Tịch Mịch
Chương 13: Đầu sóng ngọn gió

Bắc Ngũ Sở có một dãy phòng tối tăm chuyên chất đủ thứ đồ, Ngụy Trường An sai người mở một gian phòng, giải nàng vào. Tiểu thái giám bê đến một cái ghế, Ngụy Trường An bèn ngồi xuống ở bên cửa. Lúc này tâm trạng nàng đã ổn định lại, nàng đứng lặng nơi đó, không nói tiếng nào.

Ngụy Trường An ho một tiếng. “Cần gì phải như vậy, ngươi nhận tội luôn đi, ta cũng thoải mái với ngươi. Ngươi cứ cắn răng không mở miệng thế này thì chỉ chịu đau về thể xác nhiều hơn mà thôi.”

Lâm Lang đáp: “Lệnh của An chủ nhân chỉ nói rằng nô tỳ nhận tội rồi thì mới đánh bốn mươi trượng. Hơn nữa, chuyện này không phải nô tỳ làm, tất nhiên nô tỳ không khuất phục mà nhận tội.”

Ngụy Trường An quay đầu cười cợt với tên tiểu thái giám đang đứng phía sau. “Ngươi nghe cái miệng khôn khéo này...” Rồi quay lại nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần biến mất. “Nói như vậy nghĩa là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

Nàng nói rành mạch: “ Ngụy công công việc ngày hôm nay nô tỳ không hiểu là do công công hồ đồ thật hay là giả vờ. Một người thông minh như công công nhất định biết rằng nô tỳ bị người ta vu oan, hãm hại. Nô tỳ chỉ không biết đã đắc tội với ai mà khiến người ta ra tay độc ác với mình như thế này. Ngụy công công đã là tổng quản Kính Sự phòng, với thân phận của công công, việc gì phải nhúng tay vào?”

Ngụy Trường An không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy, ngẩn ra một lúc mới cười, nói: “Đúng là trong ý có ý, thật là một đứa khéo mồm khéo miệng, đáng tiếc lại đi ăn trộm. Việc hôm nay là ta tận mắt nhìn tang vật được tìm thấy, ngươi có cắn răng không chịu nhận tội cũng không có tác dụng gì. An chủ nhân đã có lời, hôm nay dù ta có dùng bốn mươi trượng đánh chết người thì cũng chỉ coi như ngươi bạc mệnh, không chịu nổi bốn mươi trượng mà thôi.”

Lâm Lang không nói một lời. Ngụy Trường An cảm thấy nàng không hề sợ hãi. Đúng lúc này, một tên tiểu thái giám vội vàng chạy đến. “Ngụy công công, Vinh chủ nhân có việc truyền người tới.”

Hắn đứng dậy ngay lặp tức, sai bảo: “Giam nó trong này, chờ ta về xét hỏi tiếp.”

Gian phòng không có cửa sổ, vừa khóa cửa lại thì cả phòng chỉ còn một tia sáng mong manh từ khe cửa hắt vào. Một lúc lâu sau nàng mới dần dần nhìn rõ được chung quanh. Nàng sờ soạng lần mò đi tới bên tường rồi khoanh chân ngồi xuống. Ngụy Trường An đi rất lâu chẳng thấy quay lại, cũng không thấy người nào khác tới.

Nàng nhớ lại lúc còn rất nhỏ, là mùa xuân thì phải, hoa đào đang nở đẹp vô cùng. Từng cành, từng cành đầy bông hoa đỏ tươi, nghiêng nghiêng chĩa ra ngoài tường. A hoàn cắt vài cành bỏ vào bình rồi mang vào trong phòng, nói thầm với nàng: “Lão gia tức giận, phạt Đông Lang quỳ ở Phật đường.” Quy tắc trong phủ nghiêm ngặt, đi ra đi vào đều có a hoàn, ma ma theo sau. Khi đi đến phòng Lão thái thái có đi qua Phật đường, nàng không thể không bước chậm lại. Chỉ thấy cửa xếp khóa chặt, người hầu của Dung Nhược đang đứng ngay ngắn ở bên ngoài, mặt mày ủ rũ. Cuối cùng cũng nhờ một câu nói của Lão thái thái mới có người đem cơm tối vào được.

Ngày hôm sau hắn đến bên nàng, chỉ nói: “Căn phòng đó tối om, nếu là muội sẽ sợ đến phát khóc.”

Nàng chỉ cười mỉm. “Muội chẳng lén lút dẫn theo người hầu ra ngoài thành, sao mà bị phạt quỳ ở Phật đường được!”

Đôi mắt của thiếu niên mười một tuổi kia sáng ngời như ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời. “Lâm muội muội, chỉ cần có ta ở đây, đời này ta sẽ lo hết cho muội, tuyệt đối sẽ không để người ta nhốt muội ở trong phòng tối.”

Trong phòng kín bưng chẳng có lấy cơn gió, không khí ngày càng nóng lên. Nàng rút chiếc khăn tay ra lau mồ hôi, không ngờ trên khăn thoang thoảng một mùi hương xa lạ. Chính là mùi long diên hương hảo hạng, chỉ cần đốt một que là mùi hương đó sẽ vấn vít khắp điện, mấy ngày không bay hết. Trong đông noãn các ở Càn Thanh cung luôn đốt long diên hương này, thế nên trên y phục của Hoàng đế lúc nào cũng vương vấn mùi hương đó. Bốn phía đen kịt càng khiến nàng thấy mùi hương thêm nồng đậm, nàng lại nhét chiếc khăn vào tay áo.

Một mình nàng trong gian phòng tối đen cũng không biết đã qua bao lâu rồi, chỉ thấy dường như đã qua cả tháng cả năm. Thấy ánh sáng mặt trời le lói ở khe cửa tối dần, chắc trời đã tối. Ngụy Trường An vẫn chưa trở lại.

Có người khẽ gõ “cốc cốc” trên cửa, nàng vội vàng đứng dậy. Là tiếng của Vân Sơ: “Lâm Lang! Muội có ở trong này không?”

Lâm Lang liền đi đến cạnh cửa. “Muội đây!”

Vân Sơ nói: “Có chuyện gì vậy? Tỷ vừa nghe nói liền xin nghỉ đến đây thăm muội, khó khăn lắm mới năn nỉ được hai vị công công cho phép tỷ vào đây nói chuyện với muội.”

Lâm Lang đáp: “Tỷ mau đi đi, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, muội không thể làm liên lụy tới tỷ.”

“Đang yên đang lành, có chuyện gì xảy ra vậy? Tỷ quay về thấy bảo có muội và Họa Châu đến thăm mà không gặp được. Đến trưa, tỷ tỷ đến chỗ Đoan chủ nhân, nghe được chuyện trong Càn Thanh cung mới biết chuyện của muội.”

Lâm Lang nói: “Vân Sơ, tỷ mau đi đi, để người ta nhìn thấy sẽ liên lụy đến tỷ thật đấy.”

Vân Sơ hỏi: “Muội muội đắc tội với ai vậy?”

Nàng trả lời: “Muội không biết.”

Vân Sơ nói: “Muội thật là hồ đồ, chắc chắn muội ở ngự tiền đã đắc tội với ai đó rồi, nếu không thì là do Hoàng thượng đối xử quá tốt với muội.”

Lâm Lang không biết vì sao lại nhớ tới ngày Hoàng đế trả lại nàng chiếc khăn. Trên lớp vải lụa mỏng bên ngoài đèn lồng có thêu hoa văn hình rồng màu vàng kim nhạt, ánh sáng vàng chiếu vào đôi tay Hoàng đế trắng trẻo, ẩn giấu sức mạnh. Chiếc khăn đó nhẹ nhàng nằm trên tay y nhưng dường như có sức nặng vô vàn. Lòng nàng rối như tơ vò, khẽ thở dài một tiếng. “Sao Hoàng thượng có thể đối xử quá tốt với muội được?”

Vân Sơ nói: “Nơi này không nên nói nhiều, còn một việc này nữa... Tỷ nghe nói, Ngụy Trường An kia là họ hàng xa của An chủ nhân, hay là muội đắc tội với An chủ nhân?”

Nàng đáp: “Muội chỉ là một cung nữ nhỏ bé, mới hầu hạ ngự tiền hơn một tháng, sao đắc tội với An chủ nhân được?” Nàng sợ người ta nhìn thấy liền giục Vân Sơ rời đi: “Tỷ tỷ mạo hiểm đến thăm muội, ân tình này muội xin ghi nhớ trong lòng. Tỷ tỷ mau đi đi, nếu không sẽ liên lụy đến tỷ.”

Vân Sơ chẳng còn cách nào, dùng dằng mãi bỗng nghe thái giám ngoài hành lang ho hai tiếng, chính là ám hiệu cho Vân Sơ, ý báo có người đến. Lâm Lang kinh hãi. Vân Sơ vội vã rời đi.

Lâm Lang nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn đến gần, rõ ràng không phải chỉ có một người. Chỉ không biết là Ngụy Trường An trở lại hay không, trong lòng nàng đầy suy tính. Nàng nghe thấy lạch cạch, khóa đã được mở, cửa bị đẩy ra. Lúc này nàng mới thấy sắc trời ảm đạm bên ngoài, hoàng hôn trùm khắp nơi. Các thái giám đang châm đèn ở hành lang xa xa. Mấy tên tiểu thái giám vây quanh Ngụy Trường An, bóng đêm dần vây tới khiến mặt hắn cũng nửa sáng nửa tối. Hắn không ngồi xuống, chỉ đứng ở cửa, nói: “Đã lâu thế rồi, chắc ngươi cũng nghĩ kĩ rồi chứ? Vẫn nên nhận tội luôn đi, cố gắng chịu thì bốn mươi trượng cũng qua thôi.”

Lâm Lang chỉ đáp: “Không phải nô tỳ trộm, nô tỳ tuyệt đối không nhận.”

Ngụy Trường An nghe nàng đáp như thế liền quay đầu ra hiệu với tiểu thái giám. Hai tên thái giám bước lên, Lâm Lang cố gắng giữ bình tĩnh, mặc cho bọn hắn lôi nàng đi ra sau viện. Thái giam chấp hành hình phạt cầm một cây trượng sơn màu đỏ thẫm. Ngụy Trường An nhàn nhã nói từng chữ: “Quy tắc cũ, từ lưng đến chân, chỉ chừa mặt.” Một tên thái giám liền lấy gân bò trói chặt hai tay Lâm Lang. Bọn họ trói người rất có kỹ thuật, cộng thêm gân bò dẻo dai, săn chắc, đến người đàn ông cao to, khỏe mạnh cũng có thể bị trói đến mức không thể nhúc nhích. Lúc sợi dây từ gân bò kia xiết lên cổ tay nàng, cổ tay nhỏ nhắn, trắng trẻo dần hằn lên vết thâm tím.

Đầu giờ Tuất, Hoàng đế hồi cung. Họa Châu đi lên hầu hạ thay y phục. Thái giám lo việc giày mũ đi tới giúp Hoàng đế cởi mũ. Hoàng đế thay triều phục màu vàng cửu long và mười hai loại hoa văn rồi mặc y phục thường ngày màu thẫm ẩn hoa, hai con rồng cuộn tròn hai bên sườn, mặt lộ vẻ mệt mỏi. Đến lúc truyền điểm tâm, Phương Cảnh tới hầu hạ nước. Hoàng đế chợt nhớ ra liền nói: “Bảo Lâm Lang tới Ngự Trà phòng, truyền chè hạnh nhân!”

Phương Cảnh đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Lâm Lang phạm quy củ, đã giao cho Kính Sự phòng giam lại rồi.”

Hoàng đế hỏi: “Phạm quy củ? Phạm vào quy tắc nào?”

Phương Cảnh nói: “Nô tỳ cũng không biết.”

Hoàng đế liền gọi: “Lý Đức Toàn!”

Lý Đức Toàn vội vàng đi đến. Hoàng đế hỏi hắn: “Lâm Lang phạm vào quy tắc nào?”

Hôm nay Lý Đức Toàn hộ tống Hoàng đế xuất cung, vừa trở về còn chưa biết chuyện này nên không hiểu gì cả. Họa Châu đang đứng bên không kìm được mà bẩm báo: “Hoàng thượng chỉ cần hỏi Ngụy công công là biết.”

Hoàng đế không hỏi đến nàng, nàng lại tùy tiện mở miệng đáp như vậy thực là tội lớn, nguy đến mức Lý Đức Toàn không ngừng ra hiệu. Cũng may mà Hoàng đế không để ý, chỉ nói: “Vậy cho truyền Ngụy Trường An.”

Thái giám đang trực Phùng Tứ Kinh thuộc Kính Sự phòng bẩm: “Hoàng thượng, Ngụy công công đi làm việc rồi.”

Lý Đức Toàn vội quát: “Vớ vẩn, mặc kệ hắn bận việc gì, còn không mau chạy đi tìm về đây?”

Phùng Tứ Kinh vội vàng dập đầu rồi lui ra ngoài. Hoàng đế gọi hắn lại: “Chờ đã, hỏi ngươi cũng vậy thôi.”

Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế đứng khoanh tay, vẻ mặt bình thản, hắn không đoán ra được gì. Hắn liền hỏi Phùng Tứ Kinh: “Lâm Lang, cung nữ hầu hạ trà nước, nghe nói là phạm vào quy củ bị Kính Sự phòng các người giam lại. Chuyện là như thế nào?”

Phùng Tứ Kinh đáp: “Lâm Lang ăn trộm đồ, phụng theo lời An chủ nhân, đã giam lại ở Bắc Ngũ Sở.”

Lý Đức Toàn hỏi tiếp: “Ăn trộm đồ? Trộm cái gì?”

Phùng Tứ Kinh đáp: “Chính là chiếc nhẫn ngọc màu xanh ngọc bích của Hoàng thượng. Ngụy công công dẫn người đi tìm thì thấy ở trong rương của Lâm Lang, vật chứng đầy đủ.”

Hoàng đế “ồ” một tiếng, nói một cách tự nhiên: “Chiếc nhẫn đó không phải nàng trộm, mà là trẫm ban thưởng cho nàng.”

Mọi người trong điện đều cảm thấy xấu hổ, không khí dường như dần đặc quánh lại, khiến người ta không thở nổi. Phùng Tứ Kinh sợ hãi dập đầu liên tục, giọng nói pha chút gượng gạo: “Hoàng thượng, lần ban thưởng này chưa được ghi lại.” Phàm là do Hoàng đế ban thưởng, Kính Sự Phòng sẽ ghi vào sổ sách, rằng ngày này tháng này năm này, vì việc này mà thưởng cho người nọ thứ kia. Phùng Tứ Kinh không ngờ Hoàng đế lại nói như vậy, hoảng hốt đến mức trên trán chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng lo sợ không yên.

Hoàng đế nhìn Lý Đức Toàn một cái. Lý Đức Toàn vội vàng quỳ xuống. “Nô tài đáng chết, là nô tài nhất thời sơ sẩy, quên không báo Kính Sự phòng ghi lại chuyện này.”

Mọi người trong điện đều vô cùng lúng túng. Chiếc nhẫn ngọc bích kia là đồ của Hoàng đế, ắt là vô giá. Hơn nữa Hoàng đế đã quen mang bên mình từ thời niên thiếu mới tập cưỡi ngựa, bắn cung, xưa nay nó là chiếc nhẫn yêu thích của người, vậy mà giờ lại thưởng cho một cung nữ. Trong lòng mọi người đều thầm đoán ẩn ý bên trong nhưng không ai dám lộ ra vẻ mặt khác thường. Còn Phùng Tứ Kinh thì đã chẳng dám nghĩ tiếp.

Cuối cùng vẫn là Lý Đức Toàn nói nhỏ với Phùng Tứ Kinh: “Nếu Lâm Lang đã không trộm đồ thì ngươi còn không mau đi gọi người thả ra?”

Phùng Tứ Kinh đã ướt đẫm mồ hôi, hai bên sườn lành lạnh, ngay đến hai hàm răng cũng sắp va vào nhau thành tiếng “lách cách”. Hắn chỉ “vâng” một tiếng rồi đi lùi ra ngoài, tới bên ngoài đện vội gọi tiểu thái giám: “Mau, mau, theo ta tới Bắc Ngũ Sở!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương