Tịch Dương Vô Hạn Hảo
-
Chương 30: Chương 30
Thanh Tư Phong đang ngồi trên một mô đất dưới gốc cây giữa cánh đồng hướng dương.
Trong miệng cô nhàm chán ngậm ngậm một cọng cỏ, ánh mắt nhìn ra phía xa, trong đầu lại hồi tưởng chuyện lúc sáng.
Khi Nhan Tịnh Tuyết tìm tới cửa lúc đó Thanh Tư Phong còn đang trong nhà vệ sinh phía sau rửa mặt.
Khi đi ra đã thấy Lam Vũ Đình cùng Nhan Tịnh Tuyết không biết đến khi nào ngồi ở bàn trước mái hiên.
Bước ra đã thấy Nhan Tịnh Tuyết quay đầu nhìn cô, ánh mắt nàng không rõ là tức giận hay bi thương, cứ thế nhìn cô chằm chằm.
Lam Vũ Đình cũng thấy cô bước ra, do nàng mới thức nên có lẽ quần áo mặc vội, đầu tóc có chút mất trật tự, gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng có chút lười biếng, cổ áo hơi lỏng lẻo, mơ hồ thấy rất rõ những dấu hôn dưới tóc mà tối qua hai người điên cuồng.
Lam Vũ Đình nhìn cô một cái rồi cười nói "Tư Phong đi ra ngoài một chút, chị có chút chuyện muốn nói với Nhan tiểu thư", ngữ khí rõ ràng là không cho cô cự tuyệt.
Nhìn nhìn hai người một chút, cảm thấy hai vị trước mắt này mùi thuốc súng rõ ràng nồng nặc.
Nhưng nghĩ kĩ thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì, gật đầu một cái rồi bước ra khỏi nhà.
Thế nên bây giờ cô rất tò mò là hai người bọn họ đang nói gì với nhau.
Buồn chán ngả đầu dựa vào cây to phía sau, nhớ lại hôm qua gặp Nhan Tịnh Tuyết, nhìn thấy biểu hiện của nàng, cô khó xử vô cùng.
Cứ nghĩ Nhan Tịnh Tuyết còn yêu mình, nhưng cô lại rất nhanh phủi bỏ suy nghĩ này, nếu như nàng yêu cô, đã không phải nhẫn tâm bỏ rơi cô như vậy.
Với lại nàng giờ là vợ, là mẹ người ta, cho dù còn tình cảm đi chăng nữa, hai người sẽ không thể như xưa nữa.
Nàng hẳn nên hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.
Nếu hỏi Thanh Tư Phong có từng hận Nhan Tịnh Tuyết hay không?
Thì câu trả lời có lẽ là có, nhưng chỉ là lúc đầu khi nàng tuyệt tình cắt đứt.
Cô từ nhỏ đã là cô nhi, tư vị bị bỏ rơi đã sớm ăn vào máu thấm vào ruột gan, cho nên khi bị Nhan Tịnh Tuyết chia tay, cô cũng chỉ có thể âm thầm mà đau khổ, không muốn hận bất kì ai.
Vì cô nghĩ đó là số mệnh của mình.
Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một mình, đau khổ cũng chỉ có một mình, hận thù để làm gì.
Âu cũng là sự thật phải chấp nhận thôi.
Hơn ai hết cô mong nàng càng phải hạnh phúc, vì cuối cùng nàng đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời rồi.
Tuy trong hôn lễ của Nhan Tịnh Tuyết cô vẫn còn đau khổ, nhưng những gì Nhan Tịnh Tuyết luôn ước ao về một hôn lễ được người đời ủng hộ, được cha mẹ đôi bên chúc phúc, một gia đình có những đứa trẻ, nàng đều đã được thực hiện như ý nguyện rồi.
Hơn nữa bây giờ ông Trời vẫn còn thương cô, tặng cho cô tình yêu của Lam Vũ Đình, căn bản là hai người đều đã có cho mình một cuộc đời mới.
Nhưng những biểu hiện của Nhan Tịnh Tuyết làm Thanh Tư Phong ngỡ nàng thật ra cũng không có hạnh phúc như cô tưởng.
Nhan Tịnh Tuyết nhìn cô gái trước mắt, nàng không cách nào khắc chế được sự ghen tức trong lòng mình.
Lúc sáng khi tìm đến nhà gọi Thanh Tư Phong, nghĩ rằng hai người có thể gặp riêng nhau, nàng có cơ hội nói rõ với Thanh Tư Phong.
Nhưng nào ngờ người mở cửa lại là Lam Vũ Đình, nhìn thấy vẻ mặt lười nhác nhưng đầy xuân phong của Lam Vũ Đình, quần áo xốc xếch không che hết những dấu hôn trên cổ.
Nàng là người đã có chồng, dĩ nhiên biết rõ đây là đại diện cho cái gì.
Nước mắt nhiều lần muốn tràn ra khỏi mi nhưng được nàng cố gắng áp chế, tim đau đớn như bị dao cắt.
Bọn họ đã ngủ với nhau rồi.
Thanh Tư Phong thật sự đã yêu Lam Vũ Đình rồi.
Nàng bắt đầu hoảng loạn, không biết mình còn đứng đây làm gì nữa, nhưng vẫn quật cường không muốn đi, nghe Lam Vũ Đình mời nàng ngồi, xả giao với nàng vài câu nàng cũng không thèm quan tâm, trong đầu là ngàn vạn câu nói đang tra tấn nàng.
Hai người thật sự không còn cơ hội nữa.
Đến khi thấy Thanh Tư Phong đi ra, nàng nhịn không được mà dùng ánh mắt căm phẫn nhìn cô, nhưng người nọ chỉ liếc nàng một cái, sau đó như si như say nhìn Lam Vũ Đình làm nàng càng thêm đau khổ.
Lam Vũ Đình nhìn Nhan Tịnh Tuyết ngồi đối diện nảy giờ không lên tiếng, nói thật nàng cũng không nghĩ sẽ gặp Nhan Tịnh Tuyết ở tình huống này.
Với bộ dạng hiện giờ của nàng đoán chắc Nhan Tịnh Tuyết cũng biết chuyện gì xảy ra, nhìn biểu hiện của nàng nảy giờ cũng đoán được.
Nhưng ở tư cách là một người phụ nữ khi yêu, nàng biết điều này rất tàn nhẫn.
Dù cho Nhan Tịnh Tuyết và Thanh Tư Phong đã chia tay, dù cho Nhan Tịnh Tuyết đã kết hôn.
Nhưng nàng biết, Nhan Tịnh Tuyết còn yêu Thanh Tư Phong.
Hôm nay đã đến bước này, nàng nghĩ cũng cần nói rõ với Nhan Tịnh Tuyết, dù sao Thanh Tư Phong bây giờ đã là người yêu của mình, nàng cũng không muốn hai người cứ tình cũ dây dưa.
Yêu đôi khi lại là ích kỷ.
Nghĩ vậy, nàng mở lời trước "Nhan tiểu thư hôm nay đến nhà của Tư Phong để làm gì?"
Nhan Tịnh Tuyết đang cụp mi bên kia nghe nói thì nhìn sâu vào mắt Lam Vũ Đình gằn từng tiếng "Lam Vũ Đình, tôi muốn Thanh Tư Phong, cô có thể buông tha em ấy hay không?"
Nàng thật sự đau đớn, biết rằng mọi thứ đã thay đổi, không có khả năng quay lại nữa, nhưng trong lòng là không cam lòng, không muốn chấp nhận hiện thực.
Lam Vũ Đình nghe Nhan Tịnh Tuyết nói trắng ra như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng sau đó là một chút tức giận, nàng không nề hà mà cảnh tỉnh Nhan Tịnh Tuyết "Nhan tiểu thư, cô có lầm hay không? Không nói hiện tại Tư Phong là người yêu tôi, cô đã là người có chồng, còn có thêm đứa bé, cô muốn đẩy Tư Phong xuống hố sâu lần nữa à?"
Nhan Tịnh Tuyết nhắm lại hai mắt, nàng biết tất cả những gì Lam Vũ Đình nói, nhưng vẫn quật cường "Chỉ cần cô buông tha Tiểu Phong, tôi tự có cách của mình, tôi sẽ giải thích với em ấy, đem phần đời còn lại để chuộc lỗi với em ấy".
Lam Vũ Đình nghe thấy liền cười trào phúng "Nhan Tịnh Tuyết, không biết phải nói cô thế nào.
Cô xem Tư Phong là gì? Em ấy là món hàng để khi cô không cần liền quăng bỏ, khi cô muốn liền đi nhặt lại?"
"Cô định làm như thế nào? Muốn em ấy quay lại yêu cô, sau đó ly hôn sao? Cô có bao giờ để ý đến cảm thụ của em ấy chưa? Hay cô chỉ biết vì bản thân mình?"
"Nhan Tịnh Tuyết, tôi chỉ có thể nói với cô, có không giữ gìn, mất đừng hối hận, không ai sẽ chờ đợi một kẻ phản bội.
Chính cô đã phá nát tình cảm của hai người, cô nên vui vẻ với hiện tại của mình mới đúng".
"Nếu cô thật lòng yêu Tư Phong, thì hãy chúc phúc cho em ấy, đừng quấn lấy em ấy nữa, giống như cách mà em ấy đã chúc phúc cho cô, khi cô bước vào lễ đường, khi cô có gia đình như cô mong muốn"..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook