Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
Chương 5: Đưa ta di chỉ (3)

Trong Thanh Tâm điện đèn đuốc rực rỡ, cung nhân ra ra vào vào đâu vào đấy, Trọng Hoa đã đứng dậy, rất nhanh thì sẽ phải đi lâm triều. Chung Duy Duy đỡ chân tới ngoài Thanh Tâm điện, quỳ xuống, lớn tiếng nói:’’Tội thần Chung Duy Duy, hướng bệ hạ thỉnh tội. Cầu bệ hạ khai ân, đem di chỉ tiên đế trả lại cho thần, cho phép tội thần từ quan về nhà.’’

Lúc này ngược lại không ai đi đến cản nàng, nhưng cũng không ai quan tâm đến nàng. Mùi thơm của thức ăn từ trong điện truyền tới, lại chui vào trong xoang mũi của Chung Duy Duy, đó là đồ ăn sáng Trọng Hoa đang dùng. Bụng Chung Duy Duy không bị khống chế kêu một tiếng, ở nơi yên tĩnh sáng sớm này có vẻ đặc biệt lớn tiếng, Chung Duy Duy vô cùng căm ghét khứu giác mình nhạy bén, hận không thể bỏ đem mũi bỏ đi mới tốt.

“Ba ba’’ có người đánh hai cái chưởng, này có nghĩa là Trọng Hoa sắp đi khỏi.

Chung Duy Duy vội vã quỳ thẳng thân thể, đợi đến khi cửa vừa mở ra, thì lại la lớn:’’Cầu bệ hạ đem di chỉ tiên đế trả lại cho tội thần!’’

Trọng Hoa mặt không thay đổi đi xuống bậc thang, như không nhìn thấy mà từ bên người nàng đi qua. Long liễn đang đỗ cách đó không xa, chỉ cần hắn ngồi lên, nàng liền đừng mong đuổi theo hắn, có lẽ cái chờ đợi này, vừa một ngày một đêm.

Tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại, Chung Duy Duy khẽ cắn môi, chợt nhào tới, ôm lấy đùi Trọng Hoa:’’Bệ hạ, bệ hạ, nhị sư huynh, sư huynh, van cầu ngài, thả ta trở về đi, lúc đó đều là lỗi của ta, ta sai rồi, ta không nên hành động theo cảm tình, cùng ngài nói lời vớ vẩn gì chết không gặp gỡ, ngài đại nhân đại lượng không nhớ lỗi tiểu nhân, tha cho ta đi.’’

Hàn quang trong mắt Trọng Hoa lóe lên, Triệu Hoành Đồ rụt cổ lại, cẩn thận đi trong đám người trốn lại trốn, hận chính mình không thể san bằng đất biến mất mới tốt.

Chung Duy Duy hồn nhiên chưa phát giác ra, đem nước mắt lau ở trên bào phục đế vương huyền sắc của Trọng Hoa, khóc đến trời cũng phải sụp:’’Sư huynh, nhị sư huynh, cầu nguời xem mặt mũi của sư phụ, nhìn xem ta ăn chim sẻ nướng sáu năm, nhìn chúng ta ở lúc trước...’’ Thanh âm của nàng đột nhiên thấp xuống, rũ mí mắt, hữu khí vô lực:’’Phải làm sao ngài mới có thể nguôi giận?’’

Trọng Hoa mặt không thay đổi dùng sức đẩy tay nàng ra, sãi bước đi qua.

Chung Duy Duy lại bổ nhào về phía trước, hắn quát lạnh một tiếng:’’Triệu Hoành Đồ, ngươi là người chết?’’

Triệu Hoành Đồ giật mình một cái, bước nhanh về phía trước ngăn cản Chung Duy Duy, ôn tồn mà cầu nàng:’’Chung đại nhân à, ngài không nên làm khó chúng ta, được không?’’

“Bệ hạ... Sư huynh... Ta sai rồi...’’ Chung Duy Duy nhìn bóng lưng Trọng Hoa cách nàng càng ngày càng xa, phí công tưởng thỉnh cầu bắt được hắn, lại bị để cho hai cung nữ kéo lại:’’Chung đại nhân, xin mời.’’

Chung Duy Duy hữu khí vô lực tựa ở trên người cung nữ, hữu khí vô lực hỏi Triệu Hoành Đồ:’’Triệu công công, ta lúc nào có thể đi trở về? Ta một ngoại thần dù sao ở trong cung đợi cũng không hợp quy củ.’’

“Chung đại nhân lời này không nên nói nữa, ngươi trước sớm hầu hạ thời tiên tế, sao không nói ngoại thần ngủ lại ở trong cung không hợp quy củ chứ?’’ Triệu Hoành Đồ trầm mặt, thái độ rất kém, ‘’Lời này để cho bệ ạ nghe thấy được, sẽ nghĩ như thế nào?’’

Chung Duy Duy khóc:’’ Ta sợ lưu lại nữa thì phải chết đói rồi.’’

Triệu Hoành Đồ giống như không có nghe thấy, phân phó hai người cung nhân:’’Đem Chung đại nhân dìu quay về phòng đi.’’

Chung Duy Duy ôm bao tử xẹp lép trống rỗng, đỡ tường trở về phòng, ngồi yên một lát, đột nhiên kịp phản ứng, mình thật là khờ mà, không ai đưa cơm cho nàng, nàng sẽ không cầm tiền mua sao? Nàng đau lòng mà lấy ra từ trong túi tiền bên người một khối bạc vụn, lại đỡ chân tường đi ra ngoài, tìm được thị vệ Phương Kiện quen biết, nhưng bạc mất, nháy mắt, tựa như động tác con sóc đem hai tay làm lũng bỏ vào trong miệng ăn.

Phương Kiện ném cho nàng một cái mắt phong, nàng lập tức ma lưu mà chạy mất.

Qua không đến một lúc nữa, một bọc giấy từ trong cửa sổ ném vào, Chung Duy Duy vui mừng quá đỗi, phi nhào tới, tay run run mở bọc giấy, thấy là một bánh màn thầu lạnh, ba mồm hai miệng dưới bụng, hay là chê đói khát.

Rúc tay chân cuộn tròn đến trên giường, mơ hồ lại ngủ thẳng đến buổi trưa, rất sợ Phương Kiện đổi giá, những người khác không chịu làm cho nàng ăn, chính là lại nhanh lên đi ra ngoài vứt một nửa thỏi bạc cho Phương Kiện, vẽ một hình, biểu thị muốn một cái trứng gà. Phương Kiện nhìn về phía nàng lắc đầu bỉu môi, biểu thị trong cung muốn ăn cái này đắt chết, nàng chút ít bạc vẫn là chỉ có thể ăn bánh màn thầu lạnh.

Chung Duy Duy nhịn xuống chua xót trong lòng, lại móc một thỏi bạc văng ra, Phương Kiện bày tay ra, biểu thị chỉ có thể hai cái bánh màn thầu lạnh. Chung Duy Duy nghĩ đến chút bạc này còn phải làm lộ phí, thật sự là luyến tiếc, bánh màn thầu lạnh thì bánh màn thầu lạnh đi.

Nhưng nàng không ngờ chỉ còn một bánh màn thầu lạnh, Chung Duy Duy giận dữ, đem Phương Kiện ngăn ở ngoài cửa:’’Đây chính là anh em ư? Hai khối bạc thế nào cũng có một hai cái chứ? Một lượng bạc mua một bánh màn thầu lạnh? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?’’

Phương Kiện cười khổ:’’Mọi người biết là ngươi muốn ăn, kiên quyết tăng giá, lại cái bánh màn thầu lạnh, chính là ta trơ mặt ra kèm theo những lời nói hay, lại bù vào hai mươi đồng tiền lớn mới có thể có.’’

Trong cung từ trước tới nay phủng cao thải đê (nịnh nọt kẻ trên, chà đạp kẻ dưới), mọi người biết nàng (sự nghiệp) thất bại xui xẻo, có thể không làm khó dễ nàng sao? Chung Duy Duy nhận lỗi với Phương Kiện:’’Xin lỗi nha huynh đệ, ta trả tiền cho ngươi.’’

Phương Kiện không muốn nàng trả:’’Quên đi, ai mà không có lúc gặp nạn đâu. Ngươi giữ lại dùng đi. Ai biết ngươi phải ở lại trong cung này bao nhiêu ngày, chỗ dùng tiền nhiều lắm.’’

Chung Duy Duy đau thương đến đó, mấu chốt vẫn ở trên người Trọng Hoa, trừ phi Trọng Hoa mở miệng, bằng không thì tường cung trùng trùng điệp điệp, nàng cuộc đời này muốn đi ra ngoài, sợ là so với còn khó hơn lên trời. Nàng lại nhét vào Phương Kiện hai thỏi bạc con, cầu hắn:’’Ngươi nhìn Tiểu Đường một cái xem sao, có thể giúp đỡ một tay, ta nếu có thể còn sống, nhất định tìm cách trả cái đại ân đại đức của ngươi.’’

Phương Kiện không muốn tiền của nàng:’’Ta trước ứng tiền cho ngươi trước.’’

Chung Duy Duy cầm cái bánh màn thầu lạnh kia, cô đơn lạnh lẽo mà quay về phòng trực, càng ăn càng đói, hận không thể đem ngón tay ăn luôn. Dựa vào tường phát ngốc một buổi chiều, lại tìm một lượng bạc cùng một tiểu hoạn quan đổi nữa chén cơm và nửa bát uống mấy giọt nước luộc rau xanh, sau đó chạy đến chân tường ngồi xổm trong bóng tối, chờ Trọng Hoa trở về.

Trọng Hoa lại không trở về, Chung Duy Duy đến mắt hoa cũng không thấy hắn về, dựa vào tin tức của người quen, biết Trọng Hoa buổi chiều đã từng trở lại một chuyến, thay đổi y phục liền đi ra ngoài, ai cũng không biết hắn lúc nào mới về.

Thật là muốn mệnh thần mà. Ba ngày sau, Chung Duy Duy nhìn hà bao trống rỗng, bóp bóp bụng mình đói đến phải nhỏ hơn một vòng rõ rệt, than thở. Trọng Hoa không trở lại nữa, nàng liền thực sự phải chết đói rồi. nàng quyết định nhận rõ thực tế, chờ Trọng Hoa trở về, nàng nhất định phải ôm bắp đùi của hắn vững vàng, đau khổ cầu xin hắn, nàng không thể chết được, đệ đệ còn đang chờ nàng trở lại Thương Sơn mà, còn có Tiểu Đường, nghe nói là bị Dương Tẫn Trung mang đi, cũng không biết hiện tại thế nào.

Nhưng mà Trọng Hoa vẫn chưa trở về. Chung Duy Duy đã rơi xuống đến một bữa chỉ ăn nửa cái bánh bao rồi, nhìn cái gì đều có thể liên tưởng đến thức ăn đi trước mặt. Mắt nàng bốc lục quang mà nhìn những con chim sẻ tản bộ ở trong đình viện, quyết tâm thiết lập một cái bẫy làm mấy con để đầy bụng, cho dù là ăn sống cũng được.

Nàng tiết kiệm được một chút vụn bánh màn thầu, dùng chiếc dây thừng bằng sợi bông buộc lại cây bút lông chống đỡ mũ quan, trốn ở phía sau chậu hoa, tay túm dây thừng bằng sợi bông, tập trung tinh thần chờ chim sẻ vào tròng. Khó khăn lắm đợi đến thời khắc mấu chốt, mừng khấp khởi đang muốn túm di chuyển dây thừng bằng sợi bông, chợt nghe phía trước một trận tiếng roi vang, chim sẻ “Hô lạp lạp” toàn bộ bay đi.

Chung Duy Duy tức giận đến lệch mũi, chợt phản ứng kịp, ném dây thừng bằng sợi bông liền xông về phía trước, Trọng Hoa rốt cục đã trở về! Bốn năm qua, nàng lần đầu tiên với sự trở về của hắn cảm thấy mừng rỡ như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương