Diệp Khinh Chu không nhớ đã bao lâu nàng chưa gặp lại ông Kiều, nhưng trong trí nhớ của nàng ông vẫn chiếm một địa vị rất lớn, không khác lắm so với sự bá đạo của Kiều Lạc, lòng nhân hậu của ông khiến nàng không thể nào quên. Nhất là trong một số thời điểm lúc nàng bỏ Kiều gia đến thành phố S sống với phụ thân và Triệu Phi Nhã, thì nàng lại càng nhớ ông Kiều ghê gớm, ông không phải là phụ thân của nàng, lại hơn cả phụ thân của nàng, ít nhất là trong khoảng thời gian từ bảy tuổi tới mười bảy tuổi đầy trọng yếu kia, ông đã cho Diệp Khinh Chu một mái ấm trọn vẹn.

Diệp Khinh Chu vẫn luôn tin rằng những gì có được đều phải trả một giá nào đó, mà nhiều khi cho dù trả giá, cũng chưa chắc đã nhận được bất kỳ thứ gì, cho nên ông Kiều đối với nàng mà nói chính phước đức từ trên trời rơi xuống, nàng vốn chưa trả gì đã được một người cha hiền lành như thế, quả thực còn vượt xa chữ “Cha”.

Ông Kiều hẹn gặp mặt với Diệp Khinh Chu tại một quán trà nhỏ, vì gần giờ ăn tối, nên trong quán không có khách nào khác.

Bảy năm không gặp, ông Kiều tóc đã hoa râm, nụ cười vẫn hiền lành như xưa, ông nói, “Tiểu Chu, con khỏe không?”

Diệp Khinh Chu cười gật đầu, cha Kiều nói chuyện thật dịu dàng, so với ai kia, vừa thấy mặt nàng đã “Bắt được em rồi”, quả là một trời một vực,”Dạ rất khỏe ạ ……”

Ông Kiều nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói,”Kiều Lạc tìm thấy con à?”

“Dạ?”Nàng thoạt tiên sững sờ, rồi lên tiếng,”Dạ vâng……”

“Tiểu Chu……”Ông Kiều dường như do dự, không biết mở miệng như thế nào, lời nói ra rất chậm,”Có một số việc, ta thật không biết làm như thế nào mở miệng……”

Thật ra từ lúc chuẩn bị tới gặp ông Kiều, Diệp Khinh Chu đã đoán được là về chuyện với nhà họ Mai kia, đại khái cũng biết ông Kiều sẽ nói gì, nhưng là nàng đang tính, có một số việc, không thể để cho Kiều Lạc một mình đối mặt. Nàng mở miệng,”Thật ra …… con biết về việc của nhà họ Mai ……”

Ông Kiều sững sờ, tựa hồ giật mình Diệp Khinh Chu biết chuyện này,”Kiều Lạc nói với con à?”

“Không phải.”Nàng lắc đầu,”Là Mai Oánh Oánh nói cho con biết, cô ấy là bạn học của con……”Nàng cũng không biết nên giải thích quan hệ của nàng với Mai Oánh Oánh như thế nào, muốn thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói ra một cách thản nhiên được.

Ông Kiều gật đầu, hỏi lại,”Vậy con nghĩ sao? Con biết đấy, Kiều Lạc dạo này rất cố chấp, cũng rất tự phụ……”Ông vừa nói vừa cười khổ sở,”Ví dụ như việc tìm kiếm con, ta và mẹ của con đã bảo nó đừng làm, nó vẫn cứ đi, ta nói nó sẽ không tìm thấy con, nhưng mà nó lại tìm ra con nhanh thế này, kể cả chuyện này…… nó cũng không thèm để mắt.”

Diệp Khinh Chu hiểu tình huống hiện tại, biết rõ việc kia sẽ gây ảnh hưởng lớn tới mức nào đến một cái bệnh viện tư nhân, nhưng là tổng thể cũng chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhất là chính miệng Kiều Lạc bảo nàng phải tin tưởng anh, nàng lập tức hỏi.”Việc ấy rất phức tạp hay sao?”

Ông Kiều thở dài một tiếng,”Thật ra là chữa bệnh gây ra sự cố, có ảnh hưởng rất lớn, nhất là đối với bệnh viện tư nhân, rất có thể không đứng lên nổi, thật ra bệnh viện có thể không cần giữ, cũng không phải nhất định phải cố cầu, có điều đây là thứ mà mẹ Kiều Lạc muốn lưu lại cho nó, bà ấy đã vì bệnh viện này mà cuối cùng đã ……”Ông hít sâu một hơi, lắc đầu.

Diệp Khinh Chu nhớ tới khi còn bé, Kiều Lạc xem tập ảnh của mẹ anh, tựa hồ chỉ có giây phút ấy, ánh mắt của Kiều Đại thần mới không giống một đại thần, ngược lại có vài phần như Diệp Khinh Chu.

Ông Kiều xoa nhẹ tay lên thái dương, rồi lấy trong túi ra một một quyển sổ rất cũ, bìa màu đỏ sậm, trang giấy nhăn nheo.

Diệp Khinh Chu sửng sốt một chút, nhận lấy, ngập ngừng mở ra, những nét chữ thanh tú hiện ra trước mắt nàng.

Diệp Khinh Chu chỉ mới nhìn qua ảnh của Kiều phu nhân, không thể nói đến cảm giác của nàng, huống chi, nàng là con của vợ kế làm gì có tư cách đánh giá bà? Nàng nhớ rõ ảnh chụp Kiều phu nhân so với mẹ của mình hoàn toàn trái ngược, bà có vẻ ngoài rất ôn hòa, nụ cười dịu dàng, ánh mắt thật hiền, dường như là người không hề biết tức giận. Trong đầu nàng bỗng hiện lên một ý nghĩ, kỳ thật nàng mới giống như là con của Kiều phu nhân, Kiều Lạc thật không giống.

Nhìn kỹ hơn bên trong quyển sổ, Diệp Khinh Chu phát hiện đây là một tập nhật ký, lập tức kinh hoảng vô cùng, khó hiểu nhìn ông Kiều. Ông khẽ gật đầu, tỏ ý bảo cho phép nàng xem, nàng lúc này mới mở ra một lần nữa.

Nhật ký là do Kiều phu nhân ghi từ lúc bắt đầu nhập viện, Diệp Khinh Chu ngay từ đầu chỉ cảm thấy lo lắng, càng đọc càng thấy mũi cay cay, khi đến đoạn “……Mình biết rõ, tình trạng đã không thể khá hơn, có trách ai cũng không thể thay đổi được gì, bệnh viện là tâm huyết của Kiều Lâm, cũng là tương lai của tiểu Lạc, mình đã không thể cống hiến gì cho cơ nghiệp này, nhưng ít ra, mình có thể bảo vệ nó ……”thì Diệp Khinh Chu cảm thấy sau lưng cứng đờ, giương mắt nhìn xem Ông Kiều, mở miệng lắp bắp,”Ôi …… bác gái là……”

Ông Kiều cúi đầu xuống, toàn thân tỏ ra mỏi mệt, nặng nề gật đầu,”Đúng vậy, chính là trong quá trình chữa bệnh gặp sự cố, chỉ là……”

Chỉ là bà đã hy sinh chính mình đến bảo vệ chồng mình, vì muốn bảo vệ tài sản của con trai mình.

Ông không thể nói tiếp hết những lời này, có điều Diệp Khinh Chu cũng đã minh bạch, quan trọng không phải việc chữa bệnh sai lầm lớn tới đâu, cũng không phải nó có ảnh hưởng lớn tới bệnh viện tới đâu, thật ra việc này vượt xa so với biểu hiện bên ngoài của nó, không phải thứ bề nổi như danh lợi, tiền tài, danh vọng, mà như cát rơi vào trong nước, chậm rãi lắng đọng, lẳng lặng sắp đặt, trải qua thời gian tuế nguyệt, vẫn mảnh mai tinh tế như một sợi tơ, ấy gọi là thân tình.

Diệp Khinh Chu xem đi xem lại, lại nhớ đến phụ thân của nàng, dù ông đã tuyệt tình vất bỏ vợ con, dù có hồ đồ đến đâu, dù khi lên cơn ghiền có điên cuồng đến mức nào đi nữa, trong giờ khắc cuối cùng trên cõi đời này đã nói một câu, Tiểu Chu, cha thật xin lỗi con.

Chỉ vậy đã làm Diệp Khinh Chu thỏa mãn, dù sao ông không phải người xa lạ, mà là phụ thân của nàng, ban cho nàng sinh mạng, đã từng cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, vào thời khắc cuối cùng đã sám hối với nàng, dùng cái chết để tạ lỗi nàng, dùng cái chết đến sửa lại sai lầm ông không cách nào khống chế, hết thảy hết thảy, đủ để cho nàng quên đi mọi việc đã xảy ra trong quá khứ.

Tha thứ cho ông, đồng thời cũng làm cho mình an tâm.

Tuy giữa phụ thân của nàng và Kiều phu nhân không có điểm nào chung, nhưng trong giờ phút cuối đời họ đều chỉ nghĩ tới con của mình, bất kể họ đã từng là sai lầm hay là lương thiện, đã từng hồ đồ là nhân hậu, vẫn có chung một điểm, họ đều là cha mẹ.

Diệp Khinh Chu khép lại cuốn nhật ký, trả lại cho ông,”Cha Kiều, con biết rồi.”Nàng cắn môi,”Kỳ thật, chỉ cần con bỏ đi, anh ấy sẽ tìm không thấy, nhưng sau bảy năm, anh ấy đã tìm được con rồi. Có điều con người ta khi còn sống có thể có nhiều lần bảy năm, trót sai lầm lại có thể quay trở lại, cũng may ra chỉ có một lần này thôi. Thêm một lần bảy năm nữa, kết hôn, sống chết, muốn vãn hồi, cũng không khả năng.”

Ông Kiều không ngờ nàng có thể hiểu được tất cả nhanh như vậy, dường như hơi giật mình, môi run run, cuối cùng chỉ nói ra một câu,”Cám ơn……”

Diệp Khinh Chu nghĩ, như vậy, nàng lại sẽ không thua thiệt Kiều cha.

Nàng nghĩ, nàng là tin tưởng Kiều Lạc, anh tin tưởng sẽ giải quyết tất cả, nhưng nàng càng tin rằng với tính tình của Mai Oánh Oánh, kết quả tất nhiên sẽ tới mức cá chết thì lưới cũng rách, Mai Oánh Oánh sẽ làm gì, nàng không biết, nhưng nàng biết rõ, nếu như bệnh viện của Kiều gia sụp đổ, Kiều Lạc sẽ hối hận cả đời, vì không thể duy trì thứ mà mẹ của anh đã hy sinh tính mạng để bảo vệ.

Nàng nhớ rõ sau khi phụ thân mất đi, để lại cho nàng Xương Mậu Điền Sản, nàng đem hết toàn lực cũng không thể bảo tồn, nàng đi cầu xin từng cổ đông, nhưng đều hoài công, bởi vì bọn họ không thể tin tưởng nàng, nàng chỉ là một người nhút nhát yếu đuối, nàng không có tài năng, cũng không có khả năng giữ lại bất cứ thứ gì. Nàng dốc hết toàn lực cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, cho nên nàng không hối hận, chỉ hận chính mình mà thôi.

Nhưng Kiều Lạc không phải là nàng, anh là một người tự tin như vậy, cuộc sống của anh hẳn sẽ không có bất kỳ tiếc nuối nào, bởi vì anh chỉ cần hết sức sẽ có thể bảo vệ bệnh viện Kiều gia. Đây là khác biệt lớn nhất giữa anh với nàng, nàng có thể như con rùa đen trốn ở trong mai, giả vờ không biết Phi Nhã điền sản, giả vờ không biết rằng những thứ kia đã từng thuộc về nàng, nhưng Kiều Lạc không thể, nàng hiểu rất rõ anh có tham vọng muốn giữ lấy, kết quả như vậy với anh mà nói, có thể là cả đời sẽ ôm hận trong lòng.

Diệp Khinh Chu nghĩ, nàng đại khái chính là một chiếc thuyền nhỏ, trải qua giông bão, đã tìm được một chiếc cầu để tránh gió che mưa, nhưng cuối cùng không thể trốn tránh cả đời, lại phải tiếp tục lưu lạc phương xa.

Một con thuyền nhỏ, một Diệp Khinh Chu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương