Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
-
Chương 175
Editor: Thienyetkomanhme
Trong quá trình chờ đợi, hai người dọn ghế dựa ngồi ở cửa, một bên hóng gió một bên nói chuyện phiếm.
"...... Đúng rồi, bánh trung thu anh thích ăn nhân gì?" Trò chuyện trò chuyện, Nguyễn Miên Man bỗng nhiên nhớ ra hỏi anh.
Tư Cảnh Lâm thuận miệng nói: "Thập cẩm."
Nghe thấy câu trả lời này, Nguyễn Miên Man nhịn không được nhìn về phía anh: "Anh thích ăn nhân thập cẩm?"
Cô đối bánh trung thu nhân thập cẩm cũng không có gì ý kiến, rốt cuộc bánh trung thu thập cẩm xem như là khẩu vị truyền thống, ngày trước làm bánh trung thu cũng không có nhiều loại nhân như bây giờ.
Chỉ là từ trên mạng cô biết, ở hiện đại, bánh trung thu nhân thập cẩm hoàn toàn không được hoan nghênh, rất nhiều người nhắc tới đều lắc đầu, nghe nói anh thích ăn, không tránh được có chút kinh ngạc.
Tư Cảnh Lâm giải thích nói: "Cũng không tính là thích, anh cũng không quá thích ăn bánh trung thu, chỉ là ăn nhân thập cẩm thì tương đối nhiều hơn một ít."
"Như vậy à." Nguyễn Miên Man gật đầu.
"Em bắt đầu làm bánh trung thu?"
Tư Cảnh Lâm biết cô khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề này, lập tức đoán được.
"Đúng vậy, Tết Trung Thu không phải sắp tới rồi sao."
Hai người nói chuyện phiếm, trong phòng bếp bắt đầu có mùi hương bay ra.
"Thơm quá." Tư Cảnh Lâm ngửi được mùi hương, quay đầu nhìn thoáng qua phía bên trong.
"Hẳn là sắp chín rồi."
Nguyễn Miên Man nói xong, mèo béo vốn ở trên lầu không xuống dưới, không biết có phải ngửi được mùi hương hay không, bay nhanh từ trên cầu thang xuống dưới.
Chỉ thấy nó đầu tiên là nhanh như chớp chạy đến cửa phòng bếp, ngay sau đó lại quay đầu chạy đến trước mặt Nguyễn Miên Man, hướng cô kêu vừa ngoan vừa mềm: "Mieo ô ~"
"Đã biết, không thể thiếu phần của em, con mèo tham ăn." Nguyễn Miên Man cười nói.
Theo thời gian hấp càng ngày càng dài, mùi hương càng ngày càng dày đặc, hương vị bánh bao gạch cua thực mau theo gió bay khắp tứ phương tám hướng.
Lúc này mới hơn 6 giờ, người trẻ tuổi trong ngõ nhỏ còn chưa có dậy nhiều.
Ngày mùa hè, cửa sổ cơ hồ đều là mở rộng để thông gió, ngửi được mùi hương từ bên ngoài tiến vào, không ít người trẻ tuổi còn đang ngủ nướng đều bị thèm tỉnh.
"Ba, mẹ con đâu?"
Một thanh niên từ trên lầu xuống dưới, hỏi người đàn ông ngồi ở đại sảnh.
"Trong phòng bếp."
"Mẹ hôm nay làm món gì ngon vậy ạ?"
"Với tay nghề kia của mẹ mày, vài thập niên không có tiến bộ, có thể làm cái gì ăn ngon."
"Vừa rồi con ngửi được mùi hương là từ đâu tới? Quả thực thơm chết người!"
"Ai biết." Người đàn ông nói xong, thấy con trai trực tiếp đi ra ngoài, không khỏi nói, "Đợi lát nữa là ăn cơm, mày đi đâu?"
"Con đi xem đến tột cùng là cái gì mà thơm như vậy."
Người xung quanh bị mùi thơm của bánh bao gạch cua dụ hoặc không chỉ có một người thanh niên này, bất quá những người khác lúc ngửi được mùi hương thực mau liền đoán được, khẳng định là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lại làm cái gì ngon.
Vì thế, chờ Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm từ trong phòng bếp bưng một lồng bánh bao gạch cua ra tới, liền nhìn thấy một đám người vây quanh cửa.
"Mọi người có chuyện gì sao?"
Nguyễn Miên Man nhìn về phía bọn họ, bọn họ lại là nhìn về phía lồng bánh bao trong tay cô.
"Đông Đông a, trên tay cháu là cái gì vậy?" Một ông lão nhịn không được mở miệng nói trước.
"Là bánh bao gạch cua." Nguyễn Miên Man trả lời xong, trên cơ bản đã đoán được, bọn họ là bị bánh bao gạch cua hấp dẫn tới.
"Có thể bán cho ông một cái nếm thử không?" Ông lão cũng không muốn da mặt dày như vậy, nhưng mùi hương bánh bao này thật sự quá mê người, làm ông rõ ràng đã ăn qua bữa sáng, hiện tại lại đói bụng.
"Chị Đông Đông, em cũng muốn mua một cái." Một học sinh trung học vốn dĩ chuẩn bị đi tới trường, nửa đường bị mùi hương dụ tới đây đi theo nói.
"Còn có tôi!"
Hai cô gái trẻ vì tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mà đến hẻm Hồ Lô thuê nhà, bẽn lẽn mà nhấc tay theo.
Khó có khi làm bánh bao, lần này Nguyễn Miên Man làm không ít, cô nhìn qua cửa đại khái có tám chín người, hào phóng nói: "Một cái bánh bao mà thôi, mọi người muốn ăn liền tiến vào nếm thử."
Nói xong, cô đem lồng hấp trên tay buông xuống, lại đi bên trong lấy ra hai cái lồng hấp khác.
Bánh bao gạch cua không tính lớn, cũng không tính nhỏ, một khay hấp vừa vặn bốn cái.
Mấy người bị mùi hương hấp dẫn lại đây nói lời cảm ơn rồi đi vào trong tiệm, mỗi người chia một cái bánh bao.
Bánh bao mới ra nồi vừa trắng vừa mềm, tản ra mùi hương mê người, nhận được tới tay, bọn họ bất chấp nóng trực tiếp cắn một ngụm.
Cắn tầng da hơi mỏng, nước canh thơm nồng bên trong lập tức tràn ra, có chút nóng đồng thời cũng có thể ngon rớt đầu lưỡi.
"Hô...... Tê...... bánh bao này quá thơm......"
"Oa...... canh bên trong thật nhiều...... thật ngọt!"
"Bánh bao cũng quá ngon!"
Da mỏng, canh ngọt, nhân đáy gạch cua, ăn đến mức vài người muốn bay lên.
Ăn xong, bọn họ chưa đã thèm mà liếm ngón tay, lại không chịu ăn không trả tiền bánh bao ngon như vậy, một đám người đều kiên trì phải trả tiền.
Nguyễn Miên Man vốn không chịu nhận, bất quá chờ ông lão cầm đầu khuyên cô, ngõ nhỏ nhiều người như vậy, cô nếu là mời bọn họ, đợi lát nữa lại có người đến, mời cũng không phải, không mời cũng không phải, vẫn nên thu tiền, cầm bán cho bọn họ thì hơn.
Nguyễn Miên Man cảm thấy ông nói có đạo lý, lúc này mới gật đầu đồng ý, bất quá cũng không định kiếm tiền, nên chỉ thu tiền nguyên liệu.
Ông lão nghe vậy, lập tức móc tiền trả cô.
"Ông đưa nhiều quá rồi." Nguyễn Miên Man nhìn tiền ông lão đưa liền nói.
Ông lão "Hắc hắc" cười một tiếng sau nói: "Ông cũng có lòng tham, cháu lại bán thêm cho ông một cái, mang cho bà bạn già nếm thử."
Hoặc là nói gừng càng già càng cay, ông lão khuyên cô lấy tiền, chính là bởi vì muốn thêm một cái, lại ngượng ngùng ăn không của cô.
Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ mà lắc đầu, lấy một cái chén dùng một lần bọc một cái bánh bao cho ông.
Thấy vậy, những người khác không ăn đủ cũng sôi nổi lại mua thêm một cái.
Tiễn bọn họ đi xong, Nguyễn Miên Man mới ngồi xuống một lần nữa.
Cô mới vừa ngồi xong, Tư Cảnh Lâm đem một cái bánh bao đưa đến trước mặt cô, ngay sau đó mới bắt đầu động đũa.
Bánh bao đặt ở trong đĩa, chiếc đũa nhẹ nhàng chạm vào, toàn bộ bánh bao đều đong đưa, xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng như tờ giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân màu vàng bên trong.
Tư Cảnh Lâm bưng lên đĩa bánh bao, dùng chiếc đũa nhẹ mở một cái, trước đem canh bên trong uống sạch.
Canh gà thơm cùng vị cua dung hợp, canh vào miệng là cả miệng đều là vị ngọt thơm.
Uống xong canh, anh lại bưng lên dấm đặc chế của Nguyễn Miên Man bên cạnh xối một ít lên trên bánh bao, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên cắn một ngụm.
Bánh bao gạch cua vỏ rất mỏng, ăn lên mềm hoạt tinh tế, nhân hàm tiên ngon miệng, ăn vào buổi sáng quả thật quá tuyệt, khẩu vị hoàn toàn được kích thích.
"Như thế nào?" Chờ anh ăn xong một cái bánh bao gạch cua, Nguyễn Miên Man hỏi.
Tư Cảnh Lâm nói: "Mỹ vị nhân gian."
Anh nói xong, lại gắp thêm một cái bánh bao gạch cua, dùng hành động tỏ vẻ sự yêu thích của mình.
Thấy anh thích, tâm tình Nguyễn Miên Man thực không tồi, cảm thấy không uổng phí thời gian một buổi sáng.
"Mieo ô ~"
Cả phòng đều là mùi thơm, bỗng nhiên mèo béo nhảy lên một cái ghế bên cạnh bàn, ngửa đầu hướng bọn họ kêu.
Mới vừa rồi nhiều người tới, sợ nó làm ầm ĩ, Nguyễn Miên Man đã đem thịt viên cua đặc chế cho nó đặt ở chậu cơm, thấy nó ăn xong rồi lại tới xin ăn với bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không được, cái này em không thể ăn."
Quả Quýt Nhỏ liếm lông mao bên miệng, lại hướng cô kêu hai tiếng, thấy cô không dao động, lúc này mới an tĩnh lại, bất quá, ngay sau đó lại lặng lẽ duỗi móng vuốt hướng tới lồng hấp.
Nó ngày thường thèm thì thèm, nhưng còn tính là nghe lời, hôm nay đại khái là mùi hương bánh bao gạch cua quá mê người, mới làm nó nhịn không được duỗi móng vuốt.
Nguyễn Miên Man nhìn móng vuốt của nó còn chưa có đụng tới lồng hấp, nhắc nhở mà hừ nhẹ một tiếng, nó sau khi nghe được lập tức thu hồi móng vuốt chạy đến một bên.
Hai người tiếp tục ăn bữa sáng, lại có người ngửi mùi hương mà tìm tới.
Trong phòng bếp xác thật còn có một ít bánh bao gạch cua, bất quá đó là để lại cho mấy người ông Ngô cùng Chu Linh, Nguyễn Miên Man chỉ có thể nói xin lỗi bọn họ.
Người tới có điểm thất vọng, trước lúc đi còn kêu cô lần sau làm nhiều một chút.
Lúc sau, ông Ngô cùng Chu Linh cũng rất thích bánh bao gạch cua, đặc biệt là ông Ngô, một hơi ăn hết hai lồng, nếu không phải Nguyễn Miên Man sợ anh ăn nhiều đầy bụng, ông còn muốn ăn tiếp.
Nguyễn Miên Man thấy bọn họ đều thích, dứt khoát lâu lâu liền làm một hồi, người sống trong hẻm Hồ Lô hẻm nếu vận khí tốt, cũng có thể thơm lây mua được mấy cái.
Liền vì ăn một vái bánh bao gạch cua, rất nhiều người trẻ tuổi trong ngõ nhỏ lười cũng không ngủ, chỉ cần nghe nói ngày nào đó tiệm cơm chiên Hạnh Phúc có khả năng hấp bánh bao, rạng sáng 5 giờ hơn liền chạy đến cửa chờ.
Bị bọn họ làm ầm ĩ như vậy, Nguyễn Miên Man dứt khoát mỗi lần lại làm nhiều một ít.
Trước một ngày Tết Trung Thu, Nguyễn Miên Man lại chuẩn bị làm bánh bao gạch cua.
Nhận được tin có người sớm chờ ở cửa, sợ không mua được.
Mới 7 giờ kém, bánh bao đã hấp chín, Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh đến trong tiệm tới hỗ trợ trực tiếp đem lồng hấp đặt lên bàn bên ngoài.
Bởi vì quy định mỗi người được mua một cái, tới đây xếp hàng hầu như đều là người cả một nhà.
Bánh bao mới từ lồng hấp ra, giống một cái đèn lồng trắng lớn, chờ để vào trong chén, nếp gấp trên chóp bánh cùng với vỏ bánh hạ lộ ra chút nhân vàng, nhìn lại giống một đóa hoa cúc.
Người mua được bánh bao, đều không chở nổi ra tới cửa, đứng ở một bên liền bắt đầu ăn.
Bánh bao gạch cua ngửi thơm, cắn vỏ uống đến nước canh bên trong càng thêm thơm ngọt, chờ cắn xuống một ngụm, có thể cắn rớt đầu lưỡi.
Người xếp hạng phía sau nhìn thấy có người được ăn rồi, yết hầu không ngừng lăn lộn.
"Chị Đông Đông, em muốn mua hai cái bánh bao."
Nguyễn Miên Man nhìn cô bé trước mặt khóe miệng đã ướt nhẹp nước miếng, ngồi xổm xuống nói: "Một người chỉ có thể mua một cái thôi nhé."
Cô bé khoảng ba bốn tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp đem thỏ con trong lòng ngực hướng lên trên lắc lắc, nãi thanh nãi khí nói: "em một cái, thỏ thỏ một cái."
Cô bé còn ngây thơ không hiểu thế nào là mánh khóe, cô bé thật sự chuẩn bị chia sẻ cùng thỏ con.
Nguyễn Miên Man nhìn mắt thỏ con trong lòng ngực bé: "Nhưng mà thỏ thỏ không thể ăn bánh bao, bằng không bụng sẽ đau."
"Không sao, em giúp thỏ thỏ ăn......"
Thấy cô bé nói, nước miếng lại lần nữa từ khóe miệng rơi xuống, Nguyễn Miên Man bị chọc cười, đứng dậy gói hai cái bánh bao gạch cua cho bé, bất quá cũng nhắc nhở phụ huynh của bé, trẻ con không thể ăn quá nhiều cua.
Trong quá trình chờ đợi, hai người dọn ghế dựa ngồi ở cửa, một bên hóng gió một bên nói chuyện phiếm.
"...... Đúng rồi, bánh trung thu anh thích ăn nhân gì?" Trò chuyện trò chuyện, Nguyễn Miên Man bỗng nhiên nhớ ra hỏi anh.
Tư Cảnh Lâm thuận miệng nói: "Thập cẩm."
Nghe thấy câu trả lời này, Nguyễn Miên Man nhịn không được nhìn về phía anh: "Anh thích ăn nhân thập cẩm?"
Cô đối bánh trung thu nhân thập cẩm cũng không có gì ý kiến, rốt cuộc bánh trung thu thập cẩm xem như là khẩu vị truyền thống, ngày trước làm bánh trung thu cũng không có nhiều loại nhân như bây giờ.
Chỉ là từ trên mạng cô biết, ở hiện đại, bánh trung thu nhân thập cẩm hoàn toàn không được hoan nghênh, rất nhiều người nhắc tới đều lắc đầu, nghe nói anh thích ăn, không tránh được có chút kinh ngạc.
Tư Cảnh Lâm giải thích nói: "Cũng không tính là thích, anh cũng không quá thích ăn bánh trung thu, chỉ là ăn nhân thập cẩm thì tương đối nhiều hơn một ít."
"Như vậy à." Nguyễn Miên Man gật đầu.
"Em bắt đầu làm bánh trung thu?"
Tư Cảnh Lâm biết cô khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề này, lập tức đoán được.
"Đúng vậy, Tết Trung Thu không phải sắp tới rồi sao."
Hai người nói chuyện phiếm, trong phòng bếp bắt đầu có mùi hương bay ra.
"Thơm quá." Tư Cảnh Lâm ngửi được mùi hương, quay đầu nhìn thoáng qua phía bên trong.
"Hẳn là sắp chín rồi."
Nguyễn Miên Man nói xong, mèo béo vốn ở trên lầu không xuống dưới, không biết có phải ngửi được mùi hương hay không, bay nhanh từ trên cầu thang xuống dưới.
Chỉ thấy nó đầu tiên là nhanh như chớp chạy đến cửa phòng bếp, ngay sau đó lại quay đầu chạy đến trước mặt Nguyễn Miên Man, hướng cô kêu vừa ngoan vừa mềm: "Mieo ô ~"
"Đã biết, không thể thiếu phần của em, con mèo tham ăn." Nguyễn Miên Man cười nói.
Theo thời gian hấp càng ngày càng dài, mùi hương càng ngày càng dày đặc, hương vị bánh bao gạch cua thực mau theo gió bay khắp tứ phương tám hướng.
Lúc này mới hơn 6 giờ, người trẻ tuổi trong ngõ nhỏ còn chưa có dậy nhiều.
Ngày mùa hè, cửa sổ cơ hồ đều là mở rộng để thông gió, ngửi được mùi hương từ bên ngoài tiến vào, không ít người trẻ tuổi còn đang ngủ nướng đều bị thèm tỉnh.
"Ba, mẹ con đâu?"
Một thanh niên từ trên lầu xuống dưới, hỏi người đàn ông ngồi ở đại sảnh.
"Trong phòng bếp."
"Mẹ hôm nay làm món gì ngon vậy ạ?"
"Với tay nghề kia của mẹ mày, vài thập niên không có tiến bộ, có thể làm cái gì ăn ngon."
"Vừa rồi con ngửi được mùi hương là từ đâu tới? Quả thực thơm chết người!"
"Ai biết." Người đàn ông nói xong, thấy con trai trực tiếp đi ra ngoài, không khỏi nói, "Đợi lát nữa là ăn cơm, mày đi đâu?"
"Con đi xem đến tột cùng là cái gì mà thơm như vậy."
Người xung quanh bị mùi thơm của bánh bao gạch cua dụ hoặc không chỉ có một người thanh niên này, bất quá những người khác lúc ngửi được mùi hương thực mau liền đoán được, khẳng định là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lại làm cái gì ngon.
Vì thế, chờ Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm từ trong phòng bếp bưng một lồng bánh bao gạch cua ra tới, liền nhìn thấy một đám người vây quanh cửa.
"Mọi người có chuyện gì sao?"
Nguyễn Miên Man nhìn về phía bọn họ, bọn họ lại là nhìn về phía lồng bánh bao trong tay cô.
"Đông Đông a, trên tay cháu là cái gì vậy?" Một ông lão nhịn không được mở miệng nói trước.
"Là bánh bao gạch cua." Nguyễn Miên Man trả lời xong, trên cơ bản đã đoán được, bọn họ là bị bánh bao gạch cua hấp dẫn tới.
"Có thể bán cho ông một cái nếm thử không?" Ông lão cũng không muốn da mặt dày như vậy, nhưng mùi hương bánh bao này thật sự quá mê người, làm ông rõ ràng đã ăn qua bữa sáng, hiện tại lại đói bụng.
"Chị Đông Đông, em cũng muốn mua một cái." Một học sinh trung học vốn dĩ chuẩn bị đi tới trường, nửa đường bị mùi hương dụ tới đây đi theo nói.
"Còn có tôi!"
Hai cô gái trẻ vì tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mà đến hẻm Hồ Lô thuê nhà, bẽn lẽn mà nhấc tay theo.
Khó có khi làm bánh bao, lần này Nguyễn Miên Man làm không ít, cô nhìn qua cửa đại khái có tám chín người, hào phóng nói: "Một cái bánh bao mà thôi, mọi người muốn ăn liền tiến vào nếm thử."
Nói xong, cô đem lồng hấp trên tay buông xuống, lại đi bên trong lấy ra hai cái lồng hấp khác.
Bánh bao gạch cua không tính lớn, cũng không tính nhỏ, một khay hấp vừa vặn bốn cái.
Mấy người bị mùi hương hấp dẫn lại đây nói lời cảm ơn rồi đi vào trong tiệm, mỗi người chia một cái bánh bao.
Bánh bao mới ra nồi vừa trắng vừa mềm, tản ra mùi hương mê người, nhận được tới tay, bọn họ bất chấp nóng trực tiếp cắn một ngụm.
Cắn tầng da hơi mỏng, nước canh thơm nồng bên trong lập tức tràn ra, có chút nóng đồng thời cũng có thể ngon rớt đầu lưỡi.
"Hô...... Tê...... bánh bao này quá thơm......"
"Oa...... canh bên trong thật nhiều...... thật ngọt!"
"Bánh bao cũng quá ngon!"
Da mỏng, canh ngọt, nhân đáy gạch cua, ăn đến mức vài người muốn bay lên.
Ăn xong, bọn họ chưa đã thèm mà liếm ngón tay, lại không chịu ăn không trả tiền bánh bao ngon như vậy, một đám người đều kiên trì phải trả tiền.
Nguyễn Miên Man vốn không chịu nhận, bất quá chờ ông lão cầm đầu khuyên cô, ngõ nhỏ nhiều người như vậy, cô nếu là mời bọn họ, đợi lát nữa lại có người đến, mời cũng không phải, không mời cũng không phải, vẫn nên thu tiền, cầm bán cho bọn họ thì hơn.
Nguyễn Miên Man cảm thấy ông nói có đạo lý, lúc này mới gật đầu đồng ý, bất quá cũng không định kiếm tiền, nên chỉ thu tiền nguyên liệu.
Ông lão nghe vậy, lập tức móc tiền trả cô.
"Ông đưa nhiều quá rồi." Nguyễn Miên Man nhìn tiền ông lão đưa liền nói.
Ông lão "Hắc hắc" cười một tiếng sau nói: "Ông cũng có lòng tham, cháu lại bán thêm cho ông một cái, mang cho bà bạn già nếm thử."
Hoặc là nói gừng càng già càng cay, ông lão khuyên cô lấy tiền, chính là bởi vì muốn thêm một cái, lại ngượng ngùng ăn không của cô.
Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ mà lắc đầu, lấy một cái chén dùng một lần bọc một cái bánh bao cho ông.
Thấy vậy, những người khác không ăn đủ cũng sôi nổi lại mua thêm một cái.
Tiễn bọn họ đi xong, Nguyễn Miên Man mới ngồi xuống một lần nữa.
Cô mới vừa ngồi xong, Tư Cảnh Lâm đem một cái bánh bao đưa đến trước mặt cô, ngay sau đó mới bắt đầu động đũa.
Bánh bao đặt ở trong đĩa, chiếc đũa nhẹ nhàng chạm vào, toàn bộ bánh bao đều đong đưa, xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng như tờ giấy, mơ hồ có thể nhìn thấy nhân màu vàng bên trong.
Tư Cảnh Lâm bưng lên đĩa bánh bao, dùng chiếc đũa nhẹ mở một cái, trước đem canh bên trong uống sạch.
Canh gà thơm cùng vị cua dung hợp, canh vào miệng là cả miệng đều là vị ngọt thơm.
Uống xong canh, anh lại bưng lên dấm đặc chế của Nguyễn Miên Man bên cạnh xối một ít lên trên bánh bao, sau đó dùng chiếc đũa kẹp lên cắn một ngụm.
Bánh bao gạch cua vỏ rất mỏng, ăn lên mềm hoạt tinh tế, nhân hàm tiên ngon miệng, ăn vào buổi sáng quả thật quá tuyệt, khẩu vị hoàn toàn được kích thích.
"Như thế nào?" Chờ anh ăn xong một cái bánh bao gạch cua, Nguyễn Miên Man hỏi.
Tư Cảnh Lâm nói: "Mỹ vị nhân gian."
Anh nói xong, lại gắp thêm một cái bánh bao gạch cua, dùng hành động tỏ vẻ sự yêu thích của mình.
Thấy anh thích, tâm tình Nguyễn Miên Man thực không tồi, cảm thấy không uổng phí thời gian một buổi sáng.
"Mieo ô ~"
Cả phòng đều là mùi thơm, bỗng nhiên mèo béo nhảy lên một cái ghế bên cạnh bàn, ngửa đầu hướng bọn họ kêu.
Mới vừa rồi nhiều người tới, sợ nó làm ầm ĩ, Nguyễn Miên Man đã đem thịt viên cua đặc chế cho nó đặt ở chậu cơm, thấy nó ăn xong rồi lại tới xin ăn với bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không được, cái này em không thể ăn."
Quả Quýt Nhỏ liếm lông mao bên miệng, lại hướng cô kêu hai tiếng, thấy cô không dao động, lúc này mới an tĩnh lại, bất quá, ngay sau đó lại lặng lẽ duỗi móng vuốt hướng tới lồng hấp.
Nó ngày thường thèm thì thèm, nhưng còn tính là nghe lời, hôm nay đại khái là mùi hương bánh bao gạch cua quá mê người, mới làm nó nhịn không được duỗi móng vuốt.
Nguyễn Miên Man nhìn móng vuốt của nó còn chưa có đụng tới lồng hấp, nhắc nhở mà hừ nhẹ một tiếng, nó sau khi nghe được lập tức thu hồi móng vuốt chạy đến một bên.
Hai người tiếp tục ăn bữa sáng, lại có người ngửi mùi hương mà tìm tới.
Trong phòng bếp xác thật còn có một ít bánh bao gạch cua, bất quá đó là để lại cho mấy người ông Ngô cùng Chu Linh, Nguyễn Miên Man chỉ có thể nói xin lỗi bọn họ.
Người tới có điểm thất vọng, trước lúc đi còn kêu cô lần sau làm nhiều một chút.
Lúc sau, ông Ngô cùng Chu Linh cũng rất thích bánh bao gạch cua, đặc biệt là ông Ngô, một hơi ăn hết hai lồng, nếu không phải Nguyễn Miên Man sợ anh ăn nhiều đầy bụng, ông còn muốn ăn tiếp.
Nguyễn Miên Man thấy bọn họ đều thích, dứt khoát lâu lâu liền làm một hồi, người sống trong hẻm Hồ Lô hẻm nếu vận khí tốt, cũng có thể thơm lây mua được mấy cái.
Liền vì ăn một vái bánh bao gạch cua, rất nhiều người trẻ tuổi trong ngõ nhỏ lười cũng không ngủ, chỉ cần nghe nói ngày nào đó tiệm cơm chiên Hạnh Phúc có khả năng hấp bánh bao, rạng sáng 5 giờ hơn liền chạy đến cửa chờ.
Bị bọn họ làm ầm ĩ như vậy, Nguyễn Miên Man dứt khoát mỗi lần lại làm nhiều một ít.
Trước một ngày Tết Trung Thu, Nguyễn Miên Man lại chuẩn bị làm bánh bao gạch cua.
Nhận được tin có người sớm chờ ở cửa, sợ không mua được.
Mới 7 giờ kém, bánh bao đã hấp chín, Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh đến trong tiệm tới hỗ trợ trực tiếp đem lồng hấp đặt lên bàn bên ngoài.
Bởi vì quy định mỗi người được mua một cái, tới đây xếp hàng hầu như đều là người cả một nhà.
Bánh bao mới từ lồng hấp ra, giống một cái đèn lồng trắng lớn, chờ để vào trong chén, nếp gấp trên chóp bánh cùng với vỏ bánh hạ lộ ra chút nhân vàng, nhìn lại giống một đóa hoa cúc.
Người mua được bánh bao, đều không chở nổi ra tới cửa, đứng ở một bên liền bắt đầu ăn.
Bánh bao gạch cua ngửi thơm, cắn vỏ uống đến nước canh bên trong càng thêm thơm ngọt, chờ cắn xuống một ngụm, có thể cắn rớt đầu lưỡi.
Người xếp hạng phía sau nhìn thấy có người được ăn rồi, yết hầu không ngừng lăn lộn.
"Chị Đông Đông, em muốn mua hai cái bánh bao."
Nguyễn Miên Man nhìn cô bé trước mặt khóe miệng đã ướt nhẹp nước miếng, ngồi xổm xuống nói: "Một người chỉ có thể mua một cái thôi nhé."
Cô bé khoảng ba bốn tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp đem thỏ con trong lòng ngực hướng lên trên lắc lắc, nãi thanh nãi khí nói: "em một cái, thỏ thỏ một cái."
Cô bé còn ngây thơ không hiểu thế nào là mánh khóe, cô bé thật sự chuẩn bị chia sẻ cùng thỏ con.
Nguyễn Miên Man nhìn mắt thỏ con trong lòng ngực bé: "Nhưng mà thỏ thỏ không thể ăn bánh bao, bằng không bụng sẽ đau."
"Không sao, em giúp thỏ thỏ ăn......"
Thấy cô bé nói, nước miếng lại lần nữa từ khóe miệng rơi xuống, Nguyễn Miên Man bị chọc cười, đứng dậy gói hai cái bánh bao gạch cua cho bé, bất quá cũng nhắc nhở phụ huynh của bé, trẻ con không thể ăn quá nhiều cua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook