Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 12
Không đúng, cô vỗ trán, điểm chú ý sao lại lệch đi đâu rồi. Hiện giờ điều nên băn khoăn nhất là, tiền âm phủ tại sao lại biến thành nhân dân tệ? Năm ngàn tệ này, là tiền thật hay tiền giả, có thể dùng không?
Phải tìm Vô Lượng Tổ Sư hỏi thử.
Thẩm Như Như ngẫm nghĩ, kéo ngăn kéo ra, để chỗ tiền này riêng một ngăn. Hôm nay đã tìm tổ sư gia một lần, quấy rầy nữa thì không tốt, vẫn nên để sáng mai hỏi đi.
Về đến phòng ngủ tiếp tục giấc ngủ, cô rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.
Sau nửa đêm Thẩm Như Như ngủ say như chết, dẫn tới việc sáng ngày thứ hai đồng hồ sinh học không còn nhạy, vừa mới tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến đằng mông rồi. Cô tóm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra xem thử, sắp mười giờ đến nơi!
Thôi xong, quá thời gian đưa hoa rồi.
Thẩm Như Như vội vàng bò dậy, mặc bừa một chiếc áo thun thêm cái quần đùi, rửa mặt đánh răng đến đầu còn chưa kịp chải, lao thẳng đến cửa hàng gói một bó hoa tươi, sau đó đội nắng đi tới nhà họ Từ giao hoa.
Chuông cửa vang lên chưa đến nửa phút, cửa lớn đã mở. Một thân hình cao gầy đứng sau cánh cửa, dường như đi hơi vội một chút, người đến khẽ thở dốc, ho nhẹ hai tiếng: “Tại sao bây giờ mới đưa tới?”
Thẩm Như Như vội vàng xin lỗi: “Anh Từ, thực sự ngại quá, bởi vì chút việc riêng của tôi mà làm lỡ dở thời gian giao hoa, cửa hàng sẽ bồi thường tương ứng, bó hoa hôm nay không tính vào trong gói đã đặt, kỳ hạn gói sẽ lùi về sau thêm một ngày......anh thấy được không?”
Từ Dẫn Châu hơi nhướng mày, gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Như Như thấy anh cũng không khó trao đổi như trong tưởng tượng, lập tức yên tâm, cười đưa bó hoa cho anh, bạo gan nói: “Anh Từ, tôi thấy tim anh không tốt lắm, có cần trồng mấy chậu cây lá bỏng không? Rất tốt cho việc làm sạch không khí.”
Động tác cầm hoa của Từ Dẫn Châu dừng lại một chút: “Cô là bác sĩ?”
“Vẫn chưa được coi là vậy.” Thẩm Như Như giải thích: “Chuyên ngành đại học của tôi là y, từng thực tập ở bệnh viện mấy tuần, có hiểu biết một chút.”
Từ Dẫn Châu lại ho mấy tiếng, gương mặt tái nhợt nổi lên một tia huyết sắc: “Tôi nghĩ, cô thích hợp mở cửa hàng hoa hơn.” Anh lùi về sau một bước, một tay gác trên cửa: “Cảm ơn hoa của cô, tạm biệt.”
Thẩm Như Như ngơ ngác đứng ở cửa, cho đến khi cửa lớn trước mặt khép lại, cô vẫn không hiểu được, câu đó của anh là ý gì.
Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi? Không thể nào, từ triệu chứng bệnh của vị Từ thiếu gia này cho thấy, anh ta đích thực là tim có vấn đề. Với tư cách là một sinh viên chuyên ngành y học lâm sàng năm nào cũng được học bổng của Y Đại, Thẩm Như Như vẫn có chút tự tin đối với bản thân mình.
Bỏ đi, không băn khoăn nữa, có lẽ người ta chỉ là giấu bệnh sợ thầy mà thôi.
Trở về cửa hàng, Thẩm Như Như không vội vàng mở cửa, cô đến nhà bếp nhỏ làm mấy món lót dạ, hôm nay dậy quá muộn, dạ dày trống rỗng, đói đến mức khó chịu. Cô đun một nồi cháo gạo kê, trộn một phần nộm dưa chuột ớt, thêm một đĩa salad hoa quả và nửa cái bắp luộc, bữa sáng bữa trưa dứt khoát gộp lại một ăn một bữa.
Giải quyết xong bữa sáng và trưa, Thẩm Như Như hơi quét dọn cửa hàng một chút, sau đó mở cửa buôn bán. Giữa trưa chẳng có mấy khách, cô xách bình nước tưới cho hoa cỏ cây cối, nhìn những chậu cây xanh tốt và tràn đầy sức sống, lòng cô tràn đầy tự hào.
Thẩm Như Như luôn cảm thấy mình dường như đã quên chuyện gì đó quan trọng, nhưng có thế nào cũng không nghĩ ra.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Cô vừa suy ngẫm vừa đặt lại bình nước lên kệ, đi ra phía sau quầy, mở ngăn kéo chuẩn bị đếm tiền. Đây là thói quen nhỏ cô học được từ chỗ ông ngoại, tiền mặt trong cửa hàng không thể quá hai ngàn, chỉ cần vượt quá thì sẽ gửi chỗ tiền thừa vào trong thẻ.
Gần đó có một máy rút tiền ATM, gửi tiền cũng rất thuận tiện.
Khi mở ngăn kéo ra, nhìn thấy một xấp tiền mặt tờ một trăm tệ trong ngăn bên phải, Thẩm Như Như rốt cuộc đã biết mình quên cái gì rồi.
Sáng nay không dâng hương cho tổ sư gia!
Phải nhanh chóng bổ sung, nếu muộn tổ sư gia lại không vui nữa.
Thẩm Như Như cầm lấy xấp tiền mặt, chạy lon ton ra phía sau.
Trong tịnh thất trên tầng hai một khoảng yên tĩnh, nhang đốt từ nửa đêm qua đã cháy hết, hai ngọn nến cũng sắp cháy sạch, chỉ còn lại một đốt nhỏ. Thẩm Như Như để tiền gọn gàng ngay chính giữa phía trước bàn thờ, dập tắt nến vứt vào thùng rác, thắp một nén nhang, vừa vái vừa lẩm bẩm: “Tổ sư gia, tiền này là thế nào đây? Rốt cuộc có dùng được hay không? Ngài cho một chỉ thị, nếu là giả, con sẽ đốt nó luôn.”
Trong cửa hàng nhiều tiền giả như vậy, nếu để cảnh sát biết được, cô nhất được sẽ bị mời lên uống trà.
Hỏi xong, cô cắm xương vào trong bát hương, yên lặng chờ đợi.
Ba làn khói nhẹ lượn lờ dâng lên, một lát sau, Vô Lượng Tổ Sư xuất hiện, ông nói thẳng vào vấn đề: “Vàng thật bác trắng cam đoan không giả, con cứ yên tâm nhận là được.”
Quả tim treo lơ lửng của Thẩm Như Như hạ xuống được một nửa, nhưng trong lòng cô vẫn đầy sự nghi ngờ: “Tổ sư, tiền âm phủ là tiền lưu thông ở âm gian, sao lại biến thành tiền mặt, có liên quan đến bùa dẫn đường sao?”
“Cũng không phải.” Vô Lượng Tổ Sư nói: “Từ xưa đến nay, giữa âm và dương cũng không phải phân biệt rõ ràng, hai giới thường xuyên qua lại lẫn nhau. Chính quyền dương gia cũng thường ủy thác cho địa phủ giúp đỡ các công việc, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thanh toán thù lao của cả hai bên, bèn đặc biệt xây dựng một ngân hàng, chuyên dùng để cung cấp tiền tài cho âm gian.”
Thẩm Như Như kinh ngạc: “Lại có cả tổ chức chính thức như vậy! Trước giờ chưa từng nghe nói, tỷ giá này tính toán thế nào?”
Vô Lượng Tổ Sư vẫn chưa nghe hiểu: “Tỷ giá là ý gì? Ngân hàng này đương nhiên không phải ai cũng có thể biết được, ngoại trừ đầu não chính quyền, thì chỉ có cơ quan đặc thù chuyên biệt và người trong Huyền Môn chân chính mới biết.”
Thì ra là vậy, Thẩm Như Như bừng tỉnh, cô giải thích một chút về hàm nghĩa của tỷ giá: “Có nghĩa là, một nhân dân tệ có thể đổi được bao nhiêu tiền âm phủ?”
Vô Lượng Tổ Sư đã hiểu, ông bấm ngón tay tính toán: “Đại khái khoảng ba ngàn, thỉnh thoảng sẽ biến động, nhưng dao động không lớn.”
Thẩm Như Như vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ tổ sư gia lại nắm khá rõ, vừa nhìn đã biết thường ngày rất quan tâm đến tin tức tài chính. Nhưng mà tỷ giá của tiền âm phủ vậy mà còn cao hơn Việt Nam đồng một chút cũng khiến cô không thể nào ngờ tới, còn đáng tiền hơn một chút so với tưởng tượng của cô.
Thẩm Như Như cảm ơn tổ sư gia, lại đổi một loạt hoa quả mới cho ông, chỗ hoa quả đồ cúng trước đó thì thu lại mang tới cửa hàng tự mình ăn.
Phải tìm Vô Lượng Tổ Sư hỏi thử.
Thẩm Như Như ngẫm nghĩ, kéo ngăn kéo ra, để chỗ tiền này riêng một ngăn. Hôm nay đã tìm tổ sư gia một lần, quấy rầy nữa thì không tốt, vẫn nên để sáng mai hỏi đi.
Về đến phòng ngủ tiếp tục giấc ngủ, cô rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.
Sau nửa đêm Thẩm Như Như ngủ say như chết, dẫn tới việc sáng ngày thứ hai đồng hồ sinh học không còn nhạy, vừa mới tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến đằng mông rồi. Cô tóm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra xem thử, sắp mười giờ đến nơi!
Thôi xong, quá thời gian đưa hoa rồi.
Thẩm Như Như vội vàng bò dậy, mặc bừa một chiếc áo thun thêm cái quần đùi, rửa mặt đánh răng đến đầu còn chưa kịp chải, lao thẳng đến cửa hàng gói một bó hoa tươi, sau đó đội nắng đi tới nhà họ Từ giao hoa.
Chuông cửa vang lên chưa đến nửa phút, cửa lớn đã mở. Một thân hình cao gầy đứng sau cánh cửa, dường như đi hơi vội một chút, người đến khẽ thở dốc, ho nhẹ hai tiếng: “Tại sao bây giờ mới đưa tới?”
Thẩm Như Như vội vàng xin lỗi: “Anh Từ, thực sự ngại quá, bởi vì chút việc riêng của tôi mà làm lỡ dở thời gian giao hoa, cửa hàng sẽ bồi thường tương ứng, bó hoa hôm nay không tính vào trong gói đã đặt, kỳ hạn gói sẽ lùi về sau thêm một ngày......anh thấy được không?”
Từ Dẫn Châu hơi nhướng mày, gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Như Như thấy anh cũng không khó trao đổi như trong tưởng tượng, lập tức yên tâm, cười đưa bó hoa cho anh, bạo gan nói: “Anh Từ, tôi thấy tim anh không tốt lắm, có cần trồng mấy chậu cây lá bỏng không? Rất tốt cho việc làm sạch không khí.”
Động tác cầm hoa của Từ Dẫn Châu dừng lại một chút: “Cô là bác sĩ?”
“Vẫn chưa được coi là vậy.” Thẩm Như Như giải thích: “Chuyên ngành đại học của tôi là y, từng thực tập ở bệnh viện mấy tuần, có hiểu biết một chút.”
Từ Dẫn Châu lại ho mấy tiếng, gương mặt tái nhợt nổi lên một tia huyết sắc: “Tôi nghĩ, cô thích hợp mở cửa hàng hoa hơn.” Anh lùi về sau một bước, một tay gác trên cửa: “Cảm ơn hoa của cô, tạm biệt.”
Thẩm Như Như ngơ ngác đứng ở cửa, cho đến khi cửa lớn trước mặt khép lại, cô vẫn không hiểu được, câu đó của anh là ý gì.
Chẳng lẽ cô nhìn nhầm rồi? Không thể nào, từ triệu chứng bệnh của vị Từ thiếu gia này cho thấy, anh ta đích thực là tim có vấn đề. Với tư cách là một sinh viên chuyên ngành y học lâm sàng năm nào cũng được học bổng của Y Đại, Thẩm Như Như vẫn có chút tự tin đối với bản thân mình.
Bỏ đi, không băn khoăn nữa, có lẽ người ta chỉ là giấu bệnh sợ thầy mà thôi.
Trở về cửa hàng, Thẩm Như Như không vội vàng mở cửa, cô đến nhà bếp nhỏ làm mấy món lót dạ, hôm nay dậy quá muộn, dạ dày trống rỗng, đói đến mức khó chịu. Cô đun một nồi cháo gạo kê, trộn một phần nộm dưa chuột ớt, thêm một đĩa salad hoa quả và nửa cái bắp luộc, bữa sáng bữa trưa dứt khoát gộp lại một ăn một bữa.
Giải quyết xong bữa sáng và trưa, Thẩm Như Như hơi quét dọn cửa hàng một chút, sau đó mở cửa buôn bán. Giữa trưa chẳng có mấy khách, cô xách bình nước tưới cho hoa cỏ cây cối, nhìn những chậu cây xanh tốt và tràn đầy sức sống, lòng cô tràn đầy tự hào.
Thẩm Như Như luôn cảm thấy mình dường như đã quên chuyện gì đó quan trọng, nhưng có thế nào cũng không nghĩ ra.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Cô vừa suy ngẫm vừa đặt lại bình nước lên kệ, đi ra phía sau quầy, mở ngăn kéo chuẩn bị đếm tiền. Đây là thói quen nhỏ cô học được từ chỗ ông ngoại, tiền mặt trong cửa hàng không thể quá hai ngàn, chỉ cần vượt quá thì sẽ gửi chỗ tiền thừa vào trong thẻ.
Gần đó có một máy rút tiền ATM, gửi tiền cũng rất thuận tiện.
Khi mở ngăn kéo ra, nhìn thấy một xấp tiền mặt tờ một trăm tệ trong ngăn bên phải, Thẩm Như Như rốt cuộc đã biết mình quên cái gì rồi.
Sáng nay không dâng hương cho tổ sư gia!
Phải nhanh chóng bổ sung, nếu muộn tổ sư gia lại không vui nữa.
Thẩm Như Như cầm lấy xấp tiền mặt, chạy lon ton ra phía sau.
Trong tịnh thất trên tầng hai một khoảng yên tĩnh, nhang đốt từ nửa đêm qua đã cháy hết, hai ngọn nến cũng sắp cháy sạch, chỉ còn lại một đốt nhỏ. Thẩm Như Như để tiền gọn gàng ngay chính giữa phía trước bàn thờ, dập tắt nến vứt vào thùng rác, thắp một nén nhang, vừa vái vừa lẩm bẩm: “Tổ sư gia, tiền này là thế nào đây? Rốt cuộc có dùng được hay không? Ngài cho một chỉ thị, nếu là giả, con sẽ đốt nó luôn.”
Trong cửa hàng nhiều tiền giả như vậy, nếu để cảnh sát biết được, cô nhất được sẽ bị mời lên uống trà.
Hỏi xong, cô cắm xương vào trong bát hương, yên lặng chờ đợi.
Ba làn khói nhẹ lượn lờ dâng lên, một lát sau, Vô Lượng Tổ Sư xuất hiện, ông nói thẳng vào vấn đề: “Vàng thật bác trắng cam đoan không giả, con cứ yên tâm nhận là được.”
Quả tim treo lơ lửng của Thẩm Như Như hạ xuống được một nửa, nhưng trong lòng cô vẫn đầy sự nghi ngờ: “Tổ sư, tiền âm phủ là tiền lưu thông ở âm gian, sao lại biến thành tiền mặt, có liên quan đến bùa dẫn đường sao?”
“Cũng không phải.” Vô Lượng Tổ Sư nói: “Từ xưa đến nay, giữa âm và dương cũng không phải phân biệt rõ ràng, hai giới thường xuyên qua lại lẫn nhau. Chính quyền dương gia cũng thường ủy thác cho địa phủ giúp đỡ các công việc, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thanh toán thù lao của cả hai bên, bèn đặc biệt xây dựng một ngân hàng, chuyên dùng để cung cấp tiền tài cho âm gian.”
Thẩm Như Như kinh ngạc: “Lại có cả tổ chức chính thức như vậy! Trước giờ chưa từng nghe nói, tỷ giá này tính toán thế nào?”
Vô Lượng Tổ Sư vẫn chưa nghe hiểu: “Tỷ giá là ý gì? Ngân hàng này đương nhiên không phải ai cũng có thể biết được, ngoại trừ đầu não chính quyền, thì chỉ có cơ quan đặc thù chuyên biệt và người trong Huyền Môn chân chính mới biết.”
Thì ra là vậy, Thẩm Như Như bừng tỉnh, cô giải thích một chút về hàm nghĩa của tỷ giá: “Có nghĩa là, một nhân dân tệ có thể đổi được bao nhiêu tiền âm phủ?”
Vô Lượng Tổ Sư đã hiểu, ông bấm ngón tay tính toán: “Đại khái khoảng ba ngàn, thỉnh thoảng sẽ biến động, nhưng dao động không lớn.”
Thẩm Như Như vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ tổ sư gia lại nắm khá rõ, vừa nhìn đã biết thường ngày rất quan tâm đến tin tức tài chính. Nhưng mà tỷ giá của tiền âm phủ vậy mà còn cao hơn Việt Nam đồng một chút cũng khiến cô không thể nào ngờ tới, còn đáng tiền hơn một chút so với tưởng tượng của cô.
Thẩm Như Như cảm ơn tổ sư gia, lại đổi một loạt hoa quả mới cho ông, chỗ hoa quả đồ cúng trước đó thì thu lại mang tới cửa hàng tự mình ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook