Tiệm Hoành Thánh Số 444
-
Chương 122
Chương 122: Thường Tiểu Bạch (phần đầu)
Ta tên Thường Tiểu Bạch, ta đã từng rất ghét cái tên này, giống như ta ghét màu trắng trên người ta. Đúng vậy, từ khi sinh ra ta đã có làn da màu trắng cùng mái tóc màu trắng ánh vàng.
Đại Vu trong tộc nói, màu trắng không phải màu cát tường, còn ta là đứa con của ma quỷ.
Phụ thân của ta là tộc trưởng cao cao tại thượng, cũng là người có quyền uy tối cao trong bộ tộc. Có lẽ, ông ta cũng là người không thích ta nhất. Thậm chí, bỏi vì ta được sinh ra mà ghét lây cả mẫu thân ta, ngay cả khi mẫu thân ta bệnh nặng, ông ta cũng không thèm đến thăm lấy một lần. Bên cạnh ông ta có nhiều nữ nhân, nhiều hài tử như vậy, chúng ta thì tính là cái gì?
Đêm hôm đó, trước lúc tắt thở, mẫu thân dùng đôi bàn tay đã suy yếu lau đi nước mắt trên mặt ta, bà nói: “Tiểu Bạch, đừng khóc, đừng sợ, cho dù thế nào thì mẫu thân cũng sẽ luôn bảo hộ con.”
Nhưng mà, người mẫu thân thương yêu ta sau khi nói xong câu đó thì vĩnh viễn rời bỏ ta. Lúc mặt trời chiếu rọi lên hoa cỏ trong bộ tộc, bọn nhỏ trong tộc hát ca, vui cười dưới ánh mặt trời, chỉ riêng ta, chỉ có thể trốn vào góc tối. Bởi vì ta trời sinh đã sợ ánh mặt trời, sức nóng của mặt trời sẽ làm da ta bị thương, sẽ làm ta khóc không ngừng được.
Trời xanh cho ta làn da màu trắng, nhưng lại khiến ta chỉ có thể đứng trong xó xỉnh tối tăm, đó là sự châm chọc nhường nào. Đúng vậy, nó là minh chứng cho lời Đại Vu, đứa con của ma quỷ thì không thể sống dưới ánh sáng mặt trời, chỉ có thể cầu bình an trong bóng tối. Vậy cũng được, ta thích bóng tối, ta thích đêm đen. Đêm đen có thể che giấu bề ngoài quái dị của ta, cũng sẽ không có những ánh mắt, tiếng cười chê nhạo. Vì thế ta có thói quen ngày ngủ, đêm ra ngoài.
Nơi ta thích đi nhất là triền núi nhỏ bên ngoài tộc. Ở nơi đó, ta có thể nhìn thấy hết toàn bộ tộc. Ta còn có thể nhìn thấy những chấm nhỏ không ngừng chớp nháy trên bầu trời lỗng lẫy, giống như ánh mắt mẫu thân luôn dõi theo ta ở trên trời. Mỗi lần nghĩ đến mẫu thân, ta sẽ hát:
“Trong mơ, hoa cỏ đầy vườn
Hoa tươi cỏ tốt, tất cả đều biến thành hoang vu
La la la, la la la
Khu vườn hoang vu tịch mịch, bé con, bé con, đừng khóc nữa
Mẹ ở trên trời luôn dõi theo con…”
Có một đêm lúc ta đang ca hát thì nghe thấy có tiếng đạo vỡ cành khô ở phía sau, ta sợ tới mức tắt tiếng, vội vàng quay đầu nhìn. Ta nheo mắt lại nhìn thấy một thiếu niên xa lạ đang đứng ở dưới ánh trăng. Hắn cao cao, vì ban đêm nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn rất sáng, long lanh, đẹp mắt như sao trên trời.
Ta theo bản năng cúi thấp đầu xuống, nhưng ta lại nghĩ tới trong bóng tối hắn sẽ không thể thấy rõ màu trên da mặt ta. Quả nhiên, hắn không cười nhạo ta, còn vỗ tay khen ngợi. Hắn nói: “Tiểu muội muội, muội hát rất hay. Chỉ là quá ưu thương, nghe rất khó chịu. Tiểu hài tử phải hát những bài ca dao vui vẻ mới đúng.”
Ta lắc đầu. Vui vẻ cách ta rất xa, những bài ca dao khoan khoái kia chỉ có những đứa trẻ tầm thường trong tộc mới hát. Ta chỉ có thể trốn trong bóng tối, dùng tiếng hát diễn đạt những bi thương trong lòng.
Có lẽ hắn chỉ nhìn thấy ta lắc đầu, nên cho rằng ta không biết hát những bài ca khác, hắn đi đến cạnh ta nói: “Đến đây, đại ca dạy muội hát nhé.”
Thời gian dài không tiếp xúc với ai, ta sinh ra chứng sợ hãi người lạ. Nhưng mà, ai có thể hiểu được một đứa trẻ cô độc như ta thật ra khát vọng có bằng hữu đến nhường nào. Vì khát vọng đó mà ta không bỏ chạy, ta có thể nghe thấy hắn hát.
Giọng của hát hào phóng mà to ra, hắn hát về hùng ưng, về bầu trời, về rừng rậm, về tất thảy những thứ tốt đẹp, làm cho người nghe cả thể xác và tinh thần đều vui sướng.
Hát xong một khúc, hắn quay sang nhìn ta bằng đôi mắt sáng long lanh: “Hay chứ? Có muốn học không?”
Ta gật đầu. Muốn học. Khúc ca như vậy có thể làm người ta vui vẻ đúng không?
Từ sau đêm đó, ta thường xuyên đến sườn núi kia để gặp hắn. Hắn biết rất nhiều, sẽ hát rất nhiều bài ca dao hay, sẽ kể cho ta nghe rất nhiều chuyện xưa.
Có lẽ vì ta không nói nhiều nên đến cuối cùng ta vẫn không hiểu tại sao một người có thể nói nhiều như vậy. Cho dù mỗi lần ta chỉ đáp lại hắn bằng một ánh mắt chú mục thì hắn vẫn có thể nói không ngơi miệng như cũ.
Kì lạ là hắn chưa từng hỏi tên cũng như lai lịch của ta. Ta cảm thấy thật may mắn vì hắn không hỏi. Ta không muốn lừa gạt bằng hữu, nhưng ta sợ hắn biết được ta chính là đứa con của ma quỷ mà người người trong bộ lạc đều căm ghét.
Hắn lớn hơn ta nhiều tuổi, nhưng lại có thể cùng ta chơi đùa. Hắn đưa ta đến chân núi bắt đom đóm, dạy ta nhiều bài ca dao, còn thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho ta. Càng làm cho ta cao hứng hơn là thức ăn hằng ngày của ta cũng dần dần tốt lên. Đồ ăn trước đây của ta đều rất ít, rất khó ăn nhưng gần đây chẳng những ta có thể ăn no mà còn có thịt. Có lẽ vị phụ thân tộc trưởng cao cao tại thượng kia của ta phát thiện tâm, nhớ tới nữ nhi này thôi.
Có một ngày vào ban ngày, vào lúc ta đang trốn trong phòng nhỏ ngủ như thói thường, đột nhiên cửa bị người phá, một hài tử xấu xa xông vào.
“Mau nhìn, nó chính là đứa con của ma quỷ, nhìn cơ thể trắng bạch của nó kìa!”
“Thật kì quái, màu tóc của nó còn trắng hơn cả tóc của tổ mẫu ta.”
“Nghe nói đứa con của ma quỷ sợ ánh mặt trời, chúng ta kéo nó ra chỗ có ánh nắng, xem nó thế nào đi?”
“Được!”
Vì thế, một đám hài tử liền giương nanh múa vuốt bổ nhào đến ta. Bọn chúng bắt lấy tay chân ta, túm tóc ta. Ta đau đến mức khóc toáng lên, cũng giãy dụa thật mạnh nhưng không có tác dụng gì cả, sức lực của ta có hạn, không thể giãy ra cũng không trốn thoát được.
Ta bị bọn chúng kéo đến dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời giữa trưa như đâm vào da thịt ta, làn da ta vừa tiếp xúc với ánh mặt trời thì lập tức nóng bừng, đau đớn, mắt ta cũng vì ánh sắng mà rơi lệ không ngừng. Ghê tởm hơn là, người xung quanh nghe thấy động tĩnh chỉ vây đến xem, bọn họ cười cợt, chỉ trỏ. Ta chỉ có thể cuộn mình lại, chịu đựng thống khổ và nhục nhã.
Lúc đó, ta rất nhớ mẫu thân. Nếu như mẫu thân còn sống, bà nhất định sẽ nhào lên bảo vệ ta. Mẫu thân, người đang ở nơi nào?
Ngay lúc ta cho rằng mình sẽ bị mặt trời thiêu chết, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Các ngươi đang làm cái gì? Ai cho phép các ngươi đối xử với muội ấy như thế?”
Là hắn! Là đại ca ca hàng đêm đều chơi đùa với ta, dạy ta ca hát, kể chuyện xưa cho ta nghe.
Trong thâm tâm ta đột nhiên có một tia hi vọng, nhưng ta nhanh chóng ý thức được, giờ là ban ngày, nếu hắn nhìn thấy mặt ta thì phải làm sao bây giờ? Có phải hắn sẽ giống như những tộc nhân khác chán ghét ta, không bao giờ làm bằng hữu với ta nữa?
Ta cực kì sợ hãi, càng cố gắng cuộn thân thể mình lại, vùi mặt vào trong hai đầu gối. Ta hi vọng sau khi xua đuổi tộc nhân đi thì hắn rời khỏi đây, không đến nhìn ta. Ngoài ý muốn là, hắn chẳng những không có rời khỏi còn cởi áo choàng xuống, choàng lên người ta, ngăn mặt trời làm ta bị thương. Giọng hắn vẫn ôn như như trước đây, hắn nói: “Đừng sợ, muội muội.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, cách nước mắt mờ mờ, lần đầu tiên dưới ánh mặt trời, ta nhìn rõ mặt hắn.
Khác với làn da tái nhợt của ta, da hắn là màu tiểu mạch khỏe mạnh. Mắt hắn rất đen, ảnh người trong mắt là khuôn mặt tái nhợt của ta. Hắn đang mỉm cười, tuyên bố với toàn bộ tộc nhân: “Tiểu Bạch là muội muội của ta, từ nay về sau không ai được phép bắt nạt muội ấy!”
Khi đó ta mới biết được, hóa ra hắn là ca ca cùng cha khác mẹ của ta, Thường Thanh, thiếu tộc trưởng của bộ lạc ta, hắn đã biết ta là ai từ lâu.
Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, sau khi được đưa về phòng, ta hỏi hắn: “Vì sao ca không nói với ta ca là ca ca của ta?”
“Ngay từ đầu ta cũng không biết. Nhưng ta là thiếu tộc trưởng, muốn tra thân phận của muội cũng không khó. Ta cũng biết muội không muốn để ta biết, cho nên ta đã giả vờ như không biết.”
“Vì sao phải giúp ta? Vì sao không ghét bỏ ta?”
“Có người bắt nạt muội muội ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi ra mặt rồi. Lại nói, Tiểu Bạch ngoan như vậy, xinh đẹp như vậy, sao ca ca lại chán ghét muội được cơ chứ?”
Đây là lần đầu tiên có người khen ta xinh đẹp. Trong lòng ta rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta rất khó coi, da ta trắng như vậy, tóc còn trắng hơn cả người già nhất trong tộc đấy.”
“Nhưng ở trong mắt ca ca, Tiểu Bạch xinh đẹp nhất. Ánh mắt của muội còn sáng hơn cả sao trên trời, muội có giọng hát hay nhất trong số ta từng nghe.”
Những lời khích lệ như vậy làm ta cười ngây ngô. Hóa ra có ca ca là cảm giác tốt đẹp như vậy.
Sau này ta mới biết được, bởi vì tuyên bố trước mặt mọi người ta là muội muội hắn mà ca ca bị phụ thân tộc trưởng trách phạt, chịu 20 roi. Đứa con của ma quỷ làm sao lại có thể là muội muội của thiếu tộc trưởng được? Sinh phụ còn không nhận con, làm người thừa kế, thiếu tộc trưởng sao có thể thừa nhận được?
Ca ca không thể công khai đối xử tốt với ta, cũng không thể đến thăm ta vào ban ngày. Việc ca có thể làm chính là âm thầm lợi dụng đặc quyền của mình cải thiện thức ăn của ta. Vẫn như trước đây, ở cùng ta vào ban đêm. Dù như thế nhưng ta cũng rất vui vẻ. Ít nhất là sau khi mẫu thân mất vẫn còn có người coi ta là thân nhân, yêu thương ta, quan tâm ta.
Ca ca từng nói, một ngày nào đó ca sẽ trở thành tộc trưởng, đến lúc đó nhất định sẽ không để ta phải chịu một chút tổn thương nào. Ca còn nói, sẽ đưa cho ta những bộ xiêm y xinh đẹp nhất, trang sức hoa lệ nhất, hết thảy, hết thảy tốt đẹp…
Ta tin tưởng ca ca, cũng hy vọng ca ca sớm trở thành tộc trưởng.
Vào năm ta mười tuổi, trong tộc xảy ra hai sự kiện lớn.
Lúc đó, ngoại giới có chiến loạn. Bộ tộc của chúng ta ở sâu trong núi, an ổn hơn một nghìn năm cũng bị quân địch quấy nhiễu. Có một lần nghiêm trọng nhất là một quan binh được võ trang trực tiếp xâm nhập vào trong lãnh thổ của chúng. Tuy rằng cuối cùng bị đuổi đi, nhưng tộc nhân của chúng ta chết rất nhiều. Bởi vì sự kiện này, người trong tộc đều sục sôi. Bọn họ không thể lý giải được tại sao những quan binh kia bắt đầu tập kích bộ lạc. Rõ ràng bộ tộc ở thế vô tranh, thái bình nhiều năm như vậy mà.
Đại vu đức cao vọng trọng sau khi gieo quẻ đã đưa ra kết luận: “Bộ tộc sắp có tai ương ngập đầu, mà đầu sỏ là ta – đứa con của ma quỷ”
Tộc nhân phẫn nộ, họ vọt tới căn phòng nhỏ của ta…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook