Cảnh sát Kiều nhận lấy bùa chú, bỏ vào trong túi: “Cảm ơn hai vị đại sư đặc biệt tới hỗ trợ, chúng tôi sẽ nói chuyện với Tỉnh Bác, trả thù lao nhất định cho hai người.

Song phương nói vài câu khách sáo rồi tự tản đi, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu ngồi lên xe rời đi, Ngô lão Lục cũng về nhà nghỉ ngơi, cảnh sát Kiều đưa mắt nhìn bọn họ đi rồi trở lại cục. Ông ấy đi vào phòng thẩm vấn nhìn một chút, tên buôn kia miệng rất cứng, cái gì cũng không chịu nói vẫn đánh Thái Cực, ông ấy nghĩ đến trong túi có bùa chú, do dự một hồi đi rót chén nước nóng, đem bùa chú đốt lên để vào trong nước. Một lát sau, ly nước trong suốt thấy đáy, một chút tro tàn của bùa chú cũng không có.

Cảnh sát Kiều sửng sốt một chút, đặt nước nóng trước mặt phạm nhân, không lâu sau phạm nhân bưng lên uống một ngụm.

Nhân viên thẩm vấn lại hỏi hắn ta: “Ông chủ đứng sau băng nhóm các anh rốt cuộc là ai?”

Tên buôn vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng nói: “Ông chủ đứng phía sau là tổng giám đốc của Thịnh Đường Văn Hóa, bình thường cùng Trân Bảo Các, nhà đồ cổ còn có một ít hoạt động đấu giá từ thiện đều có qua lại làm ăn, nhất là hoạt động đấu giá, rửa tiền rất thuận tiện”

Nói xong chính hắn ta cũng sửng sốt một chút, nhân viên thẩm vấn cũng sửng sốt theo: “Thật sao?”

Tên buôn nhanh chóng lắc đầu nói: “Thật”

Tên buôn: “…”

Cảnh sát Kiều trừng mắt kinh ngạc vạn phần, cái quỷ bùa chú gì chứ, nó thật sự hữu dụng sao?”

Trải qua hơn một giờ đứng ở ngoài quan sát thẩm vấn, cảnh sát Kiều hoàn toàn phục với bùa chú của Thẩm Như Như, đáy lòng yên lặng sinh ra một tia kính sợ đối với lực lượng thần bí.

Có thêm sự kết hợp của bùa chú, cuộc tiến trình điều tra đột nhiên tăng mạnh, chẳng những tra ra các đại hội đấu giá đen sau lưng, còn một lần đã chặt đứt được chuỗi thị trường giao dịch đồ cổ phi pháp đen của các sản nghiệp, không đến một tháng đã thành công kết án.

Trong lúc đó cảnh sát Kiều nhiều lần tới Thẩm Như Như mua bùa chú, hơn nữa đối với bùa chú của cô khen không dứt miệng, còn đại diện cục cảnh sát đưa ra thỉnh cầu hợp tác lâu dài với cô, nghiễm nhiên đã hóa thân thành tín đồ trung thành. Cảnh sát là đơn vị công chức, ngoài mặt không nên tuyên dương tin tức mê tín, nhưng bí mật hợp tác với đạo quán cũng không phải không thể, dù sao bùa chú có lợi cho việc nâng cao hiệu suất làm việc của bọn họ, mặt trên coi trọng chính là hiệu suất phá án và giảm thấp tỷ lệ phạm tội trong khu vực quản lý, đối với thủ pháp phá án của nhân viên phía dưới cũng không quá mức chú ý, bởi vậy đối với chuyện bọn họ lợi dụng bùa chú cũng mắt nhắm mắt mở. Vì thế nhiệm vụ xúc tiến quan hệ hợp tác với Huyền Thiên Quan liền ngầm giao cho cảnh sát Kiều, để ông ấy phụ trách.

Mà thái độ của những cảnh sát khác trong cục đã tận mắt chứng kiến hiệu quả bùa chú của Huyền Thiên Quan cũng cảm thấy vi diệu hơn rất nhiều, bọn họ bởi vì quan hệ công việc đã tiếp xúc qua không ít thi thể, trước kia không cảm thấy thế nào, hiện tại suy nghĩ ngược lại cực kỳ sợ hãi, hơn nữa liên tưởng đến chuyện Đinh Vĩ tiếp xúc với đồ bồi táng cổ mộ sau đó nổi điên chém người, trong lòng đều cân nhắc muốn đến Huyền Thiên Quan nén hương.

Thẩm Như Như nghiêm túc suy nghĩ vài ngày, sau khi thương nghị với đám người Tuệ Trí, Chiêm Hạc quyết định đáp ứng đề nghị hợp tác của cảnh sát Kiều. Huyền Thiên Quan tọa lạc ở chỗ này, về sau cũng không có ý định dời chỗ, có thể cùng cảnh sát tỉnh thành có quan hệ tốt, đối với bọn họ có lợi vô hại, huống chi cũng không phải lỗ vốn làm ăn, cớ sao mà không làm.

Vì thế song phương hợp tác cứ như vậy lén lút đạt thành, cảnh sát từ Huyền Thiên Quan mua bùa chú với số lượng lớn có thể giảm giá 80%. Chuyện này người biết không nhiều lắm, chỉ có nhân viên nội bộ cảnh sát mới rõ.

Cảnh sát Kiều cùng các đồng nghiệp của ông ấy tràn ngập tò mò với Huyền Thiên Quan, sau khi biết được trong quan còn có các loại bùa chú với các công hiệu khác nhau, thường thường lợi dụng ưu đãi giảm giá 80% nhân tiện mua những bùa chú khác, không bao lâu từng người đều trở thành tín đồ đáng tin cậy của Huyền Thiên Quan, lén lút còn ra sức đề cử với bằng hữu.

*

Mười giờ rưỡi tối, trên phố cổ hoàn toàn yên tĩnh, dưới đèn đường không nhìn thấy một bóng người.

Mà lúc này trong Kính Hoa Duyên một khoảng đèn đuốc sáng trưng, không khí vô cùng nhộn nhịp.

Thẩm Như Như nhìn quà mừng chất thành núi trên bàn, cảm động có chút dở khóc dở cười: “Các ngươi thành quỷ rồi sao còn làm như vậy?”

Thái Thái để kiểu tóc thịnh hành mười mấy năm trước, trên mí mắt bôi màu mắt tím sáng chói khoa trương, cô ấy vào quầy xua tay nói: “Đừng nói quỷ, thần tiên đều làm việc này. Bà chủ Thẩm, một năm qua cô đã chiếu cố chúng tôi, tất cả mọi người đều để điều ấy ở trong lòng, hôm nay Huyền Thiên Quan trở thành đại quan chính thức được chứng thực, chúng tôi đều rất vui. Vốn nên sớm đưa quà tới, nhưng thời gian trước trong quán vẫn bày tiệc lưu động nên chúng tôi không tiện tới đây, cho nên mới kéo dài tới bây giờ”

Lão Vương sờ cái đầu trọc đang tỏa sáng dưới ánh đèn, cười ngây ngô gật đầu: “Đúng vậy, bà chủ Thẩm đừng rời khỏi trấn Mộ Nguyên, nếu Kính Hoa Duyên đóng cửa, sau này chúng ta đi đâu mua đồ bây giờ”

Thẩm Như Như nói: “Các ngươi yên tâm, Kính Hoa Duyên sẽ không đóng, tôi có nhiều đồ đệ như vậy, về sau còn có thể có càng nhiều đồ tôn, Huyền Thiên Quan cùng Kính Hoa Duyên đều sẽ đời đời truyền lại. Mọi người ủng hộ Kính Hoa Duyên như vậy, thì tôi cũng phải thể hiện ra chút tâm ý hồi báo các ngươi chứ. Như vậy đi, một tháng sau các ngươi tới mua đồ cũng sẽ không thu phí mua hộ cùng phí thủ công, chỉ cần trả giá là được.

Lão Vương kinh hô: “Oa, hoạt động tuyệt vời như vậy. Tôi nói này, nếu đêm nay tất cả mọi người đều đến đây, không bằng gọi bàn thức ăn rồi tụ tập ăn một bữa thế nào? Vừa vặn là cái giá của hoạt động, chỉ cần nguyên liệu nấu ăn cùng phí đồ ăn!”

Thái Thái đồng ý: “Được, đã lâu không ăn cá nồi đá bà chủ Thẩm làm, có chút nhớ”

Dì Tương cũng gật đầu: “Quả thật đã lâu không liên hoan. Bà chủ Thẩm, cô biết làm vịt xào không? Gần đây tôi đặc biệt muốn ăn món này”

Sao lại bắt đầu gọi món rồi, Thẩm Như Như bỗng nhiên cảm giác chính cô tự đào hố cho mình, cô lau mồ hôi: “… Tôi không, lần sau sẽ giúp các ngươi gọi mỗi món một phần. Các ngươi còn muốn ăn món gì khác không?”

Một đám quỷ mồm năm miệng mười thương lượng một lát, lại báo mấy món ăn, Thẩm Như Như loại bỏ hai món ăn không đủ nguyên liệu nấu ăn, xoay người đến phòng bếp bận rộn, thuận tiện còn trở về phòng nằm kéo Từ Dẫn Châu tới giúp đỡ. Hai người phân công rõ ràng, động tác ăn ý, không đến nửa giờ đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.

Thẩm Như Như lấy ra [bùa dẫn đường] đem cả bàn thức ăn đưa đến cửa hàng, mọi người vây quanh bàn ngồi xuống ăn ngấu nghiến.

Chân cô nương đối với đồ ăn hứng thú không lớn, cô ấy vẫn tựa ở bên quầy, như có điều suy nghĩ đánh giá Từ Dẫn Châu, trừng mắt với Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, vị tiên sinh này chính là nam nhân của cô sao?” Thẩm Như Như: “Ừ”

Chân cô nương tấm tắc khen ngợi nói: “Không ngờ đạo sĩ cũng có thể tìm được nam nhân có ngoại hình tốt như vậy, sao tôi vẫn không gặp được lang quân như ý chứ?”

Thái Thái ngẩng đầu nhìn qua: “Là cô chưa từng thấy bộ dáng trước kia của Từ tiên sinh, sát khí quấn thân chính là một đoàn sương đen, rất dọa người” Chân cô nương có chút bất ngờ, nhìn Từ Dẫn Châu vài lần, Từ Dẫn Châu thần sắc nhàn nhạt, nói với Thẩm Như Như: “Anh đi về trước”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương