Tích Ý Kéo Dài
-
Chương 60
Hôm nay quả nhiên hệt như dự báo thời tiết đưa tin, nhiệt độ thấp và mưa dầm. Lúc mở cửa taxi bước xuống, một làn gió lạnh thấu xương tiến vào trong áo, nàng run run hận không thể quấn quần áo kín mít người luôn. Cúi đầu nhìn đồng hồ, hôm nay vốn không cần tăng ca, nhưng tối hôm qua đi gặp mặt khách hàng lại có vấn đề về văn bản, nàng đành phải sáng sớm tinh mơ mò đến công ty một chuyến, may không gặp sát nhân điên cuồng Vincent, cũng không tắc đường, nên qua đây chỉ mất chừng 20 phút.
Tầng 15 vẫn trống trải yên tĩnh như cũ, nàng đi thẳng vào, tiếng giày cao gót gõ xuống nhịp nhàng. Lái xe đến trước cửa nhìn thấy Hứa Tuấn Hằng ngồi trên ghế ngoài hành lang, chỉ gian vô tình đùa bỡn cháy cơ, che mở ra hạp thượng khi kim chúc va chạm thanh thúy thanh âm ở hành lang trung hình như có hồi âm, mà bộ dáng của anh lại trầm mặc đến xuất thần, ngay cả ngũ quan trong sáng cũng trở nên mơ hồ.
Bác sỹ mặc áo blu trắng toát, ngữ khí bình tĩnh, “… Nhìn chung xương cốt đã liền, chỉ có điều tình trạng không thật lý tưởng, sau khi bó bột, cơ bắp co rút lại, cần phải rèn luyện thường xuyên để khôi phục lại, cho dù mát xa cũng chỉ mang lại tác dụng rất nhỏ…” Nhìn thấy Dung Ý đến gần, cẩn thận nhìn nhìn Hứa Tuấn Hằng, mà anh chỉ giương mắt, hơi hơi gật đầu ý bảo cứ tiếp tục nói, “Các đốt ngón tay hơi co quắp, muốn hồi phục phải mất nhiều thời gian hơn bình thường, còn đến bao giờ mới có thể mang giá, dùng gậy chống thì phải chờ xem kết quả phục hồi chức năng như thế nào đã…. Quá trình phục hồi chức năng cũng khó khăn hơn người bình thường, có điều tôi tin rằng Lý tiên sinh có thể làm được.” Bác sĩ tế nhị không nói rõ ràng nhưng mọi người đều hiểu. Bác sĩ sau khi nói xong mới khẽ cười với Hứa Tuấn Hằng rồi gật đầu rời đi, trong hành lang chỉ còn lại hai người.
Nàng vẫn còn đang suy nghĩ về những điều bác sĩ nói, vừa rồi vội vàng đến đây nóng hết cả người đã nhanh chóng phục hồi, nhưng vẫn không nhúc nhích, đứng nhìn cửa phòng kia, đầu ngón tay lạnh lẽo. Hứa Tuấn Hằng hít sâu một hơi, đút bật lửa vào túi áo khoác rồi đứng lên nói, “Cô vào thăm cậu ta đi.” Nói xong liền đi về phía bên kia, tay rút bao thuốc trong túi ra rồi lại nhét vào, bộ dáng chất chứa tâm sự.
Sắc trời ám trầm, trong phòng bật đèn sáng, giường đã được thu dọn sạch sẽ, màu trắng mơ hồ mờ nhạt, không khí lạnh băng tĩnh mịch. Lý Tịch đã thay quần áo, mặc áo trong màu xám cùng áo choàng dài, chống nạng đứng thẳng trước sô pha, mặt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời mênh mông. Anh đứng thẳng tắp, trọng lực dồn vào chân trái cùng hai chiếc nạng hai bên, ánh đèn rơi trên người anh, bóng trải dài trên mặt đất, trái ngược với ánh sáng mờ nhạt ấm áp, có vẻ cô đơn mà lạnh lùng.
Có lẽ là vì không đeo giá đỡ, đùi phải gầy đến mức thoạt nhìn ống quần như không thấy, ánh mắt của nàng dừng thật lâu vào phần đùi thon dài của bóng dáng kia, nhìn vậy thôi nhưng lòng đầy chua xót, trướng trướng, giống như có gì đó nhịn không được sắp bật ra. Chớp chớp mắt để xua đi, nàng bước lại ôm anh từ phía sau, nàng có thể cảm giác được anh thoáng run lên, hít hà hương bạc hà quen thuộc, không nói gì, chỉ đứng như vậy.
Anh phục hồi tinh thần, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, chỉ có hàng lông mày vừa nhíu lại dần dần thả lỏng, “Em thích ôm như vậy sao?” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, mặt cọ cọ vào quần áo anh, anh bật cười, “Vậy rốt cuộc là phải hay không?”
“Ngày xưa ba vẫn hay cõng em, về sau thì thành thói quen, lúc nào làm nũng thì ôm ba như vậy. Nhưng trên người ba có một loại khí khái nam nhân mãnh liệt, không giống như anh…” Nàng cũng cười, ba có mùi cỏ xanh cùng bùn đất, trộn thêm mùi mồ hôi tự nhiên đã khô dưới ánh mặt trời, đó là mùi hương giản dị của người nông dân bình thường.
“Quen em lâu như vậy rồi mà không biết em có tình cảm lưu luyến với cha như vậy?” Anh cười trêu chọc nàng, chống nạng đứng lâu quá nên tay hơi run, thừa dịp nàng buông tay liền xoay người hỏi, “Ý của em là anh không có hương vị nam nhân?” Vẫn tươi cười như trước nhưng đã có một tia mây đen thổi qua.
Nàng không lên tiếng, đợi anh xoay người lại đứng vững sau mới lại ôm anh, mặt dán vào ngực anh nói, “Thực ra em càng thích ôm như thế này hơn, cảm giác lồng ngực phập phồng, nghe tiếng trái tim đập từng nhịp từng nhịp, cảm thấy rất gần…” Đối mặt mà che mặt, đầu rúc vào ngực anh, lẳng lặng lắng nghe hơi thở cùng nhịp tim của anh, ở nơi nào đó tìm kiếm giai điệu khiến trái tim cảm thấy bình yên.
“Xét theo góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.” Anh cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng, lông mày nhíu lại.
“Vậy anh cũng cho em một chút cảm giác an toàn a…” Nàng giận dỗi nói thầm, vài ba ngày lại vào bệnh viện, gãy chân vẫn nói dối nàng, bị hen suyễn cũng không nói với nàng, làm sao nàng có cảm giác an toàn a?
“Như vậy không phải rèn luyện năng lực kháng áp của em sao?” Anh tự nhiên đi về phía cửa, nằm đây hơn nửa tháng, thân mình uể oải, đi từng bước thật chậm, cơ hồ là lê từng bước chân.
“Khi nào thì bắt đầu tập luyện phục hồi chức năng?” Nàng nhìn anh đi lại khó khăn, cảm thấy trong lòng như bị rạch một vết, nhỏ vụn mà sâu đậm. Không để ý đến anh nói nửa đùa nửa thật, chỉ nói một câu như vậy, anh dừng lại một chút, khoé mắt nhíu nhíu, làm như nàng hỏi vấn đề này làn ngoài ý muốn, lập tức đáp lại, “Nhìn kỹ hẵng nói đi…”
Nàng nhìn hai chiếc nạng của anh, màu sơn đen thâm trầm không ánh sáng, Nàng cảm thấy anh có khi cũng giống nó, âm trầm mà cố gắng làm cho người ta xem nhẹ cái gì đó của anh.
Hứa Tuấn Hằng thấy Lý Tịch đi ra, vốn đang dựa vào tường, phút chốc lại đứng thẳng lên ngênh đón, “William hôm nay mở cuộc họp với ban lãnh đạo cấp cao, có vẻ ông ta muốn chúng ta bằng mọi giá phải giành được S&D.” Mấy tháng qua khu vực châu Á trì trệ gây ảnh hưởng đến hoạt động của MRG toàn cầu, theo điều tra của công ty tư vấn, mức độ tín nhiệm của khách hàng đối với MRG đang bị hạ thấp, làm cho cổ phiếu công ty cũng theo đà giảm xuống, William muốn tuyệt sát, cũng là bất đắc dĩ. Chỉ có điều thái độ của Lý Tịch không rõ, trong công ty cũng không ai dám động, nay bọn họ trong ngoài đều bức bách, thật khó xử a.
“Tôi đã nói không nên manh động, ai muốn nghe lời ông ta thì về khu vực Bắc Mỹ đi.” Lý Tịch nhìn thoáng qua Hứa Tuấn Hằng, “Mai tôi sẽ về tự mình nói chuyện với bọn họ, ai không nghe theo thì về sau không cần dùng nữa.” Ánh mắt chứa tia lạnh lẽo, muốn đánh thắng bên ngoài thì bên trong phải đoàn kết, binh lính không nghe lời thì dù dũng mãnh thiện chiến đến đâu cũng vô giá trị.
“Ý cậu nói rằng chúng ta có nội gián?” Hứa Tuấn Hằng cũng đắn đo về ý tứ không tốt của anh, cẩn thận ngẫm lại những hạng mục gần đây Đan Trữ đều chiếm được, thực sự khiến người ta hoài nghi, nhưng bộ phận đầu não của MRG vẫn là tâm phúc của Lý nhị từ bên Mỹ lúc khởi nghiệp, có dã tâm đó thì có lẽ là những người đã đi chỗ khác rồi.
“Ai biết được.” Anh cười cười, thấp giọng ứng phó. Trong lĩnh vực này, là địch hay là bạn, tiêu chuẩn duy nhất được cân nhắc chính là lợi ích. Lòng người khó đoán, dục vọng khó thoả, anh lại không có thuật nhìn thấu tâm tư người khác, đâu thể nào biết ngày mai ai phản bội, ai trung thành đâu? Nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Có chút kỳ lạ, chưa đi đến đích thì không có hi vọng, bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ cần nhìn lại toàn bộ đi.”
Anh nói thoải mái, nhưng Hứa Tuấn Hắng lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại khôm dám hỏi, bộ dáng lười nhác nói, “Lý nhị là ai a? Chúng tôi còn có thể không tin cậu sao? Đến lúc đó sẽ mừng rỡ hi vọng.” Trên thế giới có vài thứ, ví dụ như tình huynh đệ, kỳ thật không bao giờ phải cân nhắc đến lợi ích. Bọn họ không phải chưa từng trải qua khó khăn, lúc vừa về nước, tất cả đều phải gây dựng từ đầu, nhưng bởi vì tin tưởng nên mỗi bước đi đều theo anh không chút do dự.
Lúc Dung Ý đi lên thấy hai người đang cười với nhau vẻ thấu hiểu, đầu đầy dấu chẩm hỏi, không khỏi nhớ tới lúc trước từng hoài nghi Lý Tịch cùng Nhan Phồn Bách là một đôi gay, quả nhiên vẫn là một hủ nữ đen tối, nén cười lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá hai người đàn ông trước mặt. Lý Tịch nhíu mày, “Làm sao vậy?” Ánh mắt dừng ở khuôn mặt cười cười đầy vẻ ái muội của nàng, còn Hứa Tuấn Hằng thức thời đi trước một bước.
Nàng không dám giở trò ngỗ nghịch long lân, cười lắc đầu, mới phát hiện mình vẫn đang cầm khăn quàng cổ của anh, chiếc khăn nhẹ tênh mà mềm mại, có cảm giác ấm áp vô cùng. Kiễng mũi chân quàng lên cổ anh, anh tự nhiên cúi đầu phối hợp, tự nhiên biểu lộ sự ăn ý làm nàng có điểm vui vẻ nhướng mày lên, tuỳ ý khoác tay anh hỏi, “Hôm nay không phải đi làm, về nhà Dung cô nương ta sẽ an ủi nhị gia ngài đã ngẹn khuất hơn nửa tháng nay…” Nói được một nửa, ngón tay chạm vào cái nạng lạnh lẽo, sửng sốt một chút.
May mà thang máy đã đến nơi, nàng tỏ vẻ vô sự đi vào thang máy, anh làm như không chú ý tới, nghiêng đầu cười cười nhìn nàng, “Ân, nghẹn khuất hơn nửa tháng, là an ủi ta thật tốt…” Cúi đầu cắn cắn vành tai của nàng, nhìn thấy nàng hai má ửng đỏ, khoé môi cong lên.
Nàng trừng mắt liếc anh một cái, người này dám đùa giỡn bản cô nương, có giỏi thì về nhà…, nhớ tới vừa rồi y tá bệnh viện lưu luyến nhìn theo anh, trên mặt rõ ràng biểu hiện hoan nghênh lần sau ghé đến. Vừa căm giận, vừa bất bình nói, “Ở bệnh viện bao nhiêu ngày qua, một đoàn y tá đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ rồi, sao còn dùng em để an ủi a?”
“Ai da, anh đây chính là công dân mẫu mực luôn tuân thủ pháp luận nước cộng hoà dân chủ nhân dân Trung Hoa, là tấm gương yêu đảng…”
“Lý lịch của anh không rõ ràng, đảng cùng nhân dân không có cách nào để tin tưởng anh.” Leng keng một tiếng thang máy đã đến tầng 1, nàng tỏ vẻ xem thường đi ra ngoài mặc kệ anh, lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa lớn thấy chiếc SUV đỗ ở cạnh hành lang cũng không phản ứng gì, lại nhìn thấy Vincent ngồi ở ghế lái xe chợt sửng sốt, thấy cô bé ngồi bên ghế phụ thì đã bị doạ đến không nhẹ. Phải ứng đầu tiên của nàng là đám đồng nghiệp háo sắc trong công ty đưa tin tình báo sai hết cả rồi, Vincent đã có gia đình, con gái đã mấy tuổi rồi. Phản ứng tiếp theo là bắt gặp chuyện mà thủ trưởng không muốn công khai là điều tối kỵ, muốn làm việc tốt thì đừng quan tâm. Phản ứng thứ ba là về Lý Tịch bên cạnh, tuy rằng anh ta không cần phải biết Lý Tịch, càng không muốn có lời đồn đại trong công ty, nhưng gặp nhau như thế này thật xui xẻo. Cân nhác một hồi liền quyết định áp dụng phương pháp tối ưu nhất, coi như không thấy.
Mải cân nhắc nên bước chân chậm lại, Lý Tịch bên cạnh nhìn nàng đột nhiên ngưng lại, “Sao vậy?”
“Không…” Nàng chỉ nhìn anh, lại nghe phía trước có người gọi một tiếng, “Dung Ý.” Vincent dáng người cao to mặc áo gió, một tay bế bé gái khoảng 6~7 tuổi, dáng vẻ như một ông bố mẫu mực yêu thương gia đình.
Vai nàng khẽ chùng xuống, trong lòng nghĩ thầm, Boss đại nhân muốn gây tội sao? Tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng ngẩng đầu lên chào hỏi, “Hi. Vincent.” Vẻ mặt tươi cười chân thành thân thiết, không thấy chút khúc mắc.
Lý Tịch nhìn Vincent trước mặt, cảm giác được Dung Ý bên cạnh có điểm cứng ngắc, cũng không giữ dáng vẻ xa cách bình thường, hưng trí nhìn nàng đơn giản giới thiệu, “Vincent, Lý Tịch.”
Anh không thoáng gật đầu chào hỏi qua loa như bình thường mà chuyển nạng bên phải sang tay trái, chính thức đưa tay phải ra, mà Vincent cũng chuyển bé gái đang bế trên tay sang bên trái, giơ tay phải lên. Dung Ý bên cạnh nhìn hai người trong hoàn cảnh này lại lịch sự đưa tay xã giao, nhìn hai người đàn ông đều tràn đầy cường uy, thật không ngoài ý muốn, hai người lực lượng ngang nhau đứng cạnh nhau, nếu không tỉnh táo theo dõi tướng tích, thậm chí không biết ai hơn ai. Sau lại nghĩ chắc anh ấy vội đưa con đi khám, cũng sợ anh ấy chú ý nhiều đền Lý Tịch, nói chuyện phiếm hai câu liền cáo từ đi trước.
Đang định bước về phía trước đột nhiên có một trận gió, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy về phía thang máy, miệng nói một tràng không hiểu giọng ở đâu, dù sao Dung Ý cũng chưa kịp tự hỏi đã bị người ta va vào, người ngả về sau. Lý Tịch nhanh chóng buông nạng bên phải xuống, tay vừa buông lỏng chưa kịp đứng vững thì Vincent đã lập tức phản ứng, tiến lên từng bước đỡ lấy nàng, nàng cũng vô thức nắm lấy để cân bằng.
Lý Tịch nhìn người kia một tay bế đứa trẻ, một tay vững vàng đỡ cánh tay của nàng, Dung Ý bám chặt vào khuỷu tay anh ta để chống đỡ. Biểu tình căng thẳng trong nháy mắt dịu đi, cùng Dung Ý cơ hồ đồng thanh thốt lên “Cảm ơn.” Ngón tay chậm rãi mà lơ đãng nắm chặt cây nạng, giấu giếm tiếng động xương khớp hiển lộ, tái nhợt sắp trong suốt.
Nàng buôn tay ra nhưng chưa kịp phản ứng gì, chợt nghe đứa trẻ cất giọng làm nũng, “Sao mẹ đi lâu vậy a?” Giọng có vẻ khàn khàn, có lẽ là bị cảm. Nhìn Vincent cười cười gật đầu liền đi.
“Mẹ đi đăng ký, sẽ về nhanh thôi.” Vincent cúi đầu hôn lên hai má đỏ ửng của cô bé, cười cười. Cô bé bĩu môi, anh đi càng lúc càng xa hai người, vừa cười vừa nói với đứa bé, “Uncle bế con đi tìm mẹ được không?” Giọng của anh không lớn nhưng đủ để hai người phía trước nghe được, từ tiếng Anh khẩu âm điển hình, mọi người trong công ty đều đã quen thuộc.
Anh nói xong những lời này ngẩng đầu nhìn Judy cầm bản đăng ký cùng sổ khám bệnh của đứa bé đến, Judy dừng lại bên cạnh chốc lát, nhìn hai người đã đi tới cửa, “Anh nói vậy cũng không có tác dụng đâu, người ta đã có chủ rồi.”
Anh nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Anyway, chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội lựa chọn.” Ý tại ngôn ngoại chính là hết thảy đều có thể xảy ra. Vẫn nhìn người chống nạng đi ngoài cửa, đi thong thả mà không mất đi phong độ, tâm tình đột nhiên sáng lên. Judy nhìn đứa em trai càng gặp khó khăn càng mạnh mẽ, thích chiến đấu với thử thách của mình, thở dài, không thể nề hà.
Xe ra đến đầu đường, dòng xe cộ dày đặc, đi một chút lại phải dừng, nàng quay sang hỏi dò, “Anh có ý kiến gì với sếp của em à?” Đừng hỏi nàng vì sao lại cảm thấy như vậy, nữ nhân luôn có giác quan thứ 6, 7, 8, 9 vô cùng kỳ diệu.
“Anh chỉ có ý kiến với cấp dưới của sếp em thôi…” Anh thay nàng vén lại mấy lọn tóc loà xoà che mắt, nhìn sâu vào đôi mắt nâu của nàng, cười nhẹ, “Em sợ anh ta như vậy sao?”
"Ngươi trong công ty nhân muốn gặp được ngươi ôm cái lớn như vậy tư sinh tử nghênh diện đi tới, sợ là trốn đều không còn kịp rồi." Đầu ngón tay của anh thật lạnh, nàng thuận tay nắm chặt lấy, vuốt ve. Thân nhiệt của anh lúc nào cũng thấp, cho dù là đã có máy sưởi nhưng những ngón tay nằm trong bàn tay ấm áp của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ta muốn có cái lớn như vậy tư sinh tử? Những lời này sao lại khó nghe như vậy a?” Anh cúi đầu nhìn nàng không chút hờn giận, môi bao trùm tai nàng, hơn thở nhè nhẹ phun ra, khuấy đảo tâm tư hỗn độn của nàng.
Nàng không để ý đến anh, còn đang suy nghĩ chuyện của Vincent, “Nhưng vừa rồi đứa bé kia gọi anh ấy là Uncle, có lẽ không phải là con anh ấy…” Lại không ngờ bị Lý Tịch dùng ngón tay gõ vào trán, vừa đau vừa nhăn nhó, chỉ nghe thấy anh thản nhiên răn dạy, “Suy nghĩ bình thường một chút của được không?”
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, lái xe hỏi, “Về nhà bên kia hay qua nhà trọ ạ?”
“Về nhà trọ.”
Nhà trọ chính là phòng của anh trên tầng cao nhất ở đường Tân Giang, gần ngay công ty, đi lại thuận tiện. Nhưng căn nhà ở đường Thế Kỷ cũng không xa hơn là mấy, sao lại không về? Nnàg nghĩ vậy, lại nghe lái xe khó xử nói, “Quản gia nói thời gian này Lý tiên sinh phân phó cho y tá và nhân viên mát xa đến phục vụ ở nhà…” Lái xe lộ vẻ khó xử, nhà trọ kia chỉ có một phòng, ý tứ của lão bản thật rõ ràng, nhưng Lý tiên sinh đã dặn dò thì không thể không nghe.
Anh tự nhiên biết lái xe nhắc đến Lý tiên sinh là ai, nhíu mày không nói lời nào, tay nàng đặt trên đùi trái của anh, vỗ nhè nhẹ khuyên nhủ, “Anh mới ra viện, vẫn có nhiều người để ý chăm sóc…”
Anh đảo mắt, nhìn nàng trong chốc lát rồi gật gật đầu nói, “Ân, nhiều người như vậy, anh đến chỗ của em.”
" “A?” Nàng không kịp phản ứng lại, vừa chuyển nhà xong, còn vài thứ chưa dọn dẹp, mấy ngày nay tăng ca làm việc từ sớm đến khuya, nàng vẫn miễn cưỡng ở, để cho anh nhìn bộ dáng be bét đó chắc là không chịu nổi.
“Ngày mai bác sĩ hướng dẫn phục hồi chức năng sẽ đến nhà…” Lái xe không chịu buông tha tia cơ hội cuối cùng, cho dù xa vời.
“Mai nói sau.” Nói xong liền nhắm mắt lại dưỡng thần, lái xe nhìn qua gương biết anh đã hết kiên nhẫn đến cực điểm, không dám hé răng, đành phải tiếp tục lái xe. Nàng còn muốn tiếp tục khuyên anh, “Nếu không, em qua nhà anh cũng được. Đêm nay tới nhà em, mai nanh lại phải đi luyện tập phục hồi chức năng…” Chân của anh rõ ràng là chưa tốt để có thể tự do đi lại, bác sĩ đề nghị sau khi xuất viện phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, nàng lo lắng nhìn sườn mặt anh, thật lâu sau mới hỏi nhỏ, “Mai em cùng anh đi tập luyện được không?” Trong ánh mắt tựa hồ có chút chờ mong câu trả lời của anh, lại sợ anh cự tuyệt.
“Ngày mai rồi nói sau…” Mắt không mở ra, mơ mơ hồ hồ trả lời một câu, lập tức chống tay điều chỉnh tư thế ngồi, vẫn không nhúc nhích làm như đang ngủ.
Dung Ý tức giận chỉ muốn cầm cái túi bên cạnh đập một cái vào đầu anh, nhìn thấy tay phải anh lén chống xuống để ngồi, đùi phải vô lực đong đưa khi xe rẽ quanh, lại nhịn không được cảm giác đau lòng, ở bên anh càng lâu càng phát hiện ra lúc anh không được tự nhiên thì không ai được nhắc đến, chỉ có thể thở dài.
Khu vực này là đô thị mới, vì gần công viên nên không khí rất trong lành. Phòng nàng ở là dạng nhà cơ bản, căn hộ 12A đối diện là của Hải Sam, hơn 30 tuổi, ục ịch buồn bã, hiện đang là giảng viên đại học, lúc nàng chuyển tới được anh ta cùng bạn gái nhiệt tình giúp đỡ sửa sang lại đống bừa bãi trước cửa, lúc đó bắt đầu làm quen. Lúc này gặp nhau trong thang máy, hai người quen thuộc chào hỏi. A Sam chỉ nhìn nhìn Lý Tịch hai tay chống nạng, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mà Lý Tịch lại nhìn không chớp mắt, coi như anh ta trong suốt.
Dung Ý không biết đã vô tình chọc giận anh lúc nào, lúc hai người đi đường vẫn im lặng không lên tiếng, nàng tự cố tự mở cửa, bên ngoài vốn trời đầy mây, rèm cửa sổ trong phòng khách lại kéo kín, trong phòng tối như mực không nhìn rõ. Nàng vừa đi vào liền đá vào một đống hộp chồng chầt bên ngoài, sợ người phía sau vấp phải liền xoay người tìm công tắc bật đèn lên, không ngờ vừa quay lại đã va vào người anh, mũi đập vào sinh đau, tay vẫn sờ sờ tường dò tìm công tắc.
Anh ngửi được hương thơm từ đỉnh đầu nàng truyền đến, trong không gian hẹp hòi mờ ám này nhất thời phát lên chút ý loạn tình mê, anh vứt bỏ đôi nạng, hai tay bám vào thắt lưng của nàng, dựa vào nàng, đôi môi lành lạnh bao trùm mí mắt nàng, hôn từng chút một xuống dưới, hai tay tham tiếng vào bên trong áo khoác của nàng cởi ra, vuốt ve eo mông nàng.
Động tác của anh làm máu nóng dồn lên đầu nàng, hai gò mái trắng nõn dần dần chuyển sang hồng nhạt, kìm lòng không được khẽ rên rỉ một tiếng, “Ai~”, âm thanh mờ ám lọt vào lỗ tai khiến chính mình cũng miên man bất định. Một tay nâng mông phải của anh, một tay cũng cởi bỏ áo khoác của anh, men theo thắt lưng bỏ áo của anh ra ngoài quần, chậm rãi kéo lên, bàn tay ấm áp dung hợp với độ ấm ở bụng anh, trong không khí nháy mắt như nổ tung. Khi anh rúc đầu vào ngực nàng nhè nhẹ mút vào, ngón tay sờ soạng cởi bỏ áo lót của nàng, nàng cơ hồ sợ run rời tay khỏi da anh. Anh không mặc cái giá, cởi quần của anh ra bớt đi một việc so với bình thường, ngón tay nàng lại phảng phất lướt qua đùi phải của anh, có chút bén nhọn đau đớn, hai tay nâng 2 bên mông không cân đối của anh, cảm giác mông phải héo rút nghiêm trọng khiến nàng đầy xúc cảm.
Anh cảm nhận được động tác của nàng dừng lại một chút, khàn khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy?” Môi vẫn không rời khỏi thân thể nóng bỏng của nàng, tìm kiếm điểm sôi.
“Em không thích Dior Homme…” Giọng của nàng thấp mê, hốc mắt ướt át, ngón tay vuốt lên trên lướt qua xương sườn gầy gò của anh, không thích anh ốm yếu gầy gò thế này, không thích dáng người suy nhược như kẻ nghiện thế này.
“Không thích lãng mạn như ma cà rồng sao?” Anh kéo Dung Ý đã bị anh lột bớt quần áo vào trong lòng, dời trọng tâm sang bên phải, cánh tay phải vịn vào tường mượn lực, trong bóng đêm nàng nhìn không rõ ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy sắc hổ phách sao lại có thể thâm thuý như vậy, “Đáng tiếc, anh chính là ma cà rồng…” Muốn hút hết máu của nàng, muốn nuốt trọn nàng vào trong cơ thể mình. Giọng của anh có chút không đành lòng, nói xong đột nhiên cúi đầu ngoạm lấy nụ hoa của nàng, một tay tiếp tục vuốt ve bên kia, làm cho nàng từng đợt tê dại.
Nàng hai tay chống vào tủ giầy, bị anh ôm ngồi trong cái ghế kiểu cung đình, hưởng thụ va chạm ôn nhu mà mãnh liệt của anh, còn đang suy nghĩ về tình nhân của ma cà rồng, có một chút thuộc về bóng tối mê hoặc, lãng mạn, tinh tế mà cao nhã, không có từ ngữ nào diễn tả, thần bí mà thâm thuý… Chút ý thức còn sót lại cuối cùng cũng biến mất khi tiếng rên rỉ mơ hồ vang lên, mồ hôi rịn ra trên thân thể mịn màng, cảm giác vừa đau vừa khoái hoạt lan truyền xuống dưới.
Tầng 15 vẫn trống trải yên tĩnh như cũ, nàng đi thẳng vào, tiếng giày cao gót gõ xuống nhịp nhàng. Lái xe đến trước cửa nhìn thấy Hứa Tuấn Hằng ngồi trên ghế ngoài hành lang, chỉ gian vô tình đùa bỡn cháy cơ, che mở ra hạp thượng khi kim chúc va chạm thanh thúy thanh âm ở hành lang trung hình như có hồi âm, mà bộ dáng của anh lại trầm mặc đến xuất thần, ngay cả ngũ quan trong sáng cũng trở nên mơ hồ.
Bác sỹ mặc áo blu trắng toát, ngữ khí bình tĩnh, “… Nhìn chung xương cốt đã liền, chỉ có điều tình trạng không thật lý tưởng, sau khi bó bột, cơ bắp co rút lại, cần phải rèn luyện thường xuyên để khôi phục lại, cho dù mát xa cũng chỉ mang lại tác dụng rất nhỏ…” Nhìn thấy Dung Ý đến gần, cẩn thận nhìn nhìn Hứa Tuấn Hằng, mà anh chỉ giương mắt, hơi hơi gật đầu ý bảo cứ tiếp tục nói, “Các đốt ngón tay hơi co quắp, muốn hồi phục phải mất nhiều thời gian hơn bình thường, còn đến bao giờ mới có thể mang giá, dùng gậy chống thì phải chờ xem kết quả phục hồi chức năng như thế nào đã…. Quá trình phục hồi chức năng cũng khó khăn hơn người bình thường, có điều tôi tin rằng Lý tiên sinh có thể làm được.” Bác sĩ tế nhị không nói rõ ràng nhưng mọi người đều hiểu. Bác sĩ sau khi nói xong mới khẽ cười với Hứa Tuấn Hằng rồi gật đầu rời đi, trong hành lang chỉ còn lại hai người.
Nàng vẫn còn đang suy nghĩ về những điều bác sĩ nói, vừa rồi vội vàng đến đây nóng hết cả người đã nhanh chóng phục hồi, nhưng vẫn không nhúc nhích, đứng nhìn cửa phòng kia, đầu ngón tay lạnh lẽo. Hứa Tuấn Hằng hít sâu một hơi, đút bật lửa vào túi áo khoác rồi đứng lên nói, “Cô vào thăm cậu ta đi.” Nói xong liền đi về phía bên kia, tay rút bao thuốc trong túi ra rồi lại nhét vào, bộ dáng chất chứa tâm sự.
Sắc trời ám trầm, trong phòng bật đèn sáng, giường đã được thu dọn sạch sẽ, màu trắng mơ hồ mờ nhạt, không khí lạnh băng tĩnh mịch. Lý Tịch đã thay quần áo, mặc áo trong màu xám cùng áo choàng dài, chống nạng đứng thẳng trước sô pha, mặt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời mênh mông. Anh đứng thẳng tắp, trọng lực dồn vào chân trái cùng hai chiếc nạng hai bên, ánh đèn rơi trên người anh, bóng trải dài trên mặt đất, trái ngược với ánh sáng mờ nhạt ấm áp, có vẻ cô đơn mà lạnh lùng.
Có lẽ là vì không đeo giá đỡ, đùi phải gầy đến mức thoạt nhìn ống quần như không thấy, ánh mắt của nàng dừng thật lâu vào phần đùi thon dài của bóng dáng kia, nhìn vậy thôi nhưng lòng đầy chua xót, trướng trướng, giống như có gì đó nhịn không được sắp bật ra. Chớp chớp mắt để xua đi, nàng bước lại ôm anh từ phía sau, nàng có thể cảm giác được anh thoáng run lên, hít hà hương bạc hà quen thuộc, không nói gì, chỉ đứng như vậy.
Anh phục hồi tinh thần, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, chỉ có hàng lông mày vừa nhíu lại dần dần thả lỏng, “Em thích ôm như vậy sao?” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, mặt cọ cọ vào quần áo anh, anh bật cười, “Vậy rốt cuộc là phải hay không?”
“Ngày xưa ba vẫn hay cõng em, về sau thì thành thói quen, lúc nào làm nũng thì ôm ba như vậy. Nhưng trên người ba có một loại khí khái nam nhân mãnh liệt, không giống như anh…” Nàng cũng cười, ba có mùi cỏ xanh cùng bùn đất, trộn thêm mùi mồ hôi tự nhiên đã khô dưới ánh mặt trời, đó là mùi hương giản dị của người nông dân bình thường.
“Quen em lâu như vậy rồi mà không biết em có tình cảm lưu luyến với cha như vậy?” Anh cười trêu chọc nàng, chống nạng đứng lâu quá nên tay hơi run, thừa dịp nàng buông tay liền xoay người hỏi, “Ý của em là anh không có hương vị nam nhân?” Vẫn tươi cười như trước nhưng đã có một tia mây đen thổi qua.
Nàng không lên tiếng, đợi anh xoay người lại đứng vững sau mới lại ôm anh, mặt dán vào ngực anh nói, “Thực ra em càng thích ôm như thế này hơn, cảm giác lồng ngực phập phồng, nghe tiếng trái tim đập từng nhịp từng nhịp, cảm thấy rất gần…” Đối mặt mà che mặt, đầu rúc vào ngực anh, lẳng lặng lắng nghe hơi thở cùng nhịp tim của anh, ở nơi nào đó tìm kiếm giai điệu khiến trái tim cảm thấy bình yên.
“Xét theo góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.” Anh cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng, lông mày nhíu lại.
“Vậy anh cũng cho em một chút cảm giác an toàn a…” Nàng giận dỗi nói thầm, vài ba ngày lại vào bệnh viện, gãy chân vẫn nói dối nàng, bị hen suyễn cũng không nói với nàng, làm sao nàng có cảm giác an toàn a?
“Như vậy không phải rèn luyện năng lực kháng áp của em sao?” Anh tự nhiên đi về phía cửa, nằm đây hơn nửa tháng, thân mình uể oải, đi từng bước thật chậm, cơ hồ là lê từng bước chân.
“Khi nào thì bắt đầu tập luyện phục hồi chức năng?” Nàng nhìn anh đi lại khó khăn, cảm thấy trong lòng như bị rạch một vết, nhỏ vụn mà sâu đậm. Không để ý đến anh nói nửa đùa nửa thật, chỉ nói một câu như vậy, anh dừng lại một chút, khoé mắt nhíu nhíu, làm như nàng hỏi vấn đề này làn ngoài ý muốn, lập tức đáp lại, “Nhìn kỹ hẵng nói đi…”
Nàng nhìn hai chiếc nạng của anh, màu sơn đen thâm trầm không ánh sáng, Nàng cảm thấy anh có khi cũng giống nó, âm trầm mà cố gắng làm cho người ta xem nhẹ cái gì đó của anh.
Hứa Tuấn Hằng thấy Lý Tịch đi ra, vốn đang dựa vào tường, phút chốc lại đứng thẳng lên ngênh đón, “William hôm nay mở cuộc họp với ban lãnh đạo cấp cao, có vẻ ông ta muốn chúng ta bằng mọi giá phải giành được S&D.” Mấy tháng qua khu vực châu Á trì trệ gây ảnh hưởng đến hoạt động của MRG toàn cầu, theo điều tra của công ty tư vấn, mức độ tín nhiệm của khách hàng đối với MRG đang bị hạ thấp, làm cho cổ phiếu công ty cũng theo đà giảm xuống, William muốn tuyệt sát, cũng là bất đắc dĩ. Chỉ có điều thái độ của Lý Tịch không rõ, trong công ty cũng không ai dám động, nay bọn họ trong ngoài đều bức bách, thật khó xử a.
“Tôi đã nói không nên manh động, ai muốn nghe lời ông ta thì về khu vực Bắc Mỹ đi.” Lý Tịch nhìn thoáng qua Hứa Tuấn Hằng, “Mai tôi sẽ về tự mình nói chuyện với bọn họ, ai không nghe theo thì về sau không cần dùng nữa.” Ánh mắt chứa tia lạnh lẽo, muốn đánh thắng bên ngoài thì bên trong phải đoàn kết, binh lính không nghe lời thì dù dũng mãnh thiện chiến đến đâu cũng vô giá trị.
“Ý cậu nói rằng chúng ta có nội gián?” Hứa Tuấn Hằng cũng đắn đo về ý tứ không tốt của anh, cẩn thận ngẫm lại những hạng mục gần đây Đan Trữ đều chiếm được, thực sự khiến người ta hoài nghi, nhưng bộ phận đầu não của MRG vẫn là tâm phúc của Lý nhị từ bên Mỹ lúc khởi nghiệp, có dã tâm đó thì có lẽ là những người đã đi chỗ khác rồi.
“Ai biết được.” Anh cười cười, thấp giọng ứng phó. Trong lĩnh vực này, là địch hay là bạn, tiêu chuẩn duy nhất được cân nhắc chính là lợi ích. Lòng người khó đoán, dục vọng khó thoả, anh lại không có thuật nhìn thấu tâm tư người khác, đâu thể nào biết ngày mai ai phản bội, ai trung thành đâu? Nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Có chút kỳ lạ, chưa đi đến đích thì không có hi vọng, bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ cần nhìn lại toàn bộ đi.”
Anh nói thoải mái, nhưng Hứa Tuấn Hắng lại cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại khôm dám hỏi, bộ dáng lười nhác nói, “Lý nhị là ai a? Chúng tôi còn có thể không tin cậu sao? Đến lúc đó sẽ mừng rỡ hi vọng.” Trên thế giới có vài thứ, ví dụ như tình huynh đệ, kỳ thật không bao giờ phải cân nhắc đến lợi ích. Bọn họ không phải chưa từng trải qua khó khăn, lúc vừa về nước, tất cả đều phải gây dựng từ đầu, nhưng bởi vì tin tưởng nên mỗi bước đi đều theo anh không chút do dự.
Lúc Dung Ý đi lên thấy hai người đang cười với nhau vẻ thấu hiểu, đầu đầy dấu chẩm hỏi, không khỏi nhớ tới lúc trước từng hoài nghi Lý Tịch cùng Nhan Phồn Bách là một đôi gay, quả nhiên vẫn là một hủ nữ đen tối, nén cười lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá hai người đàn ông trước mặt. Lý Tịch nhíu mày, “Làm sao vậy?” Ánh mắt dừng ở khuôn mặt cười cười đầy vẻ ái muội của nàng, còn Hứa Tuấn Hằng thức thời đi trước một bước.
Nàng không dám giở trò ngỗ nghịch long lân, cười lắc đầu, mới phát hiện mình vẫn đang cầm khăn quàng cổ của anh, chiếc khăn nhẹ tênh mà mềm mại, có cảm giác ấm áp vô cùng. Kiễng mũi chân quàng lên cổ anh, anh tự nhiên cúi đầu phối hợp, tự nhiên biểu lộ sự ăn ý làm nàng có điểm vui vẻ nhướng mày lên, tuỳ ý khoác tay anh hỏi, “Hôm nay không phải đi làm, về nhà Dung cô nương ta sẽ an ủi nhị gia ngài đã ngẹn khuất hơn nửa tháng nay…” Nói được một nửa, ngón tay chạm vào cái nạng lạnh lẽo, sửng sốt một chút.
May mà thang máy đã đến nơi, nàng tỏ vẻ vô sự đi vào thang máy, anh làm như không chú ý tới, nghiêng đầu cười cười nhìn nàng, “Ân, nghẹn khuất hơn nửa tháng, là an ủi ta thật tốt…” Cúi đầu cắn cắn vành tai của nàng, nhìn thấy nàng hai má ửng đỏ, khoé môi cong lên.
Nàng trừng mắt liếc anh một cái, người này dám đùa giỡn bản cô nương, có giỏi thì về nhà…, nhớ tới vừa rồi y tá bệnh viện lưu luyến nhìn theo anh, trên mặt rõ ràng biểu hiện hoan nghênh lần sau ghé đến. Vừa căm giận, vừa bất bình nói, “Ở bệnh viện bao nhiêu ngày qua, một đoàn y tá đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ rồi, sao còn dùng em để an ủi a?”
“Ai da, anh đây chính là công dân mẫu mực luôn tuân thủ pháp luận nước cộng hoà dân chủ nhân dân Trung Hoa, là tấm gương yêu đảng…”
“Lý lịch của anh không rõ ràng, đảng cùng nhân dân không có cách nào để tin tưởng anh.” Leng keng một tiếng thang máy đã đến tầng 1, nàng tỏ vẻ xem thường đi ra ngoài mặc kệ anh, lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa lớn thấy chiếc SUV đỗ ở cạnh hành lang cũng không phản ứng gì, lại nhìn thấy Vincent ngồi ở ghế lái xe chợt sửng sốt, thấy cô bé ngồi bên ghế phụ thì đã bị doạ đến không nhẹ. Phải ứng đầu tiên của nàng là đám đồng nghiệp háo sắc trong công ty đưa tin tình báo sai hết cả rồi, Vincent đã có gia đình, con gái đã mấy tuổi rồi. Phản ứng tiếp theo là bắt gặp chuyện mà thủ trưởng không muốn công khai là điều tối kỵ, muốn làm việc tốt thì đừng quan tâm. Phản ứng thứ ba là về Lý Tịch bên cạnh, tuy rằng anh ta không cần phải biết Lý Tịch, càng không muốn có lời đồn đại trong công ty, nhưng gặp nhau như thế này thật xui xẻo. Cân nhác một hồi liền quyết định áp dụng phương pháp tối ưu nhất, coi như không thấy.
Mải cân nhắc nên bước chân chậm lại, Lý Tịch bên cạnh nhìn nàng đột nhiên ngưng lại, “Sao vậy?”
“Không…” Nàng chỉ nhìn anh, lại nghe phía trước có người gọi một tiếng, “Dung Ý.” Vincent dáng người cao to mặc áo gió, một tay bế bé gái khoảng 6~7 tuổi, dáng vẻ như một ông bố mẫu mực yêu thương gia đình.
Vai nàng khẽ chùng xuống, trong lòng nghĩ thầm, Boss đại nhân muốn gây tội sao? Tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng ngẩng đầu lên chào hỏi, “Hi. Vincent.” Vẻ mặt tươi cười chân thành thân thiết, không thấy chút khúc mắc.
Lý Tịch nhìn Vincent trước mặt, cảm giác được Dung Ý bên cạnh có điểm cứng ngắc, cũng không giữ dáng vẻ xa cách bình thường, hưng trí nhìn nàng đơn giản giới thiệu, “Vincent, Lý Tịch.”
Anh không thoáng gật đầu chào hỏi qua loa như bình thường mà chuyển nạng bên phải sang tay trái, chính thức đưa tay phải ra, mà Vincent cũng chuyển bé gái đang bế trên tay sang bên trái, giơ tay phải lên. Dung Ý bên cạnh nhìn hai người trong hoàn cảnh này lại lịch sự đưa tay xã giao, nhìn hai người đàn ông đều tràn đầy cường uy, thật không ngoài ý muốn, hai người lực lượng ngang nhau đứng cạnh nhau, nếu không tỉnh táo theo dõi tướng tích, thậm chí không biết ai hơn ai. Sau lại nghĩ chắc anh ấy vội đưa con đi khám, cũng sợ anh ấy chú ý nhiều đền Lý Tịch, nói chuyện phiếm hai câu liền cáo từ đi trước.
Đang định bước về phía trước đột nhiên có một trận gió, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy về phía thang máy, miệng nói một tràng không hiểu giọng ở đâu, dù sao Dung Ý cũng chưa kịp tự hỏi đã bị người ta va vào, người ngả về sau. Lý Tịch nhanh chóng buông nạng bên phải xuống, tay vừa buông lỏng chưa kịp đứng vững thì Vincent đã lập tức phản ứng, tiến lên từng bước đỡ lấy nàng, nàng cũng vô thức nắm lấy để cân bằng.
Lý Tịch nhìn người kia một tay bế đứa trẻ, một tay vững vàng đỡ cánh tay của nàng, Dung Ý bám chặt vào khuỷu tay anh ta để chống đỡ. Biểu tình căng thẳng trong nháy mắt dịu đi, cùng Dung Ý cơ hồ đồng thanh thốt lên “Cảm ơn.” Ngón tay chậm rãi mà lơ đãng nắm chặt cây nạng, giấu giếm tiếng động xương khớp hiển lộ, tái nhợt sắp trong suốt.
Nàng buôn tay ra nhưng chưa kịp phản ứng gì, chợt nghe đứa trẻ cất giọng làm nũng, “Sao mẹ đi lâu vậy a?” Giọng có vẻ khàn khàn, có lẽ là bị cảm. Nhìn Vincent cười cười gật đầu liền đi.
“Mẹ đi đăng ký, sẽ về nhanh thôi.” Vincent cúi đầu hôn lên hai má đỏ ửng của cô bé, cười cười. Cô bé bĩu môi, anh đi càng lúc càng xa hai người, vừa cười vừa nói với đứa bé, “Uncle bế con đi tìm mẹ được không?” Giọng của anh không lớn nhưng đủ để hai người phía trước nghe được, từ tiếng Anh khẩu âm điển hình, mọi người trong công ty đều đã quen thuộc.
Anh nói xong những lời này ngẩng đầu nhìn Judy cầm bản đăng ký cùng sổ khám bệnh của đứa bé đến, Judy dừng lại bên cạnh chốc lát, nhìn hai người đã đi tới cửa, “Anh nói vậy cũng không có tác dụng đâu, người ta đã có chủ rồi.”
Anh nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Anyway, chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội lựa chọn.” Ý tại ngôn ngoại chính là hết thảy đều có thể xảy ra. Vẫn nhìn người chống nạng đi ngoài cửa, đi thong thả mà không mất đi phong độ, tâm tình đột nhiên sáng lên. Judy nhìn đứa em trai càng gặp khó khăn càng mạnh mẽ, thích chiến đấu với thử thách của mình, thở dài, không thể nề hà.
Xe ra đến đầu đường, dòng xe cộ dày đặc, đi một chút lại phải dừng, nàng quay sang hỏi dò, “Anh có ý kiến gì với sếp của em à?” Đừng hỏi nàng vì sao lại cảm thấy như vậy, nữ nhân luôn có giác quan thứ 6, 7, 8, 9 vô cùng kỳ diệu.
“Anh chỉ có ý kiến với cấp dưới của sếp em thôi…” Anh thay nàng vén lại mấy lọn tóc loà xoà che mắt, nhìn sâu vào đôi mắt nâu của nàng, cười nhẹ, “Em sợ anh ta như vậy sao?”
"Ngươi trong công ty nhân muốn gặp được ngươi ôm cái lớn như vậy tư sinh tử nghênh diện đi tới, sợ là trốn đều không còn kịp rồi." Đầu ngón tay của anh thật lạnh, nàng thuận tay nắm chặt lấy, vuốt ve. Thân nhiệt của anh lúc nào cũng thấp, cho dù là đã có máy sưởi nhưng những ngón tay nằm trong bàn tay ấm áp của nàng vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ta muốn có cái lớn như vậy tư sinh tử? Những lời này sao lại khó nghe như vậy a?” Anh cúi đầu nhìn nàng không chút hờn giận, môi bao trùm tai nàng, hơn thở nhè nhẹ phun ra, khuấy đảo tâm tư hỗn độn của nàng.
Nàng không để ý đến anh, còn đang suy nghĩ chuyện của Vincent, “Nhưng vừa rồi đứa bé kia gọi anh ấy là Uncle, có lẽ không phải là con anh ấy…” Lại không ngờ bị Lý Tịch dùng ngón tay gõ vào trán, vừa đau vừa nhăn nhó, chỉ nghe thấy anh thản nhiên răn dạy, “Suy nghĩ bình thường một chút của được không?”
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, lái xe hỏi, “Về nhà bên kia hay qua nhà trọ ạ?”
“Về nhà trọ.”
Nhà trọ chính là phòng của anh trên tầng cao nhất ở đường Tân Giang, gần ngay công ty, đi lại thuận tiện. Nhưng căn nhà ở đường Thế Kỷ cũng không xa hơn là mấy, sao lại không về? Nnàg nghĩ vậy, lại nghe lái xe khó xử nói, “Quản gia nói thời gian này Lý tiên sinh phân phó cho y tá và nhân viên mát xa đến phục vụ ở nhà…” Lái xe lộ vẻ khó xử, nhà trọ kia chỉ có một phòng, ý tứ của lão bản thật rõ ràng, nhưng Lý tiên sinh đã dặn dò thì không thể không nghe.
Anh tự nhiên biết lái xe nhắc đến Lý tiên sinh là ai, nhíu mày không nói lời nào, tay nàng đặt trên đùi trái của anh, vỗ nhè nhẹ khuyên nhủ, “Anh mới ra viện, vẫn có nhiều người để ý chăm sóc…”
Anh đảo mắt, nhìn nàng trong chốc lát rồi gật gật đầu nói, “Ân, nhiều người như vậy, anh đến chỗ của em.”
" “A?” Nàng không kịp phản ứng lại, vừa chuyển nhà xong, còn vài thứ chưa dọn dẹp, mấy ngày nay tăng ca làm việc từ sớm đến khuya, nàng vẫn miễn cưỡng ở, để cho anh nhìn bộ dáng be bét đó chắc là không chịu nổi.
“Ngày mai bác sĩ hướng dẫn phục hồi chức năng sẽ đến nhà…” Lái xe không chịu buông tha tia cơ hội cuối cùng, cho dù xa vời.
“Mai nói sau.” Nói xong liền nhắm mắt lại dưỡng thần, lái xe nhìn qua gương biết anh đã hết kiên nhẫn đến cực điểm, không dám hé răng, đành phải tiếp tục lái xe. Nàng còn muốn tiếp tục khuyên anh, “Nếu không, em qua nhà anh cũng được. Đêm nay tới nhà em, mai nanh lại phải đi luyện tập phục hồi chức năng…” Chân của anh rõ ràng là chưa tốt để có thể tự do đi lại, bác sĩ đề nghị sau khi xuất viện phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, nàng lo lắng nhìn sườn mặt anh, thật lâu sau mới hỏi nhỏ, “Mai em cùng anh đi tập luyện được không?” Trong ánh mắt tựa hồ có chút chờ mong câu trả lời của anh, lại sợ anh cự tuyệt.
“Ngày mai rồi nói sau…” Mắt không mở ra, mơ mơ hồ hồ trả lời một câu, lập tức chống tay điều chỉnh tư thế ngồi, vẫn không nhúc nhích làm như đang ngủ.
Dung Ý tức giận chỉ muốn cầm cái túi bên cạnh đập một cái vào đầu anh, nhìn thấy tay phải anh lén chống xuống để ngồi, đùi phải vô lực đong đưa khi xe rẽ quanh, lại nhịn không được cảm giác đau lòng, ở bên anh càng lâu càng phát hiện ra lúc anh không được tự nhiên thì không ai được nhắc đến, chỉ có thể thở dài.
Khu vực này là đô thị mới, vì gần công viên nên không khí rất trong lành. Phòng nàng ở là dạng nhà cơ bản, căn hộ 12A đối diện là của Hải Sam, hơn 30 tuổi, ục ịch buồn bã, hiện đang là giảng viên đại học, lúc nàng chuyển tới được anh ta cùng bạn gái nhiệt tình giúp đỡ sửa sang lại đống bừa bãi trước cửa, lúc đó bắt đầu làm quen. Lúc này gặp nhau trong thang máy, hai người quen thuộc chào hỏi. A Sam chỉ nhìn nhìn Lý Tịch hai tay chống nạng, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, mà Lý Tịch lại nhìn không chớp mắt, coi như anh ta trong suốt.
Dung Ý không biết đã vô tình chọc giận anh lúc nào, lúc hai người đi đường vẫn im lặng không lên tiếng, nàng tự cố tự mở cửa, bên ngoài vốn trời đầy mây, rèm cửa sổ trong phòng khách lại kéo kín, trong phòng tối như mực không nhìn rõ. Nàng vừa đi vào liền đá vào một đống hộp chồng chầt bên ngoài, sợ người phía sau vấp phải liền xoay người tìm công tắc bật đèn lên, không ngờ vừa quay lại đã va vào người anh, mũi đập vào sinh đau, tay vẫn sờ sờ tường dò tìm công tắc.
Anh ngửi được hương thơm từ đỉnh đầu nàng truyền đến, trong không gian hẹp hòi mờ ám này nhất thời phát lên chút ý loạn tình mê, anh vứt bỏ đôi nạng, hai tay bám vào thắt lưng của nàng, dựa vào nàng, đôi môi lành lạnh bao trùm mí mắt nàng, hôn từng chút một xuống dưới, hai tay tham tiếng vào bên trong áo khoác của nàng cởi ra, vuốt ve eo mông nàng.
Động tác của anh làm máu nóng dồn lên đầu nàng, hai gò mái trắng nõn dần dần chuyển sang hồng nhạt, kìm lòng không được khẽ rên rỉ một tiếng, “Ai~”, âm thanh mờ ám lọt vào lỗ tai khiến chính mình cũng miên man bất định. Một tay nâng mông phải của anh, một tay cũng cởi bỏ áo khoác của anh, men theo thắt lưng bỏ áo của anh ra ngoài quần, chậm rãi kéo lên, bàn tay ấm áp dung hợp với độ ấm ở bụng anh, trong không khí nháy mắt như nổ tung. Khi anh rúc đầu vào ngực nàng nhè nhẹ mút vào, ngón tay sờ soạng cởi bỏ áo lót của nàng, nàng cơ hồ sợ run rời tay khỏi da anh. Anh không mặc cái giá, cởi quần của anh ra bớt đi một việc so với bình thường, ngón tay nàng lại phảng phất lướt qua đùi phải của anh, có chút bén nhọn đau đớn, hai tay nâng 2 bên mông không cân đối của anh, cảm giác mông phải héo rút nghiêm trọng khiến nàng đầy xúc cảm.
Anh cảm nhận được động tác của nàng dừng lại một chút, khàn khàn giọng hỏi, “Làm sao vậy?” Môi vẫn không rời khỏi thân thể nóng bỏng của nàng, tìm kiếm điểm sôi.
“Em không thích Dior Homme…” Giọng của nàng thấp mê, hốc mắt ướt át, ngón tay vuốt lên trên lướt qua xương sườn gầy gò của anh, không thích anh ốm yếu gầy gò thế này, không thích dáng người suy nhược như kẻ nghiện thế này.
“Không thích lãng mạn như ma cà rồng sao?” Anh kéo Dung Ý đã bị anh lột bớt quần áo vào trong lòng, dời trọng tâm sang bên phải, cánh tay phải vịn vào tường mượn lực, trong bóng đêm nàng nhìn không rõ ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy sắc hổ phách sao lại có thể thâm thuý như vậy, “Đáng tiếc, anh chính là ma cà rồng…” Muốn hút hết máu của nàng, muốn nuốt trọn nàng vào trong cơ thể mình. Giọng của anh có chút không đành lòng, nói xong đột nhiên cúi đầu ngoạm lấy nụ hoa của nàng, một tay tiếp tục vuốt ve bên kia, làm cho nàng từng đợt tê dại.
Nàng hai tay chống vào tủ giầy, bị anh ôm ngồi trong cái ghế kiểu cung đình, hưởng thụ va chạm ôn nhu mà mãnh liệt của anh, còn đang suy nghĩ về tình nhân của ma cà rồng, có một chút thuộc về bóng tối mê hoặc, lãng mạn, tinh tế mà cao nhã, không có từ ngữ nào diễn tả, thần bí mà thâm thuý… Chút ý thức còn sót lại cuối cùng cũng biến mất khi tiếng rên rỉ mơ hồ vang lên, mồ hôi rịn ra trên thân thể mịn màng, cảm giác vừa đau vừa khoái hoạt lan truyền xuống dưới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook