Tích Ý Kéo Dài
Chương 23

Bóng đêm như lụa mỏng, dần dần bao phủ ở tầng cao nhất toà nhà, ngũ quang thập sắc nghê hồng, biển quảng cáo đem lại cho thành thị vốn tịch liêu lạnh lùng cảnh thái bình giả tạo, ngay cả vẻ yên tĩnh ban đêm cũng bởi vì những thứ đó mà trở nên xa hoa lãng phí.

"Ha ha... Đan trữ vừa nhảy vào thị trường Trung Quốc đã có thể nắm bắt được hạng mục trung tâm thương mại Đằng Chí, công sức của Dương tổng không thể không nhắc đến, mọi người xin kính dương tổng một ly..." Trong nhà hàng cổ điển mà u nhã, quản lý bộ thuế vụ Chung Khánh Hoa mặt đã phiếm hồng giơ cao chén rượu từng bước liêu xiêu đi về phía Dương Miễn, phỏng chừng là uống vài chén rượu đã bắt đầu lâng lâng .

Dương Miễn cười cười cũng cười cười đứng lên, "Công lao thuộc về tất cả mọi người, chén này phải để tôi kính mọi người chứ, nào, chúc Đan Trữ không ngừng cố gắng, tiếp tục đánh hạ mục tiêu tiếp theo..." Ngửa đầu uống cạn chén rượu. Không khí rất là náo nhiệt, dù sao cũng là vất vả suốt mấy tháng mới có thể có đạt được thành quả này, lúc mới làm mấy lần còn sợ hạng mục sẽ chết yểu, hiện tại rốt cục hoàn thành mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Ai ai, một ly là được rồi, các người mỗi người một ly chúc anh ấy, làm sao mà chịu được?” Đan Hiểu Uyển khẽ cười ngăn cản Chung Khánh Hoa tiếp tục rót rượu cho anh. Cô cũng biết mọi người hôm nay rất cao hứng, nhưng Dương Miễn tuần trước mới phải đi bệnh viện, cơ thể còn chưa bình phục, làm sao chịu được hết ly này đến ly khác chứ.

“A, phò mã còn chưa có vào cửa, công chúa đã bắt đầu quản lý rồi sao? Không được, không được, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải khôi phục quyền hành, nếu không về sao làm sao lấy lại được a? hahaha…” Chung Khánh Hoa ỷ vào chao mình là người nhà Đan gia, trước giờ vẫn không coi Dương Miễn ra gì, hôm nay uống say lại nói như vậy, mọi người nghe được đều hết sức ngạc nhiên, Đan Hiểu Uyển sắc mặt ngưng lại một chút, lơ đãng quét mắt về phía Chung Khánh Hoa, không khí thay đổi như một phản ứng hoá học.

Dương Miễn cũng thoáng nghe thấy, chính mình cầm lấy bình rượu nói, “Đúng đúng đúng, Chung quản lí nói đúng, tôi xin chịu phạt." Tự rót tự uống 3 chén, Đan Hiểu Uyển bên cạnh nhìn anh, lộ ra vẻ mặt thưởng thức mỉm cười, tay vừa buông xuống lại nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của anh, nhắc anh đừng cậy khoẻ. Anh không để ý đến cô, tiếp tục rót tràn đầy một chén rượu, thản nhiên đùa cười nói: "Đây là chén cuối cùng hôm nay, uống xong chén này, tôi thật sự phải được khiêng về rồi..." Uống xong liền chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt vừa thản nhiên giờ phút này đã đỏ ửng, ánh mắt quét về phía mọi người vẫn sắc nhọn như cũ, trong phòng tất cả mọi người có thể cảm nhận được ý cười của anh chứa sự nguy hiểm.

"Ha ha... Dương tổng quả nhiên tửu lượng tốt, hôm nay chung quản lí của chúng ta thật sự gặp đối thủ rồi..." Trợ lý của Dương Miễn kiêm quản lí hạng mục Quách Hoành Chính vội vàng đi ra hoà giải, "Nghe nói Chung quản lí vốn là rượu đế hành gia, đêm nay cũng không thể dễ dàng buông tha a." Mọi người xung quanh đều ồn ào cổ vũ Chung quản lí thể hiện, không khí xấu hổ mới dần dần biến mất.

Quách Hoành Chính nhìn Dương Miễn vẻ mặt bình tĩnh nhướng mày nhìn mọi người nhốn nháo, đi đến bên cạnh anh cúi người hỏi, “Đêm nay người của MRG ở tầng trên thiết yến, anh xem có đi lên chào hỏi hay không?” Ngữ khí trang trọng, tuy rằng hai công ty vốn có cạnh tranh với nhau, bây giờ MRG cũng đã im ắng rời khỏi hạng mục Đằng Chí này, nhưng hai nhà cũng chưa có bắt đầu cạnh tranh thị trường thực sự, nếu thiết lập quan hệ tốt trước cũng không phải chuyện xấu. Dương Miễn nhận khăn mặt được đưa qua, xoa xoa tay đang định đứng lên, Đan Hiểu Uyển lại kéo tay anh, “Không thoải mái sao?” Khẽ cau mày, vừa rồi vẫn còn lạnh lùng nhìn mọi người giờ lại có phần lo lắng. Tay anh đặt trên vai cô, nghiêng người nói vào tai cô điều gì đó rồi đi. Cô nhìn theo thân ảnh của anh biến mất ở cửa, vừa rồi nghe được lời nói của anh, tươi cười mà không khỏi lộ ra lo lắng.

Đi dọc theo cầu thang thật dài đi lên, bên trong là một phòng hình bát giác, phía trên có tấm rèm hình nóc nhà rủ xuống, ở giữa là một cái đèn lồng kiểu cổ, ánh đèn mờ nhạt chiếu tia sáng màu đỏ xuống sàn nhà, mang đầy phong cách cổ xưa, cả phòng 4 phía đều là cửa kính, có thể quan sát cả 360o phong cảnh xung quanh. Đêm nay yến hộ của MRG thuần tuý là tự phát, xung quang cái bàn gỗ lim hình bầu dục không khí có vẻ hơi lạnh so với buổi tiệc mừng thành công của Đan Trữ ở dưới, mặc dù cũng không có chút hục hặc đậm mùi thuốc súng cùng những người uống rượu đến hứng trí bừng bừng tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển, nhưng cũng không giống như lời Quách Hoành Chính là “thiết yến”.

“Hai năm nay chất lượng của S&B thực sự đi xuống, xem này…” Từng Danh – chủ quản hạng mục của MRG khu vực Trung Hoa lắc đầu đẩy đĩa hương tiên phì nga can xứng lục quả táo bùn trước mặt ra, vẻ mặt thất vọng hạ dao nĩa.

“Công ty mẹ của bọn họ bên Pháp không phải đã hỗ trợ được rồi sao? Chậc chậc, Từng Doanh ơi là Từng Doanh, tin tức của ngươi như thế nào mà lại kém nhạy bén vậy?” Khoa Thuỵ trêu chọc chê cười Từng Doanh, lại quay đầu nhìn nhìn Lý Tịch chưa hề động đến chút đồ ăn nào, “Sao vậy, đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?” Những đồ ăn này là do Khoa Thuỵ đã đặc biệt mời đầu bếp mà trước đây có lần Lý Tịch lơ đãng nhắc tới đến làm, làm đúng theo phong cách Paris, lại nghĩ tới Hứa Tuấn Hằng nói mấy ngày hôm trước anh mới nằm viện, Khoa Thuỵ lo lắng không nhịn được mở miệng hỏi.

Lý Tịch ánh mắt đang phiêu du ở bờ sông, nơi ánh đèn nhuộm vàng mặt nước, sắc mặt thản nhiên, nhấp một ngụm rượu, cười cười giơ lên di động đang rung trong tay, nói câu: “Cáo lỗi.” Liền chậm rãi đứng dậy, thong thả chống gậy đi ra ngoài ban công, mấy người đang ngồi nhìn dáng đi có phần cứng ngắc của anh mà lo lắng, nhưng khoé mắt tươi cười vui vẻ lại khiến mọi người không hiểu ra sao, chỉ có thể khẳng định là tâm trạng của anh hôm nay rất tốt.

Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, nhân viên phục vụ mở cửa phòng từ bên ngoài, Hứa Tuấn Hằng chưa thấy người đã thấy tiếng, “Đêm nay Dương đổng không trốn được rồi, haha…” Anh ta dẫn Dương Miễn đi vào bên trong giới thiệu với mọi người, Dương Miễn một bên khách khí cùng những người chưa từng gặp mặt ở MRG bắt tay chào hỏi, khoé mặt lại hướng về phía ban công nhìn Lý Tịch đang chống gậy tựa vào lan can. Anh vốn vẫn băn khoăn không hiểu thiếu gia này rốt cuộc có 3 đầu 6 tay như thế nào mà không thể không quan hệ, nếu bối cảnh giống nhau thì dựa vào cái gì để lấy thúng úp voi?

Đợi cho Lý Tịch nói chuyện điện thoại xong, những người cùng bàn đã bắt đầu tán gẫu, tuy rằng đều chỉ là chuồn chuồn lướt nước vui đùa bàn chuyện Thái Cực nhưng đã có vẻ thoải mái tự nhiên. Thương trường là như vậy, hôm nay lần đầu gặp mặt bắt tay, ngày mai gặp lại biết đâu lại trở thành tri kỷ tâm đầu ý hợp khi hoạn nạn, chỉ cần không xung đột lợi ích, ai nấy đều là huynh đệ.

Hứa Tuấn Hằng nhìn Lý Tịch tiến vào liền đứng lên hướng về phía anh giới thiệu nói: "Đây là CEO của Đan trữ quốc tế, Dương tổng."

Dương Miễn nhìn anh đứng cạnh cửa thuỷ tinh không có ý định đi vào, ánh mắt đảo qua chân cùng gậy chống của anh, đành phải đi lên trước, vươn tay, cười thẳng tắp nhìn vào mắt Lý Tịch, “Xin chào, tôi là Dương Miễn.” Lý Tịch cũng vươn tay, lần này không giống lần trước bắt tay với Đan Hiểu Uyển vừa chạm vào đã rút ra, mà là thực chính thức bắt tay, thể hiện sự tôn trọng đối phương, đây là phong cách nhất quán của anh.

“Đồng sự bên Mỹ vẫn thường nhắc tới đại danh của Tịch thiếu, hôm nay mới vinh dự gặp mặt, thật sự là nghe danh không bằng diện kiến a.” Xưng hô Lý đổng có vẻ quá trịnh trọng, có lẽ không thích hợp trong trường hợp này.

“Anh quá lời rồi, gọi tôi là Martin được rồi.” Anh thản nhiên trả lời, không tránh ánh mắt nhìn thẳng của Dương Miễn. “Tôi còn chưa kịp chúc mừng Đan Trữ đoạt được hạng mục lớn. Quảng trường Đằng Chí rất có tiềm lực, Dương tổng thực sự là có tầm nhìn.”

“Thị trường Trung Quốc có nhiều khác biệt với nước ngoài, Đan Trữ mới bắt đầu khởi nghiệp ở trong nước, rất nhiều điểm còn cần học tập kinh nghiệm của MRG.”

“Ha ha, hai vị cũng đừng khách khí, khách khí như vậy chúng ta đều bị hoàng phổ giang phong cấp lượng phạm." Hứa Tuấn Hằng cười giảm bớt không khí mất tự nhiên.

“Vừa rồi ở cửa nghe thấy Khoa Thuỵ nói đồ ăn không hợp khẩu vị, xem ra nhà hàng này càng ngày càng kỳ cục rồi.” Dương Miễn chợt lên tiếng. Vừa rồi quản lý cùng Dương Miễn đi lên vẻ mặt thật có lỗi hỏi, “Thật sự có lỗi, xin hỏi là ngài khẩu vị không hợp hay là thức ăn có vấn đề, cho phép chúng tôi yêu cầu đầu bếp nấu lại được ko?” Người ở đây, ai cũng không thể đắc tội. Nhưng bao năm ở đây cũng hiểu rõ ràng, có đôi khi khách hàng chỉ vì tâm tình không tốt cũng đi trách cứ, hiện tại chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.

Khoa Thuỵ vẻ mặt vô tội nói, “Vậy anh hỏi Martin xem rốt cuộc chỗ nào không ổn?” Dương Miễn vừa rồi ra uy khiến người ta cũng không dám động chạm, xem ra có vẻ không giống nhân vật bình thường.

Lý Tịch khoát tay cho quản lý ra ngoài, “Chỉ là việc nhỏ thôi, sao lại làm hỏng tâm tình tốt đẹp của mọi người chứ. Đồ ăn ngon, chỉ có điều ăn nhiều quá nên có phần chán ngấy, hơn nữa còn chưa tới giờ ăn, cũng không cần phải quan tâm quá đâu, mọi người cứ tự nhiên thưởng thức.” Nói vòng vo một hồi, thực ra chỉ là dùng cách uyển chuyển để nói cho Dương Miễn cái chướng mắt gì gì đó, thực ra anh không cần.

Hứa Tuấn Hằng không nghĩ lại làm căng thẳng thêm, ha ha cười nhìn Lý Tịch nói, "Lý nhị gần đây đổi khẩu vị, giống gia gia của ta thích ăn tiểu mễ cháo thôi..."

Vài người nhìn mắt nhìn mũi thấy tình thế như vậy cũng pha trò. Khoa Thuỵ cười hỏi, “Tiếu mễ cháo gì cơ? Tuấn Hằng, chuyện này không thể không kể được.”

“Là do Dung cô nương nửa đêm quần áo cũng không kịp thay đến bệnh viện đưa cháo cho Tịch thiếu, haha…” Liếc mắt thấy Lý Tịch không có nửa điểm để ý, biểu tình nhàn đạm, mới nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, “Lý nhị đêm đó thật là có diễm phúc lớn a.” Đáng thương cho anh ta, một lòng đi đón Lý Tịch xuất viện, không ngờ lại nhận được ánh mắt hình viên đạn dẹp đường hồi phủ.

Đoàn người ồn ào hỏi Hứa Tuấn Hằng chuyện của "Dung cô nương" cùng Lý Tịch, nhất thời sống động muốn nhảy lên.

Dương Miễn sau khi nghe được lại ngẩn người, nhớ tới đêm đó Dung Ý ăn mặc tuỳ tiện cầm cặp lồng xuất hiện ở bệnh viện, Hiểu Uyển đi xuống mua nước sau khi trở về cũng nhắc tới ở dưới lầu gặp bọn họ, lại nhìn thoáng qua Lý Tịch vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, vẻ mặt không sao cả, cho bọn họ tùy tiện hồ nháo biểu tình. Chỉ cảm thấy vừa rồi rượu uống xong hiện tại bắt đầu bừng lên, trong ngực như có lửa đốt khó chịu, tay phải dần dần dùng sức nắm chặt lại, trên mặt biểu tình lại vẫn bình tĩnh như thường.

Người bên ngoài không chú ý tới không có nghĩa là Lý Tịch không thấy, cảm xúc biến hóa của Dương Miễn đều nằm trong ánh mắt anh, khẽ cười nói, "Cháo có cái gì không tốt ? Cảm giác cũng không tệ lắm!" Cháo vàng ươm, sau khi trở về mở ra, mặt trên đã kết một tầng da cháo, thế nhưng lại luyến tiếc phá bỏ, lẳng lặng nhìn một hồi lâu mới múc một thìa đưa vào miệng, vị ngọt nhẹ, cháo nhuyễn mà thơm. Đối với người chưa từng trải qua khoảnh khắc mơ mơ màng màng tim đập thình thịch thời niên thiếu như anh, nhớ tới lúc ở trong bệnh viện nàng cúi đầu nhỏ giọng nói "Bổ huyết dưỡng khí", xuống xe rồi lại bỗng nhiên chui vào dặn "Nhớ hâm nóng lại mới ăn", nhịn không được gợi lên khóe miệng, thật lâu không thể bình phục.

"Ai, Martin cậu cũng thực không có suy nghĩ, Dung muội muội này tất cả mọi người còn chưa được biết đâu! Giấu giếm thế này cũng không giống tác phong của cậu a! Khi nào thì đem tuyệt thế giai nhân ra cho bạn hữu nhìn một cái..."

“Bây giờ Tịch thiếu bắt đầu thấy chướng mắt với những cô nàng phấn son tầm thường rồi, không nghe thấy vừa rồi bảo “Đồ ăn ngon ăn lâu cũng ngấy” sao, haha…”

Mọi người lại rộ lên một tràng cười vui vẻ, Dương Miễn nắm chặt tay rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra, trong lòng có cảm giác hận không thể dập tắt đi, chỉ có biểu tình trên mặt vẫn nhàn đạm, ánh mắt lại có một tia lạnh như băng.

Lý Tịch cũng không thèm để ý, cúi đầu nhìn đồng hồ, ra dấu bảo người phục vụ mang áo khoác lại, một bên nói với bọn họ, “Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục.” Vài người biết đêm nay anh có hẹn nên không giữ lại, chỉ có Hứa Tuấn Hằng cùng Khoa Thuỵ đứng lên đưa anh xuống lầu, Dương Miễn khách khí nói dưới lầu còn có bữa tiệc, lần sau có cơ hội xin được thiết yến lĩnh giáo, rồi cũng đi luôn.

Xuống lầu, Lý Tịch bảo hai người đi tiễn quay lại, anh cùng Dương Miễn đi đến cuối hành lang lại nhìn thấy Đan Hiểu Uyển. Cô đi về phía trước biểu tình thoáng ngưng ở Dương Miễn, “Đêm nay nhà hàng này tụ tập thật nhiều nhân vật tầm cỡ trong giới PE quốc nội, vừa rồi ở cửa chính gặp phó tổng giám đốc James của Tiêu thị, không ngờ còn có Tịch thiếu ở trong này.” Cô mỉm cười nói với hai người.

“Tiêu thị lấy được Nhã Đạt, Đan Trữ cũng đã có được quảng trường Đằng Chí, Đan tiểu thư khiêm tốn quá rồi.” Lý Tịch không chút để ý đáp lại Đan Hiểu Uyển.

Nàng nhìn thoáng qua Dương Miễn vẫn không hề mở miệng, như là bỗng nhiên nhớ lại điều gì, “Tuần trước chúng ta gặp Dung Ý nửa đêm đến bệnh viện thăm bằng hữu, hoá ra lại chính là Tịch thiếu đây.” Ý tại ngôn ngoại, hai chữ bằng hữu kia thật là trọng điểm, người bên ngoài nghe xong không khỏi có điểm mơ màng. Ánh mắt Dương Miễn cũng không di chuyển, chỉ cười cười dỗ nàng, “Anh đưa Tịch thiếu xuống lầu, em vào trước chờ anh.” Đan Hiểu Uyển vốn chỉ nghe nói nhẹ, không ưa nói nặng, nghe anh bảo vậy cũng không thể làm mất mặt anh trước mặt Lý Tịch, cho dù trong lòng ấm ức cũng chỉ vâng một tiếng đáp lại.

Chăm chú nhìn đường đi, Dương Miễn phảng phất lơ đãng nói, “Trước đây không biết Dung Ý còn quyen biết với Tịch thiếu.” Lý Tịch chuyên tâm bước đi, giờ phút này đợi Dương Miễn mở miệng mới cười cười nói, “Bằng hữu”. Ngữ khí không rõ ràng, biểu tình ái muội làm cho Dương Miễn kia thân thể cứng đờ, càng cảm thẩy trong ngực nóng bỏng, nhưng vẫn cười cười nói, “Có lẽ cũng không phải bằng hữu bình thường, nửa đêm còn đem cháo đến bệnh viện nữa…” Lơ đãng nói ra nhưng lại có một tia đau đớn trong giọng nói, một cảm giác đau đớn không thể gọi tên xâm chiếm toàn thân.

“Quan hệ cũng không tệ lắm.” Lý Tịch không muốn tiếp tục câu chuyện, trong lòng lại nghĩ tới cái gì bỗng nhiên vòng vo, giọng nói có vẻ dạt dào đắc ý cùng sức mạnh, như nhắc nhở chính mình phải quan sát con mồi mà ứng biến.

“Quan hệ gì cơ?” Giọng địa phương phía Bắc, gió nhẹ thổi qua mặt nhưng không làm anh ta thoải mái dịu đi, trong lòng áp lực càng bành trướng, giờ phút này ngữ khí lại có điểm bức nhân.

“Anh hi vọng là quan hệ gì?” Lý Tịch buồn cười nghiêng mặt, ánh đèn dừng lại trong ánh mắt tà mị của anh, đôi mắt màu hổ phách ẩn ẩn lộ lộ tia khiêu khích. Cũng không dừng lại nửa bước, hướng về phía cửa xe mà tài xế đã mở ra chờ.

“Cô ấy không phải là dạng nữ nhân có quan hệ nhập nhằng, chỉ thích hợp để làm bằng hữu mà thôi.” Ngữ khí của anh thật lạnh, lại như có như không một hàm ý khác.

“Xem ra Dương tổng rất quen thuộc với cô ấy. Chỉ có điều dù có phải là “bằng hữu” hay không, cô ấy đã nói “đều quên hết”.” Nói xong không chờ Dương Miễn trả lời, anh liền lên xe.

Dương Miễn nhìn xe anh đi xa, trong lòng quanh quẩn câu nói vừa rồi “Đều quên hết”. Nhìn dòng xe cuồn cuộn biến mất nơi cuối đường, chút ánh sáng trong mắt chợt biến mất, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đèn nhấp nháy, anh nhớ tới hồi cấp 3 đi muộn giờ tự học, dưới ánh đèn trường học, nàng bày trò làm anh ngồi xổm xuống, vui cười đánh mắng quanh quẩn ở không gian yên tĩnh, trong trí nhớ liệu có phải bởi vì “đã quên hết” mà trở thành thước phim trong góc tối ố vàng theo thời gian, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Đêm khuya, cả không gian tĩnh mịch.

Trong thư phòng chỉ còn ngọn đèn bàn chói mắt, gạt tàn bên cạnh đã đầy quá nửa, làn khói mỏng manh bay lên, nhè nhẹ giãy dụa, lan ra rồi biến mất.

Cô đứng cạnh cửa nhìn anh, chỉ mặc một bộ nội y ren mỏng lộ rõ đường cong đầy đặn. Đi vào ngồi trong lòng anh, anh cũng không động đậy, chỉ đỡ cô ngồi xuống, “Ba ba nói chuyện phóng thích Dương thúc thúc phải hoãn lại, gần đây N thị lại có mấy vụ án lớn, mọi người đều cảm thấy bất an…Hay là, chúng ta đính hôn trước…” Địa phương cũng có quy củ của địa phương, ở trên quan hệ lại nhiều, cũng cần phải có người bên dưới phối hợp mới có thể xong việc, năm đó chuyện của Dương thúc thúc cũng không nhỏ, liên luỵ đến bao nhiêu người. Cô cũng không muốn ép buộc anh, nhưng mỗi ngày đều sợ anh còn nhớ tới mà dây dưa với Dung Ý, cho dù là ảnh chụp hồi học đại học cô cũng không muốn anh xem… Xoay người ôm chặt lấy anh, nghe được tiếng tim anh đập trong lồng ngực, nhưng lại không thể chạm tới đáy lòng anh.

Anh không lên tiếng, chỉ để yên cho cô ôm, thật lâu sau mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng. Chết lặng hôn cô, cắn xé từng điểm một, không buông tha chút nào… Còn cảm thấy trong lòng trống rỗng, đã từng nghĩ dùng sinh mệnh để gánh vác gì đó, cuối cùng cũng chỉ là hai bàn tay trắng.

Đèn tắt, khói tan, tâm cũng thành tro bụi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương