Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
-
Chương 91: Cuộc chiến tranh đoạt hoàng trưởng tử (2)
Hựu Hựu cúi đầu xuống, khóc khẽ, nhũ mẫu bò sang, không để ý gì cả đoạt người từ trong ngực Chung Duy Duy, ôm thật chặt vào trong lòng, khẽ khàng dỗ nó:’’Không sợ, không sợ, nhũ mẫu ở đây mà.’’
Chung Duy Duy giễu cợt cười với Trọng Hoa, phất tay áo, hành một lễ, dứt khoát xoay người đi mất. Nàng cũng không cần mượn việc dỗ con thay hắn để lấy lòng hắn, không giải quyết rõ những chuyện này, thì đừng tới làm phiền nàng.
Trọng Hoa không giữ nàng lại, mà là âm u nặng nề nhìn về phía nhũ mẫu và Hựu Hựu. Hắn vốn nghĩ rằng nhũ mẫu này chăm sóc Hựu Hựu coi như hết lòng hết sức, sợ Hựu Hựu đột nhiên vào cung không thích ứng được, cho nên mới để cho nàng ta vào cung chiếu cố nó, lại không nghĩ rằng sẽ sinh ra loại chuyện này.
Cho đến nay, hắn đều tin vào lời nói của nhũ mẫu, cho là thân thể Hựu Hựu không tốt, tỳ vị quá yếu ớt, còn bé lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nhát gan bẽn lẽn gầy yếu cũng là điều bình thường, nay xem ra, hình như không đơn giản như vậy.
Hoàng trưởng tử là của nàng rồi, nhũ mẫu đang đắc ý với thắng lợi của mình, đột nhiên cảm thấy trên người lành lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc gặp phải ánh mắt âm u lạnh lẽo như có như không của Trọng Hoa, thế là sợ hết hồn, ngượng ngập nói:’’Bệ hạ.’’
Trọng Hoa khẽ gật đầu:’’Mang hoàng trưởng tử về đi, chăm sóc cho tốt, trẫm có trọng thưởng.’’
Chút sợ hãi kia đã bị nhũ mẫu ép xuống ngay, vô cùng phấn khởi dập đầu tạ ân. Quả nhiên chỉ cần nắm chặt hoàng trưởng tử, thì sẽ không có chuyện lớn gì. Hoàng trưởng tử thân thể yếu đuối, hoàng đế cưng chiều hắn như vậy, sao làm hắn đau lòng cho được, đột nhiên thay người khác chăm sóc khiến cho hắn bị bệnh chứ? Sau này, đến khi hoàng trưởng tử làm hoàng đế, nhũ mẫu nàng đây liền có thể hưởng phúc rồi.
Trọng Hoa đưa mắt nhìn nhũ mẫu ôm Hựu Hữu rời đi, lạnh nhạt phân phó Triệu Hoành Đồ ở bên cạnh:’’Chút nữa Thái hậu tất nhiên sẽ bảo người sang đây hỏi chuyện này, hơn phân nửa sẽ còn nhân lúc trẫm không có ở đây, bảo người dẫn Hựu Hựu đi, ngươi đừng cản, để cho nữ nhân này tự do phát huy.’’
Triệu Hoành Đồ chấn động trong lòng, cúi đầu xuống đáp một tiếng “Vâng’’. Bệ hạ là muốn mượn đao giết người đây mà, nếu như mới vừa rồi hắn ra tay trấn áp nhũ mẫu ngay trước mặt hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử sẽ đem khoản nợ này ghi tạc trên người Chung đồng sử, sau này khó mà thân thiết với Chung đồng sử được nữa. Không bằng để cơ hội này lại cho Thái hậu, tất cả cùng vui.
Trọng Hoa đi qua bên ngoài phòng Chung Duy Duy, thấy cửa phòng nàng đóng kín, lặng ngắt như tờ, không hề có sự hỗn loạn của việc dọn nhà, liền hỏi Triệu Hoành Đồ:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Triệu Hoành Đồ vội vàng trả lời:’’Chung đồng sử nói, đồ của nàng không nhiều, không cần chuyển sang, nếu Tiểu Đường sắp đến, để lại cho Tiểu Đường ở cũng tốt.’’
Nàng tưởng là mèo chó đều có thể tùy tiện ở nơi này à. TRọng Hoa mím chặt môi, bước nhanh đi khỏi, lớn tiếng ra lệnh:’’Khởi giá.’’
Đây là muốn để lại cơ hội cho Thái hậu nương nương động thủ, Triệu Hoành Đồ nháy mắt với Lí An Nhân, bước nhanh đuổi theo, cao giọng phân phó người mang ngự liễn đến:’’Bãi giá, bệ hạ muốn xuất cung.’’
Chung Duy Duy chẳng có ở trong phòng, mà là đi nhà kho kiêm phòng trà, gần đây nàng mới tiếp xúc với chút lá trà tươi, nhưng cũng không muốn làm thành Long Phượng đoàn trà*, mà là muốn làm ra một loại trà giá thành rẻ, mùi vị lại không tính là kém.
(Đoàn trà: Là trà được làm thành dạng viên, bắt nguồn từ thời Tống. Chuyên cung cấp cho cung đình uống. Trên mặt có thể in hoa văn rồng phượng.)
Loại trà dày công chế ra giống như Long Phượng đoàn trà vậy, giá cả quá cao, một bánh do nhà có tiếng làm ra phải có giá mấy trăm lượng bạc, trà do thợ bình thường làm cũng phải đến mấy lượng bạc, người không có của cải không uống nổi, muốn phổ biến rộng rãi trà đến các quốc gia xung quanh, mua bán trà với quy mô lớn, còn cần sửa đổi phương pháp sản xuất.
Việc này cũng là ước muốn từ trước của cha, nàng thừa kế ý tưởng của cha, lại suy xét rất nhiều năm, cảm thấy dường như đã tìm được chút gì đó.
Huống chi mấy năm qua bởi vì Ly quốc luôn bại bởi Đông Lĩnh, trong kho chất không ít trà, phải nghĩ cách đưa những trà lâu ngày ra ngoài mới được.
So với chuyện lớn này, những chuyện hư hỏng liên quan đến Trọng Hoa cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể. Lá trà tươi đã phơi một khoảng thời gian, nước trong lá trà dần mất đi, lá trà trở nên mềm dẻo, mùi cỏ dần mất đi, sinh ra một loại mùi thơm đặc thù.
Chung Duy Duy rửa tay sạch sẽ, ngồi ở trước cửa sổ từ từ vò bóp những lá trà này, làm được một nửa, bên ngoài ầm ĩ huyên náo, nàng vểnh tai lắng nghe, hình như là Vạn An cung phái người đến hỏi chuyện của Hựu Hựu.
Nàng hơi do dự có nên quan tâm chuyện này hay không, nghĩ Trọng Hoa đang ở đây, hắn không thể nào không quan tâm đến Hựu Hựu khi nó mới vừa trở lại, biết rõ Vi thái hậu sẽ đến gây phiền phức, liền không đi nữa.
Vò xong, thì có người đến tìm nàng:’’Cô nương.’’
Giọng nói quen thuộc, mùi quen thuộc, Chung Duy Duy kinh ngạc quay đầu, thấy Tiểu Đường quỳ ở cửa kho, ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt chứa đầy nước mắt. Chung Duy Duy không kiềm chế được vui mừng, nhào qua ôm Tiểu Đường:’’Ngươi có khỏe không? Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ta bảo người mang tiền cho ngươi, đã nhận được rồi chứ?’’
Nàng không gặp được Tiểu Đường, chỉ có thể nhờ Triệu Hoành Đồ đưa cho Tiểu Đường chút tiền tiết kiệm được và thức ăn, biết được Tiểu Đường vẫn tốt, trông chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Tiểu Đường vừa khóc vừa cười:’’Nhận rồi, nhận rồi. Vài ngày trước nô tỳ đang dưỡng thương, bây giờ mới khỏe chưa đến mấy ngày, nghe nói người muốn nô tỳ đến hầu hạ, nô tỳ lập tức đến ngay.’’
“Ngươi bị thương? Ở đâu? Sao lại bị thương?’’ Chung Duy Duy nhíu mày, cho đến bây giờ chẳng ai nói với nàng Tiểu Đường bị thương, nàng vẫn cho là Trọng Hoa vì gây khó dễ cho nàng, cho nên cố ý giam giữ Tiểu Đường không thả.
Tiểu Đường cuốn ống quần lên cho nàng xem:’’Ngày đó đồ cẩu hoạn quan Dương Tẫn Trung gây phiền phức đó, ngài bảo nô tỳ chạy, nô tỳ vốn đã chạy rồi, nghĩ lại lại không yên tâm về người, liền lại lặng lẽ vòng về, ai ngờ tiện cho người của Dương Tẫn Trung bắt, hắn nói người bị Thái hậu nương nương xử tử rồi, nô tỳ giận đến nổi muốn giết hắn báo thù giúp người, nhưng mà châu chấu đá xe, còn chưa làm gì hắn, đã bị đánh gãy chân trước.’’
Chung Duy Duy nhìn vết sẹo trên đùi Tiểu Đường, buồn bã rơi nước mắt:’’Ngươi đồ ngốc, nha đầu ngốc, đã bảo ngươi chạy ngươi không nghe, xem đi, chịu thiệt lớn rồi đó. Có đau không?’’
“Sớm đã hết đau rồi.’’ Tiểu Đường ngây ngô cười hì hì:’’Vốn nô tỳ cho là chết chắc rồi, đột nhiên xuất hiện hai người, đánh những người đó tan tác, cứu nô tỳ đi. Thu xếp cho nô tỳ một gian phòng, tìm đại phu trị thương nối xương cho nô tỳ, sau đó mới biết, đó là người của bệ hạ. Trừ đau lúc đầu ra, sau đó không đau là mấy, còn ăn đồ ngon hơn so với lúc đi theo người.’’
Chung Duy Duy bị nàng chọc cho cười thành tiếng:”’Chỉ biết ăn thôi!’’ Nhớ đến Thiêm Phúc đã chết, lại rầu rĩ một hồi, nếu như Thiêm Phúc còn sống, hai người thích ăn này xúm lại, không biết vui biết bao nhiêu.
Tiểu Đường không ở yên, nhìn thấy lá trà liền rửa tay để giúp:’’Nên làm thế nào, cô nương phân phó đi. Trà này không làm theo cách cũ, cô nương muốn làm thế nào?’’
Chung Duy Duy nói:’’Ngươi còn nhớ chuyện trà hai ta đã làm được một nửa, có chuyện làm chậm trễ, gác lại đó cả đêm không? Ta muốn đổi cách làm thử, xem có thể thành công hay không?’’
Hai người cười cười nói nói, xếp lá trà trong một cái nắp nồi nhỏ, đem ra chỗ cửa sổ có ánh mặt trời, không quay lại, ngồi nói chuyện giải sầu ngay dưới bóng cây.
Lí An Nhân vội vàng chạy tới:’’Ôi, bà cô ơi, ngài còn ngồi ở đây à! Xảy ra chuyện lớn rồi!’’
Chung Duy Duy giễu cợt cười với Trọng Hoa, phất tay áo, hành một lễ, dứt khoát xoay người đi mất. Nàng cũng không cần mượn việc dỗ con thay hắn để lấy lòng hắn, không giải quyết rõ những chuyện này, thì đừng tới làm phiền nàng.
Trọng Hoa không giữ nàng lại, mà là âm u nặng nề nhìn về phía nhũ mẫu và Hựu Hựu. Hắn vốn nghĩ rằng nhũ mẫu này chăm sóc Hựu Hựu coi như hết lòng hết sức, sợ Hựu Hựu đột nhiên vào cung không thích ứng được, cho nên mới để cho nàng ta vào cung chiếu cố nó, lại không nghĩ rằng sẽ sinh ra loại chuyện này.
Cho đến nay, hắn đều tin vào lời nói của nhũ mẫu, cho là thân thể Hựu Hựu không tốt, tỳ vị quá yếu ớt, còn bé lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nhát gan bẽn lẽn gầy yếu cũng là điều bình thường, nay xem ra, hình như không đơn giản như vậy.
Hoàng trưởng tử là của nàng rồi, nhũ mẫu đang đắc ý với thắng lợi của mình, đột nhiên cảm thấy trên người lành lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc gặp phải ánh mắt âm u lạnh lẽo như có như không của Trọng Hoa, thế là sợ hết hồn, ngượng ngập nói:’’Bệ hạ.’’
Trọng Hoa khẽ gật đầu:’’Mang hoàng trưởng tử về đi, chăm sóc cho tốt, trẫm có trọng thưởng.’’
Chút sợ hãi kia đã bị nhũ mẫu ép xuống ngay, vô cùng phấn khởi dập đầu tạ ân. Quả nhiên chỉ cần nắm chặt hoàng trưởng tử, thì sẽ không có chuyện lớn gì. Hoàng trưởng tử thân thể yếu đuối, hoàng đế cưng chiều hắn như vậy, sao làm hắn đau lòng cho được, đột nhiên thay người khác chăm sóc khiến cho hắn bị bệnh chứ? Sau này, đến khi hoàng trưởng tử làm hoàng đế, nhũ mẫu nàng đây liền có thể hưởng phúc rồi.
Trọng Hoa đưa mắt nhìn nhũ mẫu ôm Hựu Hữu rời đi, lạnh nhạt phân phó Triệu Hoành Đồ ở bên cạnh:’’Chút nữa Thái hậu tất nhiên sẽ bảo người sang đây hỏi chuyện này, hơn phân nửa sẽ còn nhân lúc trẫm không có ở đây, bảo người dẫn Hựu Hựu đi, ngươi đừng cản, để cho nữ nhân này tự do phát huy.’’
Triệu Hoành Đồ chấn động trong lòng, cúi đầu xuống đáp một tiếng “Vâng’’. Bệ hạ là muốn mượn đao giết người đây mà, nếu như mới vừa rồi hắn ra tay trấn áp nhũ mẫu ngay trước mặt hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử sẽ đem khoản nợ này ghi tạc trên người Chung đồng sử, sau này khó mà thân thiết với Chung đồng sử được nữa. Không bằng để cơ hội này lại cho Thái hậu, tất cả cùng vui.
Trọng Hoa đi qua bên ngoài phòng Chung Duy Duy, thấy cửa phòng nàng đóng kín, lặng ngắt như tờ, không hề có sự hỗn loạn của việc dọn nhà, liền hỏi Triệu Hoành Đồ:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Triệu Hoành Đồ vội vàng trả lời:’’Chung đồng sử nói, đồ của nàng không nhiều, không cần chuyển sang, nếu Tiểu Đường sắp đến, để lại cho Tiểu Đường ở cũng tốt.’’
Nàng tưởng là mèo chó đều có thể tùy tiện ở nơi này à. TRọng Hoa mím chặt môi, bước nhanh đi khỏi, lớn tiếng ra lệnh:’’Khởi giá.’’
Đây là muốn để lại cơ hội cho Thái hậu nương nương động thủ, Triệu Hoành Đồ nháy mắt với Lí An Nhân, bước nhanh đuổi theo, cao giọng phân phó người mang ngự liễn đến:’’Bãi giá, bệ hạ muốn xuất cung.’’
Chung Duy Duy chẳng có ở trong phòng, mà là đi nhà kho kiêm phòng trà, gần đây nàng mới tiếp xúc với chút lá trà tươi, nhưng cũng không muốn làm thành Long Phượng đoàn trà*, mà là muốn làm ra một loại trà giá thành rẻ, mùi vị lại không tính là kém.
(Đoàn trà: Là trà được làm thành dạng viên, bắt nguồn từ thời Tống. Chuyên cung cấp cho cung đình uống. Trên mặt có thể in hoa văn rồng phượng.)
Loại trà dày công chế ra giống như Long Phượng đoàn trà vậy, giá cả quá cao, một bánh do nhà có tiếng làm ra phải có giá mấy trăm lượng bạc, trà do thợ bình thường làm cũng phải đến mấy lượng bạc, người không có của cải không uống nổi, muốn phổ biến rộng rãi trà đến các quốc gia xung quanh, mua bán trà với quy mô lớn, còn cần sửa đổi phương pháp sản xuất.
Việc này cũng là ước muốn từ trước của cha, nàng thừa kế ý tưởng của cha, lại suy xét rất nhiều năm, cảm thấy dường như đã tìm được chút gì đó.
Huống chi mấy năm qua bởi vì Ly quốc luôn bại bởi Đông Lĩnh, trong kho chất không ít trà, phải nghĩ cách đưa những trà lâu ngày ra ngoài mới được.
So với chuyện lớn này, những chuyện hư hỏng liên quan đến Trọng Hoa cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể. Lá trà tươi đã phơi một khoảng thời gian, nước trong lá trà dần mất đi, lá trà trở nên mềm dẻo, mùi cỏ dần mất đi, sinh ra một loại mùi thơm đặc thù.
Chung Duy Duy rửa tay sạch sẽ, ngồi ở trước cửa sổ từ từ vò bóp những lá trà này, làm được một nửa, bên ngoài ầm ĩ huyên náo, nàng vểnh tai lắng nghe, hình như là Vạn An cung phái người đến hỏi chuyện của Hựu Hựu.
Nàng hơi do dự có nên quan tâm chuyện này hay không, nghĩ Trọng Hoa đang ở đây, hắn không thể nào không quan tâm đến Hựu Hựu khi nó mới vừa trở lại, biết rõ Vi thái hậu sẽ đến gây phiền phức, liền không đi nữa.
Vò xong, thì có người đến tìm nàng:’’Cô nương.’’
Giọng nói quen thuộc, mùi quen thuộc, Chung Duy Duy kinh ngạc quay đầu, thấy Tiểu Đường quỳ ở cửa kho, ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt chứa đầy nước mắt. Chung Duy Duy không kiềm chế được vui mừng, nhào qua ôm Tiểu Đường:’’Ngươi có khỏe không? Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ta bảo người mang tiền cho ngươi, đã nhận được rồi chứ?’’
Nàng không gặp được Tiểu Đường, chỉ có thể nhờ Triệu Hoành Đồ đưa cho Tiểu Đường chút tiền tiết kiệm được và thức ăn, biết được Tiểu Đường vẫn tốt, trông chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Tiểu Đường vừa khóc vừa cười:’’Nhận rồi, nhận rồi. Vài ngày trước nô tỳ đang dưỡng thương, bây giờ mới khỏe chưa đến mấy ngày, nghe nói người muốn nô tỳ đến hầu hạ, nô tỳ lập tức đến ngay.’’
“Ngươi bị thương? Ở đâu? Sao lại bị thương?’’ Chung Duy Duy nhíu mày, cho đến bây giờ chẳng ai nói với nàng Tiểu Đường bị thương, nàng vẫn cho là Trọng Hoa vì gây khó dễ cho nàng, cho nên cố ý giam giữ Tiểu Đường không thả.
Tiểu Đường cuốn ống quần lên cho nàng xem:’’Ngày đó đồ cẩu hoạn quan Dương Tẫn Trung gây phiền phức đó, ngài bảo nô tỳ chạy, nô tỳ vốn đã chạy rồi, nghĩ lại lại không yên tâm về người, liền lại lặng lẽ vòng về, ai ngờ tiện cho người của Dương Tẫn Trung bắt, hắn nói người bị Thái hậu nương nương xử tử rồi, nô tỳ giận đến nổi muốn giết hắn báo thù giúp người, nhưng mà châu chấu đá xe, còn chưa làm gì hắn, đã bị đánh gãy chân trước.’’
Chung Duy Duy nhìn vết sẹo trên đùi Tiểu Đường, buồn bã rơi nước mắt:’’Ngươi đồ ngốc, nha đầu ngốc, đã bảo ngươi chạy ngươi không nghe, xem đi, chịu thiệt lớn rồi đó. Có đau không?’’
“Sớm đã hết đau rồi.’’ Tiểu Đường ngây ngô cười hì hì:’’Vốn nô tỳ cho là chết chắc rồi, đột nhiên xuất hiện hai người, đánh những người đó tan tác, cứu nô tỳ đi. Thu xếp cho nô tỳ một gian phòng, tìm đại phu trị thương nối xương cho nô tỳ, sau đó mới biết, đó là người của bệ hạ. Trừ đau lúc đầu ra, sau đó không đau là mấy, còn ăn đồ ngon hơn so với lúc đi theo người.’’
Chung Duy Duy bị nàng chọc cho cười thành tiếng:”’Chỉ biết ăn thôi!’’ Nhớ đến Thiêm Phúc đã chết, lại rầu rĩ một hồi, nếu như Thiêm Phúc còn sống, hai người thích ăn này xúm lại, không biết vui biết bao nhiêu.
Tiểu Đường không ở yên, nhìn thấy lá trà liền rửa tay để giúp:’’Nên làm thế nào, cô nương phân phó đi. Trà này không làm theo cách cũ, cô nương muốn làm thế nào?’’
Chung Duy Duy nói:’’Ngươi còn nhớ chuyện trà hai ta đã làm được một nửa, có chuyện làm chậm trễ, gác lại đó cả đêm không? Ta muốn đổi cách làm thử, xem có thể thành công hay không?’’
Hai người cười cười nói nói, xếp lá trà trong một cái nắp nồi nhỏ, đem ra chỗ cửa sổ có ánh mặt trời, không quay lại, ngồi nói chuyện giải sầu ngay dưới bóng cây.
Lí An Nhân vội vàng chạy tới:’’Ôi, bà cô ơi, ngài còn ngồi ở đây à! Xảy ra chuyện lớn rồi!’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook