Tích Hoa Chỉ
-
Chương 36: Mẹ Con Tâm Sự
Hoa Chỉ bước vào cửa viện, nàng dừng lại một lúc rồi mới bước tiếp, hành lễ trước mặt mẫu thân: “Mẫu thân, con về rồi ạ.”
Chu thị vội vàng dìu nàng đứng dậy quan sát: “Con gầy đi rồi, sắc mặt cũng kém hơn.”
“Đương nhiên là ở bên ngoài sẽ không tốt bằng ở nhà rồi ạ.” Hoa Chỉ hơi khom gối với hai vị phu nhân ở phía sau Chu thị: “Hạ di nương, Tần di nương.”
Hai người nào dám chịu toàn bộ cái hành lễ của nàng, bọn họ nghiêng người chỉ nhận một nửa rồi vội vàng đỡ nàng dậy. Người thấp hơn một chút là Tần di nương, bà ấy liên tục nói gầy rồi, gầy rồi, còn kéo con gái ở phía sau tiến lên trước hành lễ.
Hoa Chỉ không có ấn tượng về thứ muội này lắm, có thể nói là trong căn nhà này ngoại trừ Bách Lâm và con trai của Tứ thúc, Bách Quân ra thì nàng không hề có ấn tượng quá sâu sắc với những huynh đệ tỷ muội khác. Hoa Chỉ thấy nàng ấy ngoan ngoãn mỉm cười nên nàng cũng cười lại.
Phụ thân nàng tổng cộng có hai người vợ lẽ, Hạ di dương trước đây là nha hoàn hầu hạ bên cạnh ông, bà ấy sinh được một người con trai. Thường ngày bà ấy nói rất ít, sau khi con trai bị bắt đi lưu đày thì bà ấy càng ít nói hơn.
Tần di nương là cháu gái họ hàng xa của tổ mẫu, sau khi mẫu thân sinh bà ấy ra thì không còn sinh được người con nào khác. Bà ấy được tổ mẫu làm chủ đón vào cửa làm vợ hai của đại phòng. Khi đó, tổ mẫu tưởng rằng đại phòng bọn họ sẽ rất náo nhiệt, nào ngờ phụ thân lại rất thẳng thắn. Ngoại trừ đến thăm con trai con gái của mình, hơn nửa năm trời ông không hề ở lại qua đêm ở chỗ Tần di nương, dù con người có kiêu ngạo hơn nữa thì trong nửa năm đó cũng đã tắt đi rồi. Sau này, mẫu thân nàng sinh ra Bách Lâm, bà ấy mới hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
Tuy không phải thủ đoạn lợi hại gì, nhưng vô cùng có hiệu quả để bình định cuộc chiến tranh sắp diễn ra. Cũng từ khi đó nàng mới phát hiện phụ thân của mình không hẳn là người chỉ biết đọc sách Thánh Hiền, không màng sự đời. Cũng đúng thôi, nam nhân quản lý hậu viện nào có nhiều suy nghĩ xấu xa, nham hiểm được chứ.
Tay nàng bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, Hoa Chỉ nghe thấy mẫu thân nàng thân thiết nói: “Ta và Chỉ Nhi có chuyện muốn nói, các người trở về trước đi, không cần ở đây với ta nữa đâu.”
“Vâng.”
Hai mẹ con nàng trở về phòng, Hoa Chỉ tự mình múc một chén đào cho mẫu thân: “Là món ăn được làm ở trang viên ạ, người ăn thử đi.”
“Chính là món con làm đó sao?” Chu thị vừa nói vừa ăn một miếng, mắt bà lập tức sáng lên: “Ngon quá.”
“Là nó đó ạ, con có mang về một ít, có gì con sẽ cho người mang qua cho mẫu thân vài hũ.”
“Con gái của ta thật giỏi giang.” Chu thị bỏ chén xuống, thở dài nói: “Con có biết khi con nói mình muốn làm chủ nhà, ta lo lắng cho con biết nhường nào không. Mẫu thân không nói đến mình có thể hiểu con bao nhiêu, nhưng ta cũng biết con là một người thích nhàn hạ, ngày thường cũng chỉ muốn ru rú ở trong căn viện của mình, chẳng buồn quan tâm chuyện gì cả. Làm chủ nhà nào phải việc nhẹ nhàng, trước đây con chưa từng nhúng tay vào những việc này, mà Hoa gia còn đang lâm vào tình trạng như vậy, mẫu thân sợ con tốn công vô ích, còn bị người ta ghét bỏ nữa.”
Chu thị mỉm cười lắc đầu: “Không ngờ con lại làm tốt hơn những gì bọn ta tưởng.”
Đây là lần đầu tiên sau khi Hoa gia xảy ra chuyện hai mẹ con nàng mới tâm sự với nhau, Hoa Chỉ lại cảm thấy bất ngờ, nàng cứ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy mẫu thân khóc lóc…
“Là con gái để mẫu thân phải lo lắng rồi.”
“Ta chỉ có hai đứa tụi con, không lo cho hai đứa thì lo cho ai chứ.” Bà bỗng nhớ đến người chồng ở phương xa kia, vành mắt không khỏi đỏ lên: “Phụ thân con chưa từng ghét bỏ ta vô dụng, bây giờ nhớ lại, nếu ông ấy ghét bỏ ta một chút thì hay biết mấy, như vậy ta sẽ tự mình sửa đổi. Ta là con dâu cả của Hoa gia nhưng lại vô dụng như thế, còn phải dựa vào một cô nương như con đứng ra quản lý gia đình, nói ra ngoài thật là một chuyện cười.”
“Có gì đáng cười đâu ạ, chẳng phải vì con được mẫu thân giáo dục tốt sao?”
“Thôi, con đừng dát vàng lên mặt ta nữa, xấu hổ lắm.” Chu thị khẽ cười, lau nước mắt nói: “Mẫu thân không khóc nữa, để dành nước mắt đợi phụ thân con trở về sẽ nhấn chìm ông ấy. Con cũng đừng vương vấn đến ta, có con che mưa chắn gió ở phía trước, mẫu thân nào dám sống không tốt chứ.”
“Mẫu thân…”
Chu thị nắm tay nàng vỗ vỗ: “Trước giờ Bách Lâm đều nghe lời con, có gì con hãy dạy dỗ thằng bé thật tốt, mẫu thân sẽ không nhúng tay vào đâu. Đích tử của đại phòng không thể bị ta nuôi thành phế vật được.”
Hoa Chỉ biết những chuyện lúc nãy mẫu thân nàng đã nhìn và nghe thấy cả rồi, như vậy cũng tốt, Bách Lâm không thường xuyên ở hậu trạch (*) này, mắt không thấy tai không nghe, đương nhiên trong đầu sẽ không nghĩ đến.
(*) Hậu trạch: Nơi ở của các nữ nhân
Chu thị bật cười: “Lần trước Bách Lâm nói dối, ta cũng bị con dọa chết khiếp, rõ ràng ngày thường con thương thằng bé hơn ai hết, nhưng lại có thể nhẫn tâm ra dạy dỗ thằng bé. Ấy mà thằng bé vẫn cứ thân thiết với con, cứ hễ có cơ hội là đến gần con. Khi đó ta còn lo lắng thằng bé sẽ xa lánh con cơ đấy.”
Hoa Chỉ chớp mắt, nàng tưởng rằng chuyện đó đã che giấu được phụ mẫu rồi chứ.
“Phụ thân con không biết, ta đã giấu đi rồi.” Bà nhớ đến tình hình khi đó, rồi lại nghĩ đến hiện giờ, lòng bà trũng xuống, nụ cười dần tắt đi.
“Mẫu thân, sẽ tốt thôi, đều sẽ tốt cả thôi.”
“Con thì sao? Con sẽ tốt chứ?” Chu thị nắm chặt bàn tay con gái, giọng nói run run: “Hôn sự với Thẩm gia đã hủy rồi, sau này con phải làm sao đây?”
“Mẫu thân, người phải tin vào bản lĩnh của con gái mình chứ. Ngay cả một Hoa gia to lớn như vậy mà con còn gồng gánh được thì sợ gì không thể trôi qua ngày tháng tươi đẹp.”
“Con biết ta không nói về chuyện này mà.”
Đương nhiên là Hoa Chỉ biết, nhưng nàng biết rõ hơn đó tuyệt đối không phải đáp án mà mẫu thân nàng muốn nghe: “Thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, không ai biết trước sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không phải sao?”
“Nói thật, mẫu thân biết được tính toán trong lòng con.”
“Mẫu thân…”
“Nói cho mẫu thân nghe!”
Đây là lần kiên trì hiếm có của Chu thị, Hoa Chỉ nhìn bà, thành thật nói: “Không cần hầu hạ nhà chồng, hầu hạ chồng, không cần đối mặt với việc tranh giành của thê thiếp, con thực sự rất vui vẻ.”
“Nữ nhân đều hy vọng bản thân không phải đối mặt với những thứ này. Nhưng con có từng nghĩ qua, nữ nhân không thành thân sẽ phải đối mặt với những lời nói như thế nào không?”
Chu thị nói đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt, nhưng bà vẫn kìm nén không để bật khóc thành tiếng.
Hoa Chỉ lau dòng nước mắt càng ngày càng nhiều như vĩnh viễn không cạn của bà, giọng điệu dịu dàng, nhưng đầy kiên định: “Người cũng nói con thích nhàn hạ rồi. Bao nhiêu năm này người thấy con ra cửa được mấy lần đâu chứ, bọn họ có nói rách miệng con cũng không nghe thấy được. Đợi đến lúc đó con sẽ xây một căn nhà tinh xảo, đóng chặt cửa lại muốn sống sao thì sống, không lẽ người ta còn bắc thang leo tường vào mắng con hay gì.”
Hoa Chỉ lặng lẽ cười, nói tiếp: “Nếu không vì sợ người lại khóc lóc với con, sợ các cô nương ở Hoa gia sau này không dễ gả đi, khi tổ mẫu đính hôn sự cho con, con đã muốn từ chối rồi. Như bây giờ lại rất đúng với ý của con đó.”
“Một đời lâu lắm con à, một mình con làm sao mà sống qua ngày được! Ta và phụ thân con sẽ phải đi trước con, đến khi đó ngay cả một người chống lưng cho con cũng không có.”
“Mấy chục năm thôi mà, chớp mắt là qua rồi. Người nói con nhàn hạ, nhưng người có thấy bao nhiêu năm nay con để bản thân mình sống không tốt qua chưa? E rằng chẳng ai sống tốt bằng con đâu. Bách Lâm lớn lên bên cạnh con, cho dù đến khi đó nam nhân Hoa gia vẫn chưa trở về, Hoa gia sẽ được giao vào tay thằng bé, người nghĩ thằng bé sẽ để con chịu thiệt thòi được sao? Nếu nam nhân của Hoa gia về được thì càng tốt, nói thế nào con cũng là công thần bảo vệ gia đình, vì Hoa gia mà làm lỡ cả chuyện hôn sự, tới lúc đó con sẽ ngoan ngoãn giao quyền quản lý nhà ra, ai còn dám gây khó dễ cho con, không sợ người ta chỉ chỏ sau lưng sao? Mẫu thân, con suy nghĩ rõ ràng lắm đó, ai chịu thiệt cũng không đến lượt con đâu, người không cần lo lắng.”
Làm sao có thể nói không lo là không lo cho được, người làm mẫu thân chỉ cần còn sống trên đời một ngày là vẫn sẽ lo lắng, nhưng Chu thị cũng đã ngăn lại dòng nước mắt, cho đến khi cùng con gái ăn xong bữa trưa rồi đuổi nàng về nghỉ ngơi, bà mới một mình chùm chăn khóc lớn.
Chu thị vội vàng dìu nàng đứng dậy quan sát: “Con gầy đi rồi, sắc mặt cũng kém hơn.”
“Đương nhiên là ở bên ngoài sẽ không tốt bằng ở nhà rồi ạ.” Hoa Chỉ hơi khom gối với hai vị phu nhân ở phía sau Chu thị: “Hạ di nương, Tần di nương.”
Hai người nào dám chịu toàn bộ cái hành lễ của nàng, bọn họ nghiêng người chỉ nhận một nửa rồi vội vàng đỡ nàng dậy. Người thấp hơn một chút là Tần di nương, bà ấy liên tục nói gầy rồi, gầy rồi, còn kéo con gái ở phía sau tiến lên trước hành lễ.
Hoa Chỉ không có ấn tượng về thứ muội này lắm, có thể nói là trong căn nhà này ngoại trừ Bách Lâm và con trai của Tứ thúc, Bách Quân ra thì nàng không hề có ấn tượng quá sâu sắc với những huynh đệ tỷ muội khác. Hoa Chỉ thấy nàng ấy ngoan ngoãn mỉm cười nên nàng cũng cười lại.
Phụ thân nàng tổng cộng có hai người vợ lẽ, Hạ di dương trước đây là nha hoàn hầu hạ bên cạnh ông, bà ấy sinh được một người con trai. Thường ngày bà ấy nói rất ít, sau khi con trai bị bắt đi lưu đày thì bà ấy càng ít nói hơn.
Tần di nương là cháu gái họ hàng xa của tổ mẫu, sau khi mẫu thân sinh bà ấy ra thì không còn sinh được người con nào khác. Bà ấy được tổ mẫu làm chủ đón vào cửa làm vợ hai của đại phòng. Khi đó, tổ mẫu tưởng rằng đại phòng bọn họ sẽ rất náo nhiệt, nào ngờ phụ thân lại rất thẳng thắn. Ngoại trừ đến thăm con trai con gái của mình, hơn nửa năm trời ông không hề ở lại qua đêm ở chỗ Tần di nương, dù con người có kiêu ngạo hơn nữa thì trong nửa năm đó cũng đã tắt đi rồi. Sau này, mẫu thân nàng sinh ra Bách Lâm, bà ấy mới hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
Tuy không phải thủ đoạn lợi hại gì, nhưng vô cùng có hiệu quả để bình định cuộc chiến tranh sắp diễn ra. Cũng từ khi đó nàng mới phát hiện phụ thân của mình không hẳn là người chỉ biết đọc sách Thánh Hiền, không màng sự đời. Cũng đúng thôi, nam nhân quản lý hậu viện nào có nhiều suy nghĩ xấu xa, nham hiểm được chứ.
Tay nàng bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, Hoa Chỉ nghe thấy mẫu thân nàng thân thiết nói: “Ta và Chỉ Nhi có chuyện muốn nói, các người trở về trước đi, không cần ở đây với ta nữa đâu.”
“Vâng.”
Hai mẹ con nàng trở về phòng, Hoa Chỉ tự mình múc một chén đào cho mẫu thân: “Là món ăn được làm ở trang viên ạ, người ăn thử đi.”
“Chính là món con làm đó sao?” Chu thị vừa nói vừa ăn một miếng, mắt bà lập tức sáng lên: “Ngon quá.”
“Là nó đó ạ, con có mang về một ít, có gì con sẽ cho người mang qua cho mẫu thân vài hũ.”
“Con gái của ta thật giỏi giang.” Chu thị bỏ chén xuống, thở dài nói: “Con có biết khi con nói mình muốn làm chủ nhà, ta lo lắng cho con biết nhường nào không. Mẫu thân không nói đến mình có thể hiểu con bao nhiêu, nhưng ta cũng biết con là một người thích nhàn hạ, ngày thường cũng chỉ muốn ru rú ở trong căn viện của mình, chẳng buồn quan tâm chuyện gì cả. Làm chủ nhà nào phải việc nhẹ nhàng, trước đây con chưa từng nhúng tay vào những việc này, mà Hoa gia còn đang lâm vào tình trạng như vậy, mẫu thân sợ con tốn công vô ích, còn bị người ta ghét bỏ nữa.”
Chu thị mỉm cười lắc đầu: “Không ngờ con lại làm tốt hơn những gì bọn ta tưởng.”
Đây là lần đầu tiên sau khi Hoa gia xảy ra chuyện hai mẹ con nàng mới tâm sự với nhau, Hoa Chỉ lại cảm thấy bất ngờ, nàng cứ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy mẫu thân khóc lóc…
“Là con gái để mẫu thân phải lo lắng rồi.”
“Ta chỉ có hai đứa tụi con, không lo cho hai đứa thì lo cho ai chứ.” Bà bỗng nhớ đến người chồng ở phương xa kia, vành mắt không khỏi đỏ lên: “Phụ thân con chưa từng ghét bỏ ta vô dụng, bây giờ nhớ lại, nếu ông ấy ghét bỏ ta một chút thì hay biết mấy, như vậy ta sẽ tự mình sửa đổi. Ta là con dâu cả của Hoa gia nhưng lại vô dụng như thế, còn phải dựa vào một cô nương như con đứng ra quản lý gia đình, nói ra ngoài thật là một chuyện cười.”
“Có gì đáng cười đâu ạ, chẳng phải vì con được mẫu thân giáo dục tốt sao?”
“Thôi, con đừng dát vàng lên mặt ta nữa, xấu hổ lắm.” Chu thị khẽ cười, lau nước mắt nói: “Mẫu thân không khóc nữa, để dành nước mắt đợi phụ thân con trở về sẽ nhấn chìm ông ấy. Con cũng đừng vương vấn đến ta, có con che mưa chắn gió ở phía trước, mẫu thân nào dám sống không tốt chứ.”
“Mẫu thân…”
Chu thị nắm tay nàng vỗ vỗ: “Trước giờ Bách Lâm đều nghe lời con, có gì con hãy dạy dỗ thằng bé thật tốt, mẫu thân sẽ không nhúng tay vào đâu. Đích tử của đại phòng không thể bị ta nuôi thành phế vật được.”
Hoa Chỉ biết những chuyện lúc nãy mẫu thân nàng đã nhìn và nghe thấy cả rồi, như vậy cũng tốt, Bách Lâm không thường xuyên ở hậu trạch (*) này, mắt không thấy tai không nghe, đương nhiên trong đầu sẽ không nghĩ đến.
(*) Hậu trạch: Nơi ở của các nữ nhân
Chu thị bật cười: “Lần trước Bách Lâm nói dối, ta cũng bị con dọa chết khiếp, rõ ràng ngày thường con thương thằng bé hơn ai hết, nhưng lại có thể nhẫn tâm ra dạy dỗ thằng bé. Ấy mà thằng bé vẫn cứ thân thiết với con, cứ hễ có cơ hội là đến gần con. Khi đó ta còn lo lắng thằng bé sẽ xa lánh con cơ đấy.”
Hoa Chỉ chớp mắt, nàng tưởng rằng chuyện đó đã che giấu được phụ mẫu rồi chứ.
“Phụ thân con không biết, ta đã giấu đi rồi.” Bà nhớ đến tình hình khi đó, rồi lại nghĩ đến hiện giờ, lòng bà trũng xuống, nụ cười dần tắt đi.
“Mẫu thân, sẽ tốt thôi, đều sẽ tốt cả thôi.”
“Con thì sao? Con sẽ tốt chứ?” Chu thị nắm chặt bàn tay con gái, giọng nói run run: “Hôn sự với Thẩm gia đã hủy rồi, sau này con phải làm sao đây?”
“Mẫu thân, người phải tin vào bản lĩnh của con gái mình chứ. Ngay cả một Hoa gia to lớn như vậy mà con còn gồng gánh được thì sợ gì không thể trôi qua ngày tháng tươi đẹp.”
“Con biết ta không nói về chuyện này mà.”
Đương nhiên là Hoa Chỉ biết, nhưng nàng biết rõ hơn đó tuyệt đối không phải đáp án mà mẫu thân nàng muốn nghe: “Thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, không ai biết trước sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không phải sao?”
“Nói thật, mẫu thân biết được tính toán trong lòng con.”
“Mẫu thân…”
“Nói cho mẫu thân nghe!”
Đây là lần kiên trì hiếm có của Chu thị, Hoa Chỉ nhìn bà, thành thật nói: “Không cần hầu hạ nhà chồng, hầu hạ chồng, không cần đối mặt với việc tranh giành của thê thiếp, con thực sự rất vui vẻ.”
“Nữ nhân đều hy vọng bản thân không phải đối mặt với những thứ này. Nhưng con có từng nghĩ qua, nữ nhân không thành thân sẽ phải đối mặt với những lời nói như thế nào không?”
Chu thị nói đến nỗi nước mắt chảy đầy mặt, nhưng bà vẫn kìm nén không để bật khóc thành tiếng.
Hoa Chỉ lau dòng nước mắt càng ngày càng nhiều như vĩnh viễn không cạn của bà, giọng điệu dịu dàng, nhưng đầy kiên định: “Người cũng nói con thích nhàn hạ rồi. Bao nhiêu năm này người thấy con ra cửa được mấy lần đâu chứ, bọn họ có nói rách miệng con cũng không nghe thấy được. Đợi đến lúc đó con sẽ xây một căn nhà tinh xảo, đóng chặt cửa lại muốn sống sao thì sống, không lẽ người ta còn bắc thang leo tường vào mắng con hay gì.”
Hoa Chỉ lặng lẽ cười, nói tiếp: “Nếu không vì sợ người lại khóc lóc với con, sợ các cô nương ở Hoa gia sau này không dễ gả đi, khi tổ mẫu đính hôn sự cho con, con đã muốn từ chối rồi. Như bây giờ lại rất đúng với ý của con đó.”
“Một đời lâu lắm con à, một mình con làm sao mà sống qua ngày được! Ta và phụ thân con sẽ phải đi trước con, đến khi đó ngay cả một người chống lưng cho con cũng không có.”
“Mấy chục năm thôi mà, chớp mắt là qua rồi. Người nói con nhàn hạ, nhưng người có thấy bao nhiêu năm nay con để bản thân mình sống không tốt qua chưa? E rằng chẳng ai sống tốt bằng con đâu. Bách Lâm lớn lên bên cạnh con, cho dù đến khi đó nam nhân Hoa gia vẫn chưa trở về, Hoa gia sẽ được giao vào tay thằng bé, người nghĩ thằng bé sẽ để con chịu thiệt thòi được sao? Nếu nam nhân của Hoa gia về được thì càng tốt, nói thế nào con cũng là công thần bảo vệ gia đình, vì Hoa gia mà làm lỡ cả chuyện hôn sự, tới lúc đó con sẽ ngoan ngoãn giao quyền quản lý nhà ra, ai còn dám gây khó dễ cho con, không sợ người ta chỉ chỏ sau lưng sao? Mẫu thân, con suy nghĩ rõ ràng lắm đó, ai chịu thiệt cũng không đến lượt con đâu, người không cần lo lắng.”
Làm sao có thể nói không lo là không lo cho được, người làm mẫu thân chỉ cần còn sống trên đời một ngày là vẫn sẽ lo lắng, nhưng Chu thị cũng đã ngăn lại dòng nước mắt, cho đến khi cùng con gái ăn xong bữa trưa rồi đuổi nàng về nghỉ ngơi, bà mới một mình chùm chăn khóc lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook