Ông ngoại vẫn luôn kinh doanh cửa hàng nhang đèn nhỏ này ở Mộ Nguyên, không chịu theo con gái và con rể đến sống ở thành phố lớn. Lần duy nhất ông đi Ma Đô, lại là vì bị bệnh nặng.

Trước khi ông ra đi, ông nằm ở trên giường bệnh kéo tay Thẩm Như Như, đặt một chìa khóa đồng bị rỉ sắt che kín vào trong lòng bàn tay cô, nói với con gái và con rể: “Cửa hàng nhang đèn của bố, về sau sẽ giao lại cho Như Như xử lý, con bé rất có linh khí, có duyên với cửa hàng này.”

Đây là câu nói cuối cùng của ông ngoại, nói xong liền cứ vậy ra đi.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm cũng để câu nói cuối cùng kia của ông ở trong lòng, bọn họ sang tên cửa hàng cho Thẩm Như Như, dự định sau này để cô cho thuê cũng được bán cũng tốt, tùy cô xử lý.

Chỉ có Thẩm Như Như vẫn luôn để tâm đến câu nói kia.

Chính xác là câu “con bé rất có linh khí” những lời này làm cho cô để tâm.

Thẩm Như Như có một bí mật nhỏ, đến cả bạn tốt của cô là Vương Tây Nhã cũng không biết.

Cô trời sinh đối với hoa cỏ cây cối có cảm giác vô cùng thân cận, cho dù là loại thực vật gì, chỉ cần vào trong tay cô, cho dù có tùy tiện chăm sóc như thế nào vẫn có thể lớn lên tươi tốt.

Tóm lại, mặc kệ câu nói của ông ngoại là vô tâm hay cố ý, Thẩm Như Như vẫn quyết tâm xách bọc hành lý lớn nhỏ đi đến trấn Mộ Nguyên.

Chạng vạng mặt trời xuống núi, sân sau cũng đã râm mát hơn nhiều, Thẩm Như Như xắn tay áo lên bắt đầu xử lý đồ vật. Cô đem hết thảy mớ công cụ cũ dọn đi đưa cho ông Hứa thu phế phẩm, khiến cho ông ấy vui vẻ đến mức không khép miệng được, thậm chí còn chạy vào dọn giúp cô.

“Cháu ơi!" Ông Hứa lấy một bức tượng điêu khắc từ phía dưới một cái bàn rách nát ra, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tượng điêu khắc bị che kín bởi tro bụi có vẻ rất dơ bẩn, ông Hứa phủi bụi bặm xuống, lộ ra một tượng điêu khắc chân dung. Đây là một pho tượng hình người, là một người đàn ông tóc rối xù, mặc áo giáp sắt vàng, dưới chân đạp đám mây ngũ sắc, cưỡi kiếm đứng, mắt như điện quang.

Cho dù pho tượng rất mini, chỉ cao bằng cánh tay cũng không thể nào che giấu uy vũ khí phách của người này.

Ông Hứa nhìn kỹ càng, đôi mắt trừng lớn kinh hô: “Đây là tượng Vô Lượng Tổ Sư, không thể ném loạn được đâu! Cháu gái, mau lấy về đi dâng lên cúng bái!”

Vẻ mặt Thẩm Như Như ngơ ngác, làm một người học y, cô chưa từng tiếp xúc qua chùa miếu đạo quan nào. Tuy ba Thẩm có đôi khi sẽ thỉnh thầy phong thuỷ về để nhìn xem phong thuỷ trong nhà, nhưng trong nhà chưa từng thờ phụng bất kì tượng nào, tượng này để cúng bái ai cô hoàn toàn không biết gì cả.

Có điều nhập gia tùy tục, đạo lý này cô hiểu, nếu ông Hứa coi trọng như vậy, cô bèn dựa theo lời ông nói, đặt pho tượng Vô Lượng Tổ Sư lại trong phòng.

Thời điểm ông Hứa mang theo đồ vật rời đi còn không quên dặn dò một câu: “Nhớ rõ phải bồi tội với Tổ sư gia đấy!”

Thẩm Như Như liền đồng ý: “Nhất định nhất định, ông yên tâm đi.”

Tiễn ông Hứa đi, Thẩm Như Như trở về sân sau đem lá khô quét thành một đống, bỏ vào sọt rác cầm đi đổ, sau một thời gian bận bịu dọn dẹp cũng khiến cho sân sau rực rỡ hẳn lên.

Thẩm Như Như vỗ vỗ tay trở về phòng, đem giá trang trí bằng gỗ buổi chiều mới vừa đến cùng mấy chậu hoa để sát vào chân tường, phía trên có mái hiên che mưa chắn gió.

Cô đi đến bên giếng nước múc nửa xô nước, đổ vào thùng tưới nước cho mấy chậu cây cảnh.

Sau khi được tưới nước, mấy chậu hoa lúc đầu nhìn héo úa lập tức khôi phục tươi tốt, trở nên tươi đẹp lên rất nhiều, xanh tươi ướt át.

Thẩm Như Như vào trong nhà tìm một vòng để kiếm nơi thích hợp thờ cúng tượng thần, cuối cùng phát hiện một căn phòng nhỏ ở lầu hai, bên trong có bàn thờ và lư hương, trên bàn thờ còn có cống phẩm như trái cây bánh mì linh tinh, chỉ là để thời gian lâu lắm rồi, đồ cúng sớm đã hư thối biến chất.

Sau bàn thờ có một điện thờ, bên trong trống rỗng, Thẩm Như Như đem tượng Vô Lượng Tổ Sư để vào, lớn nhỏ vừa vặn thích hợp. Xem ra lúc ông ngoại còn sống chính là đem Vô Lượng Tổ Sư gia thờ cúng ở chỗ này, cũng không biết sao pho tượng lại chạy đến dưới lầu, nếu không có ông Hứa nhắc nhở, đúng là cô sẽ coi pho tượng trở thành rác rưởi rồi vứt bỏ.

Thẩm Như Như lần đầu tiên tiếp xúc đồ vật mê tín nên có chút tò mò, cô đi vòng quanh bàn thờ đem căn phòng cẩn thận đánh giá một lát.

Căn phòng lâu lắm không rồi được quét dọn, trở nên hôi hám, đi vài bước là có thể làm tro bụi đầy đất trong phòng bay tứ tung. Thẩm Như Như bị sặc vội vàng che mũi miệng lại chạy nhanh đi ra ngoài.

Cô quyết định chờ ngày mai đem lầu hai thu thập sạch sẽ, rồi sẽ dâng hương bồi tội với Vô Lượng Tổ Sư sau, dù sao đã ở góc hôi hám hơn ba tháng rồi, chỉ thêm một đêm nay chắc cũng không sao.

Cơm chiều Thẩm Như Như lại đặt thêm một hộp cơm hộp, sau khi ăn xong cô dọn ghế nằm ra sân nằm xem phim Mỹ.

Lúc này mới vừa xem xong một tập đột nhiên liền có một trận mưa nhỏ, trận mưa này làm cô ướt hết cả người.

Thẩm Như Như vội vàng ôm máy tính bảng chạy về dưới mái hiên, cả ghế nằm cũng không kịp dọn. Mái tóc ướt dán lên mặt, cô buồn bực về phòng lấy khăn lông chùi cho khô, sau đó cầm ô đi đem ghế nằm cất đi.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm ra phía cửa trong chốc lát, liền thấy mưa càng rơi càng to, trong chốc lát không có ý định tạnh, dứt khoát về phòng tắm rửa thay quần áo ướt, nằm trên giường lướt vòng bạn bè xem tin tức.

Có lẽ là hôm nay tổng vệ sinh quá mệt mỏi, cũng có lẽ là vừa tắm nước nóng xong quá thoải mái, vừa nằm xuống không bao lâu một cơn buồn ngủ ập tới ngăn không được. Mí mắt Thẩm Như Như không kiềm được liền sụp xuống, cô cố nén cơn buồn ngủ lướt vòng bạn bè, từng tin đều xem hết một lượt, vẫn không có tin của Dư Bích như cũ.

Đang lúc cô từ bỏ chống cự thoát vòng bạn bè chuẩn bị an tâm ngủ, một thông báo mới hiện lên, là của Dư Bích.

Hắn đăng tin mới trên vòng bạn bè!

Thẩm Như Như lập tức tỉnh táo trong nháy mắt, nhanh chóng ấn vào xem.

Trạng thái mới nhất của Dư Bích.

Dư Bích: Bỗng nhiên quay đầu [ hình ảnh ]x9

Thời điểm Thẩm Như Như nhìn đến bốn chữ " bỗng nhiên quay đầu " trong lòng lộp bộp một cái, đến lúc phát hiện chín bức ảnh đều cùng là một nữ sinh xinh đẹp, lòng của cô càng trầm xuống. Cô click xem từng bức ảnh, cẩn thận nghiền ngẫm ý nghĩa của ảnh.

Bối cảnh rất quen thuộc, chính là viện bảo tàng Cố Cung ở thủ đô, cô đã đi qua vài lần, cái góc này cô cũng đã chụp qua. Ngày nghỉ ngơi, trai đơn gái chiếc ước hẹn ở viện bảo tàng du ngoạn chụp ảnh, Dư Bích còn phát một cái trạng thái như vậy......

Là heo cũng đều có thể hiểu rõ, bọn họ đây là đang yêu đương.

Thẩm Như Như ngây ngốc một lúc lâu, thế nhưng ngoài dự liệu, cảm giác buồn bực trong ngực mấy tháng kia đã thoát ra trong chớp mắt, cuối cùng tan thành mây khói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương