Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc
-
Chương 130
Editor: Thienyetkomanhme
Hôm nay là Tết thiếu nhi, bên trong người mang theo trẻ con đặc biệt nhiều.Tư Cảnh Lâm nhìn thấy nhiều người như vậy, thật ra có chút do dự, nghĩ hay là đổi một chỗ khác, bao hết cả khu rồi mang cô qua chơi.
Nhưng mà, canh còn chưa có nghĩ xong, liền thấy cô bé bên người đã tò mò mà chạy vào trong, tò mò nhìn cái máy ngay cạnh cửa ra vào.Nghĩ đến ngày lễ thì không khí cũng rất quan trọng, Tư Cảnh Lâm cuối cùng vẫn quyết định cứ ở chỗ này đi.
Anh nhấc chân đi đến bên cạnh cô bé, cùng cô nghiên cứu cái máy một hồi cái, vệ sĩ xa xa đi theo sau anh đã đổi xong một rổ tiền xu điện tử mang qua đây.
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận xong đưa tới trước mặt cô: "Muốn thử một chút không?"
Nguyễn Miên Man vừa thấy tiền xu trong rổ, còn tưởng rằng là xu 1 đồng, nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
"Em không biết chơi."
Cái máy trước mặt cô là một loại trò chơi đua xe kiểu karting, Tư Cảnh Lâm tuy rằng cũng chưa từng chơi, nhưng nhìn một lúc liền hiểu, bởi vậy nói: "Không sao, tới nơi này vốn dĩ chính là chơi cho vui mà."
Nói xong, anh trực tiếp cho tiền xu vào, sau đó hướng dẫn cô chơi như thế nào.
Anh cũng cho tiền xu vào rồi, Nguyễn Miên Man liền thử chơi, ngay từ đầu còn chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, không một hồi liền nhịn không được kêu lên: "A! Sắp đụng mất rồi!"
"Không có việc gì, quẹo hướng bên trái, đừng nóng vội, lần đầu tiên chơi được nha vậy đã rất tuyệt rồi, thử lại một lần, đúng rồi, chính là như vậy......"
Tư Cảnh Lâm kiên nhẫn hướng dẫn, sau khi cô thất bại một lần lại nhét đồng xu mới vào.
Khu trò chơi điện tử tuy rằng ầm ĩ, nhưng hai người bọn họ có giá trị nhan sắc cao như vậy làm người tiến vào, cũng phải nhìn một lúc.Đặc biệt có cô gái nhìn thấy bạn trai nhà người ta lớn lên đẹp trai như vậy, thanh âm cũng dễ nghe, khí chất tốt còn chưa tính, còn có kiên nhẫn, đối lập bạn trai bên người mình còn muốn cướp xu để chơi, cảm thấy thật là không có so sánh không có thương đau.
"Anh nhìn xem bạn trai người ta, không cần anh giống người ta, tốt xấu cũng đừng luôn là đoạt máy của em!"
"Nếu em cũng ôn nhu như bạn gái nhà người ta, hà tất anh phải tranh với em."
"Em thấy có anh bị ngứa da thiếu đánh!"
"Ai u ai u, đừng véo anh, cho em chơi, cho em chơi còn không được sao!"
Nguyễn Miên Man cũng không nghe được thanh âm ầm ĩ cách đó không xa liên quan gì tới mình, đang cùng Tư Cảnh Lâm tìm những trò chơi khác cảm thấy hứng thú để chơi.
Không khí trong khu trò chơi điện tử rất dễ cảm nhiễm người ta, Nguyễn Miên Man chơi xong một trò chơi, Tư Cảnh Lâm nhặt thêm xu trò chơi đưa cho cô, còn chủ động thử trước mấy trò chơi cảm thấy hứng thú.
Lúc này, cô tới trờ chơi bóng rổ nhét xun vào, mười mấy trái cũng chưa trúng rổ, liền không cảm thấy hứng thú nữa.Bất quá mới vừa rồi nhét rất nhiều xu, còn dư lại không ít thời gian, không chơi lại có chút lãng phí.
Tư Cảnh Lâm nhìn ra, đem rổ đựng xu trò chơi đưa cho cô, lại đem áo khoác cởi ra.
"Anh giúp em." Thấy anh muốn chơi, Nguyễn Miên Man duỗi tay tiếp nhận áo khoác bước sang bên cạnh một bước.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô bé cầm áo khoác của mình bên cạnh, cầm lấy một quả bóng ném nhẹ một cái, trực tiếp rơi vào trong rổ.
"Oa! Trúng!" Nguyễn Miên Man vỗ tay nói.
Tư Cảnh Lâm mỉm cười nhìn cô bé còn kϊƈɦ động hơn cả mình, bắt đầu một quả tiếp một quả liên tục ném không ngừng, mỗi một quả bóng đều thành công rơi vào trong rổ.
"Anh Cảnh Lâm thật là lợi hại." Nguyễn Miên Man thấy anh thế nhưng bách phát bách trúng, vỗ tay không ngừng.
Tuy rằng đối với người chơi bóng rổ mà nói, loại khoảng cách ném bóng này thật sự chính là trò chơi mà thôi, nhưng anh có thể tùy ý ném trúng, tốc độ cũng nhanh như vậy đầu, xác thật rất lợi hại, làm người xung quanh nhịn không được vậy lại xem.
"Trời ạ! Đẹp trai quá!"
"Trêи đời thật sự có nam thần như vậy!"
"Má ơi, vai rộng eo thon chân dài, đúng "gu" tớ!"
"Tớ cũng thế! Anh ấy là bạn trai của tớ thì tốt a!"
Nguyễn Miên Man ngay từ đầu chỉ chú ý tới người đang ném bóng, cảm thấy anh thoạt nhìn quả thực làm người ta không rời được mắt.
Chờ nghe được từ xung quanh truyền đến mấy giọng nữ nhỏ vụn, nhịn không được quay đầu, thấy không biết từ khi nào xung quanh đã vây lại nhiều người như vậy, còn có rất nhiều cô gái nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt, mày không tự giác nhăn lại.
Tư Cảnh Lâm hưởng thụ chính là ánh mắt chuyên chú của cô mà không phải trò chơi này, phát hiện biểu tình của cô có biến hóa, dừng tay nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
"Anh có mệt không? Chúng ta đi nghỉ ngơi một lúc đi?" Không muốn ngốc ở đây để anh bị người ta nhìn chằm chằm, Nguyễn Miên Man liền nói.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, tiếp nhận áo khoác vắt trêи cánh tay, mang theo nàng cô từ khu trò chơi bóng rổ rời đi.
"Sao lại không vui?" Thấy cô có vẻ hơi buồn trực tiếp từ khu trò chơi điện tử đi ra, Tư Cảnh Lâm nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời duỗi tay nắm cái cánh nhỏ trêи mũ cô.
"Có ạ?"
Nguyễn Miên Man ngửa đầu nhìn về phía anh, từ trong ánh mắt anh nhìn thấy lông mày mình đang nhíu lại, trong lòng ngây ngốc một giây, ngay sau đó tìm lý do: "Đại khái là bên trong quá bí bách."
Bên trong người nhiều, xác thật có chút bí bách, Tư Cảnh Lâm thấy gương mặt cô có chút đỏ, quan tâm nói: "Em có chỗ nào không thoải mái?"
Nguyễn Miên Man lắc đầu: "Không có, ra ngoài thì tốt rồi."
Tư Cảnh Lâm yên lòng, thấy phía trước có tiệm trà sữa, dứt khoát mang cô đi vào nghỉ ngơi.Khu trò chơi điện tử đúng là nơi giết thời gian, từ bên trong ra tới lại ở tiệm trà sữa ngồi xuống, đã hơn 4 giờ chiều sắp tới 5 giờ.
Từ tiệm trà sữa ra ngoài, Tư Cảnh Lâm vốn đang muốn mang cô đi chỗ khác chơi, hoặc là đi dạo phố, cô lại cảm thấy thời gian đã không còn sớm, muốn về nhà.Tư Cảnh Lâm thấy vậy, liền nói tài xế lái xe tới hẻm Hồ Lô.
Nguyễn Miên Man nghĩ giữa trưa anh đã mời mình ăn cơm, liền giữ anh ở lại ăn cơm chiều.Đã sớm sắp xếp công việc để giữ toàn bộ thời gian buổi chiều cho cô, Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, xe ngừng ở cửa, xách theo quà tặng cùng đồ ăn vặt chuẩn bị cho cô từ cốp xe lấy ra, cùng cô vào trong tiệm.
Xe sở dĩ trực tiếp tiến vào, là bởi vì lúc trở về đột nhiên trời mưa.Nguyễn Miên Man xuống xe trước, thuận miệng mời tài xế cùng vào trong tiệm tránh mưa thuận tiện ăn bữa tối.
Tài xế mỗi ngày đưa tiên sinh nhà mình tới đây, nhiều ít đoán ra chút tâm tư của anh, tự nhiên sẽ không lưu lại làm bóng đèn.
"Hôm nay thật là kỳ quái, buổi sáng còn rất nóng, thế nhưng giờ lại mưa." Nguyễn Miên Man mở cửa cùng anh tiến vào, thấy bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, nhịn không được nói.
Ở bên cô, chính là mưa rền gió dữ cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của Tư Cảnh Lâm, càng đừng nói cơn mưa này cũng không tính là đặc biệt lớn.
Tư Cảnh Lâm trấn an cô hai câu, cầm lấy bộ búp bê Barbie trêи bàn nói: "Còn sớm, em muốn chơi một chút lại đi nấu cơm không?"
Mới uống qua trà sữa ăn xong bánh kem, Nguyễn Miên Man cũng không đói, phỏng chừng anh cũng không khắc lắm, bởi vậy gật đầu: "Được ạ."
Nguyễn Miên Man cầm búp bê Barbie bên trong ra, lấy mô hình bắt đầu ghép thành biệt thự.Tư Cảnh Lâm an tĩnh mà nhìn cô chơi, ngẫu nhiên thấy cô lắp sai thì nhắc nhở một câu, trong mắt lộ ra ôn nhu vô hạn.
"Ai nha, Quả Quýt Nhỏ em không cần gây sự!" Mèo béo vỗn dĩ ngủ ở trêи lầu không biết khi nào chạy xuống dưới, nhìn đồ vật trêи bàn màu sắc rực rỡ thì rất tò mò, thường thường duỗi một chút móng vuốt, Nguyễn Miên Man nhìn về phía nó thì bày ra bộ dạng vô tội, cô thu hồi ánh mắt một lát lại bắt đầu nhịn không được duỗi móng vuốt ra.
"Nó hiện tại thật là càng ngày càng nghịch!"
Thấy nó lại lần nữa duỗi móng vuốt ra, Nguyễn Miên Man nhịn không được nói với người bên cạnh, mang theo vài phần cáo trạng.
Tư Cảnh Lâm rất vui lòng dạy dỗ con mèo này một chút, nhưng biết cô nói là nói như vậy, khẳng định luyến tiếc, bởi vậy nói: "Bản tính của mèo chính là rất hiếu kỳ."
"Đúng vậy, em thấy trêи mạng có mèo con, đáng yêu thì đáng yêu, nghịch ngợm lên cũng là rất nghịch, thế nhưng cố ý đem đồ vật đầy xuống mặt đất, còn cào khăn giấy chơi, như vậy xem ra, Quả Quýt Nhỏ còn tính là ngoan." Nguyễn Miên Man một bên nói, một bên ghép nóc cho biệt thự.
"Mieo ô ~"
Cũng không biết mèo béo có phải nghe ra cô đnag khen nó hay không, bỗng nhiên từ trêи bàn nhảy đến đùi cô, cũng không gây sự, mà là bắt lấy cái đuôi của mình chơi.
Thiếu nó gây sự, Nguyễn Miên Man thực mau đem toàn bộ biệt thự lắp xong, thưởng thức xong nói: "Ngôi nhà này thật quá xinh đẹp."
Toàn bộ biệt thự đều là phấn phấn nộn nộn, bao gồm bàn nhỏ, giường nhỏ, ngăn tủ nhỏ bên trong, tâm hồn thiếu nữ ngập tràn.
"Em thích......" Tư Cảnh Lâm định nói về sau nhà bọn họ có thể bố trí thành như vậy, nhưng mà lời này hiện tại nói còn quá sớm, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Ghép xong biệt thự, bên ngoài mưa đã tạnh, trời cũng tốt đi.
Nguyễn Miên Man buông mèo đem đèn mở ra sau hỏi: "Anh Cảnh Lâm muốn ăn cái gì?"
"Cũng không quá đói bụng, làm món gì đơn giản là được." Tư Cảnh Lâm không muốn cô quá mệt mỏi, bởi vậy nói.
"Vậy ăn mì được không ạ?" Mưa đã tạnh, nhiệt độ cũng giảm không ít, Nguyễn Miên Man cảm thấy lúc này ăn một chén mì nước nóng hổi thật ra không tồi.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, đứng dậy cùng cô tiến vào phòng bếp.Nguyễn Miên Man trước đem bột mì nhào tốt, xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra một con cá hoa vàng.
Ở bên cạnh bồn rửa rau Tư Cảnh Lâm nhìn thấy cô lấy ra con cá, khóe môi không tự giác giơ lên.Nguyễn Miên Man đem cá hoa vàng lấy ra, nhìn đến tủ lạnh còn có cá hố người khác tặng, cô ngẩng đầu nói: "Anh ăn cá hố không?"
Tư Cảnh Lâm gật đầu: "Ăn."
"Vậy em nấu thêm một món cá hố." Nguyễn Miên Man nói xong, nổi lửa đổ dầu vào trong nồi.Trước đem cá hoa vàng chiên xong để vào đĩa, sau đó đem cá hố cắt khối, chiên một lần. . TruyenHD
Chiên xong để nguội, đem thịt cá hoa vàng gỡ xuống đặt bên cạnh, đem xương cá lấy ra ninh nước canh.
Tư Cảnh Lâm rửa xong đồ ăn liền không có chuyện gì, dựa vào một bên an tĩnh mà chăm chú ngắm cô.
Cục bột ở trong tay cô, thực mau bị lôi kéo thành sợi mì thon dài, từng sợi mì ở trong đôi tay cô run rẩy, nhìn thơi cũng thấy sự dẻo dai.Trêи bếp, một bên đang nổi lửa, đang ninh canh cá, mùi hương tươi ngon bay ra, dưới sắc màu ấm của ánh đèn phòng bếp càng thêm vài phần ấm áp.
Mì sợi đã làm tốt, Nguyễn Miên Man không lập tức nấu, mà là mở lửa của cái bếp bên cạnh, bắt đầu làm cá hố.Cá hố đã chiên qua để vào trong nồi, thêm hành, gừng, tỏi, ớt đỏ...... nước tương nguyên liệu nấu ăn cùng lượng nước vừa phải, đậy lắp lại bắt đầu nấu.
Cá hố nấu nhừ, Nguyễn Miên Man đem nồi canh đã ngao thành màu trắng lọc ra, bắt đầu đổ nước canh vào trong nồi nấu mì.Mì nấu xong, phân biệt múc ra hai chén canh cá, mặt trêи xếp thịt cá hoa vàng cùng rau xanh, canh cá màu trắng, thịt cá vàng ruộm, rau xanh xanh biếc, thoạt nhìn thập phần mê người.Mì xong, cá hố cũng nấu không sai biệt lắm, chô thêm chút muối cùng gia vị liền có thể trực tiếp ra nồi.
Cá hố bị màu canh nhuộm thành màu đỏ đặt trong đĩa sứ trắng đặt lên bàn, hương khí bốn phía, làm người ta rất muốn ăn.Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi nghe mùi hương liền cảm thấy có chút đói bụng, lúc này mì cá cùng cá hố đều ra nồi, càng thêm đói bụng.
Nguyễn Miên Man lại thuận tay làm đĩa nộm dưa chuột, quay đầu lại nói: "Được rồi, có thể ăn cơm chiều."
Lúc này cũng không phải lần đầu tiên cô gọi anh ăn cơm, nhưng mỗi lần nghe được, Tư Cảnh Lâm đều có loại cảm giác sung sướиɠ cùng ấm áp không thể nói thành lời.
Anh tiến lên hai bước, đi lên phía trước cô đem khay đựng mì cá cùng cá hố hương khí bốn phía bưng lên, nện bước vững vàng mà đi ra ngoài.
Mèo béo ngồi xổm ở cửa phòng bếp theo bản năng đi theo anh vài bước, ngay sau đó lại quay trở về hướng về phía trong bếp kêu "Mieo mieo"."Yên tâm, không có quên phần của em." Dùng thịt cá, tôm bóc vỏ cùng thịt bò băm nát chưng thành cơm mèo, mới vừa rồi Nguyễn Miên Man đã lấy một phần từ trong nồi hấp lấy, lúc này sờ sờ, xác định đã không còn nóng, bưng lên đi ra ngoài.
Hôm nay là Tết thiếu nhi, bên trong người mang theo trẻ con đặc biệt nhiều.Tư Cảnh Lâm nhìn thấy nhiều người như vậy, thật ra có chút do dự, nghĩ hay là đổi một chỗ khác, bao hết cả khu rồi mang cô qua chơi.
Nhưng mà, canh còn chưa có nghĩ xong, liền thấy cô bé bên người đã tò mò mà chạy vào trong, tò mò nhìn cái máy ngay cạnh cửa ra vào.Nghĩ đến ngày lễ thì không khí cũng rất quan trọng, Tư Cảnh Lâm cuối cùng vẫn quyết định cứ ở chỗ này đi.
Anh nhấc chân đi đến bên cạnh cô bé, cùng cô nghiên cứu cái máy một hồi cái, vệ sĩ xa xa đi theo sau anh đã đổi xong một rổ tiền xu điện tử mang qua đây.
Tư Cảnh Lâm tiếp nhận xong đưa tới trước mặt cô: "Muốn thử một chút không?"
Nguyễn Miên Man vừa thấy tiền xu trong rổ, còn tưởng rằng là xu 1 đồng, nhìn kỹ mới phát hiện không phải.
"Em không biết chơi."
Cái máy trước mặt cô là một loại trò chơi đua xe kiểu karting, Tư Cảnh Lâm tuy rằng cũng chưa từng chơi, nhưng nhìn một lúc liền hiểu, bởi vậy nói: "Không sao, tới nơi này vốn dĩ chính là chơi cho vui mà."
Nói xong, anh trực tiếp cho tiền xu vào, sau đó hướng dẫn cô chơi như thế nào.
Anh cũng cho tiền xu vào rồi, Nguyễn Miên Man liền thử chơi, ngay từ đầu còn chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, không một hồi liền nhịn không được kêu lên: "A! Sắp đụng mất rồi!"
"Không có việc gì, quẹo hướng bên trái, đừng nóng vội, lần đầu tiên chơi được nha vậy đã rất tuyệt rồi, thử lại một lần, đúng rồi, chính là như vậy......"
Tư Cảnh Lâm kiên nhẫn hướng dẫn, sau khi cô thất bại một lần lại nhét đồng xu mới vào.
Khu trò chơi điện tử tuy rằng ầm ĩ, nhưng hai người bọn họ có giá trị nhan sắc cao như vậy làm người tiến vào, cũng phải nhìn một lúc.Đặc biệt có cô gái nhìn thấy bạn trai nhà người ta lớn lên đẹp trai như vậy, thanh âm cũng dễ nghe, khí chất tốt còn chưa tính, còn có kiên nhẫn, đối lập bạn trai bên người mình còn muốn cướp xu để chơi, cảm thấy thật là không có so sánh không có thương đau.
"Anh nhìn xem bạn trai người ta, không cần anh giống người ta, tốt xấu cũng đừng luôn là đoạt máy của em!"
"Nếu em cũng ôn nhu như bạn gái nhà người ta, hà tất anh phải tranh với em."
"Em thấy có anh bị ngứa da thiếu đánh!"
"Ai u ai u, đừng véo anh, cho em chơi, cho em chơi còn không được sao!"
Nguyễn Miên Man cũng không nghe được thanh âm ầm ĩ cách đó không xa liên quan gì tới mình, đang cùng Tư Cảnh Lâm tìm những trò chơi khác cảm thấy hứng thú để chơi.
Không khí trong khu trò chơi điện tử rất dễ cảm nhiễm người ta, Nguyễn Miên Man chơi xong một trò chơi, Tư Cảnh Lâm nhặt thêm xu trò chơi đưa cho cô, còn chủ động thử trước mấy trò chơi cảm thấy hứng thú.
Lúc này, cô tới trờ chơi bóng rổ nhét xun vào, mười mấy trái cũng chưa trúng rổ, liền không cảm thấy hứng thú nữa.Bất quá mới vừa rồi nhét rất nhiều xu, còn dư lại không ít thời gian, không chơi lại có chút lãng phí.
Tư Cảnh Lâm nhìn ra, đem rổ đựng xu trò chơi đưa cho cô, lại đem áo khoác cởi ra.
"Anh giúp em." Thấy anh muốn chơi, Nguyễn Miên Man duỗi tay tiếp nhận áo khoác bước sang bên cạnh một bước.
Tư Cảnh Lâm nhìn cô bé cầm áo khoác của mình bên cạnh, cầm lấy một quả bóng ném nhẹ một cái, trực tiếp rơi vào trong rổ.
"Oa! Trúng!" Nguyễn Miên Man vỗ tay nói.
Tư Cảnh Lâm mỉm cười nhìn cô bé còn kϊƈɦ động hơn cả mình, bắt đầu một quả tiếp một quả liên tục ném không ngừng, mỗi một quả bóng đều thành công rơi vào trong rổ.
"Anh Cảnh Lâm thật là lợi hại." Nguyễn Miên Man thấy anh thế nhưng bách phát bách trúng, vỗ tay không ngừng.
Tuy rằng đối với người chơi bóng rổ mà nói, loại khoảng cách ném bóng này thật sự chính là trò chơi mà thôi, nhưng anh có thể tùy ý ném trúng, tốc độ cũng nhanh như vậy đầu, xác thật rất lợi hại, làm người xung quanh nhịn không được vậy lại xem.
"Trời ạ! Đẹp trai quá!"
"Trêи đời thật sự có nam thần như vậy!"
"Má ơi, vai rộng eo thon chân dài, đúng "gu" tớ!"
"Tớ cũng thế! Anh ấy là bạn trai của tớ thì tốt a!"
Nguyễn Miên Man ngay từ đầu chỉ chú ý tới người đang ném bóng, cảm thấy anh thoạt nhìn quả thực làm người ta không rời được mắt.
Chờ nghe được từ xung quanh truyền đến mấy giọng nữ nhỏ vụn, nhịn không được quay đầu, thấy không biết từ khi nào xung quanh đã vây lại nhiều người như vậy, còn có rất nhiều cô gái nhìn anh chằm chằm, không chớp mắt, mày không tự giác nhăn lại.
Tư Cảnh Lâm hưởng thụ chính là ánh mắt chuyên chú của cô mà không phải trò chơi này, phát hiện biểu tình của cô có biến hóa, dừng tay nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
"Anh có mệt không? Chúng ta đi nghỉ ngơi một lúc đi?" Không muốn ngốc ở đây để anh bị người ta nhìn chằm chằm, Nguyễn Miên Man liền nói.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, tiếp nhận áo khoác vắt trêи cánh tay, mang theo nàng cô từ khu trò chơi bóng rổ rời đi.
"Sao lại không vui?" Thấy cô có vẻ hơi buồn trực tiếp từ khu trò chơi điện tử đi ra, Tư Cảnh Lâm nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời duỗi tay nắm cái cánh nhỏ trêи mũ cô.
"Có ạ?"
Nguyễn Miên Man ngửa đầu nhìn về phía anh, từ trong ánh mắt anh nhìn thấy lông mày mình đang nhíu lại, trong lòng ngây ngốc một giây, ngay sau đó tìm lý do: "Đại khái là bên trong quá bí bách."
Bên trong người nhiều, xác thật có chút bí bách, Tư Cảnh Lâm thấy gương mặt cô có chút đỏ, quan tâm nói: "Em có chỗ nào không thoải mái?"
Nguyễn Miên Man lắc đầu: "Không có, ra ngoài thì tốt rồi."
Tư Cảnh Lâm yên lòng, thấy phía trước có tiệm trà sữa, dứt khoát mang cô đi vào nghỉ ngơi.Khu trò chơi điện tử đúng là nơi giết thời gian, từ bên trong ra tới lại ở tiệm trà sữa ngồi xuống, đã hơn 4 giờ chiều sắp tới 5 giờ.
Từ tiệm trà sữa ra ngoài, Tư Cảnh Lâm vốn đang muốn mang cô đi chỗ khác chơi, hoặc là đi dạo phố, cô lại cảm thấy thời gian đã không còn sớm, muốn về nhà.Tư Cảnh Lâm thấy vậy, liền nói tài xế lái xe tới hẻm Hồ Lô.
Nguyễn Miên Man nghĩ giữa trưa anh đã mời mình ăn cơm, liền giữ anh ở lại ăn cơm chiều.Đã sớm sắp xếp công việc để giữ toàn bộ thời gian buổi chiều cho cô, Tư Cảnh Lâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, xe ngừng ở cửa, xách theo quà tặng cùng đồ ăn vặt chuẩn bị cho cô từ cốp xe lấy ra, cùng cô vào trong tiệm.
Xe sở dĩ trực tiếp tiến vào, là bởi vì lúc trở về đột nhiên trời mưa.Nguyễn Miên Man xuống xe trước, thuận miệng mời tài xế cùng vào trong tiệm tránh mưa thuận tiện ăn bữa tối.
Tài xế mỗi ngày đưa tiên sinh nhà mình tới đây, nhiều ít đoán ra chút tâm tư của anh, tự nhiên sẽ không lưu lại làm bóng đèn.
"Hôm nay thật là kỳ quái, buổi sáng còn rất nóng, thế nhưng giờ lại mưa." Nguyễn Miên Man mở cửa cùng anh tiến vào, thấy bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, nhịn không được nói.
Ở bên cô, chính là mưa rền gió dữ cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của Tư Cảnh Lâm, càng đừng nói cơn mưa này cũng không tính là đặc biệt lớn.
Tư Cảnh Lâm trấn an cô hai câu, cầm lấy bộ búp bê Barbie trêи bàn nói: "Còn sớm, em muốn chơi một chút lại đi nấu cơm không?"
Mới uống qua trà sữa ăn xong bánh kem, Nguyễn Miên Man cũng không đói, phỏng chừng anh cũng không khắc lắm, bởi vậy gật đầu: "Được ạ."
Nguyễn Miên Man cầm búp bê Barbie bên trong ra, lấy mô hình bắt đầu ghép thành biệt thự.Tư Cảnh Lâm an tĩnh mà nhìn cô chơi, ngẫu nhiên thấy cô lắp sai thì nhắc nhở một câu, trong mắt lộ ra ôn nhu vô hạn.
"Ai nha, Quả Quýt Nhỏ em không cần gây sự!" Mèo béo vỗn dĩ ngủ ở trêи lầu không biết khi nào chạy xuống dưới, nhìn đồ vật trêи bàn màu sắc rực rỡ thì rất tò mò, thường thường duỗi một chút móng vuốt, Nguyễn Miên Man nhìn về phía nó thì bày ra bộ dạng vô tội, cô thu hồi ánh mắt một lát lại bắt đầu nhịn không được duỗi móng vuốt ra.
"Nó hiện tại thật là càng ngày càng nghịch!"
Thấy nó lại lần nữa duỗi móng vuốt ra, Nguyễn Miên Man nhịn không được nói với người bên cạnh, mang theo vài phần cáo trạng.
Tư Cảnh Lâm rất vui lòng dạy dỗ con mèo này một chút, nhưng biết cô nói là nói như vậy, khẳng định luyến tiếc, bởi vậy nói: "Bản tính của mèo chính là rất hiếu kỳ."
"Đúng vậy, em thấy trêи mạng có mèo con, đáng yêu thì đáng yêu, nghịch ngợm lên cũng là rất nghịch, thế nhưng cố ý đem đồ vật đầy xuống mặt đất, còn cào khăn giấy chơi, như vậy xem ra, Quả Quýt Nhỏ còn tính là ngoan." Nguyễn Miên Man một bên nói, một bên ghép nóc cho biệt thự.
"Mieo ô ~"
Cũng không biết mèo béo có phải nghe ra cô đnag khen nó hay không, bỗng nhiên từ trêи bàn nhảy đến đùi cô, cũng không gây sự, mà là bắt lấy cái đuôi của mình chơi.
Thiếu nó gây sự, Nguyễn Miên Man thực mau đem toàn bộ biệt thự lắp xong, thưởng thức xong nói: "Ngôi nhà này thật quá xinh đẹp."
Toàn bộ biệt thự đều là phấn phấn nộn nộn, bao gồm bàn nhỏ, giường nhỏ, ngăn tủ nhỏ bên trong, tâm hồn thiếu nữ ngập tràn.
"Em thích......" Tư Cảnh Lâm định nói về sau nhà bọn họ có thể bố trí thành như vậy, nhưng mà lời này hiện tại nói còn quá sớm, cuối cùng vẫn là không nói ra.
Ghép xong biệt thự, bên ngoài mưa đã tạnh, trời cũng tốt đi.
Nguyễn Miên Man buông mèo đem đèn mở ra sau hỏi: "Anh Cảnh Lâm muốn ăn cái gì?"
"Cũng không quá đói bụng, làm món gì đơn giản là được." Tư Cảnh Lâm không muốn cô quá mệt mỏi, bởi vậy nói.
"Vậy ăn mì được không ạ?" Mưa đã tạnh, nhiệt độ cũng giảm không ít, Nguyễn Miên Man cảm thấy lúc này ăn một chén mì nước nóng hổi thật ra không tồi.
Tư Cảnh Lâm gật đầu, đứng dậy cùng cô tiến vào phòng bếp.Nguyễn Miên Man trước đem bột mì nhào tốt, xoay người từ trong tủ lạnh lấy ra một con cá hoa vàng.
Ở bên cạnh bồn rửa rau Tư Cảnh Lâm nhìn thấy cô lấy ra con cá, khóe môi không tự giác giơ lên.Nguyễn Miên Man đem cá hoa vàng lấy ra, nhìn đến tủ lạnh còn có cá hố người khác tặng, cô ngẩng đầu nói: "Anh ăn cá hố không?"
Tư Cảnh Lâm gật đầu: "Ăn."
"Vậy em nấu thêm một món cá hố." Nguyễn Miên Man nói xong, nổi lửa đổ dầu vào trong nồi.Trước đem cá hoa vàng chiên xong để vào đĩa, sau đó đem cá hố cắt khối, chiên một lần. . TruyenHD
Chiên xong để nguội, đem thịt cá hoa vàng gỡ xuống đặt bên cạnh, đem xương cá lấy ra ninh nước canh.
Tư Cảnh Lâm rửa xong đồ ăn liền không có chuyện gì, dựa vào một bên an tĩnh mà chăm chú ngắm cô.
Cục bột ở trong tay cô, thực mau bị lôi kéo thành sợi mì thon dài, từng sợi mì ở trong đôi tay cô run rẩy, nhìn thơi cũng thấy sự dẻo dai.Trêи bếp, một bên đang nổi lửa, đang ninh canh cá, mùi hương tươi ngon bay ra, dưới sắc màu ấm của ánh đèn phòng bếp càng thêm vài phần ấm áp.
Mì sợi đã làm tốt, Nguyễn Miên Man không lập tức nấu, mà là mở lửa của cái bếp bên cạnh, bắt đầu làm cá hố.Cá hố đã chiên qua để vào trong nồi, thêm hành, gừng, tỏi, ớt đỏ...... nước tương nguyên liệu nấu ăn cùng lượng nước vừa phải, đậy lắp lại bắt đầu nấu.
Cá hố nấu nhừ, Nguyễn Miên Man đem nồi canh đã ngao thành màu trắng lọc ra, bắt đầu đổ nước canh vào trong nồi nấu mì.Mì nấu xong, phân biệt múc ra hai chén canh cá, mặt trêи xếp thịt cá hoa vàng cùng rau xanh, canh cá màu trắng, thịt cá vàng ruộm, rau xanh xanh biếc, thoạt nhìn thập phần mê người.Mì xong, cá hố cũng nấu không sai biệt lắm, chô thêm chút muối cùng gia vị liền có thể trực tiếp ra nồi.
Cá hố bị màu canh nhuộm thành màu đỏ đặt trong đĩa sứ trắng đặt lên bàn, hương khí bốn phía, làm người ta rất muốn ăn.Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi nghe mùi hương liền cảm thấy có chút đói bụng, lúc này mì cá cùng cá hố đều ra nồi, càng thêm đói bụng.
Nguyễn Miên Man lại thuận tay làm đĩa nộm dưa chuột, quay đầu lại nói: "Được rồi, có thể ăn cơm chiều."
Lúc này cũng không phải lần đầu tiên cô gọi anh ăn cơm, nhưng mỗi lần nghe được, Tư Cảnh Lâm đều có loại cảm giác sung sướиɠ cùng ấm áp không thể nói thành lời.
Anh tiến lên hai bước, đi lên phía trước cô đem khay đựng mì cá cùng cá hố hương khí bốn phía bưng lên, nện bước vững vàng mà đi ra ngoài.
Mèo béo ngồi xổm ở cửa phòng bếp theo bản năng đi theo anh vài bước, ngay sau đó lại quay trở về hướng về phía trong bếp kêu "Mieo mieo"."Yên tâm, không có quên phần của em." Dùng thịt cá, tôm bóc vỏ cùng thịt bò băm nát chưng thành cơm mèo, mới vừa rồi Nguyễn Miên Man đã lấy một phần từ trong nồi hấp lấy, lúc này sờ sờ, xác định đã không còn nóng, bưng lên đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook