Tiamo
-
2: Giao Long Là Ai
Nhìn nước biển trong veo xanh ngát ở ngoài, thôi thúc niềm đam mê bơi lặn của Tạ Đình.
Anh vui vẻ thay đồ rồi chạy ra ngoài, Anh Quế vẫn đang bận chụp ảnh để check in up lên mạng nên chưa ra ngoài.
Cao Khánh bị thu hút bởi đồ ăn nơi này nên đã đi dạo hòn đảo, chỉ mình Tạ Đình chạy ra bờ biển thuê một chiếc cano ra biển, thợ lái cano thấy anh có vẻ thích thú nên thản nhiên hỏi.
- Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?
- Cháu năm nay 25 tuổi!
Tạ Đình nhìn thợ lái mà trả lời, ông thấy anh mạnh khỏe cơ bắp săn chắc cùng với làn da rám nắng.
Trong lòng rất vui vẻ, bởi vì ông định làm mai cháu gái của mình cho anh, nên tiếp tục hỏi.
- Cậu biết bơi không?
- Có ạ, cháu là thợ lặn đấy!
Nghe vậy, ông thợ lái cũng bắt đầu kể về lời nguyền kia.
- Để ta kể cho cháu nghe một câu chuyện.
Cách đây hơn 100 năm trước, có một cô gái bị bức ép đến mức tự sát và nhảy xuống biển.
Sau khi tự vẫn rơi xuống biển được người cá cứu lần nữa, họ đã phong ấn cô gái ở dưới biển bằng bong bóng nước.
Và đặt một lời nguyền, sau này ai chạm vào bong bóng thì cô gái đó sẽ được tái sinh lần nữa...chỉ có người được chọn thì mới giải phong ấn, nếu như ai đó cố tình đến đó quấy phá thì sẽ bị mắc căn bệnh lạ mà chết dần chết mòn.
Ông vừa kể vừa lái chiếc cano ra xa ngoài biển, Tạ Đình nhìn thấy nước biển trong veo mát lạnh nên cả người muốn nhảy xuống tắm cho thỏa thích.
Thấy Tạ Đình đứng lên định nhảy xuống, ông cũng chỉ tay vào đằng trước, nơi có những vách đá cao ngút to lớn mà nói.
- Vách đá đằng kia, bên dưới sâu có rất nhiều sứa, cậu không được bơi đến đó kẻo bị ngứa.
Ở phía trước có rất nhiều viên đá phát sáng rất đẹp, nếu như cậu muốn lấy thì phải cẩn thận.
Tạ Đình quay sang mỉm cười nhìn ông, giọng nói vui vẻ.
- Vậy ông ở đây đợi cháu quay lại nhé, cháu nhất định sẽ lấy được viên đá mang về làm kỉ niệm!
Dứt lời Tạ Đình liền nhảy xuống dưới, ông thợ lái chỉ biết lắc đầu bất lực.
Miệng thì thầm.
- Không biết lần này cậu ta có ổn không? Lỡ như lại giống như những người trước thì thật xấu số! Haizz..
Ở dưới biển, Tạ Đình bơi một lúc vẫn không thấy dấu vết những viên đá phát sáng mà ông thợ lái nói.
Trong lòng anh thầm chửi thề nghĩ rằng là trò đùa của ông, thế là anh quay lại bơi về phía cano gần đó.
Đang bơi được một lúc thì nghe tiếng gọi của một ai đó, anh giật mình ngoái lại nhìn thì không thấy ai.
Cứ tưởng mình nghe nhầm nên anh tiếp tục bơi đi, nhưng lại nghe tiếng gọi tha thiết ấy lần nữa, thậm chí là rõ hơn.
"Giao Long....huhu....cứu mình với..."
Tạ Đình nghĩ rằng bản thân mình gặp thủy quái, hay một sinh vật nào đó đang cố câu dẫn con mồi nên sợ hãi, giọng nói của một cô gái trẻ trong veo lại vang lên.
"Giao Long.....cậu đến giải phong ấn cho mình đi......mình ở dưới này lạnh lắm....huhu"
Bất chợt lúc này đầu óc của anh trở nên đau nhói.
Hình ảnh của một cô gái xinh đẹp khoảng 17 tuổi rõ ràng xuất hiện, khuôn mặt trong sáng cùng với nụ cười tỏa nắng nhìn về phía anh.
"Mình đợi cậu lâu lắm rồi đó, cuối cùng cậu đã trở về rồi."
Hình bóng ấy nhanh chóng biến mất, Tạ Đình bình tĩnh trở lại thì thấy bản thân đang ở dưới vách đá từ khi nào.
Phía bên dưới có chút ánh sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của anh, anh tò mò bơi xuống để xem thử ánh sáng đó phát ra từ đâu.
Khi xuống đến nơi, một vật thể hình tròn phát ra ánh sáng xung quanh.
Anh đến gần thì thấy bên trong là một cô gái xinh đẹp, dường như đang ngủ đông rất giống với cô gái vừa rồi.
"Giao Long rốt cuộc là ai?? Tại sao mình luôn nghe thấy cái tên này??"
Vừa suy nghĩ, Tạ Đình càng nhìn càng nảy sinh cảm giác thân thuộc đến khó tả, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô khiến cho anh bất giác cảm thấy xót xa, tay anh vô thức định chạm lên bong bóng nước thì lúc này đột nhiên chiếc remote cảm ứng do ông thợ lái kia rung lên.
Khiến cho anh cũng ý thức được bản thân đã lặn khá lâu, vì anh vẫn không biết khi chạm vào bong bóng sẽ xảy ra hậu quả gì, nên quay người bơi về phía mặt nước để tìm chiếc cano kia.
Ở trên cano, ông thợ lái xe thấy Tạ Đình vẫn chưa quay lại nên nghĩ rằng anh đã xảy ra chuyện gì.
Đang định gọi cứu hộ thì đúng lúc này nhìn thấy bóng anh đang bơi về phía mình, ông cũng bị dọa sợ một phen hú vía.
Đợi khi Tạ Đình lên được cano, ông nghi ngờ tò mò hỏi.
- Đã trôi qua hơn 20 phút rồi, cậu không có bình oxy sao lặn được lâu vậy??
Bản thân Tạ Đình cũng không biết tại sao bản thân lại có thể bơi tự do trong nước, từ lúc nhỏ khi bị rơi vào bể bơi, mọi người rất hoảng sợ anh sẽ bị ngạt thở mà chết.
Còn anh thì thấy bản thân vẫn có thể thở được dưới nước bình thường, thậm chí còn nhìn thấy mà không bị đau mắt, vì vậy sau này anh đã gia nhập đội cứu hộ khẩn cấp.
Thấy ông có vẻ nghi ngờ mình nên anh cũng ngập ngừng nói cho qua.
- Tôi cũng không biết nữa, từ nhỏ tôi đã như vậy rồi!!
Ông thợ lái nghe vậy thì trong lòng nổi lên rất nhiều điềm nghi, bởi vì ông ở trên hòn đảo này cũng khá lâu.
Theo như những gì ông biết, chỉ có những người nhận được lời chúc phúc của người cá hoặc con cháu của người cá này mới có khả năng bơi lặn giỏi như vậy.
Còn trường hợp khác, là uống máu người cá để chữa bệnh vô phương cứu chữa sẽ được khỏi mọi bệnh tật.
Con cháu của những người này cũng sẽ được khỏe mạnh và tài giỏi hơn người, khả năng bơi lội cũng không kém người nhận được lời chúc phúc.
Bởi vậy khi xưa, những người sống trên đảo đa phần đều bơi lội rất giỏi, nhưng vì nguyên nhân nào đó hòn đảo này đã bị thiêu rụi ngay cả người dân ở đó cũng bị giết sạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook