Tiệm Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân
-
Chương 17
“Được chứ.” Nguyệt Nha Nhi vui vẻ lấy một viên từ xâu kẹo của mình đưa cho hắn ta.
Trà y cảm ơn xong, cắn một miếng nhỏ, cười tươi như hoa: “Đúng rồi, chính là hương vị này.”
Hắn ta hỏi tiếp: “Xin hỏi, đây là cô nương tự làm?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu: “Nghe người ta nói qua, tự mình làm thử.”
Trà y khen ngợi: “Cô nương thông minh nên mới làm được.
Cô nương, có muốn bán công thức này cho chúng ta không?”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn người.
Trà y vội nói: “Ta tên là Vu Vân Vụ, là con trai của chủ nhân Song Hồng Lâu, lời ta nói, cô nương có thể yên tâm.”
Cũng không phải không được, nếu bán công thức này ra, không biết nên đòi bao nhiêu bạc.
Nếu muốn lợi nhuận cao nhất, là nên bán một lần hay lấy phần trăm?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ nhanh trong lòng, ngoài mặt làm ra vẻ khó xử: “Nhưng kẹo hồ lô này, là ta làm cho Tam nương tử của Triệu phủ.”
Tam nương tử của Triệu phủ? Vu Vân Vụ tất nhiên biết là ai, hai năm trước nàng ấy xuất giá, kiệu cưới đi qua đường Trường Lạc, thật là “mười dặm kiệu hồng”! Nếu thật sự được nàng ấy công nhận thì buôn bán này không tệ.
Chỉ là tương ứng, muốn mua công thức cũng phải tốn thêm tiền.
Vu Vân Vụ có một ưu điểm là không đánh giá người qua vẻ bề ngoài.
Nếu đổi lại là trà y khác trong trà quán, thấy Nguyệt Nha Nhi trẻ tuổi, không khỏi muốn nàng chịu thiệt, dùng giá thấp mua công thức.
Nhưng Vu Vân Vụ luôn không coi trọng cách làm này, rõ ràng mình muốn mua, lại cứ phải chê bai đồ của người ta, chỉ để được lợi thêm một chút.
Đây sao có thể là đạo kinh doanh lâu dài?
Chỉ là giữ chữ tín không có nghĩa là hắn ta không có mưu tính, cô nương này có thể vào được cửa Triệu phủ, đến trước mặt Tam nương tử không?
Hắn ta thăm dò: “Đó là do đồ của cô nương làm quá ngon.
Ta xem dáng vẻ của cô nương, lát nữa là đi gặp Tam nương tử? Thật trùng hợp, ta có một người quen, là gia sinh tử của Triệu phủ, hắn nối nghiệp cha làm môn phòng.
Tên là Hầu Đại.
Cô nương vào Triệu phủ có gì khó khăn thì cứ hỏi hắn.
Nói là bạn của Vu Vân Vụ ta, hắn tự nhiên sẽ giúp.”
“Ta sẽ gói một ít điểm tâm cho cô nương, lát nữa mang đi, nếu may mắn, có thể để Tam nương tử thử một chút.
Không tiện thì cô nương tự ăn làm điểm tâm.
Điểm tâm đều do trà quán nhà ta làm, không dám nói là ngon nhất, nhưng cũng không tệ.”
Đang nói chuyện, hắn quả nhiên gọi một người hầu đến gói vài món điểm tâm.
Người này thật thú vị, rõ ràng là muốn thăm dò khả năng của mình, lại nói như hiệp sĩ, thật biết cách đối nhân xử thế.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ vậy, không khỏi thêm phần kính trọng hắn ta.
Biết đâu, Vu Vân Vụ là một đối tác kinh doanh cực kỳ tốt!
Nàng cười nói: “Thật sao? Vậy ta nhờ phúc của ông chủ Vu rồi.
Đúng rồi, Trữ Nhân cô nương bên cạnh Tam nương tử thích ăn ngọt, nếu có chút đồ ngọt thì càng tốt.”
Thấy Nguyệt Nha Nhi thốt ra tên của đại nha hoàn bên cạnh Tam nương tử, Vu Vân Vụ yên tâm, chỉ cười nói: “Đợi cô nương từ Triệu phủ về, cũng đến giờ ăn tối rồi.
Lại đến chỗ ta, nhà ta ở ngay phía sau, chúng ta vừa ăn vừa bàn, thế nào?”
Hắn ta nói rồi nhìn sang Ngô Miễn đang im lặng một bên: “Huynh đệ này, ngươi thấy thế nào?”
Ngô Miễn nghĩ, ngươi mời cô nương này ăn cơm, liên quan gì đến ta.
Nhưng nghĩ lại, nàng là cô nương, thật không tiện tự mình bàn chuyện làm ăn với người khác.
Bà Từ từng nhờ mình chăm sóc Nguyệt Nha Nhi nhiều hơn, dù sao cũng là hàng xóm, lại có thể ăn được bữa cơm, mình không thiệt hại gì.
Thế là Ngô Miễn gật đầu.
Cứ thế mà định.
Nguyệt Nha Nhi vào Song Hồng Lâu chỉ mang một hộp thức ăn, ra lại mang hai hộp.
“Dù sao lát nữa cô nương cũng tới, lúc đó cùng mang về.
Có nặng quá không? Ta gọi người hầu mang giúp cô?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook