Tiệm Hoa Của Tô Anh
Chương 28: Hoa hồng trắng - 1

Edit: nguyenkim2603

Beta: Khánh Vân

Tới trên lầu, Tô Anh mở đèn cả phòng, kéo bức màn lên, làm cho cả phòng trở nên vô cùng an tĩnh. Thủy tiên được cô đặt trên bàn sách dưới cửa sổ, cô thuận thế ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào chậu thủy tiên.

Thủy tiên bị nhìn có chút khẩn trương, nghi hoặc hỏi: "Anh Anh, chị nhìn em như vậy làm gì?". Thật là dọa người a.

Tô Anh trầm tư nói: "Thủy tiên, chị hy vọng chúng ta có thể thành công!"

"Em cũng hy vọng. Anh Anh, chị muốn làm cái gì sao?"

"Không làm gì, hơn nữa hiện tại chị cũng không làm được gì. Thủy tiên, đợi một chút, em yên tĩnh cho chị suy nghĩ một chút, đừng lên tiếng, chị cần nhanh chóng nắm giữ khả năng hiểu "tâm của thực vật", bởi vì chị cảm thấy không còn thời gian nữa."

"A?" Ngại nó làm phiền sao? QAQ

Tô Anh giải thích: "Kỳ thật, mỗi lần các em vừa nói chuyện, chị đều sẽ quên bản chất các em không hề giống chị, các em là thực vật, còn chị là người."

Thủy tiên cái hiểu cái không. Tô Anh cười khổ: "Chị cũng không nói rõ được... tóm lại, để cho chị yên tĩnh suy nghĩ một chút, được chứ?".

"Được".

Thủy tiên quả nhiên yên tĩnh lại, không nói chuyện nữa.

Thủy tiên yên tĩnh không nói chuyện, thoạt nhìn không khác gì hoa cỏ bình thường, không có chỗ nào huyền bí, càng sẽ không có ai nghĩ nó biết nói, hơn nữa còn yêu thích các loại xe đẹp.

Thật ra xương rồng, hoa nhài, cây mắc cỡ, và rất nhiều các loại hoa khác nữa, chúng nó đều có tính cách cùng sở thích riêng, hoạt bát, hướng nội, thẹn thùng, hàm xúc, quái gở,...

"Tâm của thực vật" của chúng nó đều có một màu sắc thuộc về riêng bản thân mình, hồng, phấn, vàng, lam,... Rõ ràng là không giống nhau, nhưng lại có thể hài hoà ở bên nhau, trở thành một cái chỉnh thể.

Tô Anh phát hiện dường như mình đi vào một nơi lầm lẫn, không chỉ có hoa mới có "tâm của thực vật", mà là mỗi gốc cây, ngọn cỏ đều có "tâm của thực vật", chúng nó có phương thức "trở về với tự nhiên" riêng, bởi vì tự nhiên sinh ra chúng nó, cho chúng nó có sinh mệnh, cho nên chúng nó đều sẽ trở về với tự nhiên, đây chính là bản năng mà lão ngô đồng đã nói.

Vậy nhân loại thì sao, bản năng của nhân loại là gì?

Nhân loại...

Nhân loại cũng là sinh mệnh do tự nhiên ban tặng, nhân loại cũng không khác gì chúng nó nhỉ? Chỉ là người nhiều tâm, suy nghĩ càng nhiều, tạp niệm càng nhiều, đã quên mất bản chất.

Chúng nó lại càng đơn thuần, từ đầu đến cuối đều nhớ rõ, phải trở với tự nhiên đã cho chúng nó sinh mệnh.

...

Trần Thục Phân đi chợ mua đồ ăn trở về, khi đi ngang qua tiệm hoa tươi của Tô Anh định kêu cô buổi trưa đến ăn cơm, kết quả lại thấy tiệm hoa tươi đóng cửa, nghĩ rằng có khi nào bạn trai cô tới, cho nên ra ngoài chơi rồi hay không? Cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ tới hôm sau, tiệm hoa tươi vẫn không mở cửa.

Trần Thục Phân biết tính tình Tô Anh, cho dù có muộn, cô cũng sẽ không ngủ ở bên ngoài, mà cho dù không về đi nữa, cô cũng sẽ nhờ họ hỗ trợ trông chừng cửa hàng.

Đột nhiên khác thường, thật làm người ta không yên tâm.

Bởi vì lo lắng, lại sợ hiểu lầm, Trần Thục Phân gọi điện thoại cho Tô Anh, nhưng tổng đài thông báo không liên lạc được.

"Ai da, Tiểu Vận, Tô Anh tắt máy rồi!".

Lưu Vận đang đi làm, nhận được điện thoại từ nhà gọi tới có chút ngạc nhiên, bởi vì ở nhà rất ít khi gọi cho cô, nhiều lắm là buổi tối về trễ, sẽ hỏi vài câu, bình thường sợ ảnh hưởng đến công việc của cô, rất ít khi gọi.

"Làm sao vậy?".

"Con có liên hệ với Tô Anh hay không, con bé có nói đi ra ngoài chơi hay không? Hôm nay mẹ thấy Tô Anh không mở cửa hàng, gọi điện thoại lại tắt máy, có chút lo lắng cho nên mới gọi cho con."

Lưu Vận đương nhiên không biết: "Tô Anh không có nói với con sẽ ra ngoài chơi, có khi nào ngủ nướng ở nhà hay không?".

"Con tưởng nó giống con sao? Quen biết Tô Anh lâu như vậy, con đã từng thấy nó lười biếng ngủ nướng chưa?"

Đúng thật, Tô Anh rất giống mẹ cô, dù là làm việc hay là thói quen hằng ngày đều rất trật tự, cô sẽ không ngủ nướng.

Trần Thục Phân lại hỏi: "Vậy bạn trai của Tô Anh thì sao, hôm qua bạn trai của nó tới, có phải cùng ra ngoài chơi rồi hay không?".

Lưu Vận bất đắc dĩ, cũng có chút lo lắng: "Con không có số điện thoại của Khương Triết, không liên hệ được. Hơn nữa con nhớ Tô Anh không có đi cùng Khương Triết, đừng nóng, có thể cậu ấy có việc đi ra ngoài, Hay là mẹ gõ cửa thử xem, không chừng là đang ở nhà ấy chứ."

Lưu Vận lo lắng có phải chuyện đêm qua hay không, Dương Văn Bác cùng Lý Thế Kiệt đến tìm Tô Anh gây phiền toái?

Điểm này Trần Thục Phân không có nghĩ tới: "Vậy được rồi, mẹ đi xem."

Tắt điện thoại, Trần Thục Phân không chút do dự gõ cửa tiệm hoa tươi, hét to tên Tô Anh. Bà thật sự lo lắng, nhìn sắc mặt là có thể biết được.

Qua một hồi lâu cũng không có phản ứng gì, chủ tiệm quần áo cách vách cũng kì quái đi ra nhìn vài lần

Đợi đến khi Trần Thục Phân nóng ruột gấp gáp, cửa tiệm hoa rốt cuộc mở ra.

"Dì Trần, thật xin lỗi nha." Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà, trên mặt là nụ cười áy náy: "Đã làm dì lo lắng rồi."

Trần Thục Phân nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ai da, con ra rồi, dì gọi cho con con lại tắt máy, làm dì lo muốn chết, không một mình con ở nhà có xảy ra chuyện gì hay không."

Tô Anh cảm kích lại xin lỗi: "Con quên sạc pin di động, lại không để ý tới. Dì trần dì đừng lo, thân thể con rất khoẻ, không sao đâu."

"Này không thể quên được, di động phải luôn ở bên cạnh, có việc gì cũng kịp thời liên hệ." Trần Thục Phân trừng mắt nhìn Tô Anh một cái, cuối cùng cười nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, chắc là chưa ăn cơm đi? Đi, tới nhà dì ăn cơm trưa."

Tô Anh cười, gật đầu, cực kì ngoan ngoãn.

Trần Thục Phân cảm thấy Tô Anh có cái gì đó khác, nhưng lại không biết là khác ở chỗ nào, hay là bà bị hoa mắt rồi?

- -

Sau khi ăn cơm trưa, Tô Anh phụ giúp Trần Thục Phân rửa chén, thu dọn phòng bếp, lại nói chuyện một lát, thời điểm Tô Anh trở về tiệm đã hơn hai giờ.

Cô mở cửa như bình thường, không nghĩ tới lại nghênh đón vị khách đầu tiên của ngày hôm nay.

"Xin hỏi có hoa hồng trắng không?"

Cô gái mặc tây trang hoa hồng kiểu nữ, tóc quăn cuộc sóng, môi đỏ như lửa cháy, trang điểm tỉ mỉ, dưới cặp chân kia là đôi giày cao gót mười một cm, khiến Tô Anh phải ngửa đầu lên nhìn. Khí thế của cô gái này rất tốt, mỗi lần nhìn người khác đều có cảm giác như trên cao nhìn xuống.

Tô Anh mỉm cười: "Thật ngại quá, tiệm của tôi không có."

Cô gái nhướng mày, nhấc chân bước đi, tiếng giày cao gót theo bước chân của cô ta vang lên, cô gái đánh giá mọi nơi trong tiệm vài lần: "Không có? Đây không phải là tiệm hao tươi sao, sao lại không có hoa hồng trắng?"

Tô Anh nói: "Tuy nơi này là tiệm hoa tươi, nhưng tôi không bán hoa đã bị cắt trước."

Cô gái ngạc nhiên: "Hả?"

Tô Anh buồn bã nói: " Sau khi chúng nó bị cắt xuống, chỉ có thể sống được mấy ngày ngắn ngủi, nếu may mắn có thể sống lâu thêm mấy ngày, ngẫm lại liền thấy quá đáng thương."

Bán hoa lại thương tiếc hoa, không biết nên gọi đây là gì.

Cô gái khinh miệt bĩu môi.

"Cô muốn mua hoa tặng cho người ta sao?"

"Đúng vậy."

Tô Anh nói: "Hay là cô xem thử các loại hoa khác đi?"

"Không được, tôi chỉ cần hoa hồng trắng."

"Thì ra cô thích hoa hồng trắng đến như vậy.".

"Không, nếu so với hoa hồng trắng, tôi thích ý nghĩa của nó hơn."

Tô Anh nghi hoặc: "A?"

Cô gái cười, lặng lẽ đánh giá Tô Anh.

Khuôn mặt này đúng là rất xinh đẹp, bên ngoài thoạt nhìn ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không dùng son phấn trông càng sạch sẽ thuần túy, chỉ là tính cách quá yếu đuối, không có một chút lực sát thương nào, càng không có một chút phòng bị nguy hiểm.

Cuối cùng cô gái nhìn vào mắt Tô Anh, sau đó xoay người rời đi.

Tô Anh đưa cô gái tới cửa, phía trước đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, xe kia hẳn là rất đắt tiền, có người đi qua đều sẽ quay lại nhìn vài lần, thậm chí còn có người chụp ảnh.

Tô Anh nhìn theo cô gái lên xe, rất mau chiếc xe liền biến mất ở cuối đường. Tô Anh lẩm bẩm: "Ý nghĩa hoa hồng trắng... Tôi có đủ xứng với anh không?"

Thì ra, cô ta cùng Tề Duyệt đã sớm gặp nhau.

- -

Tề Duyệt đang gọi điện thoại.

Cô nói: "Tôi đã gặp qua cô gái kia, tuy có vài phần tư sắc, nhưng chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, hứng thú của A Triết với cô ta cũng không được bao lâu, không đáng để lo." Giọng điệu khinh miệt.

Đầu dây điện thoại trả lời: "Nhưng tôi nghe nói, hai ngày trước Khương Tứ còn vì cô gái kia đuổi khách nhân ăn cơm ở Quân Duyệt đi, chuyện này rất rầm rộ, còn có rất nhiều người chứng kiến. Trước kia chưng từng thấy Khương Tứ làm những chuyện như vậy vì bất kì cô gái nào đi? Tôi cảm thấy cô ta không bình thường, coi chừng cậu bị lừa."

Lời này thành công làm Tề Duyệt nhíu mi, xác thật, Khương Triết sẽ vì đàn bà vung tiền như rác, nhưng lại chưa từng nghe nói anh sẽ vì bất kì cô gái nào tức giận đuổi người nơi làm việc...

Trong việc công cùng việc tư, anh cực kì phân minh, tính tình cũng rất lạnh lùng, làm như vậy để trút giận cho một cô gái, thật là chưa từng có.

Tề Duyệt nhớ tới khuôn mặt vô tội kia của Tô Anh, không hiểu sao lại vô cùng tức giận.

Cô vẫn luôn biết Khương Triết thích loại con gái nào, đơn giản chính là đơn thuần, ngoan ngoãn, nghe lời, cho dù cô có ngụy trang, cũng không có cách nào biến mình thành tiểu bạch hoa giống như Tô Anh.

Bên kia điện thoại nói: "Cho cô ta chút giáo huấn, cô ta sợ, khẳng định sẽ không dám đi tìm Khương Tứ."

Tề Duyệt cười lạnh: "Cậụ tưởng tôi ngu sao? Cho cô ta một cơ hội bán thảm [1] trước mặt Khương Triết?"

[1] bán thảm: tỏ vẻ khốn khổ, thê thảm. (Giống như bán manh: tỏ ra đáng yêu.)

"Khương Tứ đến Đế Đô chưa về. Chỉ cần trước khi anh ta trở về giải quyết không phải là tốt rồi sao? Chỉ là một tiểu tình nhân, cho dù thật sự ra tay, Khương Tứ cũng sẽ không làm gì cậu, đừng quên trọng tay cậu còn có một vương bài."

"......"

Không thể phủ nhận, Tề Duyệt bị thuyết phục.

Bất luận uy hiếp là to hay nhỏ, tóm lại vẫn là uy hiếp, là uy hiếp, nên diệt trừ, không để lại hậu hoạn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương