Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An
-
Chương 30: Nhà kinh tế học Thẩm Thiều Quang
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay nghề nấu cá của đầu bếp mới Vu Tam khiến Thẩm Thiều Quang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mấy hôm sau đó hắn lần lượt làm mấy món cá sốt chua ngọt, cá hấp, canh cá nấu thịt dê.
Thực khách rất ủng hộ các món ăn từ cá thế này, đặc biệt món canh cá nấu thịt dê là được đón nhận nồng nhiệt nhất.
Làm món này hơi phức tạp, thịt dê phải được chụng nước nóng trước, sau đó ninh lên, lại cho vào bụng cá rồi nấu chín, vô cùng tinh xảo phức tạp, Thẩm Thiều Quang dứt khoát định giá cao nhất.
Thời đại này có những món phức tạp và tỉ mỉ đến mức Thẩm Thiều Quang cũng chả hiểu nổi, ví dụ như món “dê nhồi nguyên con”. Người ta phải cẩn thận chọn con ngỗng non, trong bụng ngỗng nhồi thịt và gạo nếp, cho thêm các loại gia vị, sau đó đặt cả con ngỗng vào trong bụng con dê, dùng lửa lớn để nướng dê, đến khi dê chín rồi thì không ăn dê mà lại chỉ ăn ngỗng…
Rồi còn lợn nướng, nhồi táo vào trong bụng con lợn, dùng cỏ lau quấn quanh bên ngoài rồi đắp bùn lên, bỏ vào lửa nướng, nướng xong bóc ra từng lớp bùn, cỏ, đương nhiên lông lợn cũng bị bóc ra theo, lộ ra lớp thịt non mềm – món này được người hiện đại gọi là khiếu hoa kê. Nhưng đây là cách ăn của đám nhà giàu thôi, vẫn còn kém xa khiếu hoa kê của đám người sành ăn – thịt còn phải được chụng qua dầu, sau đó chưng cách thủy ba ngày ba đêm, sau đó lại thêm gia vị*…
* Một trong tám loại thức ăn quý được nhắc đến trong “Chu Lễ”. [tác giả]
Ngự thiện phòng trong cung có tới mấy món kiểu thế này, Thẩm Thiều Quang xếp chung tất cả vào nhóm “thứ ta ăn không phải cơm mà là phiền phức”. Đoán chừng mấy món kiểu thế này là do thiên hạ thái bình đã lâu, đám nhà giàu không có chuyện gì làm, bày trò linh tinh mà ra, giống như mấy đường viền rườm rà trên sườn xám thời nhà Thanh vậy.
Nhưng món canh cá nấu thịt dê của quán mình thì Thẩm Thiều Quang vẫn phải tán thưởng – thịt dê được nấu trước là bởi vì nó lâu mềm, nấu đến khi chín khoảng tám phần thì bỏ vào trong bụng cá, cá (鱼) và dê (羊) bổ sung cho nhau, hợp thành một chữ “tiên” (鲜).
Nhưng có lẽ là vì người thời này không thích ăn thịt lợn nên Vu Tam không thành thạo mấy món từ thịt lợn cho lắm.
Trên thực tế, Vu Tam cũng rất kinh ngạc trước mấy món “thịt mã não”, “sư tử đầu” của Thẩm Thiều Quang, không ngờ lại có người nấu thịt lợn ra được mùi vị như vậy…
Lúc nói về giá trị dinh dưỡng của thịt lợn thì Thẩm Thiều Quang đang dẫn Vu Tam và A Viên đi chơi thu.
Tết Trùng Cửu đi leo núi chơi thu là tập tục từ bao đời, Thẩm Thiều Quang lại nhân dịp này mà bán một đợt bánh trùng dương, nhưng mà bán trước đó một ngày, tới hôm Trùng Dương thì tất cả mọi người đều cưỡi ngựa ngồi xe ra ngoài du ngoạn từ sáng sớm.
* Tết Trùng Cửu hay Tết Trùng Dương vào ngày 9 tháng 9 âm lịch, theo tục cũ người ta đều không ở nhà mà đưa nhau lên chỗ cao (đăng cao).
Lúc đầu Thẩm Thiều Quang còn tính toán xem có nên tìm một thắng địa du ngoạn nào đó mà bày sạp bán hàng hay không, nhưng mùa này chỗ du ngoạn của người ta không tập trung vào chỗ nào nhất định, người muốn bớt việc thì chọn đi Du Nguyên, người không ngại phiền toái thì chọn núi Chung Nam, cũng có kẻ văn nhân nhã sĩ chọn mấy đoạn sông như Khúc Giang Đình, Lâm Vị Đình mà ngâm thơ làm phú, rồi còn cả các chùa các miếu trong ngoài thành cũng đều là chỗ du ngoạn mùa này cả.
Dòng người không tập trung, mà đăng cao là một quá trình vận động, có thể có được bao nhiêu người dừng xe xuống ngựa mua đồ ăn?
Đánh giá tổng quát như vậy, Thẩm Thiều Quang dẹp ý định này, dẫn A Viên và Vu Tam đi ra ngoài giải sầu, coi như là ngày nghỉ.
Thẩm Thiều Quang lười, lúc không muốn kiếm tiền thì cũng không muốn đâm đầu vào mấy chỗ đông người, cân nhắc so sánh giữa Du Nguyên và Khúc Giang, nàng chọn cái sau – Thẩm Thiều Quang nghĩ, có lẽ là trái ngược với “nhân từ”, nàng nghiêng về phía “thông thái” nhiều hơn.
Lần này quả thật là Thẩm Thiều Quang rất sáng suốt, người Trường An một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày phá hoại Khúc Giang, thế nhưng hôm nay lại chẳng mấy người đến đây, dù sao thì Trùng Dương người ta vẫn ưu tiên chọn “đăng cao” hơn.
Cuối thu bầu trời cao trong vắt, nước Khúc Giang xanh biếc, trên mặt sông chỉ có vài ba chiếc du thuyền, thỉnh thoảng có vị lang quân cưỡi ngựa dẫn nô bộc từ trên đường lớn đi tới, Thẩm Thiều Quang đoán là bên kia Khúc Giang Đình có yến hội.
Có thì cũng không liên quan gì đến mình, “nhà thông thái” Thẩm Thiều Quang dẫn nô bộc của mình đi dọc theo hướng ngược lại Khúc Giang Đình một hồi, thấy một chỗ phong cảnh không tệ thì liền trải chăn ra, lấy ấm sữa bò đã chuẩn bị sẵn ra, mở hộp đựng bánh hạt khô, bánh đậu, ngải oa oa, bánh hoa cúc ra, lại lấy ra túi giấy đựng bánh nhân thịt.
A Viên hoan hô một tiếng, rõ ràng là cảm thấy hứng thú với các loại bánh mặn có vị thịt hơn hẳn các loại bánh ngọt.
Nhìn đám thịt bên eo A Viên, cuối cùng Thẩm Thiều Quang cũng không nói gì – ăn tết không nên làm mất hứng trẻ con.
Nhân bánh này là thịt để làm sư tử đầu, mặc dù đã hơi nguội nhưng vẫn thơm lừng.
Dạo này, tay nghề chế biến các món từ thịt lợn của Thẩm Thiều Quang càng lúc càng xuất sắc, có thể biến những thứ tầm thường trở nên thần kỳ.
A Viên gặm một cái, nịnh nọt: “Đồ ăn cô nương làm thật là thơm!” Còn nói thêm: “Không có món nào ngon bằng thịt lợn do cô nương làm.”
Đối với các món ăn tinh xảo hấp dẫn từ thịt lợn ở trong quán, lúc đầu Vu Tam hơi ngạc nhiên, qua mấy ngày cũng đã có thể làm quen tay.
Nghe thấy A Viên nói vậy, Vu Tam chậm rãi thọt một dao: “Phải rồi, nếu không thì sao có thể lấy rẻ làm đắt thế chứ?” Một đĩa bốn viên sư tử đầu có giá xấp xỉ một đĩa thịt dê, nhưng giá thịt lợn thế nào, giá thịt dê thế nào?
A Viên khó chịu nhất là thái độ quái gở của Vu Tam: “Sao ngươi lại nói thế chứ!”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy mặc dù lời Vu Tam nói đúng là sự thật, nhưng vẫn phải lột lớp vỏ bên ngoài để nhìn vào bản chất bên trong.
Nàng giơ tay lên ngăn lại A Viên, bắt đầu tiến hành khóa huấn luyện kinh tế cho đầu bếp nhà mình: “Cái “rẻ” mà ngươi nói là chỉ chi phí nguyên liệu, không bao gồm chi phí nhân lực, chi phí thời gian, chi phí trí tuệ.”
“Mặc dù một miếng thịt lợn rất rẻ, nhưng chúng ta nào chần, nào xào, nào ninh, rồi còn chưng, lại bỏ thêm gia vị, bày biện đẹp đẽ…” Thẩm Thiều Quang dừng một chút: “Đương nhiên hiện giờ còn chưa có khoản bày biện đẹp đẽ, nhưng mà sau này sẽ có. Trải qua cả một quá trình như vậy, miếng thịt lợn này không còn là miếng thịt lợn trước đó nữa…”
A Viên và Vu Tam đều trợn tròn mắt nhìn nàng.
“Nó là thịt lợn đặt lên bàn tiệc, là thịt lợn vào trong miệng quý nhân!”
Vu Tam: “…”
Suy nghĩ một chút, A Viên gật mạnh đầu.
Thẩm Thiều Quang nói một lúc, bắt đầu đưa ra “dẫn chứng phong phú”: “Ví dụ như ở phía nam có một số người gọi là “mẹ nuôi”, mua các nữ hài nhà nghèo, dạy bọn họ đủ các tài nghệ cầm kỳ thư họa, thổi sáo đánh đàn, chờ đến tuổi thì bán vào phủ đệ của các quý nhân trong kinh, hoặc là vào lầu xanh, hoặc là bán cho các tay buôn lớn ở vùng Lưỡng Hoài.” Không biết thời này đã có kiểu buôn bán này chưa, cái Thẩm Thiều Quang đang nói là “Dương Châu sấu mã” ở thời sau.
“Những nữ hài kia lúc mua chẳng qua chỉ vài lạng bạc, nhưng lúc bán ra có thể thu được tới một ngàn tám trăm lạng.”
A Viên hít vào một hơi, tính tính xem một ngàn tám trăm lạng có thể mua được bao nhiêu nàng ta.
Vu Tam nhìn chủ nhân mới của mình, cảm thấy có phần một lời khó nói hết.
“Là nhờ đâu chứ? Là vì ở giữa có chi phí giáo dục của “mẹ nuôi” đó! Cũng giống như thịt lợn của chúng ta…”
Đột nhiên nghe thấy rừng cây phía sau có tiếng động, Thẩm Thiều Quang quay đầu lại, A Viên và Vu Tam cũng ngoảnh đầu nhìn, là một lang quân mặc áo dài cổ tròn màu xanh sẫm cùng một lang quân mặc áo dài màu xanh lơ, người mặc áo dài màu xanh lơ đang cười tới run cả người.
Không phải là Lâm thiếu doãn và vị bằng hữu kia của hắn thì còn ai vào đây nữa?
Trong lòng Thẩm Thiều Quang hừ một tiếng, nghe lén người ta nói chuyện mà còn khoa trương như vậy! Nàng lại suy đoán xem hai người này là từ đâu tới, đoán chừng là trốn ra từ yến tiệc bên kia Khúc Giang Đình, đi theo rừng cây vòng tới bên này. Thế này mà cũng có thể đụng phải nhau, là nghiệt duyên sao?
Trong bụng đã mắng đậu má nhưng ngoài mặt vẫn rất hiền hòa, Thẩm Thiều Quang cúi đầu hành lễ với hai người, cười chào hỏi: “Chào hai vị lang quân.”
Lâm Yến khẽ mím môi gật đầu đáp lại, Bùi Phỉ thì cười đáp: “Lại gặp được cô nương rồi.”
Thẩm Thiều Quang mỉm cười.
“Lần trước được ăn bánh thẻ trung thu của cô nương làm, rất ngon!” Nếu không có phần “mẹ nuôi” phía sau thì Bùi Phỉ còn có thể mượn lời nói lúc nãy của Thẩm Thiều Quang để chọc ghẹo, nhưng nàng đã đưa ra “dẫn chứng phong phú” như vậy, nếu hắn nhắc lại thì không khỏi cợt nhả thấp kém, vì vậy chỉ có thể nói chuyện bánh trung thu lần trước – sau hôm đó Bùi Phỉ có hỏi Chu quản gia, biết là bánh kia do Thẩm cô nương này làm.
Xuyên qua tới thời Đại Đường, Thẩm Thiều Quang hành sự theo chuẩn tắc thục nữ, da mặt đã mỏng đi không ít, chuyện bậy bạ vừa rồi bị hai người này nghe được, nàng vốn hơi ngượng ngùng, nhưng đối diện với người tên Bùi Phỉ có vẻ cũng hơi xấu xa này, chút ngượng ngùng đó cũng mất sạch, nàng lập tức cười đáp: “Chắc hẳn vận may của lang quân rất được, rút được thẻ tốt.”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Bùi Phỉ cười nói.
Thẩm Thiều Quang tiếp tục mỉm cười, đám thẻ kia làm gì có cái nào không tốt… Quả nhiên thích nghe lời hay là bản tính chung của loài người! Nếu không phải ta có tài nấu nướng kinh người thì chỉ dựa vào bản lĩnh này thôi, làm nữ quan hoặc ni cô, bày cửa hàng rút thăm đoán thẻ ở trong chùa cũng đủ sống. Đúng là tài nghệ kéo chân nửa vị tiên!
“Ta cảm thấy thẻ của cô nương phán rất chuẩn, có thể so với Trần sư phụ trong chùa Thanh Long.” Bùi Phỉ lại lần nữa thần giao cách cảm với Thẩm Thiều Quang.
Có con mắt tinh tường đấy! Thật đúng là hiểu ý người khác! Thẩm Thiều Quang hơi cúi đầu xuống, rụt rè cười: “Lang quân nói đùa.”
Nghe hai người này ngươi tung ta hứng bậy bạ, nhớ lại lời nói khiến người ta phải kinh ngạc lúc nãy của Thẩm cô nương này, Lâm Yến lại lần nữa nhếch miệng: “Vậy bọn ta cũng không quấy rầy cô nương chơi thu nữa.” Sau đó khẽ gật đầu với Thẩm Thiều Quang, lại nhìn Bùi Phỉ, muốn cáo từ quay đi.
Bùi Phỉ đã gật đầu chào Thẩm Thiều Quang: “Cuối thu không khí mát mẻ, cô nương chơi thu vui vẻ.”
Thẩm Thiều Quang lại cúi người chào lại, cũng cười nói: “Hai vị lang quân chơi thu vui vẻ.”
A Viên và Vu Tam cũng hành lễ.
Bùi Phỉ đuổi theo Lâm Yến: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy thẻ bánh ngươi rút được không chuẩn sao? Ngươi cứ lạnh nhạt với các cô nương như vậy thì thẻ kia chuẩn sao được chứ…”
Gió thu phất phơ mang theo tiếng nói chuyện loáng thoáng, Thẩm Thiều Quang nhìn theo bóng lưng của hai người kia, cười tinh ranh, chẳng có lẽ, chẳng có lẽ vị Lâm thiếu doãn kia rút được thẻ “tất đắc giai phụ”?
Ha! Ha! Vậy thì cái thẻ kia của mình quá chuẩn rồi! Vị cháu gái nhà phó xạ kia, luận về tướng mạo, luận về tác phong đều có thể xưng là “giai”, mà mấu chốt nhất là hình như người ta cũng có ý với vị thiếu doãn này… Thật ra Bàng nhị nương cũng rất đáng yêu. Ha ha, cao phú soái, dù cái mặt có hơi đơ thì vẫn được cả tá con gái thích.
Đúng là một đám “mê mặt”… Thẩm Thiều Quang lắc đầu bất đắc dĩ.
Tay nghề nấu cá của đầu bếp mới Vu Tam khiến Thẩm Thiều Quang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, mấy hôm sau đó hắn lần lượt làm mấy món cá sốt chua ngọt, cá hấp, canh cá nấu thịt dê.
Thực khách rất ủng hộ các món ăn từ cá thế này, đặc biệt món canh cá nấu thịt dê là được đón nhận nồng nhiệt nhất.
Làm món này hơi phức tạp, thịt dê phải được chụng nước nóng trước, sau đó ninh lên, lại cho vào bụng cá rồi nấu chín, vô cùng tinh xảo phức tạp, Thẩm Thiều Quang dứt khoát định giá cao nhất.
Thời đại này có những món phức tạp và tỉ mỉ đến mức Thẩm Thiều Quang cũng chả hiểu nổi, ví dụ như món “dê nhồi nguyên con”. Người ta phải cẩn thận chọn con ngỗng non, trong bụng ngỗng nhồi thịt và gạo nếp, cho thêm các loại gia vị, sau đó đặt cả con ngỗng vào trong bụng con dê, dùng lửa lớn để nướng dê, đến khi dê chín rồi thì không ăn dê mà lại chỉ ăn ngỗng…
Rồi còn lợn nướng, nhồi táo vào trong bụng con lợn, dùng cỏ lau quấn quanh bên ngoài rồi đắp bùn lên, bỏ vào lửa nướng, nướng xong bóc ra từng lớp bùn, cỏ, đương nhiên lông lợn cũng bị bóc ra theo, lộ ra lớp thịt non mềm – món này được người hiện đại gọi là khiếu hoa kê. Nhưng đây là cách ăn của đám nhà giàu thôi, vẫn còn kém xa khiếu hoa kê của đám người sành ăn – thịt còn phải được chụng qua dầu, sau đó chưng cách thủy ba ngày ba đêm, sau đó lại thêm gia vị*…
* Một trong tám loại thức ăn quý được nhắc đến trong “Chu Lễ”. [tác giả]
Ngự thiện phòng trong cung có tới mấy món kiểu thế này, Thẩm Thiều Quang xếp chung tất cả vào nhóm “thứ ta ăn không phải cơm mà là phiền phức”. Đoán chừng mấy món kiểu thế này là do thiên hạ thái bình đã lâu, đám nhà giàu không có chuyện gì làm, bày trò linh tinh mà ra, giống như mấy đường viền rườm rà trên sườn xám thời nhà Thanh vậy.
Nhưng món canh cá nấu thịt dê của quán mình thì Thẩm Thiều Quang vẫn phải tán thưởng – thịt dê được nấu trước là bởi vì nó lâu mềm, nấu đến khi chín khoảng tám phần thì bỏ vào trong bụng cá, cá (鱼) và dê (羊) bổ sung cho nhau, hợp thành một chữ “tiên” (鲜).
Nhưng có lẽ là vì người thời này không thích ăn thịt lợn nên Vu Tam không thành thạo mấy món từ thịt lợn cho lắm.
Trên thực tế, Vu Tam cũng rất kinh ngạc trước mấy món “thịt mã não”, “sư tử đầu” của Thẩm Thiều Quang, không ngờ lại có người nấu thịt lợn ra được mùi vị như vậy…
Lúc nói về giá trị dinh dưỡng của thịt lợn thì Thẩm Thiều Quang đang dẫn Vu Tam và A Viên đi chơi thu.
Tết Trùng Cửu đi leo núi chơi thu là tập tục từ bao đời, Thẩm Thiều Quang lại nhân dịp này mà bán một đợt bánh trùng dương, nhưng mà bán trước đó một ngày, tới hôm Trùng Dương thì tất cả mọi người đều cưỡi ngựa ngồi xe ra ngoài du ngoạn từ sáng sớm.
* Tết Trùng Cửu hay Tết Trùng Dương vào ngày 9 tháng 9 âm lịch, theo tục cũ người ta đều không ở nhà mà đưa nhau lên chỗ cao (đăng cao).
Lúc đầu Thẩm Thiều Quang còn tính toán xem có nên tìm một thắng địa du ngoạn nào đó mà bày sạp bán hàng hay không, nhưng mùa này chỗ du ngoạn của người ta không tập trung vào chỗ nào nhất định, người muốn bớt việc thì chọn đi Du Nguyên, người không ngại phiền toái thì chọn núi Chung Nam, cũng có kẻ văn nhân nhã sĩ chọn mấy đoạn sông như Khúc Giang Đình, Lâm Vị Đình mà ngâm thơ làm phú, rồi còn cả các chùa các miếu trong ngoài thành cũng đều là chỗ du ngoạn mùa này cả.
Dòng người không tập trung, mà đăng cao là một quá trình vận động, có thể có được bao nhiêu người dừng xe xuống ngựa mua đồ ăn?
Đánh giá tổng quát như vậy, Thẩm Thiều Quang dẹp ý định này, dẫn A Viên và Vu Tam đi ra ngoài giải sầu, coi như là ngày nghỉ.
Thẩm Thiều Quang lười, lúc không muốn kiếm tiền thì cũng không muốn đâm đầu vào mấy chỗ đông người, cân nhắc so sánh giữa Du Nguyên và Khúc Giang, nàng chọn cái sau – Thẩm Thiều Quang nghĩ, có lẽ là trái ngược với “nhân từ”, nàng nghiêng về phía “thông thái” nhiều hơn.
Lần này quả thật là Thẩm Thiều Quang rất sáng suốt, người Trường An một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày phá hoại Khúc Giang, thế nhưng hôm nay lại chẳng mấy người đến đây, dù sao thì Trùng Dương người ta vẫn ưu tiên chọn “đăng cao” hơn.
Cuối thu bầu trời cao trong vắt, nước Khúc Giang xanh biếc, trên mặt sông chỉ có vài ba chiếc du thuyền, thỉnh thoảng có vị lang quân cưỡi ngựa dẫn nô bộc từ trên đường lớn đi tới, Thẩm Thiều Quang đoán là bên kia Khúc Giang Đình có yến hội.
Có thì cũng không liên quan gì đến mình, “nhà thông thái” Thẩm Thiều Quang dẫn nô bộc của mình đi dọc theo hướng ngược lại Khúc Giang Đình một hồi, thấy một chỗ phong cảnh không tệ thì liền trải chăn ra, lấy ấm sữa bò đã chuẩn bị sẵn ra, mở hộp đựng bánh hạt khô, bánh đậu, ngải oa oa, bánh hoa cúc ra, lại lấy ra túi giấy đựng bánh nhân thịt.
A Viên hoan hô một tiếng, rõ ràng là cảm thấy hứng thú với các loại bánh mặn có vị thịt hơn hẳn các loại bánh ngọt.
Nhìn đám thịt bên eo A Viên, cuối cùng Thẩm Thiều Quang cũng không nói gì – ăn tết không nên làm mất hứng trẻ con.
Nhân bánh này là thịt để làm sư tử đầu, mặc dù đã hơi nguội nhưng vẫn thơm lừng.
Dạo này, tay nghề chế biến các món từ thịt lợn của Thẩm Thiều Quang càng lúc càng xuất sắc, có thể biến những thứ tầm thường trở nên thần kỳ.
A Viên gặm một cái, nịnh nọt: “Đồ ăn cô nương làm thật là thơm!” Còn nói thêm: “Không có món nào ngon bằng thịt lợn do cô nương làm.”
Đối với các món ăn tinh xảo hấp dẫn từ thịt lợn ở trong quán, lúc đầu Vu Tam hơi ngạc nhiên, qua mấy ngày cũng đã có thể làm quen tay.
Nghe thấy A Viên nói vậy, Vu Tam chậm rãi thọt một dao: “Phải rồi, nếu không thì sao có thể lấy rẻ làm đắt thế chứ?” Một đĩa bốn viên sư tử đầu có giá xấp xỉ một đĩa thịt dê, nhưng giá thịt lợn thế nào, giá thịt dê thế nào?
A Viên khó chịu nhất là thái độ quái gở của Vu Tam: “Sao ngươi lại nói thế chứ!”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy mặc dù lời Vu Tam nói đúng là sự thật, nhưng vẫn phải lột lớp vỏ bên ngoài để nhìn vào bản chất bên trong.
Nàng giơ tay lên ngăn lại A Viên, bắt đầu tiến hành khóa huấn luyện kinh tế cho đầu bếp nhà mình: “Cái “rẻ” mà ngươi nói là chỉ chi phí nguyên liệu, không bao gồm chi phí nhân lực, chi phí thời gian, chi phí trí tuệ.”
“Mặc dù một miếng thịt lợn rất rẻ, nhưng chúng ta nào chần, nào xào, nào ninh, rồi còn chưng, lại bỏ thêm gia vị, bày biện đẹp đẽ…” Thẩm Thiều Quang dừng một chút: “Đương nhiên hiện giờ còn chưa có khoản bày biện đẹp đẽ, nhưng mà sau này sẽ có. Trải qua cả một quá trình như vậy, miếng thịt lợn này không còn là miếng thịt lợn trước đó nữa…”
A Viên và Vu Tam đều trợn tròn mắt nhìn nàng.
“Nó là thịt lợn đặt lên bàn tiệc, là thịt lợn vào trong miệng quý nhân!”
Vu Tam: “…”
Suy nghĩ một chút, A Viên gật mạnh đầu.
Thẩm Thiều Quang nói một lúc, bắt đầu đưa ra “dẫn chứng phong phú”: “Ví dụ như ở phía nam có một số người gọi là “mẹ nuôi”, mua các nữ hài nhà nghèo, dạy bọn họ đủ các tài nghệ cầm kỳ thư họa, thổi sáo đánh đàn, chờ đến tuổi thì bán vào phủ đệ của các quý nhân trong kinh, hoặc là vào lầu xanh, hoặc là bán cho các tay buôn lớn ở vùng Lưỡng Hoài.” Không biết thời này đã có kiểu buôn bán này chưa, cái Thẩm Thiều Quang đang nói là “Dương Châu sấu mã” ở thời sau.
“Những nữ hài kia lúc mua chẳng qua chỉ vài lạng bạc, nhưng lúc bán ra có thể thu được tới một ngàn tám trăm lạng.”
A Viên hít vào một hơi, tính tính xem một ngàn tám trăm lạng có thể mua được bao nhiêu nàng ta.
Vu Tam nhìn chủ nhân mới của mình, cảm thấy có phần một lời khó nói hết.
“Là nhờ đâu chứ? Là vì ở giữa có chi phí giáo dục của “mẹ nuôi” đó! Cũng giống như thịt lợn của chúng ta…”
Đột nhiên nghe thấy rừng cây phía sau có tiếng động, Thẩm Thiều Quang quay đầu lại, A Viên và Vu Tam cũng ngoảnh đầu nhìn, là một lang quân mặc áo dài cổ tròn màu xanh sẫm cùng một lang quân mặc áo dài màu xanh lơ, người mặc áo dài màu xanh lơ đang cười tới run cả người.
Không phải là Lâm thiếu doãn và vị bằng hữu kia của hắn thì còn ai vào đây nữa?
Trong lòng Thẩm Thiều Quang hừ một tiếng, nghe lén người ta nói chuyện mà còn khoa trương như vậy! Nàng lại suy đoán xem hai người này là từ đâu tới, đoán chừng là trốn ra từ yến tiệc bên kia Khúc Giang Đình, đi theo rừng cây vòng tới bên này. Thế này mà cũng có thể đụng phải nhau, là nghiệt duyên sao?
Trong bụng đã mắng đậu má nhưng ngoài mặt vẫn rất hiền hòa, Thẩm Thiều Quang cúi đầu hành lễ với hai người, cười chào hỏi: “Chào hai vị lang quân.”
Lâm Yến khẽ mím môi gật đầu đáp lại, Bùi Phỉ thì cười đáp: “Lại gặp được cô nương rồi.”
Thẩm Thiều Quang mỉm cười.
“Lần trước được ăn bánh thẻ trung thu của cô nương làm, rất ngon!” Nếu không có phần “mẹ nuôi” phía sau thì Bùi Phỉ còn có thể mượn lời nói lúc nãy của Thẩm Thiều Quang để chọc ghẹo, nhưng nàng đã đưa ra “dẫn chứng phong phú” như vậy, nếu hắn nhắc lại thì không khỏi cợt nhả thấp kém, vì vậy chỉ có thể nói chuyện bánh trung thu lần trước – sau hôm đó Bùi Phỉ có hỏi Chu quản gia, biết là bánh kia do Thẩm cô nương này làm.
Xuyên qua tới thời Đại Đường, Thẩm Thiều Quang hành sự theo chuẩn tắc thục nữ, da mặt đã mỏng đi không ít, chuyện bậy bạ vừa rồi bị hai người này nghe được, nàng vốn hơi ngượng ngùng, nhưng đối diện với người tên Bùi Phỉ có vẻ cũng hơi xấu xa này, chút ngượng ngùng đó cũng mất sạch, nàng lập tức cười đáp: “Chắc hẳn vận may của lang quân rất được, rút được thẻ tốt.”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.” Bùi Phỉ cười nói.
Thẩm Thiều Quang tiếp tục mỉm cười, đám thẻ kia làm gì có cái nào không tốt… Quả nhiên thích nghe lời hay là bản tính chung của loài người! Nếu không phải ta có tài nấu nướng kinh người thì chỉ dựa vào bản lĩnh này thôi, làm nữ quan hoặc ni cô, bày cửa hàng rút thăm đoán thẻ ở trong chùa cũng đủ sống. Đúng là tài nghệ kéo chân nửa vị tiên!
“Ta cảm thấy thẻ của cô nương phán rất chuẩn, có thể so với Trần sư phụ trong chùa Thanh Long.” Bùi Phỉ lại lần nữa thần giao cách cảm với Thẩm Thiều Quang.
Có con mắt tinh tường đấy! Thật đúng là hiểu ý người khác! Thẩm Thiều Quang hơi cúi đầu xuống, rụt rè cười: “Lang quân nói đùa.”
Nghe hai người này ngươi tung ta hứng bậy bạ, nhớ lại lời nói khiến người ta phải kinh ngạc lúc nãy của Thẩm cô nương này, Lâm Yến lại lần nữa nhếch miệng: “Vậy bọn ta cũng không quấy rầy cô nương chơi thu nữa.” Sau đó khẽ gật đầu với Thẩm Thiều Quang, lại nhìn Bùi Phỉ, muốn cáo từ quay đi.
Bùi Phỉ đã gật đầu chào Thẩm Thiều Quang: “Cuối thu không khí mát mẻ, cô nương chơi thu vui vẻ.”
Thẩm Thiều Quang lại cúi người chào lại, cũng cười nói: “Hai vị lang quân chơi thu vui vẻ.”
A Viên và Vu Tam cũng hành lễ.
Bùi Phỉ đuổi theo Lâm Yến: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy thẻ bánh ngươi rút được không chuẩn sao? Ngươi cứ lạnh nhạt với các cô nương như vậy thì thẻ kia chuẩn sao được chứ…”
Gió thu phất phơ mang theo tiếng nói chuyện loáng thoáng, Thẩm Thiều Quang nhìn theo bóng lưng của hai người kia, cười tinh ranh, chẳng có lẽ, chẳng có lẽ vị Lâm thiếu doãn kia rút được thẻ “tất đắc giai phụ”?
Ha! Ha! Vậy thì cái thẻ kia của mình quá chuẩn rồi! Vị cháu gái nhà phó xạ kia, luận về tướng mạo, luận về tác phong đều có thể xưng là “giai”, mà mấu chốt nhất là hình như người ta cũng có ý với vị thiếu doãn này… Thật ra Bàng nhị nương cũng rất đáng yêu. Ha ha, cao phú soái, dù cái mặt có hơi đơ thì vẫn được cả tá con gái thích.
Đúng là một đám “mê mặt”… Thẩm Thiều Quang lắc đầu bất đắc dĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook