Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 212
Khác với vẻ tự phụ văn nhã khi mặc Đường trang, Từ Dẫn Châu như vậy không chỉ có vẻ của đạo sĩ tuấn tú mà còn tăng thêm một chút tinh thần phấn chấn đặc biệt có ở người trẻ tuổi, anh bây giờ giống như học sinh trong trường vậy, vừa nhìn đã biết đây là con nhà người ta trong mắt các phụ huynh rồi.
Từ Dẫn Châu cười gật đầu, anh bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đến rồi”
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy cha mẹ và anh trai mỗi người kéo một cái vali từ bên trong đi ra.
Hai người tiến lên nghênh đón, Thẩm Thần Thần từ xa đã nhìn thấy bọn họ, giơ tay lên vẫy vẫy. Anh ấy vẫy tay một cái, cha mẹ Thẩm đều nhìn sang bên này, ánh mắt lập tức tập trung trên người Từ Dẫn Châu. Ánh mắt mẹ Thẩm trong nháy mắt sáng lên, nói với Thẩm Thần Thần: “Tiểu tử này không tệ đâu a, mặt mày soái như người tranh vẽ, so với mấy tấm hình mà con gửi đẹp hơn rất nhiều nha, đứng một chỗ cùng với Như Như nhà mình quả thật rất xứng đôi nha…..
Thẩm Thần Thần nghe xong có chút buồn bực, mịa nó, có hơn nửa năm không gặp thôi mà sao tên tiểu tử họ Từ kia lại thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước đã nói trong người bị bệnh nguy kịch mà, thế éo nào bây giờ trông khỏe như đúng rồi thế kia!
Cha Thẩm nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu vài lần nhưng không lên tiếng, cho đến khi người một nhà cùng lên xe, tâm trạng ông vẫn buồn bực nên bảo trì trầm mặc.
Mẹ Thẩm thì nhiệt tình hơn, một bên nhắc nhở Từ Dẫn Châu nghiêm túc lái xe, một bên lại nhịn không được tìm anh nói chuyện, đầu tiên là hỏi tuổi, sau đó nói bóng nói gió hỏi tình huống gia đình, xong lại bắt đầu quan tâm thân thể bạn trai của con gái mình: “Tiểu Châu à, dì nghe nói trước kia thân thể con không được tốt, hiện tại thế nào rồi?”
Từ Dẫn Châu mắt nhìn con đường phía trước nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Dì yên tâm, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, hiện tại đã tốt hơn rồi ạ”
Mẹ Thẩm gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cái khác mặc kệ, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.
Một lát sau, bà lại hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Châu, con hiện tại làm công việc gì?”
Từ Dẫn Châu liếc kính chiếu hậu trả lời người phụ nữ: “Nghề chính của con là điêu khắc, nghề tay trái là phụ trách an bài công tác điều động nhân viên xí nghiệp của gia tộc.
Mẹ Thẩm hiểu sai nên cho rằng anh chỉ là nhân sự nho nhỏ trong công ty, nhưng bà cũng không để trong lòng, chỉ là vẻ mặt quan tâm nói: “Thân kiêm hai chức hẳn là rất may mắn đi, người trẻ tuổi không nên quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.
Trong tiếng ồn ào không dứt của mẹ Thẩm, cuối cùng xe cũng đến được trấn Mộ Nguyên, đoàn người kéo hành lý đi vào Huyền Thiên Quan.
Tết Trung thu hôm nay là một ngày đẹp trời, rất nhiều tín đồ tranh thủ ngày này đến chùa dâng hương bái thần khẩn cầu sáu tháng cuối năm thuận lợi, gặp nhiều may mắn, thừa dịp ngày nghỉ lễ từ nơi khác chạy tới lập bài cầu phúc, người mời pháp sư cũng không ít, bởi vậy tiền viện Huyền Thiên Quan người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Các tín đồ nhìn thấy Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đều cười híp mắt đứng lại chào hỏi, mở miệng một tiếng Thẩm đại sư, Từ tiên sinh.
Mẹ Thẩm nhìn thấy hình ảnh như vậy liền vô cùng kinh ngạc: “Như Như, công tác của con ở đây nhộn nhịp như vậy sao?”
Bình thường bà rất ít khi hỏi thăm chuyện công tác của con cái, tuy rằng nghe Phan Hồng có đề cập qua Huyền Thiên Quan gặp khó khăn mấy lần nhưng vẫn thủy chung không để trong lòng, dù sao trước kia trấn Mộ Nguyên luôn là cảnh tượng âm u vắng vẻ như vậy, công việc ở đạo quan chưa chắc đã ổn, chưa kể nơi đây còn không được ông trời ưu ái về khí hậu nữa.
Cha Thẩm cũng có chút giật mình, nhịn không được mở miệng: “Trong quan hiện tại có bao nhiêu đạo sĩ?”
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Thêm con vào nữa thì có tổng cộng một trăm hai mươi mốt đạo sĩ. Nhân tiện, ký túc xá trong chùa đã đầy. Cha mẹ với anh hôm nay có lẽ phải sống trong ngôi nhà cũ của ông ngoại. Ngày hôm qua con đã tìm người để quét dọn qua, hiện tại có thể trực tiếp đi vào rồi.”
Đoàn người lại kéo hành lý đi vào bên trong phố cổ, cha mẹ Thẩm vừa đi vừa đánh giá mọi thứ xung quanh mà tràn đầy cảm khái: “Trấn Mộ Nguyên thay đổi quá lớn, lần trước đến đây còn thấy nơi này mang dáng vẻ tiêu điều, muốn cái gì cũng không có, bây giờ với trước kia đúng là khác nhau một trời một vực”
Sắp xếp xong hành lý, người một nhà trở lại quán, lúc đi qua Kính Hoa Duyên, cha Thẩm đi vào dạo một vòng, thậm chí còn đứng ở bên cạnh bàn nhìn Mạch Mạch vẽ bùa một lát, sau khi đi ra khuôn mặt căng thẳng rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Như Như, tiệm này của con kinh doanh không tệ, còn nhận cả đồ đệ, xem ra một năm này con quả thật không lãng phí thời gian.
Thẩm Như Như cười nói: “Con thu nhận hơn hai mươi đồ đệ, sau này chờ bọn họ nhận thêm đồ đệ cho con, quy mô của Huyền Thiên Môn sẽ càng lúc càng được mở rộng, cửa hàng bán hoa cũng hợp tác với các xí nghiệp nổi tiếng bên nước ngoài, vào lễ tình nhân năm sau sẽ chính thức đưa ra các loại hoa liên danh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Mẹ Thẩm kinh hỉ nói: “Lợi hại như vậy nha, chờ sang năm sau khi hoa ra mắt, mẹ một hơi gói một ngàn bó cho con ha!”
“Vẫn là đừng” Thẩm Như Như vội vàng cự tuyệt: “Hoa bọn con là số lượng có hạn, người mua đều phải đặt rồi chen chúc nhau thì lấy đâu ra một ngàn bó để lại cho mẹ chứ Nụ cười trên khóe miệng mẹ Thẩm không ngừng được: “Được rồi được rồi, biết con lợi hại, không lo không bán được.
Thẩm Thần Thần bên cạnh nghe được vô cùng chua xót, bản thân ở công ty phải tăng ca hơn mười ngày, thật vất vả mới được nghỉ Trung thu, thế mà còn phải chịu loại đả kích này, đã thế, cú đả kích này còn là do em gái mình ra nữa chứ! Tạo sao số tôi khổ thế này!
Người một nhà đi vào phía sau đạo quan, thời gian bây giờ là giữa trưa, ngoại trừ đạo sĩ phụ trách tiếp đãi ở phía trước, những người khác đều trở về phòng nghỉ trưa nên trong viện rất an tĩnh.
Tiểu Vũ và anh trai ở dưới giàn hoa chơi cờ phi hành, một chùm ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa phiến lá rơi vào trên người Tiểu Vũ, làn da óng ánh trong suốt. Trong không khí của nơi này có linh khí đầy đủ, cậu bé có thể được tẩm bổ đầy đủ, khí sắc so với buổi tối hôm đó tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa bây giờ thời gian mỗi ngày có thể thấy ánh sáng mặt trời nhiều hơn không ít.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Tiểu Vũ mặc yếm đỏ thì thích vô cùng, bà lấy ra một nắm kẹo chocolate liền sáp lại gần: “Bạn nhỏ, có muốn ăn kẹo hay không?”
Tiểu Vũ liếm liếm môi, nhìn về phía anh trai mình đang ngồi phía đối diện: “Anh trai nói con không thể tham ăn.
Mẹ Thẩm nhét mấy viên chocolate cho cậu bé: “Nào, anh trai cũng cùng ăn “Cảm ơn bà ạ …” Cậu bé tuy nhận lấy chocolate nhưng vẫn cảm thấy có chút khó xử, rối rắm trong chốc lát liền lấy ra một viên nhỏ nhất đưa cho Tiểu Vũ: “Chỉ cho phép ăn một viên Tiểu Vũ lập tức nở nụ cười, mở giấy gói ra một ngụm ăn hết chocolate.
Mẹ Thẩm nhìn mà mở cờ trong bụng, quay đầu lại nhìn hai đứa con nhà mình, nói: “Hai đứa nhanh lên, kết hôn sớm một chút rồi sinh con, sinh một đứa bé cho mẹ ôm, nhìn xem thật đáng yêu nha!”
Cha Thẩm lập tức liếc mắt nhìn Từ Dẫn Châu, kéo dài mặt nói: “Tôi khát.
Từ Dẫn Châu làm động tác mời: “Chú vào nhà ngồi một lát, cháu pha trà cho chú.
Cha Thẩm nhìn mấy người còn lại mà bọn họ vẫn cứ thờ ơ, ông liền tức giận đi vào trong phòng, oán thầm nói, con gái còn chưa lấy chồng, ông làm cha tới cửa lại giống như làm khách, đây là đạo lý gì??
Từ Dẫn Châu cười gật đầu, anh bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đến rồi”
Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy cha mẹ và anh trai mỗi người kéo một cái vali từ bên trong đi ra.
Hai người tiến lên nghênh đón, Thẩm Thần Thần từ xa đã nhìn thấy bọn họ, giơ tay lên vẫy vẫy. Anh ấy vẫy tay một cái, cha mẹ Thẩm đều nhìn sang bên này, ánh mắt lập tức tập trung trên người Từ Dẫn Châu. Ánh mắt mẹ Thẩm trong nháy mắt sáng lên, nói với Thẩm Thần Thần: “Tiểu tử này không tệ đâu a, mặt mày soái như người tranh vẽ, so với mấy tấm hình mà con gửi đẹp hơn rất nhiều nha, đứng một chỗ cùng với Như Như nhà mình quả thật rất xứng đôi nha…..
Thẩm Thần Thần nghe xong có chút buồn bực, mịa nó, có hơn nửa năm không gặp thôi mà sao tên tiểu tử họ Từ kia lại thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước đã nói trong người bị bệnh nguy kịch mà, thế éo nào bây giờ trông khỏe như đúng rồi thế kia!
Cha Thẩm nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu vài lần nhưng không lên tiếng, cho đến khi người một nhà cùng lên xe, tâm trạng ông vẫn buồn bực nên bảo trì trầm mặc.
Mẹ Thẩm thì nhiệt tình hơn, một bên nhắc nhở Từ Dẫn Châu nghiêm túc lái xe, một bên lại nhịn không được tìm anh nói chuyện, đầu tiên là hỏi tuổi, sau đó nói bóng nói gió hỏi tình huống gia đình, xong lại bắt đầu quan tâm thân thể bạn trai của con gái mình: “Tiểu Châu à, dì nghe nói trước kia thân thể con không được tốt, hiện tại thế nào rồi?”
Từ Dẫn Châu mắt nhìn con đường phía trước nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Dì yên tâm, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, hiện tại đã tốt hơn rồi ạ”
Mẹ Thẩm gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, cái khác mặc kệ, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.
Một lát sau, bà lại hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Châu, con hiện tại làm công việc gì?”
Từ Dẫn Châu liếc kính chiếu hậu trả lời người phụ nữ: “Nghề chính của con là điêu khắc, nghề tay trái là phụ trách an bài công tác điều động nhân viên xí nghiệp của gia tộc.
Mẹ Thẩm hiểu sai nên cho rằng anh chỉ là nhân sự nho nhỏ trong công ty, nhưng bà cũng không để trong lòng, chỉ là vẻ mặt quan tâm nói: “Thân kiêm hai chức hẳn là rất may mắn đi, người trẻ tuổi không nên quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn.
Trong tiếng ồn ào không dứt của mẹ Thẩm, cuối cùng xe cũng đến được trấn Mộ Nguyên, đoàn người kéo hành lý đi vào Huyền Thiên Quan.
Tết Trung thu hôm nay là một ngày đẹp trời, rất nhiều tín đồ tranh thủ ngày này đến chùa dâng hương bái thần khẩn cầu sáu tháng cuối năm thuận lợi, gặp nhiều may mắn, thừa dịp ngày nghỉ lễ từ nơi khác chạy tới lập bài cầu phúc, người mời pháp sư cũng không ít, bởi vậy tiền viện Huyền Thiên Quan người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Các tín đồ nhìn thấy Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đều cười híp mắt đứng lại chào hỏi, mở miệng một tiếng Thẩm đại sư, Từ tiên sinh.
Mẹ Thẩm nhìn thấy hình ảnh như vậy liền vô cùng kinh ngạc: “Như Như, công tác của con ở đây nhộn nhịp như vậy sao?”
Bình thường bà rất ít khi hỏi thăm chuyện công tác của con cái, tuy rằng nghe Phan Hồng có đề cập qua Huyền Thiên Quan gặp khó khăn mấy lần nhưng vẫn thủy chung không để trong lòng, dù sao trước kia trấn Mộ Nguyên luôn là cảnh tượng âm u vắng vẻ như vậy, công việc ở đạo quan chưa chắc đã ổn, chưa kể nơi đây còn không được ông trời ưu ái về khí hậu nữa.
Cha Thẩm cũng có chút giật mình, nhịn không được mở miệng: “Trong quan hiện tại có bao nhiêu đạo sĩ?”
Thẩm Như Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Thêm con vào nữa thì có tổng cộng một trăm hai mươi mốt đạo sĩ. Nhân tiện, ký túc xá trong chùa đã đầy. Cha mẹ với anh hôm nay có lẽ phải sống trong ngôi nhà cũ của ông ngoại. Ngày hôm qua con đã tìm người để quét dọn qua, hiện tại có thể trực tiếp đi vào rồi.”
Đoàn người lại kéo hành lý đi vào bên trong phố cổ, cha mẹ Thẩm vừa đi vừa đánh giá mọi thứ xung quanh mà tràn đầy cảm khái: “Trấn Mộ Nguyên thay đổi quá lớn, lần trước đến đây còn thấy nơi này mang dáng vẻ tiêu điều, muốn cái gì cũng không có, bây giờ với trước kia đúng là khác nhau một trời một vực”
Sắp xếp xong hành lý, người một nhà trở lại quán, lúc đi qua Kính Hoa Duyên, cha Thẩm đi vào dạo một vòng, thậm chí còn đứng ở bên cạnh bàn nhìn Mạch Mạch vẽ bùa một lát, sau khi đi ra khuôn mặt căng thẳng rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Như Như, tiệm này của con kinh doanh không tệ, còn nhận cả đồ đệ, xem ra một năm này con quả thật không lãng phí thời gian.
Thẩm Như Như cười nói: “Con thu nhận hơn hai mươi đồ đệ, sau này chờ bọn họ nhận thêm đồ đệ cho con, quy mô của Huyền Thiên Môn sẽ càng lúc càng được mở rộng, cửa hàng bán hoa cũng hợp tác với các xí nghiệp nổi tiếng bên nước ngoài, vào lễ tình nhân năm sau sẽ chính thức đưa ra các loại hoa liên danh, sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Mẹ Thẩm kinh hỉ nói: “Lợi hại như vậy nha, chờ sang năm sau khi hoa ra mắt, mẹ một hơi gói một ngàn bó cho con ha!”
“Vẫn là đừng” Thẩm Như Như vội vàng cự tuyệt: “Hoa bọn con là số lượng có hạn, người mua đều phải đặt rồi chen chúc nhau thì lấy đâu ra một ngàn bó để lại cho mẹ chứ Nụ cười trên khóe miệng mẹ Thẩm không ngừng được: “Được rồi được rồi, biết con lợi hại, không lo không bán được.
Thẩm Thần Thần bên cạnh nghe được vô cùng chua xót, bản thân ở công ty phải tăng ca hơn mười ngày, thật vất vả mới được nghỉ Trung thu, thế mà còn phải chịu loại đả kích này, đã thế, cú đả kích này còn là do em gái mình ra nữa chứ! Tạo sao số tôi khổ thế này!
Người một nhà đi vào phía sau đạo quan, thời gian bây giờ là giữa trưa, ngoại trừ đạo sĩ phụ trách tiếp đãi ở phía trước, những người khác đều trở về phòng nghỉ trưa nên trong viện rất an tĩnh.
Tiểu Vũ và anh trai ở dưới giàn hoa chơi cờ phi hành, một chùm ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa phiến lá rơi vào trên người Tiểu Vũ, làn da óng ánh trong suốt. Trong không khí của nơi này có linh khí đầy đủ, cậu bé có thể được tẩm bổ đầy đủ, khí sắc so với buổi tối hôm đó tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa bây giờ thời gian mỗi ngày có thể thấy ánh sáng mặt trời nhiều hơn không ít.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Tiểu Vũ mặc yếm đỏ thì thích vô cùng, bà lấy ra một nắm kẹo chocolate liền sáp lại gần: “Bạn nhỏ, có muốn ăn kẹo hay không?”
Tiểu Vũ liếm liếm môi, nhìn về phía anh trai mình đang ngồi phía đối diện: “Anh trai nói con không thể tham ăn.
Mẹ Thẩm nhét mấy viên chocolate cho cậu bé: “Nào, anh trai cũng cùng ăn “Cảm ơn bà ạ …” Cậu bé tuy nhận lấy chocolate nhưng vẫn cảm thấy có chút khó xử, rối rắm trong chốc lát liền lấy ra một viên nhỏ nhất đưa cho Tiểu Vũ: “Chỉ cho phép ăn một viên Tiểu Vũ lập tức nở nụ cười, mở giấy gói ra một ngụm ăn hết chocolate.
Mẹ Thẩm nhìn mà mở cờ trong bụng, quay đầu lại nhìn hai đứa con nhà mình, nói: “Hai đứa nhanh lên, kết hôn sớm một chút rồi sinh con, sinh một đứa bé cho mẹ ôm, nhìn xem thật đáng yêu nha!”
Cha Thẩm lập tức liếc mắt nhìn Từ Dẫn Châu, kéo dài mặt nói: “Tôi khát.
Từ Dẫn Châu làm động tác mời: “Chú vào nhà ngồi một lát, cháu pha trà cho chú.
Cha Thẩm nhìn mấy người còn lại mà bọn họ vẫn cứ thờ ơ, ông liền tức giận đi vào trong phòng, oán thầm nói, con gái còn chưa lấy chồng, ông làm cha tới cửa lại giống như làm khách, đây là đạo lý gì??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook