Ti Trà Hoàng Hậu: Bệ Hạ, Xin Hạ Hỏa
-
Chương 102: Khoe khoang anh hùng cái gì? (4)
Tay Chung Duy Duy nặn một cái, hai viên trân châu tròn xoe trong hà bao, thầm nói một tiếng thật không hổ là tiểu thư nhà công hầu, ra tay cũng không vừa, thật muốn có! Nhưng không thể cầm, cầm rồi là có lợi cho Trọng Hoa, người chịu oan ức lại chính là nàng.
Lưu luyến không thôi nhét hà bao trở về, hiền lành lại chân thành cười: “Qúy nhân không nên gấp, làm việc trước rồi nói sau.’’
Hồ Tử Chi thấy nàng không thu lễ, vội vàng nói: “Lễ có chút mỏng, nhưng mà ta mới vào cung, đồ trong tay đều phân tán đi gần hết, ta đã bảo người mang tin ra ngoài, trong nhà sẽ đưa đồ cho ta rất nhanh, đến lúc đó ta sẽ còn đưa tới cho đồng sử. Đồng sử thích trà cụ tốt và trà ngon, đúng không? Ta sẽ bảo người đi tìm.’’
Người này cho rằng nàng không chịu nhận, chính là chê bai lễ mỏng, cho nên không chịu giúp đỡ an bài tý tẩm ư? Trong lòng Hồ Tử Chi không biết hận nàng cỡ nào, nói không chừng nguyền rủa nàng hết lần này đến lần khác. Chung Duy Duy lại bắt đầu căm thù Trọng Hoa, nàng ta vốn là một cô nương tính khí rất tốt, trong đau khổ có thể tìm vui, gặp chuyện cũng không sợ hãi, bây giờ bị hắn bức ép thành oán phụ.
Chung Duy Duy đẩy hết mọi tội lỗi lên người Trọng Hoa: “Qúy nhân đừng hại hạ quan chứ, lần trước ta chỉ thu chút tiền trà nước, bị bệ hạ biết liền dẫn đến đại họa. Bệ hạ chẳng những thu hết tất cả tiền tài, còn khấu trừ hết bổng lộc năm nay, sang năm của ta, mắng chửi ta một trận không nói, lại đánh ta một bạt tai, còn phạt ta quỳ dưới ánh nắng chói chang suốt một buổi chiều, ai ui, đầu gối ta đến nay còn đau đấy, người có muốn nhìn một chút hay không? Ta cho ngài xem nhé?’’
Giả bộ muốn kéo váy cho Hồ Tử Chi xem, Hồ Tử Chi nghe xong sửng sốt một chút, nào còn dám đi nghiệm chứng vết thương trên đầu gối Chung Duy Duy thật? Vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần, nếu đồng sử cảm thấy không tốt, vậy thì bỏ đi. Nhưng lần sau nếu ngài có nhu cầu, cứ bảo người đến nói, ta tuyệt đối không keo kiệt.’’
Chung Duy Duy liền thả váy xuống, cười nói: “Không dám, không dám. Người bên ngoài đều nói chuyện này là do một tay ta sắp xếp, trên thực tế đều là giả, lần trước Trần quý nhân hầu ngủ, bệ hạ mắng ta đến máu chó đầy đầu trước mặt nàng ấy, thiếu chút không đánh ta một trận. Không tin ngươi đi hỏi nàng ấy, thì biết thôi.’’
Ánh mắt Hồ Tử Chi phức tạp nhìn về phía Trần Tê Vân, khẽ nói: “Chính là nàng ta nói với ta, nhất định phải qua cửa ải này của ngài trước.’’
Chung Duy Duy rất sợ Hồ Tử Chi cũng bị Trần Tê Vân lừa đến không dám đến gần Trọng Hoa, làm hỏng kế hoạch đào tạo hoàng hậu của nàng, ba hoa chích chòe lừa Hồ Tử Chi một hồi, Hồ Tử Chi nghe đến mở cờ trong bụng, vui vui vẻ vẻ cáo từ rời đi.
Trần Tê Vân tới, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chung đồng sử, mượn một bước nói chuyện.’’
Người có chí riêng, nếu Trần Tê Vân cảm thấy nương nhờ vào Lữ Thuần có tiền đồ hơn, Chung Duy Duy cho rằng không có gì đáng nói với nàng ta, cười ha ha một tiếng, làm bộ nghiêng tai nghe Hựu Hựu nói chuyện: “Cái gì? Điện hạ mệt rồi? Vậy chúng ta trở về thôi.’’
Vờ nói lời xin lỗi với Trần Tê Vân: “Thật xin lỗi a, Trần quý nhân, hoàng trưởng tử sức khỏe yếu, thái y có dặn dò, không thể ở bên ngoài lâu, hạ quan phải cáo từ. Ngày khác hạ quan được rãnh rỗi, lại đi tiếp kiến quý nhân, thế nào?’’
Trần Tê Vân đành nhìn Chung Duy Duy rời đi.
Cát Tương Quân nhìn Chung Duy Duy ứng phó với đám mỹ nhân tâm tư khác nhau, tâm sự càng nặng nề, nói: “Tiểu Chung, sao muội không nghe Trần quý nhân muốn nói gì? Có lẽ nàng ta có chuyện gấp.’’
“Bệ hạ vốn chẳng nghe lời muội, muội thì có cách gì, nghe nàng ta nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.’’ Chung Duy Duy than thở, cũng không tính nói tường tận cho Cát Tương Quân nghe kế hoạch của nàng.
Cát Tương Quân thấy nàng không chịu nói, cũng rủ mắt không nói gì thêm nữa, căm hận trong lòng đã chẳng nhịn được nữa.
Bầu không khí ngột ngạt, Chung Duy Duy suy tư hồi lâu, quyết định làm sống động bầu không khí một chút: “Có người phụng mệnh đi đưa công văn khẩn cấp, cấp trên cố ý cho hắn một con khoái mã. Nhưng hắn chỉ chạy theo phía sau ngựa, người ta hỏi hắn: Đã khẩn cấp như vậy, sao không cưỡi ngựa? Hắn nói: Sáu cái chân cùng đi, há không bằng bốn cái chân sao? Ha ha ha ’’
Chung Duy Duy cười mấy tiếng, thấy Cát Tương Quân không cười, mặt Hựu Hựu không có biểu tình gì nhìn nàng, chỉ có Tiểu Đường cổ động cười theo hai tiếng: “Mắc cười quá, mắc cười quá.’’
Chung Duy Duy hừ, dí Tiểu Đường một cái: “Không cho cười nữa, ngươi là đang cười ta không biết kể chuyện cười sao?’’
Tiểu Đường vô tội nói: “Không có, ta cảm thấy rất buồn cười thật mà.’’ Để nghiệm chứng nàng cảm thấy rất buồn cười, nàng lại khoa trương cười “Ha ha ha...’’ mấy tiếng.
Hựu Hựu chớp chớp mắt, cười ra tiếng, chỉ chỉ Chung Duy Duy, rồi chỉ chỉ tiểu Đường, nhỏ giọng nói: “Ngốc!’’
Chung Duy Duy thở phì phì: “Oắt con, dám mắng ta ngốc? Người nhỏ mà ranh ma quá, ngươi chỉ mới ba tuổi lẻ bốn tháng thật sao? Ta thấy không chỉ có như thế! Con nít ba tuổi có tinh ranh như ngươi sao?’’
Sau khi nói xong phát hiện bốn phía yên lặng vượt quá tưởng tượng, lập tức giật mình nhìn về phía trước, chỉ thấy Trọng Hoa dẫn theo Triệu Hoành Đồ, chắp tay đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa, mặt không có biểu tình chăm chú nhìn nàng, khí thế rất bức người.
Triệu Hoành Đồ nhìn nàng không ngừng than thở, tỏ vẻ ngươi mắng hoàng trưởng tử là oắt con, vậy cha oắt con há chẳng phải là con thỏ lớn xác? Mắng nơi hẻo lánh cũng được đi, có thể làm như không biết, mắng ở ngay trước mặt như vậy, không trừng phạt một chút không được, nếu không hoàng uy ở chỗ nào đây?
Chung Duy Duy quả quyết thu hồi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy Trọng Hoa, kéo Hựu Hựu xoay người đi một hướng khác: “Bên kia có nuôi mấy lồng chim anh vũ, chơi rất vui, đút đậu phộng cho nó liền biết nói chuyện, chúng ta qua bên kia.’’
Hựu Hựu quay đầu liếc mắt nhìn Trọng Hoa, nhưng không gọi phụ thân, mà là yên lặng thu hồi ánh mắt, yên lặng đi theo Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy nhỏ giọng khen hắn: “Thật là một đứa bé ngoan thức thời.’’ Không giống cha cậu chút nào.
Triệu Hoành Đồ đột nhiên nói: “Chung đồng sử, bệ hạ tuyên ngươi.’’
Chung Duy Duy giả vờ không có nghe, tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hoành Đồ chạy tới ngăn nàng, nói lại lần nữa: “Chung đồng sử, bệ hạ tuyên ngươi.’’
Chung Duy Duy dừng bước, từ từ quay đầu hành lễ, nở một nụ cười hết sức giả tạo: “Không biết bệ hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội cho vi thần.’’
Trọng Hoa lãnh đạm hất cằm với Triệu Hoàng Đồ, Triệu Hoành Đồ dắt tay Hựu Hựu, rồi ra hiệu những người khác cũng rời đi cùng hắn. Cát Tương Quân trù trừ muốn cầu xin tha cho Chung Duy Duy, bị một ánh mắt của Triệu Hoành Đồ dọa sợ nuốt xuống, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Tiểu Đường hết sức lo lắng nhỏ giọng nhắc nhở Chung Duy Duy: “Cô nương, ngươi ngàn vạn lần chớ cứng đầu. Khó dễ với ai cũng đừng khó dễ với đầu gối của mình, đầu gối của ngươi không chịu quỳ được đâu.’’
Chung Duy Duy buồn bực trong lòng, đuổi nàng ta đi: “Biết rồi, biết rồi, đi mau, đừng muốn ở lại cười nhạo ta cười nhạo.’’
Đến khi tất cả mọi người đi xa, Trọng Hoa mới chậm rãi đi tới. Chung Duy Duy cúi thấp đầu, thấy đôi giày gấm xanh thêu hoa văn mây rồng của hắn dừng ở trước mắt nàng, lập tức lanh lẹ nhận sai: “Vi thần có tội, xin bệ hạ khoan thứ cho vi thần vô tâm.’’
Lưu luyến không thôi nhét hà bao trở về, hiền lành lại chân thành cười: “Qúy nhân không nên gấp, làm việc trước rồi nói sau.’’
Hồ Tử Chi thấy nàng không thu lễ, vội vàng nói: “Lễ có chút mỏng, nhưng mà ta mới vào cung, đồ trong tay đều phân tán đi gần hết, ta đã bảo người mang tin ra ngoài, trong nhà sẽ đưa đồ cho ta rất nhanh, đến lúc đó ta sẽ còn đưa tới cho đồng sử. Đồng sử thích trà cụ tốt và trà ngon, đúng không? Ta sẽ bảo người đi tìm.’’
Người này cho rằng nàng không chịu nhận, chính là chê bai lễ mỏng, cho nên không chịu giúp đỡ an bài tý tẩm ư? Trong lòng Hồ Tử Chi không biết hận nàng cỡ nào, nói không chừng nguyền rủa nàng hết lần này đến lần khác. Chung Duy Duy lại bắt đầu căm thù Trọng Hoa, nàng ta vốn là một cô nương tính khí rất tốt, trong đau khổ có thể tìm vui, gặp chuyện cũng không sợ hãi, bây giờ bị hắn bức ép thành oán phụ.
Chung Duy Duy đẩy hết mọi tội lỗi lên người Trọng Hoa: “Qúy nhân đừng hại hạ quan chứ, lần trước ta chỉ thu chút tiền trà nước, bị bệ hạ biết liền dẫn đến đại họa. Bệ hạ chẳng những thu hết tất cả tiền tài, còn khấu trừ hết bổng lộc năm nay, sang năm của ta, mắng chửi ta một trận không nói, lại đánh ta một bạt tai, còn phạt ta quỳ dưới ánh nắng chói chang suốt một buổi chiều, ai ui, đầu gối ta đến nay còn đau đấy, người có muốn nhìn một chút hay không? Ta cho ngài xem nhé?’’
Giả bộ muốn kéo váy cho Hồ Tử Chi xem, Hồ Tử Chi nghe xong sửng sốt một chút, nào còn dám đi nghiệm chứng vết thương trên đầu gối Chung Duy Duy thật? Vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần, nếu đồng sử cảm thấy không tốt, vậy thì bỏ đi. Nhưng lần sau nếu ngài có nhu cầu, cứ bảo người đến nói, ta tuyệt đối không keo kiệt.’’
Chung Duy Duy liền thả váy xuống, cười nói: “Không dám, không dám. Người bên ngoài đều nói chuyện này là do một tay ta sắp xếp, trên thực tế đều là giả, lần trước Trần quý nhân hầu ngủ, bệ hạ mắng ta đến máu chó đầy đầu trước mặt nàng ấy, thiếu chút không đánh ta một trận. Không tin ngươi đi hỏi nàng ấy, thì biết thôi.’’
Ánh mắt Hồ Tử Chi phức tạp nhìn về phía Trần Tê Vân, khẽ nói: “Chính là nàng ta nói với ta, nhất định phải qua cửa ải này của ngài trước.’’
Chung Duy Duy rất sợ Hồ Tử Chi cũng bị Trần Tê Vân lừa đến không dám đến gần Trọng Hoa, làm hỏng kế hoạch đào tạo hoàng hậu của nàng, ba hoa chích chòe lừa Hồ Tử Chi một hồi, Hồ Tử Chi nghe đến mở cờ trong bụng, vui vui vẻ vẻ cáo từ rời đi.
Trần Tê Vân tới, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chung đồng sử, mượn một bước nói chuyện.’’
Người có chí riêng, nếu Trần Tê Vân cảm thấy nương nhờ vào Lữ Thuần có tiền đồ hơn, Chung Duy Duy cho rằng không có gì đáng nói với nàng ta, cười ha ha một tiếng, làm bộ nghiêng tai nghe Hựu Hựu nói chuyện: “Cái gì? Điện hạ mệt rồi? Vậy chúng ta trở về thôi.’’
Vờ nói lời xin lỗi với Trần Tê Vân: “Thật xin lỗi a, Trần quý nhân, hoàng trưởng tử sức khỏe yếu, thái y có dặn dò, không thể ở bên ngoài lâu, hạ quan phải cáo từ. Ngày khác hạ quan được rãnh rỗi, lại đi tiếp kiến quý nhân, thế nào?’’
Trần Tê Vân đành nhìn Chung Duy Duy rời đi.
Cát Tương Quân nhìn Chung Duy Duy ứng phó với đám mỹ nhân tâm tư khác nhau, tâm sự càng nặng nề, nói: “Tiểu Chung, sao muội không nghe Trần quý nhân muốn nói gì? Có lẽ nàng ta có chuyện gấp.’’
“Bệ hạ vốn chẳng nghe lời muội, muội thì có cách gì, nghe nàng ta nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.’’ Chung Duy Duy than thở, cũng không tính nói tường tận cho Cát Tương Quân nghe kế hoạch của nàng.
Cát Tương Quân thấy nàng không chịu nói, cũng rủ mắt không nói gì thêm nữa, căm hận trong lòng đã chẳng nhịn được nữa.
Bầu không khí ngột ngạt, Chung Duy Duy suy tư hồi lâu, quyết định làm sống động bầu không khí một chút: “Có người phụng mệnh đi đưa công văn khẩn cấp, cấp trên cố ý cho hắn một con khoái mã. Nhưng hắn chỉ chạy theo phía sau ngựa, người ta hỏi hắn: Đã khẩn cấp như vậy, sao không cưỡi ngựa? Hắn nói: Sáu cái chân cùng đi, há không bằng bốn cái chân sao? Ha ha ha ’’
Chung Duy Duy cười mấy tiếng, thấy Cát Tương Quân không cười, mặt Hựu Hựu không có biểu tình gì nhìn nàng, chỉ có Tiểu Đường cổ động cười theo hai tiếng: “Mắc cười quá, mắc cười quá.’’
Chung Duy Duy hừ, dí Tiểu Đường một cái: “Không cho cười nữa, ngươi là đang cười ta không biết kể chuyện cười sao?’’
Tiểu Đường vô tội nói: “Không có, ta cảm thấy rất buồn cười thật mà.’’ Để nghiệm chứng nàng cảm thấy rất buồn cười, nàng lại khoa trương cười “Ha ha ha...’’ mấy tiếng.
Hựu Hựu chớp chớp mắt, cười ra tiếng, chỉ chỉ Chung Duy Duy, rồi chỉ chỉ tiểu Đường, nhỏ giọng nói: “Ngốc!’’
Chung Duy Duy thở phì phì: “Oắt con, dám mắng ta ngốc? Người nhỏ mà ranh ma quá, ngươi chỉ mới ba tuổi lẻ bốn tháng thật sao? Ta thấy không chỉ có như thế! Con nít ba tuổi có tinh ranh như ngươi sao?’’
Sau khi nói xong phát hiện bốn phía yên lặng vượt quá tưởng tượng, lập tức giật mình nhìn về phía trước, chỉ thấy Trọng Hoa dẫn theo Triệu Hoành Đồ, chắp tay đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa, mặt không có biểu tình chăm chú nhìn nàng, khí thế rất bức người.
Triệu Hoành Đồ nhìn nàng không ngừng than thở, tỏ vẻ ngươi mắng hoàng trưởng tử là oắt con, vậy cha oắt con há chẳng phải là con thỏ lớn xác? Mắng nơi hẻo lánh cũng được đi, có thể làm như không biết, mắng ở ngay trước mặt như vậy, không trừng phạt một chút không được, nếu không hoàng uy ở chỗ nào đây?
Chung Duy Duy quả quyết thu hồi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy Trọng Hoa, kéo Hựu Hựu xoay người đi một hướng khác: “Bên kia có nuôi mấy lồng chim anh vũ, chơi rất vui, đút đậu phộng cho nó liền biết nói chuyện, chúng ta qua bên kia.’’
Hựu Hựu quay đầu liếc mắt nhìn Trọng Hoa, nhưng không gọi phụ thân, mà là yên lặng thu hồi ánh mắt, yên lặng đi theo Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy nhỏ giọng khen hắn: “Thật là một đứa bé ngoan thức thời.’’ Không giống cha cậu chút nào.
Triệu Hoành Đồ đột nhiên nói: “Chung đồng sử, bệ hạ tuyên ngươi.’’
Chung Duy Duy giả vờ không có nghe, tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hoành Đồ chạy tới ngăn nàng, nói lại lần nữa: “Chung đồng sử, bệ hạ tuyên ngươi.’’
Chung Duy Duy dừng bước, từ từ quay đầu hành lễ, nở một nụ cười hết sức giả tạo: “Không biết bệ hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội cho vi thần.’’
Trọng Hoa lãnh đạm hất cằm với Triệu Hoàng Đồ, Triệu Hoành Đồ dắt tay Hựu Hựu, rồi ra hiệu những người khác cũng rời đi cùng hắn. Cát Tương Quân trù trừ muốn cầu xin tha cho Chung Duy Duy, bị một ánh mắt của Triệu Hoành Đồ dọa sợ nuốt xuống, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Tiểu Đường hết sức lo lắng nhỏ giọng nhắc nhở Chung Duy Duy: “Cô nương, ngươi ngàn vạn lần chớ cứng đầu. Khó dễ với ai cũng đừng khó dễ với đầu gối của mình, đầu gối của ngươi không chịu quỳ được đâu.’’
Chung Duy Duy buồn bực trong lòng, đuổi nàng ta đi: “Biết rồi, biết rồi, đi mau, đừng muốn ở lại cười nhạo ta cười nhạo.’’
Đến khi tất cả mọi người đi xa, Trọng Hoa mới chậm rãi đi tới. Chung Duy Duy cúi thấp đầu, thấy đôi giày gấm xanh thêu hoa văn mây rồng của hắn dừng ở trước mắt nàng, lập tức lanh lẹ nhận sai: “Vi thần có tội, xin bệ hạ khoan thứ cho vi thần vô tâm.’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook