Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
-
Chương 19: Quan mới nhậm chức (9)
Báo cho Triệu Hoành Đồ, chẳng khác nào báo cho Trọng Hoa. Chẳng qua là Chung Duy Duy cũng không cho là chuyện này vượt qua khả năng khống chế của nàng, khí định thần nhàn chỉnh lại y phục một chút, cười ha ha đi ra ngoài.
Chưa kịp bước ra cửa cung Thanh Tâm điện, chỉ thấy Lý An Nhân đứng ở trong bóng râm nhìn nàng:’’Bệ hạ trở về có chút thời giờ nữa, vì sao ngươi không đi hầu hạ bên cạnh bệ hạ? Quen phải lén lút gian trá dùng thủ đoạn.’’
Hôm nay Trọng Hoa trở về sớm như vậy sao? Đây cũng là ít thấy. Chung Duy Duy hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời với Lý An Nhân, trực tiếp theo cung nhân Lữ thái quý phi phái tới mời nàng đi Phù Dung cung.
Lữ thái quý phi cũng nhìn Chung Duy Duy không vừa mắt, nguyên nhân gần giống với Vi thái hậu. Khác nhau chỉ ở,Vi thái hậu muốn cho con trai nhỏ thay thế con trưởng kế vị, nàng là muốn cho đường muội sinh hoàng tử lên ngôi.
Thấy Chung Duy Duy, nàng mở miệng liền muốn danh sách thứ tự hầu ngủ, thấy tên bài đệ nhất của Vi Nhu, há mồm liền mắng, lại nhìn thấy Vi Nhu cư nhiên nhiều hơn so với Lữ Thuần một ngày, thật là khuôn mặt cũng vặn vẹo, để cho người khác túm lấy Chung Duy Duy:’’Ngươi cái chó săn này, ngươi đã quên là bà ta đối đãi ngươi như thế nào sao? Dám không coi ai ra gì như vậy, khi dễ Lữ thị!’’
Chung Duy Duy sớm có chuẩn bị, linh hoạt mà vòng tay ôm quanh cây cột, trong miệng không nhàn rỗi một chút:’’Nương nương là muốn bức xé thể diện triệt để sao?’’
Lữ thái quý phi mắng:’’Là ngươi cầu đánh.’’
Chung Duy Duy so với nàng hung hơn:’’Nương nương biết rõ hạ quan mới đi ra từ Vạn An cung, lại làm khó dễ ta như vậy. Vậy được! Hôm nay ngươi đánh không chết ta, ngàn vạn lần đừng hối hận!’’
Lữ thái quý phi đương nhiên không thể đánh chết nàng, nghe vậy lập tức để cho người khác dừng tay:’’Cho ngươi thời gian nửa nén hương, nếu ngươi không thể khiến ta thỏa mãn, ta thấy ngươi một lần đánh một lần!’’
Chung Duy Duy nhẹ giọng nói hai câu, vẻ mặt của Lữ thái quý phi dịu đi rất nhiều:’’Coi như ngươi thức thời! Ngươi dám gạt ta chờ coi!’’
Chung Duy Duy định liệu trước:’’Không đâu, ngày sau còn muốn dựa vào nương nương che chở mà.’’
Lữ thái quý phi hừ lạnh:’’Ngươi cũng là có bản lĩnh, ngươi trêu được hai mẹ con đều trở thành kẻ thù. Trong cung này, ngươi không cầu ta còn thật không tìm đươc người khác có thể cầu xin.’’ Lại gây chia rẽ nói:’’Ngươi là làm sao lẫn vào? Chẳng lẽ bệ hạ không biết đồng sử khó xử sao? Hắn phải có bao nhiêu hận ngươi căm ghét ngươi, mới có thể cho người làm cái này?’’
Chung Duy Duy giả vờ cầm tay áo lau lệ, sầu bi mà thở dài:’’Lôi đình vũ lộ (sấm sét mưa móc) đều là ân vua, có thể giữ lại cái mạng nhỏ này chính là bệ hạ nhân từ rồi.’’
Lữ thái quý phi bĩu môi:’’Nhìn bộ dạng ngươi uất ức kìa, nào có uy phong của người tâm phúc trước mặt tiên đế. Đi đi!’’
Chung Duy Duy thuận lợi đối phó Lữ người điên, chí đắc ý hài lòng mà lui ra ngoài, đi tới cửa “Không cẩn thận” té lộn mèo một cái, đem chậu sen của Lữ thái quý phi công phu trồng lật đổ trên mặt đất, làm chậu phù dung lưu ly giá trị liên thành rơi nát bấy.
Lữ thái quý phi nổi trận lôi đình, lại muốn để cho người khác đánh nàng, Chung Duy Duy kêu to:’’Nương nương ngàn vạn lần đừng động thủ! Nếu không hạ quan bị sợ hãi, nói không chừng có thể không cẩn thận đánh nát những thứ khác. Mới vừa rồi hạ quan bị uy phong của nương nương dọa cho, cho nên chân mới phải mềm té ngã.’’
Lữ thái quý phi tức giận vô cùng, tuy là không dám đánh nàng nữa, cũng uy hiếp nàng nói:’’Ngươi đền ta! Không thì ta nhất định đến nơi đó bẩm báo bệ hạ.’’
Chung Duy Duy giơ tay tán thành:’’Hạ quan nghèo đến kêu lách cách, vì nương nương suy nghĩ, đúng thật chỉ có thể đi tìm bệ hạ.’’
Chợt nghe Lý An Nhân hô to một tiếng:’’Nô tỳ thỉnh an với Lữ thái quý phi!’’ Lại cáo mượn oai hùm mà trừng về phía Chung Duy Duy:’’Bệ hạ tìm ngươi, lại không dám đi, cẩn thận mạng của ngươi!’’
Chung Duy Duy làm bộ lau lệ một cái, ai oán nói:’’Nương nương cũng nhìn thấy, hạ quan đâu làm chủ được cái gì!’’ Không đợi Lữ thái quý phi lên tiếng, xoay người chạy đi.
Sau một lát Lý An Nhân đuổi kịp nàng, một đường châm chọc khiêu khích:’’Ngươi thật là có năng lực gây họa, làm một cái chuyện vô tích sự cũng có thể làm cho bệ hạ mất đáng kể tiền tài. Bệ hạ thực sự là hảo tâm, lại còn để cho ta thay ngươi đến giải vây, theo ta nói, tốt nhất nên để cho ngươi kề bên xử lý đập vỡ, đánh cho ngươi cũng không biết họ gì.’’
“Ta họ Chung.’’ Chung Duy Duy trịnh trọng trả lời, trả lại một câu:’’Để cho bệ hạ yên tâm, trước khi ta chết nhất định sẽ giúp hắn đem hậu cung giải quyết.’’
Lý An Nhân bĩu môi, lại nhìn hai mắt nàng, hỏi:’’Ngươi không đố kị cho dù một chút?’’
Chung Duy Duy “Ha hả” cười:’’Tại sao ta phải đố kị? Bệ hạ lại không phải là của ta. Ta đã đáp ứng tiên đế, phải hết sức mình có thể phụ tạ, ta sẽ hết sức.’’
Lý An Nhân cười nhạt:’’Qủa nhiên là một người lạnh lùng vô tình. Ta nói ngươi thật không hối hận?’’
Chung Duy Duy mặt âm trầm:’’Mắc mớ gì tới ngươi? Nói nhiều một câu nữa thử xem? Có tin ta xé nát miệng của ngươi hay không?’’ Thực sự là buồn cười, hắn (Trọng Hoa) ngồi quanh phụ nữ lục cung, làm cái gì đều là đương nhiên, nàng bị ép lưu lại thay hắn quản lý an bài một đống chuyện hư hỏng, còn phải hạ danh tiếng xuống làm một người lạnh lùng vô tình. Nàng đố kị để làm gì? Đố kị hữu dụng sao?
Lý An Nhân bị lệ (ác) khí lộ ra trong mắt nàng hù dọa, bĩu môi lặng lẽ nhìn nàng nhỏ giọng nói:’’Đều là người điên.’’
Chung Duy Duy tràn đầy nóng nảy, không chỗ phát tiết, nhấc chân hướng về bắp chân của hắn đúng một cước:’’Cút!’’
Lý An Nhân đỏ vành mắt, chạy trối chết:’’Ta phải nói cho bệ hạ, ngươi khi dễ ta!’’
“Đi đi, đi đi! Để cho ta bị giết chính là hay nhất!’’ Chung Duy Duy đánh đuổi Lý An Nhân, lề mề chậm chạp đi trở về, trước kia hai khắc đồng hồ là có thể đi hết đường, gắng gượng đi hết hơn nửa canh giờ.
Trở lại Thanh Tâm điện, mặt trời đã sớm xuống sườn núi, Lý An Nhân trốn ở phía sau cây cột hướng nàng rêu rao:’’Bệ hạ bảo ngươi trở về liền đi qua hầu hạ một lúc!’’
Nàng hướng Lý An Nhân giơ lên nắm tay, Lý An Nhân xoay người chạy.
Hoàng hôn đã buông xuống, trong đại điện đã âm tối lại, Chung Duy Duy đi vào, không thấy Trọng Hoa, cũng không thấy người hầu hạ, liền thử mà hô một tiếng:’’Bệ hạ? Ngài có ở đây không? Thần đến giao ý chỉ.’’
Cũng không có người để ý nàng, trong đại điện rất an tĩnh.
Chung Duy Duy nhìn hai bên một chút, đột nhiên thấy một cái chén trà sứ ngà voi nhỏ bày đặt trên án thư của Trọng Hoa, cùng một bộ của nàng trước bị Dương Tẫn Trung ném vỡ rất là giống nhau, lập tức bước nhanh về phía trước, lặng lẽ lấy chén trà đến xem.
Xúc cảm quen thuộc khiến nàng rơi lệ trong nháy mắt.
Thanh âm của Trọng Hoa đột ngột vang lên:’’Ngươi đang làm gì?’’
Chung Duy Duy sợ đến tay run một cái, vội vàng đem chén trà để lại chỗ cũ, mau chóng lau lau lệ, mỉm cười xoay người, lại không phòng bị hung hăng đụng phải một lồng ngực cứng rắn – Trọng Hoa chẳng hay lúc nào đứng ở phía sau nàng.
“Bệ... Bệ hạ...’’ Chung Duy Duy sợ đến lui về phía sau hai bước, thắt lưng hung hăng đánH vào trên thư án, đập đến nước mắt nàng phải hiện ra.
Trọng Hoa mặt âm trầm, vội vã tiến lên hai bước, nắm cổ tay nàng lại, hô hấp cũng thổi tới trên mặt hắn:’’Ngươi khóc cái gì? Tiện nhân Lữ thị đánh ngươi rồi?’’
“Không có.’’ Chung Duy Duy suy nghĩ bởi vì hắn đụng chạm nên loạn thành một đoàn, che giấu mà “Ha ha’’ cười:’’Làm sao có thể, người thông minh cơ trí như ta vậy, sao có thể dễ dàng liền bị người khác trừng phạt? Đối phó nàng, chẳng qua là một bữa ăn sáng mà thôi.’’
“Vậy vì sao ngươi khóc?’’ Ánh mắt Trọng Hoa sáng quắc, tay càng nắm càng chặt, hô hấp đốt người.
Chưa kịp bước ra cửa cung Thanh Tâm điện, chỉ thấy Lý An Nhân đứng ở trong bóng râm nhìn nàng:’’Bệ hạ trở về có chút thời giờ nữa, vì sao ngươi không đi hầu hạ bên cạnh bệ hạ? Quen phải lén lút gian trá dùng thủ đoạn.’’
Hôm nay Trọng Hoa trở về sớm như vậy sao? Đây cũng là ít thấy. Chung Duy Duy hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời với Lý An Nhân, trực tiếp theo cung nhân Lữ thái quý phi phái tới mời nàng đi Phù Dung cung.
Lữ thái quý phi cũng nhìn Chung Duy Duy không vừa mắt, nguyên nhân gần giống với Vi thái hậu. Khác nhau chỉ ở,Vi thái hậu muốn cho con trai nhỏ thay thế con trưởng kế vị, nàng là muốn cho đường muội sinh hoàng tử lên ngôi.
Thấy Chung Duy Duy, nàng mở miệng liền muốn danh sách thứ tự hầu ngủ, thấy tên bài đệ nhất của Vi Nhu, há mồm liền mắng, lại nhìn thấy Vi Nhu cư nhiên nhiều hơn so với Lữ Thuần một ngày, thật là khuôn mặt cũng vặn vẹo, để cho người khác túm lấy Chung Duy Duy:’’Ngươi cái chó săn này, ngươi đã quên là bà ta đối đãi ngươi như thế nào sao? Dám không coi ai ra gì như vậy, khi dễ Lữ thị!’’
Chung Duy Duy sớm có chuẩn bị, linh hoạt mà vòng tay ôm quanh cây cột, trong miệng không nhàn rỗi một chút:’’Nương nương là muốn bức xé thể diện triệt để sao?’’
Lữ thái quý phi mắng:’’Là ngươi cầu đánh.’’
Chung Duy Duy so với nàng hung hơn:’’Nương nương biết rõ hạ quan mới đi ra từ Vạn An cung, lại làm khó dễ ta như vậy. Vậy được! Hôm nay ngươi đánh không chết ta, ngàn vạn lần đừng hối hận!’’
Lữ thái quý phi đương nhiên không thể đánh chết nàng, nghe vậy lập tức để cho người khác dừng tay:’’Cho ngươi thời gian nửa nén hương, nếu ngươi không thể khiến ta thỏa mãn, ta thấy ngươi một lần đánh một lần!’’
Chung Duy Duy nhẹ giọng nói hai câu, vẻ mặt của Lữ thái quý phi dịu đi rất nhiều:’’Coi như ngươi thức thời! Ngươi dám gạt ta chờ coi!’’
Chung Duy Duy định liệu trước:’’Không đâu, ngày sau còn muốn dựa vào nương nương che chở mà.’’
Lữ thái quý phi hừ lạnh:’’Ngươi cũng là có bản lĩnh, ngươi trêu được hai mẹ con đều trở thành kẻ thù. Trong cung này, ngươi không cầu ta còn thật không tìm đươc người khác có thể cầu xin.’’ Lại gây chia rẽ nói:’’Ngươi là làm sao lẫn vào? Chẳng lẽ bệ hạ không biết đồng sử khó xử sao? Hắn phải có bao nhiêu hận ngươi căm ghét ngươi, mới có thể cho người làm cái này?’’
Chung Duy Duy giả vờ cầm tay áo lau lệ, sầu bi mà thở dài:’’Lôi đình vũ lộ (sấm sét mưa móc) đều là ân vua, có thể giữ lại cái mạng nhỏ này chính là bệ hạ nhân từ rồi.’’
Lữ thái quý phi bĩu môi:’’Nhìn bộ dạng ngươi uất ức kìa, nào có uy phong của người tâm phúc trước mặt tiên đế. Đi đi!’’
Chung Duy Duy thuận lợi đối phó Lữ người điên, chí đắc ý hài lòng mà lui ra ngoài, đi tới cửa “Không cẩn thận” té lộn mèo một cái, đem chậu sen của Lữ thái quý phi công phu trồng lật đổ trên mặt đất, làm chậu phù dung lưu ly giá trị liên thành rơi nát bấy.
Lữ thái quý phi nổi trận lôi đình, lại muốn để cho người khác đánh nàng, Chung Duy Duy kêu to:’’Nương nương ngàn vạn lần đừng động thủ! Nếu không hạ quan bị sợ hãi, nói không chừng có thể không cẩn thận đánh nát những thứ khác. Mới vừa rồi hạ quan bị uy phong của nương nương dọa cho, cho nên chân mới phải mềm té ngã.’’
Lữ thái quý phi tức giận vô cùng, tuy là không dám đánh nàng nữa, cũng uy hiếp nàng nói:’’Ngươi đền ta! Không thì ta nhất định đến nơi đó bẩm báo bệ hạ.’’
Chung Duy Duy giơ tay tán thành:’’Hạ quan nghèo đến kêu lách cách, vì nương nương suy nghĩ, đúng thật chỉ có thể đi tìm bệ hạ.’’
Chợt nghe Lý An Nhân hô to một tiếng:’’Nô tỳ thỉnh an với Lữ thái quý phi!’’ Lại cáo mượn oai hùm mà trừng về phía Chung Duy Duy:’’Bệ hạ tìm ngươi, lại không dám đi, cẩn thận mạng của ngươi!’’
Chung Duy Duy làm bộ lau lệ một cái, ai oán nói:’’Nương nương cũng nhìn thấy, hạ quan đâu làm chủ được cái gì!’’ Không đợi Lữ thái quý phi lên tiếng, xoay người chạy đi.
Sau một lát Lý An Nhân đuổi kịp nàng, một đường châm chọc khiêu khích:’’Ngươi thật là có năng lực gây họa, làm một cái chuyện vô tích sự cũng có thể làm cho bệ hạ mất đáng kể tiền tài. Bệ hạ thực sự là hảo tâm, lại còn để cho ta thay ngươi đến giải vây, theo ta nói, tốt nhất nên để cho ngươi kề bên xử lý đập vỡ, đánh cho ngươi cũng không biết họ gì.’’
“Ta họ Chung.’’ Chung Duy Duy trịnh trọng trả lời, trả lại một câu:’’Để cho bệ hạ yên tâm, trước khi ta chết nhất định sẽ giúp hắn đem hậu cung giải quyết.’’
Lý An Nhân bĩu môi, lại nhìn hai mắt nàng, hỏi:’’Ngươi không đố kị cho dù một chút?’’
Chung Duy Duy “Ha hả” cười:’’Tại sao ta phải đố kị? Bệ hạ lại không phải là của ta. Ta đã đáp ứng tiên đế, phải hết sức mình có thể phụ tạ, ta sẽ hết sức.’’
Lý An Nhân cười nhạt:’’Qủa nhiên là một người lạnh lùng vô tình. Ta nói ngươi thật không hối hận?’’
Chung Duy Duy mặt âm trầm:’’Mắc mớ gì tới ngươi? Nói nhiều một câu nữa thử xem? Có tin ta xé nát miệng của ngươi hay không?’’ Thực sự là buồn cười, hắn (Trọng Hoa) ngồi quanh phụ nữ lục cung, làm cái gì đều là đương nhiên, nàng bị ép lưu lại thay hắn quản lý an bài một đống chuyện hư hỏng, còn phải hạ danh tiếng xuống làm một người lạnh lùng vô tình. Nàng đố kị để làm gì? Đố kị hữu dụng sao?
Lý An Nhân bị lệ (ác) khí lộ ra trong mắt nàng hù dọa, bĩu môi lặng lẽ nhìn nàng nhỏ giọng nói:’’Đều là người điên.’’
Chung Duy Duy tràn đầy nóng nảy, không chỗ phát tiết, nhấc chân hướng về bắp chân của hắn đúng một cước:’’Cút!’’
Lý An Nhân đỏ vành mắt, chạy trối chết:’’Ta phải nói cho bệ hạ, ngươi khi dễ ta!’’
“Đi đi, đi đi! Để cho ta bị giết chính là hay nhất!’’ Chung Duy Duy đánh đuổi Lý An Nhân, lề mề chậm chạp đi trở về, trước kia hai khắc đồng hồ là có thể đi hết đường, gắng gượng đi hết hơn nửa canh giờ.
Trở lại Thanh Tâm điện, mặt trời đã sớm xuống sườn núi, Lý An Nhân trốn ở phía sau cây cột hướng nàng rêu rao:’’Bệ hạ bảo ngươi trở về liền đi qua hầu hạ một lúc!’’
Nàng hướng Lý An Nhân giơ lên nắm tay, Lý An Nhân xoay người chạy.
Hoàng hôn đã buông xuống, trong đại điện đã âm tối lại, Chung Duy Duy đi vào, không thấy Trọng Hoa, cũng không thấy người hầu hạ, liền thử mà hô một tiếng:’’Bệ hạ? Ngài có ở đây không? Thần đến giao ý chỉ.’’
Cũng không có người để ý nàng, trong đại điện rất an tĩnh.
Chung Duy Duy nhìn hai bên một chút, đột nhiên thấy một cái chén trà sứ ngà voi nhỏ bày đặt trên án thư của Trọng Hoa, cùng một bộ của nàng trước bị Dương Tẫn Trung ném vỡ rất là giống nhau, lập tức bước nhanh về phía trước, lặng lẽ lấy chén trà đến xem.
Xúc cảm quen thuộc khiến nàng rơi lệ trong nháy mắt.
Thanh âm của Trọng Hoa đột ngột vang lên:’’Ngươi đang làm gì?’’
Chung Duy Duy sợ đến tay run một cái, vội vàng đem chén trà để lại chỗ cũ, mau chóng lau lau lệ, mỉm cười xoay người, lại không phòng bị hung hăng đụng phải một lồng ngực cứng rắn – Trọng Hoa chẳng hay lúc nào đứng ở phía sau nàng.
“Bệ... Bệ hạ...’’ Chung Duy Duy sợ đến lui về phía sau hai bước, thắt lưng hung hăng đánH vào trên thư án, đập đến nước mắt nàng phải hiện ra.
Trọng Hoa mặt âm trầm, vội vã tiến lên hai bước, nắm cổ tay nàng lại, hô hấp cũng thổi tới trên mặt hắn:’’Ngươi khóc cái gì? Tiện nhân Lữ thị đánh ngươi rồi?’’
“Không có.’’ Chung Duy Duy suy nghĩ bởi vì hắn đụng chạm nên loạn thành một đoàn, che giấu mà “Ha ha’’ cười:’’Làm sao có thể, người thông minh cơ trí như ta vậy, sao có thể dễ dàng liền bị người khác trừng phạt? Đối phó nàng, chẳng qua là một bữa ăn sáng mà thôi.’’
“Vậy vì sao ngươi khóc?’’ Ánh mắt Trọng Hoa sáng quắc, tay càng nắm càng chặt, hô hấp đốt người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook