Tia Sét Hoang (Savage Thunder)
-
Chương 31
“Nếu mày hỏi tao thì tao thấy thật là phí thời gian.”
“Nhưng có ai hỏi mày đâu?”
Pete Saunders liếc gã lính mới một cái. Hắn ta trông hết sức xa lạ, và mang cái tên Angel, chỉ Angel. Đó được xem là họ của hắn và có lẽ là thế. Ai mà dùng cái tên đó nếu được chọn cơ chứ? Nhưng hắn ta trông chẳng giống gì thiên thần cả, không một chút nào. Ồ, bề ngoài của hắn cũng khá tươm tất. Cạo râu mỗi sáng, tự cắt tóc, và gọn gàng nữa; tự giặt quần áo khi không có cửa tiệm giặt ủi nào gần đó. Angel là kẻ quá để ý đến vẻ bề ngoài của mình, giống như ông chủ.
Nhưng người ta dường như không để ý đến mấy thứ đó khi nhìn hắn ta, không phải ngay tức thì. Đầu tiên người ta sẽ thấy vết sẹo chạy dài từ cằm dọc theo hàm lên đến tai, giống như có ai đó cố cắt cổ hắn nhưng chệch vài phân. Rồi sẽ đến đôi mắt của hắn, đen như địa ngục, lãnh lẽo, tàn nhẫn, thậm chí là giống như thú săn mồi. Người ta không thể nhìn vào đó quá lâu mà không tự hỏi giây phút cuối cùng của mình đã đến chưa.
Hắn ta cũng không cao lắm, nhưng đó lại một cái khác mà người ta dường như không nhận ra, không phải tức thì. Hắn ta luôn mang một cái áo khoác gần như chấm đất, một đôi đinh thúc ngựa bằng bạc sẽ cảnh báo rằng hắn ta đang tới và dùng để thúc vào ngựa mỗi khi hắn ta vội. Nhưng hắn ta hiếm khi vội vàng. Tư thế luôn chậm rãi và thoải mái, sự kiên nhẫn của hắn dường như không có giới hạn. Ngay cả gã người Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đó cũng không dám cao giọng với gã Angel này.
Hắn ta được kết nạp ở Benson cùng với hai cựu thành viên của băng đảng Clanton, hai kẻ không muốn tiếp tục gây hận thù với nhà Earp, nhất là sau cuộc đấu súng ở Tombstone và mấy tin đồn về báo thù. Dewane đã đi Benson để tìm người có thể lần theo dấu vết khi chúng mất dấu đoàn người ngựa của nữ công tước. Chúng đã cưỡi ngựa đến Tucson trước, nhưng rồi nhận ra rằng mình đã bị đánh lạc hướng đâu đó trên đường. Bốn ngày bị lãng phí, gã chủ điên tiết đến mức đánh Pete ngã khỏi ngựa, giống như tất cả là lỗi của gã không bằng.
Pete không quên đâu ... làm sao quên được cơ chứ? Vết thâm trên mông gã chẳng kịp mờ đi vì chuyến rượt đuổi cực nhọc, và vết nứt trên môi gã vừa mới liền sẹo cũng vẫn còn nhức nhối. Gã gần như định bỏ đi nếu Dewane không chỉ ra đâu là vấn đề, chính là tên dẫn đường khôn ngoan của nữ công tước. Pete muốn giết chính tay mình giết chết tên này vì đã làm gã mất mặt, và cách duy nhất có thể hoàn thành chuyện này là đi theo gã người Anh một thời gian nữa. Nhưng với cách mà mọi chuyện đang xảy ra, và kế hoạch mới của ông chủ, không tính sổ với tên con lai, mà bắt con ả lòe loẹt kia, thì có vẻ như gã khó mà đạt được cái mình muốn.
Kiên nhẫn và trả thù không thể lẫn lộn với nhau. Gã đã có hai cú ngắm tốt vào tên con lai, nhưng đều bị gạt đi cả hai lần. Chúng phải ưu tiên cho kế hoạch mới trước, dù Pete cho rằng nó chỉ phí thời gian mà thôi.
Mối thù không đáng để phải nhẫn nhịn thế này, chắc chắn là không. Gã đã bắt đầu thấy hối hận không bỏ đi ngay khi có cơ hội. Giờ thì chúng đang ở New Mexico, nơi mà hắn hoàn toàn xa lạ và còn một quãng đường dài mới về tới Arizona. Và cái tên Angel mà gã xui xẻo đi cùng hôm nay đang giễu cợt gã. Nếu gã mất kiên nhẫn, thì có lẽ sẽ trở thành mồi cho chim diều hâu trước khi mặt trời lặn.
“Saunders, dừng lại,” Angel đột ngột ra lệnh.
Pete cảm thấy thót tim, tưởng các ý nghĩ trong đầu mình bị nhìn thấu. Nhưng khi dõi theo ánh mắt của Angel, gã thấy hai đám bụi nhỏ tung lên xa xa.
“Tao không tin,” Pete thốt. “Mày nghĩ là hắn cuối cùng cũng đến như thỏa thuận sau từng đó thời gian sao?”
Angel không thèm trả lời, và Pete cũng không dám mạo hiểm hỏi thêm; chúng sẽ biết sớm thôi. Gã theo chân tên đồng bọn lớn tuổi hơn đến sau một lùm cây che chắn họ khỏi tầm nhìn của những người kia.
Thỏa thuận là chúng sẽ ngày đêm cầm tiền đợi ở đây, cách 400m về phía đông con đường, và 5 km phía sau bãi cắm trại của đoàn người. Khoảng cách này là cần thiết để tránh bị ai đó đi ngang qua nhìn thấy, ví dụ như gã con lai khi hắn đi thám thính một vòng rộng xung quanh khu trại. Ông chủ và những người khác ở xa phía sau sao cho mỗi đêm khi chúng cắm trại, phải cách khu trại của đoàn người ít nhất một ngày đường.
Mỗi ngày sẽ có hai tên thay nhau đến chỗ hẹn. Và lần nào bọn chúng cũng tay không trở về. Lý do duy nhất tại sao gã người Anh vẫn chưa từ bỏ kế hoạch này sau hai tuần là vì hắn thực sự thích thú cái ý tưởng con ả đó sẽ được đưa đến cho hắn, và mặc tình cho hắn muốn làm gì thì làm. Kế hoạch trừ khử tên con lai đi để thay người của hắn vào không còn hấp dẫn nữa khi hắn có lựa chọn khác. Vì khả năng gã đột nhập có thể bắt sống nàng giữa rừng vây hộ vệ là rất thấp, và có lẽ sẽ phải giết nàng ngay trong khu trại.
Sau mười phút căng mắt ra nhìn, Pete cuối cùng cũng nhận ra một trong hai người cưỡi ngựa đang mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, chứ không phải là áo khoác dài đàn ông. “Thật sự là ả ta rồi đúng không?”
Thật ra, gã không hỏi Angel để xác nhận lại mà la to lên ngạc nhiên. Gã vẫn nghĩ là chúng đang phí thời gian.
Nhưng Angel vẫn trả lời. “Có mấy lọn tóc đỏ thòi ra ngoài cái mũ lố bịch đó.”
Pete căng mắt hơn. “Yaaa, mày tinh mắt thật. Tao không nhìn thấy cái mũ nào cả, chứ đừng nói đến tóc tai.” Nhưng không lâu nữa gã có thể nhìn rõ được.
Jocelyn bắt đầu thắc mắc về cuộc dạo chơi đang đưa nàng ngày càng xa đoàn hơn. Nàng và Miles đã cưỡi ngựa đi được năm, bảy kilomet rồi nhưng chẳng thấy bóng dáng đồng cỏ, thung lũng hay bất cứ quảng cảnh tuyệt đẹp nào cả. Quá muộn nhưng ý nghĩ rằng Miles có động cơ không chính đáng khi dụ nàng đi xa bắt đầu xuất hiện trong đầu, chẳng hạn như bắt nàng để đòi tiền chuộc. Xét cho cùng thì nàng đã xé tan cái kế hoạch chiếm tài sản một cách hợp pháp của anh ta. Bây giờ thì có lẽ anh ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa trái pháp luật chăng? Và nàng tạo thuận lợi cho anh ta bởi cái mặc cảm có tội ngu ngốc.
Một khi nghi ngờ hiện lên, các khả năng khác cũng lóe lên trong đầu. Sẽ ra sao nếu anh ta không tin nàng sẽ mất hết tài sản khi kết hôn? Có thể nào anh ta mang nàng đi xa để buộc nàng đồng ý kết hon? Nàng rùng mình, không dám nghĩ đến anh ta sẽ cố làm theo cách nào. Có nhiều hình thức ép buộc, và không cái nào dễ chịu cả.
Nghĩ đến đó, nàng bèn giật cương lại khiến Sir George dựng người lên. Miles dừng lại bên cạnh nàng một cách dễ dàng hơn vì con ngựa của anh ta dễ điều khiển hơn.
“Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi hoàn toàn tự nhiên, vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến tâm trạng nàng dịu đi, nhưng không đến mức tiếp tục đi theo anh ta nữa. “Chỉ là cơn đau đầu đột ngột thôi. Tôi e là mình sẽ phải bỏ chuyến dạo chơi với anh mất thôi.”
“Nhưng nó không còn xa nữa đâu.” Anh ta hấp tấp nói.
Cái vẻ quan tâm này thì quá lắm rồi, nàng ghê tởm nghĩ thầm, tức giận đến nỗi cau mày với anh ta. “Thật sao? Đằng trước tôi chỉ thấy ...” Hai gã đàn ông từ sau một bụi rậm chỉ cách họ mười mét bước ra làm nàng giật mình. “Bạn của anh hả?”
Ngay cả khi nói vậy nàng cũng đã rờ tới khẩu súng bên yên ngựa rồi. Tay của Miles dằn xuống giữ chặt mấy ngón tay nàng trên cán gỗ. Nàng liếc sang và phát hiện anh ta đã rút súng ra chĩa thẳng vào ngực nàng.
“Đừng hành động ngu ngốc, nữ Công tước,” anh ta cảnh cáo khi giật khẩu súng của nàng ra khỏi bao và vứt sang một bên.
“Ý anh là ngu ngốc hơn những gì tôi đã làm sao?” Nàng điên tiết vặt lại.
Hai gã đàn ông đang tới gần họ. Nếu không phải là Miles đang chĩa súng vào nàng ở khoảng cách gần như thế thì nàng đã thúc Sir George chạy rồi. Nhưng khi bình tĩnh hơn thì nàng biết rằng mình chẳng có cơ hội nào nữa. Nhưng làm sao Miles lại dính vào chuyện này? Chuyện gã Mũi Dài tiếp cận với anh ta là không thể. Lúc nào? Bằng cách nào? Nhưng không còn nghi ngờ gì về nguồn gốc của hai gã kia nữa, và rằng Miles đã dẫn nàng đến cho chúng.
“Cô thật sự khiến tôi không còn lựa chọn nào khác khi tiết lộ cái bí mật đó, nữ Công tước à,” Miles nhỏ giọng nhắc lại chỉ trước khi hai gã kia đến chỗ họ. “Tôi thích được cả hơn, nhưng đành thỏa mãn với năm ngàn đô được hứa cho vậy.”
“Hay là tôi phải lấy làm tiếc vì anh chỉ được có ít thế thôi sao? Chúa lòng lành, anh thật là đồ rác rưởi!”
Anh ta đỏ bầm mặt. “Bất kể họ muốn gì từ cô, giờ thì họ cứ tự nhiên mà hành động!”
Thật càng bực hơn khi anh ta thậm chí không hề biết người ta sẽ làm gì với nàng, nhưng nàng nghĩ là nếu anh ta biết thì cũng không có gì khác. Nàng đương nhiên biết cái gì ở phía trước, nhưng may làm sao vì quá bực mình với tính tham lam của anh ta và sự ngu ngốc của mình, nàng tạm thời chưa lo lắng về tương lai. Hơn nữa, nàng gần như chắc chắn là mình sẽ không bị giết ngay lập tức vì nàng ngờ rằng hai kẻ kia chẳng phải là kẻ thù truyền kiếp của mình. Đến khi chúng bắt được nàng, gã Mũi Dài sẽ muốn tự tay hành hạ nàng thì có lý hơn. Dù sao đi nữa, hắn ta đã chờ đợi cơ hội này quá lâu để không muốn chỉ được báo cáo về cái chết của nàng.
“Thế là chúng cứ tự nhiên với tôi chứ gì? Thế làm sao anh giải thích về sự vắng mặt của tôi cho đội cận vệ? Sẽ là anh để lạc tôi hay tôi gặp một tai nạn khủng khiếp nào đó sao?”
“Ngã xuống sông là quá đủ rồi,” anh ta đáp gằn.
“À, tiện nhỉ. Nhưng mà này, anh nên hy vọng là màn trình diễn của mình khá hơn mấy tuần qua. Nếu chỉ một người của tôi nghi ngờ câu chuyện của anh, thì anh nên chuẩn bị tinh thần mình và cô em gái sẽ không bao giờ trốn đi được cùng với món lợi rẻ bèo đó đâu.”
Đột nhiên anh ta nở nụ cười đàng điếm. “Cô bị lừa rồi, Maura không phải là em gái mà là nhân tình của tôi đấy.”
Bí mật này làm nàng choáng váng, nhưng chỉ một lúc. “Khôn ngoan lắm, ông Dryden, nhưng chỉ có phần đó của mưu kế này là có tính thuyết phục thôi.”
“Đừng có nhảm!” hắn ta nạt lại. “Cô đã tin tất cả mọi chuyện!”
“Cũng như anh thôi.” Nàng mỉm cười. “Tôi ghét phải làm anh thất vọng, nhưng đồ vô lại ti tiện kia, hôm nay tất cả đều là dối trá đấy. Anh không thật sự nghĩ là tôi sẽ cưới một kẻ đơn giản nhìn thấu hết như anh đấy chứ?”
Thỏa mãn thấy anh ta đã hiểu nàng muốn nói gì qua bộ mặt tái nhợt, nàng chuyển sự chú ý qua hai kẻ đang tiến đến gần họ. Có lẽ chúng đã nghe và hiểu rõ câu chuyện, nhưng nàng không quan tâm. Dryden không xứng được cưỡi ngựa về và nghĩ rằng mình đã vớt vát được chút ít từ kế hoạch đổ bể đó. Giờ thì anh ta biết rằng không chiếm được nàng hoàn toàn là do thất bại của anh ta.
“Mày nghe thấy không, Angel?” gã trẻ tuổi hơn hỏi tên đồng bọn. “Hắn bắt chúng ta chờ suốt cả thời gian dài là vì muốn tán cô ả. Nếu mày hỏi tao thì hắn không xứng với số tiền.”
“Ai hỏi mày đâu?” kẻ dữ dằn, nguy hiểm hơn đáp lời. “Tao thấy không cần phải phí tiền cho thằng này đâu.”
Trước khi gã kia hiểu được ý hắn là gì, khẩu Colt đã được rút ra và một viên đạn ghăm thẳng vào giữa hai mắt Dryden. Rồi hắn thủng thẳng cất súng đi.
Jocelyn có cơ hội để phóng đi vì không có khẩu súng nào chĩa vào nàng nữa, nhưng do quá sốc nên nàng bỏ lỡ dịp may đó. Chỉ cần nhìn cũng biết Miles chắc chắn đã chết rồi.
Nàng không nhìn khi anh ta từ từ rớt xuống ngựa, nhưng lại chăm chú vào gã giết người. Hắn ta không để lộ chút cảm xúc nào sau những gì đã làm. Nàng không để ý thấy là tên đồng bọn của hắn cũng sốc như nàng, cũng như không nhận ra chiếc váy màu xanh ngọc của mình đã lốm đốm máu. Nàng chỉ biết trợn mắt ngó gã kia, biết rằng mình đang ở trong tay hắn, và chắc rằng hắn không có chút từ tâm nào cả. Có lẽ hắn là Mũi Dài chăng?
“Nhưng có ai hỏi mày đâu?”
Pete Saunders liếc gã lính mới một cái. Hắn ta trông hết sức xa lạ, và mang cái tên Angel, chỉ Angel. Đó được xem là họ của hắn và có lẽ là thế. Ai mà dùng cái tên đó nếu được chọn cơ chứ? Nhưng hắn ta trông chẳng giống gì thiên thần cả, không một chút nào. Ồ, bề ngoài của hắn cũng khá tươm tất. Cạo râu mỗi sáng, tự cắt tóc, và gọn gàng nữa; tự giặt quần áo khi không có cửa tiệm giặt ủi nào gần đó. Angel là kẻ quá để ý đến vẻ bề ngoài của mình, giống như ông chủ.
Nhưng người ta dường như không để ý đến mấy thứ đó khi nhìn hắn ta, không phải ngay tức thì. Đầu tiên người ta sẽ thấy vết sẹo chạy dài từ cằm dọc theo hàm lên đến tai, giống như có ai đó cố cắt cổ hắn nhưng chệch vài phân. Rồi sẽ đến đôi mắt của hắn, đen như địa ngục, lãnh lẽo, tàn nhẫn, thậm chí là giống như thú săn mồi. Người ta không thể nhìn vào đó quá lâu mà không tự hỏi giây phút cuối cùng của mình đã đến chưa.
Hắn ta cũng không cao lắm, nhưng đó lại một cái khác mà người ta dường như không nhận ra, không phải tức thì. Hắn ta luôn mang một cái áo khoác gần như chấm đất, một đôi đinh thúc ngựa bằng bạc sẽ cảnh báo rằng hắn ta đang tới và dùng để thúc vào ngựa mỗi khi hắn ta vội. Nhưng hắn ta hiếm khi vội vàng. Tư thế luôn chậm rãi và thoải mái, sự kiên nhẫn của hắn dường như không có giới hạn. Ngay cả gã người Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đó cũng không dám cao giọng với gã Angel này.
Hắn ta được kết nạp ở Benson cùng với hai cựu thành viên của băng đảng Clanton, hai kẻ không muốn tiếp tục gây hận thù với nhà Earp, nhất là sau cuộc đấu súng ở Tombstone và mấy tin đồn về báo thù. Dewane đã đi Benson để tìm người có thể lần theo dấu vết khi chúng mất dấu đoàn người ngựa của nữ công tước. Chúng đã cưỡi ngựa đến Tucson trước, nhưng rồi nhận ra rằng mình đã bị đánh lạc hướng đâu đó trên đường. Bốn ngày bị lãng phí, gã chủ điên tiết đến mức đánh Pete ngã khỏi ngựa, giống như tất cả là lỗi của gã không bằng.
Pete không quên đâu ... làm sao quên được cơ chứ? Vết thâm trên mông gã chẳng kịp mờ đi vì chuyến rượt đuổi cực nhọc, và vết nứt trên môi gã vừa mới liền sẹo cũng vẫn còn nhức nhối. Gã gần như định bỏ đi nếu Dewane không chỉ ra đâu là vấn đề, chính là tên dẫn đường khôn ngoan của nữ công tước. Pete muốn giết chính tay mình giết chết tên này vì đã làm gã mất mặt, và cách duy nhất có thể hoàn thành chuyện này là đi theo gã người Anh một thời gian nữa. Nhưng với cách mà mọi chuyện đang xảy ra, và kế hoạch mới của ông chủ, không tính sổ với tên con lai, mà bắt con ả lòe loẹt kia, thì có vẻ như gã khó mà đạt được cái mình muốn.
Kiên nhẫn và trả thù không thể lẫn lộn với nhau. Gã đã có hai cú ngắm tốt vào tên con lai, nhưng đều bị gạt đi cả hai lần. Chúng phải ưu tiên cho kế hoạch mới trước, dù Pete cho rằng nó chỉ phí thời gian mà thôi.
Mối thù không đáng để phải nhẫn nhịn thế này, chắc chắn là không. Gã đã bắt đầu thấy hối hận không bỏ đi ngay khi có cơ hội. Giờ thì chúng đang ở New Mexico, nơi mà hắn hoàn toàn xa lạ và còn một quãng đường dài mới về tới Arizona. Và cái tên Angel mà gã xui xẻo đi cùng hôm nay đang giễu cợt gã. Nếu gã mất kiên nhẫn, thì có lẽ sẽ trở thành mồi cho chim diều hâu trước khi mặt trời lặn.
“Saunders, dừng lại,” Angel đột ngột ra lệnh.
Pete cảm thấy thót tim, tưởng các ý nghĩ trong đầu mình bị nhìn thấu. Nhưng khi dõi theo ánh mắt của Angel, gã thấy hai đám bụi nhỏ tung lên xa xa.
“Tao không tin,” Pete thốt. “Mày nghĩ là hắn cuối cùng cũng đến như thỏa thuận sau từng đó thời gian sao?”
Angel không thèm trả lời, và Pete cũng không dám mạo hiểm hỏi thêm; chúng sẽ biết sớm thôi. Gã theo chân tên đồng bọn lớn tuổi hơn đến sau một lùm cây che chắn họ khỏi tầm nhìn của những người kia.
Thỏa thuận là chúng sẽ ngày đêm cầm tiền đợi ở đây, cách 400m về phía đông con đường, và 5 km phía sau bãi cắm trại của đoàn người. Khoảng cách này là cần thiết để tránh bị ai đó đi ngang qua nhìn thấy, ví dụ như gã con lai khi hắn đi thám thính một vòng rộng xung quanh khu trại. Ông chủ và những người khác ở xa phía sau sao cho mỗi đêm khi chúng cắm trại, phải cách khu trại của đoàn người ít nhất một ngày đường.
Mỗi ngày sẽ có hai tên thay nhau đến chỗ hẹn. Và lần nào bọn chúng cũng tay không trở về. Lý do duy nhất tại sao gã người Anh vẫn chưa từ bỏ kế hoạch này sau hai tuần là vì hắn thực sự thích thú cái ý tưởng con ả đó sẽ được đưa đến cho hắn, và mặc tình cho hắn muốn làm gì thì làm. Kế hoạch trừ khử tên con lai đi để thay người của hắn vào không còn hấp dẫn nữa khi hắn có lựa chọn khác. Vì khả năng gã đột nhập có thể bắt sống nàng giữa rừng vây hộ vệ là rất thấp, và có lẽ sẽ phải giết nàng ngay trong khu trại.
Sau mười phút căng mắt ra nhìn, Pete cuối cùng cũng nhận ra một trong hai người cưỡi ngựa đang mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, chứ không phải là áo khoác dài đàn ông. “Thật sự là ả ta rồi đúng không?”
Thật ra, gã không hỏi Angel để xác nhận lại mà la to lên ngạc nhiên. Gã vẫn nghĩ là chúng đang phí thời gian.
Nhưng Angel vẫn trả lời. “Có mấy lọn tóc đỏ thòi ra ngoài cái mũ lố bịch đó.”
Pete căng mắt hơn. “Yaaa, mày tinh mắt thật. Tao không nhìn thấy cái mũ nào cả, chứ đừng nói đến tóc tai.” Nhưng không lâu nữa gã có thể nhìn rõ được.
Jocelyn bắt đầu thắc mắc về cuộc dạo chơi đang đưa nàng ngày càng xa đoàn hơn. Nàng và Miles đã cưỡi ngựa đi được năm, bảy kilomet rồi nhưng chẳng thấy bóng dáng đồng cỏ, thung lũng hay bất cứ quảng cảnh tuyệt đẹp nào cả. Quá muộn nhưng ý nghĩ rằng Miles có động cơ không chính đáng khi dụ nàng đi xa bắt đầu xuất hiện trong đầu, chẳng hạn như bắt nàng để đòi tiền chuộc. Xét cho cùng thì nàng đã xé tan cái kế hoạch chiếm tài sản một cách hợp pháp của anh ta. Bây giờ thì có lẽ anh ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa trái pháp luật chăng? Và nàng tạo thuận lợi cho anh ta bởi cái mặc cảm có tội ngu ngốc.
Một khi nghi ngờ hiện lên, các khả năng khác cũng lóe lên trong đầu. Sẽ ra sao nếu anh ta không tin nàng sẽ mất hết tài sản khi kết hôn? Có thể nào anh ta mang nàng đi xa để buộc nàng đồng ý kết hon? Nàng rùng mình, không dám nghĩ đến anh ta sẽ cố làm theo cách nào. Có nhiều hình thức ép buộc, và không cái nào dễ chịu cả.
Nghĩ đến đó, nàng bèn giật cương lại khiến Sir George dựng người lên. Miles dừng lại bên cạnh nàng một cách dễ dàng hơn vì con ngựa của anh ta dễ điều khiển hơn.
“Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi hoàn toàn tự nhiên, vẻ mặt lo lắng của anh ta khiến tâm trạng nàng dịu đi, nhưng không đến mức tiếp tục đi theo anh ta nữa. “Chỉ là cơn đau đầu đột ngột thôi. Tôi e là mình sẽ phải bỏ chuyến dạo chơi với anh mất thôi.”
“Nhưng nó không còn xa nữa đâu.” Anh ta hấp tấp nói.
Cái vẻ quan tâm này thì quá lắm rồi, nàng ghê tởm nghĩ thầm, tức giận đến nỗi cau mày với anh ta. “Thật sao? Đằng trước tôi chỉ thấy ...” Hai gã đàn ông từ sau một bụi rậm chỉ cách họ mười mét bước ra làm nàng giật mình. “Bạn của anh hả?”
Ngay cả khi nói vậy nàng cũng đã rờ tới khẩu súng bên yên ngựa rồi. Tay của Miles dằn xuống giữ chặt mấy ngón tay nàng trên cán gỗ. Nàng liếc sang và phát hiện anh ta đã rút súng ra chĩa thẳng vào ngực nàng.
“Đừng hành động ngu ngốc, nữ Công tước,” anh ta cảnh cáo khi giật khẩu súng của nàng ra khỏi bao và vứt sang một bên.
“Ý anh là ngu ngốc hơn những gì tôi đã làm sao?” Nàng điên tiết vặt lại.
Hai gã đàn ông đang tới gần họ. Nếu không phải là Miles đang chĩa súng vào nàng ở khoảng cách gần như thế thì nàng đã thúc Sir George chạy rồi. Nhưng khi bình tĩnh hơn thì nàng biết rằng mình chẳng có cơ hội nào nữa. Nhưng làm sao Miles lại dính vào chuyện này? Chuyện gã Mũi Dài tiếp cận với anh ta là không thể. Lúc nào? Bằng cách nào? Nhưng không còn nghi ngờ gì về nguồn gốc của hai gã kia nữa, và rằng Miles đã dẫn nàng đến cho chúng.
“Cô thật sự khiến tôi không còn lựa chọn nào khác khi tiết lộ cái bí mật đó, nữ Công tước à,” Miles nhỏ giọng nhắc lại chỉ trước khi hai gã kia đến chỗ họ. “Tôi thích được cả hơn, nhưng đành thỏa mãn với năm ngàn đô được hứa cho vậy.”
“Hay là tôi phải lấy làm tiếc vì anh chỉ được có ít thế thôi sao? Chúa lòng lành, anh thật là đồ rác rưởi!”
Anh ta đỏ bầm mặt. “Bất kể họ muốn gì từ cô, giờ thì họ cứ tự nhiên mà hành động!”
Thật càng bực hơn khi anh ta thậm chí không hề biết người ta sẽ làm gì với nàng, nhưng nàng nghĩ là nếu anh ta biết thì cũng không có gì khác. Nàng đương nhiên biết cái gì ở phía trước, nhưng may làm sao vì quá bực mình với tính tham lam của anh ta và sự ngu ngốc của mình, nàng tạm thời chưa lo lắng về tương lai. Hơn nữa, nàng gần như chắc chắn là mình sẽ không bị giết ngay lập tức vì nàng ngờ rằng hai kẻ kia chẳng phải là kẻ thù truyền kiếp của mình. Đến khi chúng bắt được nàng, gã Mũi Dài sẽ muốn tự tay hành hạ nàng thì có lý hơn. Dù sao đi nữa, hắn ta đã chờ đợi cơ hội này quá lâu để không muốn chỉ được báo cáo về cái chết của nàng.
“Thế là chúng cứ tự nhiên với tôi chứ gì? Thế làm sao anh giải thích về sự vắng mặt của tôi cho đội cận vệ? Sẽ là anh để lạc tôi hay tôi gặp một tai nạn khủng khiếp nào đó sao?”
“Ngã xuống sông là quá đủ rồi,” anh ta đáp gằn.
“À, tiện nhỉ. Nhưng mà này, anh nên hy vọng là màn trình diễn của mình khá hơn mấy tuần qua. Nếu chỉ một người của tôi nghi ngờ câu chuyện của anh, thì anh nên chuẩn bị tinh thần mình và cô em gái sẽ không bao giờ trốn đi được cùng với món lợi rẻ bèo đó đâu.”
Đột nhiên anh ta nở nụ cười đàng điếm. “Cô bị lừa rồi, Maura không phải là em gái mà là nhân tình của tôi đấy.”
Bí mật này làm nàng choáng váng, nhưng chỉ một lúc. “Khôn ngoan lắm, ông Dryden, nhưng chỉ có phần đó của mưu kế này là có tính thuyết phục thôi.”
“Đừng có nhảm!” hắn ta nạt lại. “Cô đã tin tất cả mọi chuyện!”
“Cũng như anh thôi.” Nàng mỉm cười. “Tôi ghét phải làm anh thất vọng, nhưng đồ vô lại ti tiện kia, hôm nay tất cả đều là dối trá đấy. Anh không thật sự nghĩ là tôi sẽ cưới một kẻ đơn giản nhìn thấu hết như anh đấy chứ?”
Thỏa mãn thấy anh ta đã hiểu nàng muốn nói gì qua bộ mặt tái nhợt, nàng chuyển sự chú ý qua hai kẻ đang tiến đến gần họ. Có lẽ chúng đã nghe và hiểu rõ câu chuyện, nhưng nàng không quan tâm. Dryden không xứng được cưỡi ngựa về và nghĩ rằng mình đã vớt vát được chút ít từ kế hoạch đổ bể đó. Giờ thì anh ta biết rằng không chiếm được nàng hoàn toàn là do thất bại của anh ta.
“Mày nghe thấy không, Angel?” gã trẻ tuổi hơn hỏi tên đồng bọn. “Hắn bắt chúng ta chờ suốt cả thời gian dài là vì muốn tán cô ả. Nếu mày hỏi tao thì hắn không xứng với số tiền.”
“Ai hỏi mày đâu?” kẻ dữ dằn, nguy hiểm hơn đáp lời. “Tao thấy không cần phải phí tiền cho thằng này đâu.”
Trước khi gã kia hiểu được ý hắn là gì, khẩu Colt đã được rút ra và một viên đạn ghăm thẳng vào giữa hai mắt Dryden. Rồi hắn thủng thẳng cất súng đi.
Jocelyn có cơ hội để phóng đi vì không có khẩu súng nào chĩa vào nàng nữa, nhưng do quá sốc nên nàng bỏ lỡ dịp may đó. Chỉ cần nhìn cũng biết Miles chắc chắn đã chết rồi.
Nàng không nhìn khi anh ta từ từ rớt xuống ngựa, nhưng lại chăm chú vào gã giết người. Hắn ta không để lộ chút cảm xúc nào sau những gì đã làm. Nàng không để ý thấy là tên đồng bọn của hắn cũng sốc như nàng, cũng như không nhận ra chiếc váy màu xanh ngọc của mình đã lốm đốm máu. Nàng chỉ biết trợn mắt ngó gã kia, biết rằng mình đang ở trong tay hắn, và chắc rằng hắn không có chút từ tâm nào cả. Có lẽ hắn là Mũi Dài chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook