Tiệm Cà Phê Hải Đăng
-
Chương 17: Bày tỏ
Sau ngày hôm đó, Ứng Thư Trừng đã nhiều ngày liền không ghé quán cà phê, Mộc Khê Ẩn cũng không đến căn hộ của anh để ôn bài. Dường như cả hai đều cảm thấy có gì đó vượt quá giới hạn, nên phải thu liễm.
Tình bạn, đặc biệt là tình bạn giữa nam và nữ phải có chừng có mực, đó là một điểm rất quan trọng.
Mộc Khê Ẩn không thể chắc liệu nhịp tim của mình có bình thường khi đối mặt với anh hay không, và cô cũng không biết anh đang nghĩ gì, vì vậy cứ dứt khoát để tránh bị nghi ngờ.
Thực ra tạm thời anh không xuất hiện cũng tốt. Kỳ thi tháng Tư không còn xa, bởi vậy cô nên tập trung ôn thi thay vì phân tâm. Lúc này, trước khi có khách vào, cô đọc kỹ tài liệu đề cương trong tay, nhanh chóng tiến vào trạng thái nghiêm túc.
Mộc Khê Ẩn nghiêm túc đến mức không kịp nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, khi tiếng “Xin chào” vang lên, cô ngẩng đầu thì thấy đó là Mâu Nhạc Ny, vị khách quen lâu ngày không đến.
Mâu Nhạc Ny đã quay trở lại làm việc sau khi xuất viện không lâu, giờ gương mặt cô ấy tròn trịa hơn xưa, môi đỏ răng trắng, trông rất ưa nhìn.
“Lâu rồi không gặp, cô muốn uống gì?” Mộc Khê Ẩn vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
“Hihi, tôi không đến đây để uống cà phê.” Mâu Nhạc Ny cười nói, “Tôi đến đây để nói với cô rằng Tiêu Thanh Ngang đã thuận lợi xuất viện vào đầu tuần trước. Thứ Năm tuần này là sinh nhật của anh ấy, tôi sẽ giúp Thanh Ngang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Bởi vì ở đây, anh ấy không có bạn bè nên tôi là người mời khách tới. Tiểu Mộc, tôi cũng không quên một người tốt như cô, cả anh chàng đẹp trai kia nữa, cô giúp tôi truyền lời, bảo anh ta đến dự tiệc sinh nhật cùng cô.”
Nhắc đến Ứng Thư Trừng, Mộc Khê Ẩn hơi xấu hổ, cô đành phải nói: “Anh ấy có khả năng không tới được, dạo này anh ấy bận lắm.”
“Vậy sao?” Mâu Nhạc Ny trợn tròn mắt, “Vậy thì quên anh ta đi, còn cô nhất định phải tới đó.”
“Tôi sẽ xem xét, nếu đến lúc đó có thời gian thì tôi sẽ đi.”
“Chắc chắn là có thời gian! Ăn bữa cơm trưa thôi mà, cô đừng có từ chối!” Mâu Nhạc Ny đột nhiên trở nên lo lắng, nhanh chóng tiến lại gần Mộc Khê Ẩn và nói ra một bí mật nhỏ, “Hôm đó tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, cô đến cổ vũ cho tôi nhé.”
“Oh?” Mộc Khê Ẩn hơi kinh ngạc.
Mâu Nhạc Ny hai tay chống cằm, trong mắt ngập ý cười, vui vẻ nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy mình và anh ấy đã hòa hợp, cũng như thấu hiểu lẫn nhau, tôi không muốn trì hoãn thêm nữa. Với lại chuyện tỏ tình này ai nói mà chả như nhau, cô nói đúng không?”
“Nếu đã xác định rằng cả hai đều thích đối phương thì ai nói cũng như nhau cả.” Mộc Khê Ẩn đồng ý.
“Ai nói không phải chứ?” Mâu Nhạc Ny hai mắt sáng như đèn pha, như thể nhìn thấy tri âm tri kỷ, “Tiểu Mộc, tôi biết cô có thể hiểu được tôi. Thế nhé, buổi trưa thứ Năm tuần này qua tham dự tiệc sinh nhật của Tiêu Thanh Ngang, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô sau.”
“Được, không thành vấn đề.”
Mâu Nhạc Ny nhảy nhót ra về. Mộc Khê Ẩn nghĩ đến thứ Năm là có thể chứng kiến hạnh phúc của cô ấy và Tiêu Thanh Ngang, cô cũng bắt đầu chờ mong.
*****
Chẳng bao lâu là đã đến ngày sinh nhật của Tiêu Thanh Ngang, Mộc Khê Ẩn đến tiệc sinh nhật như đã hẹn. Khi cô bước vào phòng được đặt trước trên tầng hai, thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ. Ở đây có Mâu Nhạc Ny, Tiêu Thanh Ngang, dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang cùng anh họ và chị dâu của Mâu Nhạc Ny. Ngoài ra còn có hai nữ đồng nghiệp của Mâu Nhạc Ny, mọi người đang chụp ảnh nhóm xung quanh một chiếc bánh gato sáu tầng.
“Tiểu Mộc, cô đến rồi!” Mâu Nhạc Ny đầu đeo băng đô Mickey, phấn khích chạy tới nắm lấy cánh tay Mộc Khê Ẩn, “Mau vào chụp ảnh chung nào!”
Mộc Khê Ẩn bị Mâu Nhạc Ny vội vàng kéo đi, đành phải đặt hộp quà nhỏ trên tay xuống trước.
Mọi người xúm xít bên chiếc bánh gato, cùng chụp ảnh tập thể.
“Được rồi, sau khi chụp ảnh xong thì chúng ta ngồi xuống đi! Để người phục vụ tạm thời giúp chúng ta dọn bánh sang một bên, mọi người dùng bữa trước đã!” Mâu Nhạc Ny nói như nữ chủ nhân, mời từng người vào chỗ.
Sau khi các món ăn được mang lên, Mâu Nhạc Ny đầu tiên nâng ly sâm panh lên kính Tiêu Thanh Ngang, cô cười nói: “Hãy chúc cho Tiêu Thanh Ngang đẹp trai nhất, tốt bụng nhất của chúng ta có một sinh nhật vui vẻ!”
Mọi người nâng ly chúc mừng thọ tinh, theo Mâu Nhạc Ny hát bài chúc mừng sinh nhật tới hai lần. Hát xong, Mâu Nhạc Ny nhanh chóng kéo quả bóng bay gắn trên đầu tường xuống, dùng cây kim đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng đâm xuyên qua nó, những mảnh ruy băng sặc sỡ trong quả bóng lần lượt rơi xuống chỉ trong nháy mắt, chúng vương trên tóc tai và quần áo của Tiêu Thanh Ngang, một hình ảnh rực rỡ sắc thái.
Tiêu Thanh Ngang đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn mọi người đã đến. Thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi có một sinh nhật như thế này, tôi thật sự rất vui. Ở đây tôi đặc biệt muốn cảm ơn Nhạc Ny, cảm ơn vì cô ấy đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi. Tôi biết cô ấy rất bận rộn vì việc này, Nhạc Ny đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi để làm cho tôi một chiếc bánh kem đẹp như vậy, thật sự cảm ơn cô ấy.”
Sau khi Tiêu Thanh Ngang nói xong, anh ta nhìn Mâu Nhạc Ny. Hai người nhìn nhau, Mâu Nhạc Ny phát giác trong đồng tử của anh chỉ phản chiếu cái bóng của mình, như thể đã khóa chặt bóng dáng cô.
“Đúng vậy, Nhạc Ny là một cô gái tốt, thời gian Ngang Ngang nằm viện hoàn toàn nhờ vào sự hỗ trợ của con bé.” Dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang nói thêm, “Có thể gặp được con bé là may mắn của Ngang Ngang.”
“Dì nói đúng.” Tiêu Thanh Ngang cười dịu dàng hơn, “Nhạc Ny là quý nhân của con.”
Trong nháy mắt, Mâu Nhạc Ny như bị ngôi sao đập trúng. Choáng váng vì sung sướng, cô cố gắng duy trì lại thế đứng ổn định, hít một hơi thật sâu rồi dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Thanh Ngang, dường như cô đã hạ quyết tâm.
“Sao thế?” Tiêu Thanh Ngang hỏi.
“Hôm nay em còn chuẩn bị một món quà, em không đợi được nữa, bây giờ sẽ tặng ngay cho anh.” Mâu Nhạc Ny kích động, “Chúng ta qua bên đó đi, ở đó không gian rộng rãi hơn.”
Vì thế Tiêu Thanh Ngang đi theo Mâu Nhạc Ny sang bên kia, nghe lời chỉ dẫn của cô rồi đứng yên, phối hợp theo tất cả những gì cô nói.
Mâu Nhạc Ny đứng đối diện với Tiêu Thanh Ngang, từ từ rút lại nụ cười, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc trong khoảnh khắc. Ngay khi mọi người đang đoán xem cô sẽ mang ra món quà gì, lại nghe thấy một tiếng “bịch”, cô đột ngột quỳ một chân xuống hướng về phía Tiêu Thanh Ngang.
Từ góc nhìn của Mộc Khê Ẩn có thể thấy, Mâu Nhạc Ny chậm rãi lấy ra một vật lấp lánh từ trong túi áo khoác, dâng lên bằng hai tay, cô nhìn chằm chằm vào người mình yêu, nói từng chữ đầy thành kính: “Tiêu Thanh Ngang, em yêu anh. Nếu như anh bằng lòng, thì làm ơn chấp nhận chiếc nhẫn này, trên đó có khắc tên của anh.”
Trong giây lát, tất cả mọi người đều sửng sốt, cho đến khi anh họ của Mâu Nhạc Ny nhảy ra phá tan bầu không khí băng giá, nghiêm nghị nói với cô: “Ny Ny em đang làm trò gì vậy? Còn không mau đứng lên? Tất cả mọi người đều đang nhìn em đó!”
“Em biết mọi người đang nhìn em.” Mâu Nhạc Ny nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Ngang, một vệt đỏ như ráng chiều lan từ trán xuống cổ, “Tất nhiên em cũng biết mình đang cầu xin điều gì.”
Anh họ giận dữ, mặc kệ chị dâu lôi kéo, anh bước đến, chuẩn bị kéo cô em của mình đứng dậy.
“Chờ đã, anh của Nhạc Ny!” Dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang cũng bị hù bởi hành động hoang đường của Mâu Nhạc Ny. Nhưng sau khi được lời nói của anh họ cô đánh thức, bà nhanh chóng khuyên can, “Tôi nghĩ để Ngang Ngang tự mình xử lý thì tốt hơn.”
Anh họ khựng lại bước chân, nhíu mày nhìn đôi nam nữ như bị đặt sai vị trí, cố kìm nén sóng triều đang trào dâng trong lòng, cánh tay cứng đờ rũ xuống.
Mâu Nhạc Ny quỳ chưa đầy một phút mà tưởng như cả thế kỷ vậy. Cô nhìn thấy tất cả các loại cảm xúc nhanh chóng biến mất từ đôi mắt đen của Tiêu Thanh Ngang: sốc, hoảng hốt, choáng váng, suy nghĩ, chần chừ, không đành lòng, v.v. Cuối cùng, một bộ phận trên cơ thể cô như quả bóng bị đâm thủng, thoát hơi một cách cấp tốc rồi rơi tuột xuống nền bê tông lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ảo giác bay bổng lâng lâng.
Cô đột nhiên cảm thấy đây là Tiêu Thanh Ngang mà mình quen biết sao? Tại sao cảm giác lại không giống? Mâu Nhạc Ny cúi đầu, cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực.
Một phút sau, Tiêu Thanh Ngang vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Mâu Nhạc Ny, anh ta bỏ vào túi, rồi nắm chặt lấy đôi bàn tay vốn đã lạnh lẽo của người con gái ấy, kéo cô lên.
“Chiếc nhẫn là quà sinh nhật sao? Tôi thật sự bị cảm động rồi, không ngờ em lại tặng tôi một món quà đắt tiền như vậy. Tôi hứa với em, sẽ nâng niu trân trọng tấm lòng của em. Giờ thì chúng ta ăn cơm trước nhé, có được không?” Nụ cười của Tiêu Thanh Ngang càng dịu dàng như nước, gần như thành thương xót.
Ngay cả người không có kinh nghiệm yêu đương như Mộc Khê Ẩn cũng biết câu trả lời cho câu chuyện này.
*****
Mấy ngày sau, Mộc Khê Ẩn liên tục gửi rất nhiều tin nhắn Wechat cho Mâu Nhạc Ny nhưng không nhận được hồi âm, điều đó khiến cô rất lo lắng. Cô hiểu sự kiện ngày hôm đó đã trở thành đả kích lớn với Mâu Nhạc Ny, trong lòng cô chỉ mong rằng Mâu Nhạc Ny sẽ không quá đau khổ vì nó.
Sau khi quán cà phê đóng cửa, Mộc Khê Ẩn bước ra khỏi cửa tiệm và bất ngờ nhìn thấy Ứng Thư Trừng đang đứng dựa vào hàng rào đối diện, bên chân là hai chai nước khoáng. Cô do dự rồi chầm chậm đi tới, nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đang đập nhanh khi cô bước đi.
“Chúng ta chạy một vòng chứ?” Giọng điệu của anh vẫn như mọi khi.
Mộc Khê Ẩn gật đầu, chậm rãi chạy cùng anh. Khi quay lại điểm xuất phát, Ứng Thư Trừng đưa cho cô một chai nước.
Mộc Khê Ẩn uống nước rồi đưa mắt nhìn anh, nhưng Ứng Thư Trừng không nói gì.
“Tôi đưa em về.” Anh nói.
Đêm đã khuya, xung quanh lại yên ắng. Hai người lúng ta lúng túng đi một đoạn đường, mấy lần Mộc Khê Ẩn định mở lời nhưng đành từ bỏ. Trong lúc cô đang xoắn xuýt, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng đen hỗn độn sau cái cây trước mặt. Trong bóng đêm, cô không phân biệt được là người hay thú, liền kéo góc áo của Ứng Thư Trừng mà không cần nghĩ ngợi, nói với vẻ căng thẳng: “Anh nhìn xem cái đó là gì?”
Ứng Thư Trừng nhìn một lát rồi đưa ra kết luận: “”Đó là một người.”
Mộc Khê Ẩn như thể không tin, kéo góc áo của Ứng Thư Trừng rồi chậm rãi đi theo anh. Đợi đến khi nhìn rõ, Mộc Khê Ẩn vẫn còn giật mình, người trông giống như con gấu Bắc Cực trong chiếc áo lông quá khổ, được quấn thành một quả bóng tròn hóa ra là Mâu Nhạc Ny.
Trong tay cầm lon bia rỗng, Mâu Nhạc Ny ngồi yên không nhúc nhích.
Mộc Khê Ẩn vội vàng hỏi cô ấy tại sao lại ở đây, sau đó nghe thấy tiếng trả lời buồn bã: “Lúc đầu tôi muốn đến quán cà phê, nhưng đi được nửa đường thì không bước nổi, vậy nên đành ngồi ở đây nghỉ ngơi.”
“Sao cô mặc nhiều vậy? Bây giờ đâu phải là mùa đông nữa.” Mộc Khê Ẩn nhìn chiếc áo lông nặng trịch của cô ấy.
“Tôi lạnh.” Mâu Nhạc Ny cúi đầu, tay cầm lấy chai bia.
“Muộn lắm rồi, tôi đưa cô về nhé.” Mộc Khê Ẩn đỡ Mâu Nhạc Ny dậy, dịu dàng hỏi.
Mâu Nhạc Ny loạng choạng đứng lên, sau khi nhìn rõ Ứng Thư Trừng, cô ấy nở nụ cười quyến rũ.
Cũng may là chỗ ở của Mâu Nhạc Ny cách quán cà phê không xa, họ đi bộ hai mươi phút là đến cổng khu nhà. Rắc rối là Mâu Nhạc Ny không muốn về, cô ấy cứ như con thú nằm bất động trên ghế nghỉ ở tầng một.
“Cô có tâm sự phải không? Có thể kể cho tôi được không?” Mộc Khê Ẩn hỏi cô ấy.
“Chẳng phải cô đã nhìn ra rồi sao? Anh ấy không yêu tôi.” Giọng nói của Mâu Nhạc Ny cứ bình bình, không chút cảm xúc, “Trái tim tôi như bị dao cắt, tôi thậm chí còn nghĩ đến cái chết, nhưng lại không chết được. Vì vậy tôi chỉ còn cách sống tiếp.”
Mộc Khê Ẩn nhìn vào đôi mắt của Mâu Nhạc Ny, quả thực chúng như hai viên đá đông cứng.
“Chị dâu nói rằng có khả năng tôi bị điên, khuyên anh họ nên đưa tôi đến khoa tâm thần, tôi đã nghe thấy qua cửa.” Mâu Nhạc Ny bình tĩnh nói, “Điên thì sao chứ? Tôi cũng đâu hại đến ai, tại sao phải đi gặp bác sĩ, tại sao phải uống thuốc?”
Nghe những lời đó, Mộc Khê Ẩn khẽ liếc nhìn Ứng Thư Trừng, thấy anh đã ngồi yên lặng trên chiếc ghế đối diện với Mâu Nhạc Ny.
Một lát sau, Mâu Nhạc Ny đờ đẫn ngẩng mặt lên, trong lúc mơ màng lại thấy Ứng Thư Trừng ở phía đối diện, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh chìm vào sự tưởng tượng của bản thân, cô hỏi: “Tại sao lại từ chối tôi? Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?”
Mộc Khê Ẩn nhận ra Mâu Nhạc Ny bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
Nào ngờ Ứng Thư Trừng lại trả lời cô ấy: “Ai mà chưa bị từ chối chứ?”
Mâu Nhạc Ny đưa tay ra khỏi ống tay áo béo của mình, dụi dụi mắt, tiếp tục nói chuyện với Ứng Thư Trừng: “Sao người như anh lại có kinh nghiệm bị từ chối cơ chứ? Chắc chắn anh đã được chúng tinh phủng nguyệt* từ khi còn nhỏ.”*chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)“Đấy là cô nghĩ vậy, nhưng đó không phải sự thật. Tôi đã bị từ chối cách đây khá lâu, đối phương chê tôi quá gầy, nhìn như cây cột tre, đứng cạnh sẽ khiến cô ta mất mặt.” Ứng Thư Trừng nói, “Lúc ấy ánh mắt cô ta nhìn tôi như nhìn một đống rác. Điều đó khiến tôi có ảo giác, cô ta ghét tôi đến mức chỉ hận tôi không biến mất ngay lập tức.”
“Có thật không?” Mâu Nhạc Ny vẻ mặt viết đầy chữ không tin.
“Giờ nghĩ lại tôi vẫn cho rằng đó là một cơn ác mộng, nhớ tới là thấy sợ hãi, nhưng chẳng mấy người có thể hiểu được.” Ứng Thư Trừng nói, “Cô lại càng không hiểu.”
Mâu Nhạc Ny ngồi dậy, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay che mắt, miệng bật ra tiếng khóc đứt quãng. Ngay sau đó, Mộc Khê Ẩn nghe thấy cô ấy lắp bắp nói: “Ai nói tôi không hiểu? Tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy. Hồi đó tôi rất béo, thân hình giống như một con gấu. Tôi thích một người bạn học của anh họ, tôi gọi anh ấy là anh, rất dựa dẫm vào anh ấy, thậm chí còn không biết tự lượng sức mình cho rằng anh ấy cũng thích mình. Vì thế tôi đã ghen tị khi biết có cô gái khác muốn tiếp cận anh ấy. Tôi đã trực tiếp tới tìm cô gái đó và nói rằng sau này anh ấy sẽ lấy tôi, bảo cô ta đừng ảo tưởng nữa. Ai ngờ khi biết chuyện, anh ấy rất tức giận, đến tận cửa mắng tôi, bắt tôi soi gương xem bản thân trông như thế nào, anh ấy còn nói trên người tôi có mùi hôi……….”
“Sau khi bị anh ta ghét bỏ thì cô đã làm gì?” Ứng Thư Trừng hỏi.
Mâu Nhạc Ny càng khóc nhiều hơn, vừa khóc vừa gắng gượng kể tiếp: “Sau đó tôi né tránh anh ta, cũng may là anh họ nhanh chóng cắt đứt với người bạn đó. Tôi bắt đầu điên cuồng giảm cân, từ 155 kg giảm xuống còn 105 kg, đến giữa chừng thì lại tăng trở lại. Tôi sợ mình sẽ tăng cân nên sau khi ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh móc cho nôn hết ra. Mỗi lần nôn tôi đều muốn chết. Ngoài ra, mỗi ngày tôi đều phải tắm, tôi không thể chịu được dù chỉ là chút mồ hôi. Vào mùa hè, tôi tắm trên bốn lần một ngày, không dừng được. Tôi phải mất bốn tháng mới từ bỏ được thói quen như cơn ác mộng này.”
“Tôi cũng từng rửa tay hàng chục lần trong một ngày, có khi hơn trăm lần. Từ trưa đến tối, tôi không làm gì khác ngoài việc rửa tay.” Ứng Thư Trừng nói: “Sau này tôi mới hiểu, bởi vì cô ta đã từng hất tay tôi ra, nên mới khiến tôi cảm thấy tay của mình rất bẩn.”
“Vậy về sau anh có bỏ được không?” Mâu Nhạc Ny nức nở hỏi.
“Về sau tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, chấm dứt hành vi sai trái này.” Ứng Thư Trừng nhìn Mâu Nhạc Ny, “Tôi không dũng cảm như cô, cô có thể tự mình từ bỏ.”
Mâu Nhạc Ny tiếp tục khóc, một lúc lâu sau cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại tôi cảm thấy mình sắp tái phát bệnh cũ, chị dâu bảo anh họ đưa tôi đi gặp bác sĩ. Nhưng tôi không có lòng tin, tôi không biết nó có ích gì không.”
“Từ kinh nghiệm của tôi, nó rất hữu ích.” Ứng Thư Trừng nói, “Có bệnh thì đừng né tránh, bệnh về tinh thần cũng giống vậy.”
Mâu Nhạc Ny thở hổn hển, từ từ cởi áo chiếc áo lông trên người rồi ném nó sang một bên. Cổ và mặt cô đầy mồ hôi, tuy tâm trạng của Mâu Nhạc Ny đã bình tĩnh lại một chút, nhưng cô bắt đầu nấc lên, phải một lúc sau mới dừng lại. Nhìn Ứng Thư Trừng, cô yếu ớt nói: “Xem ra chúng ta cũng có kinh nghiệm giống nhau. Nếu tiện anh có thể nói cho tôi biết lúc đó anh đã tìm ai thăm khám không? Tôi cũng muốn đi thử.”
Ứng Thư Trừng đứng dậy, mở điện thoại, tìm một dãy số rồi nói với Mâu Nhạc Ny: “Tôi giới thiệu cho cô một bác sĩ, anh ta là một người rất đáng tin cậy.”
Mâu Nhạc Ny nhận lấy số điện thoại, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn và từ từ đi lên nhà với chiếc áo lông dày cộm.
Khi đêm càng khuya, Ứng Thư Trừng đưa Mộc Khê Ẩn về. Trên đường đi, Mộc Khê Ẩn hỏi: “Những gì anh vừa nói là giả, đúng không? Anh chưa bao giờ bị ai từ chối.”
“Ờ.” Anh thừa nhận.
Mộc Khê Ẩn đã đoán ra điều đó từ lâu, biết anh bịa ra một câu chuyện “bị tổn thương vì tình”. Trước đây anh đã nhận ra Mâu Nhạc Ny vô cùng bài xích chuyện chữa trị tâm lý, anh hiểu rằng có thuyết phục cũng vô dụng. Không bằng dùng góc độ của người bệnh để nói vài câu, có khi lại kích thích được bộ não đã chết của Mâu Nhạc Ny.
“Mấy ngày nay em làm gì?” Anh đột nhiên chuyển chủ đề.
“Đi làm rồi tan tầm, đọc sách ôn bài, cũng như mọi khi thôi.”
Anh dừng lại, quay người nhìn cô, như thể có điều gì muốn nói với cô, điều này khiến Mộc Khê Ẩn có chút căng thẳng.
“Mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ về những gì em nói.” Anh chậm rãi nói, “Em đã nói với tôi rằng đừng đối xử quá tốt với em, em sợ mình sẽ không đền đáp được. Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến tôi thực chất cũng không cần em trả lại tôi bất cứ thứ gì.”
Đầu óc cô rối bời, cô không biết anh sẽ nói gì trước.
“Làm bạn với tôi, em không cần phải sợ. Về việc giữ khoảng cách mà em đã nói, theo tôi, điều đó là không cần thiết.” Anh thấp giọng, nói: “Cứ thuận theo tự nhiên, được không? Nếu nó xảy ra, chúng ta không cần phải cố gắng trốn tránh.”
Nói rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Mộc Khê Ẩn, anh tiếp tục: “Tôi thích cảm giác ở bên em. Nếu em muốn, chi bằng chúng ta hãy bắt đầu từ tình bạn.”
Mộc Khê Ẩn mở to mắt.
“Những gì cần nói thì tôi đã nói hết, em đồng ý chứ?”
“Tôi……….. tôi……….” Mộc Khê Ẩn không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng cô biết nếu bây giờ làm điện tâm đồ hiển thị nhịp tim của mình, nhất định nó sẽ có hình thù kỳ lạ, chẳng khác gì triệu chứng tim đập nhanh.
“Em căng thẳng à? Có phải là vì em cũng có chút thích tôi không?”
“Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, nói thật, tôi đang rất rối.”
“Em chỉ cần trả lời tôi một vấn đề.” Anh nhìn vào mắt cô, “Mấy ngày nay em có nghĩ về tôi không?”
“……….”
“Em có nhớ tôi không?”
“……….”
“Em không trả lời thì tôi coi như em đã đồng ý rồi.” Anh mở ngón tay đang cuộn lại của cô, nhìn nó rồi nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ em có chút thích tôi. Tôi có thể cảm nhận được, vì thế tôi mới nói trước.”
Mộc Khê Ẩn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhìn anh, nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Đúng vậy, mấy ngày nay tôi thường xuyên nghĩ về anh, nói cho cùng tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì. Nhưng tôi nghĩ anh nói không sai, có lẽ tôi có chút thích anh.”
HẾT CHƯƠNG 17
Lynn: Trai đẹp tấn công tốc độ tên lửa nha =))))))))))))))) thế này sao con gái người ta kịp từ chối anh:3
Tình bạn, đặc biệt là tình bạn giữa nam và nữ phải có chừng có mực, đó là một điểm rất quan trọng.
Mộc Khê Ẩn không thể chắc liệu nhịp tim của mình có bình thường khi đối mặt với anh hay không, và cô cũng không biết anh đang nghĩ gì, vì vậy cứ dứt khoát để tránh bị nghi ngờ.
Thực ra tạm thời anh không xuất hiện cũng tốt. Kỳ thi tháng Tư không còn xa, bởi vậy cô nên tập trung ôn thi thay vì phân tâm. Lúc này, trước khi có khách vào, cô đọc kỹ tài liệu đề cương trong tay, nhanh chóng tiến vào trạng thái nghiêm túc.
Mộc Khê Ẩn nghiêm túc đến mức không kịp nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, khi tiếng “Xin chào” vang lên, cô ngẩng đầu thì thấy đó là Mâu Nhạc Ny, vị khách quen lâu ngày không đến.
Mâu Nhạc Ny đã quay trở lại làm việc sau khi xuất viện không lâu, giờ gương mặt cô ấy tròn trịa hơn xưa, môi đỏ răng trắng, trông rất ưa nhìn.
“Lâu rồi không gặp, cô muốn uống gì?” Mộc Khê Ẩn vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
“Hihi, tôi không đến đây để uống cà phê.” Mâu Nhạc Ny cười nói, “Tôi đến đây để nói với cô rằng Tiêu Thanh Ngang đã thuận lợi xuất viện vào đầu tuần trước. Thứ Năm tuần này là sinh nhật của anh ấy, tôi sẽ giúp Thanh Ngang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Bởi vì ở đây, anh ấy không có bạn bè nên tôi là người mời khách tới. Tiểu Mộc, tôi cũng không quên một người tốt như cô, cả anh chàng đẹp trai kia nữa, cô giúp tôi truyền lời, bảo anh ta đến dự tiệc sinh nhật cùng cô.”
Nhắc đến Ứng Thư Trừng, Mộc Khê Ẩn hơi xấu hổ, cô đành phải nói: “Anh ấy có khả năng không tới được, dạo này anh ấy bận lắm.”
“Vậy sao?” Mâu Nhạc Ny trợn tròn mắt, “Vậy thì quên anh ta đi, còn cô nhất định phải tới đó.”
“Tôi sẽ xem xét, nếu đến lúc đó có thời gian thì tôi sẽ đi.”
“Chắc chắn là có thời gian! Ăn bữa cơm trưa thôi mà, cô đừng có từ chối!” Mâu Nhạc Ny đột nhiên trở nên lo lắng, nhanh chóng tiến lại gần Mộc Khê Ẩn và nói ra một bí mật nhỏ, “Hôm đó tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, cô đến cổ vũ cho tôi nhé.”
“Oh?” Mộc Khê Ẩn hơi kinh ngạc.
Mâu Nhạc Ny hai tay chống cằm, trong mắt ngập ý cười, vui vẻ nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cảm thấy mình và anh ấy đã hòa hợp, cũng như thấu hiểu lẫn nhau, tôi không muốn trì hoãn thêm nữa. Với lại chuyện tỏ tình này ai nói mà chả như nhau, cô nói đúng không?”
“Nếu đã xác định rằng cả hai đều thích đối phương thì ai nói cũng như nhau cả.” Mộc Khê Ẩn đồng ý.
“Ai nói không phải chứ?” Mâu Nhạc Ny hai mắt sáng như đèn pha, như thể nhìn thấy tri âm tri kỷ, “Tiểu Mộc, tôi biết cô có thể hiểu được tôi. Thế nhé, buổi trưa thứ Năm tuần này qua tham dự tiệc sinh nhật của Tiêu Thanh Ngang, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô sau.”
“Được, không thành vấn đề.”
Mâu Nhạc Ny nhảy nhót ra về. Mộc Khê Ẩn nghĩ đến thứ Năm là có thể chứng kiến hạnh phúc của cô ấy và Tiêu Thanh Ngang, cô cũng bắt đầu chờ mong.
*****
Chẳng bao lâu là đã đến ngày sinh nhật của Tiêu Thanh Ngang, Mộc Khê Ẩn đến tiệc sinh nhật như đã hẹn. Khi cô bước vào phòng được đặt trước trên tầng hai, thấy mọi người đều đã có mặt đông đủ. Ở đây có Mâu Nhạc Ny, Tiêu Thanh Ngang, dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang cùng anh họ và chị dâu của Mâu Nhạc Ny. Ngoài ra còn có hai nữ đồng nghiệp của Mâu Nhạc Ny, mọi người đang chụp ảnh nhóm xung quanh một chiếc bánh gato sáu tầng.
“Tiểu Mộc, cô đến rồi!” Mâu Nhạc Ny đầu đeo băng đô Mickey, phấn khích chạy tới nắm lấy cánh tay Mộc Khê Ẩn, “Mau vào chụp ảnh chung nào!”
Mộc Khê Ẩn bị Mâu Nhạc Ny vội vàng kéo đi, đành phải đặt hộp quà nhỏ trên tay xuống trước.
Mọi người xúm xít bên chiếc bánh gato, cùng chụp ảnh tập thể.
“Được rồi, sau khi chụp ảnh xong thì chúng ta ngồi xuống đi! Để người phục vụ tạm thời giúp chúng ta dọn bánh sang một bên, mọi người dùng bữa trước đã!” Mâu Nhạc Ny nói như nữ chủ nhân, mời từng người vào chỗ.
Sau khi các món ăn được mang lên, Mâu Nhạc Ny đầu tiên nâng ly sâm panh lên kính Tiêu Thanh Ngang, cô cười nói: “Hãy chúc cho Tiêu Thanh Ngang đẹp trai nhất, tốt bụng nhất của chúng ta có một sinh nhật vui vẻ!”
Mọi người nâng ly chúc mừng thọ tinh, theo Mâu Nhạc Ny hát bài chúc mừng sinh nhật tới hai lần. Hát xong, Mâu Nhạc Ny nhanh chóng kéo quả bóng bay gắn trên đầu tường xuống, dùng cây kim đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng đâm xuyên qua nó, những mảnh ruy băng sặc sỡ trong quả bóng lần lượt rơi xuống chỉ trong nháy mắt, chúng vương trên tóc tai và quần áo của Tiêu Thanh Ngang, một hình ảnh rực rỡ sắc thái.
Tiêu Thanh Ngang đứng dậy bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn mọi người đã đến. Thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi có một sinh nhật như thế này, tôi thật sự rất vui. Ở đây tôi đặc biệt muốn cảm ơn Nhạc Ny, cảm ơn vì cô ấy đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi. Tôi biết cô ấy rất bận rộn vì việc này, Nhạc Ny đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi để làm cho tôi một chiếc bánh kem đẹp như vậy, thật sự cảm ơn cô ấy.”
Sau khi Tiêu Thanh Ngang nói xong, anh ta nhìn Mâu Nhạc Ny. Hai người nhìn nhau, Mâu Nhạc Ny phát giác trong đồng tử của anh chỉ phản chiếu cái bóng của mình, như thể đã khóa chặt bóng dáng cô.
“Đúng vậy, Nhạc Ny là một cô gái tốt, thời gian Ngang Ngang nằm viện hoàn toàn nhờ vào sự hỗ trợ của con bé.” Dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang nói thêm, “Có thể gặp được con bé là may mắn của Ngang Ngang.”
“Dì nói đúng.” Tiêu Thanh Ngang cười dịu dàng hơn, “Nhạc Ny là quý nhân của con.”
Trong nháy mắt, Mâu Nhạc Ny như bị ngôi sao đập trúng. Choáng váng vì sung sướng, cô cố gắng duy trì lại thế đứng ổn định, hít một hơi thật sâu rồi dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Thanh Ngang, dường như cô đã hạ quyết tâm.
“Sao thế?” Tiêu Thanh Ngang hỏi.
“Hôm nay em còn chuẩn bị một món quà, em không đợi được nữa, bây giờ sẽ tặng ngay cho anh.” Mâu Nhạc Ny kích động, “Chúng ta qua bên đó đi, ở đó không gian rộng rãi hơn.”
Vì thế Tiêu Thanh Ngang đi theo Mâu Nhạc Ny sang bên kia, nghe lời chỉ dẫn của cô rồi đứng yên, phối hợp theo tất cả những gì cô nói.
Mâu Nhạc Ny đứng đối diện với Tiêu Thanh Ngang, từ từ rút lại nụ cười, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc trong khoảnh khắc. Ngay khi mọi người đang đoán xem cô sẽ mang ra món quà gì, lại nghe thấy một tiếng “bịch”, cô đột ngột quỳ một chân xuống hướng về phía Tiêu Thanh Ngang.
Từ góc nhìn của Mộc Khê Ẩn có thể thấy, Mâu Nhạc Ny chậm rãi lấy ra một vật lấp lánh từ trong túi áo khoác, dâng lên bằng hai tay, cô nhìn chằm chằm vào người mình yêu, nói từng chữ đầy thành kính: “Tiêu Thanh Ngang, em yêu anh. Nếu như anh bằng lòng, thì làm ơn chấp nhận chiếc nhẫn này, trên đó có khắc tên của anh.”
Trong giây lát, tất cả mọi người đều sửng sốt, cho đến khi anh họ của Mâu Nhạc Ny nhảy ra phá tan bầu không khí băng giá, nghiêm nghị nói với cô: “Ny Ny em đang làm trò gì vậy? Còn không mau đứng lên? Tất cả mọi người đều đang nhìn em đó!”
“Em biết mọi người đang nhìn em.” Mâu Nhạc Ny nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Ngang, một vệt đỏ như ráng chiều lan từ trán xuống cổ, “Tất nhiên em cũng biết mình đang cầu xin điều gì.”
Anh họ giận dữ, mặc kệ chị dâu lôi kéo, anh bước đến, chuẩn bị kéo cô em của mình đứng dậy.
“Chờ đã, anh của Nhạc Ny!” Dì nhỏ của Tiêu Thanh Ngang cũng bị hù bởi hành động hoang đường của Mâu Nhạc Ny. Nhưng sau khi được lời nói của anh họ cô đánh thức, bà nhanh chóng khuyên can, “Tôi nghĩ để Ngang Ngang tự mình xử lý thì tốt hơn.”
Anh họ khựng lại bước chân, nhíu mày nhìn đôi nam nữ như bị đặt sai vị trí, cố kìm nén sóng triều đang trào dâng trong lòng, cánh tay cứng đờ rũ xuống.
Mâu Nhạc Ny quỳ chưa đầy một phút mà tưởng như cả thế kỷ vậy. Cô nhìn thấy tất cả các loại cảm xúc nhanh chóng biến mất từ đôi mắt đen của Tiêu Thanh Ngang: sốc, hoảng hốt, choáng váng, suy nghĩ, chần chừ, không đành lòng, v.v. Cuối cùng, một bộ phận trên cơ thể cô như quả bóng bị đâm thủng, thoát hơi một cách cấp tốc rồi rơi tuột xuống nền bê tông lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ảo giác bay bổng lâng lâng.
Cô đột nhiên cảm thấy đây là Tiêu Thanh Ngang mà mình quen biết sao? Tại sao cảm giác lại không giống? Mâu Nhạc Ny cúi đầu, cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực.
Một phút sau, Tiêu Thanh Ngang vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Mâu Nhạc Ny, anh ta bỏ vào túi, rồi nắm chặt lấy đôi bàn tay vốn đã lạnh lẽo của người con gái ấy, kéo cô lên.
“Chiếc nhẫn là quà sinh nhật sao? Tôi thật sự bị cảm động rồi, không ngờ em lại tặng tôi một món quà đắt tiền như vậy. Tôi hứa với em, sẽ nâng niu trân trọng tấm lòng của em. Giờ thì chúng ta ăn cơm trước nhé, có được không?” Nụ cười của Tiêu Thanh Ngang càng dịu dàng như nước, gần như thành thương xót.
Ngay cả người không có kinh nghiệm yêu đương như Mộc Khê Ẩn cũng biết câu trả lời cho câu chuyện này.
*****
Mấy ngày sau, Mộc Khê Ẩn liên tục gửi rất nhiều tin nhắn Wechat cho Mâu Nhạc Ny nhưng không nhận được hồi âm, điều đó khiến cô rất lo lắng. Cô hiểu sự kiện ngày hôm đó đã trở thành đả kích lớn với Mâu Nhạc Ny, trong lòng cô chỉ mong rằng Mâu Nhạc Ny sẽ không quá đau khổ vì nó.
Sau khi quán cà phê đóng cửa, Mộc Khê Ẩn bước ra khỏi cửa tiệm và bất ngờ nhìn thấy Ứng Thư Trừng đang đứng dựa vào hàng rào đối diện, bên chân là hai chai nước khoáng. Cô do dự rồi chầm chậm đi tới, nghe thấy tiếng nhịp tim của mình đang đập nhanh khi cô bước đi.
“Chúng ta chạy một vòng chứ?” Giọng điệu của anh vẫn như mọi khi.
Mộc Khê Ẩn gật đầu, chậm rãi chạy cùng anh. Khi quay lại điểm xuất phát, Ứng Thư Trừng đưa cho cô một chai nước.
Mộc Khê Ẩn uống nước rồi đưa mắt nhìn anh, nhưng Ứng Thư Trừng không nói gì.
“Tôi đưa em về.” Anh nói.
Đêm đã khuya, xung quanh lại yên ắng. Hai người lúng ta lúng túng đi một đoạn đường, mấy lần Mộc Khê Ẩn định mở lời nhưng đành từ bỏ. Trong lúc cô đang xoắn xuýt, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng đen hỗn độn sau cái cây trước mặt. Trong bóng đêm, cô không phân biệt được là người hay thú, liền kéo góc áo của Ứng Thư Trừng mà không cần nghĩ ngợi, nói với vẻ căng thẳng: “Anh nhìn xem cái đó là gì?”
Ứng Thư Trừng nhìn một lát rồi đưa ra kết luận: “”Đó là một người.”
Mộc Khê Ẩn như thể không tin, kéo góc áo của Ứng Thư Trừng rồi chậm rãi đi theo anh. Đợi đến khi nhìn rõ, Mộc Khê Ẩn vẫn còn giật mình, người trông giống như con gấu Bắc Cực trong chiếc áo lông quá khổ, được quấn thành một quả bóng tròn hóa ra là Mâu Nhạc Ny.
Trong tay cầm lon bia rỗng, Mâu Nhạc Ny ngồi yên không nhúc nhích.
Mộc Khê Ẩn vội vàng hỏi cô ấy tại sao lại ở đây, sau đó nghe thấy tiếng trả lời buồn bã: “Lúc đầu tôi muốn đến quán cà phê, nhưng đi được nửa đường thì không bước nổi, vậy nên đành ngồi ở đây nghỉ ngơi.”
“Sao cô mặc nhiều vậy? Bây giờ đâu phải là mùa đông nữa.” Mộc Khê Ẩn nhìn chiếc áo lông nặng trịch của cô ấy.
“Tôi lạnh.” Mâu Nhạc Ny cúi đầu, tay cầm lấy chai bia.
“Muộn lắm rồi, tôi đưa cô về nhé.” Mộc Khê Ẩn đỡ Mâu Nhạc Ny dậy, dịu dàng hỏi.
Mâu Nhạc Ny loạng choạng đứng lên, sau khi nhìn rõ Ứng Thư Trừng, cô ấy nở nụ cười quyến rũ.
Cũng may là chỗ ở của Mâu Nhạc Ny cách quán cà phê không xa, họ đi bộ hai mươi phút là đến cổng khu nhà. Rắc rối là Mâu Nhạc Ny không muốn về, cô ấy cứ như con thú nằm bất động trên ghế nghỉ ở tầng một.
“Cô có tâm sự phải không? Có thể kể cho tôi được không?” Mộc Khê Ẩn hỏi cô ấy.
“Chẳng phải cô đã nhìn ra rồi sao? Anh ấy không yêu tôi.” Giọng nói của Mâu Nhạc Ny cứ bình bình, không chút cảm xúc, “Trái tim tôi như bị dao cắt, tôi thậm chí còn nghĩ đến cái chết, nhưng lại không chết được. Vì vậy tôi chỉ còn cách sống tiếp.”
Mộc Khê Ẩn nhìn vào đôi mắt của Mâu Nhạc Ny, quả thực chúng như hai viên đá đông cứng.
“Chị dâu nói rằng có khả năng tôi bị điên, khuyên anh họ nên đưa tôi đến khoa tâm thần, tôi đã nghe thấy qua cửa.” Mâu Nhạc Ny bình tĩnh nói, “Điên thì sao chứ? Tôi cũng đâu hại đến ai, tại sao phải đi gặp bác sĩ, tại sao phải uống thuốc?”
Nghe những lời đó, Mộc Khê Ẩn khẽ liếc nhìn Ứng Thư Trừng, thấy anh đã ngồi yên lặng trên chiếc ghế đối diện với Mâu Nhạc Ny.
Một lát sau, Mâu Nhạc Ny đờ đẫn ngẩng mặt lên, trong lúc mơ màng lại thấy Ứng Thư Trừng ở phía đối diện, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh chìm vào sự tưởng tượng của bản thân, cô hỏi: “Tại sao lại từ chối tôi? Chẳng lẽ tôi không đẹp sao?”
Mộc Khê Ẩn nhận ra Mâu Nhạc Ny bắt đầu nói những điều vô nghĩa.
Nào ngờ Ứng Thư Trừng lại trả lời cô ấy: “Ai mà chưa bị từ chối chứ?”
Mâu Nhạc Ny đưa tay ra khỏi ống tay áo béo của mình, dụi dụi mắt, tiếp tục nói chuyện với Ứng Thư Trừng: “Sao người như anh lại có kinh nghiệm bị từ chối cơ chứ? Chắc chắn anh đã được chúng tinh phủng nguyệt* từ khi còn nhỏ.”*chúng tinh phủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng. (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)“Đấy là cô nghĩ vậy, nhưng đó không phải sự thật. Tôi đã bị từ chối cách đây khá lâu, đối phương chê tôi quá gầy, nhìn như cây cột tre, đứng cạnh sẽ khiến cô ta mất mặt.” Ứng Thư Trừng nói, “Lúc ấy ánh mắt cô ta nhìn tôi như nhìn một đống rác. Điều đó khiến tôi có ảo giác, cô ta ghét tôi đến mức chỉ hận tôi không biến mất ngay lập tức.”
“Có thật không?” Mâu Nhạc Ny vẻ mặt viết đầy chữ không tin.
“Giờ nghĩ lại tôi vẫn cho rằng đó là một cơn ác mộng, nhớ tới là thấy sợ hãi, nhưng chẳng mấy người có thể hiểu được.” Ứng Thư Trừng nói, “Cô lại càng không hiểu.”
Mâu Nhạc Ny ngồi dậy, từ từ cúi đầu xuống, lấy tay che mắt, miệng bật ra tiếng khóc đứt quãng. Ngay sau đó, Mộc Khê Ẩn nghe thấy cô ấy lắp bắp nói: “Ai nói tôi không hiểu? Tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy. Hồi đó tôi rất béo, thân hình giống như một con gấu. Tôi thích một người bạn học của anh họ, tôi gọi anh ấy là anh, rất dựa dẫm vào anh ấy, thậm chí còn không biết tự lượng sức mình cho rằng anh ấy cũng thích mình. Vì thế tôi đã ghen tị khi biết có cô gái khác muốn tiếp cận anh ấy. Tôi đã trực tiếp tới tìm cô gái đó và nói rằng sau này anh ấy sẽ lấy tôi, bảo cô ta đừng ảo tưởng nữa. Ai ngờ khi biết chuyện, anh ấy rất tức giận, đến tận cửa mắng tôi, bắt tôi soi gương xem bản thân trông như thế nào, anh ấy còn nói trên người tôi có mùi hôi……….”
“Sau khi bị anh ta ghét bỏ thì cô đã làm gì?” Ứng Thư Trừng hỏi.
Mâu Nhạc Ny càng khóc nhiều hơn, vừa khóc vừa gắng gượng kể tiếp: “Sau đó tôi né tránh anh ta, cũng may là anh họ nhanh chóng cắt đứt với người bạn đó. Tôi bắt đầu điên cuồng giảm cân, từ 155 kg giảm xuống còn 105 kg, đến giữa chừng thì lại tăng trở lại. Tôi sợ mình sẽ tăng cân nên sau khi ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh móc cho nôn hết ra. Mỗi lần nôn tôi đều muốn chết. Ngoài ra, mỗi ngày tôi đều phải tắm, tôi không thể chịu được dù chỉ là chút mồ hôi. Vào mùa hè, tôi tắm trên bốn lần một ngày, không dừng được. Tôi phải mất bốn tháng mới từ bỏ được thói quen như cơn ác mộng này.”
“Tôi cũng từng rửa tay hàng chục lần trong một ngày, có khi hơn trăm lần. Từ trưa đến tối, tôi không làm gì khác ngoài việc rửa tay.” Ứng Thư Trừng nói: “Sau này tôi mới hiểu, bởi vì cô ta đã từng hất tay tôi ra, nên mới khiến tôi cảm thấy tay của mình rất bẩn.”
“Vậy về sau anh có bỏ được không?” Mâu Nhạc Ny nức nở hỏi.
“Về sau tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, chấm dứt hành vi sai trái này.” Ứng Thư Trừng nhìn Mâu Nhạc Ny, “Tôi không dũng cảm như cô, cô có thể tự mình từ bỏ.”
Mâu Nhạc Ny tiếp tục khóc, một lúc lâu sau cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại tôi cảm thấy mình sắp tái phát bệnh cũ, chị dâu bảo anh họ đưa tôi đi gặp bác sĩ. Nhưng tôi không có lòng tin, tôi không biết nó có ích gì không.”
“Từ kinh nghiệm của tôi, nó rất hữu ích.” Ứng Thư Trừng nói, “Có bệnh thì đừng né tránh, bệnh về tinh thần cũng giống vậy.”
Mâu Nhạc Ny thở hổn hển, từ từ cởi áo chiếc áo lông trên người rồi ném nó sang một bên. Cổ và mặt cô đầy mồ hôi, tuy tâm trạng của Mâu Nhạc Ny đã bình tĩnh lại một chút, nhưng cô bắt đầu nấc lên, phải một lúc sau mới dừng lại. Nhìn Ứng Thư Trừng, cô yếu ớt nói: “Xem ra chúng ta cũng có kinh nghiệm giống nhau. Nếu tiện anh có thể nói cho tôi biết lúc đó anh đã tìm ai thăm khám không? Tôi cũng muốn đi thử.”
Ứng Thư Trừng đứng dậy, mở điện thoại, tìm một dãy số rồi nói với Mâu Nhạc Ny: “Tôi giới thiệu cho cô một bác sĩ, anh ta là một người rất đáng tin cậy.”
Mâu Nhạc Ny nhận lấy số điện thoại, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn và từ từ đi lên nhà với chiếc áo lông dày cộm.
Khi đêm càng khuya, Ứng Thư Trừng đưa Mộc Khê Ẩn về. Trên đường đi, Mộc Khê Ẩn hỏi: “Những gì anh vừa nói là giả, đúng không? Anh chưa bao giờ bị ai từ chối.”
“Ờ.” Anh thừa nhận.
Mộc Khê Ẩn đã đoán ra điều đó từ lâu, biết anh bịa ra một câu chuyện “bị tổn thương vì tình”. Trước đây anh đã nhận ra Mâu Nhạc Ny vô cùng bài xích chuyện chữa trị tâm lý, anh hiểu rằng có thuyết phục cũng vô dụng. Không bằng dùng góc độ của người bệnh để nói vài câu, có khi lại kích thích được bộ não đã chết của Mâu Nhạc Ny.
“Mấy ngày nay em làm gì?” Anh đột nhiên chuyển chủ đề.
“Đi làm rồi tan tầm, đọc sách ôn bài, cũng như mọi khi thôi.”
Anh dừng lại, quay người nhìn cô, như thể có điều gì muốn nói với cô, điều này khiến Mộc Khê Ẩn có chút căng thẳng.
“Mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ về những gì em nói.” Anh chậm rãi nói, “Em đã nói với tôi rằng đừng đối xử quá tốt với em, em sợ mình sẽ không đền đáp được. Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến tôi thực chất cũng không cần em trả lại tôi bất cứ thứ gì.”
Đầu óc cô rối bời, cô không biết anh sẽ nói gì trước.
“Làm bạn với tôi, em không cần phải sợ. Về việc giữ khoảng cách mà em đã nói, theo tôi, điều đó là không cần thiết.” Anh thấp giọng, nói: “Cứ thuận theo tự nhiên, được không? Nếu nó xảy ra, chúng ta không cần phải cố gắng trốn tránh.”
Nói rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Mộc Khê Ẩn, anh tiếp tục: “Tôi thích cảm giác ở bên em. Nếu em muốn, chi bằng chúng ta hãy bắt đầu từ tình bạn.”
Mộc Khê Ẩn mở to mắt.
“Những gì cần nói thì tôi đã nói hết, em đồng ý chứ?”
“Tôi……….. tôi……….” Mộc Khê Ẩn không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng cô biết nếu bây giờ làm điện tâm đồ hiển thị nhịp tim của mình, nhất định nó sẽ có hình thù kỳ lạ, chẳng khác gì triệu chứng tim đập nhanh.
“Em căng thẳng à? Có phải là vì em cũng có chút thích tôi không?”
“Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, nói thật, tôi đang rất rối.”
“Em chỉ cần trả lời tôi một vấn đề.” Anh nhìn vào mắt cô, “Mấy ngày nay em có nghĩ về tôi không?”
“……….”
“Em có nhớ tôi không?”
“……….”
“Em không trả lời thì tôi coi như em đã đồng ý rồi.” Anh mở ngón tay đang cuộn lại của cô, nhìn nó rồi nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ em có chút thích tôi. Tôi có thể cảm nhận được, vì thế tôi mới nói trước.”
Mộc Khê Ẩn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhìn anh, nói ra những suy nghĩ trong lòng: “Đúng vậy, mấy ngày nay tôi thường xuyên nghĩ về anh, nói cho cùng tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì. Nhưng tôi nghĩ anh nói không sai, có lẽ tôi có chút thích anh.”
HẾT CHƯƠNG 17
Lynn: Trai đẹp tấn công tốc độ tên lửa nha =))))))))))))))) thế này sao con gái người ta kịp từ chối anh:3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook