Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 4
Bởi vậy trước khi tới Mộ Nguyên trước đó cô đã tự mình chạy tới Côn Minh một chuyến. Sau khi trải qua khảo sát thực địa, cô quyết định chọn lựa một nhà cung cấp hoa cỡ trung, ký kết hợp đồng cung cấp hoa. Hiện tại cửa hàng đã trang hoàng tốt bên kia lập tức liền vận chuyển hoa tới, muôn loài hoa và cây cỏ tươi đẹp màu sắc và hình dạng khác nhau làm cho cửa hàng ngập tràn màu sắc.
Ở bên trong cửa hàng Thẩm Như Như tự mình đem nước tưới từng chậu hoa, mỗi một chậu hoa được tưới nước trong nháy mắt đều không ngoại lệ trở nên quyến rũ mỹ lệ.
Dì Phan hàng xóm cách vách đem một rổ trứng gà đỏ đưa lại đây nói: “Như Như à, chúc cháu sinh ý thịnh vượng!”
Thời điểm khi Thẩm Như Như còn nhỏ tới chỗ ông ngoại chơi hàng xóm xung quanh đều đã gặp cô, bởi vậy khi thấy cửa hàng mới của cô khai trương liền lập tức sôi nổi mang trứng gà đỏ đưa lại đây.
Đây là tập tục của địa phương, chúc chủ nhà sinh ý thịnh vượng, liền đưa một rổ trứng gà đỏ.
Thẩm Như Như nhận lấy trứng gà đỏ, cười cảm ơn đối phương. Cô chú ý tới một tay khác của dì Phan đang cầm túi liền biết bà muốn đi chơi mạt chược, vì thế bưng một chậu trúc phú quý nhỏ cho bà, “Dì Phan, bồn trúc phú quý này tặng cho dì, thông tài vận.
Người có niềm yêu thích đánh bạc ít nhiều đều có chút mê tín, dì Phan nghe Thẩm Như Như vừa nói như vậy, tức khắc liền vui vẻ, cũng không cùng cô khách khí, lập tức đem trúc phú quý trúc dọn về trong nhà mình.
Con người ở trấn nhỏ nhiệt tình thuần phác, ngày khai trương đầu tiên Thẩm Như Như tổng cộng thu được mười bảy rổ trứng gà đỏ, tương ứng cô cũng tặng đi mười bảy chậu hoa.
Chờ đến 7 giờ tối Thẩm Như Như đóng cửa, cô tính toán trừ đi những chậu hoa đem tặng hôm nay thì bán được 23 chậu hoa và ba bó hoa.
Bình quân mỗi chậu hoa kiếm được 45 tệ, một bó hoa là 80 tệ, lợi nhuận thuận lợi vượt qua một ngàn tệ.
So với dự đoán trước đó của cô tốt hơn rất nhiều.
Càng vượt ngoài dự kiến của cô chính là nửa tháng tiếp theo sinh ý của Kính Hoa Duyên càng ngày càng rực rỡ, lợi nhuận mỗi ngày ít nhất hai ngàn ngẫu nhiên còn có thể đến ba ngàn.
Phải biết rằng giá hàng của trấn Mộ Nguyên trấn rất thấp, chỉ cần 3 tệ là có thể mua được một bữa sáng phong phú. Ở chỗ này, thu nhập ba ngàn là có thể sinh hoạt thoải mái
Thẩm Như Như sinh hoạt ở trấn nhỏ quá dễ chịu, mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ đến vui vẻ, thậm chí bắt đầu tự học làm đồ ngọt, tập yoga. Trong lúc đó Vương Tây Nhã đã gọi điện thoại cho cô mấy lần hỏi cô xem có muốn tiếp tục trở về đào tạo chuyên sâu không đều bị cô từ chối.
Thẩm Như Như không phải là người có chí lớn, hiện tại mỗi ngày trôi qua rất an nhàn, tội gì lại trở về tìm đau khổ cho chính mình.
*
Sau khi qua cuối xuân, trấn Mô Nguyên tiến vào mùa mưa.
Hôm nay, Thẩm Như Như ngồi ở trong tiệm xem phim Mỹ, ở bên ngoài cơn mưa phùn kéo dài, trên đường vắng có người cầm ô đi đường chậm rì rì đi đến trước cửa hàng, ngẫu nhiên còn có người nghỉ chân xem xét hoa cỏ, thuận tiện tránh mưa.
Đây chính là điểm tốt của trấn Mộ Nguyên- tiết tấu sinh hoạt chậm, trên đường cơ hồ nhìn không thấy cảnh tượng vội vàng của mọi người, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều sẽ không gấp gáp.
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm khéo léo đi tới, dừng lại ở cửa sổ phía trước của cửa hàng.
Người phụ nữ nọ gọi Thẩm Như Như rồi nói: “Thẩm tiểu thư, bó hoa hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Như Như tạm dừng video, đứng dậy lấy một bó Tulip màu vàng mới mẻ đưa cho người phụ nữ trung niên: “Sớm đã chuẩn bị tốt, dì Chu hôm nay cháu thay cho dì Tulip vàng”
Ánh vàng rực rỡ của nụ hoa Tulip phóng ra như rúc vào bó hoa thẹn thùng
Dì Chu cười tủm tỉm mà tiếp nhận bó hoa, khen nói: “Thiếu gia rất thích hoa nhà cô, buổi sáng mỗi ngày chuyện đầu tiên làm chính là hỏi tôi có mua hoa không, lần đầu tôi thấy thiếu gia thích một thứ đến vậy!”
Dì Chu là bảo mẫu của một nhà trên trấn, thiếu gia trong miệng bà chính là chủ nhân ngôi nhà kia. Thẩm Như Như chuyển đến trấn Mộ Nguyên trong khoảng thời gian này nghe không ít bát quái năm xưa của nhà kia.
Nghe nói gia đình kia họ Từ, con cháu thịnh vượng, cả gia đình đã sớm di dân ra nước ngoài hơn nửa, người ở lại cũng đều chuyển nhà đến thành phố lớn. Duy nhất vị thiếu gia này, từ nhỏ thân thể không tốt khi còn bé được sinh ra ở nước ngoài, ngày lễ ngày tết tế tổ cũng trở về vài lần, không biết như thế nào, ba năm trước đây bỗng nhiên một mình trở về trấn Mộ Nguyên ở lại không có rời đi.
Mọi người đối với vị Từ thiếu gia này cảm thấy hứng thú nhưng ngại người ta ở mãi trong nhà không nhìn thấy mặt, dần dần cũng không tò mò như vậy nữa, chỉ là có đôi khi trở thành đề tài nói chuyện sau khi ăn cơm xong.
Trừ bỏ ở trong phim điện ảnh và trong truyện, Thẩm Như Như chưa từng ở trong đời sống hiện thực nghe được xưng hô cổ đại như thiếu gia, đi cùng với trấn Mộ Nguyên kiến trúc cổ xưa này làm cô trở nên mơ hồ không biết chính mình rốt cuộc đang sinh hoạt ở niên đại nào.
Thẩm Như Như khẽ lắc đầu nói: “Dì Chu, nếu Từ tiên sinh thích như vậy, dì liền dứt khoát đăng ký dịch vụ theo tháng hoặc năm đi, buổi sáng mỗi ngày cháu sẽ giao hoa tới cửa cho dì, cũng đỡ để dì phải chạy tới chạy lui cho phiền toái”
Dì Chu vừa nghe còn có thể như vậy, lập tức sảng khoái mà giao tiền, “Ây da, biện pháp này tốt, đúng là bớt việc! Thẩm tiểu thư, thật là phiền toái cháu”
Thẩm Như Như nói: “Không phiền toái, cháu còn phải cảm ơn dì chiếu cố sinh ý của cháu nữa đấy."
Dì Chu cầm hoa Tulip rời đi, Thẩm Như Như ngồi trở lại ghế mây xem phim Mỹ, thuận tiện từ túi đồ ăn vặt cầm túi trái cây làm khô và ướp lạnh ăn.
Thời gian một ngày thoáng trôi qua đến 5 giờ rưỡi, Thẩm Như Như thấy thời gian không sai biệt lắm liền đóng cửa cửa hàng lại, trở về nhà ở phía sau làm cơm chiều ăn.
Một người ăn, nấu cơm cũng thật tùy tiện, chính mình muốn ăn cái gì liền làm cái đó.
Hôm nay cơm chiều là mỳ xào thịt xông khói, Thẩm Như Như bưng bát cơm ngồi ở trong phòng khách ăn, trên màn hình di động hiện lên khuôn mặt ngự tỷ mỹ lệ của Vương Tây Nhã.
“Xem ra cuộc sống hàng ngày của cậu trôi qua cũng không tồi nhỉ, cằm mượt mà không ít. Ánh mắt của Vương Tây Nhã có chút phức tạp, thở dài một hơi nói: “Thôi đi, về sau tớ không bao giờ khuyên cậu nữa, cậu vui vẻ là được rồi.”
Thẩm Như Như thấy mặt của cô ấy đầy mệt mỏi, hỏi: “Làm sao vậy? Thực tập không suôn sẻ à?”
Vương Tây Nhã là sinh viên khoa gây tê, hiện tại đi theo giáo sư ở Y Đại đến bệnh viện phụ thuộc thực tập. Nói là thực tập kỳ thật chính là làm trợ thủ, đều là làm công tác hậu cần, không có tính chuyên nghiệp còn vô cùng bận rộn, suốt ngày không có thời gian rảnh rỗi.
Ở bên trong cửa hàng Thẩm Như Như tự mình đem nước tưới từng chậu hoa, mỗi một chậu hoa được tưới nước trong nháy mắt đều không ngoại lệ trở nên quyến rũ mỹ lệ.
Dì Phan hàng xóm cách vách đem một rổ trứng gà đỏ đưa lại đây nói: “Như Như à, chúc cháu sinh ý thịnh vượng!”
Thời điểm khi Thẩm Như Như còn nhỏ tới chỗ ông ngoại chơi hàng xóm xung quanh đều đã gặp cô, bởi vậy khi thấy cửa hàng mới của cô khai trương liền lập tức sôi nổi mang trứng gà đỏ đưa lại đây.
Đây là tập tục của địa phương, chúc chủ nhà sinh ý thịnh vượng, liền đưa một rổ trứng gà đỏ.
Thẩm Như Như nhận lấy trứng gà đỏ, cười cảm ơn đối phương. Cô chú ý tới một tay khác của dì Phan đang cầm túi liền biết bà muốn đi chơi mạt chược, vì thế bưng một chậu trúc phú quý nhỏ cho bà, “Dì Phan, bồn trúc phú quý này tặng cho dì, thông tài vận.
Người có niềm yêu thích đánh bạc ít nhiều đều có chút mê tín, dì Phan nghe Thẩm Như Như vừa nói như vậy, tức khắc liền vui vẻ, cũng không cùng cô khách khí, lập tức đem trúc phú quý trúc dọn về trong nhà mình.
Con người ở trấn nhỏ nhiệt tình thuần phác, ngày khai trương đầu tiên Thẩm Như Như tổng cộng thu được mười bảy rổ trứng gà đỏ, tương ứng cô cũng tặng đi mười bảy chậu hoa.
Chờ đến 7 giờ tối Thẩm Như Như đóng cửa, cô tính toán trừ đi những chậu hoa đem tặng hôm nay thì bán được 23 chậu hoa và ba bó hoa.
Bình quân mỗi chậu hoa kiếm được 45 tệ, một bó hoa là 80 tệ, lợi nhuận thuận lợi vượt qua một ngàn tệ.
So với dự đoán trước đó của cô tốt hơn rất nhiều.
Càng vượt ngoài dự kiến của cô chính là nửa tháng tiếp theo sinh ý của Kính Hoa Duyên càng ngày càng rực rỡ, lợi nhuận mỗi ngày ít nhất hai ngàn ngẫu nhiên còn có thể đến ba ngàn.
Phải biết rằng giá hàng của trấn Mộ Nguyên trấn rất thấp, chỉ cần 3 tệ là có thể mua được một bữa sáng phong phú. Ở chỗ này, thu nhập ba ngàn là có thể sinh hoạt thoải mái
Thẩm Như Như sinh hoạt ở trấn nhỏ quá dễ chịu, mỗi ngày chăm sóc hoa cỏ đến vui vẻ, thậm chí bắt đầu tự học làm đồ ngọt, tập yoga. Trong lúc đó Vương Tây Nhã đã gọi điện thoại cho cô mấy lần hỏi cô xem có muốn tiếp tục trở về đào tạo chuyên sâu không đều bị cô từ chối.
Thẩm Như Như không phải là người có chí lớn, hiện tại mỗi ngày trôi qua rất an nhàn, tội gì lại trở về tìm đau khổ cho chính mình.
*
Sau khi qua cuối xuân, trấn Mô Nguyên tiến vào mùa mưa.
Hôm nay, Thẩm Như Như ngồi ở trong tiệm xem phim Mỹ, ở bên ngoài cơn mưa phùn kéo dài, trên đường vắng có người cầm ô đi đường chậm rì rì đi đến trước cửa hàng, ngẫu nhiên còn có người nghỉ chân xem xét hoa cỏ, thuận tiện tránh mưa.
Đây chính là điểm tốt của trấn Mộ Nguyên- tiết tấu sinh hoạt chậm, trên đường cơ hồ nhìn không thấy cảnh tượng vội vàng của mọi người, giống như mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn họ đều sẽ không gấp gáp.
Lúc này, một người phụ nữ trang điểm khéo léo đi tới, dừng lại ở cửa sổ phía trước của cửa hàng.
Người phụ nữ nọ gọi Thẩm Như Như rồi nói: “Thẩm tiểu thư, bó hoa hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm Như Như tạm dừng video, đứng dậy lấy một bó Tulip màu vàng mới mẻ đưa cho người phụ nữ trung niên: “Sớm đã chuẩn bị tốt, dì Chu hôm nay cháu thay cho dì Tulip vàng”
Ánh vàng rực rỡ của nụ hoa Tulip phóng ra như rúc vào bó hoa thẹn thùng
Dì Chu cười tủm tỉm mà tiếp nhận bó hoa, khen nói: “Thiếu gia rất thích hoa nhà cô, buổi sáng mỗi ngày chuyện đầu tiên làm chính là hỏi tôi có mua hoa không, lần đầu tôi thấy thiếu gia thích một thứ đến vậy!”
Dì Chu là bảo mẫu của một nhà trên trấn, thiếu gia trong miệng bà chính là chủ nhân ngôi nhà kia. Thẩm Như Như chuyển đến trấn Mộ Nguyên trong khoảng thời gian này nghe không ít bát quái năm xưa của nhà kia.
Nghe nói gia đình kia họ Từ, con cháu thịnh vượng, cả gia đình đã sớm di dân ra nước ngoài hơn nửa, người ở lại cũng đều chuyển nhà đến thành phố lớn. Duy nhất vị thiếu gia này, từ nhỏ thân thể không tốt khi còn bé được sinh ra ở nước ngoài, ngày lễ ngày tết tế tổ cũng trở về vài lần, không biết như thế nào, ba năm trước đây bỗng nhiên một mình trở về trấn Mộ Nguyên ở lại không có rời đi.
Mọi người đối với vị Từ thiếu gia này cảm thấy hứng thú nhưng ngại người ta ở mãi trong nhà không nhìn thấy mặt, dần dần cũng không tò mò như vậy nữa, chỉ là có đôi khi trở thành đề tài nói chuyện sau khi ăn cơm xong.
Trừ bỏ ở trong phim điện ảnh và trong truyện, Thẩm Như Như chưa từng ở trong đời sống hiện thực nghe được xưng hô cổ đại như thiếu gia, đi cùng với trấn Mộ Nguyên kiến trúc cổ xưa này làm cô trở nên mơ hồ không biết chính mình rốt cuộc đang sinh hoạt ở niên đại nào.
Thẩm Như Như khẽ lắc đầu nói: “Dì Chu, nếu Từ tiên sinh thích như vậy, dì liền dứt khoát đăng ký dịch vụ theo tháng hoặc năm đi, buổi sáng mỗi ngày cháu sẽ giao hoa tới cửa cho dì, cũng đỡ để dì phải chạy tới chạy lui cho phiền toái”
Dì Chu vừa nghe còn có thể như vậy, lập tức sảng khoái mà giao tiền, “Ây da, biện pháp này tốt, đúng là bớt việc! Thẩm tiểu thư, thật là phiền toái cháu”
Thẩm Như Như nói: “Không phiền toái, cháu còn phải cảm ơn dì chiếu cố sinh ý của cháu nữa đấy."
Dì Chu cầm hoa Tulip rời đi, Thẩm Như Như ngồi trở lại ghế mây xem phim Mỹ, thuận tiện từ túi đồ ăn vặt cầm túi trái cây làm khô và ướp lạnh ăn.
Thời gian một ngày thoáng trôi qua đến 5 giờ rưỡi, Thẩm Như Như thấy thời gian không sai biệt lắm liền đóng cửa cửa hàng lại, trở về nhà ở phía sau làm cơm chiều ăn.
Một người ăn, nấu cơm cũng thật tùy tiện, chính mình muốn ăn cái gì liền làm cái đó.
Hôm nay cơm chiều là mỳ xào thịt xông khói, Thẩm Như Như bưng bát cơm ngồi ở trong phòng khách ăn, trên màn hình di động hiện lên khuôn mặt ngự tỷ mỹ lệ của Vương Tây Nhã.
“Xem ra cuộc sống hàng ngày của cậu trôi qua cũng không tồi nhỉ, cằm mượt mà không ít. Ánh mắt của Vương Tây Nhã có chút phức tạp, thở dài một hơi nói: “Thôi đi, về sau tớ không bao giờ khuyên cậu nữa, cậu vui vẻ là được rồi.”
Thẩm Như Như thấy mặt của cô ấy đầy mệt mỏi, hỏi: “Làm sao vậy? Thực tập không suôn sẻ à?”
Vương Tây Nhã là sinh viên khoa gây tê, hiện tại đi theo giáo sư ở Y Đại đến bệnh viện phụ thuộc thực tập. Nói là thực tập kỳ thật chính là làm trợ thủ, đều là làm công tác hậu cần, không có tính chuyên nghiệp còn vô cùng bận rộn, suốt ngày không có thời gian rảnh rỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook