Tịch Mịch
-
Chương 43: Tiếng giữa vườn hoa
Hoàng đế nghe nàng ta khóc lóc kể lể, nhất thời thấy khó phân biệt thật giả, liền trầm
ngâm không nói gì. Đoan Tần nghẹn ngào nói: “Thần thiếp đáng chết vạn
lần… Bây giờ thần thiếp đã bẩm toàn bộ sự thật rồi, xin Hoàng thượng
minh giám! Bản thân thần thiếp cũng biết mình tội ác tày trời, nhưng
thần thiếp thật sự bị oan. Hơn nữa không bàn đến quần thần, xét về đọa
lý làm người thì sao thần thiếp có thể nguyền rủa Hoàng thượng được?”
Hoàng đế lạnh nhạt đáp: “Tất nhiên trẫm sẽ điều tra rõ ràng. Trẫm muốn xem xem, cuối cùng thì kẻ dùng thuật yểm bùa để vu oan giá họa là ai.”
Xưa nay Hoàng đế làm việc quyết đoán, lập tức sai người truyền tất cả các cung nữ, thái giám và những người có liên quan tới việc chuyển đồ yểm bùa vào cung đến, thẩm vấn nghiêm ngặt tại Thận hình ti. Ai ngờ đúng nửa đêm hôm đó, cung nữ tố cáo Tiểu Cát Nhi treo cổ tự vẫn. Sau khi Hoàng đế bãi triều mới biết tin này, vô cùng tức giận, đúng lúc đó có cung nữ dâng trà lên, y cầm lấy ly trà, định quăng luôn xuống đất. Sau đó lại từ từ đặt ly trà xuống. Lâm Lang thấy cánh mũi y phập phồng, biết y đang hết sức phẫn nộ, nàng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, bóp chân cho Thái hoàng thái hậu.
Vẻ mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh. “Theo tôn nhi thì có lẽ vì bản thân nàng ta nhát gan nên mới tự vẫn. Thật đáng thương cho một a đầu mới mười bốn, mười lăm tuổi, còn chưa từng bị đánh. Chịu không nổi cực hình hoặc là nhất thời nghĩ quẩn nên mới vậy.” Hoàng đế trấn tĩnh lại, duỗi tay cầm ly trà, từ từ uống.
Thái hoàng thái hậu lại nói: “Theo ta thấy, chuyện đã đến nước này, chi bằng tạm bỏ qua đi. Sau một thời gian nữa thì sự thật sẽ tự lộ ra. Còn về cung nữ kia, dù gì cũng rất đáng thương, vì vậy sẽ không truy cứu đến người nhà nàng ta nữa là được.” Cung nhân tự vẫn trong cung chính là đại nghịch bất đạo, ắt liên lụy cả người thân. Hoàng đế hiểu ý Thái hoàng thái hậu, cúi người đáp: “vâng”. Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Lâm Lang rồi sai bảo: “Đi xem có gì ăn được không, chắc bây giờ Hoàng thượng đói rồi.”
Lâm Lang tuân lệnh lui xuống. Thái hoàng thái hậu thấy nàng đã ra khỏi noãn các thì mới nói: “Hôm nay con làm sao thế, không giữ nổi bình tĩnh.”
Hoàng đế đáp: “Tôn nhi không hiểu, vì sao hoàng tổ mẫu phải làm vậy?”
Thái hoàng thái hậu khẽ cười, nói: “Thật ra chuyện này, trong lòng con cũng đoán được phần nào, chính là Ninh Quý nhân tương kế tựu kế, hại Đoan Tần bởi chính kế của mình. Cũng không trách con tức giận được, bọn họ đã làm quá đáng. Nhưng Họa Châu là người mà hoàng ngạch nương của con ban thưởng. Có câu nói của người xưa rất hay: “Đánh chuột sợ vỡ bình.” Nguyền rủa Hoàng thượng là chuyện lớn, nếu chuyện này truy đến cùng thì người liên lụy càng nhiều, càng khiến người đời cười chê. Hoàng tổ mẫu của con đành làm người ác một lần vậy.”
Hoàng đế nghe Thái hoàng thái hậu giải thích cặn kẽ như vậy thì một bụng nh lời định nói đành nuốt xuống. Thái hoàng thái hậu lại nói tiếp: “Ta biết trong lòng con không thoải mái, để người không quản tới tam cương ngũ thường này ở lại trong cung quả là tai họa.” Trầm ngâm một lát, bà vỗ hai bàn tay vào nhau.
Thôi Bang Cát thõng tay đi vào. Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi đi truyền chỉ tới Diên Hy cung, thưởng cho Ninh Quý nhân một bình rượu Hùng Hoằng, không cần đến tạ ơn.”
Thôi Bang Cát ngẩn người, cười đáp: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, bây giờ cũng còn lâu mới đến Tết Đoan ngọ, sợ là chưa chuẩn bị rượu này.”
Thái hoàng thái hậu cũng không ngẩng lên, chỉ lấy nắp tách trà chậm rãi gạt lá trà, trầm giọng: “Vớ vẩn!”
Lúc này Thôi Bang Cát mới hiểu ra, trong lòng sợ hãi, hắn lặng lẽ dập đầu một cái rồi lui xuống.
Lâm Lang sai người đưa điểm tâm lên rồi trở lại, đúng lúc gặp Thôi Bang Cát đưa rượu đi. Trong lúc vội vã suýt đụng phải nhau, Thôi Bang Cát vội vàng thỉnh an: “Nô tài đáng chết, đã mạo phạm chủ nhân.”
Xưa nay Lâm Lang luôn hòa nhã với người dưới, hơn nữa đây là tổng quản thái giám của Thái hoàng thái hậu nên nàng khẽ cười. “Công công nói gì vậy? Là ta hơi vội, không để ý công công đang đi ra.”
Thôi Bang Cát đáp: “Nô tài còn có việc, chủ nhân thứ lỗi, nô tài xin cáo lui!”
Lâm Lang cảm thấy hơi kỳ lạ, thấy hắn đi xa rồi mới nghe Cẩm Thu nói: “Nghe nói lại ban thưởng cho Ninh chủ nhân. Vị chủ nhân này đúng là có phúc, đến Thái hoàng thái hậu cũng đối xử với nàng ta như vậy.”
Lâm Lang cũng không để ý. Hằng ngày nàng đều dùng bữa chiều với Thái hoàng thái hậu và Hoàng đế. Hôm nay Thái hoàng thái hậu ngủ trưa nhưng chưa muốn dậy, Hoàng đế khởi giá tới Hoằng Đức điện, nàng bèn ngồi thêu khăn tay cho Thái hoàng thái hậu. Không hiểu sao hôm nay nàng luôn cảm thấy bất an, lại thêm việc ngồi thêu lâu nên đầu váng mắt hoa, đành đặt đồ thêu xuống, gọi Cẩm Thu: “Đi dạo trong vườn một lát.”
Thời tiết nóng dần, trong vườn có liễu xanh và trăm hoa. Hoa nở qua lúc đẹp nhất rồi, giờ đang dần héo rũ. Cẩm Thu đi dùng nàng ngắm hoa một vòng, rồi lại lắng nghe tiếng chim hót, bất giác đã đi rất xa. Từ xa nhìn thấy ba, bốn thái giám khiêng mấy rương hòm chăn đệm, đến gần mới nhận ra người dẫn đầu là thái giám Diên Hy cung. Hắn thấy nàng thì vội vàng cúi người hành lễ. Lâm Lang chợt thấy trong số những đồ mà họ khiêng, có một hộp nữ trang khảm ngọc rất quen mắt, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đây là đồ của Ninh Quý nhân… Các ngươi định mang đi đâu?”
Tiểu Lâm dập đầu, đáp qua loa: “Bẩm chủ nhân, Ninh Quý nhân mất rồi.”
Lâm Lang kinh hãi, một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng mới thì thào hỏi lại: “Mất rồi?”
Tiểu Lâm đáp: “Trưa hôm qua, Ninh Quý nhân ngủ dậy bỗng lâm bệnh nặng, chưa kịp truyền thái y thì đã qua đời. Vừa rồi nô tài đã bẩm bảo Quý chủ nhân, Quý chủ nhân nghe nói là bị đau bụng thì thở dài mấy lần. Theo quy định thì số đồ này đều không thể giữ lại, vì vậy chúng nô tài khiêng tới sân phía tây để đốt.”
Lâm Lang bỗng thấy sợ hãi một cách khó hiểu, buột miệng hỏi: “”Vậy Hoàng thượng nói sao?”
Tiểu Lâm đáp: “Vấn chưa phái người đi bẩm Hoàng thượng ạ!”
Lúc này Lâm Lang mới biết mình lỡ lời, miễn cưỡng cười nói: “Vậy các ngươi đi đi!”
Tiểu Lâm đáp “vâng” rồi dẫn người rời đi. Nàng đứng đó, từ xa nhìn bóng dáng họ khuất dần sau hàng liễu xanh. Mặt trời buổi chiều nóng rực, sau lưng nàng đã túa mồ hôi. Từng trận gió nhẹ thổi tới, như mang theo hương thơm thanh khiết của hoa cỏ, lại khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Vì lo liệu chuyện hỷ nên Minh Châu phủ vô cùng náo nhiệt. Minh Châu phủ vốn là thủ phụ, lại được Hoàng đế trọng dụng nên khách khứa ra vào nườm nượp. Đến Sách Ngạch Đồ cũng đích thân đến chúc mừng. Hắn không phải là người thường nên tuy Minh Châu tránh tiếp khách cũng không thể tránh người này, đích thân ra mái hiên nghênh đón. Chủ và khách nói chuyện phiếm đôi ba câu. Sách Ngạch Đồ khen ngợi Dung Nhược một hồi, hắn nói: “Công tử văn võ song toàn, hơn nữa còn được Hoàng thượng coi trọng, tương lai nhất định vô cùng xán lạn.”
Xưa nay Minh Châu có chút kiêng kị với hắn, chỉ cười ha ha rồi nói vài câu khiêm tốn, xong đáp: “Giờ này phu phụ tiểu nhi đã vào cung tạ ơn rồi, nếu không thì nhất định phải lệnh tiểu nhi tới dập đầu trước Sách đại nhân, tạ ơn đại nhân đã chiếu cố lâu nay.”
Nạp Lan cùng tân nương Quan thị vào cung tạ ơn. Đến cửa cung thì Quan thị gặp Đông Quý phi, còn Nạp Lan được thái giám dẫn đi gặp Hoàng đế. Tên thái giám đó đưa hắn đi qua một con đường nhỏ, lại qua đường lớn, cuối cùng dừng lại một nơi trước điện, rồi cất giọng the thé: “Đại nhân chờ chút, bài giảng kết thúc thì ngự giá sẽ đến.”
Nạp Lan làm việc trong cung đã lâu, thấy nơi này là Kính Tư điện, rất gần với hậu cung nên hắn không dám đi lại loanh quanh. Vừa đợi được một lúc thì chợt thấy một tên thái giám từ hành lang đi đến, nhanh chóng thỉnh an trước mặt hắn, nói nhỏ: “Mời Nạp Lan đại nhân đi theo nô tài qua bên này.” Nạp Lan tưởng là thái giám ngự tiền, mà nơi gặp Hoàng thượng đột nhiên thay đổi cũng là chuyện thường gặp, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà đi theo luôn.
Lúc này lại đi một hồi lâu, cả quãng đường đều là những nơi yên tĩnh, hắn có chút nghi ngờ. Tên thái giám bỗng dừng bước, nói rằng: “Đến rồi, xin đại nhân chờ ở đây một lát!”
Nạp Lan nhìn xung quanh, khắp nơi đều là liễu rủ xanh rì, hoa nở chim ca, vô cùng thanh tịnh. Cách đó không xa là tường cung màu đỏ, bốn bề tịch mịch không một tiếng động. Hắn chưa từng tới nơi này nên lên tiếng hỏi: “Xin hỏi công công, đây là nơi nào?”
Tên thái giám lại không trả lời, chỉ cười khẽ, cúi người chào rồi đi mất. Nạp Lan càng nghi ngờ, chợt nghe thấy một giọng nói hiền hòa từ phía xa: “Ta thấy hơi lạnh rồi, hay là chúng ta quay về đi.”
Một câu này lọt vào tai hắn như sấm đánh ầm ầm, tim đập thình thịch, chỉ nghĩ là nàng sao? Lẽ nào lại là nàng? Đúng là nàng ư? Là nàng thật sao?... Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, chỉ bực bội cây cối sum xuê, tươi tốt che mất tầm mắt, khiến hắn nhìn không rõ. Thấy thấp thoáng có hai bóng người, hắn ngỡ ngàng và lúng túng. Đúng lúc có cơn gió thổi qua, khẽ thổi một vài cành liễu, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, hắn đã thấy nữ tử mặc áo màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, tuy không nhìn rõ mặt mày nhưng hắn lại rất quen thuộc. “̀m” một tiếng, dường như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, trái tim như ngừng đập, hít thở cũng khó khăn.
Lâm Lang vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt lành lạnh. Bích Lạc nói: “Vừa nãy chẳng phải chúng ta nghe nói bài giảng vẫn chưa xong, chắc phải đợi thêm một lúc.”
Lâm Lang định đáp lời, lúc ngẩng lên vô tình thấy dưới tàng cây liễu có người đang ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn rồi cũng ngẩn người. Trong vườn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe những tiếng cành liễu chạm vào nhau soàn soạt. Gió thổi làm tay áo nàng bay bay, còn trái tim nàng thì đập thình thịch, thình thịch.
Bích Lạc cũng nhìn thấy dưới gốc cây có một người đàn ông xa lại, trong lòng kinh sợ, quát hỏi: “Là ai?”
Nạp Lan bất ngờ, nhất thời không nghĩ được nhiều. Tình hình trước mắt đã là thất lễ rồi, vậy thì không thể thất nghĩa luôn được. Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn đờ đẫn hành lễ theo bản năng. Thân thể như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn, cuối cùng thì từng chữ, từng chữ cũng thoát ra khỏi miệng: “Thần… Nạp Lan Tính Đức thỉnh an Vệ chủ nhân!"
Hoàng đế lạnh nhạt đáp: “Tất nhiên trẫm sẽ điều tra rõ ràng. Trẫm muốn xem xem, cuối cùng thì kẻ dùng thuật yểm bùa để vu oan giá họa là ai.”
Xưa nay Hoàng đế làm việc quyết đoán, lập tức sai người truyền tất cả các cung nữ, thái giám và những người có liên quan tới việc chuyển đồ yểm bùa vào cung đến, thẩm vấn nghiêm ngặt tại Thận hình ti. Ai ngờ đúng nửa đêm hôm đó, cung nữ tố cáo Tiểu Cát Nhi treo cổ tự vẫn. Sau khi Hoàng đế bãi triều mới biết tin này, vô cùng tức giận, đúng lúc đó có cung nữ dâng trà lên, y cầm lấy ly trà, định quăng luôn xuống đất. Sau đó lại từ từ đặt ly trà xuống. Lâm Lang thấy cánh mũi y phập phồng, biết y đang hết sức phẫn nộ, nàng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, bóp chân cho Thái hoàng thái hậu.
Vẻ mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh. “Theo tôn nhi thì có lẽ vì bản thân nàng ta nhát gan nên mới tự vẫn. Thật đáng thương cho một a đầu mới mười bốn, mười lăm tuổi, còn chưa từng bị đánh. Chịu không nổi cực hình hoặc là nhất thời nghĩ quẩn nên mới vậy.” Hoàng đế trấn tĩnh lại, duỗi tay cầm ly trà, từ từ uống.
Thái hoàng thái hậu lại nói: “Theo ta thấy, chuyện đã đến nước này, chi bằng tạm bỏ qua đi. Sau một thời gian nữa thì sự thật sẽ tự lộ ra. Còn về cung nữ kia, dù gì cũng rất đáng thương, vì vậy sẽ không truy cứu đến người nhà nàng ta nữa là được.” Cung nhân tự vẫn trong cung chính là đại nghịch bất đạo, ắt liên lụy cả người thân. Hoàng đế hiểu ý Thái hoàng thái hậu, cúi người đáp: “vâng”. Thái hoàng thái hậu liếc nhìn Lâm Lang rồi sai bảo: “Đi xem có gì ăn được không, chắc bây giờ Hoàng thượng đói rồi.”
Lâm Lang tuân lệnh lui xuống. Thái hoàng thái hậu thấy nàng đã ra khỏi noãn các thì mới nói: “Hôm nay con làm sao thế, không giữ nổi bình tĩnh.”
Hoàng đế đáp: “Tôn nhi không hiểu, vì sao hoàng tổ mẫu phải làm vậy?”
Thái hoàng thái hậu khẽ cười, nói: “Thật ra chuyện này, trong lòng con cũng đoán được phần nào, chính là Ninh Quý nhân tương kế tựu kế, hại Đoan Tần bởi chính kế của mình. Cũng không trách con tức giận được, bọn họ đã làm quá đáng. Nhưng Họa Châu là người mà hoàng ngạch nương của con ban thưởng. Có câu nói của người xưa rất hay: “Đánh chuột sợ vỡ bình.” Nguyền rủa Hoàng thượng là chuyện lớn, nếu chuyện này truy đến cùng thì người liên lụy càng nhiều, càng khiến người đời cười chê. Hoàng tổ mẫu của con đành làm người ác một lần vậy.”
Hoàng đế nghe Thái hoàng thái hậu giải thích cặn kẽ như vậy thì một bụng nh lời định nói đành nuốt xuống. Thái hoàng thái hậu lại nói tiếp: “Ta biết trong lòng con không thoải mái, để người không quản tới tam cương ngũ thường này ở lại trong cung quả là tai họa.” Trầm ngâm một lát, bà vỗ hai bàn tay vào nhau.
Thôi Bang Cát thõng tay đi vào. Thái hoàng thái hậu nói: “Ngươi đi truyền chỉ tới Diên Hy cung, thưởng cho Ninh Quý nhân một bình rượu Hùng Hoằng, không cần đến tạ ơn.”
Thôi Bang Cát ngẩn người, cười đáp: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, bây giờ cũng còn lâu mới đến Tết Đoan ngọ, sợ là chưa chuẩn bị rượu này.”
Thái hoàng thái hậu cũng không ngẩng lên, chỉ lấy nắp tách trà chậm rãi gạt lá trà, trầm giọng: “Vớ vẩn!”
Lúc này Thôi Bang Cát mới hiểu ra, trong lòng sợ hãi, hắn lặng lẽ dập đầu một cái rồi lui xuống.
Lâm Lang sai người đưa điểm tâm lên rồi trở lại, đúng lúc gặp Thôi Bang Cát đưa rượu đi. Trong lúc vội vã suýt đụng phải nhau, Thôi Bang Cát vội vàng thỉnh an: “Nô tài đáng chết, đã mạo phạm chủ nhân.”
Xưa nay Lâm Lang luôn hòa nhã với người dưới, hơn nữa đây là tổng quản thái giám của Thái hoàng thái hậu nên nàng khẽ cười. “Công công nói gì vậy? Là ta hơi vội, không để ý công công đang đi ra.”
Thôi Bang Cát đáp: “Nô tài còn có việc, chủ nhân thứ lỗi, nô tài xin cáo lui!”
Lâm Lang cảm thấy hơi kỳ lạ, thấy hắn đi xa rồi mới nghe Cẩm Thu nói: “Nghe nói lại ban thưởng cho Ninh chủ nhân. Vị chủ nhân này đúng là có phúc, đến Thái hoàng thái hậu cũng đối xử với nàng ta như vậy.”
Lâm Lang cũng không để ý. Hằng ngày nàng đều dùng bữa chiều với Thái hoàng thái hậu và Hoàng đế. Hôm nay Thái hoàng thái hậu ngủ trưa nhưng chưa muốn dậy, Hoàng đế khởi giá tới Hoằng Đức điện, nàng bèn ngồi thêu khăn tay cho Thái hoàng thái hậu. Không hiểu sao hôm nay nàng luôn cảm thấy bất an, lại thêm việc ngồi thêu lâu nên đầu váng mắt hoa, đành đặt đồ thêu xuống, gọi Cẩm Thu: “Đi dạo trong vườn một lát.”
Thời tiết nóng dần, trong vườn có liễu xanh và trăm hoa. Hoa nở qua lúc đẹp nhất rồi, giờ đang dần héo rũ. Cẩm Thu đi dùng nàng ngắm hoa một vòng, rồi lại lắng nghe tiếng chim hót, bất giác đã đi rất xa. Từ xa nhìn thấy ba, bốn thái giám khiêng mấy rương hòm chăn đệm, đến gần mới nhận ra người dẫn đầu là thái giám Diên Hy cung. Hắn thấy nàng thì vội vàng cúi người hành lễ. Lâm Lang chợt thấy trong số những đồ mà họ khiêng, có một hộp nữ trang khảm ngọc rất quen mắt, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đây là đồ của Ninh Quý nhân… Các ngươi định mang đi đâu?”
Tiểu Lâm dập đầu, đáp qua loa: “Bẩm chủ nhân, Ninh Quý nhân mất rồi.”
Lâm Lang kinh hãi, một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng mới thì thào hỏi lại: “Mất rồi?”
Tiểu Lâm đáp: “Trưa hôm qua, Ninh Quý nhân ngủ dậy bỗng lâm bệnh nặng, chưa kịp truyền thái y thì đã qua đời. Vừa rồi nô tài đã bẩm bảo Quý chủ nhân, Quý chủ nhân nghe nói là bị đau bụng thì thở dài mấy lần. Theo quy định thì số đồ này đều không thể giữ lại, vì vậy chúng nô tài khiêng tới sân phía tây để đốt.”
Lâm Lang bỗng thấy sợ hãi một cách khó hiểu, buột miệng hỏi: “”Vậy Hoàng thượng nói sao?”
Tiểu Lâm đáp: “Vấn chưa phái người đi bẩm Hoàng thượng ạ!”
Lúc này Lâm Lang mới biết mình lỡ lời, miễn cưỡng cười nói: “Vậy các ngươi đi đi!”
Tiểu Lâm đáp “vâng” rồi dẫn người rời đi. Nàng đứng đó, từ xa nhìn bóng dáng họ khuất dần sau hàng liễu xanh. Mặt trời buổi chiều nóng rực, sau lưng nàng đã túa mồ hôi. Từng trận gió nhẹ thổi tới, như mang theo hương thơm thanh khiết của hoa cỏ, lại khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Vì lo liệu chuyện hỷ nên Minh Châu phủ vô cùng náo nhiệt. Minh Châu phủ vốn là thủ phụ, lại được Hoàng đế trọng dụng nên khách khứa ra vào nườm nượp. Đến Sách Ngạch Đồ cũng đích thân đến chúc mừng. Hắn không phải là người thường nên tuy Minh Châu tránh tiếp khách cũng không thể tránh người này, đích thân ra mái hiên nghênh đón. Chủ và khách nói chuyện phiếm đôi ba câu. Sách Ngạch Đồ khen ngợi Dung Nhược một hồi, hắn nói: “Công tử văn võ song toàn, hơn nữa còn được Hoàng thượng coi trọng, tương lai nhất định vô cùng xán lạn.”
Xưa nay Minh Châu có chút kiêng kị với hắn, chỉ cười ha ha rồi nói vài câu khiêm tốn, xong đáp: “Giờ này phu phụ tiểu nhi đã vào cung tạ ơn rồi, nếu không thì nhất định phải lệnh tiểu nhi tới dập đầu trước Sách đại nhân, tạ ơn đại nhân đã chiếu cố lâu nay.”
Nạp Lan cùng tân nương Quan thị vào cung tạ ơn. Đến cửa cung thì Quan thị gặp Đông Quý phi, còn Nạp Lan được thái giám dẫn đi gặp Hoàng đế. Tên thái giám đó đưa hắn đi qua một con đường nhỏ, lại qua đường lớn, cuối cùng dừng lại một nơi trước điện, rồi cất giọng the thé: “Đại nhân chờ chút, bài giảng kết thúc thì ngự giá sẽ đến.”
Nạp Lan làm việc trong cung đã lâu, thấy nơi này là Kính Tư điện, rất gần với hậu cung nên hắn không dám đi lại loanh quanh. Vừa đợi được một lúc thì chợt thấy một tên thái giám từ hành lang đi đến, nhanh chóng thỉnh an trước mặt hắn, nói nhỏ: “Mời Nạp Lan đại nhân đi theo nô tài qua bên này.” Nạp Lan tưởng là thái giám ngự tiền, mà nơi gặp Hoàng thượng đột nhiên thay đổi cũng là chuyện thường gặp, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà đi theo luôn.
Lúc này lại đi một hồi lâu, cả quãng đường đều là những nơi yên tĩnh, hắn có chút nghi ngờ. Tên thái giám bỗng dừng bước, nói rằng: “Đến rồi, xin đại nhân chờ ở đây một lát!”
Nạp Lan nhìn xung quanh, khắp nơi đều là liễu rủ xanh rì, hoa nở chim ca, vô cùng thanh tịnh. Cách đó không xa là tường cung màu đỏ, bốn bề tịch mịch không một tiếng động. Hắn chưa từng tới nơi này nên lên tiếng hỏi: “Xin hỏi công công, đây là nơi nào?”
Tên thái giám lại không trả lời, chỉ cười khẽ, cúi người chào rồi đi mất. Nạp Lan càng nghi ngờ, chợt nghe thấy một giọng nói hiền hòa từ phía xa: “Ta thấy hơi lạnh rồi, hay là chúng ta quay về đi.”
Một câu này lọt vào tai hắn như sấm đánh ầm ầm, tim đập thình thịch, chỉ nghĩ là nàng sao? Lẽ nào lại là nàng? Đúng là nàng ư? Là nàng thật sao?... Hắn đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, chỉ bực bội cây cối sum xuê, tươi tốt che mất tầm mắt, khiến hắn nhìn không rõ. Thấy thấp thoáng có hai bóng người, hắn ngỡ ngàng và lúng túng. Đúng lúc có cơn gió thổi qua, khẽ thổi một vài cành liễu, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, hắn đã thấy nữ tử mặc áo màu xanh nhạt, dáng người thướt tha, tuy không nhìn rõ mặt mày nhưng hắn lại rất quen thuộc. “̀m” một tiếng, dường như có thứ gì nổ tung trong đầu hắn, trái tim như ngừng đập, hít thở cũng khó khăn.
Lâm Lang vén tóc ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt lành lạnh. Bích Lạc nói: “Vừa nãy chẳng phải chúng ta nghe nói bài giảng vẫn chưa xong, chắc phải đợi thêm một lúc.”
Lâm Lang định đáp lời, lúc ngẩng lên vô tình thấy dưới tàng cây liễu có người đang ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xoay mặt lại nhìn hắn rồi cũng ngẩn người. Trong vườn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe những tiếng cành liễu chạm vào nhau soàn soạt. Gió thổi làm tay áo nàng bay bay, còn trái tim nàng thì đập thình thịch, thình thịch.
Bích Lạc cũng nhìn thấy dưới gốc cây có một người đàn ông xa lại, trong lòng kinh sợ, quát hỏi: “Là ai?”
Nạp Lan bất ngờ, nhất thời không nghĩ được nhiều. Tình hình trước mắt đã là thất lễ rồi, vậy thì không thể thất nghĩa luôn được. Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn đờ đẫn hành lễ theo bản năng. Thân thể như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, vô cùng đau đớn, cuối cùng thì từng chữ, từng chữ cũng thoát ra khỏi miệng: “Thần… Nạp Lan Tính Đức thỉnh an Vệ chủ nhân!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook