Tiệm Đồ Cổ Á Xá
-
Quyển 4 - Chương 12: Niết La Bàn
1
Tam Thanh dùng chiếc mỏ nhọn chậm rãi thong thả rỉa lông ở sau người, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh Hồng đang nhàn nhã đậu trên xà nhà, hoàn toàn không đặt Lục Tử Cương đang rầu rĩ ở trong phòng vào tầm mắt.
Trong suốt một năm nay, Lục Tử Cương thoạt đầu bắt đầu ra sức diễn dịch và tính toán rốt cuộc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh vận hành như thế nào, sau đó lại nảy sinh tâm tư khác, bắt đầu luyện tập kỹ thuật điêu khắc ngọc theo ký ức của kiếp trước, mà hiện tại, vì từ bỏ dùng la bàn tìm kiếm chủ tiệm, cũng không cổ bác sĩ thường xuyên lui tới cửa tiệm, nên Lục Tử Cương nhàn rỗi mới nhớ ra dành thời gian để kiểm tra một lượt những đồ cổ bên trong Á Xá, những thứ nên phơi phóng thì bỏ ra phơi phóng, những thứ nên khử mối mọt côn trùng thì phải đặt băng phiến, những thứ nên lau chùi thì bỏ ra lau bụi gì đó... Kết quả của một trận càn quét này, là phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Trong căn phòng chứa chiếc váy Chức Thành, chỉ còn lại một giá nhỏ treo quần áo bằng gỗ Tử Đàn, chiếc váy Chức Thành vốn nên treo ở đó đã biến mất tăm mất dạng.
Nếu là món đồ cổ khác, Lục Tử Cương có thể còn cho rằng là được chủ tiệm cất đi, hoặc là bị chủ tiệm bán lại cho người có duyên, nhưng anh rõ ràng nhớ sau khi anh cùng bác sĩ quay ngược thời gian trở về triều Đường gặp công chúa An Lạc Lý Khỏa Nhi, đã đến căn phòng này nhìn thấy chiếc váy Chức Thành đứng đầu kim cổ đó. Mà bây giờ chỉ còn sót lại có mỗi cái giá treo quần áo trống rỗng!
Lục Tử Cương giống như một con thú bị giam cầm cứ bước đi lồng lộn trở qua trở lại trong gian phòng, sau khi quét ánh mắt nhìn thấy Tam Thanh, lại giống như vớ được một cọng rơm cứu mạng, xông tới sờ sờ vào xương sống của nó, hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể hỏi: "Tam Thanh à, mày có nhìn thấy cái váy Chức Thành ở đây không? Này, chính là cái váy dùng rất nhiều lông vũ của chim tạo thành ấy".
Tam Thanh lắc lắc đầu một cách vô tội, nó đương nhiên là biết cái váy đó, có điều nó vẫn luôn chán ghét việc con người dùng lông vũ của các loài chim làm đồ trang sức, cũng luôn nhìn không quen chiếc váy Chức Thành này, nên cực hiếm khi vào trong đó, cho nên nó cũng không biết chiếc váy này biến mất từ lúc nào. Minh Hồng đứng trên xà nhà thấy ánh mắt chất vấn của Lục Tử Cương chiếu vào nó, cũng vội vã lắc lắc đầu, tuy nó cũng cao ngạo khác thường, thế nhưng cả ngày đánh nhau với Tam Thanh đến mức lông của nó sắp trụi đến nơi rồi, lúc này người kia đang ở dưới mái nhà, thì làm sao có thể không cúi đầu?
Hàng lông mày đậm của Lục Tử Cương nhăn tít lại, bác sĩ chưa bao giờ vào gian trong của Á Xá, tay họa sĩ ngày ngày tới Á Xá cũng không có ý động vào bất cứ cổ vật trong gian phòng nào khác, thế thì... chiếc váy Chức Thành đó bị ai lấy trộm mất? Rốt cuộc là ai có khả năng đó? Trong Á Xá còn có thể mất trộm sao? Rõ ràng là điều chưa từng nghe thấy!
Day day góc trán đang đau nhói, Lục Tử Cương cảm giác một năm nay bản thân mình đã sống thực sự quá là tồi tệ. Quả nhiên chỉ có chủ tiệm mới có thể quản lý nổi Á Xá, hiện tại anh không dám đi kiểm tra kỹ lưỡng xem rốt cuộc Á Xá đã có bao nhiêu cổ vật bị mất tích, hoặc là cho dù anh có kiểm tra thì cũng không kiểm tra ra nổi, anh cũng chẳng có một tờ danh sách tất cả các cổ vật trong Á Xá.
Minh Hồng trên xà nhà ngoẹo đầu nhìn một lúc, bỗng nhiên giống như có linh cảm gì đó, dang rộng đôi cánh rồi từ trong phòng bay ra. Lần này Tam Thanh lại không đuổi theo, mà còn nhìn theo nó bay ra khỏi Á Xá, khẽ kêu hai tiếng biểu thị cuối cùng con chim ngớ ngẩn này cũng đi rồi, nó rất mãn nguyện.
Lục Tử Cương cũng chẳng muốn ngăn cản Minh Hồng, vốn dĩ con chim màu đỏ này tự mình bay đến, còn bây giờ lại tự mình bay đi, liệu có phải nó cảm nhận được rằng chủ nhân của nó đã quay về hay không?
Đứng trong căn phòng đáng nhẽ phải treo chiếc váy Chức Thành ngẩn người ra một lúc, Lục Tử Cương lại tìm một lượt ở những nơi có thể tìm trong Á Xá, nhưng cũng chẳng moi ra được chiếc váy Chức Thành đó, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi gian trong, nhưng khi rẽ ra sau tấm bình phong thì lại nhìn thấy một người mà anh hoàn toàn không ngờ tới.
"Chủ tiệm! Anh quay về rồi!" Lục Tử Cương đứng như trời trồng tại chỗ, kinh ngạc vô cùng.
Chủ tiệm ngồi bên trong quầy, đang bưng một bình trà tử sa Cung Xuân của triều Minh để ủ ấm tay. Thần sắc gã dịu hòa lãnh đạm, động tác thong thả bình tĩnh, giống như biết bao ngày của những tháng trước kia, như thể chưa từng rời đi. Nhìn Lục Tử Cương từ gian trong bước ra, gã liền cong khóe môi lên vẽ thành một nụ cười mỉm, gật đầu nói: "Tôi chỉ là quay lại lấy một món đồ, vất vả cho cậu rồi Tử Cương".
Sắc mặt Tử Cương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Chủ tiệm, Tử Cương đã phụ sự ủy thác của anh rồi".
"Ngồi xuống trước đã". Chủ tiệm lại không hề bận tâm, ra hiệu cho Lục Tử Cương ngồi xuống, rồi móc ra hai chén trà tử sa. Phù Tô quay về tìm Hồ Hợi rồi, cho nên gã mới có thời gian nghe Lục Tử Cương kể lại tình hình trong một năm qua.
Lục Tử Cương ngồi xuống trước tiên uống một chén trà nóng để ổn định lại tinh thần, rồi mới kể lại một lượt sự tình mình sử dụng la bàn Lạc Thư Cửu Tỉnh.
"Ồ? Tôi quay về là muốn lấy chiếc la bàn đó, các cậu đúng là to gan, cũng không sợ xuyên về quá khứ mà không trở lại được". Chủ tiệm hơi có hứng thú nhướn nhướn mày, "Nói đi, các cậu đã về những triều đại nào?"
Lục Tử Cương thành thực kể lại trình tự du lịch vượt thời gian của một năm qua một lượt từ đầu đến cuối, đến lần cuối cùng anh đi tìm Hạ Trạch Lan cũng đều không bỏ sót. Trên thực tế, trong nội tâm Lục Tử Cương cũng chất chồng rất nhiều áp lực, không biết phải tìm ai để giãi bày, sự xuất hiện hợp thời điểm của chủ tiệm, khiến anh nhẹ nhõm triệt để, cũng không để ý rằng sẽ có hậu quả gì, mà dốc hết tâm tư kể ra.
Chủ tiệm nhìn thấy Lục Tử Cương nói xong thì mặt mày lộ biểu cảm thấp thỏm bất an, cũng không trách móc gì anh, trái lại mỉm cười nói: "Nếu như tôi không quay về, thì có phải tháng này cậu lại đến triều Minh một chuyến không?"
Lục Tử Cương sững người, anh định lắc đầu phủ nhận nhưng dưới ánh mắt sáng rực của chủ tiệm, anh không thể nói dối, đành gật gật đầu một cách chật vật. Sự thực, anh không thể tiếp nhận kết cục trước đó, nếu như anh trực tiếp dẫn Hạ Trạch Lan đi khỏi kinh thành sớm một chút thì sao? Có phải là có thể tránh được sự truy bắt của cẩm y vệ không? Hoặc là, có lẽ anh nên gặp gỡ Hạ Trạch Lan sớm một chút, triệt để khuyên cô nên rời khỏi Thượng Thiện Giám... Lục Tử Cương không có cách nào ngăn mình không nghĩ như vậy, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, thì anh vẫn muốn tiếp tục thử.
"Đồ ngốc ạ, nếu la bàn Lạc Thư Cửu Tinh dễ dùng như thế, thì tại sao tôi không dùng?" Nhìn thần sắc chấn động kinh ngạc lộ ra trên gương mặt Lục Tử Cương, chủ tiệm không kìm được cười khổ, "Ngay từ khi tôi có được la bàn Lạc Thư Cửu Tinh, đã không ngừng quay trở lại thời điểm trước khi Phù Tô chết. Nhưng cho dù tôi có dùng la bàn quay trở lại lịch sử bao nhiêu lần, cho dù có cứu sống được Phù Tô, thì điện hạ cũng nhanh chóng chết đi vì chuyện khác. Đây là điều hoàn toàn không thể thay đổi được, là lịch sử đã xảy ra".
Lục Tử Cương bỗng nhớ đến trước đó, anh và bác sĩ đã cứu sống rất nhiều binh sĩ trong quân doanh của Thích thiếu tướng quân, phần lớn người trong số đó đều vì chiến sự ngay sau đó mà mau chóng chết trận, khi đó anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, lẽ nào nguyên nhân thực sự lại là lịch sử không thể quay ngược sao?
"Tôi luôn cho rằng mình làm vẫn còn chưa đủ, luôn cảm thấy lần sau mình sẽ làm càng tốt hơn". Chủ tiệm cúi đầu nhìn nước trà hơi đong đưa nhè nhẹ trong chén trà trên tay, trong lời nói pha lẫn một nỗi khổ sở chua chát không diễn tả được, "Nhưng mỗi lần nhìn ngài ấy chết đi trước mặt tôi vì đủ mọi nguyên nhân, cũng giống như là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cuối cùng tôi chỉ có thể khuất phục, cất chiếc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh đi, không còn dùng đến nó nữa".
Lục Tử Cương mặt trắng bệch, cuối cùng nhận thức được mình đã ngây thơ biết bao.
Đúng thế, lịch sử mãi mãi là lịch sử, những chuyện xảy ra rồi đã trở thành một sự thực đã xác định, cho dù anh có trả giá và nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vãn hồi được.
Lục Tử Cương ngây ngốc một hồi, cuối cùng dùng tay lau mặt, ủ ê nói: "Chủ tiệm, có thể tôi còn làm một việc ngu ngốc nữa". Nói đoạn kể lại chuyện mình dùng hương Hành Vu với bác sĩ ra. Anh không thể che giấu, cũng không thể biện bạch cho mình được. Lục Tử Cương lờ mờ cảm giác trạng thái tinh thần trong quãng thời gian trước của mình có chút nguy hiểm, có lẽ là ngồi giữa quá nhiều cổ vật cổ quái và quý hiếm, không mất công sức mà có thể dễ dàng đi xuyên cổ chí kim, có thể tùy ý nắm giữ vận mệnh của người khác, khiến anh nảy sinh một ảo giác là không cổ gì không thể làm được. Anh cũng là người bình thường, không có cách nào kiểm soát bản thân khi đứng trước những cám dỗ lớn.
May mà chủ tiệm đã quay về kịp thời, nếu không nói không chừng anh sẽ còn làm ra những chuyện khiến mình còn phải hối hận hơn nữa.
Lục Tử Cương vừa nói, vừa chú ý đến thần sắc của chủ tiệm, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì, thậm chí chủ tiệm còn chẳng động đậy chút chân mày khóe mắt.
"Ồ, như vậy cũng tốt". Đợi Lục Tử Cương nói xong, chủ tiệm bèn thong thả gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt, bác sĩ nên quay về cuộc sống của người bình thường. Cho dù cậu không sử dụng hương Hành Vu, thì tôi cũng sẽ cho cậu ấy dùng".
Lục Tử Cương nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng lại trôi xuống lồng ngực. Anh đã nói rồi mà, trong suốt hơn hai nghìn năm, không biết chủ tiệm đã dùng hương Hành Vu bao nhiêu lần rồi, không thấy trong lọ hương đó chỉ còn sót lại một chút xíu bột hương sao? Lần này đương nhiên cũng giống bao nhiêu lần trước đó, không có gì khác biệt cả.
Chủ tiệm vẫn mỉm cười như mọi khi, chén trà trong tay đưa lên miệng, nước trà nguội ngắt trôi vào miệng khiến lông mày gã khẽ cau lại một cái.
Im lặng nuốt thứ nước trà lạnh chát đó xuống cổ họng, chủ tiệm cười cười một cách bất lực.
Hóa ra tuy gã không thể cảm nhận được đau đớn hay không, nhưng vẫn có thể phân biệt được ấm áp hay là lạnh lẽo...
2
Phù Tô móc một chiếc chìa khóa sơ cua từ dưới tấm thảm ở cửa ra vào, mở cánh cửa căn hộ chung cư ra. Vào khoảnh khắc mở cửa đó, Phù Tô không kìm được dùng tay sờ sờ lên vị trí bị bỏng đã dùng tóc mái che nửa mặt đó, những nơi đầu ngón tay chạm vào đều là xúc cảm lồi lõm. Hắn không phải là một người quá bận tâm về vẻ bề ngoài, nhưng lúc này không khỏi nghĩ đến nếu như Hồ Hợi nhìn thấy một người xa lạ như thế, liệu có nhận ra hắn không.
Kỳ thực Phù Tô không thích thằng em nhỏ của mình một chút nào, từ nhỏ đã được phụ hoàng cực kỳ nuông chiều sinh hư, đến khi lớn lên lại còn soán ngôi của phụ hoàng, tuy đều là do Triệu Cao dạy dỗ xúi giục mà thành, nhưng hắn vì thế mà chết chính là một sự thực không thể thay đổi được. Chỉ là, hiện tại đến sự cố chấp khôi phục triều Tần hắn cũng đã buông bỏ rồi, thì còn có gì mà không thể tha thứ được cho thằng em trai máu mủ ruột rà này?
Dẫu gì, đã hơn hai nghìn năm trôi qua, chẳng phải sao? Đến Đại Tần trong ký ức đều đã tan thành tro bụi, thì có gì có thể chứng minh được họ đã từng tồn tại?
Chỉ có vỏn vẹn vài người mà thôi.
Trong căn chung cư là một khoảng yên lặng, Phù Tô đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc do lâu ngày không có người ở, hắn thử bật công tắc đèn ở cạnh cửa ra vào, đèn không sáng. Có lẽ là rất lâu rồi không đóng tiền điện, nên bị cắt điện. Phù Tô cau mày, phát hiện bụi bặm trong nhà đã phủ một lớp dày, cửa sổ phòng khách cũng chẳng đóng chặt, sàn nhà ở sát cửa sổ bị mưa hắt vào ướt còn đọng lại thành vết, cũng là nguồn cơn của mùi ẩm mốc trong nhà.
Xem ra, Hồ Hợi đã mấy tháng nay không quay về rồi.
Phù Tô đi đến bên bàn, bên trên còn thắp một miếng hương triện Nguyệt Kỳ Hương cháy dở một nửa, nhưng trên bàn còn có một dấu vết hình vuông, độ dày mỏng của tàn hương ở chỗ này và chỗ bên cạnh hoàn toàn khác nhau, giống như vốn có một thứ gì đó đặt ở đây, sau đó lại bị người ta lấy đi.
Trong phòng không có bất kỳ dòng chữ hoặc là tin tức khác, quần áo trong tủ vẫn còn, không có dấu vết từng bị ai dọn dẹp, thậm chí chăn trên giường cũng chưa được gấp lại.
Khi ra khỏi cửa Hồ Hợi thường cầm một chiếc ô màu đen, cả căn hộ giống như là chủ nhân chỉ tùy ý ra ngoài một chuyến, sau đó thì không quay trở về nữa.
Nỗi nghi hoặc trong lòng Phù Tô càng lúc càng lớn, Hồ Hợi không dùng điện thoại di động, hắn cũng không biết phải liên lạc với đối phương bằng cách nào. Chỉ có lúc này, hắn mới cảm giác các phương thức thông tin liên lạc của xã hội hiện đại thật tiên tiến biết bao, nếu đổi lại là thời cổ đại, mấy tháng không có tin tức là chuyện rất bình thường, làm sao có thể một thời gian không liên lạc được lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Cũng không biết một năm nay Hồ Hợi sống như thế nào... Nghĩ đến đây, Phù Tô không kìm được cảm thấy áy náy vì mình đã không từ mà biệt.
Đúng vào lúc này, Phù Tô nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch, bèn nhìn theo phía tiếng động, thì thấy một con chim màu đỏ nhỏ chui vào qua khe hở của cửa sổ phòng khách. Phù Tô lập tức đến hỏi: "Minh Hồng, chủ nhân của ngươi đâu?"
Minh Hồng nghiêng đầu nhìn người lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong nhà, nhưng không lao đến mổ cho mấy cái. Nó vội vã đập cánh lượn một vòng quanh nhà, không nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân đâu cả, không kìm được kêu lên với vẻ buồn bã và lo lắng.
Phù Tô vừa nhìn thấy phản ứng như vậy của Minh Hồng, trái tim liền chùng xuống, rốt cuộc Hồ Hợi đã xảy ra chuyện gì, sao đến cả Minh Hồng cũng chẳng đem theo?
3
Hồ Hợi chỉ đơn giản là không biết ở nơi xa xôi ngàn dặm, có người đang lo lắng cho sự an nguy của hắn, còn hiện giờ hắn đang ở trong một đình viện cổ kính đơn sơ, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sao sáng lấp lánh.
Một chiếc áo choàng lông da cáo nhẹ nhàng khoác lên vai bắn, Hồ Hợi thu ánh mắt lại, rồi lại chuyển sang nhìn người đàn ông đứng đằng sau hắn nửa bước, trong con ngươi màu đỏ vẫn ánh lên thần sắc không hiểu vì sao.
Người đó cung kính nghiêm cẩn cúi nửa lưng, vĩnh viễn cúi đầu, cẩn thận dè dặt đứng đằng sau hắn, không bao giờ nói bừa, luôn dốc lòng hầu hạ hắn, cuối cùng lại vì hiểu nhầm mà bị hắn tự tay giết chết.
Ký ức đã rất xa xưa rồi bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng tươi mới, đó là vì Hồ Hợi vĩnh viễn không thể quên được năm đó khi hắn biết vì mình hiểu lầm mà giết Tôn Sóc, Triệu Cao đã giải thích với một khuôn mặt thản nhiên như thế nào.
Ha, nói cái gì đó chính là bài học thứ hai mà y dạy cho hắn, dạy cho hắn biết làm thế nào để phân biệt trung thành hay là xảo trá...
Đúng thế, làm sao mà hắn quên được, toàn bộ nội thị theo hầu hắn đều được đặt tên giống với người này, là vì hắn sợ bản thân sẽ quên mất sai lầm mà mình đã từng phạm phải.
"Tôn Sóc..." Hồ Hợi buồn rầu gọi, lại biết người trước mắt không phải đang sống thực sự, mà là hồn phách đang ngụ trên cái cân đồng, lại bị Triệu Cao nhặt được, dùng thuật "bù nhìn" làm ra một con rối hình người.
"Có nô tài ". Tôn Sóc cúi đầu thưa, trong đêm tối giọng nói vang lên nghe có chút xa xôi mơ hồ.
"Triệu Cao... rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Hồ Hợi cuối cùng đã không nhịn được cất lời hỏi. Khi đó Triệu Cao xuất hiện trước mặt hắn, đối với hắn mà nói rõ ràng giống như một cơn ác mộng, nỗi sợ Triệu Cao ngấm vào xương tủy khiến hắn đi theo y một cách vô thức, không hề có chút phản kháng nào.
Ha, hắn cũng biết những người trong lịch sử đó đều viết về Triệu Cao như thế nào, cho rằng hắn ngu tối dối lừa, lại còn dám chỉ một con hươu trên triều đường, nói đó là một con tuấn mã.
Việc này nhìn thì tưởng chừng là một vở kịch nhảm nhí, để Triệu Cao dễ dàng phân biệt trên triều đường những kẻ nào theo hắn, những kẻ nào là miệng phục tâm không phục, những kẻ nào là kiên quyết không cúi đầu. Đây là thủ đoạn thăm dò trắng trợn và to gan, lại càng làm nổi bật sự kém cỏi của bọn tranh đảng khua môi múa mép chậm chạp lề mề.
Từ đấy cũng có thể nhìn ra tâm cơ và thủ đoạn của người này đáng sợ biết bao nhiêu. Cho nên khi Hồ Hợi ở trong tòa trạch viện giữa một vùng núi non hẻo lánh này giống như bị giam lỏng, thì càng như ve sầu mùa đông không dám lên tiếng cho dù Tôn Sóc ở bên cạnh ngày đêm hầu hạ rất thoải mái, nhưng hắn cũng ngày đêm lo lắng nơm nớp, cuối cùng không kìm được đã bật ra câu hỏi vào lúc này.
Đương nhiên, khi hắn hỏi câu này, cũng cảm giác kỳ thực Tôn Sóc không hề biết đáp án, hắn cũng chỉ là muốn tìm một người để nói chuyện mà thôi.
Kết quả không ngờ Tôn Sóc trầm ngâm trong giây lát, lại mở miệng nói: "Có lẽ chủ nhân có mưu đồ".
Hồ Hợi nghe thấy Tôn Sóc vốn là nội thị của mình, nhưng lại gọi Triệu Cao là "chủ nhân" một cách tự nhiên như thế, lập tức nổi giận cười nói: "Ồ? Ngươi đều biết cả ư? Nói thử ta nghe xem nào".
"Có lẽ là liên quan đến một cửa tiệm tên là "Á Xá"". Đêm đông lạnh lẽo, Tôn Sóc tuy chỉ là một con rối, nhưng vẫn có thói quen của loài người. Một trận gió lạnh ập đến, hắn chắp ống tay áo vào với nhau, rụt vai kiến nghị nói: "Tiểu công tử, chúng ta vẫn nên vào trong nhà nói đi".
"Không cần, ta khoác áo lông rồi, ngươi lại không sợ lạnh, vào trong nhà làm cái gì? Ta muốn đứng bên ngoài một lúc". Hồ Hợi hừ lạnh nói. Ở bên cạnh Tôn Sóc, hắn dường như quay trở lại làm tiểu công tử cao ngạo của triều Tần năm đó, luôn không muốn cho người khác thoải mái. "Ngươi tiếp tục nói đi, việc này thì liên quan gì tới cửa tiệm Á Xá đó?" Lẽ nào là Triệu Cao đã phát hiện ra thân phận của gã chủ tiệm? Hồ Hợi thoáng kinh sợ trong lòng, nghĩ đến vị hoàng huynh còn không rõ tung tích, lại càng lo lắng hơn nữa.
Tôn Sóc nhìn thấy tiểu công tử nhà mình không muốn vào trong nhà, cũng không cố khuyên nhủ nữa, mà mỉm cười bước lên phía trước nửa bước, vừa khéo đứng vào phương hướng chắn gió đêm, sau đó mới cúi đầu chậm rãi nói: "Việc này phải bắt đầu nói từ lịch sử của Á Xá".
"Lịch sử? Á Xá chẳng phải là một tiệm đồ cổ do gã chủ tiệm đó dựng nên sao? Còn có lịch sử gì nữa?" Hồ Hợi giơ tay lên thuận theo mái tóc màu bạc bị gió đêm thổi tán loạn tứ phía của mình, tùy ý nhét vào trong chiếc mũ của áo khoác.
"Không phải, trên thực tế, từ sư phụ Cam thượng khanh đã bắt đầu thu thập cổ vật rồi. Tương truyền môn phái của vị đạo trưởng đó rất thích thu thập những thần khí thời thượng cổ còn sót lại trong nhân gian. Mà sau những niên đại huyền thoại Viêm đế, Hoàng đế, đế Nghiêu, đế Thuấn, đế Vũ, linh khí trời đất ngưng tụ, những thần khí sót lại ở thế gian sản sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với người phàm, cho nên đã lập nên mấy kho báu ở các vùng của Trung Nguyên, phong ấn những thần khí này ở trong đó. Đương nhiên, thần khí cũng chỉ chiếm một bộ phận, rất nhiều đồ vật bị ký gửi linh hồn giống như thần hoặc là tự mình nảy sinh ra linh tính và trí tuệ, cũng thuộc về phạm trù cần phải phong ấn". Tôn Sóc thong thả nói, ngữ khí và giọng điệu đều ôn hòa bình tĩnh như xưa, khi nói đến mình, cũng chẳng hề mảy may xúc động.
"Kho báu?" Sức chú ý của Hồ Hợi lập tức bị hai từ này thu hút, đôi mắt đỏ không thể kìm chế nổi phóng ra một luồng ánh sáng chói lọi, "Nói như thế, thực sự còn có lý. Những thần khí thời thượng cổ đó đều cực khó bị làm tổn hại, cũng không có lý gì mà bỗng nhiên biến mất. Ta vốn tưởng rằng vì chủ nhân của chúng qua đời mà bị bụi mờ che phủ, hóa ra lại là vì nguyên nhân này!"
"Sách "Quảng Nhã" viết: Khố, xá dã. Nghĩa là nhà kho còn gọi là xá". Giọng Tôn Sóc ngừng lại một chút, giống như đang cho Hồ Hợi thời gian suy nghĩ, rồi sau đó mới chầm chậm nói tiếp, "Cho nên, Á Xá không chỉ là một cái tên cửa hiệu đơn giản, mà trong đó là một kho báu".
"Thì ra là như vậy", Hồ Hợi sững người, "ta còn tưởng rằng gã chủ tiệm đặt cái tên cửa hiệu này rất thi vị, vì rất nhiều cổ vật có câu chuyện mà không thể nói, cho nên căn nhà xếp đầy những cổ vật này mới gọi là Á Xá".
"Chữ Á một bên là bộ khẩu, một bên là chữ Á. Trong đó, bộ khẩu chỉ việc phát thanh, còn chữ Á bản nghĩa là đại nội trong cung thành. Chữ Xá có nghĩa là nhà kho, cho nên thuở ban đầu hai chữ Á Xá này, thực ra có nghĩa là kho riêng của hoàng đế, là chỉ những bảo vật này chỉ có thể nói chuyện khi ở trong cung thành. Những bảo vật đều có thể nói chuyện, có thể suy luận ra những thứ cất giấu trong cái kho đó đều là bảo vật tầm cỡ như thế nào. Đương nhiên, sau đó còn xây dựng mấy kho báu nữa, và cùng với việc triều đại Hạ Thương Chu Xuân Thu Chiến quốc thay đổi liên tục, cái tên Á Xá cũng trở nên ít người biết tới. Cho đến sư phụ của gã chủ tiệm lại khôi phục trở lại việc sưu tầm cổ vật, và sử dụng lần nữa cái tên này". Tôn Sóc kể lại những chuyện mình biết, khó tránh khỏi có xen lẫn những suy đoán của cá nhân, "Có lẽ gã chủ tiệm khi lưu lạc nhân gian hàng nghìn năm, cũng đã kế thừa ý chí của sư phụ gã, mới dùng Á Xá làm một cửa tiệm đồ cổ để che tai mắt người đời".
Hồ Hợi nhìn sang gã đàn ông đang cúi đầu khom lưng bên cạnh với thần sắc khó hiểu: "Tôn Sóc, sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"
Tôn Sóc mỉm cười nói: "Tiểu công tử, nô tài vẫn luôn có thần trí, cũng sống hơn hai nghìn năm rồi. Huống hồ đám cổ vật cũng rất lắm chuyện, đặc biệt là những món đồ biết nói đó".
Hơi thở của Hồ Hợi ngưng một lúc, nghĩ đến chính mình đã tạo thành tai họa như thế này, lập tức không có lời nào để nói nữa. Hít thật sâu một hơi lạnh giá, hắn gượng gạo chuyển đề tài nói: "Á Xá chỉ là một trong số những kho báu sao? Hơn nữa cổ vật trong đó đều chưa bị phong ấn, khẩu vị của Triệu Cao không nhỏ như vậy. Mục đích của hắn là gì? Muốn bá chiếm những kho báu đó à?".
"Điều này nô tài cũng không biết. Chỉ là muốn tìm được những kho báu đó thì buộc phải dùng đến một cái la bàn". Tôn Sóc trả lời một cách đơn giản.
"La bàn?" Hò Hợi bỗng nhớ đến la bàn Lạc Thư Cửu Tinh trong Á Xá.
"Đúng thế, cái la bàn đó gọi là Niết La Bàn, truyền thuyết nói có thể xoay chuyển thời gian không gian, khiến một người đi ngược thời gian trên linh hồn, thực sự tái sinh". Tôn Sóc nói xong cũng không kìm nổi hơi xúc động, vì gã cũng muốn tái sinh, muốn đến phát điên phát dại, trong lời nói mang theo sự run rẩy hết sức rõ ràng.
"Chỉ là chiếc Niết La bàn này vì quá nghịch thiên, cho nên kim La bàn và La bàn đã bị tách ra cất giữ, đã không biết lưu lạc phương nào".
Hồ Hợi lim dim hai mắt, cảm thấy la bàn Lạc Thư Cửu Tinh trong Á Xá đúng là có thể đảo ngược thời gian không gian, nhưng không biết nó là kim la bàn của chiếc Niết La Bàn nói trên hay chính nó là một chiếc la bàn nữa. Lặng lẽ ghi nhớ tin tức tình báo này, Hồ Hợi nhìn thấy Tôn Sóc không nói gì nữa, bèn cau mày hỏi: "Gã Triệu Cao đó muốn tìm kho báu, bắt ta đến đây để làm gì?".
Tôn Sốc nghe xong liền cười khẽ: "Chủ nhân nói ông ấy đã may mắn tìm được nô tài, nên nói nợ nô tài một nguyện vọng".
"Nguyện vọng", Hồ Hợi ngẩn ngơ nhìn Tôn Sóc vẫn luôn cúi đầu cuối cùng đã ngẩng đầu lên. Sắc mặt của con rối đều vô cùng kỳ quái, tuy tướng mạo lờ mờ vẫn là nét mặt của Tôn Sóc vốn có, nhưng làn da của hắn lại trắng xanh, bất thình lình nhìn thấy giống như nhìn thấy một cỗ cương thi biết nói năng cử động.
"Vì nguyện vọng của nô tài, chính là được trở lại bên cạnh tiểu công tử...". Tôn Sóc vẫn mỉm cười một cách nhu hòa cung kính như xưa, nhưng nụ cười bên khóe môi lại vẽ thành một đường cong quái dị.
4
Cùng lúc ấy, đắm chìm dưới một khoảng trời sao, còn có hai người một lớn một nhỏ.
Vì đang ở trong một tiểu viện bốn mùa đều là mùa xuân, Thang Viễn chỉ mặc một chiếc áo T-shirt in hình Iron man, trước mặt trải một tấm bản đồ sao rất lớn, xung quanh chất một đống sách chiêm tinh lớn, đang vùi đầu vào học thuật chiêm tinh. Mà vị đạo nhân trẻ tuổi bên cạnh cậu vẫn mặc một chiếc áo đạo bào bằng vải lụa mỏng màu xanh đen, cúi đầu trầm ngâm.
"Nam bắc lưỡng tinh chính trực huyền, trung hữu bình đạo thượng thiên điền, tổng thị hắc tinh lưỡng tương liên, biệt hữu nhất ô danh tiến hiền...", Thang Viễn đang lật giở cuốn "Bộ Thiên Ca", đây là ấn bản bí mật của một tập thơ kể về tất cả thuật tinh tượng, thời cổ đại chỉ được các giám chính trong Khâm Thiên Giám đời đời truyền miệng, chứ chưa bao giờ truyền cho bên ngoài. Đương nhiên, đối với thời hiện đại mà nói, nó đã không còn được coi là bí truyền gì nữa, Thang Viễn bị sư phụ chỉ định học thuật chiêm tinh, nhập môn là phải đọc thuộc toàn bộ cuốn "Bộ Thiên Ca" này.
(Tạm dịch: Hướng Nam và hướng Bắc hai ngôi sao treo thẳng đứng, hai sao này nằm giữa hai sao Bình Đạo và Thiên Điền, hai ngôi sao đen này luôn được nối liền, còn một ngôi sao nằm riêng một góc tên là Tiến Hiền. Đây là đoạn thơ mô tả chòm sao Giác (tức chòm sao Xử Nữ).
Thuật tình tượng: Người xưa quan sát vị trí của các vì sao trên bầu trời để đoán điềm xấu tốt)
Điều này đối với Thang Viễn xưa nay chỉ xem một lần là nhớ mà nói thì cũng chẳng khó khăn gì, rất nhanh chóng cậu đã thuộc làu làu thơ về sao Tử Vi Viên, Thái Vi Viên, Thiên Thị Viên, đang bắt đầu đọc thuộc Nhị Thập Bát Tú. Chỉ là cậu phải vừa đọc thuộc "Bộ Thiên Ca" vừa đối chiếu với bản đồ sao, nói chung cũng phức tạp hơn một chút. Càng huống hồ ban đầu cậu phải đọc thuộc 88 chòm sao, bây giờ cậu phải chia lại bản đồ sao thành Tam Viên và Nhị Thập Bát Tú, đau khổ chả khác gì phế toàn bộ võ công rồi luyện lại từ đầu.
"Sư phụ, "Bộ Thiên Ca" khó học thuộc quá!". Thang Viễn cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm oán trách hai câu. Cậu ngẩng đầu muốn tìm các vì sao trong chòm sao Giác trên bầu trời, nhưng bỗng nhớ ra sao Giác là chòm sao đứng đầu trong bảy chòm sao phương Đông, phần lớn là các sao của chòm sao Xử Nữ và chòm sao Nhân Mã, mà vào thời điểm cuối xuân đầu hạ phải sau khi mặt trời lặn thì chúng mới xuất hiện trên bầu trời phương Nam. Hiện tại đã vào đỉnh điểm lạnh của mùa đông, bầu trời sao có thể có dấu vết của sao Giác được? Hay là cậu đổi sang bắt đầu từ chòm sao Sâm hiện rõ nhất sáng nhất trên bầu trời mùa đông được không nhỉ?
""Hệ từ" của "Dịch" có viết: Trời ban tượng, đoán cát hung. Quan sát tinh tượng có thể suy đoán được xu hướng của vạn vật thế gian, là một kỹ năng thực dụng". Đạo nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, bắt đầu tẩy não cho tên đồ đệ nhà mình một cách hết sức trách nhiệm.
"Căn bản cũng không thực dụng lắm đâu... Con thà tin vào vận trình của mười hai chòm sao trên mạng hơn, đơn giản rõ ràng hơn biết bao nhiêu". Thang Viễn chống má, thở phù phù nổi, "Con không muốn đọc cái gì mà thái tuế, thần sát, thất diệu, bát quái, tam nguyên, cửu tính đâu!"
"Hử? Bánh Trôi Nhỏ con biết nhiều quá đấy!" Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ kinh ngạc.
"Chính thế! Tiểu gia con đây thiên tư thông minh, chỉ có mỗi thuật chiêm tính thì sao có thể làm khó con được?" Thang Viễn kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Ngoan, Bánh Trôi Nhỏ rất lợi hại, phải tiếp tục cố gắng lên!". Ngữ khí của đạo nhân trẻ tuổi khen ngợi mà chân thành.
Lại phấn chấn bừng bừng lật giở "Bộ Thiên Ca" trong tay, Thang Viễn mới lộ vẻ mặt như hóa đá, cảm giác mình hình như lại bị lừa rồi. Cậu ngẩng đầu lên đương định cãi lý mấy câu thì nhìn thấy sư phụ cậu đang cầm một cái mai rùa to bằng lòng bàn tay, tay phải thì bấm pháp quyết, một đạo bùa màu vàng kẹp giữa ngón tay không có lửa châm mà tự bốc cháy, sau đó bị cái mai rùa ụp xuống trên mặt bàn đá. Một lúc, tiếng nổ tanh tách của cái mai rùa bị đốt cháy không ngừng truyền đến.
Thằng Viễn không kìm được nín thở, đây chính là Quy Giáp Chước Bốc sao?
Đạo bùa đó nhìn thì chỉ là một tờ giấy nhỏ, nhưng lại cháy trong thời gian rất dài, tiếng nổ của mai rùa cứ lách tách không ngừng, đến khi hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thang Viễn mới phát hiện trên mai con rùa đó có những đường nứt rất rõ ràng, nhưng lại vừa khéo không làm cho cái mai rùa toác ra.
Đạo nhân trẻ tuổi dùng ngón tay phải tỉ mỉ sờ những vết nứt đó, đồng thời giơ ngón tay trái ra bấm, cuối cùng ngón tay cái dừng ở đốt dưới cùng của ngón tay giữa.
Thang Viễn ngẩn người, cậu tất nhiên đã học qua phép Tiểu Lục Nhâm Toán Pháp bằng bấm ngón tay, đốt cuối cùng của ngón tay giữa gọi là "Không Vong", đây là một quẻ dữ nhất, dự báo tất cả mọi việc đều rất bất lợi. Cho dù sư phụ có đang bối cái gì, thì đều là quẻ đại hung cả!
"Sư phụ...", Thang Viễn lo lắng trong lòng cất tiếng gọi, trong tim như có một tảng đá lớn đè xuống khiến cậu không thở nổi. Nếu đổi là người khác e là cũng sẽ không quá để ý đến quẻ bói gì, nhưng cậu tuy ngoài miệng nói là xem nhẹ bản lĩnh của sư phụ, nhưng cũng biết vị sư phụ nhìn bề ngoài có vẻ ham ăn đến mức kỳ quặc này, kỳ thực lại tồn tại như một vị tiên nhân. Mà gần đây, đến những món ngon mà sư phụ thích ăn nhất cũng khó gặp được, hiện tại ngẫm nghĩ quả nhiên là mọi điều đều lạ lùng. Thang Viễn bỗng nhiên sắc mặt xám xịt hỏi: "Sư phụ, có phải đại sư huynh phá trận đồ chui ra sắp tìm đến nơi không?".
Đạo nhân trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, buồn bã thở dài nói: "Là đã tìm đến cổng rồi".
Cùng với câu nói của hắn, kết giới giữa tầng không bỗng phát ra một tiếng nổ lớn mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào trước đó, trong ánh mắt kinh hãi của Thang Viễn xuất hiện vô số những vết nứt gãy. Thang Viễn trợn mắt há miệng, vì cậu phát hiện vết nứt trên kết giới đó, lại giống y hệt từng vết nứt trên chiếc mai rùa mà sư phụ vừa mới đốt cháy xong.
"Tách!" Chiếc mai rùa trên mặt bàn đá cuối cùng đã triệt để vỡ nứt, chia ra làm bốn, năm mảnh.
"Bánh Trôi Nhỏ, đại sư huynh của con tới tìm ta tính sổ rồi! Nhân quả báo ứng, vẫn là luân hồi không ngừng, việc này không liên quan đến con, ta đưa con đến chỗ nhị sư huynh của con nhé". Đạo nhân trẻ tuổi giống như hoàn toàn không bận tâm đến những điềm dữ lần lượt xuất hiện, thậm chí còn đưa tay xoa đầu Thang Viễn và bật cười.
"Con không đi! Sư phụ! Không phải người bảo sẽ che chở cho con cả đời sao? Chúng ta cùng đi!" Thang Viễn đứng dậy kéo tay áo của chiếc đạo bào trên người đạo nhân, thần tình trên gương mặt tròn trĩnh vô cùng kiên nghị. Tuy bình thường cậu đấu võ mồm với sư phụ nhà cậu đến mức trời long đất lở, nhưng kỳ thực vô cùng dựa dẫm đối phương, sư phụ là nơi duy nhất trên đời này cậu có thể nương tựa vào.
"Hắn sẽ không đến nỗi giết ta, có đến tám phần là muốn ta nếm thử cảm giác bị giam cầm hai nghìn năm. Yên tâm, cho dù hắn có dùng chín chín tám mốt cổ vật để bày trận nhãn, bày đặt Phong Thần trận, thì sư phụ con cũng không đến nỗi bó tay chịu trói đâu.". Đạo nhân trẻ tuổi cười dịu dàng, nói đoạn rồi mặc kệ Thang Viễn khóc lóc ầm ĩ, giơ tay lên vớt ra một cái gùi nhỏ trong đầm hoa sen rồi ném vào lòng cậu, sau đó trực tiếp duỗi ngón tay ra, điểm trúng vào mi tâm của Thang Viễn.
Thang Viễn chỉ cảm thấy sau lưng có một lực hút cực kỳ mạnh cuốn lấy cậu, rồi giống như cảm giác bị đuối nước do cuốn vào vòng xoáy, trong khoảnh khắc đánh mất ý thức đó, cậu nhìn thấy kết giới trong suốt phía sau lưng sư phụ đã biến thành mạng nhện, vỡ nứt từng mảnh như mai rùa.
"Đây là mùa đông! Chí ít phải để con cầm theo cái áo khoác chứ sư phụ!".
Khi tiếng kêu thét vỡ vụn của Thang Viễn truyền đến, đạo nhân phát hiện tiểu đồ đệ của mình đã được hắn chuyển đi một cách hoàn hảo, không kìm được bối rối dùng ngón tay gãi gãi má.
Bánh Trôi Nhỏ chắc không bị chết cóng chứ... Chắc thế...
5
Vừa bước ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện liền cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua. Bác sĩ khép chặt vạt áo khoác dạ vừa dày vừa nặng, cổ chút hối hận lúc sáng ra khỏi cửa đã không xem dự báo thời tiết, trên trời vừa đổ một trận tuyết như mưa bay.
Vài đồng nghiệp chào nhau rồi ra về, bác sĩ vô thức rẽ về hướng phố thương mại bên cạnh bệnh viện.
Ừm, cũng phải thôi, về nhà vẫn phải nấu cơm cho mình ăn, chẳng thà đến phố thương mại ăn một bát mì nóng hôi hổi, vẫn có thể ấm áp một lúc. Bác sĩ tìm lý do viện cớ cho bản năng của cơ thể. Lúc qua đường, anh nhìn thấy đầu phố cổ một người đàn ông có tóc mái che mặt đang cầm một chiếc ô màu đen đứng đợi ở đó.
Chỉ là rất vô tình liếc qua mà kinh hãi, vừa khéo có một trận gió lạnh kèm theo bông tuyết thổi tung phần tóc mái của đối phương, lộ ra vết tích từng bị bỏng xung quanh phần mắt của hắn ta.
Bác sĩ thầm tiếc nuối trong lòng, đối phương là một người đàn ông có tướng mạo nhìn rất khôi ngô, cũng không biết gặp phải tai nạn gì, mà lại phá hủy gương mặt như thế. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua trí não, bác sĩ nhanh chóng thu lại ánh nhìn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của đối phương dừng lại rất lâu trên người mình.
Lúc này sắc trời đã tối, trên phố thương mại đã thắp sáng những ngọn đèn led bảy sắc cầu vồng, bác sĩ giẫm lên lớp tuyết mỏng tích trên mặt đất, đưa mắt nhìn xung quanh, luôn cảm thấy trái tim trống trải.
Giống như có chuyện gì đó quan trọng, người nào đó quan trọng mà anh đã quên mất.
Nhưng cho dù anh có nhớ như thế nào, thì vẫn không nhớ ra bất cứ manh mối nào.
Day day khuôn mặt bị lạnh tới mức ửng đỏ, bác sĩ cảm thấy lịch phẫu thuật của mình gần đây có lẽ hơi dày đặc, áp lực quá lớn nên nảy sinh ra ảo giác.
Móc điện thoại di động ra tìm xem gần đây có voucher gì ưu đãi không, bác sĩ bèn theo chỉ dẫn trên bản đồ rẽ vào một góc nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, thì suýt chút nữa bị vấp chân. Đến khi anh vịn vào tường đứng vững được quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó lại là một cậu nhóc bị hôn mê!
Cậu nhóc này nhìn chỉ khoảng mười tuổi, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt in hình Iron man, gương mặt nhỏ bị lạnh đến nỗi đã tím tái cả đi.
Bác sĩ vội vàng khuỵu gối xuống, trong lòng cậu nhóc còn ôm một cái giỏ thuốc đan bằng mây, bên trong lại là một con rắn trắng cuộn người thành một đống đang nằm ngủ đông. Nhìn thì có lẽ là không có độc, chắc là loại rắn nuôi làm thú cưng trong nhà.
Không kịp suy nghĩ, bác sĩ vội vàng cởi chiếc áo khoác trên người ra đắp vào người cậu nhóc, so với gọi cấp cứu 110, thì bây giờ anh bế cậu nhóc trực tiếp xông vào bệnh viện sẽ nhanh hơn một chút.
Ôm cậu nhóc chạy xuyên qua ngõ nhỏ, bác sĩ quyết định đi đến cổng sau của bệnh viện.
Hành động như thế này của anh khi đi trên phố thương mại đã thu hút được bao cái nhìn của người đi đường. Nhưng bác sĩ cũng không hề ngại ngùng, anh vừa đi vừa dùng tay ước lượng nhịp tim của cậu nhóc trong lòng mình, xem ra chỉ là bị lạnh cóng, không có tổn hại gì nhiều. Bác sĩ cứ bế một cậu nhóc nặng mấy chục cân như vậy bước đi thật nhanh, cho dù không mặc áo khoác thì cũng làm anh toát mồ hôi, hơi thở ra đều bốc lên phủ một lớp sương mỏng trên mặt kính đeo.
Lúc này chính là thời điểm đỉnh cao của cuộc sống về đêm, lưu lượng người đi trên phố thương mại cực kỳ đông, bác sĩ né trái tránh phải, cho đến khi hình như có người chắn đường trước mặt anh.
"Xin nhường đường". Bác sĩ nhẫn nại nói.
Người đó sững ra, chầm chậm nghiêng người qua.
Bác sĩ không nghĩ nhiều, nói một tiếng cảm ơn rồi sải bước chạy như bay về phía trước, mà không hề chú ý tới ánh mắt cực kỳ phức tạp của người đằng sau anh vẫn đang dõi theo anh.
Gã chủ tiệm ngẩn ngơ nhìn phương hướng mà bác sĩ vừa rời đi, cho dù bóng dáng của anh sớm đã biến mất phía sau lưng những người khác.
Những bông tuyết đậu trên đỉnh đầu không hiểu đã dừng lại từ lúc nào, gã chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện có một chiếc ô đen đã chắn sương tuyết thay cho gã.
"Đồ muốn lấy đã lấy được chưa?" Phù Tô cúi đầu dịu dàng hỏi.
"Lấy được rồi". Gã chủ tiệm cười đáp lại một tiếng, "Chúng ta đi thôi".
Tam Thanh dùng chiếc mỏ nhọn chậm rãi thong thả rỉa lông ở sau người, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh Hồng đang nhàn nhã đậu trên xà nhà, hoàn toàn không đặt Lục Tử Cương đang rầu rĩ ở trong phòng vào tầm mắt.
Trong suốt một năm nay, Lục Tử Cương thoạt đầu bắt đầu ra sức diễn dịch và tính toán rốt cuộc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh vận hành như thế nào, sau đó lại nảy sinh tâm tư khác, bắt đầu luyện tập kỹ thuật điêu khắc ngọc theo ký ức của kiếp trước, mà hiện tại, vì từ bỏ dùng la bàn tìm kiếm chủ tiệm, cũng không cổ bác sĩ thường xuyên lui tới cửa tiệm, nên Lục Tử Cương nhàn rỗi mới nhớ ra dành thời gian để kiểm tra một lượt những đồ cổ bên trong Á Xá, những thứ nên phơi phóng thì bỏ ra phơi phóng, những thứ nên khử mối mọt côn trùng thì phải đặt băng phiến, những thứ nên lau chùi thì bỏ ra lau bụi gì đó... Kết quả của một trận càn quét này, là phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Trong căn phòng chứa chiếc váy Chức Thành, chỉ còn lại một giá nhỏ treo quần áo bằng gỗ Tử Đàn, chiếc váy Chức Thành vốn nên treo ở đó đã biến mất tăm mất dạng.
Nếu là món đồ cổ khác, Lục Tử Cương có thể còn cho rằng là được chủ tiệm cất đi, hoặc là bị chủ tiệm bán lại cho người có duyên, nhưng anh rõ ràng nhớ sau khi anh cùng bác sĩ quay ngược thời gian trở về triều Đường gặp công chúa An Lạc Lý Khỏa Nhi, đã đến căn phòng này nhìn thấy chiếc váy Chức Thành đứng đầu kim cổ đó. Mà bây giờ chỉ còn sót lại có mỗi cái giá treo quần áo trống rỗng!
Lục Tử Cương giống như một con thú bị giam cầm cứ bước đi lồng lộn trở qua trở lại trong gian phòng, sau khi quét ánh mắt nhìn thấy Tam Thanh, lại giống như vớ được một cọng rơm cứu mạng, xông tới sờ sờ vào xương sống của nó, hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể hỏi: "Tam Thanh à, mày có nhìn thấy cái váy Chức Thành ở đây không? Này, chính là cái váy dùng rất nhiều lông vũ của chim tạo thành ấy".
Tam Thanh lắc lắc đầu một cách vô tội, nó đương nhiên là biết cái váy đó, có điều nó vẫn luôn chán ghét việc con người dùng lông vũ của các loài chim làm đồ trang sức, cũng luôn nhìn không quen chiếc váy Chức Thành này, nên cực hiếm khi vào trong đó, cho nên nó cũng không biết chiếc váy này biến mất từ lúc nào. Minh Hồng đứng trên xà nhà thấy ánh mắt chất vấn của Lục Tử Cương chiếu vào nó, cũng vội vã lắc lắc đầu, tuy nó cũng cao ngạo khác thường, thế nhưng cả ngày đánh nhau với Tam Thanh đến mức lông của nó sắp trụi đến nơi rồi, lúc này người kia đang ở dưới mái nhà, thì làm sao có thể không cúi đầu?
Hàng lông mày đậm của Lục Tử Cương nhăn tít lại, bác sĩ chưa bao giờ vào gian trong của Á Xá, tay họa sĩ ngày ngày tới Á Xá cũng không có ý động vào bất cứ cổ vật trong gian phòng nào khác, thế thì... chiếc váy Chức Thành đó bị ai lấy trộm mất? Rốt cuộc là ai có khả năng đó? Trong Á Xá còn có thể mất trộm sao? Rõ ràng là điều chưa từng nghe thấy!
Day day góc trán đang đau nhói, Lục Tử Cương cảm giác một năm nay bản thân mình đã sống thực sự quá là tồi tệ. Quả nhiên chỉ có chủ tiệm mới có thể quản lý nổi Á Xá, hiện tại anh không dám đi kiểm tra kỹ lưỡng xem rốt cuộc Á Xá đã có bao nhiêu cổ vật bị mất tích, hoặc là cho dù anh có kiểm tra thì cũng không kiểm tra ra nổi, anh cũng chẳng có một tờ danh sách tất cả các cổ vật trong Á Xá.
Minh Hồng trên xà nhà ngoẹo đầu nhìn một lúc, bỗng nhiên giống như có linh cảm gì đó, dang rộng đôi cánh rồi từ trong phòng bay ra. Lần này Tam Thanh lại không đuổi theo, mà còn nhìn theo nó bay ra khỏi Á Xá, khẽ kêu hai tiếng biểu thị cuối cùng con chim ngớ ngẩn này cũng đi rồi, nó rất mãn nguyện.
Lục Tử Cương cũng chẳng muốn ngăn cản Minh Hồng, vốn dĩ con chim màu đỏ này tự mình bay đến, còn bây giờ lại tự mình bay đi, liệu có phải nó cảm nhận được rằng chủ nhân của nó đã quay về hay không?
Đứng trong căn phòng đáng nhẽ phải treo chiếc váy Chức Thành ngẩn người ra một lúc, Lục Tử Cương lại tìm một lượt ở những nơi có thể tìm trong Á Xá, nhưng cũng chẳng moi ra được chiếc váy Chức Thành đó, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi gian trong, nhưng khi rẽ ra sau tấm bình phong thì lại nhìn thấy một người mà anh hoàn toàn không ngờ tới.
"Chủ tiệm! Anh quay về rồi!" Lục Tử Cương đứng như trời trồng tại chỗ, kinh ngạc vô cùng.
Chủ tiệm ngồi bên trong quầy, đang bưng một bình trà tử sa Cung Xuân của triều Minh để ủ ấm tay. Thần sắc gã dịu hòa lãnh đạm, động tác thong thả bình tĩnh, giống như biết bao ngày của những tháng trước kia, như thể chưa từng rời đi. Nhìn Lục Tử Cương từ gian trong bước ra, gã liền cong khóe môi lên vẽ thành một nụ cười mỉm, gật đầu nói: "Tôi chỉ là quay lại lấy một món đồ, vất vả cho cậu rồi Tử Cương".
Sắc mặt Tử Cương thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Chủ tiệm, Tử Cương đã phụ sự ủy thác của anh rồi".
"Ngồi xuống trước đã". Chủ tiệm lại không hề bận tâm, ra hiệu cho Lục Tử Cương ngồi xuống, rồi móc ra hai chén trà tử sa. Phù Tô quay về tìm Hồ Hợi rồi, cho nên gã mới có thời gian nghe Lục Tử Cương kể lại tình hình trong một năm qua.
Lục Tử Cương ngồi xuống trước tiên uống một chén trà nóng để ổn định lại tinh thần, rồi mới kể lại một lượt sự tình mình sử dụng la bàn Lạc Thư Cửu Tỉnh.
"Ồ? Tôi quay về là muốn lấy chiếc la bàn đó, các cậu đúng là to gan, cũng không sợ xuyên về quá khứ mà không trở lại được". Chủ tiệm hơi có hứng thú nhướn nhướn mày, "Nói đi, các cậu đã về những triều đại nào?"
Lục Tử Cương thành thực kể lại trình tự du lịch vượt thời gian của một năm qua một lượt từ đầu đến cuối, đến lần cuối cùng anh đi tìm Hạ Trạch Lan cũng đều không bỏ sót. Trên thực tế, trong nội tâm Lục Tử Cương cũng chất chồng rất nhiều áp lực, không biết phải tìm ai để giãi bày, sự xuất hiện hợp thời điểm của chủ tiệm, khiến anh nhẹ nhõm triệt để, cũng không để ý rằng sẽ có hậu quả gì, mà dốc hết tâm tư kể ra.
Chủ tiệm nhìn thấy Lục Tử Cương nói xong thì mặt mày lộ biểu cảm thấp thỏm bất an, cũng không trách móc gì anh, trái lại mỉm cười nói: "Nếu như tôi không quay về, thì có phải tháng này cậu lại đến triều Minh một chuyến không?"
Lục Tử Cương sững người, anh định lắc đầu phủ nhận nhưng dưới ánh mắt sáng rực của chủ tiệm, anh không thể nói dối, đành gật gật đầu một cách chật vật. Sự thực, anh không thể tiếp nhận kết cục trước đó, nếu như anh trực tiếp dẫn Hạ Trạch Lan đi khỏi kinh thành sớm một chút thì sao? Có phải là có thể tránh được sự truy bắt của cẩm y vệ không? Hoặc là, có lẽ anh nên gặp gỡ Hạ Trạch Lan sớm một chút, triệt để khuyên cô nên rời khỏi Thượng Thiện Giám... Lục Tử Cương không có cách nào ngăn mình không nghĩ như vậy, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, thì anh vẫn muốn tiếp tục thử.
"Đồ ngốc ạ, nếu la bàn Lạc Thư Cửu Tinh dễ dùng như thế, thì tại sao tôi không dùng?" Nhìn thần sắc chấn động kinh ngạc lộ ra trên gương mặt Lục Tử Cương, chủ tiệm không kìm được cười khổ, "Ngay từ khi tôi có được la bàn Lạc Thư Cửu Tinh, đã không ngừng quay trở lại thời điểm trước khi Phù Tô chết. Nhưng cho dù tôi có dùng la bàn quay trở lại lịch sử bao nhiêu lần, cho dù có cứu sống được Phù Tô, thì điện hạ cũng nhanh chóng chết đi vì chuyện khác. Đây là điều hoàn toàn không thể thay đổi được, là lịch sử đã xảy ra".
Lục Tử Cương bỗng nhớ đến trước đó, anh và bác sĩ đã cứu sống rất nhiều binh sĩ trong quân doanh của Thích thiếu tướng quân, phần lớn người trong số đó đều vì chiến sự ngay sau đó mà mau chóng chết trận, khi đó anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, lẽ nào nguyên nhân thực sự lại là lịch sử không thể quay ngược sao?
"Tôi luôn cho rằng mình làm vẫn còn chưa đủ, luôn cảm thấy lần sau mình sẽ làm càng tốt hơn". Chủ tiệm cúi đầu nhìn nước trà hơi đong đưa nhè nhẹ trong chén trà trên tay, trong lời nói pha lẫn một nỗi khổ sở chua chát không diễn tả được, "Nhưng mỗi lần nhìn ngài ấy chết đi trước mặt tôi vì đủ mọi nguyên nhân, cũng giống như là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cuối cùng tôi chỉ có thể khuất phục, cất chiếc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh đi, không còn dùng đến nó nữa".
Lục Tử Cương mặt trắng bệch, cuối cùng nhận thức được mình đã ngây thơ biết bao.
Đúng thế, lịch sử mãi mãi là lịch sử, những chuyện xảy ra rồi đã trở thành một sự thực đã xác định, cho dù anh có trả giá và nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vãn hồi được.
Lục Tử Cương ngây ngốc một hồi, cuối cùng dùng tay lau mặt, ủ ê nói: "Chủ tiệm, có thể tôi còn làm một việc ngu ngốc nữa". Nói đoạn kể lại chuyện mình dùng hương Hành Vu với bác sĩ ra. Anh không thể che giấu, cũng không thể biện bạch cho mình được. Lục Tử Cương lờ mờ cảm giác trạng thái tinh thần trong quãng thời gian trước của mình có chút nguy hiểm, có lẽ là ngồi giữa quá nhiều cổ vật cổ quái và quý hiếm, không mất công sức mà có thể dễ dàng đi xuyên cổ chí kim, có thể tùy ý nắm giữ vận mệnh của người khác, khiến anh nảy sinh một ảo giác là không cổ gì không thể làm được. Anh cũng là người bình thường, không có cách nào kiểm soát bản thân khi đứng trước những cám dỗ lớn.
May mà chủ tiệm đã quay về kịp thời, nếu không nói không chừng anh sẽ còn làm ra những chuyện khiến mình còn phải hối hận hơn nữa.
Lục Tử Cương vừa nói, vừa chú ý đến thần sắc của chủ tiệm, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ dấu vết gì, thậm chí chủ tiệm còn chẳng động đậy chút chân mày khóe mắt.
"Ồ, như vậy cũng tốt". Đợi Lục Tử Cương nói xong, chủ tiệm bèn thong thả gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt, bác sĩ nên quay về cuộc sống của người bình thường. Cho dù cậu không sử dụng hương Hành Vu, thì tôi cũng sẽ cho cậu ấy dùng".
Lục Tử Cương nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng lại trôi xuống lồng ngực. Anh đã nói rồi mà, trong suốt hơn hai nghìn năm, không biết chủ tiệm đã dùng hương Hành Vu bao nhiêu lần rồi, không thấy trong lọ hương đó chỉ còn sót lại một chút xíu bột hương sao? Lần này đương nhiên cũng giống bao nhiêu lần trước đó, không có gì khác biệt cả.
Chủ tiệm vẫn mỉm cười như mọi khi, chén trà trong tay đưa lên miệng, nước trà nguội ngắt trôi vào miệng khiến lông mày gã khẽ cau lại một cái.
Im lặng nuốt thứ nước trà lạnh chát đó xuống cổ họng, chủ tiệm cười cười một cách bất lực.
Hóa ra tuy gã không thể cảm nhận được đau đớn hay không, nhưng vẫn có thể phân biệt được ấm áp hay là lạnh lẽo...
2
Phù Tô móc một chiếc chìa khóa sơ cua từ dưới tấm thảm ở cửa ra vào, mở cánh cửa căn hộ chung cư ra. Vào khoảnh khắc mở cửa đó, Phù Tô không kìm được dùng tay sờ sờ lên vị trí bị bỏng đã dùng tóc mái che nửa mặt đó, những nơi đầu ngón tay chạm vào đều là xúc cảm lồi lõm. Hắn không phải là một người quá bận tâm về vẻ bề ngoài, nhưng lúc này không khỏi nghĩ đến nếu như Hồ Hợi nhìn thấy một người xa lạ như thế, liệu có nhận ra hắn không.
Kỳ thực Phù Tô không thích thằng em nhỏ của mình một chút nào, từ nhỏ đã được phụ hoàng cực kỳ nuông chiều sinh hư, đến khi lớn lên lại còn soán ngôi của phụ hoàng, tuy đều là do Triệu Cao dạy dỗ xúi giục mà thành, nhưng hắn vì thế mà chết chính là một sự thực không thể thay đổi được. Chỉ là, hiện tại đến sự cố chấp khôi phục triều Tần hắn cũng đã buông bỏ rồi, thì còn có gì mà không thể tha thứ được cho thằng em trai máu mủ ruột rà này?
Dẫu gì, đã hơn hai nghìn năm trôi qua, chẳng phải sao? Đến Đại Tần trong ký ức đều đã tan thành tro bụi, thì có gì có thể chứng minh được họ đã từng tồn tại?
Chỉ có vỏn vẹn vài người mà thôi.
Trong căn chung cư là một khoảng yên lặng, Phù Tô đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc do lâu ngày không có người ở, hắn thử bật công tắc đèn ở cạnh cửa ra vào, đèn không sáng. Có lẽ là rất lâu rồi không đóng tiền điện, nên bị cắt điện. Phù Tô cau mày, phát hiện bụi bặm trong nhà đã phủ một lớp dày, cửa sổ phòng khách cũng chẳng đóng chặt, sàn nhà ở sát cửa sổ bị mưa hắt vào ướt còn đọng lại thành vết, cũng là nguồn cơn của mùi ẩm mốc trong nhà.
Xem ra, Hồ Hợi đã mấy tháng nay không quay về rồi.
Phù Tô đi đến bên bàn, bên trên còn thắp một miếng hương triện Nguyệt Kỳ Hương cháy dở một nửa, nhưng trên bàn còn có một dấu vết hình vuông, độ dày mỏng của tàn hương ở chỗ này và chỗ bên cạnh hoàn toàn khác nhau, giống như vốn có một thứ gì đó đặt ở đây, sau đó lại bị người ta lấy đi.
Trong phòng không có bất kỳ dòng chữ hoặc là tin tức khác, quần áo trong tủ vẫn còn, không có dấu vết từng bị ai dọn dẹp, thậm chí chăn trên giường cũng chưa được gấp lại.
Khi ra khỏi cửa Hồ Hợi thường cầm một chiếc ô màu đen, cả căn hộ giống như là chủ nhân chỉ tùy ý ra ngoài một chuyến, sau đó thì không quay trở về nữa.
Nỗi nghi hoặc trong lòng Phù Tô càng lúc càng lớn, Hồ Hợi không dùng điện thoại di động, hắn cũng không biết phải liên lạc với đối phương bằng cách nào. Chỉ có lúc này, hắn mới cảm giác các phương thức thông tin liên lạc của xã hội hiện đại thật tiên tiến biết bao, nếu đổi lại là thời cổ đại, mấy tháng không có tin tức là chuyện rất bình thường, làm sao có thể một thời gian không liên lạc được lại cảm thấy khó chịu đến vậy? Cũng không biết một năm nay Hồ Hợi sống như thế nào... Nghĩ đến đây, Phù Tô không kìm được cảm thấy áy náy vì mình đã không từ mà biệt.
Đúng vào lúc này, Phù Tô nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch, bèn nhìn theo phía tiếng động, thì thấy một con chim màu đỏ nhỏ chui vào qua khe hở của cửa sổ phòng khách. Phù Tô lập tức đến hỏi: "Minh Hồng, chủ nhân của ngươi đâu?"
Minh Hồng nghiêng đầu nhìn người lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong nhà, nhưng không lao đến mổ cho mấy cái. Nó vội vã đập cánh lượn một vòng quanh nhà, không nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân đâu cả, không kìm được kêu lên với vẻ buồn bã và lo lắng.
Phù Tô vừa nhìn thấy phản ứng như vậy của Minh Hồng, trái tim liền chùng xuống, rốt cuộc Hồ Hợi đã xảy ra chuyện gì, sao đến cả Minh Hồng cũng chẳng đem theo?
3
Hồ Hợi chỉ đơn giản là không biết ở nơi xa xôi ngàn dặm, có người đang lo lắng cho sự an nguy của hắn, còn hiện giờ hắn đang ở trong một đình viện cổ kính đơn sơ, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sao sáng lấp lánh.
Một chiếc áo choàng lông da cáo nhẹ nhàng khoác lên vai bắn, Hồ Hợi thu ánh mắt lại, rồi lại chuyển sang nhìn người đàn ông đứng đằng sau hắn nửa bước, trong con ngươi màu đỏ vẫn ánh lên thần sắc không hiểu vì sao.
Người đó cung kính nghiêm cẩn cúi nửa lưng, vĩnh viễn cúi đầu, cẩn thận dè dặt đứng đằng sau hắn, không bao giờ nói bừa, luôn dốc lòng hầu hạ hắn, cuối cùng lại vì hiểu nhầm mà bị hắn tự tay giết chết.
Ký ức đã rất xa xưa rồi bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng tươi mới, đó là vì Hồ Hợi vĩnh viễn không thể quên được năm đó khi hắn biết vì mình hiểu lầm mà giết Tôn Sóc, Triệu Cao đã giải thích với một khuôn mặt thản nhiên như thế nào.
Ha, nói cái gì đó chính là bài học thứ hai mà y dạy cho hắn, dạy cho hắn biết làm thế nào để phân biệt trung thành hay là xảo trá...
Đúng thế, làm sao mà hắn quên được, toàn bộ nội thị theo hầu hắn đều được đặt tên giống với người này, là vì hắn sợ bản thân sẽ quên mất sai lầm mà mình đã từng phạm phải.
"Tôn Sóc..." Hồ Hợi buồn rầu gọi, lại biết người trước mắt không phải đang sống thực sự, mà là hồn phách đang ngụ trên cái cân đồng, lại bị Triệu Cao nhặt được, dùng thuật "bù nhìn" làm ra một con rối hình người.
"Có nô tài ". Tôn Sóc cúi đầu thưa, trong đêm tối giọng nói vang lên nghe có chút xa xôi mơ hồ.
"Triệu Cao... rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Hồ Hợi cuối cùng đã không nhịn được cất lời hỏi. Khi đó Triệu Cao xuất hiện trước mặt hắn, đối với hắn mà nói rõ ràng giống như một cơn ác mộng, nỗi sợ Triệu Cao ngấm vào xương tủy khiến hắn đi theo y một cách vô thức, không hề có chút phản kháng nào.
Ha, hắn cũng biết những người trong lịch sử đó đều viết về Triệu Cao như thế nào, cho rằng hắn ngu tối dối lừa, lại còn dám chỉ một con hươu trên triều đường, nói đó là một con tuấn mã.
Việc này nhìn thì tưởng chừng là một vở kịch nhảm nhí, để Triệu Cao dễ dàng phân biệt trên triều đường những kẻ nào theo hắn, những kẻ nào là miệng phục tâm không phục, những kẻ nào là kiên quyết không cúi đầu. Đây là thủ đoạn thăm dò trắng trợn và to gan, lại càng làm nổi bật sự kém cỏi của bọn tranh đảng khua môi múa mép chậm chạp lề mề.
Từ đấy cũng có thể nhìn ra tâm cơ và thủ đoạn của người này đáng sợ biết bao nhiêu. Cho nên khi Hồ Hợi ở trong tòa trạch viện giữa một vùng núi non hẻo lánh này giống như bị giam lỏng, thì càng như ve sầu mùa đông không dám lên tiếng cho dù Tôn Sóc ở bên cạnh ngày đêm hầu hạ rất thoải mái, nhưng hắn cũng ngày đêm lo lắng nơm nớp, cuối cùng không kìm được đã bật ra câu hỏi vào lúc này.
Đương nhiên, khi hắn hỏi câu này, cũng cảm giác kỳ thực Tôn Sóc không hề biết đáp án, hắn cũng chỉ là muốn tìm một người để nói chuyện mà thôi.
Kết quả không ngờ Tôn Sóc trầm ngâm trong giây lát, lại mở miệng nói: "Có lẽ chủ nhân có mưu đồ".
Hồ Hợi nghe thấy Tôn Sóc vốn là nội thị của mình, nhưng lại gọi Triệu Cao là "chủ nhân" một cách tự nhiên như thế, lập tức nổi giận cười nói: "Ồ? Ngươi đều biết cả ư? Nói thử ta nghe xem nào".
"Có lẽ là liên quan đến một cửa tiệm tên là "Á Xá"". Đêm đông lạnh lẽo, Tôn Sóc tuy chỉ là một con rối, nhưng vẫn có thói quen của loài người. Một trận gió lạnh ập đến, hắn chắp ống tay áo vào với nhau, rụt vai kiến nghị nói: "Tiểu công tử, chúng ta vẫn nên vào trong nhà nói đi".
"Không cần, ta khoác áo lông rồi, ngươi lại không sợ lạnh, vào trong nhà làm cái gì? Ta muốn đứng bên ngoài một lúc". Hồ Hợi hừ lạnh nói. Ở bên cạnh Tôn Sóc, hắn dường như quay trở lại làm tiểu công tử cao ngạo của triều Tần năm đó, luôn không muốn cho người khác thoải mái. "Ngươi tiếp tục nói đi, việc này thì liên quan gì tới cửa tiệm Á Xá đó?" Lẽ nào là Triệu Cao đã phát hiện ra thân phận của gã chủ tiệm? Hồ Hợi thoáng kinh sợ trong lòng, nghĩ đến vị hoàng huynh còn không rõ tung tích, lại càng lo lắng hơn nữa.
Tôn Sóc nhìn thấy tiểu công tử nhà mình không muốn vào trong nhà, cũng không cố khuyên nhủ nữa, mà mỉm cười bước lên phía trước nửa bước, vừa khéo đứng vào phương hướng chắn gió đêm, sau đó mới cúi đầu chậm rãi nói: "Việc này phải bắt đầu nói từ lịch sử của Á Xá".
"Lịch sử? Á Xá chẳng phải là một tiệm đồ cổ do gã chủ tiệm đó dựng nên sao? Còn có lịch sử gì nữa?" Hồ Hợi giơ tay lên thuận theo mái tóc màu bạc bị gió đêm thổi tán loạn tứ phía của mình, tùy ý nhét vào trong chiếc mũ của áo khoác.
"Không phải, trên thực tế, từ sư phụ Cam thượng khanh đã bắt đầu thu thập cổ vật rồi. Tương truyền môn phái của vị đạo trưởng đó rất thích thu thập những thần khí thời thượng cổ còn sót lại trong nhân gian. Mà sau những niên đại huyền thoại Viêm đế, Hoàng đế, đế Nghiêu, đế Thuấn, đế Vũ, linh khí trời đất ngưng tụ, những thần khí sót lại ở thế gian sản sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với người phàm, cho nên đã lập nên mấy kho báu ở các vùng của Trung Nguyên, phong ấn những thần khí này ở trong đó. Đương nhiên, thần khí cũng chỉ chiếm một bộ phận, rất nhiều đồ vật bị ký gửi linh hồn giống như thần hoặc là tự mình nảy sinh ra linh tính và trí tuệ, cũng thuộc về phạm trù cần phải phong ấn". Tôn Sóc thong thả nói, ngữ khí và giọng điệu đều ôn hòa bình tĩnh như xưa, khi nói đến mình, cũng chẳng hề mảy may xúc động.
"Kho báu?" Sức chú ý của Hồ Hợi lập tức bị hai từ này thu hút, đôi mắt đỏ không thể kìm chế nổi phóng ra một luồng ánh sáng chói lọi, "Nói như thế, thực sự còn có lý. Những thần khí thời thượng cổ đó đều cực khó bị làm tổn hại, cũng không có lý gì mà bỗng nhiên biến mất. Ta vốn tưởng rằng vì chủ nhân của chúng qua đời mà bị bụi mờ che phủ, hóa ra lại là vì nguyên nhân này!"
"Sách "Quảng Nhã" viết: Khố, xá dã. Nghĩa là nhà kho còn gọi là xá". Giọng Tôn Sóc ngừng lại một chút, giống như đang cho Hồ Hợi thời gian suy nghĩ, rồi sau đó mới chầm chậm nói tiếp, "Cho nên, Á Xá không chỉ là một cái tên cửa hiệu đơn giản, mà trong đó là một kho báu".
"Thì ra là như vậy", Hồ Hợi sững người, "ta còn tưởng rằng gã chủ tiệm đặt cái tên cửa hiệu này rất thi vị, vì rất nhiều cổ vật có câu chuyện mà không thể nói, cho nên căn nhà xếp đầy những cổ vật này mới gọi là Á Xá".
"Chữ Á một bên là bộ khẩu, một bên là chữ Á. Trong đó, bộ khẩu chỉ việc phát thanh, còn chữ Á bản nghĩa là đại nội trong cung thành. Chữ Xá có nghĩa là nhà kho, cho nên thuở ban đầu hai chữ Á Xá này, thực ra có nghĩa là kho riêng của hoàng đế, là chỉ những bảo vật này chỉ có thể nói chuyện khi ở trong cung thành. Những bảo vật đều có thể nói chuyện, có thể suy luận ra những thứ cất giấu trong cái kho đó đều là bảo vật tầm cỡ như thế nào. Đương nhiên, sau đó còn xây dựng mấy kho báu nữa, và cùng với việc triều đại Hạ Thương Chu Xuân Thu Chiến quốc thay đổi liên tục, cái tên Á Xá cũng trở nên ít người biết tới. Cho đến sư phụ của gã chủ tiệm lại khôi phục trở lại việc sưu tầm cổ vật, và sử dụng lần nữa cái tên này". Tôn Sóc kể lại những chuyện mình biết, khó tránh khỏi có xen lẫn những suy đoán của cá nhân, "Có lẽ gã chủ tiệm khi lưu lạc nhân gian hàng nghìn năm, cũng đã kế thừa ý chí của sư phụ gã, mới dùng Á Xá làm một cửa tiệm đồ cổ để che tai mắt người đời".
Hồ Hợi nhìn sang gã đàn ông đang cúi đầu khom lưng bên cạnh với thần sắc khó hiểu: "Tôn Sóc, sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"
Tôn Sóc mỉm cười nói: "Tiểu công tử, nô tài vẫn luôn có thần trí, cũng sống hơn hai nghìn năm rồi. Huống hồ đám cổ vật cũng rất lắm chuyện, đặc biệt là những món đồ biết nói đó".
Hơi thở của Hồ Hợi ngưng một lúc, nghĩ đến chính mình đã tạo thành tai họa như thế này, lập tức không có lời nào để nói nữa. Hít thật sâu một hơi lạnh giá, hắn gượng gạo chuyển đề tài nói: "Á Xá chỉ là một trong số những kho báu sao? Hơn nữa cổ vật trong đó đều chưa bị phong ấn, khẩu vị của Triệu Cao không nhỏ như vậy. Mục đích của hắn là gì? Muốn bá chiếm những kho báu đó à?".
"Điều này nô tài cũng không biết. Chỉ là muốn tìm được những kho báu đó thì buộc phải dùng đến một cái la bàn". Tôn Sóc trả lời một cách đơn giản.
"La bàn?" Hò Hợi bỗng nhớ đến la bàn Lạc Thư Cửu Tinh trong Á Xá.
"Đúng thế, cái la bàn đó gọi là Niết La Bàn, truyền thuyết nói có thể xoay chuyển thời gian không gian, khiến một người đi ngược thời gian trên linh hồn, thực sự tái sinh". Tôn Sóc nói xong cũng không kìm nổi hơi xúc động, vì gã cũng muốn tái sinh, muốn đến phát điên phát dại, trong lời nói mang theo sự run rẩy hết sức rõ ràng.
"Chỉ là chiếc Niết La bàn này vì quá nghịch thiên, cho nên kim La bàn và La bàn đã bị tách ra cất giữ, đã không biết lưu lạc phương nào".
Hồ Hợi lim dim hai mắt, cảm thấy la bàn Lạc Thư Cửu Tinh trong Á Xá đúng là có thể đảo ngược thời gian không gian, nhưng không biết nó là kim la bàn của chiếc Niết La Bàn nói trên hay chính nó là một chiếc la bàn nữa. Lặng lẽ ghi nhớ tin tức tình báo này, Hồ Hợi nhìn thấy Tôn Sóc không nói gì nữa, bèn cau mày hỏi: "Gã Triệu Cao đó muốn tìm kho báu, bắt ta đến đây để làm gì?".
Tôn Sốc nghe xong liền cười khẽ: "Chủ nhân nói ông ấy đã may mắn tìm được nô tài, nên nói nợ nô tài một nguyện vọng".
"Nguyện vọng", Hồ Hợi ngẩn ngơ nhìn Tôn Sóc vẫn luôn cúi đầu cuối cùng đã ngẩng đầu lên. Sắc mặt của con rối đều vô cùng kỳ quái, tuy tướng mạo lờ mờ vẫn là nét mặt của Tôn Sóc vốn có, nhưng làn da của hắn lại trắng xanh, bất thình lình nhìn thấy giống như nhìn thấy một cỗ cương thi biết nói năng cử động.
"Vì nguyện vọng của nô tài, chính là được trở lại bên cạnh tiểu công tử...". Tôn Sóc vẫn mỉm cười một cách nhu hòa cung kính như xưa, nhưng nụ cười bên khóe môi lại vẽ thành một đường cong quái dị.
4
Cùng lúc ấy, đắm chìm dưới một khoảng trời sao, còn có hai người một lớn một nhỏ.
Vì đang ở trong một tiểu viện bốn mùa đều là mùa xuân, Thang Viễn chỉ mặc một chiếc áo T-shirt in hình Iron man, trước mặt trải một tấm bản đồ sao rất lớn, xung quanh chất một đống sách chiêm tinh lớn, đang vùi đầu vào học thuật chiêm tinh. Mà vị đạo nhân trẻ tuổi bên cạnh cậu vẫn mặc một chiếc áo đạo bào bằng vải lụa mỏng màu xanh đen, cúi đầu trầm ngâm.
"Nam bắc lưỡng tinh chính trực huyền, trung hữu bình đạo thượng thiên điền, tổng thị hắc tinh lưỡng tương liên, biệt hữu nhất ô danh tiến hiền...", Thang Viễn đang lật giở cuốn "Bộ Thiên Ca", đây là ấn bản bí mật của một tập thơ kể về tất cả thuật tinh tượng, thời cổ đại chỉ được các giám chính trong Khâm Thiên Giám đời đời truyền miệng, chứ chưa bao giờ truyền cho bên ngoài. Đương nhiên, đối với thời hiện đại mà nói, nó đã không còn được coi là bí truyền gì nữa, Thang Viễn bị sư phụ chỉ định học thuật chiêm tinh, nhập môn là phải đọc thuộc toàn bộ cuốn "Bộ Thiên Ca" này.
(Tạm dịch: Hướng Nam và hướng Bắc hai ngôi sao treo thẳng đứng, hai sao này nằm giữa hai sao Bình Đạo và Thiên Điền, hai ngôi sao đen này luôn được nối liền, còn một ngôi sao nằm riêng một góc tên là Tiến Hiền. Đây là đoạn thơ mô tả chòm sao Giác (tức chòm sao Xử Nữ).
Thuật tình tượng: Người xưa quan sát vị trí của các vì sao trên bầu trời để đoán điềm xấu tốt)
Điều này đối với Thang Viễn xưa nay chỉ xem một lần là nhớ mà nói thì cũng chẳng khó khăn gì, rất nhanh chóng cậu đã thuộc làu làu thơ về sao Tử Vi Viên, Thái Vi Viên, Thiên Thị Viên, đang bắt đầu đọc thuộc Nhị Thập Bát Tú. Chỉ là cậu phải vừa đọc thuộc "Bộ Thiên Ca" vừa đối chiếu với bản đồ sao, nói chung cũng phức tạp hơn một chút. Càng huống hồ ban đầu cậu phải đọc thuộc 88 chòm sao, bây giờ cậu phải chia lại bản đồ sao thành Tam Viên và Nhị Thập Bát Tú, đau khổ chả khác gì phế toàn bộ võ công rồi luyện lại từ đầu.
"Sư phụ, "Bộ Thiên Ca" khó học thuộc quá!". Thang Viễn cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm oán trách hai câu. Cậu ngẩng đầu muốn tìm các vì sao trong chòm sao Giác trên bầu trời, nhưng bỗng nhớ ra sao Giác là chòm sao đứng đầu trong bảy chòm sao phương Đông, phần lớn là các sao của chòm sao Xử Nữ và chòm sao Nhân Mã, mà vào thời điểm cuối xuân đầu hạ phải sau khi mặt trời lặn thì chúng mới xuất hiện trên bầu trời phương Nam. Hiện tại đã vào đỉnh điểm lạnh của mùa đông, bầu trời sao có thể có dấu vết của sao Giác được? Hay là cậu đổi sang bắt đầu từ chòm sao Sâm hiện rõ nhất sáng nhất trên bầu trời mùa đông được không nhỉ?
""Hệ từ" của "Dịch" có viết: Trời ban tượng, đoán cát hung. Quan sát tinh tượng có thể suy đoán được xu hướng của vạn vật thế gian, là một kỹ năng thực dụng". Đạo nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, bắt đầu tẩy não cho tên đồ đệ nhà mình một cách hết sức trách nhiệm.
"Căn bản cũng không thực dụng lắm đâu... Con thà tin vào vận trình của mười hai chòm sao trên mạng hơn, đơn giản rõ ràng hơn biết bao nhiêu". Thang Viễn chống má, thở phù phù nổi, "Con không muốn đọc cái gì mà thái tuế, thần sát, thất diệu, bát quái, tam nguyên, cửu tính đâu!"
"Hử? Bánh Trôi Nhỏ con biết nhiều quá đấy!" Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ kinh ngạc.
"Chính thế! Tiểu gia con đây thiên tư thông minh, chỉ có mỗi thuật chiêm tính thì sao có thể làm khó con được?" Thang Viễn kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Ngoan, Bánh Trôi Nhỏ rất lợi hại, phải tiếp tục cố gắng lên!". Ngữ khí của đạo nhân trẻ tuổi khen ngợi mà chân thành.
Lại phấn chấn bừng bừng lật giở "Bộ Thiên Ca" trong tay, Thang Viễn mới lộ vẻ mặt như hóa đá, cảm giác mình hình như lại bị lừa rồi. Cậu ngẩng đầu lên đương định cãi lý mấy câu thì nhìn thấy sư phụ cậu đang cầm một cái mai rùa to bằng lòng bàn tay, tay phải thì bấm pháp quyết, một đạo bùa màu vàng kẹp giữa ngón tay không có lửa châm mà tự bốc cháy, sau đó bị cái mai rùa ụp xuống trên mặt bàn đá. Một lúc, tiếng nổ tanh tách của cái mai rùa bị đốt cháy không ngừng truyền đến.
Thằng Viễn không kìm được nín thở, đây chính là Quy Giáp Chước Bốc sao?
Đạo bùa đó nhìn thì chỉ là một tờ giấy nhỏ, nhưng lại cháy trong thời gian rất dài, tiếng nổ của mai rùa cứ lách tách không ngừng, đến khi hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Thang Viễn mới phát hiện trên mai con rùa đó có những đường nứt rất rõ ràng, nhưng lại vừa khéo không làm cho cái mai rùa toác ra.
Đạo nhân trẻ tuổi dùng ngón tay phải tỉ mỉ sờ những vết nứt đó, đồng thời giơ ngón tay trái ra bấm, cuối cùng ngón tay cái dừng ở đốt dưới cùng của ngón tay giữa.
Thang Viễn ngẩn người, cậu tất nhiên đã học qua phép Tiểu Lục Nhâm Toán Pháp bằng bấm ngón tay, đốt cuối cùng của ngón tay giữa gọi là "Không Vong", đây là một quẻ dữ nhất, dự báo tất cả mọi việc đều rất bất lợi. Cho dù sư phụ có đang bối cái gì, thì đều là quẻ đại hung cả!
"Sư phụ...", Thang Viễn lo lắng trong lòng cất tiếng gọi, trong tim như có một tảng đá lớn đè xuống khiến cậu không thở nổi. Nếu đổi là người khác e là cũng sẽ không quá để ý đến quẻ bói gì, nhưng cậu tuy ngoài miệng nói là xem nhẹ bản lĩnh của sư phụ, nhưng cũng biết vị sư phụ nhìn bề ngoài có vẻ ham ăn đến mức kỳ quặc này, kỳ thực lại tồn tại như một vị tiên nhân. Mà gần đây, đến những món ngon mà sư phụ thích ăn nhất cũng khó gặp được, hiện tại ngẫm nghĩ quả nhiên là mọi điều đều lạ lùng. Thang Viễn bỗng nhiên sắc mặt xám xịt hỏi: "Sư phụ, có phải đại sư huynh phá trận đồ chui ra sắp tìm đến nơi không?".
Đạo nhân trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, buồn bã thở dài nói: "Là đã tìm đến cổng rồi".
Cùng với câu nói của hắn, kết giới giữa tầng không bỗng phát ra một tiếng nổ lớn mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào trước đó, trong ánh mắt kinh hãi của Thang Viễn xuất hiện vô số những vết nứt gãy. Thang Viễn trợn mắt há miệng, vì cậu phát hiện vết nứt trên kết giới đó, lại giống y hệt từng vết nứt trên chiếc mai rùa mà sư phụ vừa mới đốt cháy xong.
"Tách!" Chiếc mai rùa trên mặt bàn đá cuối cùng đã triệt để vỡ nứt, chia ra làm bốn, năm mảnh.
"Bánh Trôi Nhỏ, đại sư huynh của con tới tìm ta tính sổ rồi! Nhân quả báo ứng, vẫn là luân hồi không ngừng, việc này không liên quan đến con, ta đưa con đến chỗ nhị sư huynh của con nhé". Đạo nhân trẻ tuổi giống như hoàn toàn không bận tâm đến những điềm dữ lần lượt xuất hiện, thậm chí còn đưa tay xoa đầu Thang Viễn và bật cười.
"Con không đi! Sư phụ! Không phải người bảo sẽ che chở cho con cả đời sao? Chúng ta cùng đi!" Thang Viễn đứng dậy kéo tay áo của chiếc đạo bào trên người đạo nhân, thần tình trên gương mặt tròn trĩnh vô cùng kiên nghị. Tuy bình thường cậu đấu võ mồm với sư phụ nhà cậu đến mức trời long đất lở, nhưng kỳ thực vô cùng dựa dẫm đối phương, sư phụ là nơi duy nhất trên đời này cậu có thể nương tựa vào.
"Hắn sẽ không đến nỗi giết ta, có đến tám phần là muốn ta nếm thử cảm giác bị giam cầm hai nghìn năm. Yên tâm, cho dù hắn có dùng chín chín tám mốt cổ vật để bày trận nhãn, bày đặt Phong Thần trận, thì sư phụ con cũng không đến nỗi bó tay chịu trói đâu.". Đạo nhân trẻ tuổi cười dịu dàng, nói đoạn rồi mặc kệ Thang Viễn khóc lóc ầm ĩ, giơ tay lên vớt ra một cái gùi nhỏ trong đầm hoa sen rồi ném vào lòng cậu, sau đó trực tiếp duỗi ngón tay ra, điểm trúng vào mi tâm của Thang Viễn.
Thang Viễn chỉ cảm thấy sau lưng có một lực hút cực kỳ mạnh cuốn lấy cậu, rồi giống như cảm giác bị đuối nước do cuốn vào vòng xoáy, trong khoảnh khắc đánh mất ý thức đó, cậu nhìn thấy kết giới trong suốt phía sau lưng sư phụ đã biến thành mạng nhện, vỡ nứt từng mảnh như mai rùa.
"Đây là mùa đông! Chí ít phải để con cầm theo cái áo khoác chứ sư phụ!".
Khi tiếng kêu thét vỡ vụn của Thang Viễn truyền đến, đạo nhân phát hiện tiểu đồ đệ của mình đã được hắn chuyển đi một cách hoàn hảo, không kìm được bối rối dùng ngón tay gãi gãi má.
Bánh Trôi Nhỏ chắc không bị chết cóng chứ... Chắc thế...
5
Vừa bước ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện liền cảm thấy một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua. Bác sĩ khép chặt vạt áo khoác dạ vừa dày vừa nặng, cổ chút hối hận lúc sáng ra khỏi cửa đã không xem dự báo thời tiết, trên trời vừa đổ một trận tuyết như mưa bay.
Vài đồng nghiệp chào nhau rồi ra về, bác sĩ vô thức rẽ về hướng phố thương mại bên cạnh bệnh viện.
Ừm, cũng phải thôi, về nhà vẫn phải nấu cơm cho mình ăn, chẳng thà đến phố thương mại ăn một bát mì nóng hôi hổi, vẫn có thể ấm áp một lúc. Bác sĩ tìm lý do viện cớ cho bản năng của cơ thể. Lúc qua đường, anh nhìn thấy đầu phố cổ một người đàn ông có tóc mái che mặt đang cầm một chiếc ô màu đen đứng đợi ở đó.
Chỉ là rất vô tình liếc qua mà kinh hãi, vừa khéo có một trận gió lạnh kèm theo bông tuyết thổi tung phần tóc mái của đối phương, lộ ra vết tích từng bị bỏng xung quanh phần mắt của hắn ta.
Bác sĩ thầm tiếc nuối trong lòng, đối phương là một người đàn ông có tướng mạo nhìn rất khôi ngô, cũng không biết gặp phải tai nạn gì, mà lại phá hủy gương mặt như thế. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua trí não, bác sĩ nhanh chóng thu lại ánh nhìn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của đối phương dừng lại rất lâu trên người mình.
Lúc này sắc trời đã tối, trên phố thương mại đã thắp sáng những ngọn đèn led bảy sắc cầu vồng, bác sĩ giẫm lên lớp tuyết mỏng tích trên mặt đất, đưa mắt nhìn xung quanh, luôn cảm thấy trái tim trống trải.
Giống như có chuyện gì đó quan trọng, người nào đó quan trọng mà anh đã quên mất.
Nhưng cho dù anh có nhớ như thế nào, thì vẫn không nhớ ra bất cứ manh mối nào.
Day day khuôn mặt bị lạnh tới mức ửng đỏ, bác sĩ cảm thấy lịch phẫu thuật của mình gần đây có lẽ hơi dày đặc, áp lực quá lớn nên nảy sinh ra ảo giác.
Móc điện thoại di động ra tìm xem gần đây có voucher gì ưu đãi không, bác sĩ bèn theo chỉ dẫn trên bản đồ rẽ vào một góc nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, thì suýt chút nữa bị vấp chân. Đến khi anh vịn vào tường đứng vững được quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đó lại là một cậu nhóc bị hôn mê!
Cậu nhóc này nhìn chỉ khoảng mười tuổi, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt in hình Iron man, gương mặt nhỏ bị lạnh đến nỗi đã tím tái cả đi.
Bác sĩ vội vàng khuỵu gối xuống, trong lòng cậu nhóc còn ôm một cái giỏ thuốc đan bằng mây, bên trong lại là một con rắn trắng cuộn người thành một đống đang nằm ngủ đông. Nhìn thì có lẽ là không có độc, chắc là loại rắn nuôi làm thú cưng trong nhà.
Không kịp suy nghĩ, bác sĩ vội vàng cởi chiếc áo khoác trên người ra đắp vào người cậu nhóc, so với gọi cấp cứu 110, thì bây giờ anh bế cậu nhóc trực tiếp xông vào bệnh viện sẽ nhanh hơn một chút.
Ôm cậu nhóc chạy xuyên qua ngõ nhỏ, bác sĩ quyết định đi đến cổng sau của bệnh viện.
Hành động như thế này của anh khi đi trên phố thương mại đã thu hút được bao cái nhìn của người đi đường. Nhưng bác sĩ cũng không hề ngại ngùng, anh vừa đi vừa dùng tay ước lượng nhịp tim của cậu nhóc trong lòng mình, xem ra chỉ là bị lạnh cóng, không có tổn hại gì nhiều. Bác sĩ cứ bế một cậu nhóc nặng mấy chục cân như vậy bước đi thật nhanh, cho dù không mặc áo khoác thì cũng làm anh toát mồ hôi, hơi thở ra đều bốc lên phủ một lớp sương mỏng trên mặt kính đeo.
Lúc này chính là thời điểm đỉnh cao của cuộc sống về đêm, lưu lượng người đi trên phố thương mại cực kỳ đông, bác sĩ né trái tránh phải, cho đến khi hình như có người chắn đường trước mặt anh.
"Xin nhường đường". Bác sĩ nhẫn nại nói.
Người đó sững ra, chầm chậm nghiêng người qua.
Bác sĩ không nghĩ nhiều, nói một tiếng cảm ơn rồi sải bước chạy như bay về phía trước, mà không hề chú ý tới ánh mắt cực kỳ phức tạp của người đằng sau anh vẫn đang dõi theo anh.
Gã chủ tiệm ngẩn ngơ nhìn phương hướng mà bác sĩ vừa rời đi, cho dù bóng dáng của anh sớm đã biến mất phía sau lưng những người khác.
Những bông tuyết đậu trên đỉnh đầu không hiểu đã dừng lại từ lúc nào, gã chủ tiệm ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện có một chiếc ô đen đã chắn sương tuyết thay cho gã.
"Đồ muốn lấy đã lấy được chưa?" Phù Tô cúi đầu dịu dàng hỏi.
"Lấy được rồi". Gã chủ tiệm cười đáp lại một tiếng, "Chúng ta đi thôi".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook