Tiệm Đồ Cổ Á Xá
-
Quyển 4 - Chương 9: Giáo Khuất Lô
1
Lục Tử Cương nghịch miếng ngọc trong lòng bàn tay trái, sau một lúc im lặng thì cầm bút vẽ ra từng phiến lá khô trên phần vân màu nâu vàng của miếng ngọc thô Hòa Điền, tuy mới chỉ phác vài nét đơn giản, nhưng ý vị gió thu se sắt đã lập tức phủ đầy khối ngọc.
Sau khi vẽ lá khô xong, Lục Tử Cương ngừng lại giây phút, mấy lần cầm bút lên rồi lại hạ bút xuống, cuối cùng vẫn không hạ bút.
Anh vô thức cầm con dao bên canh tay lên, ngắm khối ngọc trong tay, hơi dùng sức, mũi dao rạch lên khối ngọc chẳng khác gì cắt đậu phụ.
Bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, công cụ của thợ chạm ngọc là một loại máy mài được gọi là "thủy đăng". Bàn mài là một đồ vật có hình tròn, sau khi xoay thì dùng một loại lực ma sát đều đặn bắt đầu mài ngọc. Tuy đã mấy nghìn năm, phương thức máy mài tự động từ dùng sức người đã cải tiến thành dùng điện năng, nhưng các thợ khắc ngọc vẫn dùng loại bàn mài với các loại kích thước để mài ngọc, trừ Lục Tử Cương.
Dao của anh, vì thiếu mất Côn đao chuyên gọt đá, cho nên chỉ có thể điêu khắc được một số đồ ngọc cỡ nhỏ.
Anh của kiếp này chưa từng học qua bất cứ kỹ xảo điêu khắc này, nhưng từ khi ký ức của tiền kiếp quay về, chỉ cần anh cầm lấy dao, cơ thể liền có thể chạm khắc ngọc như thể có ý thức tự chủ. Khi mới bắt đầu còn có chút thô sơ, nhưng sau khi luyện tập mấy chục khối ngọc thô, cảm giác tay của anh càng lúc càng thuần thục, đến mức mỗi lúc không cầm khối ngọc thô trong lòng bàn tay thì cơ thể liền thấy khó chịu.
Từng phiến từng phiến lá khô vàng cuộn lại xuất hiện dưới nét dao khắc, tiếp theo Lục Tử Cương còn không cả vẽ phác thảo, hoàn toàn dựa vào cảm giác tiếp tục khắc. Đèn cung Trường Tín trong Á Xá cứ nhảy nhót lấp loáng, rồi lại lóe sáng lạ thường, nhưng chẳng cản trở tầm nhìn khắc ngọc của Lục Tử Cương. Rất nhanh, dưới những phiến lá khô tiêu điều rụng xuống, xuất hiện một góc của tòa kiến trúc kiểu cổ, một hàng rèm châu rủ xuống, dưới rèm châu vừa hay lộ ra một bàn tay trắng nõn và thon dài, đang buồn bã vô hạn vuốt ve lan can, trên rèm châu dường như còn đọng vài giọt sương thanh khiết mà yên ả.
Tuy chỉ là một phác họa của bàn tay, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn không chớp mắt và đặt tiêu cự của cái nhìn vào nơi đó, chỉ muốn vén rèm châu lên, nhìn mỹ nhân nấp đằng sau đó rốt cuộc có nhan sắc khuynh thành đến thế nào.
Lục Tử Cương phủi những mẩu vụn trên miếng ngọc thô, nhìn chăm chú hồi lâu, mới xoay miếng ngọc lại, khắc thêm một bài từ "Trường Tín thu từ" của Vương Xương Linh: "Kim tình ngô đồng thu diệp hoàng, châu liêm bất quyển dạ lai sương. Hắc lung ngọc chẩm vô nhan sắc, ngọa thính Nam cung thanh lậu trường".
(Bản dịch của Lam Giang: "Giếng ngọc cành khô rụng lá vàng, Buông rèm đêm đã lạnh hơi sương. Lò hương, gối ngọc vô duyên quá, Lắng giọt đồng rơi xiết đoạn trường")
Dao cực kỳ sắc bén, nhưng hai mươi tám chữ này Lục Tử Cương lại viết rất uyển chuyển thanh tú mỹ lệ, dính liền kéo dài, sau cùng lại khắc thêm lạc khoản Tử Cương ở phần cuối cùng theo thói quen. Khối ngọc được điêu khắc xong vẫn chưa được đánh bóng, nhưng dưới ánh đèn màu vàng đã ánh lên một cảm giác mơ hồ tang thương mà khó hiểu.
Lục Tử Cương ngẩn ngơ nhìn ngắm khối ngọc mới ra lò này một hồi lâu, rồi lại cười tự giễu cợt mình, vứt nó vào trong chiếc sọt tre ở dưới tủ quầy, nghe thấy một tiếng động đanh giòn do đồ ngọc va đập. Trong chiếc sọt tre đó đã tích những món đồ ngọc bán thành phẩm, đều là những bài tập mà Lục Tử Cương luyện tay mấy ngày hôm nay. Nếu như có người nhìn thấy, sẽ không kìm được mắt sáng rỡ lên, nói không chừng còn bình phẩm là những món đồ điêu khắc này phỏng theo kiểu khắc của Tử Cương rất khéo.
Rửa sạch hai tay xong, lại xử lý lau dọn đám bụi ngọc rớt trên tủ quầy, lau sạch dao rồi bỏ vào trong người, bấy giờ Lục Tử Cương mới cầm lấy chiếc khóa Trường Mệnh trên miếng vải gấm, nhắm mắt lại ve vuốt những đường vân trên bề mặt, dựa vào đằng sau chiếc ghế để gà gật.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, đến tận lúc bác sĩ mang theo bữa tối đẩy cửa bước vào, mùi thơm của bánh bao trộn với mùi nước sát trùng của bệnh viện, lẫn trong gió thu se lạnh, rồi xuyên thẳng qua mùi nhang đen ở trong tiệm Á Xá ập vào mặt Tử Cương.
"Tháng này là hôm nay sao? Còn chút thời gian, chúng ta ăn nhanh rồi còn lên đường". Bác sĩ động tác lanh lẹ mở hộp thức ăn ra, thành thục tìm đôi đũa anh thường dùng trong tủ quầy của Á Xá, gắp bánh bao rồi bắt đầu ăn.
Lên đường cái gì, dùng ở nơi này thật sự được hay sao? Góc trán Lục Tử Cương nhăn lại hai cái, cũng không có bới móc bác sĩ ăn nói không kiêng dè, đeo chiếc khóa Trường Mệnh trong tay lên cổ xong xuôi, rồi vùi đầu ăn sạch sẽ hộp bánh bao thuộc về mình.
Động tác của hai người rất nhanh, bác sĩ đem hộp thức ăn ra ngoài vứt, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Liệu cần đợi thêm một lúc rồi mới có thể đi không? Tôi có thể ngủ thêm một lúc nữa không? Ca phẫu thuật hôm nay tôi đứng hơn tám tiếng đồng hồ, đúng là mệt chết đi được".
Lục Tử Cương nhìn bác sĩ đã nằm lăn ra chiếc ghế dài bằng gỗ sưa một cách rất mất hình tượng, trầm giọng nói: "Không được ngủ, lần này chúng ta phải thay y phục". Nói đoạn liền đứng dậy đi vào gian trong của Á Xá, một lát sau đã lấy hai bộ y phục và hai bộ tóc giả.
"Ái chà! Chơi Cosplay à? Không dùng được không? Mỗi lần chúng ta ngược dòng thời gian đều chỉ nán lại có một lúc, còn cải trang làm gì? Hơn nữa, mục tiêu của chúng ta không phải là tìm về mấy tháng trước sao? Sao cậu chắc chắn là lần này chúng ta lại quay trở lại mấy trăm năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa?". Bác sĩ càm ràm, nhưng không từ chối đề nghị thay trang phục, trái lại còn hứng chí cởi bộ đồ thoải mái ra, được sự hướng dẫn của Lục Tử Cương bèn mặc chiếc áo dài rộng rãi bằng vải xanh thẳng tắp lên người.
"Cho dù là thời gian rất ngắn, cũng cần làm thật hoàn mỹ, tôi không muốn ở trên phố lớn lại bị người ta nhìn như thể đồ điên hay quái vật". Lục Tử Cương nửa thật nửa vờ oán trách nói.
Bác sĩ lại hoàn toàn không phát giác lần này Lục Tử Cương lại dự tính chuẩn xác như thế rằng họ sẽ vượt thời gian về niên đại nào, vì phục sức của mỗi thời đại cũng khác nhau, mà Lục Tử Cương đưa cho bác sĩ rõ ràng là phục sức ở giai đoạn giữa thời nhà Minh. Bác sĩ chỉ lờ mờ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng anh cũng không kịp nghĩ sâu xa, liền nghe thấy bên trong Á Xá truyền đến một hồi tiếng chim kêu và chí chóe quen thuộc.
"Tam Thanh và Minh Hồng lại cãi nhau à?". Bác sĩ đau lòng đến mức méo xệch miệng, nhưng lại chẳng hề có ý xông vào bên trong để bênh vực cho Tam Thanh nhà mình. Đùa cái gì chứ, đó là cuộc chiến cấp bậc hai con thần điểu, anh chỉ là một người phàm, xông vào chẳng phải là muốn tìm chỗ chết sao? "Tay Hồ Hợi đó đi đâu nhỉ? Mà không thấy đến đem con chim nhà hắn về?"
"Tôi cũng không biết". Lục Tử Cương tự đội tóc giả lên đầu, kể từ lần trước Hồ Hợi nói lần sau sẽ đến để cùng dùng la bàn Lạc Thư Cửu Tinh thì không còn thấy xuất hiện nữa.
Minh Hồng một tháng trước mất hồn mất vía bay đến Á Xá, vừa nhìn là biết đã bị lạc chủ nhân nhà nó. Lục Tử Cương cũng chẳng phải sơn thần, không có phương thức liên hệ với Hồ Hợi, đành nuôi con chim Minh Hồng này. Còn như nó muốn đánh lộn với Tam Thanh, anh đã chia riêng cho chúng một gian phòng đơn, trong phòng không đặt thứ gì cả, để mặc cho chúng đánh nhau đến mức trời long đất lở.
Mới bắt đầu bác sĩ cũng rất lo lắng, nhưng về sau phát hiện Tam Thanh và Minh Hồng thế lực bằng nhau, nhiều lắm cũng chỉ là rụng vài cái lông, cũng không phàn nàn nữa, thậm chí còn nhàn nhã thu nhặt lông của bọn chúng, dùng tiền đồng trong Á Xá làm thành mấy quả cầu lông chim.
Bác sĩ được Lục Tử Cương giúp đội xong bộ tóc giả, trên đầu còn đội một chiếc mũ Tứ Phương Bình Định, gỡ kính xuống, soi vào trong gương, đúng là có cảm giác giống thư sinh. Cầm lấy điện thoại chụp tự sướng mấy cái, còn gửi cho vòng tròn bạn bè để khoe, bấy giờ bác sĩ mới phát hiện Lục Tử Cương đang cầm cái la bàn ngơ ngẩn: "Sao vậy? La bàn xảy ra vấn đề gì à?",
(Loại mũ bốn góc đều vuông, thường được các thư sinh đời Minh đội)
"Không có gì". Lục Tử Cương hít vào một hơi thật sâu, im lặng khẽ điều chỉnh mấy ô trên la bàn.
Bác sĩ không nghi ngờ gì Lục Tử Cương, vứt điện thoại sang một bên, vì những đồ dùng khoa học kỹ thuật sau khi xuyên không hoàn toàn không thể dùng được nữa do lý do từ trường. Nếu không, anh thực sự muốn đem điện thoại di động về thời cổ chụp mấy tấm ảnh, để lưu làm kỷ niệm cũng được. Giống như trước đây, bác sĩ vừa im lặng phản ứng lại vừa cùng Lục Tử Cương ấn tay lên chiếc la bàn.
2
Sau một cơn ngất xỉu quen thuộc, thoạt đầu bác sĩ ngửi thấy một mùi cây cỏ tươi mới khó thể diễn tả thành lời, lá phổi đã bị ô nhiễm bởi khói bụi thành thị lập tức được tái sinh.
Chỉ là anh vẫn còn chưa mở mắt ra để xác nhận mình đã đến đâu thì đã cảm thấy một thanh đao lớn tấn công xuống hai đầu gối, anh lập tức đứng không vững ngã lăn vào trong bụi cây, phía sau lưng còn bị người ta dùng đao chặn lại một cách thô bạo, bộ tóc giả vừa mới đội xong cũng bị người ta giật xuống, để lộ ra mái tóc ngắn mấy phân của bọn họ.
Bác sĩ chật vật mở to hai mắt ở giữa bụi cây, bất ngờ phát hiện tình cảnh của Lục Tử Cương cũng chẳng khá hơn mình là bao, cũng bị mấy binh sĩ cổ đại có trang bị vũ khí bắt giữ. Mà chiếc la bàn trong tay Lục Tử Cương còn bị rơi xuống đất, bị một binh sĩ nhặt lấy. Bác sĩ hoảng loạn không biết làm thế nào, ngộ nhỡ họ không lấy lại được la bàn, thế chẳng phải là không quay về được ư?
Chính vào lúc này, bác sĩ nghe thấy binh sĩ đang bắt giữ minh cao giọng bẩm báo: "Báo cáo phu nhân! Đã bắt được hai tên gian tế giặc lùn!".
Ngay sau khi câu nói như gầm rú này vừa dứt, bác sĩ liền cảm thấy một bóng đen che cả thái dương, chụp xuống đầu anh.
Anh giãy giụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái vận quân trang, tư thế anh hùng hào sảng, tay cầm một chiếc giáo có tua ngù màu đỏ, đang cúi đầu nhìn xuống bọn họ bằng ánh mắt sắc bén.
Bác sĩ xoa xoa cái đầu gối đã bị dập xuống đến mức tụ cả máu, nghe Lục Tử Cương giải thích lai lịch của họ với cô gái mặc quân trang kia. Ngữ điệu và giọng của Lục Tử Cương khi nói có chút khác biệt với giọng phổ thông hiện đại, giống như mang một loại khẩu âm kỳ lạ, nhưng ít nhiều bác sĩ nghe vẫn có thể hiểu được, chỉ là không ngờ anh ta lại nói năng lưu loát như vậy.
Địa điểm bọn họ xuất hiện không phải trong thành trấn phồn hoa giống như mấy lần trước, mà là ở một khu ngoại thành hoang vắng, phía xa xa còn nhìn thấy cờ xí rợp trời, có thể ngửi thấy rất nhiều mùi vị tanh mặn như gió biển. Bác sĩ nhìn không ra rốt cuộc mình đã đến niên đại nào, bèn đưa mắt nhìn sang thiếu nữ trẻ tuổi đang nói chuyện cùng Lục Tử Cương.
Thiếu nữ đó nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt hạnh da trắng, ngũ quan thanh tú, dáng vóc có thể khoảng trên một mét bảy mươi, quân trang toàn thân một màu đen càng phác ra rõ đường nét yểu điệu của nàng, nếu quay về thời hiện đại, đây tuyệt đối là một người mẫu minh tinh được người người hâm mộ, còn hiện tại cho dù không tô son trát phấn, nhưng cũng không giấu nổi khuôn mặt và vóc dáng của nàng.
Bình thường không phải là bác sĩ ít khi gặp những cô gái xinh đẹp, nhưng một cô gái trẻ trung như thế này mà còn là người đứng đầu binh sĩ, thì không kìm nổi ngắm nhiều hơn một chút.
Đám binh sĩ xung quanh lập tức trừng mắt giận dữ với bác sĩ, trong tích tắc có người dùng thân hình chắn tầm nhìn của anh, bác sĩ vội vàng giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ác ý.
Vương Anh cũng nghe thấy xáo động phía bên đó, nhưng chỉ nhìn qua mà không bận tâm.
Hai người lai lịch bất minh này, nếu theo lệ thường thì phải vứt vào đại lao rồi dùng hình phạt nghiêm khắc để tra khảo, nhưng nàng nhìn thấy họ hai tay trắng trẻo nhỏ nhắn yếu ớt, người này lại còn nói giọng Quan Thoại của khu vực kinh kỳ, nói đến phong cảnh sự vật trong kinh đều rành rẽ, lại nói mình là nhân sĩ Tô Châu, đổi sang nói tiếng Ngô Nông cũng nói cực kỳ thành thục, nên cũng gác xuống vài phần cảnh giác.
Chỉ là Vương Anh cũng không vì thế mà tin được bọn họ, hiện tại giặc lùn gần biển, cũng không phải đều là người Nhật Bản, kể từ khi triều đình hủy bỏ việc buôn bán triều cống, chấp hành cấm biển, có rất nhiều người Trung Quốc cam tâm tình nguyện mạo hiểm gia nhập giặc lùn, tiến hành giao thương trên biển, tổ chức tinh tráng để tự bảo vệ. Nói trắng ra chính là một loại hình thức sơn tặc thổ phỉ, đổi địa bàn, trở thành hải tặc. Chính là triều đình thích tự lừa mình dối người, vẫn dùng cách gọi giặc lùn để gọi gộp cả lại.
Nhưng Vương Anh nhìn thấy mái tóc ngắn trên đầu người này lại bĩu môi một cái, chưa nghe thấy tên giặc lùn nào có thói quen cắt tóc.
Chính vào lúc này, lại có một đội binh sĩ chạy tới, cung kính lễ độ nói với Vương Anh: "Phu nhân, tướng quân cho mời".
Vương Anh chau đôi mày liễu lại nhưng không nói nhiều, khoát tay chỉ hai người Lực Tử Cương và bác sĩ, nói: "Dẫn đi".
Tuy không giải trừ được hiềm nghi hai người bọn họ là gian tế, nhưng đãi ngộ vẫn tốt hơn trước một chút, Lục Tử Cương kiếm cớ nói chiếc la bàn đó là vật dụng để tìm bảo địa phong thủy của bọn họ, nhưng cũng không có ai làm khó anh mà trả la bàn trở lại. Bác sĩ thấy vậy vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Bao giờ chúng ta có thể quay về?".
Lục Tử Cương vừa đi vừa cúi thấp đầu nhìn chiếc la bàn, hồi lâu cười khốn khổ nói: "Có thể vừa nãy bị rơi, kim chỉ của la bàn tốc độ chạy quay lại có hơi chậm một chút, chúng ta có thể phải ở đây đợi thêm một thời gian".
"Phải đợi thêm một thời gian à? Nơi này là triều đại nào, nơi nào? Sao phụ nữ lại cầm quân được? Xem ra cũng không giống với Hoa Mộc Lan hay là Dương môn nữ tướng nhỉ!". Bác sĩ vừa nghe thấy la bàn còn có thể sử dụng được, chỉ cần đợi thêm một lúc nữa, cũng không quá lo lắng, chuyển sang tò mò về niên đại họ đang sống.
"Nhìn cách ăn mặc của những binh sĩ này, áo dài tới đầu gối, tay áo hẹp, chần bông gạo, màu sắc là màu đỏ, cho nên lại gọi là "hồng bạng yêu" (áo khoác đỏ). Đây là phục sức điển hình của binh sĩ triều Minh. Huống hồ bọn họ nghi ngờ chúng ta là giặc lùn, thế thì quá bán rơi vào những năm Gia Tĩnh triều Minh, hơn nữa nghe khẩu âm của họ, nơi này có lẽ là thuộc vùng Sơn Đông". Lục Tử Cương nói liền một hơi nhiều như vậy, đoán ra đến bảy tám phần về địa điểm thời gian họ đang ở, khiến bác sĩ nhìn bằng đủ mọi ánh mắt sùng bái.
"Thế cậu đoán xem, cô gái đó rốt cuộc là ai". Bác sĩ hất hàm chỉ chỉ người phụ nữ vận quân trang đi phía trước mặt bọn họ, anh không tin Lục Tử Cương lại thần thông như vậy.
"Kỳ thực rất khó đoán". Lục Tử Cương nhếch khóe môi cười cười, "Thích Kế Quang Thích Nguyên Kính chính là xuất thân từ vùng Sơn Đông, mười bảy tuổi đã kế thừa lệnh cha, kế tục chức Đăng Châu vệ chỉ huy thiêm sự, đây là chức quan chính tứ phẩm, cũng coi như là con nhà quan cao. Còn phu nhân của ông ấy trong lịch sử cũng có tên tuổi hiển hách, phụ thân là tổng binh đại nhân, tướng môn hổ nữ. Tương truyền Vương thị tập võ từ nhỏ, múa thương vung gậy, khi nổi giận, đến Thích Nguyên Kính cũng không phải là đối thủ của phu nhân". Bởi vì bình luận sau lưng, nên giọng của Lục Tử Cương cũng cố hết sức nén xuống thấp nhất có thể, nhưng rõ ràng cậu vẫn nhìn thấy Vương Anh gần ngay trước mặt đã giảm chậm bước chân đi một chút.
"Lợi hại thế sao? Anh có chắc chắn là cô ấy không?" Đó chính là anh hùng chống giặc lùn Thích Kế Quang đó! Cứ cho là Thích đại tướng quân nhường nhịn bà xã, thì cũng quá là đáng sợ... Bác sĩ nuốt nước bọt, cảm thấy mình hiện tại vẫn còn sống sót mà đủ râu tóc thì rõ ràng là đã được ông trời ưu ái.
"Tôi vừa mới hỏi thử, bây giờ là năm Gia Tĩnh thứ ba mươi ba, Thích Nguyên Kính hai mươi sáu tuổi, có lẽ đã là Sơn Đông đô chỉ huy thiêm sự, là quan võ chính tam phẩm, có thể nói là quan lớn vùng biên cương rồi. Một lát nữa nếu gặp người ta, cậu đừng có mà nhào đến xin ký tên gì đó, mất mặt lắm". Lục Tử Cương không yên tâm dặn dò, chủ yếu là cái tay bác sĩ này rất kỳ quặc.
"Xem cậu nói kìa..." Bác sĩ oán hận, nhưng anh bỗng nhiên sững người nói, "Năm Gia Tĩnh, Lục Tử này, Lục Tử Cương kia chẳng phải cũng sống vào những năm Gia Tĩnh sao?".
Bàn tay Lục Tử Cương cầm chiếc la bàn run rẩy một lúc, sau cùng mới bình tĩnh nói: "À, tiền kiếp của tôi, có lẽ hai năm trước đã bị xử trảm rồi".
"Thật khéo quá..." Bác sĩ nhất thời không biết nói gì, vì anh xưa nay đều cho rằng tiền kiếp của mình chẳng có liên hệ gì với mình, cũng không coi Phù Tô chính là mình, cho nên phân định rất rõ ràng. Cho dù mấy lần xuyên không đến thời kỳ Chiến Quốc, cũng không có chút gì không thích ứng, và cũng không muốn gặp Phù Tô của thời đó làm gì. Nhưng tình hình của Lục Tử Cương và anh hình như có chút khác nhau, chỉ là cụ thể khác nhau thế nào thì anh cũng không nói rõ được.
Có lẽ là vì bác sĩ và Lục Tử Cương hai người không gây nên uy hiếp nào, cứ đi đi mãi, những binh sĩ áp giải hai người cũng đã bắt đầu trò chuyện.
Bọn họ là thuộc hạ làm việc dưới trướng của Thích phu nhân, đương nhiên là sẽ sùng bái cô ta, nói cái gì mà tướng quân và phu nhân nhà ta đánh nhau, lại không đánh lại phu nhân, nổi giận chuyển xuống ở trong quân doanh, mấy ngày liền đều không có tin tức, lần này mời phu nhân đến quân doanh, e là sẽ thị uy với phu nhân một trận.
Bác sĩ nghe thấy những lời chuyện trò này, cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều vỡ vụn rồi, tướng quân anh hùng Thích Kế Quang uy vũ manh mẽ được miêu tả trong sách lịch sử đó, lại sợ vợ sao? Còn bị đuổi ra khỏi cửa nhà? Còn phải nhờ thuộc hạ chống lưng?
Có lẽ không thèm coi hai người ra gì, hoặc là vội vã góp vui nên họ đã hoàn toàn bị quên mất, đi đến nửa canh giờ sau, bác sĩ và Lục Tử Cương đã cùng bọn họ đi vào trong quân doanh, thậm chí còn vào hẳn trong đại trướng trung quân.
Chỉ thấy trong đại hướng trung quân là lớp lớp áo giáp bạc chen chúc, vào khoảnh khắc Vương Anh tiến vào trong, chúng tướng đồng loạt đứng dậy, khí thế kinh qua sa trường đó đã được mặc sức giải phóng bằng hết, âm thanh lạnh lẽo của khôi giáp và binh khí va chạm vào nhau gần như xé thủng màng nhĩ của bác sĩ. Anh liều mạng nhìn qua kẽ hở của đám người vào chính trung tâm của đại trướng trung quân, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi thân cao chừng một mét tám mấy đang đứng ở đó, toàn thân mặc bộ áo giáp màu bạc tỏa sáng lấp lóa, nhìn rất uy võ hiên ngang, thậm chí còn giương thanh đao sắc bén về phía Vương Anh.
"Gọi ta tới đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng ung dung không chút cấp bách của Vương Anh vang lên trong đại trướng, không có nửa phần khiếp sợ, thậm chí còn mang theo sát khí bức người.
Bác sĩ mở to đôi mắt, đây là tiết mục bạo hành gia đình à?
Một sự im lặng chết chóc bao trùm khắp đại trướng trung quân, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào thân hình vị tướng quân trẻ tuổi đó.
Chỉ nghe người đó im lặng một lúc, rồi nói với giọng điệu hết sức dễ chịu: "Mời... phu nhân duyệt binh!".
Bác sĩ: "..."
3
Những chuyện ngoài lề của Thích thiếu tướng quân và phu nhân lại lần nữa trở thành chuyện cười trong quân doanh, vì mô hình sống chung của hai vị này đã bị bọn họ dõi theo suốt tám năm. Trái lại không có ai chê cười Thích thiếu tướng quân sợ vợ, chẳng qua chỉ là xôn xao dò đoán lần hai sau vợ chồng sẽ giao chiến với nhau lúc nào, hoặc là Thích thiếu tướng quân lúc nào mới có thể dọn về ở chỗ của phu nhân.
Mới đầu bác sĩ cũng hoàn toàn không thể thích ứng được với bầu không khí thoải mái và nhạo báng này, đây là thời đại phong kiến lễ giáo nghiêm trang sao? Sao cảm giác chẳng khác gì thời hiện đại? Có điều cho dù anh không thích ứng thì vẫn cần ở lại thêm một thời gian nữa.
Và Lục Tử Cương xác nhận rằng cho dù bọn họ ở thời cổ đại một thời gian rất dài, thì quay về hiện tại cũng chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, bác sĩ an tâm mà sống tiếp trong quân doanh. Dẫu sao thì bọn họ cũng chẳng cần ra thao trường, chỉ là giúp đỡ làm một số việc vặt, đối với bác sĩ mà nói lại có một loại cảm giác giống như đang ở trên phim trường.
Lục Tử Cương đổi tên là Hạ Tử Lục, vì cái tên "Lục Tử Cương" này vẫn khá là nổi tiếng ở thời đại này, còn bác sĩ lại hơi có kiến nghị với cái tên mới đổi của mình.
"Tại sao tự tiện nói tên tôi là Y Sinh hả? Họ Y tên Sinh? Cậu dám trực tiếp đăng ký tên cho tôi à!" Bác sĩ đặt cái bàn chải tắm cho ngựa xuống, bóp bóp phần vai ê mỏi, nhỏ giọng phản đối Lục Tử Cương.
(Trong tiếng Trung, Y Sinh có nghĩa là bác sĩ)
"Tôi là nghĩ cho anh, ngộ nhỡ anh lưu tại tên tuổi trong sử sách thì sao? Cha mẹ anh còn dám đặt cho anh một cái tên giống hệt danh nhân lịch sử không? Anh tưởng ai cũng mạnh mẽ như cha tôi à?" Lục Tử Cương lời lẽ trang nghiêm chính nghĩa, ở một mức độ nào đó mà nói, cha anh cũng có thể coi là lợi hại, anh không phải sinh ra đã ngậm ngọc trong miệng, trên người cũng chẳng có khắc dấu Tử Cương, tại sao cha anh lại đặt cho anh cái tên Lục Tử Cương này?
Bác sĩ suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Lục Tử Cương nói rất có lý, đành buồn phiền tiếp tục làm việc. Hai người tuy chỉ là làm việc vặt, nhưng trên thực tế vẫn có người giám sát, Lục Tử Cương đã nói căn cứ tốc độ di chuyển của kim la bàn, chí ít bọn họ cũng phải ở lại đây vài ngày. Chỉ là sau nửa ngày, bác sĩ đã bắt đầu nhớ nhung đến điều hòa nhiệt độ và điện thoại di động của thời hiện đại...
Một hồi tù và chói tai xuyên qua quân doanh hòa bình vọt lên bầu ười, bác sĩ vốn đã gà gật buồn ngủ lập tức tỉnh táo trở lại, nhìn các binh sĩ vội vã chạy nhưng không hề hoảng loạn trong quân doanh, bèn tùy tiện hỏi một câu: "Thế này là thế nào?"
"Có giặc lùn bên bờ đó!". Tiểu binh nọ chỉ vào ngọn lửa báo hiệu đang cháy ngút trời ở phía xa, rõ ràng đã coi đó là bình thường, nhưng sau đó tiếng tù và ngắt từng quãng ngắn truyền tới, gã lại thay đổi sắc mặt nói, "Quy mô của giặc lùn lần này rất lớn, ngươi nhanh tay lên, ta sắp phải tập hợp đội hình!"
Bác sĩ nhìn tên tiểu binh đó chạy đến đội ngũ sắp xuất chinh, kinh ngạc vô cùng, lần đầu tiên ý thức được rằng mình không phải đang ở trong thời đại hòa bình. Ở nơi đây, những tiểu binh nhìn mới chỉ chừng mười mấy tuổi, cũng phải cầm đao kiếm nặng nề, để bảo vệ quốc gia không bị xâm phạm.
Vì thân phận nhạy cảm, nên có lệnh không cho phép bác sĩ và Lục Tử Cương đi lại lung tung xung quanh, còn bị bốn tên sĩ tốt trông chừng. Quân doanh có một nửa binh sĩ ra ngoài đánh trận trở nên vắng vẻ lạnh lẽo hơn rất nhiều, lại thêm chẳng có ai có nổi tâm tình mà đi buôn chuyện về Thích thiếu tướng quân, còn Thích thiếu phu nhân cũng toàn thân võ trang, tay cầm giáo, đứng sừng sững trong đại trướng quân doanh, im lặng đợi chờ kết quả trận chiến.
Cảnh tượng như thế, hiển nhiên đã không ngừng xảy ra trong những năm này, đám binh sĩ tuy trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc bình tĩnh như trước. Bác sĩ lại đẩy đẩy Lục Tử Cương không biết đang nghĩ ngợi gì, không nhịn được lại hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?".
Lục Tử Cương cười cười nói: "Không đâu, quân của Thích gia trăm trận trăm thắng, chút quấy nhiễu thường ngày này, không đáng phải nói đâu. Huống hồ trọng điểm của chống giặc lùn nằm ở vùng Chiết Giang, mấy năm nay quân Thích gia chỉ là luyện binh ở Sơn Đông, năm sau mới điều chuyển đến đóng ở Đài Châu Chiết Giang".
Giọng Lục Tử Cương nói rất nhỏ, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng đã thấy có chút hối hận, vì cậu rõ ràng cảm giác được một binh sĩ đang giám sát họ vừa cau mày một cái. Sau đó, cho dù bác sĩ có bám lấy hỏi thêm về mấy vấn đề lịch sử, thì Lục Tử Cương cũng cắn chặt răng, không tiết lộ thêm nửa lời.
Cho đến sáng ngày hôm sau, tin báo thắng trận mới bay về, cùng về với tin báo thắng trận còn có mấy trăm thương binh. Ngoài mấy đội binh sĩ hộ tống thương binh về ra, những tướng sĩ còn lại đều cùng Thích thiếu tướng quân tiếp tục thanh trừng sào huyệt giặc lùn, còn Thích thiếu phu nhân lại chủ trì đại cục, sắp xếp cùng quan quân y đi chữa trị cho thương binh.
Lục Tử Cương sểnh ra không để ý một cái, liền phát hiện bác sĩ đã biến mất, mà điều anh không ngờ là, bác sĩ đang bận rộn một cách vui vẻ sung sướng trong lán thương binh.
"Anh đang làm cái gì đấy?" Lục Tử Cương mặt mày sầm sì tóm lấy cánh tay bác sĩ.
"Cứu người đó". Bác sĩ quệt vết máu bắn trên khuôn mặt, nói với vẻ rất thản nhiên.
"Chúng ta đến chỗ này không phải là để cứu người". Lục Tử Cương trầm giọng nói.
Bác sĩ nhìn Lục Tử Cương chằm chằm, hiếm hoi lắm mới thu lại gương mặt tươi cười: "Cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi cứu người kia ở thời Dân Quốc lần trước đúng không?"
Lục Tử Cương im lặng trong giây lát, rồi thành thực gật đầu nói: "Không sai. Anh không nên cứu cậu ta".
"Nó vẫn là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi! Nếu là thời hiện đại, chẳng qua chỉ là học sinh trung học mà thôi! Cậu nhìn những binh sĩ này xem, họ cũng chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi, cậu đặt tay lên tim mà tự hỏi, liệu cậu có thể lòng dạ sắt đá không?"
Có lẽ là vì nhớ lại tình hình bi thảm khi đó, có lẽ vì bản thân đang đứng ở lán thương binh đầy rẫy thương binh bệnh tật dẫn đến tâm trạng trở nên nóng nảy, ngữ khí của bác sĩ trở nên gay gắt hơn rất nhiều.
Lục Tử Cương cau chặt đôi mày, mãi một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Đúng thế, tôi thực sự không có cách nào lòng dạ sắt đá được, cho nên khi đó không có ngăn anh rũ tay đứng nhìn. Nhưng nếu như chúng ta không đi tìm chủ tiệm, thì sẽ không xuất hiện ở đó. Chúng ta thực sự đã can thiệp vào lịch sử, đây là sự thực. May mà xem ra đoạn phim nhỏ này không ảnh hưởng là mấy đối với thế giới hiện đại, vì khả năng lần trước chúng ta chỉ cứu một người vô danh tiểu tốt. Nhưng lần này thì sao? Ngộ nhỡ anh cứu một nhân vật quan trọng buộc phải chết đi trong lịch sử này, lịch sử sẽ xuất hiện bước ngoặt, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?".
Những lời ẩn ý phía sau Lục Tử Cương không nói hết, lần trước bọn họ trực tiếp xuất hiện trong tẩm cung của Hán Bình đế triều Hán, cũng may ông trời phù hộ, nếu bác sĩ chữa khỏi căn bệnh tim bẩm sinh của Lưu Khản, thì chẳng phải là lịch sử đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?
Bác sĩ lạnh lùng hất tay Lục Tử Cương ra: "Giặc lùn giết người là muốn cướp tài sản của bách tính, binh sĩ giết người là để bảo vệ tổ quốc, giết người cần động cơ, nhưng cứu người xưa nay chưa bao giờ cần lý do".
Lục Tử Cương đành bó tay nhìn bác sĩ vùi đầu nắn lại xương cho một binh sĩ, ánh mắt của những người xung quanh như đâm như dùi vào anh, khiến anh khó lòng ngồi yên. Những người khác nghe không hiểu hai người bọn họ tranh cãi điều gì, nhưng đều có thể lĩnh ngộ được rằng anh đang ngăn cản bác sĩ cứu bọn họ. Y quan đi theo quân đội chỉ có thể chữa trị đơn giản những vết ngoại thương tàn bạo, làm sao có thể đánh đồng được với bác sĩ ngoại khoa hiện đại đã từng được giáo dục tốt. Cho dù anh chỉ là bác sĩ ngoại lồng ngực chứ không phải là bác sĩ ngoại chấn thương, nhưng y thuật cũng hơn quan quân y mấy bậc.
Ánh mắt của thương binh trong lán thương bệnh binh khiến Lục Tử Cương không thể ung dung tự tại nổi, lại giống như họ nhìn thấy toàn bộ toan tính riêng tư trong lòng anh, khiến anh phải rời đi trong hoảng hốt. Đến khi anh ra khỏi lán, thì nhìn thấy Vương Anh toàn thân quân trang đen tuyền đang đứng ngoài lán, yên lặng chờ anh.
"Ta không biết hai người có lai lịch như thế nào, cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì". Vương Anh lạnh nhạt nói, tua ngù màu đỏ buộc trên cây giáo ở bên tay phải bay bay theo gió nhẹ, "Con người tồn tại trong thế gian này, tất có mâu thuẫn, khó lòng tránh khỏi. Nhưng ở quân doanh, ngươi hãy tôn trọng sự hy sinh vì bảo vệ quốc thổ của các chiến sĩ".
4
Lục Tử Cương ngẩn ngơ đứng trước doanh trướng, rất lâu sau mới sực tỉnh. Vương Anh đã bỏ đi từ lâu, rất nhiều binh sĩ đến đến đi đi đều bận rộn không có thời gian đâu mà để ý Lục Tử Cương đứng ở đó, cho đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, trước quân doanh mới truyền đến từng hồi tiếng người, chính là Thích thiếu tướng quân ca khúc khải hoàn.
Trên dưới quân doanh vang dậy tiếng hoan hô, các binh sĩ "anh nuôi" đã chuẩn bị tiệc ăn mừng, mùi thịt thơm lừng bay khắp quân doanh. Bấy giờ Lục Tử Cương mới cảm giác bụng hơi đói, đang nghĩ cách đi đâu để lĩnh đồ ăn, thuận tiện thì xin hộ bác sĩ một phần. Tuy anh không thể tán thành với hành động của đối phương nhưng rõ ràng anh cũng chẳng thể ngăn nổi.
Chính vào lúc này, Lục Tử Cương lại bị người sau lưng gọi lại.
"Tử Cương... Lục Tử Cương?" Trong giọng nói của người đó tràn ngập sự ngạc nhiên.
Lục Tử Cương quay đầu lại theo phản xạ tự nhiên, rồi lập tức hối hận. Anh không biết tướng mình rốt cuộc có giống hệt với kiếp trước không, vì gương đồng soi ký ức kiếp trước nhìn khá nhòe. Nhưng nhìn ánh mắt vạn phần kinh ngạc của người đó, là anh đã biết đáp án.
"Ngươi là Lục Tử Cương?". Người đó toàn thân máu me bê bết, nhưng không giấu nổi thân hình và phong thái anh tuấn thần võ, chính là Thích thiếu tướng quân đại danh lẫy lừng. Hắn vừa về đến quân doanh là vội vàng chạy đến lán thương binh để coi sóc thuộc hạ bị thương, kết quả phát hiện ra người bị tình nghi là gian tế đó đang dốc sức cứu chữa cho thương binh, khó tránh khỏi có chút hứng thú với ngườỉ đồng hành của anh ta, nhưng lại chẳng ngờ đó lại là người mình quen biết.
Thích thiếu tướng quân bỗng nhiên thu lại vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ trên mặt, kéo Lục Tử Cương sang một doanh trướng hơi vắng vẻ hơn bên cạnh, nhìn chằm chằm anh, nghi hoặc hỏi: "Tử Cương... không phải là huynh bị... hành quyết rồi sao?"
Tử Cương hít vào một hơi thật sâu, từ trong hồi ức kiếp trước xa xôi đã bị bụi bặm phong bế, tìm ra được chút liên quan với Thích thiếu tướng quân, nhếch khóe môi cười khổ nói: "Xem ra... bệ hạ không nỡ để tài nghệ của tôi bị thất truyền".
Quan địa phương thì khó làm, đạo lý trên đời đến nay, mỗi khi phải lên kinh để báo cáo đều phải biếu xén quan kinh kỳ rất nhiều quà cáp, nhớ lúc ban đầu Thích thiếu tướng quân lên kinh, cũng từng đến tiệm Á Xá mua trang sức cho Thích thiếu phu nhân, khi ấy Lục Tử Cương tên tuổi đã vang dội thiên hạ, nhưng vẫn giúp việc trong tiệm Á Xá, vài lần thế là thành quen biết. Cây giáo Khuất Lô trong tay Vương Anh, chính là do Lục Tử Cương bới ra trong kho của Á Xá năm xưa, Thích thiếu tướng quân mua về làm quà tặng phu nhân.
Tuy lý do Lục Tử Cương đưa ra có hơi kỳ quặc, nhưng tính tình của thánh thượng vốn dĩ cũng khó mà đoán được, hơn mười năm rồi chưa thiết triều, một lòng cầu tiên học đạo, lý do khi đó muốn xử tử Lục Tử Cương lại càng kỳ quái, cho nên Thích thiếu tướng quân cũng không ngẫm nghĩ kỹ mà tin ngay. Hắn nhìn mái tóc ngắn ngủn của Lục Tử Cương rất lâu, tâm trạng hơi vui vẻ liền hỏi: "Sao thế? Nhất thời nghĩ không thông, muốn cạo tóc đi tu à?"
Lục Tử Cương cũng không biết giải thích thế nào về mái tóc ngắn của mình, bực bội phản kích, nói: "Cạo tóc đi tu cũng còn tốt hơn mời phu nhân duyệt binh".
Thích thiếu tướng quân chẳng ngờ cảnh tượng quẫn bách của mình đã bị người ta nhìn thấy, nếu là thuộc hạ cũng chẳng sao, dù sao chức vị của hắn cũng cao hơn họ, cũng chẳng sợ bọn họ ngầm chê cười sau lưng, nhưng đổi lại là người bên cạnh, hắn không nhịn được phân bua đôi câu: "Phu nhân vì ta mà chịu khổ rất nhiều, nam tử hán đại trượng phu đương nhiên là phải thương yêu vợ".
Lục Tử Cương đọc thông lịch sử, biết Thích thiếu tướng quân này tuy cũng có thể coi là "con em cán bộ cao cấp" trong những năm Gia Tĩnh triều Minh, nhưng lại không thực sự là gã "cao-soái-phú". Vì hắn phải tự mình nuôi quân luyện quân, lại còn phải lo lót cho quan trên kinh kỳ. Thích thiếu phu nhân đem hết của hồi môn cho hắn, còn coi sóc việc nhà, thậm chí ở Đài Châu mấy năm sau này, còn dùng thân nữ nhi để ra chiến trường bảo vệ bách tính cả thành, thật xứng gọi là kỳ nữ hiếm có trong lịch sử.
("Cao - soái - phú": ngôn ngữ mạng, chỉ nam thanh niên cao to, đẹp trai và giàu có, tiêu chuẩn lý tưởng của đàn ông hiện tại)
Nghĩ tới cô gái tay cầm giáo đứng kiên cường trong ánh bình minh, Lục Tử Cương không kìm được nói: "Thiếu tướng quân, hãy đối tốt hơn nữa với phu nhân nhé...". Anh không biết bác sĩ có thể cứu được tính mạng của người khác hay không, vì trong mắt anh, những thương binh đó đều đã là người thiên cổ rồi. Nhưng anh thực sự không nhẫn tâm để thiếu phụ dám yêu dám hận đó bị tổn thương, cho dù anh biết mình nói nhiều thêm một câu, cũng không thể thay đổi chút nào.
Thích thiếu tướng quân nghe vậy lập tức nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: "Đó là phu nhân của ta, huynh chớ có nghĩ xiên xẹo!"
Lục Tử Cương hoàn toàn câm nín, anh thì có thể có ý nghĩ xiên xẹo gì chứ? Vương Anh rõ ràng đã trở thành nữ thần trong lòng toàn thể binh sĩ Thích gia, Thích thiếu tướng quân phải phòng ngừa cả một biển người đó!
"Ổ, đúng rồi, quên mất, huynh đã cắt tóc đi tu rồi". Thích thiếu tướng quân nhìn thấy chiếc khóa Trường Mệnh nằm trên cổ, trượt ra khỏi áo của Lục Tử Cương, nhớ ra chuyện cũ của Lục Tử Cương, vỗ vào vai anh, thở dài nói, "Người chết chẳng sống lại được, Tử Cương, nhìn thoáng hơn đi."
Lục Tử Cương còn tưởng là tâm tư giấu kín của mình đã bị người ta nhìn thấu, trong phút chốc như hóa đá tại chỗ, may mà anh lập tức phản ứng lại được, giả vờ cúi đầu nhìn chiếc khóa Trường Mệnh trên cổ, để che giấu sự thất thố trong ánh mắt mình.
5
Thích thiếu tướng quân thân gánh trọng trách, vừa mới đánh xong một ổ giặc lùn, có vô vàn chuyện cần phải làm, đương nhiên không thể đứng mãi ở đây buôn chuyện với Lục Tử Cương nữa. Nhưng được hắn xác nhận thân phận của Lục Tử Cương, chí ít họ cũng được đãi ngộ thoát khỏi giám sát, còn đặc biệt ra lệnh dành riêng cho họ một căn lều để nghỉ ngơi.
Lục Tử Cương lĩnh phần cơm cho bác sĩ về, sau khi hai người ngồi trong lán thương binh ăn trệu trạo xong bữa cơm, nghỉ ngơi được một lúc, bác sĩ liền bị gọi lên xem xét tình hình của thương binh. May mà anh cũng không đến mức bất cứ thương binh nào cũng phải đích thân chăm sóc, chỉ là cần chữa trị một số thương binh nặng mà các quan quân y đã bó tay. Lục Tử Cương không ngăn cản anh nữa, thậm chí còn ra tay giúp đỡ, dẫu sao chưa từng ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy, Lục Tử Cương đã từng xem phim về y học, ra tay hỗ trợ anh cũng hợp lý hơn những người cổ đại kia.
"Sao, nghĩ thông rồi à?" Bác sĩ cười hi hi, rõ ràng rất vui vẻ vì Lục Tử Cương đã có thể hồi tâm chuyển ý, có điều vẫn ngại ngùng giải thích, "Tuy chúng ta đang ở trong lịch sử, nhưng vận mệnh là nằm trong tay chúng ta. Tuy chúng ta đã tới nơi này, ngộ nhỡ những người trong lịch sử này chính là không được tuyệt mệnh thì sao?"
"Không có ai nói không thể thay đổi gì, đối với tôi mà nói, tôi quay về quá khứ, nhưng những người tôi đang gặp đều là người còn sống. Có lẽ đây chính là sự sắp đặt của Thượng Đế".
Lục Tử Cương băng một cánh tay thật chặt, nhìn thấy thương binh dưới tay anh yếu ớt "hự" một tiếng để biểu thị phản đối, bác sĩ vội vàng chạy qua băng bó cho thương binh. Lục Tử Cương đứng một bên, khổ sở lau mặt.
Không phải là sự sắp đặt của Thượng Đế, mà là anh muốn tới thời đại này, chỉ là... về mặt thời gian vẫn hơi sai lệch một chút...
"Đúng rồi, tại sao lần này vẫn không gặp chủ tiệm nhỉ". Bác sĩ bỗng nhớ ra trọng điểm của chuyến ngược dòng thời gian của bọn họ, "Chủ tiệm vẫn thường mở hiệu đồ cổ trong thành thị... cho nên trước đây chúng ta quay về quá khứ mới an toàn như thế, lần này nguy hiểm quá..."
"... Có lẽ là la bàn có vấn đề". Lục Tử Cương trả lời không mấy tự tin.
Bác sĩ dễ dàng tin ngay, lại lần nữa chăm chú chữa trị cho thương binh. Tuy anh là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, nhưng không cũng không cổ cách nào 100% giành lại bệnh nhân từ tay thần chết, lại thêm thiết bị cấp cứu thời cổ đại còn thô sơ, thế nên một bộ phận thương binh nặng đã qua đời một cách đầy đáng tiếc. Bác sĩ cũng không quá đau buồn, chỉ là có một chút đáng tiếc, dẫu sao thì anh cũng đã cố gắng hết sức mình. Bác sĩ ngoại khoa cũng thường xuyên chứng kiến sự sống chết của con người, nhưng anh lại chưa từng vì chứng kiến quá nhiều mà cảm thấy chai sạn, trái lại vì biết được đằng sau sinh mệnh của mỗi con người còn là sự chăm sóc yêu thương của những người thân trong gia đình, cho nên càng dốc sức hơn.
Lục Tử Cương không nói thêm câu nào nữa, vì bản thân anh cũng chẳng có tư cách gì mà ngăn cản. Nếu không phải là anh động chân động tay với cái la bàn, thì bọn họ sẽ chẳng gặp phải tình huống này.
Bố trí cho những thương binh trầm trọng xong xuôi, còn có một số thương binh khác lục tục xếp hàng để bác sĩ khám cho, tất cả đều nhìn rất bình thường, cho đến khi bác sĩ ngẩng đầu lên lần nữa, mới phát hiện trước mặt anh lại là thiếu phụ toàn thân quân trang đen tuyền đó, vừa nghĩ đến Thích thiếu tướng quân tên tuổi lẫy lừng là liền lắp ba lắp bắp trước mặt cô ta, bác sĩ không tránh khỏi rụt rè, dè dặt hỏi: "Phu nhân, phu nhân cũng bị thương à?"
Hiện tại bọn họ đang ở lán thương binh, Vương Anh lại không hề bận tâm đến những ánh mắt đổ dồn lên người cô ta, đường hoàng giơ tay phải của mình ra: "Bắt mạch giúp ta".
Bác sĩ nhìn cánh tay thon dài đẹp đẽ đưa ra trước mặt mình đó, rất muốn giải thích cho cô ta biết sự khác biệt giữa y học hiện đại và y học truyền thống, tuy anh đã học rất nhiều về y học truyền thống, nhưng hoàn toàn không biết có bắt mạch được không?
Vương Anh cũng chẳng thúc giục. Tuy phu quân của nàng tòng quân ở nguyên quán Sơn Đông, thân quyến cũng có thể đi theo quân, nhưng bình thường nàng không ở trong quân doanh, mà sống ở trong thành trấn lân cận, nếu không phải hôm qua phu quân nàng tới "mời phu nhân duyệt binh" một chuyến, thì căn bản nàng cũng không ở lại nơi này. Nhưng tối qua giặc lùn xâm phạm tới mức gay cấn, nàng cũng không thể mạo hiểm rời đi, nên buộc phải ở lại.
Bác sĩ chăm chú quan sát sắc mặt của Vương Anh, bỗng nhiên có linh cảm tốt lành, bèn hỏi đối phương mấy câu về tình hình sức khỏe, trầm ngâm hồi lâu mới nói với vẻ không chắc chắn: "Tình hình này của phu nhân, rất giống với hỷ mạch. Đáng tiếc tôi lại học về kỹ thuật ngoại khoa, nên không thạo bắt mạch."
Quan quân y bên cạnh lập tức xin thay, tuy y thuật của gã không cao, nhưng có thể phân biệt được có hỷ mạch hay không. Trong một lúc, mọi người trong lán thương binh đều căng thẳng, Thích thiếu tướng quân và thiếu phu nhân tình cảm thắm thiết, nhưng vẫn chưa có con cái gì cũng là điều mọi người đều biết cả. Chỉ thấy gã quan quân y có chòm râu dê đó bắt mạch chẩn đoán hồi lâu, cuối cùng mặt mày rạng rỡ tuyên bố thiếu phu nhân đã có hỷ mạch, đã có hơn hai tháng rồi.
Mặc Vương Anh tính cách có cứng rắn kiên nghị không giống phụ nữ bình thường hơn đi chăng nữa, lúc này cũng không nén nổi gò má phớt hồng, cúi đầu mỉm cười.
Ngay lập tức có người hô lên phải đi báo tin mừng với Thích thiếu tướng quân, nhưng người đó còn chưa kịp chạy ra khỏi lán thương binh, thì hồi tù và thúc giục đã vang lên trên bầu trời quân doanh.
Vương Anh nghe thấy tiếng tù và báo hiệu không giống với bình thường sắc mặt liền biến đổi, chỉ nghe thấy có người xông vào doanh trướng, vội vã bẩm báo: "Thiếu phu nhân! Giặc lùn cùng lúc đổ bộ ở ba điểm huyện Mâu Bình, huyện Bồng Lai, huyện Văn Đăng! Thiếu tướng quân và đồng tri đại nhân đã lần lượt dẫn quân nghênh chiến, mời phu nhân về thành Đăng Châu để tạm lánh!"
(Đồng tri: một chức quan thời Minh Thanh, là cấp phó của tri phủ, vào hàng chính ngũ phẩm, mỗi phủ có hai người)
"Không được lãng phí binh lực". Vương Anh bình thản nói, "Ta ở đây, Nguyên Kính chẳng nhẽ vô dụng như thế, đến hang ổ của mình cũng để lũ giặc cướp sao?"
Mọi người trong lán thương binh đều rần rần vâng dạ, rất nhiều binh sĩ tự coi mình bị thương nhẹ, chỉ cần còn nhổm dậy được là đều đứng dậy, mặc khôi giáp lên người, chuẩn bị ra chiến trận bất cứ lúc nào, sĩ khí ngút trời.
6
Đây là một trận tử chiến, phía không xa không ngừng có những đám lửa báo hiệu bốc lên ngút trời.
Giặc lùn đổ bộ có quy luật, chúng phần nhiều từ trên biển, thuyền chạy trên biển tất cần dựa vào sức gió. Gió thổi theo mùa, lúc nào giặc lùn đi men theo bờ rồi đổ bộ, đại để sẽ đổ bộ ở đâu, về cơ bản quân Thích gia đều có thể đoán được khá sát.
Lúc gió Bắc nhiều, thì giặc lùn xâm lấn ở phía Nam là vùng Quảng Đông, lúc gió Đông Bắc nhiều, thì giặc lùn quấy nhiễu ở phía Bắc là vùng Phúc Kiến, khi gió Đông Bắc hoặc là gió hướng chính Đông nhiều, thì chia nhau xâm phạm Chiết Giang và Giang Tô, chỉ khi gió Đông Nam nhiều, mới trực diện tấn công Đăng Châu và Lai Châu của Sơn Đông. Hiện tại rõ ràng đã là sau tiết Trùng Dương, từ lâu đã không còn gió Đông Nam thổi, nhưng giặc lùn lại liên tục lên bờ, có thể thấy lần xâm phạm này không hề bình thường.
Bác sĩ cũng không có thời gian nghỉ ngơi nữa, thương binh ùn ùn không ngớt từ tiền tuyến được vận chuyển về, có những người thậm chí còn không kịp cứu chữa, mà đã tử vong ngay trên đường di chuyển, bác sĩ chưa bao giờ phải trải qua quá trình cấp cứu gian nan như thế, đến sau này toàn cơ thể đều trở nên tê liệt.
Lục Tử Cương ở bên cạnh bác sĩ, không rời nửa bước, chỉ sợ khi kim la bàn khôi phục bọn họ không ở cạnh nhau. Tử Cương cũng không bận rộn như bác sĩ, cho nên có chút thời gian rảnh rỗi chú ý tới, kỳ thực những người thương binh được bác sĩ cứu sống trước đó, phần lớn vì lại ra chiến trường hoặc là vết thương bị nhiễm trùng nặng, nên hết người này đến người khác đi xuống suối vàng.
Lẽ nào nói, vận mệnh rốt cuộc vẫn là vận mệnh, cho dù bọn họ đã làm chút đổi thay nho nhỏ, nhưng vẫn bị lịch sử sửa lại một cách vô tình?
Lục Tử Cương không thể cho phép bản thân nghĩ ngợi nhiều, nhưng vẫn là nghĩ tới một chuyện nào đó khiến anh ớn lạnh.
Cho nên khi anh bước vào bên trong đại trướng trung quân, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Vương Anh đã mặc sẵn khôi giáp, đang ngồi trên ghế trịnh trọng lau chiếc giáo trong tay.
""Ngô Việt Xuân Thu, Câu Tiễn phạt Ngô ngoại truyện" cổ viết, Việt Vương mặc áo giáp Đường Di, giắt kiếm Bộ Quang, cầm giáo Khuất Lô, lấy tử sĩ lập thành trận địa 300 người". Lục Tử Cương chậm rãi nói, "Giáo mềm Khuất Lô, là hùng kích sánh ngang với kiếm của Can Tương. Khuất Lô là thợ khéo chuyên chế tạo cung nỏ và giáo mác thời cổ đại, có thể sánh ngang với Can Tương, từ đó có thể thấy được tiếng tăm của ông ta. Cây giáo Khuất Lô trong tay thiếu phu nhân chính là cây giáo do phu quân mua ở Á Xá năm xưa, khi đó tôi còn tò mò rằng một cô gái như thế nào mới ưa thích vật này".
(Can Tương là thợ rèn kiếm giỏi thời Xuân Thu, còn với vợ là Mạc Tà, hai thanh kiếm do họ rèn ra là Can Tương và Mạc Tà là những bảo kiếm bén nhất thiên hạ bấy giờ)
Vương Anh vẫn chưa nói gì, mà sau khi lau xong cây giáo sắc, bắt đầu chỉnh sửa tua ngù màu đỏ buộc trên cây giáo một cách gần như là long trọng.
Tua ngù buộc trên cây giáo kỳ thực cũng là yêu cầu của thực chiến, chứ không phải dùng để tô điểm. Vì khi giáo đâm vào hoặc là rút ra khỏi cơ thể của kẻ địch, đều có máu tươi bắn ra. Nhằm tránh bị máu bẩn bắn lên toàn thân trong chiến đấu, tránh thân giáo bị ươn trượt, cho nên tua ngù là không thể thiếu được, hơn nữa, độ dài ngắn của tua ngù ra sao cũng cần điều chỉnh. Mà tua ngù màu đỏ, là vì bị máu nhuộm quá nhiều lần, cho dù vốn dĩ là màu sắc gì cuối cùng cũng đều bị biến thành màu đỏ sậm.
"Nguyên Kính từng nói với ta, đây là một cây giáo không gì cứng bằng, không thể gãy được, có thể đâm xuyên qua bất cứ vật nào cản trở trước mặt nó, cho dù là kẻ địch hay là vận mệnh". Vương Anh buộc lại tua ngù đỏ xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Tử Cương vừa xông vào đại trướng trung quân, "Ta rất thích nó, từ khi Nguyên Kinh tặng nó cho ta, ta từng cảm thấy rằng trên đời này không có gì có thể cản được điều ta muốn làm".
Lục Tử Cương không nói gì nữa, hóa ra Thích thiếu tướng quân sợ vợ là vì cây giáo Khuất Lô này sao? Xem ra nguồn cơn mối họa lại chính là anh rồi... Lục Tử Cương của kiếp trước sao lại nghĩ không ra, đem bán cây giáo Khuất Lô tai họa này đi chứ?
"Con người tồn tại trên thế gian này, tất có mâu thuẫn, không thể tránh khỏi". Vương Anh chậm rãi nhắc lại câu nói nàng đã từng nói trước đó không lâu, "Ta tuy có được cây giáo sắc bén nhất thế gian, nhưng cũng biết có một ngày sẽ có một chiếc khiên mà ta vĩnh viễn không đâm thủng được".
Nàng kiên nghị ngước cằm lên, do dự một chút rồi đứng dậy, bộ khôi giáp bằng thép phát ra tiếng va chạm của kim loại nghe đanh tai theo cử động của nàng.
"Nguyên Kính luyện binh, chẳng biết cúi đầu với quan kinh kỳ và đồng lõa với chúng, sẽ để lại vết nhơ như thế nào khi lịch sử phán xét chàng, nhưng chàng vẫn làm như vậy. Ta cũng biết chung sống với phu quân là phải mặt mày vui vẻ cử án tề mi, nhưng ta cũng vẫn làm như thế này".
"Ta biết chuyến này đi có thể sẽ mất đứa con, ta nên theo lời Nguyên Kính ngoan ngoãn quay về Đăng Châu, nhưng ta vẫn làm như thế".
"Cho nên không cần khuyên ta, là một cây giáo sắc bén, vận mệnh cả một đời, chỉ có thể là tiến lên phía trước".
Thích thiếu phu nhân mặc khôi giáp tay cầm giáo sắc, ánh mắt kiên định bước lên phía trước, toàn thân toát ra một luồng sát khí ác liệt.
"Nếu Nguyên Kính chết, ta cũng chẳng sống một mình".
Lục Tử Cương nghe vậy cảm thấy hơi buồn bã, lúc Vương Anh chuẩn bị bước ra khỏi đại trướng thì không kìm được, buột miệng hỏi: "Các người ra chiến trường... không sợ chết sao?".
Vương Anh không ngoảnh đầu lại, giọng nói mang theo sự thản nhiên của nàng lại chầm chậm bay trong gió muộn.
"Cho dù có ra chiến trường hay không, chẳng phải con người đều sẽ chết sao?"
7
Lục Tử Cương không biết Vương Anh có chiến thắng trở về hay không, vì ngay sau đó anh đã phát hiện kim la bàn sắp quay lại vị trí cũ, bèn vội vàng chạy về lán thương binh, kéo bác sĩ đến một góc khuất, hai người sau một hồi ngất xỉu quen thuộc, cuối cùng thuận lợi quay trở về trong Á Xá.
Trong cửa tiệm Á Xá vẫn còn thoảng mùi ngây ngấy của bánh bao, xem ra họ mới chỉ rời đi trong chớp mắt, nhưng sự thực họ đã ở mấy ngày trong quân doanh của triều Minh.
Hai người mệt mỏi cả thân xác lẫn tâm trí đến cực điểm, ai nấy đều tìm một cái ghế tựa rồi ngồi bệt xuống đó, trong một lúc không ai nói với ai câu nào.
"Đúng rồi, cái cô Thích thiếu phu nhân đó, sau này không sao chứ?". Bác sĩ dụi dụi mắt, tìm được cặp kính mình bỏ lại ở một bên, bỗng nhớ ra khi anh sắp sửa rời đi, hình như loáng thoáng nghe thấy có người bảo Thích thiếu phu nhân sẽ đích thân dẫn quân xuất chinh.
"Không sao... Trong lịch sử, cô ấy và Thích tướng quân đều sống rất lâu".
"Ồ, thế thì tốt, vợ chồng nhà họ đúng là khiến người khác ngưỡng mộ, con của họ chắc chắn sẽ rất trâu bò".
"Không... trên thực tế, Thích thiếu phu nhân cả đời không sinh con... Cô ấy có mang thai đứa này, chắc chắn cũng sảy thôi".
"Hả? Không phải thế chứ?"
"Hơn nữa vì cô ấy không thể sinh con, nên mười năm sau Nguyên Kính phải nạp thiếp, hai người vốn là cặp đôi thần tiên quyến lữ lại trở thành đồng sàng dị mộng, cuối cùng Thích thiếu phu nhân vẫn ly hôn... thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành..."
Trong Á Xá lại một lần nữa rơi vào sự im lặng, hai người cùng nghĩ tới thiếu phụ mạnh mẽ cương quyết toàn thân quân trang đen tuyền tay cầm giáo sắc ấy. Rõ ràng đã là người qua đời từ mấy trăm năm trước, nhưng lại dường như đang sống trong tầm nhìn của họ, giơ tay ra một cái, là có thể chạm vào.
Lục Tử Cương cúi đầu ấn ấn vào chiếc khóa Trường Mệnh trên cổ qua lớp áo, chăm chú nhìn chiếc la bàn trong tay, trên mặt thoáng hiện lên một nét do dự không quyết...
Lục Tử Cương nghịch miếng ngọc trong lòng bàn tay trái, sau một lúc im lặng thì cầm bút vẽ ra từng phiến lá khô trên phần vân màu nâu vàng của miếng ngọc thô Hòa Điền, tuy mới chỉ phác vài nét đơn giản, nhưng ý vị gió thu se sắt đã lập tức phủ đầy khối ngọc.
Sau khi vẽ lá khô xong, Lục Tử Cương ngừng lại giây phút, mấy lần cầm bút lên rồi lại hạ bút xuống, cuối cùng vẫn không hạ bút.
Anh vô thức cầm con dao bên canh tay lên, ngắm khối ngọc trong tay, hơi dùng sức, mũi dao rạch lên khối ngọc chẳng khác gì cắt đậu phụ.
Bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, công cụ của thợ chạm ngọc là một loại máy mài được gọi là "thủy đăng". Bàn mài là một đồ vật có hình tròn, sau khi xoay thì dùng một loại lực ma sát đều đặn bắt đầu mài ngọc. Tuy đã mấy nghìn năm, phương thức máy mài tự động từ dùng sức người đã cải tiến thành dùng điện năng, nhưng các thợ khắc ngọc vẫn dùng loại bàn mài với các loại kích thước để mài ngọc, trừ Lục Tử Cương.
Dao của anh, vì thiếu mất Côn đao chuyên gọt đá, cho nên chỉ có thể điêu khắc được một số đồ ngọc cỡ nhỏ.
Anh của kiếp này chưa từng học qua bất cứ kỹ xảo điêu khắc này, nhưng từ khi ký ức của tiền kiếp quay về, chỉ cần anh cầm lấy dao, cơ thể liền có thể chạm khắc ngọc như thể có ý thức tự chủ. Khi mới bắt đầu còn có chút thô sơ, nhưng sau khi luyện tập mấy chục khối ngọc thô, cảm giác tay của anh càng lúc càng thuần thục, đến mức mỗi lúc không cầm khối ngọc thô trong lòng bàn tay thì cơ thể liền thấy khó chịu.
Từng phiến từng phiến lá khô vàng cuộn lại xuất hiện dưới nét dao khắc, tiếp theo Lục Tử Cương còn không cả vẽ phác thảo, hoàn toàn dựa vào cảm giác tiếp tục khắc. Đèn cung Trường Tín trong Á Xá cứ nhảy nhót lấp loáng, rồi lại lóe sáng lạ thường, nhưng chẳng cản trở tầm nhìn khắc ngọc của Lục Tử Cương. Rất nhanh, dưới những phiến lá khô tiêu điều rụng xuống, xuất hiện một góc của tòa kiến trúc kiểu cổ, một hàng rèm châu rủ xuống, dưới rèm châu vừa hay lộ ra một bàn tay trắng nõn và thon dài, đang buồn bã vô hạn vuốt ve lan can, trên rèm châu dường như còn đọng vài giọt sương thanh khiết mà yên ả.
Tuy chỉ là một phác họa của bàn tay, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn không chớp mắt và đặt tiêu cự của cái nhìn vào nơi đó, chỉ muốn vén rèm châu lên, nhìn mỹ nhân nấp đằng sau đó rốt cuộc có nhan sắc khuynh thành đến thế nào.
Lục Tử Cương phủi những mẩu vụn trên miếng ngọc thô, nhìn chăm chú hồi lâu, mới xoay miếng ngọc lại, khắc thêm một bài từ "Trường Tín thu từ" của Vương Xương Linh: "Kim tình ngô đồng thu diệp hoàng, châu liêm bất quyển dạ lai sương. Hắc lung ngọc chẩm vô nhan sắc, ngọa thính Nam cung thanh lậu trường".
(Bản dịch của Lam Giang: "Giếng ngọc cành khô rụng lá vàng, Buông rèm đêm đã lạnh hơi sương. Lò hương, gối ngọc vô duyên quá, Lắng giọt đồng rơi xiết đoạn trường")
Dao cực kỳ sắc bén, nhưng hai mươi tám chữ này Lục Tử Cương lại viết rất uyển chuyển thanh tú mỹ lệ, dính liền kéo dài, sau cùng lại khắc thêm lạc khoản Tử Cương ở phần cuối cùng theo thói quen. Khối ngọc được điêu khắc xong vẫn chưa được đánh bóng, nhưng dưới ánh đèn màu vàng đã ánh lên một cảm giác mơ hồ tang thương mà khó hiểu.
Lục Tử Cương ngẩn ngơ nhìn ngắm khối ngọc mới ra lò này một hồi lâu, rồi lại cười tự giễu cợt mình, vứt nó vào trong chiếc sọt tre ở dưới tủ quầy, nghe thấy một tiếng động đanh giòn do đồ ngọc va đập. Trong chiếc sọt tre đó đã tích những món đồ ngọc bán thành phẩm, đều là những bài tập mà Lục Tử Cương luyện tay mấy ngày hôm nay. Nếu như có người nhìn thấy, sẽ không kìm được mắt sáng rỡ lên, nói không chừng còn bình phẩm là những món đồ điêu khắc này phỏng theo kiểu khắc của Tử Cương rất khéo.
Rửa sạch hai tay xong, lại xử lý lau dọn đám bụi ngọc rớt trên tủ quầy, lau sạch dao rồi bỏ vào trong người, bấy giờ Lục Tử Cương mới cầm lấy chiếc khóa Trường Mệnh trên miếng vải gấm, nhắm mắt lại ve vuốt những đường vân trên bề mặt, dựa vào đằng sau chiếc ghế để gà gật.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, đến tận lúc bác sĩ mang theo bữa tối đẩy cửa bước vào, mùi thơm của bánh bao trộn với mùi nước sát trùng của bệnh viện, lẫn trong gió thu se lạnh, rồi xuyên thẳng qua mùi nhang đen ở trong tiệm Á Xá ập vào mặt Tử Cương.
"Tháng này là hôm nay sao? Còn chút thời gian, chúng ta ăn nhanh rồi còn lên đường". Bác sĩ động tác lanh lẹ mở hộp thức ăn ra, thành thục tìm đôi đũa anh thường dùng trong tủ quầy của Á Xá, gắp bánh bao rồi bắt đầu ăn.
Lên đường cái gì, dùng ở nơi này thật sự được hay sao? Góc trán Lục Tử Cương nhăn lại hai cái, cũng không có bới móc bác sĩ ăn nói không kiêng dè, đeo chiếc khóa Trường Mệnh trong tay lên cổ xong xuôi, rồi vùi đầu ăn sạch sẽ hộp bánh bao thuộc về mình.
Động tác của hai người rất nhanh, bác sĩ đem hộp thức ăn ra ngoài vứt, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Liệu cần đợi thêm một lúc rồi mới có thể đi không? Tôi có thể ngủ thêm một lúc nữa không? Ca phẫu thuật hôm nay tôi đứng hơn tám tiếng đồng hồ, đúng là mệt chết đi được".
Lục Tử Cương nhìn bác sĩ đã nằm lăn ra chiếc ghế dài bằng gỗ sưa một cách rất mất hình tượng, trầm giọng nói: "Không được ngủ, lần này chúng ta phải thay y phục". Nói đoạn liền đứng dậy đi vào gian trong của Á Xá, một lát sau đã lấy hai bộ y phục và hai bộ tóc giả.
"Ái chà! Chơi Cosplay à? Không dùng được không? Mỗi lần chúng ta ngược dòng thời gian đều chỉ nán lại có một lúc, còn cải trang làm gì? Hơn nữa, mục tiêu của chúng ta không phải là tìm về mấy tháng trước sao? Sao cậu chắc chắn là lần này chúng ta lại quay trở lại mấy trăm năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa?". Bác sĩ càm ràm, nhưng không từ chối đề nghị thay trang phục, trái lại còn hứng chí cởi bộ đồ thoải mái ra, được sự hướng dẫn của Lục Tử Cương bèn mặc chiếc áo dài rộng rãi bằng vải xanh thẳng tắp lên người.
"Cho dù là thời gian rất ngắn, cũng cần làm thật hoàn mỹ, tôi không muốn ở trên phố lớn lại bị người ta nhìn như thể đồ điên hay quái vật". Lục Tử Cương nửa thật nửa vờ oán trách nói.
Bác sĩ lại hoàn toàn không phát giác lần này Lục Tử Cương lại dự tính chuẩn xác như thế rằng họ sẽ vượt thời gian về niên đại nào, vì phục sức của mỗi thời đại cũng khác nhau, mà Lục Tử Cương đưa cho bác sĩ rõ ràng là phục sức ở giai đoạn giữa thời nhà Minh. Bác sĩ chỉ lờ mờ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng anh cũng không kịp nghĩ sâu xa, liền nghe thấy bên trong Á Xá truyền đến một hồi tiếng chim kêu và chí chóe quen thuộc.
"Tam Thanh và Minh Hồng lại cãi nhau à?". Bác sĩ đau lòng đến mức méo xệch miệng, nhưng lại chẳng hề có ý xông vào bên trong để bênh vực cho Tam Thanh nhà mình. Đùa cái gì chứ, đó là cuộc chiến cấp bậc hai con thần điểu, anh chỉ là một người phàm, xông vào chẳng phải là muốn tìm chỗ chết sao? "Tay Hồ Hợi đó đi đâu nhỉ? Mà không thấy đến đem con chim nhà hắn về?"
"Tôi cũng không biết". Lục Tử Cương tự đội tóc giả lên đầu, kể từ lần trước Hồ Hợi nói lần sau sẽ đến để cùng dùng la bàn Lạc Thư Cửu Tinh thì không còn thấy xuất hiện nữa.
Minh Hồng một tháng trước mất hồn mất vía bay đến Á Xá, vừa nhìn là biết đã bị lạc chủ nhân nhà nó. Lục Tử Cương cũng chẳng phải sơn thần, không có phương thức liên hệ với Hồ Hợi, đành nuôi con chim Minh Hồng này. Còn như nó muốn đánh lộn với Tam Thanh, anh đã chia riêng cho chúng một gian phòng đơn, trong phòng không đặt thứ gì cả, để mặc cho chúng đánh nhau đến mức trời long đất lở.
Mới bắt đầu bác sĩ cũng rất lo lắng, nhưng về sau phát hiện Tam Thanh và Minh Hồng thế lực bằng nhau, nhiều lắm cũng chỉ là rụng vài cái lông, cũng không phàn nàn nữa, thậm chí còn nhàn nhã thu nhặt lông của bọn chúng, dùng tiền đồng trong Á Xá làm thành mấy quả cầu lông chim.
Bác sĩ được Lục Tử Cương giúp đội xong bộ tóc giả, trên đầu còn đội một chiếc mũ Tứ Phương Bình Định, gỡ kính xuống, soi vào trong gương, đúng là có cảm giác giống thư sinh. Cầm lấy điện thoại chụp tự sướng mấy cái, còn gửi cho vòng tròn bạn bè để khoe, bấy giờ bác sĩ mới phát hiện Lục Tử Cương đang cầm cái la bàn ngơ ngẩn: "Sao vậy? La bàn xảy ra vấn đề gì à?",
(Loại mũ bốn góc đều vuông, thường được các thư sinh đời Minh đội)
"Không có gì". Lục Tử Cương hít vào một hơi thật sâu, im lặng khẽ điều chỉnh mấy ô trên la bàn.
Bác sĩ không nghi ngờ gì Lục Tử Cương, vứt điện thoại sang một bên, vì những đồ dùng khoa học kỹ thuật sau khi xuyên không hoàn toàn không thể dùng được nữa do lý do từ trường. Nếu không, anh thực sự muốn đem điện thoại di động về thời cổ chụp mấy tấm ảnh, để lưu làm kỷ niệm cũng được. Giống như trước đây, bác sĩ vừa im lặng phản ứng lại vừa cùng Lục Tử Cương ấn tay lên chiếc la bàn.
2
Sau một cơn ngất xỉu quen thuộc, thoạt đầu bác sĩ ngửi thấy một mùi cây cỏ tươi mới khó thể diễn tả thành lời, lá phổi đã bị ô nhiễm bởi khói bụi thành thị lập tức được tái sinh.
Chỉ là anh vẫn còn chưa mở mắt ra để xác nhận mình đã đến đâu thì đã cảm thấy một thanh đao lớn tấn công xuống hai đầu gối, anh lập tức đứng không vững ngã lăn vào trong bụi cây, phía sau lưng còn bị người ta dùng đao chặn lại một cách thô bạo, bộ tóc giả vừa mới đội xong cũng bị người ta giật xuống, để lộ ra mái tóc ngắn mấy phân của bọn họ.
Bác sĩ chật vật mở to hai mắt ở giữa bụi cây, bất ngờ phát hiện tình cảnh của Lục Tử Cương cũng chẳng khá hơn mình là bao, cũng bị mấy binh sĩ cổ đại có trang bị vũ khí bắt giữ. Mà chiếc la bàn trong tay Lục Tử Cương còn bị rơi xuống đất, bị một binh sĩ nhặt lấy. Bác sĩ hoảng loạn không biết làm thế nào, ngộ nhỡ họ không lấy lại được la bàn, thế chẳng phải là không quay về được ư?
Chính vào lúc này, bác sĩ nghe thấy binh sĩ đang bắt giữ minh cao giọng bẩm báo: "Báo cáo phu nhân! Đã bắt được hai tên gian tế giặc lùn!".
Ngay sau khi câu nói như gầm rú này vừa dứt, bác sĩ liền cảm thấy một bóng đen che cả thái dương, chụp xuống đầu anh.
Anh giãy giụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái vận quân trang, tư thế anh hùng hào sảng, tay cầm một chiếc giáo có tua ngù màu đỏ, đang cúi đầu nhìn xuống bọn họ bằng ánh mắt sắc bén.
Bác sĩ xoa xoa cái đầu gối đã bị dập xuống đến mức tụ cả máu, nghe Lục Tử Cương giải thích lai lịch của họ với cô gái mặc quân trang kia. Ngữ điệu và giọng của Lục Tử Cương khi nói có chút khác biệt với giọng phổ thông hiện đại, giống như mang một loại khẩu âm kỳ lạ, nhưng ít nhiều bác sĩ nghe vẫn có thể hiểu được, chỉ là không ngờ anh ta lại nói năng lưu loát như vậy.
Địa điểm bọn họ xuất hiện không phải trong thành trấn phồn hoa giống như mấy lần trước, mà là ở một khu ngoại thành hoang vắng, phía xa xa còn nhìn thấy cờ xí rợp trời, có thể ngửi thấy rất nhiều mùi vị tanh mặn như gió biển. Bác sĩ nhìn không ra rốt cuộc mình đã đến niên đại nào, bèn đưa mắt nhìn sang thiếu nữ trẻ tuổi đang nói chuyện cùng Lục Tử Cương.
Thiếu nữ đó nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt hạnh da trắng, ngũ quan thanh tú, dáng vóc có thể khoảng trên một mét bảy mươi, quân trang toàn thân một màu đen càng phác ra rõ đường nét yểu điệu của nàng, nếu quay về thời hiện đại, đây tuyệt đối là một người mẫu minh tinh được người người hâm mộ, còn hiện tại cho dù không tô son trát phấn, nhưng cũng không giấu nổi khuôn mặt và vóc dáng của nàng.
Bình thường không phải là bác sĩ ít khi gặp những cô gái xinh đẹp, nhưng một cô gái trẻ trung như thế này mà còn là người đứng đầu binh sĩ, thì không kìm nổi ngắm nhiều hơn một chút.
Đám binh sĩ xung quanh lập tức trừng mắt giận dữ với bác sĩ, trong tích tắc có người dùng thân hình chắn tầm nhìn của anh, bác sĩ vội vàng giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ác ý.
Vương Anh cũng nghe thấy xáo động phía bên đó, nhưng chỉ nhìn qua mà không bận tâm.
Hai người lai lịch bất minh này, nếu theo lệ thường thì phải vứt vào đại lao rồi dùng hình phạt nghiêm khắc để tra khảo, nhưng nàng nhìn thấy họ hai tay trắng trẻo nhỏ nhắn yếu ớt, người này lại còn nói giọng Quan Thoại của khu vực kinh kỳ, nói đến phong cảnh sự vật trong kinh đều rành rẽ, lại nói mình là nhân sĩ Tô Châu, đổi sang nói tiếng Ngô Nông cũng nói cực kỳ thành thục, nên cũng gác xuống vài phần cảnh giác.
Chỉ là Vương Anh cũng không vì thế mà tin được bọn họ, hiện tại giặc lùn gần biển, cũng không phải đều là người Nhật Bản, kể từ khi triều đình hủy bỏ việc buôn bán triều cống, chấp hành cấm biển, có rất nhiều người Trung Quốc cam tâm tình nguyện mạo hiểm gia nhập giặc lùn, tiến hành giao thương trên biển, tổ chức tinh tráng để tự bảo vệ. Nói trắng ra chính là một loại hình thức sơn tặc thổ phỉ, đổi địa bàn, trở thành hải tặc. Chính là triều đình thích tự lừa mình dối người, vẫn dùng cách gọi giặc lùn để gọi gộp cả lại.
Nhưng Vương Anh nhìn thấy mái tóc ngắn trên đầu người này lại bĩu môi một cái, chưa nghe thấy tên giặc lùn nào có thói quen cắt tóc.
Chính vào lúc này, lại có một đội binh sĩ chạy tới, cung kính lễ độ nói với Vương Anh: "Phu nhân, tướng quân cho mời".
Vương Anh chau đôi mày liễu lại nhưng không nói nhiều, khoát tay chỉ hai người Lực Tử Cương và bác sĩ, nói: "Dẫn đi".
Tuy không giải trừ được hiềm nghi hai người bọn họ là gian tế, nhưng đãi ngộ vẫn tốt hơn trước một chút, Lục Tử Cương kiếm cớ nói chiếc la bàn đó là vật dụng để tìm bảo địa phong thủy của bọn họ, nhưng cũng không có ai làm khó anh mà trả la bàn trở lại. Bác sĩ thấy vậy vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Bao giờ chúng ta có thể quay về?".
Lục Tử Cương vừa đi vừa cúi thấp đầu nhìn chiếc la bàn, hồi lâu cười khốn khổ nói: "Có thể vừa nãy bị rơi, kim chỉ của la bàn tốc độ chạy quay lại có hơi chậm một chút, chúng ta có thể phải ở đây đợi thêm một thời gian".
"Phải đợi thêm một thời gian à? Nơi này là triều đại nào, nơi nào? Sao phụ nữ lại cầm quân được? Xem ra cũng không giống với Hoa Mộc Lan hay là Dương môn nữ tướng nhỉ!". Bác sĩ vừa nghe thấy la bàn còn có thể sử dụng được, chỉ cần đợi thêm một lúc nữa, cũng không quá lo lắng, chuyển sang tò mò về niên đại họ đang sống.
"Nhìn cách ăn mặc của những binh sĩ này, áo dài tới đầu gối, tay áo hẹp, chần bông gạo, màu sắc là màu đỏ, cho nên lại gọi là "hồng bạng yêu" (áo khoác đỏ). Đây là phục sức điển hình của binh sĩ triều Minh. Huống hồ bọn họ nghi ngờ chúng ta là giặc lùn, thế thì quá bán rơi vào những năm Gia Tĩnh triều Minh, hơn nữa nghe khẩu âm của họ, nơi này có lẽ là thuộc vùng Sơn Đông". Lục Tử Cương nói liền một hơi nhiều như vậy, đoán ra đến bảy tám phần về địa điểm thời gian họ đang ở, khiến bác sĩ nhìn bằng đủ mọi ánh mắt sùng bái.
"Thế cậu đoán xem, cô gái đó rốt cuộc là ai". Bác sĩ hất hàm chỉ chỉ người phụ nữ vận quân trang đi phía trước mặt bọn họ, anh không tin Lục Tử Cương lại thần thông như vậy.
"Kỳ thực rất khó đoán". Lục Tử Cương nhếch khóe môi cười cười, "Thích Kế Quang Thích Nguyên Kính chính là xuất thân từ vùng Sơn Đông, mười bảy tuổi đã kế thừa lệnh cha, kế tục chức Đăng Châu vệ chỉ huy thiêm sự, đây là chức quan chính tứ phẩm, cũng coi như là con nhà quan cao. Còn phu nhân của ông ấy trong lịch sử cũng có tên tuổi hiển hách, phụ thân là tổng binh đại nhân, tướng môn hổ nữ. Tương truyền Vương thị tập võ từ nhỏ, múa thương vung gậy, khi nổi giận, đến Thích Nguyên Kính cũng không phải là đối thủ của phu nhân". Bởi vì bình luận sau lưng, nên giọng của Lục Tử Cương cũng cố hết sức nén xuống thấp nhất có thể, nhưng rõ ràng cậu vẫn nhìn thấy Vương Anh gần ngay trước mặt đã giảm chậm bước chân đi một chút.
"Lợi hại thế sao? Anh có chắc chắn là cô ấy không?" Đó chính là anh hùng chống giặc lùn Thích Kế Quang đó! Cứ cho là Thích đại tướng quân nhường nhịn bà xã, thì cũng quá là đáng sợ... Bác sĩ nuốt nước bọt, cảm thấy mình hiện tại vẫn còn sống sót mà đủ râu tóc thì rõ ràng là đã được ông trời ưu ái.
"Tôi vừa mới hỏi thử, bây giờ là năm Gia Tĩnh thứ ba mươi ba, Thích Nguyên Kính hai mươi sáu tuổi, có lẽ đã là Sơn Đông đô chỉ huy thiêm sự, là quan võ chính tam phẩm, có thể nói là quan lớn vùng biên cương rồi. Một lát nữa nếu gặp người ta, cậu đừng có mà nhào đến xin ký tên gì đó, mất mặt lắm". Lục Tử Cương không yên tâm dặn dò, chủ yếu là cái tay bác sĩ này rất kỳ quặc.
"Xem cậu nói kìa..." Bác sĩ oán hận, nhưng anh bỗng nhiên sững người nói, "Năm Gia Tĩnh, Lục Tử này, Lục Tử Cương kia chẳng phải cũng sống vào những năm Gia Tĩnh sao?".
Bàn tay Lục Tử Cương cầm chiếc la bàn run rẩy một lúc, sau cùng mới bình tĩnh nói: "À, tiền kiếp của tôi, có lẽ hai năm trước đã bị xử trảm rồi".
"Thật khéo quá..." Bác sĩ nhất thời không biết nói gì, vì anh xưa nay đều cho rằng tiền kiếp của mình chẳng có liên hệ gì với mình, cũng không coi Phù Tô chính là mình, cho nên phân định rất rõ ràng. Cho dù mấy lần xuyên không đến thời kỳ Chiến Quốc, cũng không có chút gì không thích ứng, và cũng không muốn gặp Phù Tô của thời đó làm gì. Nhưng tình hình của Lục Tử Cương và anh hình như có chút khác nhau, chỉ là cụ thể khác nhau thế nào thì anh cũng không nói rõ được.
Có lẽ là vì bác sĩ và Lục Tử Cương hai người không gây nên uy hiếp nào, cứ đi đi mãi, những binh sĩ áp giải hai người cũng đã bắt đầu trò chuyện.
Bọn họ là thuộc hạ làm việc dưới trướng của Thích phu nhân, đương nhiên là sẽ sùng bái cô ta, nói cái gì mà tướng quân và phu nhân nhà ta đánh nhau, lại không đánh lại phu nhân, nổi giận chuyển xuống ở trong quân doanh, mấy ngày liền đều không có tin tức, lần này mời phu nhân đến quân doanh, e là sẽ thị uy với phu nhân một trận.
Bác sĩ nghe thấy những lời chuyện trò này, cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đều vỡ vụn rồi, tướng quân anh hùng Thích Kế Quang uy vũ manh mẽ được miêu tả trong sách lịch sử đó, lại sợ vợ sao? Còn bị đuổi ra khỏi cửa nhà? Còn phải nhờ thuộc hạ chống lưng?
Có lẽ không thèm coi hai người ra gì, hoặc là vội vã góp vui nên họ đã hoàn toàn bị quên mất, đi đến nửa canh giờ sau, bác sĩ và Lục Tử Cương đã cùng bọn họ đi vào trong quân doanh, thậm chí còn vào hẳn trong đại trướng trung quân.
Chỉ thấy trong đại hướng trung quân là lớp lớp áo giáp bạc chen chúc, vào khoảnh khắc Vương Anh tiến vào trong, chúng tướng đồng loạt đứng dậy, khí thế kinh qua sa trường đó đã được mặc sức giải phóng bằng hết, âm thanh lạnh lẽo của khôi giáp và binh khí va chạm vào nhau gần như xé thủng màng nhĩ của bác sĩ. Anh liều mạng nhìn qua kẽ hở của đám người vào chính trung tâm của đại trướng trung quân, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi thân cao chừng một mét tám mấy đang đứng ở đó, toàn thân mặc bộ áo giáp màu bạc tỏa sáng lấp lóa, nhìn rất uy võ hiên ngang, thậm chí còn giương thanh đao sắc bén về phía Vương Anh.
"Gọi ta tới đây làm gì?" Giọng nói lạnh lùng ung dung không chút cấp bách của Vương Anh vang lên trong đại trướng, không có nửa phần khiếp sợ, thậm chí còn mang theo sát khí bức người.
Bác sĩ mở to đôi mắt, đây là tiết mục bạo hành gia đình à?
Một sự im lặng chết chóc bao trùm khắp đại trướng trung quân, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào thân hình vị tướng quân trẻ tuổi đó.
Chỉ nghe người đó im lặng một lúc, rồi nói với giọng điệu hết sức dễ chịu: "Mời... phu nhân duyệt binh!".
Bác sĩ: "..."
3
Những chuyện ngoài lề của Thích thiếu tướng quân và phu nhân lại lần nữa trở thành chuyện cười trong quân doanh, vì mô hình sống chung của hai vị này đã bị bọn họ dõi theo suốt tám năm. Trái lại không có ai chê cười Thích thiếu tướng quân sợ vợ, chẳng qua chỉ là xôn xao dò đoán lần hai sau vợ chồng sẽ giao chiến với nhau lúc nào, hoặc là Thích thiếu tướng quân lúc nào mới có thể dọn về ở chỗ của phu nhân.
Mới đầu bác sĩ cũng hoàn toàn không thể thích ứng được với bầu không khí thoải mái và nhạo báng này, đây là thời đại phong kiến lễ giáo nghiêm trang sao? Sao cảm giác chẳng khác gì thời hiện đại? Có điều cho dù anh không thích ứng thì vẫn cần ở lại thêm một thời gian nữa.
Và Lục Tử Cương xác nhận rằng cho dù bọn họ ở thời cổ đại một thời gian rất dài, thì quay về hiện tại cũng chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, bác sĩ an tâm mà sống tiếp trong quân doanh. Dẫu sao thì bọn họ cũng chẳng cần ra thao trường, chỉ là giúp đỡ làm một số việc vặt, đối với bác sĩ mà nói lại có một loại cảm giác giống như đang ở trên phim trường.
Lục Tử Cương đổi tên là Hạ Tử Lục, vì cái tên "Lục Tử Cương" này vẫn khá là nổi tiếng ở thời đại này, còn bác sĩ lại hơi có kiến nghị với cái tên mới đổi của mình.
"Tại sao tự tiện nói tên tôi là Y Sinh hả? Họ Y tên Sinh? Cậu dám trực tiếp đăng ký tên cho tôi à!" Bác sĩ đặt cái bàn chải tắm cho ngựa xuống, bóp bóp phần vai ê mỏi, nhỏ giọng phản đối Lục Tử Cương.
(Trong tiếng Trung, Y Sinh có nghĩa là bác sĩ)
"Tôi là nghĩ cho anh, ngộ nhỡ anh lưu tại tên tuổi trong sử sách thì sao? Cha mẹ anh còn dám đặt cho anh một cái tên giống hệt danh nhân lịch sử không? Anh tưởng ai cũng mạnh mẽ như cha tôi à?" Lục Tử Cương lời lẽ trang nghiêm chính nghĩa, ở một mức độ nào đó mà nói, cha anh cũng có thể coi là lợi hại, anh không phải sinh ra đã ngậm ngọc trong miệng, trên người cũng chẳng có khắc dấu Tử Cương, tại sao cha anh lại đặt cho anh cái tên Lục Tử Cương này?
Bác sĩ suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy Lục Tử Cương nói rất có lý, đành buồn phiền tiếp tục làm việc. Hai người tuy chỉ là làm việc vặt, nhưng trên thực tế vẫn có người giám sát, Lục Tử Cương đã nói căn cứ tốc độ di chuyển của kim la bàn, chí ít bọn họ cũng phải ở lại đây vài ngày. Chỉ là sau nửa ngày, bác sĩ đã bắt đầu nhớ nhung đến điều hòa nhiệt độ và điện thoại di động của thời hiện đại...
Một hồi tù và chói tai xuyên qua quân doanh hòa bình vọt lên bầu ười, bác sĩ vốn đã gà gật buồn ngủ lập tức tỉnh táo trở lại, nhìn các binh sĩ vội vã chạy nhưng không hề hoảng loạn trong quân doanh, bèn tùy tiện hỏi một câu: "Thế này là thế nào?"
"Có giặc lùn bên bờ đó!". Tiểu binh nọ chỉ vào ngọn lửa báo hiệu đang cháy ngút trời ở phía xa, rõ ràng đã coi đó là bình thường, nhưng sau đó tiếng tù và ngắt từng quãng ngắn truyền tới, gã lại thay đổi sắc mặt nói, "Quy mô của giặc lùn lần này rất lớn, ngươi nhanh tay lên, ta sắp phải tập hợp đội hình!"
Bác sĩ nhìn tên tiểu binh đó chạy đến đội ngũ sắp xuất chinh, kinh ngạc vô cùng, lần đầu tiên ý thức được rằng mình không phải đang ở trong thời đại hòa bình. Ở nơi đây, những tiểu binh nhìn mới chỉ chừng mười mấy tuổi, cũng phải cầm đao kiếm nặng nề, để bảo vệ quốc gia không bị xâm phạm.
Vì thân phận nhạy cảm, nên có lệnh không cho phép bác sĩ và Lục Tử Cương đi lại lung tung xung quanh, còn bị bốn tên sĩ tốt trông chừng. Quân doanh có một nửa binh sĩ ra ngoài đánh trận trở nên vắng vẻ lạnh lẽo hơn rất nhiều, lại thêm chẳng có ai có nổi tâm tình mà đi buôn chuyện về Thích thiếu tướng quân, còn Thích thiếu phu nhân cũng toàn thân võ trang, tay cầm giáo, đứng sừng sững trong đại trướng quân doanh, im lặng đợi chờ kết quả trận chiến.
Cảnh tượng như thế, hiển nhiên đã không ngừng xảy ra trong những năm này, đám binh sĩ tuy trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc bình tĩnh như trước. Bác sĩ lại đẩy đẩy Lục Tử Cương không biết đang nghĩ ngợi gì, không nhịn được lại hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?".
Lục Tử Cương cười cười nói: "Không đâu, quân của Thích gia trăm trận trăm thắng, chút quấy nhiễu thường ngày này, không đáng phải nói đâu. Huống hồ trọng điểm của chống giặc lùn nằm ở vùng Chiết Giang, mấy năm nay quân Thích gia chỉ là luyện binh ở Sơn Đông, năm sau mới điều chuyển đến đóng ở Đài Châu Chiết Giang".
Giọng Lục Tử Cương nói rất nhỏ, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng đã thấy có chút hối hận, vì cậu rõ ràng cảm giác được một binh sĩ đang giám sát họ vừa cau mày một cái. Sau đó, cho dù bác sĩ có bám lấy hỏi thêm về mấy vấn đề lịch sử, thì Lục Tử Cương cũng cắn chặt răng, không tiết lộ thêm nửa lời.
Cho đến sáng ngày hôm sau, tin báo thắng trận mới bay về, cùng về với tin báo thắng trận còn có mấy trăm thương binh. Ngoài mấy đội binh sĩ hộ tống thương binh về ra, những tướng sĩ còn lại đều cùng Thích thiếu tướng quân tiếp tục thanh trừng sào huyệt giặc lùn, còn Thích thiếu phu nhân lại chủ trì đại cục, sắp xếp cùng quan quân y đi chữa trị cho thương binh.
Lục Tử Cương sểnh ra không để ý một cái, liền phát hiện bác sĩ đã biến mất, mà điều anh không ngờ là, bác sĩ đang bận rộn một cách vui vẻ sung sướng trong lán thương binh.
"Anh đang làm cái gì đấy?" Lục Tử Cương mặt mày sầm sì tóm lấy cánh tay bác sĩ.
"Cứu người đó". Bác sĩ quệt vết máu bắn trên khuôn mặt, nói với vẻ rất thản nhiên.
"Chúng ta đến chỗ này không phải là để cứu người". Lục Tử Cương trầm giọng nói.
Bác sĩ nhìn Lục Tử Cương chằm chằm, hiếm hoi lắm mới thu lại gương mặt tươi cười: "Cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi cứu người kia ở thời Dân Quốc lần trước đúng không?"
Lục Tử Cương im lặng trong giây lát, rồi thành thực gật đầu nói: "Không sai. Anh không nên cứu cậu ta".
"Nó vẫn là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi! Nếu là thời hiện đại, chẳng qua chỉ là học sinh trung học mà thôi! Cậu nhìn những binh sĩ này xem, họ cũng chỉ mới mười mấy hai mươi tuổi, cậu đặt tay lên tim mà tự hỏi, liệu cậu có thể lòng dạ sắt đá không?"
Có lẽ là vì nhớ lại tình hình bi thảm khi đó, có lẽ vì bản thân đang đứng ở lán thương binh đầy rẫy thương binh bệnh tật dẫn đến tâm trạng trở nên nóng nảy, ngữ khí của bác sĩ trở nên gay gắt hơn rất nhiều.
Lục Tử Cương cau chặt đôi mày, mãi một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Đúng thế, tôi thực sự không có cách nào lòng dạ sắt đá được, cho nên khi đó không có ngăn anh rũ tay đứng nhìn. Nhưng nếu như chúng ta không đi tìm chủ tiệm, thì sẽ không xuất hiện ở đó. Chúng ta thực sự đã can thiệp vào lịch sử, đây là sự thực. May mà xem ra đoạn phim nhỏ này không ảnh hưởng là mấy đối với thế giới hiện đại, vì khả năng lần trước chúng ta chỉ cứu một người vô danh tiểu tốt. Nhưng lần này thì sao? Ngộ nhỡ anh cứu một nhân vật quan trọng buộc phải chết đi trong lịch sử này, lịch sử sẽ xuất hiện bước ngoặt, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?".
Những lời ẩn ý phía sau Lục Tử Cương không nói hết, lần trước bọn họ trực tiếp xuất hiện trong tẩm cung của Hán Bình đế triều Hán, cũng may ông trời phù hộ, nếu bác sĩ chữa khỏi căn bệnh tim bẩm sinh của Lưu Khản, thì chẳng phải là lịch sử đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?
Bác sĩ lạnh lùng hất tay Lục Tử Cương ra: "Giặc lùn giết người là muốn cướp tài sản của bách tính, binh sĩ giết người là để bảo vệ tổ quốc, giết người cần động cơ, nhưng cứu người xưa nay chưa bao giờ cần lý do".
Lục Tử Cương đành bó tay nhìn bác sĩ vùi đầu nắn lại xương cho một binh sĩ, ánh mắt của những người xung quanh như đâm như dùi vào anh, khiến anh khó lòng ngồi yên. Những người khác nghe không hiểu hai người bọn họ tranh cãi điều gì, nhưng đều có thể lĩnh ngộ được rằng anh đang ngăn cản bác sĩ cứu bọn họ. Y quan đi theo quân đội chỉ có thể chữa trị đơn giản những vết ngoại thương tàn bạo, làm sao có thể đánh đồng được với bác sĩ ngoại khoa hiện đại đã từng được giáo dục tốt. Cho dù anh chỉ là bác sĩ ngoại lồng ngực chứ không phải là bác sĩ ngoại chấn thương, nhưng y thuật cũng hơn quan quân y mấy bậc.
Ánh mắt của thương binh trong lán thương bệnh binh khiến Lục Tử Cương không thể ung dung tự tại nổi, lại giống như họ nhìn thấy toàn bộ toan tính riêng tư trong lòng anh, khiến anh phải rời đi trong hoảng hốt. Đến khi anh ra khỏi lán, thì nhìn thấy Vương Anh toàn thân quân trang đen tuyền đang đứng ngoài lán, yên lặng chờ anh.
"Ta không biết hai người có lai lịch như thế nào, cũng không biết hai người có mâu thuẫn gì". Vương Anh lạnh nhạt nói, tua ngù màu đỏ buộc trên cây giáo ở bên tay phải bay bay theo gió nhẹ, "Con người tồn tại trong thế gian này, tất có mâu thuẫn, khó lòng tránh khỏi. Nhưng ở quân doanh, ngươi hãy tôn trọng sự hy sinh vì bảo vệ quốc thổ của các chiến sĩ".
4
Lục Tử Cương ngẩn ngơ đứng trước doanh trướng, rất lâu sau mới sực tỉnh. Vương Anh đã bỏ đi từ lâu, rất nhiều binh sĩ đến đến đi đi đều bận rộn không có thời gian đâu mà để ý Lục Tử Cương đứng ở đó, cho đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, trước quân doanh mới truyền đến từng hồi tiếng người, chính là Thích thiếu tướng quân ca khúc khải hoàn.
Trên dưới quân doanh vang dậy tiếng hoan hô, các binh sĩ "anh nuôi" đã chuẩn bị tiệc ăn mừng, mùi thịt thơm lừng bay khắp quân doanh. Bấy giờ Lục Tử Cương mới cảm giác bụng hơi đói, đang nghĩ cách đi đâu để lĩnh đồ ăn, thuận tiện thì xin hộ bác sĩ một phần. Tuy anh không thể tán thành với hành động của đối phương nhưng rõ ràng anh cũng chẳng thể ngăn nổi.
Chính vào lúc này, Lục Tử Cương lại bị người sau lưng gọi lại.
"Tử Cương... Lục Tử Cương?" Trong giọng nói của người đó tràn ngập sự ngạc nhiên.
Lục Tử Cương quay đầu lại theo phản xạ tự nhiên, rồi lập tức hối hận. Anh không biết tướng mình rốt cuộc có giống hệt với kiếp trước không, vì gương đồng soi ký ức kiếp trước nhìn khá nhòe. Nhưng nhìn ánh mắt vạn phần kinh ngạc của người đó, là anh đã biết đáp án.
"Ngươi là Lục Tử Cương?". Người đó toàn thân máu me bê bết, nhưng không giấu nổi thân hình và phong thái anh tuấn thần võ, chính là Thích thiếu tướng quân đại danh lẫy lừng. Hắn vừa về đến quân doanh là vội vàng chạy đến lán thương binh để coi sóc thuộc hạ bị thương, kết quả phát hiện ra người bị tình nghi là gian tế đó đang dốc sức cứu chữa cho thương binh, khó tránh khỏi có chút hứng thú với ngườỉ đồng hành của anh ta, nhưng lại chẳng ngờ đó lại là người mình quen biết.
Thích thiếu tướng quân bỗng nhiên thu lại vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ trên mặt, kéo Lục Tử Cương sang một doanh trướng hơi vắng vẻ hơn bên cạnh, nhìn chằm chằm anh, nghi hoặc hỏi: "Tử Cương... không phải là huynh bị... hành quyết rồi sao?"
Tử Cương hít vào một hơi thật sâu, từ trong hồi ức kiếp trước xa xôi đã bị bụi bặm phong bế, tìm ra được chút liên quan với Thích thiếu tướng quân, nhếch khóe môi cười khổ nói: "Xem ra... bệ hạ không nỡ để tài nghệ của tôi bị thất truyền".
Quan địa phương thì khó làm, đạo lý trên đời đến nay, mỗi khi phải lên kinh để báo cáo đều phải biếu xén quan kinh kỳ rất nhiều quà cáp, nhớ lúc ban đầu Thích thiếu tướng quân lên kinh, cũng từng đến tiệm Á Xá mua trang sức cho Thích thiếu phu nhân, khi ấy Lục Tử Cương tên tuổi đã vang dội thiên hạ, nhưng vẫn giúp việc trong tiệm Á Xá, vài lần thế là thành quen biết. Cây giáo Khuất Lô trong tay Vương Anh, chính là do Lục Tử Cương bới ra trong kho của Á Xá năm xưa, Thích thiếu tướng quân mua về làm quà tặng phu nhân.
Tuy lý do Lục Tử Cương đưa ra có hơi kỳ quặc, nhưng tính tình của thánh thượng vốn dĩ cũng khó mà đoán được, hơn mười năm rồi chưa thiết triều, một lòng cầu tiên học đạo, lý do khi đó muốn xử tử Lục Tử Cương lại càng kỳ quái, cho nên Thích thiếu tướng quân cũng không ngẫm nghĩ kỹ mà tin ngay. Hắn nhìn mái tóc ngắn ngủn của Lục Tử Cương rất lâu, tâm trạng hơi vui vẻ liền hỏi: "Sao thế? Nhất thời nghĩ không thông, muốn cạo tóc đi tu à?"
Lục Tử Cương cũng không biết giải thích thế nào về mái tóc ngắn của mình, bực bội phản kích, nói: "Cạo tóc đi tu cũng còn tốt hơn mời phu nhân duyệt binh".
Thích thiếu tướng quân chẳng ngờ cảnh tượng quẫn bách của mình đã bị người ta nhìn thấy, nếu là thuộc hạ cũng chẳng sao, dù sao chức vị của hắn cũng cao hơn họ, cũng chẳng sợ bọn họ ngầm chê cười sau lưng, nhưng đổi lại là người bên cạnh, hắn không nhịn được phân bua đôi câu: "Phu nhân vì ta mà chịu khổ rất nhiều, nam tử hán đại trượng phu đương nhiên là phải thương yêu vợ".
Lục Tử Cương đọc thông lịch sử, biết Thích thiếu tướng quân này tuy cũng có thể coi là "con em cán bộ cao cấp" trong những năm Gia Tĩnh triều Minh, nhưng lại không thực sự là gã "cao-soái-phú". Vì hắn phải tự mình nuôi quân luyện quân, lại còn phải lo lót cho quan trên kinh kỳ. Thích thiếu phu nhân đem hết của hồi môn cho hắn, còn coi sóc việc nhà, thậm chí ở Đài Châu mấy năm sau này, còn dùng thân nữ nhi để ra chiến trường bảo vệ bách tính cả thành, thật xứng gọi là kỳ nữ hiếm có trong lịch sử.
("Cao - soái - phú": ngôn ngữ mạng, chỉ nam thanh niên cao to, đẹp trai và giàu có, tiêu chuẩn lý tưởng của đàn ông hiện tại)
Nghĩ tới cô gái tay cầm giáo đứng kiên cường trong ánh bình minh, Lục Tử Cương không kìm được nói: "Thiếu tướng quân, hãy đối tốt hơn nữa với phu nhân nhé...". Anh không biết bác sĩ có thể cứu được tính mạng của người khác hay không, vì trong mắt anh, những thương binh đó đều đã là người thiên cổ rồi. Nhưng anh thực sự không nhẫn tâm để thiếu phụ dám yêu dám hận đó bị tổn thương, cho dù anh biết mình nói nhiều thêm một câu, cũng không thể thay đổi chút nào.
Thích thiếu tướng quân nghe vậy lập tức nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: "Đó là phu nhân của ta, huynh chớ có nghĩ xiên xẹo!"
Lục Tử Cương hoàn toàn câm nín, anh thì có thể có ý nghĩ xiên xẹo gì chứ? Vương Anh rõ ràng đã trở thành nữ thần trong lòng toàn thể binh sĩ Thích gia, Thích thiếu tướng quân phải phòng ngừa cả một biển người đó!
"Ổ, đúng rồi, quên mất, huynh đã cắt tóc đi tu rồi". Thích thiếu tướng quân nhìn thấy chiếc khóa Trường Mệnh nằm trên cổ, trượt ra khỏi áo của Lục Tử Cương, nhớ ra chuyện cũ của Lục Tử Cương, vỗ vào vai anh, thở dài nói, "Người chết chẳng sống lại được, Tử Cương, nhìn thoáng hơn đi."
Lục Tử Cương còn tưởng là tâm tư giấu kín của mình đã bị người ta nhìn thấu, trong phút chốc như hóa đá tại chỗ, may mà anh lập tức phản ứng lại được, giả vờ cúi đầu nhìn chiếc khóa Trường Mệnh trên cổ, để che giấu sự thất thố trong ánh mắt mình.
5
Thích thiếu tướng quân thân gánh trọng trách, vừa mới đánh xong một ổ giặc lùn, có vô vàn chuyện cần phải làm, đương nhiên không thể đứng mãi ở đây buôn chuyện với Lục Tử Cương nữa. Nhưng được hắn xác nhận thân phận của Lục Tử Cương, chí ít họ cũng được đãi ngộ thoát khỏi giám sát, còn đặc biệt ra lệnh dành riêng cho họ một căn lều để nghỉ ngơi.
Lục Tử Cương lĩnh phần cơm cho bác sĩ về, sau khi hai người ngồi trong lán thương binh ăn trệu trạo xong bữa cơm, nghỉ ngơi được một lúc, bác sĩ liền bị gọi lên xem xét tình hình của thương binh. May mà anh cũng không đến mức bất cứ thương binh nào cũng phải đích thân chăm sóc, chỉ là cần chữa trị một số thương binh nặng mà các quan quân y đã bó tay. Lục Tử Cương không ngăn cản anh nữa, thậm chí còn ra tay giúp đỡ, dẫu sao chưa từng ăn thịt lợn thì cũng từng thấy lợn chạy, Lục Tử Cương đã từng xem phim về y học, ra tay hỗ trợ anh cũng hợp lý hơn những người cổ đại kia.
"Sao, nghĩ thông rồi à?" Bác sĩ cười hi hi, rõ ràng rất vui vẻ vì Lục Tử Cương đã có thể hồi tâm chuyển ý, có điều vẫn ngại ngùng giải thích, "Tuy chúng ta đang ở trong lịch sử, nhưng vận mệnh là nằm trong tay chúng ta. Tuy chúng ta đã tới nơi này, ngộ nhỡ những người trong lịch sử này chính là không được tuyệt mệnh thì sao?"
"Không có ai nói không thể thay đổi gì, đối với tôi mà nói, tôi quay về quá khứ, nhưng những người tôi đang gặp đều là người còn sống. Có lẽ đây chính là sự sắp đặt của Thượng Đế".
Lục Tử Cương băng một cánh tay thật chặt, nhìn thấy thương binh dưới tay anh yếu ớt "hự" một tiếng để biểu thị phản đối, bác sĩ vội vàng chạy qua băng bó cho thương binh. Lục Tử Cương đứng một bên, khổ sở lau mặt.
Không phải là sự sắp đặt của Thượng Đế, mà là anh muốn tới thời đại này, chỉ là... về mặt thời gian vẫn hơi sai lệch một chút...
"Đúng rồi, tại sao lần này vẫn không gặp chủ tiệm nhỉ". Bác sĩ bỗng nhớ ra trọng điểm của chuyến ngược dòng thời gian của bọn họ, "Chủ tiệm vẫn thường mở hiệu đồ cổ trong thành thị... cho nên trước đây chúng ta quay về quá khứ mới an toàn như thế, lần này nguy hiểm quá..."
"... Có lẽ là la bàn có vấn đề". Lục Tử Cương trả lời không mấy tự tin.
Bác sĩ dễ dàng tin ngay, lại lần nữa chăm chú chữa trị cho thương binh. Tuy anh là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, nhưng không cũng không cổ cách nào 100% giành lại bệnh nhân từ tay thần chết, lại thêm thiết bị cấp cứu thời cổ đại còn thô sơ, thế nên một bộ phận thương binh nặng đã qua đời một cách đầy đáng tiếc. Bác sĩ cũng không quá đau buồn, chỉ là có một chút đáng tiếc, dẫu sao thì anh cũng đã cố gắng hết sức mình. Bác sĩ ngoại khoa cũng thường xuyên chứng kiến sự sống chết của con người, nhưng anh lại chưa từng vì chứng kiến quá nhiều mà cảm thấy chai sạn, trái lại vì biết được đằng sau sinh mệnh của mỗi con người còn là sự chăm sóc yêu thương của những người thân trong gia đình, cho nên càng dốc sức hơn.
Lục Tử Cương không nói thêm câu nào nữa, vì bản thân anh cũng chẳng có tư cách gì mà ngăn cản. Nếu không phải là anh động chân động tay với cái la bàn, thì bọn họ sẽ chẳng gặp phải tình huống này.
Bố trí cho những thương binh trầm trọng xong xuôi, còn có một số thương binh khác lục tục xếp hàng để bác sĩ khám cho, tất cả đều nhìn rất bình thường, cho đến khi bác sĩ ngẩng đầu lên lần nữa, mới phát hiện trước mặt anh lại là thiếu phụ toàn thân quân trang đen tuyền đó, vừa nghĩ đến Thích thiếu tướng quân tên tuổi lẫy lừng là liền lắp ba lắp bắp trước mặt cô ta, bác sĩ không tránh khỏi rụt rè, dè dặt hỏi: "Phu nhân, phu nhân cũng bị thương à?"
Hiện tại bọn họ đang ở lán thương binh, Vương Anh lại không hề bận tâm đến những ánh mắt đổ dồn lên người cô ta, đường hoàng giơ tay phải của mình ra: "Bắt mạch giúp ta".
Bác sĩ nhìn cánh tay thon dài đẹp đẽ đưa ra trước mặt mình đó, rất muốn giải thích cho cô ta biết sự khác biệt giữa y học hiện đại và y học truyền thống, tuy anh đã học rất nhiều về y học truyền thống, nhưng hoàn toàn không biết có bắt mạch được không?
Vương Anh cũng chẳng thúc giục. Tuy phu quân của nàng tòng quân ở nguyên quán Sơn Đông, thân quyến cũng có thể đi theo quân, nhưng bình thường nàng không ở trong quân doanh, mà sống ở trong thành trấn lân cận, nếu không phải hôm qua phu quân nàng tới "mời phu nhân duyệt binh" một chuyến, thì căn bản nàng cũng không ở lại nơi này. Nhưng tối qua giặc lùn xâm phạm tới mức gay cấn, nàng cũng không thể mạo hiểm rời đi, nên buộc phải ở lại.
Bác sĩ chăm chú quan sát sắc mặt của Vương Anh, bỗng nhiên có linh cảm tốt lành, bèn hỏi đối phương mấy câu về tình hình sức khỏe, trầm ngâm hồi lâu mới nói với vẻ không chắc chắn: "Tình hình này của phu nhân, rất giống với hỷ mạch. Đáng tiếc tôi lại học về kỹ thuật ngoại khoa, nên không thạo bắt mạch."
Quan quân y bên cạnh lập tức xin thay, tuy y thuật của gã không cao, nhưng có thể phân biệt được có hỷ mạch hay không. Trong một lúc, mọi người trong lán thương binh đều căng thẳng, Thích thiếu tướng quân và thiếu phu nhân tình cảm thắm thiết, nhưng vẫn chưa có con cái gì cũng là điều mọi người đều biết cả. Chỉ thấy gã quan quân y có chòm râu dê đó bắt mạch chẩn đoán hồi lâu, cuối cùng mặt mày rạng rỡ tuyên bố thiếu phu nhân đã có hỷ mạch, đã có hơn hai tháng rồi.
Mặc Vương Anh tính cách có cứng rắn kiên nghị không giống phụ nữ bình thường hơn đi chăng nữa, lúc này cũng không nén nổi gò má phớt hồng, cúi đầu mỉm cười.
Ngay lập tức có người hô lên phải đi báo tin mừng với Thích thiếu tướng quân, nhưng người đó còn chưa kịp chạy ra khỏi lán thương binh, thì hồi tù và thúc giục đã vang lên trên bầu trời quân doanh.
Vương Anh nghe thấy tiếng tù và báo hiệu không giống với bình thường sắc mặt liền biến đổi, chỉ nghe thấy có người xông vào doanh trướng, vội vã bẩm báo: "Thiếu phu nhân! Giặc lùn cùng lúc đổ bộ ở ba điểm huyện Mâu Bình, huyện Bồng Lai, huyện Văn Đăng! Thiếu tướng quân và đồng tri đại nhân đã lần lượt dẫn quân nghênh chiến, mời phu nhân về thành Đăng Châu để tạm lánh!"
(Đồng tri: một chức quan thời Minh Thanh, là cấp phó của tri phủ, vào hàng chính ngũ phẩm, mỗi phủ có hai người)
"Không được lãng phí binh lực". Vương Anh bình thản nói, "Ta ở đây, Nguyên Kính chẳng nhẽ vô dụng như thế, đến hang ổ của mình cũng để lũ giặc cướp sao?"
Mọi người trong lán thương binh đều rần rần vâng dạ, rất nhiều binh sĩ tự coi mình bị thương nhẹ, chỉ cần còn nhổm dậy được là đều đứng dậy, mặc khôi giáp lên người, chuẩn bị ra chiến trận bất cứ lúc nào, sĩ khí ngút trời.
6
Đây là một trận tử chiến, phía không xa không ngừng có những đám lửa báo hiệu bốc lên ngút trời.
Giặc lùn đổ bộ có quy luật, chúng phần nhiều từ trên biển, thuyền chạy trên biển tất cần dựa vào sức gió. Gió thổi theo mùa, lúc nào giặc lùn đi men theo bờ rồi đổ bộ, đại để sẽ đổ bộ ở đâu, về cơ bản quân Thích gia đều có thể đoán được khá sát.
Lúc gió Bắc nhiều, thì giặc lùn xâm lấn ở phía Nam là vùng Quảng Đông, lúc gió Đông Bắc nhiều, thì giặc lùn quấy nhiễu ở phía Bắc là vùng Phúc Kiến, khi gió Đông Bắc hoặc là gió hướng chính Đông nhiều, thì chia nhau xâm phạm Chiết Giang và Giang Tô, chỉ khi gió Đông Nam nhiều, mới trực diện tấn công Đăng Châu và Lai Châu của Sơn Đông. Hiện tại rõ ràng đã là sau tiết Trùng Dương, từ lâu đã không còn gió Đông Nam thổi, nhưng giặc lùn lại liên tục lên bờ, có thể thấy lần xâm phạm này không hề bình thường.
Bác sĩ cũng không có thời gian nghỉ ngơi nữa, thương binh ùn ùn không ngớt từ tiền tuyến được vận chuyển về, có những người thậm chí còn không kịp cứu chữa, mà đã tử vong ngay trên đường di chuyển, bác sĩ chưa bao giờ phải trải qua quá trình cấp cứu gian nan như thế, đến sau này toàn cơ thể đều trở nên tê liệt.
Lục Tử Cương ở bên cạnh bác sĩ, không rời nửa bước, chỉ sợ khi kim la bàn khôi phục bọn họ không ở cạnh nhau. Tử Cương cũng không bận rộn như bác sĩ, cho nên có chút thời gian rảnh rỗi chú ý tới, kỳ thực những người thương binh được bác sĩ cứu sống trước đó, phần lớn vì lại ra chiến trường hoặc là vết thương bị nhiễm trùng nặng, nên hết người này đến người khác đi xuống suối vàng.
Lẽ nào nói, vận mệnh rốt cuộc vẫn là vận mệnh, cho dù bọn họ đã làm chút đổi thay nho nhỏ, nhưng vẫn bị lịch sử sửa lại một cách vô tình?
Lục Tử Cương không thể cho phép bản thân nghĩ ngợi nhiều, nhưng vẫn là nghĩ tới một chuyện nào đó khiến anh ớn lạnh.
Cho nên khi anh bước vào bên trong đại trướng trung quân, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Vương Anh đã mặc sẵn khôi giáp, đang ngồi trên ghế trịnh trọng lau chiếc giáo trong tay.
""Ngô Việt Xuân Thu, Câu Tiễn phạt Ngô ngoại truyện" cổ viết, Việt Vương mặc áo giáp Đường Di, giắt kiếm Bộ Quang, cầm giáo Khuất Lô, lấy tử sĩ lập thành trận địa 300 người". Lục Tử Cương chậm rãi nói, "Giáo mềm Khuất Lô, là hùng kích sánh ngang với kiếm của Can Tương. Khuất Lô là thợ khéo chuyên chế tạo cung nỏ và giáo mác thời cổ đại, có thể sánh ngang với Can Tương, từ đó có thể thấy được tiếng tăm của ông ta. Cây giáo Khuất Lô trong tay thiếu phu nhân chính là cây giáo do phu quân mua ở Á Xá năm xưa, khi đó tôi còn tò mò rằng một cô gái như thế nào mới ưa thích vật này".
(Can Tương là thợ rèn kiếm giỏi thời Xuân Thu, còn với vợ là Mạc Tà, hai thanh kiếm do họ rèn ra là Can Tương và Mạc Tà là những bảo kiếm bén nhất thiên hạ bấy giờ)
Vương Anh vẫn chưa nói gì, mà sau khi lau xong cây giáo sắc, bắt đầu chỉnh sửa tua ngù màu đỏ buộc trên cây giáo một cách gần như là long trọng.
Tua ngù buộc trên cây giáo kỳ thực cũng là yêu cầu của thực chiến, chứ không phải dùng để tô điểm. Vì khi giáo đâm vào hoặc là rút ra khỏi cơ thể của kẻ địch, đều có máu tươi bắn ra. Nhằm tránh bị máu bẩn bắn lên toàn thân trong chiến đấu, tránh thân giáo bị ươn trượt, cho nên tua ngù là không thể thiếu được, hơn nữa, độ dài ngắn của tua ngù ra sao cũng cần điều chỉnh. Mà tua ngù màu đỏ, là vì bị máu nhuộm quá nhiều lần, cho dù vốn dĩ là màu sắc gì cuối cùng cũng đều bị biến thành màu đỏ sậm.
"Nguyên Kính từng nói với ta, đây là một cây giáo không gì cứng bằng, không thể gãy được, có thể đâm xuyên qua bất cứ vật nào cản trở trước mặt nó, cho dù là kẻ địch hay là vận mệnh". Vương Anh buộc lại tua ngù đỏ xong, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Tử Cương vừa xông vào đại trướng trung quân, "Ta rất thích nó, từ khi Nguyên Kinh tặng nó cho ta, ta từng cảm thấy rằng trên đời này không có gì có thể cản được điều ta muốn làm".
Lục Tử Cương không nói gì nữa, hóa ra Thích thiếu tướng quân sợ vợ là vì cây giáo Khuất Lô này sao? Xem ra nguồn cơn mối họa lại chính là anh rồi... Lục Tử Cương của kiếp trước sao lại nghĩ không ra, đem bán cây giáo Khuất Lô tai họa này đi chứ?
"Con người tồn tại trên thế gian này, tất có mâu thuẫn, không thể tránh khỏi". Vương Anh chậm rãi nhắc lại câu nói nàng đã từng nói trước đó không lâu, "Ta tuy có được cây giáo sắc bén nhất thế gian, nhưng cũng biết có một ngày sẽ có một chiếc khiên mà ta vĩnh viễn không đâm thủng được".
Nàng kiên nghị ngước cằm lên, do dự một chút rồi đứng dậy, bộ khôi giáp bằng thép phát ra tiếng va chạm của kim loại nghe đanh tai theo cử động của nàng.
"Nguyên Kính luyện binh, chẳng biết cúi đầu với quan kinh kỳ và đồng lõa với chúng, sẽ để lại vết nhơ như thế nào khi lịch sử phán xét chàng, nhưng chàng vẫn làm như vậy. Ta cũng biết chung sống với phu quân là phải mặt mày vui vẻ cử án tề mi, nhưng ta cũng vẫn làm như thế này".
"Ta biết chuyến này đi có thể sẽ mất đứa con, ta nên theo lời Nguyên Kính ngoan ngoãn quay về Đăng Châu, nhưng ta vẫn làm như thế".
"Cho nên không cần khuyên ta, là một cây giáo sắc bén, vận mệnh cả một đời, chỉ có thể là tiến lên phía trước".
Thích thiếu phu nhân mặc khôi giáp tay cầm giáo sắc, ánh mắt kiên định bước lên phía trước, toàn thân toát ra một luồng sát khí ác liệt.
"Nếu Nguyên Kính chết, ta cũng chẳng sống một mình".
Lục Tử Cương nghe vậy cảm thấy hơi buồn bã, lúc Vương Anh chuẩn bị bước ra khỏi đại trướng thì không kìm được, buột miệng hỏi: "Các người ra chiến trường... không sợ chết sao?".
Vương Anh không ngoảnh đầu lại, giọng nói mang theo sự thản nhiên của nàng lại chầm chậm bay trong gió muộn.
"Cho dù có ra chiến trường hay không, chẳng phải con người đều sẽ chết sao?"
7
Lục Tử Cương không biết Vương Anh có chiến thắng trở về hay không, vì ngay sau đó anh đã phát hiện kim la bàn sắp quay lại vị trí cũ, bèn vội vàng chạy về lán thương binh, kéo bác sĩ đến một góc khuất, hai người sau một hồi ngất xỉu quen thuộc, cuối cùng thuận lợi quay trở về trong Á Xá.
Trong cửa tiệm Á Xá vẫn còn thoảng mùi ngây ngấy của bánh bao, xem ra họ mới chỉ rời đi trong chớp mắt, nhưng sự thực họ đã ở mấy ngày trong quân doanh của triều Minh.
Hai người mệt mỏi cả thân xác lẫn tâm trí đến cực điểm, ai nấy đều tìm một cái ghế tựa rồi ngồi bệt xuống đó, trong một lúc không ai nói với ai câu nào.
"Đúng rồi, cái cô Thích thiếu phu nhân đó, sau này không sao chứ?". Bác sĩ dụi dụi mắt, tìm được cặp kính mình bỏ lại ở một bên, bỗng nhớ ra khi anh sắp sửa rời đi, hình như loáng thoáng nghe thấy có người bảo Thích thiếu phu nhân sẽ đích thân dẫn quân xuất chinh.
"Không sao... Trong lịch sử, cô ấy và Thích tướng quân đều sống rất lâu".
"Ồ, thế thì tốt, vợ chồng nhà họ đúng là khiến người khác ngưỡng mộ, con của họ chắc chắn sẽ rất trâu bò".
"Không... trên thực tế, Thích thiếu phu nhân cả đời không sinh con... Cô ấy có mang thai đứa này, chắc chắn cũng sảy thôi".
"Hả? Không phải thế chứ?"
"Hơn nữa vì cô ấy không thể sinh con, nên mười năm sau Nguyên Kính phải nạp thiếp, hai người vốn là cặp đôi thần tiên quyến lữ lại trở thành đồng sàng dị mộng, cuối cùng Thích thiếu phu nhân vẫn ly hôn... thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành..."
Trong Á Xá lại một lần nữa rơi vào sự im lặng, hai người cùng nghĩ tới thiếu phụ mạnh mẽ cương quyết toàn thân quân trang đen tuyền tay cầm giáo sắc ấy. Rõ ràng đã là người qua đời từ mấy trăm năm trước, nhưng lại dường như đang sống trong tầm nhìn của họ, giơ tay ra một cái, là có thể chạm vào.
Lục Tử Cương cúi đầu ấn ấn vào chiếc khóa Trường Mệnh trên cổ qua lớp áo, chăm chú nhìn chiếc la bàn trong tay, trên mặt thoáng hiện lên một nét do dự không quyết...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook