dẫn bọn họ đi sang một bên chơi đi, lát nữa để Lâm Đông đi tìm mấy đứa sau."
"Dạ được." Mục Hưng Hà mang theo mấy đứa trẻ đi ra ngoài.
Lâm Lệ Hoa ôm Lâm Đông đến sân sau, rửa mặt cho Lâm Đông.
Hạ Thanh Chương cũng tới đây, nhìn Lâm Đông mặt toàn nước mắt, ý cũng có chút khổ sở, hỏi: "Lâm Đông, lúc bình thường ông hay gọi con là gì?"
"Dạ Đông Đông ạ."
"Vậy sau này dượng và cô cũng gọi con như vậy được không?"
"Dạ được."
"Không được buồn nhé, sau này nếu có buồn thì nói với cô và dượng nhé."
Lâm Đông gật đầu.
"Đông Đông thật ngoan."
Hạ Thanh Chương vừa mới dứt lời, Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ đang chờ người đột nhiên vui cười hớn hở chạy tới, gọi Lâm Đông đi ra ngoài đá bóng, nhìn thấy trên mặt Lâm Đông có nước mắt, cực kỳ kinh ngạc, hỏi: "Lâm Đông, mày khóc hả?"
Kỳ Kỳ chạy tới hỏi: "Lâm Đông, tại sao mày khóc?"
Lâm Đông ngượng ngùng đem mặt chôn vào quần tây của Hạ Thanh Chương.
Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ như phát hiện đại lục mới, chen chúc muốn xem Lâm Đông khóc, dù sao trong tình huống bình thường Lâm Đông không có biểu tình gì.
Lâm Đông không cho Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ xem, vẫn luôn trốn tránh, ba đứa nhỏ chạy vòng quanh Hạ Thanh Chương, kết quả là Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ quá mức hưng phấn, không chú ý một cái, đồng thời ngã vào chậu giặt quần áo, ào một tiếng chậu nước tràn ra hết nửa.
Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương sợ hết hồn, nhanh chóng vớt người ra. Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ vừa được vớt ra oa một tiếng khóc lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ vốn là muốn thừa cơ cười một chút Lâm Đông, kết quả ——
Hạ Tiểu Xuyên: Anh rơi xuống nước.
Kỳ Kỳ: Tao cũng rơi xuống nước.
Lâm Đông: Sau đó hai người đều khóc hết.
Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook