Tiệm Rượu Nương Tử Nhát Gan
-
Chương 21: Cho Phép Ngươi Gọi Là Tam Lang 1
Khi Đoạn Tam Lang tỉnh lại, hắn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi hương này có vị ngọt hơn bánh điểm tâm vừa nướng, lại nhạt hơn vị nước ép cam pha đường, ngọt như ngó sen hấp, hoặc giống quả lê non mềm ngọt lành tráng miệng lúc sáng sớm
Còn chưa mở nắp nồi rượu, Đỗ Tam Tư đã không nhịn được nắm chặt cái mũi.
Mùi hương quanh quẩn không tan, Đoạn Tam Lang muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng mùi hương đã xua tan cơn buồn ngủ. Trên cánh tay truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, hắn xoay người ngồi dậy.
Sau khi hắn ngồi dậy mới nghe thấy bên ngoài người gõ mõ báo trời đã sáng. Xa xa truyền đến tiếng nói, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người rao đồ ăn sáng, rao bán trái cây như táo, lê trắng. Hiển nhiên là còn rất sớm, đại khái là trời vừa sáng thôi, e rằng nha môn của tri phủ cũng vừa mở cửa.
“Người đâu……”
Theo phản xạ thường ngày, hắn gọi người tới hầu hạ, nhưng chưa dứt lời đã phát hiện có gì đó không ổn, lập tức ánh mắt lạnh lùng.
Nơi này không phải là Đoạn phủ.
Đoạn Tam Lang ngẩn ra một chút, nhẹ nhàng đảo mắt một lượt, thu hết vào tầm mắt toàn bộ căn phòng tuy có đủ vật dụng nhưng hết sức mộc mạc này.
Hắn cúi đầu xỏ chân vào giày, cụp mắt thấy đệm giường thêu hình đuôi diều bằng chỉ thô, ngẩng đầu lên thấy màn giường được giặt đến trắng tinh.
Hắn điều chỉnh tâm trạng, cúi đầu hít một hơi, mùi hương càng đậm.
Đây là……
Đoạn Tam Lang hơi kinh ngạc.
Trong phòng không nhiều đồ vật, một bàn hai ghế. Bên cửa sổ đặt một đôn ghế bằng đá, phủ một tấm khăn trải bàn mộc mạc coi như làm bàn trang điểm. Chậu rửa mặt cùng giá rửa mặt tựa vào bên trái cửa, phía bên phải lát gạch sành, có mấy con cá đang bơi lội, hẳn là biểu tượng cho điềm lành, mong muốn “hàng năm dư dả”.
Ngoại trừ những thứ trên, trong căn phòng thanh tịnh tao nhã này chỉ có giấy dán cửa sổ được cắt thủ công kia là đáng để mắt tới.
Căn phòng trống trải này không rộng lắm, đi bảy tám bước là hết phòng, mặt tường làm bàn trang điểm, bên trên còn đặt một chiếc lược bị gãy răng, cùng mấy cái trâm gỗ mà có cho hắn dùng để đấu dế hắn cũng không thèm. Chẳng có trang sức vàng bạc nào, ngay cả phấn trang điểm cùng các đồ phụ kiện trang điểm cũng không có.
Đoạn Tam Lang đã đoán được đây là nhà của ai.
Nhưng vì đoán được nên hắn càng kinh ngạc.
Kinh ngạc vì chính mình lên lầu hai như thế nào, còn kinh ngạc hơn là Đỗ Tam Tư nghiễm nhiên dám đưa một nam nhân bên ngoài vào khuê phòng của mình.
Tuy triều đại này tập tục cởi mở, nam nữ không có vấn đề gì, những người nghèo khổ càng không quan trọng lễ nghi phép tắc, nhưng…… Dựa theo tình huống lúc đó, cứ vứt hắn trên mặt đất còn tốt hơn là mang vào khuê phòng.
Đoạn Tam Lang vuốt cằm nhướng mày, chẳng lẽ nha đầu kia cố ý?
Biết lời đồn bên ngoài không thể sửa lại, cho nên nha đầu mồ côi này dứt khoát làm theo cách trái ngược, cố ý bám dính hắn, muốn chiếm một địa vị ở tri phủ?
Rất có khả năng, dù sao dáng dấp hắn đẹp như vậy.
Nghĩ đến đây, Đoạn Tam Lang không nhịn được cười bí hiểm. Nhưng chưa kịp cười hết, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Đỗ Tam Tư bưng nước ấm, hai mắt mở to nhìn người đứng giữa phòng đang vuốt cằm cười tinh quái, dường như chuẩn bị giả bộ uy hiếp người nào đó.
“Ngươi…… Ngươi tỉnh rồi à?”
Đoạn Tam Lang nhanh chóng thu liễm biểu cảm trên mặt, đờ đẫn buông tay xuống, ánh mắt sắc bén đánh giá Đỗ Tam Tư.
Diện mạo tạm được, thiếu chút khí chất, bối cảnh quả thực không cần để ý, không đủ tư cách làm vợ cả, làm tiểu thiếp hầu hạ còn tạm được.
Đỗ Tam Tư thấy hắn im lặng hồi lâu, vẻ mặt càng thấp thỏm, tay run rẩy bưng chậu nước, nhớ lại thảm trạng đêm qua liền ảo não.
Nếu không phải Đoạn Tam Lang tham lam thì nàng đâu sợ đến mức đổ rượu lên vết thương của hắn chứ?
Hiện tại vừa chạm mặt đã lườm nàng, xong rồi xong rồi, tên này chắc chắn đang nghĩ cách trừng phạt mình như thế nào.
Giá như, giá như sớm biết …… Đêm qua dứt khoát hủy thi diệt tích!
Đỗ Tam Tư chực khóc, nhịn xuống khát vọng muốn chạy trốn, nơm nớp lo sợ mở miệng, “Hôm qua…… Ngày hôm qua ta không cố ý, ta, ta còn băng bó vết thương cho ngươi.”
Tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi nhé!
Vì thế thời gian mở cửa tiệm rượu đều bị gác lại! Cho nên làm ơn, làm ơn, ngài hãy mở lòng từ bi, cầu xin đừng lấy oán trả ơn.
Mùi hương này có vị ngọt hơn bánh điểm tâm vừa nướng, lại nhạt hơn vị nước ép cam pha đường, ngọt như ngó sen hấp, hoặc giống quả lê non mềm ngọt lành tráng miệng lúc sáng sớm
Còn chưa mở nắp nồi rượu, Đỗ Tam Tư đã không nhịn được nắm chặt cái mũi.
Mùi hương quanh quẩn không tan, Đoạn Tam Lang muốn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng mùi hương đã xua tan cơn buồn ngủ. Trên cánh tay truyền đến cảm giác vừa tê vừa ngứa, hắn xoay người ngồi dậy.
Sau khi hắn ngồi dậy mới nghe thấy bên ngoài người gõ mõ báo trời đã sáng. Xa xa truyền đến tiếng nói, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người rao đồ ăn sáng, rao bán trái cây như táo, lê trắng. Hiển nhiên là còn rất sớm, đại khái là trời vừa sáng thôi, e rằng nha môn của tri phủ cũng vừa mở cửa.
“Người đâu……”
Theo phản xạ thường ngày, hắn gọi người tới hầu hạ, nhưng chưa dứt lời đã phát hiện có gì đó không ổn, lập tức ánh mắt lạnh lùng.
Nơi này không phải là Đoạn phủ.
Đoạn Tam Lang ngẩn ra một chút, nhẹ nhàng đảo mắt một lượt, thu hết vào tầm mắt toàn bộ căn phòng tuy có đủ vật dụng nhưng hết sức mộc mạc này.
Hắn cúi đầu xỏ chân vào giày, cụp mắt thấy đệm giường thêu hình đuôi diều bằng chỉ thô, ngẩng đầu lên thấy màn giường được giặt đến trắng tinh.
Hắn điều chỉnh tâm trạng, cúi đầu hít một hơi, mùi hương càng đậm.
Đây là……
Đoạn Tam Lang hơi kinh ngạc.
Trong phòng không nhiều đồ vật, một bàn hai ghế. Bên cửa sổ đặt một đôn ghế bằng đá, phủ một tấm khăn trải bàn mộc mạc coi như làm bàn trang điểm. Chậu rửa mặt cùng giá rửa mặt tựa vào bên trái cửa, phía bên phải lát gạch sành, có mấy con cá đang bơi lội, hẳn là biểu tượng cho điềm lành, mong muốn “hàng năm dư dả”.
Ngoại trừ những thứ trên, trong căn phòng thanh tịnh tao nhã này chỉ có giấy dán cửa sổ được cắt thủ công kia là đáng để mắt tới.
Căn phòng trống trải này không rộng lắm, đi bảy tám bước là hết phòng, mặt tường làm bàn trang điểm, bên trên còn đặt một chiếc lược bị gãy răng, cùng mấy cái trâm gỗ mà có cho hắn dùng để đấu dế hắn cũng không thèm. Chẳng có trang sức vàng bạc nào, ngay cả phấn trang điểm cùng các đồ phụ kiện trang điểm cũng không có.
Đoạn Tam Lang đã đoán được đây là nhà của ai.
Nhưng vì đoán được nên hắn càng kinh ngạc.
Kinh ngạc vì chính mình lên lầu hai như thế nào, còn kinh ngạc hơn là Đỗ Tam Tư nghiễm nhiên dám đưa một nam nhân bên ngoài vào khuê phòng của mình.
Tuy triều đại này tập tục cởi mở, nam nữ không có vấn đề gì, những người nghèo khổ càng không quan trọng lễ nghi phép tắc, nhưng…… Dựa theo tình huống lúc đó, cứ vứt hắn trên mặt đất còn tốt hơn là mang vào khuê phòng.
Đoạn Tam Lang vuốt cằm nhướng mày, chẳng lẽ nha đầu kia cố ý?
Biết lời đồn bên ngoài không thể sửa lại, cho nên nha đầu mồ côi này dứt khoát làm theo cách trái ngược, cố ý bám dính hắn, muốn chiếm một địa vị ở tri phủ?
Rất có khả năng, dù sao dáng dấp hắn đẹp như vậy.
Nghĩ đến đây, Đoạn Tam Lang không nhịn được cười bí hiểm. Nhưng chưa kịp cười hết, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Đỗ Tam Tư bưng nước ấm, hai mắt mở to nhìn người đứng giữa phòng đang vuốt cằm cười tinh quái, dường như chuẩn bị giả bộ uy hiếp người nào đó.
“Ngươi…… Ngươi tỉnh rồi à?”
Đoạn Tam Lang nhanh chóng thu liễm biểu cảm trên mặt, đờ đẫn buông tay xuống, ánh mắt sắc bén đánh giá Đỗ Tam Tư.
Diện mạo tạm được, thiếu chút khí chất, bối cảnh quả thực không cần để ý, không đủ tư cách làm vợ cả, làm tiểu thiếp hầu hạ còn tạm được.
Đỗ Tam Tư thấy hắn im lặng hồi lâu, vẻ mặt càng thấp thỏm, tay run rẩy bưng chậu nước, nhớ lại thảm trạng đêm qua liền ảo não.
Nếu không phải Đoạn Tam Lang tham lam thì nàng đâu sợ đến mức đổ rượu lên vết thương của hắn chứ?
Hiện tại vừa chạm mặt đã lườm nàng, xong rồi xong rồi, tên này chắc chắn đang nghĩ cách trừng phạt mình như thế nào.
Giá như, giá như sớm biết …… Đêm qua dứt khoát hủy thi diệt tích!
Đỗ Tam Tư chực khóc, nhịn xuống khát vọng muốn chạy trốn, nơm nớp lo sợ mở miệng, “Hôm qua…… Ngày hôm qua ta không cố ý, ta, ta còn băng bó vết thương cho ngươi.”
Tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi nhé!
Vì thế thời gian mở cửa tiệm rượu đều bị gác lại! Cho nên làm ơn, làm ơn, ngài hãy mở lòng từ bi, cầu xin đừng lấy oán trả ơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook