Tích Ý Kéo Dài
-
Chương 33
Bầu trời thật xanh trong, gió thổi qua mang theo hơi thở của mùa thu. Đèn đỏ, xe dừng lại, cửa kính xe hé mở, anh nheo mắt lại nhìn ra bên ngoài ánh nắng, trong cửa hàng Mc Donalds bên đường có mấy nữ sinh đang cười đùa ríu ra ríu rít. Anh thoáng giật mình khi nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt xinh đẹp giấu sau cặp mắt kính, không hề trang điểm, chỉ trong suốt đơn thuần mà vô cùng đẹp đẽ, ánh mặt trời như chiếu vào tận lòng anh.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự hoảng hốt trong nháy mắt, anh thu hồi ánh mắt bật điện thoại.
“Alo, xin chào!” Anh không nhìn số điện thoại đã mở máy, giọng điệu lịch sự mà khách khí.
“Có nhớ em không?” Đan Hiểu Uyển hơi nghịch ngợm hỏi, trong thanh âm có điểm nhảy nhót.
“Ừ, mẹ có khá hơn chút nào không?” Anh không trả lời trực tiếp.
“Không cần lo lắng đâu, mẹ chỉ ho khan thôi, nhưng mà nhớ anh lắm. Em bảo rằng anh đính hôn xong đã đi công tác ở Malaysia nên cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi…” Nghĩ ngợi gì lại nói tiếp, “Thành công vụ H&G này, mọi người ở Bắc Kinh mấy ngày nay đều trầm trồ khen ngợi anh chẳng khác gì thần thánh.” Cô biết anh chịu áp lực lớn, mà bản tính anh cũng kiêu ngạo, mỗi ngày đều phải đối mặt với bao nhiêu lời ra tiếng vào, cô đau lòng nhưng lại hữu tâm vô lực, dù sao thanh danh được người khác đem cho chỉ là hư ảo, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình mới có thể khẳng định được bản thân.
“Còn có nhiều vấn đề chưa rõ, bên MRG vẫn không có tin tức truyền ra, kín như bưng vậy, toàn bộ thế cục vẫn là vụ lý xem hoa, chưa thể hiểu hết a!” Khoé mắt dừng lại ở một thân ảnh bên quán ven đường ngay lối dành cho người đi bộ, ánh mặt trời rơi trên mái tóc ngắn đen tuyền của nàng lại như lấp lánh ánh sáng, váy hoa dài cùng đôi sandal màu vàng, quay đầu nheo mắt giống như ngày xưa nàng ra vẻ quỷ quyệt hỏi anh: “Dương Miễn, anh nói xem cái đó là cái gì a?” Rồi ánh mắt tinh quái lại tiếp tục ngay, “Mua thôi, mua thôi, thoạt nhìn đã thấy rất ngon rồi!” Bóng người đó trong chớp mắt chợt tan biến như sương khói, anh xoay người ngoái nhìn chỉ có thể chạm đến cửa hàng treo biển thật lớn, “LUYA”.
Anh nhớ rõ ngày nàng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, túm tay anh la hét như điên, nói rằng khi học đại học sẽ mặc những bộ váy thật đẹp, muốn nuôi tóc thật dài…, giương nanh múa vuốt, tiếng cười vẫn còn như quanh quẩn bên tai.
“Tiêu Thị đã chấp nhận thất bại, MRG chẳng lẽ còn có thể tung ra hồi mã thương?” Cô cười lạnh một tiếng, thật lâu sau vẫn không thấy Dương Miễn đáp lại, lại gọi khẽ “Dương Miễn…” Anh lúc này mới định thần, cười cười tự giễu, làm sao có thể là nàng được.
“Bao giờ em về?” Anh buột miệng hỏi.
“Ngày kia đi. Có phải anh nhớ em rồi không?” Anh rất ít khi như vậy nên tự nhiên khoé miệng cô cong lên, “Mẹ rủ em cùng đi New World mua sắm, em ra ngoài đây, bye bye.” Lưu luyến không rời song vẫn đành cáo biệt, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Anh tắt máy, khẽ thở dài.
“Dương tổng, hôm nay 2 trường học mà Đan Trữ tài trợ cùng có buổi tuyên truyền, Đại học F cùng đại học T, bên đại học F Đan tiểu thư đã bố trí tổng giám đốc Lý qua, theo truyền thống của Đan Trữ, CEO đều tự mình qua thâm dự bên đại học T, ngài xem…” Ngồi ở ghế bên cạnh, thư ký quay đầu nhìn thấy người phía sau đang nhắm mắt lại dưỡng thần, lại không lên tiếng tiếp.
***
Trong cửa hàng toát ra không khí lạnh, chỉ có mình Dung Ý ăn mặc tuỳ tiên là khách hàng ở bên trong làm loạn, “Đây là đồ tự chế (DIY) sao?” Dung Ý chỉ vào tủ lạnh thuỷ tinh chứa đầy các loại kem hỏi một cách thích thú, thoáng nhìn qua nhân viên cửa hàng chắc chỉ tầm 18-19 tuổi, nuốt nước bọt. Kỳ thật nàng không phải là đặc biệt đối, chỉ có điều đối với đồ ăn ngọt, nàng không có khả năng chống đỡ.
“Vâng ạ, kem sữa chua có nhiềuloại hương vị khác nhau, có hương hoa quả, sô cô la, dâu…” Tiểu muội muội ngọt ngào giới thiệu các loại cho nàng, sau đó lại tươi cười nói thêm, “Mua từ 15 hộp trở lên còn được tặng thêm 4 hộp sữa chua nữa ạ.”
Nàng cười, lâu lắm rồi chưa ăn kem sữa chua, chưa kịp nói thì di động đã vang lên.
“Ta vừa mới nhắc xem khi nào thì nhiếp ảnh gia đến đây a? Càng ra ngoài cọ xát xem ra càng kỳ lạ rồi đấy!” Tiếng Triệu tỷ tỷ, người lớn nhất phòng nàng trước kia, vang lên, bởi vì lớn hơn mọi người một tuổi nên thường có giọng điệu như vậy. Trước kia đôi khi còn văng ra một vài câu thô tục, sau khi trở về đài truyền hình địa phương ở Đông Bắc, vẫn thấy giọng điệu của cô ấy không hề thay đổi.
“Không phải em đang vội đến đây sao?” Một tay cầm điện thoại, một tay ra hiệu cho nhân viên đóng gói sữa chua cho nàng mang đi, “Đúng rồi, chị hỏi mọi người xem ai muốn uống sữa chua không để em mua nào.”
“Em sao lại giống con gái chị thế nhỉ? Mấy tuổi rồi còn chạy đi uống sữa chua?”
Ai bảo lớn rồi thì không thể uống sữa? Nhưng câu này nàng không lớn tiếng nói ra, “Vẫn là ở sảnh nhà tam giáo như cũ à? Chờ em nhé, em tới rồi đây.” Cúi đầu nhìn gói to trong tay, tiểu muội muội đáng yêu còn tặng thêm hộp caramen nhỏ bên trong, nàng ngẩng đầu mỉm cười cám ơn. Đi ra cửa còn nghe tiểu muội muội thật ngọt ngào nói với ra, “Đồng học, vào trong trường nhớ quảng cáo cho em với nhé!” Nghe cô bé gọi mình là “đồng học”, nàng tự nhiên thấy vui vui.
“Ai ai, hôm nay là ai đến đây vậy? Trong hội trường chật như nêm a!”
“Là buổi tuyên truyền của bên Đan Trữ, nghe nói CEO cũng đến đây, hình như trước đây từng học ở khoa tin tức, sau này rất nổi danh trong giới đầu tư, cửa cũng cao. Cho dù vào không được, nhìn xem soái ca là được rồi…” Một đám đông vây quanh hướng vào hội trường xem giao lưu.
“Bây giờ là phần giao lưu trực tiếp trong buổi tuyên truyền hôm nay, các bạn có thể hỏi các vị khách mời bên Đan Trữ quốc tế các vấn đề liên quan, thời gian có hạn, cơ hội này thật hiếm có, các bạn nhanh chóng tận dụng nào!” Người chủ trì vừa nói dứt lời, một rừng cánh tay giơ lên, tuỳ tay chỉ vào một nữ sinh đứng cạnh cửa, cũng bảo nhân viên phục vụ đưa mic đến.
“Xin chào các vị. Tôi là học viên khoa quản lý, Lý Tiểu Yến. Tôi xin được hỏi Dương tổng, ngài vốn học chuyên ngành tin tức, sau tốt nghiệp lại làm bên lĩnh vực đầu tư, có phải là mâu thuẫn với ý nguyện lúc trước hay không? Hay là vì muốn kiếm nhiều tiền mà ngài chuyển hướng đầu tư sang ngành tài chính ạ? Xin cảm ơn.”
“Gọi Dương tổng thật là khách khí, tôi vốn là sư huynh của các bạn, nên gọi là sư huynh được rồi.” Dương Miễn mặc bộ vest đen tuyền đứng lên, “Tôi hi vọng các bạn không chấp nhất tôi khi nói về vấn đề này, học những kiến thức để có thể dùng được trong công việc là điều tất yếu. Nhưng nếu có thể tìm được cơ hội phát triển thích hợp với bản thân mình thì hãy buông tay mà liều mình thử sức, vì cơ hội không chờ đợi ai cả. Đối với tôi mà nói, lĩnh vực đầu tư quản lý thật sự phù hợp để phát triển hơn so với truyền thông, cho nên tôi lựa chọn ngành này, về phần bạn đồng học nói đến yếu tố tiền bạc, đó đương nhiên cũng là nguyên nhân quan trọng, dù phong hoa tuyết nguyệt gì thì cũng cần tiền vốn. Nhưng tôi tin rằng, rồi đây tất cả mọi người sẽ thấy có thể phát huy khả năng của bản thân mình, ngẩng cao đầu, thậm chí phiêu lưu đầu tư vào thị trường như chiến trường này, sự thoả mãn khi giành chiến thắng còn quan trọng hơn so với tiền bạc. Cảm ơn!”
“Sư huynh, anh có bạn gái chưa?” Một nữ sinh dũng cảm, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, vẻ mặt hoạt bát, cá tính nhắc đến vấn đề nhạy cảm này khiến cả hội trường đầy phấn khích.
“Tôi đã đính hôn rồi.” Anh mỉm cười giơ tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa lấp lánh phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt thản nhiên của anh, lại khiến cho tất cả mọi người xôn xao.
“Sư huynh, khi đi học anh có yêu đương không? Là mối tình đầu sao?” Một nữ sinh khác lại tiếp tục vấn đề, trường hợp này có vẻ như không khống chế được, người chủ trì vội vàng đi ra ứng cứu, “Xem ra học sinh trường ta vô cùng quan tâm đến sức mê hoặc của Dương tổng a. Nhưng thời gian có hạn, đề nghị các bạn tập trung các vấn đề về Đan Trữ được không? Như vậy chúng ta…”
Dương Miễn lại hướng về phía chủ trì gật đầu, trên mặt nở nụ cười xã giao, khẽ vỗ trán như nhớ lại, chậm rãi mở miệng, “Đại học quả là thời gian hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, dù là học tập hay yêu đương, đều là quá trình cảm thụ cuộc sống để trưởng thành, hi vọng các bạn có thể quý trọng.” Thản nhiên cười trả lại mic cho chủ trì, xoay người đi ra ngoài trong nháy mắt, gương mặt bình thản như người ngoài cuộc, hết thảy tiếng động nhốn nháo cùng vỗ tay phía sau như không quan hệ với anh.
***
Trên hàng lang tầng 3 dán đủ các loại thông tin toạ đàm của các vị giáo sư nổi tiếng, trong đó có 1 trang hoạ báo màu sắc sinh động nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, “Để kỷ niệm ngày thành lập trường, hội sinh viên tổ chức trận thi đấu bóng rổ hữu nghị giữa sinh viên trong trường và các nghiên cứu sinh, các bạn muốn tham gia yêu cầu đăng ký trước ngày 13.” Anh đứng trước bảng tin, nghĩ lại ngày này năm xưa, mình cũng từng tham gia trận đấu như vậy, bên ngoài sân bóng, một người đeo kính cận tay cầm chai nước hoa chân múa tay hào hứng cổ vũ, “Số 11, cố lên… Ai da, ném vào rổ đi, bốn…” Kỳ thật nàng vốn không biết gì về bóng rổ, hò hét cổ vũ không dùng được chút thuật ngữ nào, khiến cho mọi người quanh đó tròn mắt nhìn…
Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, xuyên qua tán cây ngô đồng dừng lại trên mặt anh, trong sáng mà thân thuộc.
“Ai ai, bạn đồng học ngồi cuối cùng kia. Không, đừng có nhìn quanh thế, chính là bạn mặc váy hoa đó. Ngồi trong góc lớp mà lén lút ăn vụng thật là hành vi không có đạo đức. Hơn nữa, làm sư tỷ phải có bộ dáng của sư tỷ chứ, nào, giờ chúng ta vỗ tay mời lần cuối cùng “Bại khuyển” – Dung Ý đến chia sẻ những kinh nghiệm cùng cảm tưởng của quãng đời sinh viên với đàn em khoá dưới. Về phần này, “vài năm” không tiện thể hiện… Các bạn cứ việc hướng đến Dung cô nương đây tấn công, tuổi tác tuyệt đối không giới hạn…” Chủ toạ quả là có tài dẫn dắt và có khiếu hài hước nên khiến tất cả mọi người bật cười, nhất loạt quay đầu nhìn về phía người đang ngồi cuối phòng.
Phòng 3307 nằm đầu tiên bên tay phải khi lên lầu, anh kinh ngạc đứng yên, nghe cái tên đó giống như trong ảo giác, giống như có làn sương khói phập phềnh ghé vào tai anh, kéo dài không tiêu tan. Xoay người thong thả đi đến chỗ cửa sau đang khép hờ, hơi hơi dựa vào cửa, khoé miệng tự nhiên mỉm cười như phát ra từ nội tâm, nhìn không thấy thần sắc vốn dĩ ảm đạm, ủ dột.
“Sư tỉ, chị thật sự là bại khuyển sao?” Một cậu chàng tóc húi cua đeo kính thật dày, bộ dáng đúng chất đặc trưng của khoa vật lý đứng lên hỏi, dứt lời cả sảnh đường lại cười vang.
“Một cô gái xinh đẹp và có năng lực, nhưng qua tuổi kết hôn mà vẫn độc thân thì chỉ là bại khuyển. Một cô gái bình thường lại vô năng, chỉ cần kết hôn sinh con thì chính là thắng khuyển!” Những lời này xuất phát từ tập truyện “Bại khuyển xa phệ” của nữ tác giả Tỉnh Thuận Tử. Dung Ý khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua anh chàng chủ toạ đang cười gian xảo vừa giới thiệu nàng là “bại khuyển”, lại tiếp tục đi xuống nói, “Tôi chỉ có thể nói là qua tuổi kết hôn vẫn còn độc thân thôi, nhưng lại không tính là xinh đẹp và có năng lực, cũng không có danh tiếng gì, nên theo thuyết này, danh xưng “bại khuyển” không thành lập được.”
“Dung tỷ tỷ năm đó nổi tiếng là có tài hùng biện tốt nhất trường ta, cho nên các bạn đừng để chị ấy mê hoặc bằng khả năng ngôn ngữ của mình. Theo định nghĩa của chúng ta, độc thân chính là “bại khuyển”, các bạn có tán thành cách nói này không?” Chủ toạ cố ý tiếp tục khiến cho tất cả mọi người trong phòng trở nên ồn ào. Mọi người đã về theo phe của anh chàng để tiến công Dung Ý, lớn tiếng hô, “Tán thành a!”, “Cho nên các vị có vấn đề gì cứ việc phát biểu, tôi cùng Dung cô nương sẽ hầu chuyện a!.”
“Nghe nói rằng độc thân cũng gọi là “bại khuyển”, sư tỷ cảm thấy thế nào?”
“Vấn đề này có phần kỳ quặc rồi nha. Chỉ có điều tôi vẫn nguyện ý chia sẻ với mọi người suy nghĩ của mình về quan niệm “Độc thân chính là bại khuyển.” Hít một hơi, nàng nói tiếp, “Sự nghiệp có thành tựu như thế nào, tôi không thể nói rõ, trong công việc của mình cũng chưa đạt tới địa vị oai phong nào cả, cuộc sống hàng ngày bận rộn với đủ công việc vụn vặt, …” Tay nàng đập xuống mặt bàn đầu tiên khiến năm sinh viên ngồi đầu giật mình một chút, “Nhưng mà, tôi cho rằng một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, xem phim lại chính là cuộc sống của mình, kinh tế độc lập, hưởng thụ cảm giác thành công trong công việc, tuyệt đối không cho rằng không kết hôn là điều đáng tiếc. Nếu nhất định phải xếp mình vào danh sách bại khuyển, tôi đây hẳn được xem là nữ vương trong đó…”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, lại có bạn đứng lên hỏi, “Sư tỷ, có thể cho em biết số điện thoại của chị được không?” Toàn bộ phòng học nổ tung náo nhiệt, tiếng cười ha ha khoái chí.
“Điện thoại có thể nói cho em biết, nhưng thật đáng tiếc, cũng là hoa đã có chủ, cho nên…” Biểu tình của nàng mang theo vẻ tiếc nuối khoa trương nửa đùa nửa thật trả lời.
“Xem ra bại khuyển cũng sắp trở thành thắng khuyển…” Chủ toạ vừa nói xong, ngay cả Dung Ý cũng không nhịn được cười. “Vậy xin mời thắng khuyển tương lại chia sẻ với các bạn một chút kinh nghiệm sau khi ra trường nào…” Lời của anh ta vừa nói ra, mấy người cùng phòng Dung Ý ngày xưa đồng loạt trừng mắt nhìn chủ toạ, chuyện của Dung Ý năm đó chỉ có vài người bạn thân thiết là biết, nam sinh này cũng chỉ biết bập bõm, nhiều nhất là nghĩ Dương Miễn sau khi xuất ngoại là chia tay với nàng, rất nhiều lời đồn đại nghe xong cũng quên, cũng không sao cả.
Nàng mỉm cười gật đầu với các bạn tỏ vẻ không quan hệ, “Kỳ thật công việc của tôi cũng rất bình thường, không huy hoàng nhưng cũng không đến nỗi thê thảm, cho nên không biết nói từ đâu. Các bạn có vấn đề gì cứ việc hỏi, cam đoan nếu biết sẽ nói hết.”Nàng nói vậy, trong lòng cũng nghĩ vậy, quá khứ của nàng không có gì phải giấu giếm, giờ phút này nhắc lại cũng không cảm thấy xấu hổ, đơn giản là có những nỗi đau đã chìm nổi ở trong lòng, bất tri bất giác đã lắng đọng lại xuống dưới, vô vị mà vô ích.
“Sư tỷ, mọi mặt của chị đều tốt như vậy, sao lúc trước không lưu lại trong ngành truyền thông?” Một nữ sinh ánh mắt trong sáng vô tư hỏi. Vấn đề như ngòi nổ làm nhiều đồng học cũ ngây ngẩn cả người, Dương Miễn ngoài cửa ánh mắt chợt trở nên vô định, trên mặt không có biểu tình.
Dung Ý đứng trên bục cười cười, vẫn vân đạm phong khinh như trước, “Có một vấn đề là sự thật, xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, tính cách được… vốn không phải là điều kiện tất yếu, quan trọng nhất là bạn có dũng khí đi trên con đường đó. Còn tôi đây lại là người rất yếu đuối, lúc ấy buông tay cũng là bất đắc dĩ, nay cũng thành thói quen, dần dần phát hiện kỳ thật cũng không có gì… Hơn nữa công việc hiện tại của tôi cũng rất thú vị, không kém gì so với ngành truyền thông.”
“Trước kia, khi chị chuyển sang làm sales có khó khăn lắm không?”
“Cho dù là làm ngành nào, sinh viên mới ra trường đều gặp rất nhiều khó khăn. Ví dụ như nộp đơn xin việc thật nhiều mà không có hồi âm… Vừa mới vào công ty cũng có nhiều quy tắc đối xử mà bản thân mình chưa rõ…”
Tiếng nói trong phòng học vọng ra ngoài, Dương Miễn đứng ngẩn người bên cạnh cửa, không dám bước vào, cũng không bỏ đi. Không thể diễn tả nỗi đau trong lòng, chỗ yếu đuối nhất trong lòng trước nay vẫn cố gắng che giấu dường như bị đâm trúng, đau đến mức thân thể như mất đi tri giác. Thật sự cảm thấy ân hận, trong quãng thời gian nàng cần nhất anh lại không hề an ủi nàng, cho tới bây giờ vẫn không thể che giấu sự tàn nhẫn cùng yếu đuối của chính mình.
Định thần lại, anh xoay người bước đi lại va vào ai đó, hai bên cùng lên tiếng xin lỗi, người kia nghe được nhìn anh vài lần, “A, Dương Miễn, cậu là Dương Miễn đúng không?... Còn nhớ tôi không? Cố Văn Đào đây, tôi vốn là hàng xóm của cậu, buổi sáng ở cửa ký túc xá đọc tiếng Anh khiến các cậu trách cứ đây, cho cậu mượn ô tô sau đó bị cậu làm mất giấy tờ đấy… Nhớ không?” Cố Văn Đào kể lể gợi lên trí nhớ trong Dương Miễn.
Anh chỉ cười cười, “Nhớ chứ, lúc ấy cậu còn thật nghĩa khó nói không tìm thấy được cũng tuyệt đối không nhận tiều của tôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Haha, xuất ngoại lâu như vậy cũng không biết tin tức gì của cậu, không ngờ ngày thành lập trường gặp được cậu ở đât. Xem ra hiện giờ cậu thật là sung sướng quá rồi. Băng rôn quảng cáo bên ngoài in thật to hình của CEO Đan Trữ… Ai, sao lại không đi vào? Đây đều là người quen cả mà, hôm nay buổi sáng về giao lưu với các bạn khoá dưới, tôi đến muộn…” Anh ta vừa lải nhải nói với Dương Miễn, bên trong giao lưu cũng đã xong, mọi người lục tục đi ra. Cố Văn Đào còn nhiệt tình lôi anh vào phòng học, lớn tiếng nói to, “Xem hôm nay là gió thổi hướng nào này, tôi như thế nào lại gặp được bạn cũ từ năm thứ nhất đây…”
Mọi người trong phòng nhìn về phía cửa, các bạn đồng học thấy Dương Miễn sắc mặt đã trầm xuống, chỉ có trưởng nhóm là bình tĩnh nhiệt tình tiếp đón. Kỳ thật yêu đương thời đại học chia tay cũng là bình thường, cho dù năm đó có thề non hẹn biển cuối cùng cũng là chia ly, không rõ ân oán giữa hai người là như thế nào, chỉ biết lôi kéo Dương Miễn để tụ tập anh em.
Dung Ý nhìn người mặc đồ đen vừa vào giật mình một cái, trong chốc lát định thần lại, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, nở nụ cười, “Hi!” Khách khí lên tiếng chào trước, ôn hoà điềm đạm, giống như thấy bạn học cũ lâu năm chưa gặp, vô ba vô lan.
Đối với anh, thời gian chợt ngưng lại như sữa đặc, không khí cũng đọng lại. Nàng nhàn tĩnh cười mà lại giống như một đoá hoa đẹp đẽ song đầy gai nhọn, bay xuống lòng người đâm vào trái tim của anh khiến nó co rút lại, run rẩy, mọi âm thanh xung quanh dường như không tồn tại, rơi vào hư vô. Thế nên khi Cố Văn Đào bên cạnh gọi vài câu anh mới phản ứng lại.
“Hôm nay là dịp tốt để họp mặt, chúng ta từ khi tốt nghiệp chưa gặp nhau, Dương Miễn cũng đi cùng nhé, đừng từ chối nữa…” Lớp trưởng Lương Dư Thần khoác vai anh, một đám nam sinh năm đó cũng rộn ràng nhốn nháo đứng bên thuyết phục.
Nàng cũng cười, lông mày giãn ra, phụ hoạ với họ, “Đúng vậy, cùng đi đi…” Nhìn thấy anh có chút không tự nhiên, nàng nghĩ nếu ngay cả nàng cũng buông xuống, có lẽ anh sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Anh lại cảm thấy lòng chua xót, thời gian đã xoá nhoà ký ức, nàng đối với anh vô tâm không phế vui đùa cũng sẽ thành quá khứ…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang sự hoảng hốt trong nháy mắt, anh thu hồi ánh mắt bật điện thoại.
“Alo, xin chào!” Anh không nhìn số điện thoại đã mở máy, giọng điệu lịch sự mà khách khí.
“Có nhớ em không?” Đan Hiểu Uyển hơi nghịch ngợm hỏi, trong thanh âm có điểm nhảy nhót.
“Ừ, mẹ có khá hơn chút nào không?” Anh không trả lời trực tiếp.
“Không cần lo lắng đâu, mẹ chỉ ho khan thôi, nhưng mà nhớ anh lắm. Em bảo rằng anh đính hôn xong đã đi công tác ở Malaysia nên cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi…” Nghĩ ngợi gì lại nói tiếp, “Thành công vụ H&G này, mọi người ở Bắc Kinh mấy ngày nay đều trầm trồ khen ngợi anh chẳng khác gì thần thánh.” Cô biết anh chịu áp lực lớn, mà bản tính anh cũng kiêu ngạo, mỗi ngày đều phải đối mặt với bao nhiêu lời ra tiếng vào, cô đau lòng nhưng lại hữu tâm vô lực, dù sao thanh danh được người khác đem cho chỉ là hư ảo, chỉ có dựa vào thực lực của chính mình mới có thể khẳng định được bản thân.
“Còn có nhiều vấn đề chưa rõ, bên MRG vẫn không có tin tức truyền ra, kín như bưng vậy, toàn bộ thế cục vẫn là vụ lý xem hoa, chưa thể hiểu hết a!” Khoé mắt dừng lại ở một thân ảnh bên quán ven đường ngay lối dành cho người đi bộ, ánh mặt trời rơi trên mái tóc ngắn đen tuyền của nàng lại như lấp lánh ánh sáng, váy hoa dài cùng đôi sandal màu vàng, quay đầu nheo mắt giống như ngày xưa nàng ra vẻ quỷ quyệt hỏi anh: “Dương Miễn, anh nói xem cái đó là cái gì a?” Rồi ánh mắt tinh quái lại tiếp tục ngay, “Mua thôi, mua thôi, thoạt nhìn đã thấy rất ngon rồi!” Bóng người đó trong chớp mắt chợt tan biến như sương khói, anh xoay người ngoái nhìn chỉ có thể chạm đến cửa hàng treo biển thật lớn, “LUYA”.
Anh nhớ rõ ngày nàng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, túm tay anh la hét như điên, nói rằng khi học đại học sẽ mặc những bộ váy thật đẹp, muốn nuôi tóc thật dài…, giương nanh múa vuốt, tiếng cười vẫn còn như quanh quẩn bên tai.
“Tiêu Thị đã chấp nhận thất bại, MRG chẳng lẽ còn có thể tung ra hồi mã thương?” Cô cười lạnh một tiếng, thật lâu sau vẫn không thấy Dương Miễn đáp lại, lại gọi khẽ “Dương Miễn…” Anh lúc này mới định thần, cười cười tự giễu, làm sao có thể là nàng được.
“Bao giờ em về?” Anh buột miệng hỏi.
“Ngày kia đi. Có phải anh nhớ em rồi không?” Anh rất ít khi như vậy nên tự nhiên khoé miệng cô cong lên, “Mẹ rủ em cùng đi New World mua sắm, em ra ngoài đây, bye bye.” Lưu luyến không rời song vẫn đành cáo biệt, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Anh tắt máy, khẽ thở dài.
“Dương tổng, hôm nay 2 trường học mà Đan Trữ tài trợ cùng có buổi tuyên truyền, Đại học F cùng đại học T, bên đại học F Đan tiểu thư đã bố trí tổng giám đốc Lý qua, theo truyền thống của Đan Trữ, CEO đều tự mình qua thâm dự bên đại học T, ngài xem…” Ngồi ở ghế bên cạnh, thư ký quay đầu nhìn thấy người phía sau đang nhắm mắt lại dưỡng thần, lại không lên tiếng tiếp.
***
Trong cửa hàng toát ra không khí lạnh, chỉ có mình Dung Ý ăn mặc tuỳ tiên là khách hàng ở bên trong làm loạn, “Đây là đồ tự chế (DIY) sao?” Dung Ý chỉ vào tủ lạnh thuỷ tinh chứa đầy các loại kem hỏi một cách thích thú, thoáng nhìn qua nhân viên cửa hàng chắc chỉ tầm 18-19 tuổi, nuốt nước bọt. Kỳ thật nàng không phải là đặc biệt đối, chỉ có điều đối với đồ ăn ngọt, nàng không có khả năng chống đỡ.
“Vâng ạ, kem sữa chua có nhiềuloại hương vị khác nhau, có hương hoa quả, sô cô la, dâu…” Tiểu muội muội ngọt ngào giới thiệu các loại cho nàng, sau đó lại tươi cười nói thêm, “Mua từ 15 hộp trở lên còn được tặng thêm 4 hộp sữa chua nữa ạ.”
Nàng cười, lâu lắm rồi chưa ăn kem sữa chua, chưa kịp nói thì di động đã vang lên.
“Ta vừa mới nhắc xem khi nào thì nhiếp ảnh gia đến đây a? Càng ra ngoài cọ xát xem ra càng kỳ lạ rồi đấy!” Tiếng Triệu tỷ tỷ, người lớn nhất phòng nàng trước kia, vang lên, bởi vì lớn hơn mọi người một tuổi nên thường có giọng điệu như vậy. Trước kia đôi khi còn văng ra một vài câu thô tục, sau khi trở về đài truyền hình địa phương ở Đông Bắc, vẫn thấy giọng điệu của cô ấy không hề thay đổi.
“Không phải em đang vội đến đây sao?” Một tay cầm điện thoại, một tay ra hiệu cho nhân viên đóng gói sữa chua cho nàng mang đi, “Đúng rồi, chị hỏi mọi người xem ai muốn uống sữa chua không để em mua nào.”
“Em sao lại giống con gái chị thế nhỉ? Mấy tuổi rồi còn chạy đi uống sữa chua?”
Ai bảo lớn rồi thì không thể uống sữa? Nhưng câu này nàng không lớn tiếng nói ra, “Vẫn là ở sảnh nhà tam giáo như cũ à? Chờ em nhé, em tới rồi đây.” Cúi đầu nhìn gói to trong tay, tiểu muội muội đáng yêu còn tặng thêm hộp caramen nhỏ bên trong, nàng ngẩng đầu mỉm cười cám ơn. Đi ra cửa còn nghe tiểu muội muội thật ngọt ngào nói với ra, “Đồng học, vào trong trường nhớ quảng cáo cho em với nhé!” Nghe cô bé gọi mình là “đồng học”, nàng tự nhiên thấy vui vui.
“Ai ai, hôm nay là ai đến đây vậy? Trong hội trường chật như nêm a!”
“Là buổi tuyên truyền của bên Đan Trữ, nghe nói CEO cũng đến đây, hình như trước đây từng học ở khoa tin tức, sau này rất nổi danh trong giới đầu tư, cửa cũng cao. Cho dù vào không được, nhìn xem soái ca là được rồi…” Một đám đông vây quanh hướng vào hội trường xem giao lưu.
“Bây giờ là phần giao lưu trực tiếp trong buổi tuyên truyền hôm nay, các bạn có thể hỏi các vị khách mời bên Đan Trữ quốc tế các vấn đề liên quan, thời gian có hạn, cơ hội này thật hiếm có, các bạn nhanh chóng tận dụng nào!” Người chủ trì vừa nói dứt lời, một rừng cánh tay giơ lên, tuỳ tay chỉ vào một nữ sinh đứng cạnh cửa, cũng bảo nhân viên phục vụ đưa mic đến.
“Xin chào các vị. Tôi là học viên khoa quản lý, Lý Tiểu Yến. Tôi xin được hỏi Dương tổng, ngài vốn học chuyên ngành tin tức, sau tốt nghiệp lại làm bên lĩnh vực đầu tư, có phải là mâu thuẫn với ý nguyện lúc trước hay không? Hay là vì muốn kiếm nhiều tiền mà ngài chuyển hướng đầu tư sang ngành tài chính ạ? Xin cảm ơn.”
“Gọi Dương tổng thật là khách khí, tôi vốn là sư huynh của các bạn, nên gọi là sư huynh được rồi.” Dương Miễn mặc bộ vest đen tuyền đứng lên, “Tôi hi vọng các bạn không chấp nhất tôi khi nói về vấn đề này, học những kiến thức để có thể dùng được trong công việc là điều tất yếu. Nhưng nếu có thể tìm được cơ hội phát triển thích hợp với bản thân mình thì hãy buông tay mà liều mình thử sức, vì cơ hội không chờ đợi ai cả. Đối với tôi mà nói, lĩnh vực đầu tư quản lý thật sự phù hợp để phát triển hơn so với truyền thông, cho nên tôi lựa chọn ngành này, về phần bạn đồng học nói đến yếu tố tiền bạc, đó đương nhiên cũng là nguyên nhân quan trọng, dù phong hoa tuyết nguyệt gì thì cũng cần tiền vốn. Nhưng tôi tin rằng, rồi đây tất cả mọi người sẽ thấy có thể phát huy khả năng của bản thân mình, ngẩng cao đầu, thậm chí phiêu lưu đầu tư vào thị trường như chiến trường này, sự thoả mãn khi giành chiến thắng còn quan trọng hơn so với tiền bạc. Cảm ơn!”
“Sư huynh, anh có bạn gái chưa?” Một nữ sinh dũng cảm, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, vẻ mặt hoạt bát, cá tính nhắc đến vấn đề nhạy cảm này khiến cả hội trường đầy phấn khích.
“Tôi đã đính hôn rồi.” Anh mỉm cười giơ tay trái lên, chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa lấp lánh phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt thản nhiên của anh, lại khiến cho tất cả mọi người xôn xao.
“Sư huynh, khi đi học anh có yêu đương không? Là mối tình đầu sao?” Một nữ sinh khác lại tiếp tục vấn đề, trường hợp này có vẻ như không khống chế được, người chủ trì vội vàng đi ra ứng cứu, “Xem ra học sinh trường ta vô cùng quan tâm đến sức mê hoặc của Dương tổng a. Nhưng thời gian có hạn, đề nghị các bạn tập trung các vấn đề về Đan Trữ được không? Như vậy chúng ta…”
Dương Miễn lại hướng về phía chủ trì gật đầu, trên mặt nở nụ cười xã giao, khẽ vỗ trán như nhớ lại, chậm rãi mở miệng, “Đại học quả là thời gian hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, dù là học tập hay yêu đương, đều là quá trình cảm thụ cuộc sống để trưởng thành, hi vọng các bạn có thể quý trọng.” Thản nhiên cười trả lại mic cho chủ trì, xoay người đi ra ngoài trong nháy mắt, gương mặt bình thản như người ngoài cuộc, hết thảy tiếng động nhốn nháo cùng vỗ tay phía sau như không quan hệ với anh.
***
Trên hàng lang tầng 3 dán đủ các loại thông tin toạ đàm của các vị giáo sư nổi tiếng, trong đó có 1 trang hoạ báo màu sắc sinh động nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, “Để kỷ niệm ngày thành lập trường, hội sinh viên tổ chức trận thi đấu bóng rổ hữu nghị giữa sinh viên trong trường và các nghiên cứu sinh, các bạn muốn tham gia yêu cầu đăng ký trước ngày 13.” Anh đứng trước bảng tin, nghĩ lại ngày này năm xưa, mình cũng từng tham gia trận đấu như vậy, bên ngoài sân bóng, một người đeo kính cận tay cầm chai nước hoa chân múa tay hào hứng cổ vũ, “Số 11, cố lên… Ai da, ném vào rổ đi, bốn…” Kỳ thật nàng vốn không biết gì về bóng rổ, hò hét cổ vũ không dùng được chút thuật ngữ nào, khiến cho mọi người quanh đó tròn mắt nhìn…
Ánh nắng bên ngoài tươi sáng, xuyên qua tán cây ngô đồng dừng lại trên mặt anh, trong sáng mà thân thuộc.
“Ai ai, bạn đồng học ngồi cuối cùng kia. Không, đừng có nhìn quanh thế, chính là bạn mặc váy hoa đó. Ngồi trong góc lớp mà lén lút ăn vụng thật là hành vi không có đạo đức. Hơn nữa, làm sư tỷ phải có bộ dáng của sư tỷ chứ, nào, giờ chúng ta vỗ tay mời lần cuối cùng “Bại khuyển” – Dung Ý đến chia sẻ những kinh nghiệm cùng cảm tưởng của quãng đời sinh viên với đàn em khoá dưới. Về phần này, “vài năm” không tiện thể hiện… Các bạn cứ việc hướng đến Dung cô nương đây tấn công, tuổi tác tuyệt đối không giới hạn…” Chủ toạ quả là có tài dẫn dắt và có khiếu hài hước nên khiến tất cả mọi người bật cười, nhất loạt quay đầu nhìn về phía người đang ngồi cuối phòng.
Phòng 3307 nằm đầu tiên bên tay phải khi lên lầu, anh kinh ngạc đứng yên, nghe cái tên đó giống như trong ảo giác, giống như có làn sương khói phập phềnh ghé vào tai anh, kéo dài không tiêu tan. Xoay người thong thả đi đến chỗ cửa sau đang khép hờ, hơi hơi dựa vào cửa, khoé miệng tự nhiên mỉm cười như phát ra từ nội tâm, nhìn không thấy thần sắc vốn dĩ ảm đạm, ủ dột.
“Sư tỉ, chị thật sự là bại khuyển sao?” Một cậu chàng tóc húi cua đeo kính thật dày, bộ dáng đúng chất đặc trưng của khoa vật lý đứng lên hỏi, dứt lời cả sảnh đường lại cười vang.
“Một cô gái xinh đẹp và có năng lực, nhưng qua tuổi kết hôn mà vẫn độc thân thì chỉ là bại khuyển. Một cô gái bình thường lại vô năng, chỉ cần kết hôn sinh con thì chính là thắng khuyển!” Những lời này xuất phát từ tập truyện “Bại khuyển xa phệ” của nữ tác giả Tỉnh Thuận Tử. Dung Ý khẽ mỉm cười nhìn thoáng qua anh chàng chủ toạ đang cười gian xảo vừa giới thiệu nàng là “bại khuyển”, lại tiếp tục đi xuống nói, “Tôi chỉ có thể nói là qua tuổi kết hôn vẫn còn độc thân thôi, nhưng lại không tính là xinh đẹp và có năng lực, cũng không có danh tiếng gì, nên theo thuyết này, danh xưng “bại khuyển” không thành lập được.”
“Dung tỷ tỷ năm đó nổi tiếng là có tài hùng biện tốt nhất trường ta, cho nên các bạn đừng để chị ấy mê hoặc bằng khả năng ngôn ngữ của mình. Theo định nghĩa của chúng ta, độc thân chính là “bại khuyển”, các bạn có tán thành cách nói này không?” Chủ toạ cố ý tiếp tục khiến cho tất cả mọi người trong phòng trở nên ồn ào. Mọi người đã về theo phe của anh chàng để tiến công Dung Ý, lớn tiếng hô, “Tán thành a!”, “Cho nên các vị có vấn đề gì cứ việc phát biểu, tôi cùng Dung cô nương sẽ hầu chuyện a!.”
“Nghe nói rằng độc thân cũng gọi là “bại khuyển”, sư tỷ cảm thấy thế nào?”
“Vấn đề này có phần kỳ quặc rồi nha. Chỉ có điều tôi vẫn nguyện ý chia sẻ với mọi người suy nghĩ của mình về quan niệm “Độc thân chính là bại khuyển.” Hít một hơi, nàng nói tiếp, “Sự nghiệp có thành tựu như thế nào, tôi không thể nói rõ, trong công việc của mình cũng chưa đạt tới địa vị oai phong nào cả, cuộc sống hàng ngày bận rộn với đủ công việc vụn vặt, …” Tay nàng đập xuống mặt bàn đầu tiên khiến năm sinh viên ngồi đầu giật mình một chút, “Nhưng mà, tôi cho rằng một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, xem phim lại chính là cuộc sống của mình, kinh tế độc lập, hưởng thụ cảm giác thành công trong công việc, tuyệt đối không cho rằng không kết hôn là điều đáng tiếc. Nếu nhất định phải xếp mình vào danh sách bại khuyển, tôi đây hẳn được xem là nữ vương trong đó…”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, lại có bạn đứng lên hỏi, “Sư tỷ, có thể cho em biết số điện thoại của chị được không?” Toàn bộ phòng học nổ tung náo nhiệt, tiếng cười ha ha khoái chí.
“Điện thoại có thể nói cho em biết, nhưng thật đáng tiếc, cũng là hoa đã có chủ, cho nên…” Biểu tình của nàng mang theo vẻ tiếc nuối khoa trương nửa đùa nửa thật trả lời.
“Xem ra bại khuyển cũng sắp trở thành thắng khuyển…” Chủ toạ vừa nói xong, ngay cả Dung Ý cũng không nhịn được cười. “Vậy xin mời thắng khuyển tương lại chia sẻ với các bạn một chút kinh nghiệm sau khi ra trường nào…” Lời của anh ta vừa nói ra, mấy người cùng phòng Dung Ý ngày xưa đồng loạt trừng mắt nhìn chủ toạ, chuyện của Dung Ý năm đó chỉ có vài người bạn thân thiết là biết, nam sinh này cũng chỉ biết bập bõm, nhiều nhất là nghĩ Dương Miễn sau khi xuất ngoại là chia tay với nàng, rất nhiều lời đồn đại nghe xong cũng quên, cũng không sao cả.
Nàng mỉm cười gật đầu với các bạn tỏ vẻ không quan hệ, “Kỳ thật công việc của tôi cũng rất bình thường, không huy hoàng nhưng cũng không đến nỗi thê thảm, cho nên không biết nói từ đâu. Các bạn có vấn đề gì cứ việc hỏi, cam đoan nếu biết sẽ nói hết.”Nàng nói vậy, trong lòng cũng nghĩ vậy, quá khứ của nàng không có gì phải giấu giếm, giờ phút này nhắc lại cũng không cảm thấy xấu hổ, đơn giản là có những nỗi đau đã chìm nổi ở trong lòng, bất tri bất giác đã lắng đọng lại xuống dưới, vô vị mà vô ích.
“Sư tỷ, mọi mặt của chị đều tốt như vậy, sao lúc trước không lưu lại trong ngành truyền thông?” Một nữ sinh ánh mắt trong sáng vô tư hỏi. Vấn đề như ngòi nổ làm nhiều đồng học cũ ngây ngẩn cả người, Dương Miễn ngoài cửa ánh mắt chợt trở nên vô định, trên mặt không có biểu tình.
Dung Ý đứng trên bục cười cười, vẫn vân đạm phong khinh như trước, “Có một vấn đề là sự thật, xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, tính cách được… vốn không phải là điều kiện tất yếu, quan trọng nhất là bạn có dũng khí đi trên con đường đó. Còn tôi đây lại là người rất yếu đuối, lúc ấy buông tay cũng là bất đắc dĩ, nay cũng thành thói quen, dần dần phát hiện kỳ thật cũng không có gì… Hơn nữa công việc hiện tại của tôi cũng rất thú vị, không kém gì so với ngành truyền thông.”
“Trước kia, khi chị chuyển sang làm sales có khó khăn lắm không?”
“Cho dù là làm ngành nào, sinh viên mới ra trường đều gặp rất nhiều khó khăn. Ví dụ như nộp đơn xin việc thật nhiều mà không có hồi âm… Vừa mới vào công ty cũng có nhiều quy tắc đối xử mà bản thân mình chưa rõ…”
Tiếng nói trong phòng học vọng ra ngoài, Dương Miễn đứng ngẩn người bên cạnh cửa, không dám bước vào, cũng không bỏ đi. Không thể diễn tả nỗi đau trong lòng, chỗ yếu đuối nhất trong lòng trước nay vẫn cố gắng che giấu dường như bị đâm trúng, đau đến mức thân thể như mất đi tri giác. Thật sự cảm thấy ân hận, trong quãng thời gian nàng cần nhất anh lại không hề an ủi nàng, cho tới bây giờ vẫn không thể che giấu sự tàn nhẫn cùng yếu đuối của chính mình.
Định thần lại, anh xoay người bước đi lại va vào ai đó, hai bên cùng lên tiếng xin lỗi, người kia nghe được nhìn anh vài lần, “A, Dương Miễn, cậu là Dương Miễn đúng không?... Còn nhớ tôi không? Cố Văn Đào đây, tôi vốn là hàng xóm của cậu, buổi sáng ở cửa ký túc xá đọc tiếng Anh khiến các cậu trách cứ đây, cho cậu mượn ô tô sau đó bị cậu làm mất giấy tờ đấy… Nhớ không?” Cố Văn Đào kể lể gợi lên trí nhớ trong Dương Miễn.
Anh chỉ cười cười, “Nhớ chứ, lúc ấy cậu còn thật nghĩa khó nói không tìm thấy được cũng tuyệt đối không nhận tiều của tôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Haha, xuất ngoại lâu như vậy cũng không biết tin tức gì của cậu, không ngờ ngày thành lập trường gặp được cậu ở đât. Xem ra hiện giờ cậu thật là sung sướng quá rồi. Băng rôn quảng cáo bên ngoài in thật to hình của CEO Đan Trữ… Ai, sao lại không đi vào? Đây đều là người quen cả mà, hôm nay buổi sáng về giao lưu với các bạn khoá dưới, tôi đến muộn…” Anh ta vừa lải nhải nói với Dương Miễn, bên trong giao lưu cũng đã xong, mọi người lục tục đi ra. Cố Văn Đào còn nhiệt tình lôi anh vào phòng học, lớn tiếng nói to, “Xem hôm nay là gió thổi hướng nào này, tôi như thế nào lại gặp được bạn cũ từ năm thứ nhất đây…”
Mọi người trong phòng nhìn về phía cửa, các bạn đồng học thấy Dương Miễn sắc mặt đã trầm xuống, chỉ có trưởng nhóm là bình tĩnh nhiệt tình tiếp đón. Kỳ thật yêu đương thời đại học chia tay cũng là bình thường, cho dù năm đó có thề non hẹn biển cuối cùng cũng là chia ly, không rõ ân oán giữa hai người là như thế nào, chỉ biết lôi kéo Dương Miễn để tụ tập anh em.
Dung Ý nhìn người mặc đồ đen vừa vào giật mình một cái, trong chốc lát định thần lại, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, nở nụ cười, “Hi!” Khách khí lên tiếng chào trước, ôn hoà điềm đạm, giống như thấy bạn học cũ lâu năm chưa gặp, vô ba vô lan.
Đối với anh, thời gian chợt ngưng lại như sữa đặc, không khí cũng đọng lại. Nàng nhàn tĩnh cười mà lại giống như một đoá hoa đẹp đẽ song đầy gai nhọn, bay xuống lòng người đâm vào trái tim của anh khiến nó co rút lại, run rẩy, mọi âm thanh xung quanh dường như không tồn tại, rơi vào hư vô. Thế nên khi Cố Văn Đào bên cạnh gọi vài câu anh mới phản ứng lại.
“Hôm nay là dịp tốt để họp mặt, chúng ta từ khi tốt nghiệp chưa gặp nhau, Dương Miễn cũng đi cùng nhé, đừng từ chối nữa…” Lớp trưởng Lương Dư Thần khoác vai anh, một đám nam sinh năm đó cũng rộn ràng nhốn nháo đứng bên thuyết phục.
Nàng cũng cười, lông mày giãn ra, phụ hoạ với họ, “Đúng vậy, cùng đi đi…” Nhìn thấy anh có chút không tự nhiên, nàng nghĩ nếu ngay cả nàng cũng buông xuống, có lẽ anh sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Anh lại cảm thấy lòng chua xót, thời gian đã xoá nhoà ký ức, nàng đối với anh vô tâm không phế vui đùa cũng sẽ thành quá khứ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook