Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng
-
Chương 2
Kiều Lạc rất cao, nhưng không gầy, vóc dáng cân đối, lại có loại phong độ của người trí thức, mái tóc nâu ngắn hơi rủ xuống che đỉnh tai, đuôi lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng dài đa tình, kính mắt không nhiễm chút bụi, sống mũi cao thẳng, miệng mỏng hơi mím chặt lại, khóe miệng luôn nhếch lên cao ngạo, áo blue trắng không cài kín khuy cổ, lộ ra áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam nhạt bên trong, anh bước tới gần giường của Diệp Khinh Chu, duỗi tay phải ra cầm lấy phiếu khám bệnh treo ở cuối giường, trên cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ mạ vàng sáng bóng, tay trái lấy ra một cây bút từ trong túi áo blue, viết lia lịa trên giấy một số thứ gì đó, những móng tay cắt gọn ghẽ sạch sẽ.
Đúng là Kiều Lạc, anh vẫn không thay đổi chút nào, vĩnh viễn là đôi tròng kính sạch sẽ, khóe miệng hơi nhếch lên, móng cắt cụt, áo sơ mi kẻ ô, đồng hồ mạ vàng và… viết bằng tay trái.
Hai tay Diệp Khinh Chu nắm chặt lại run run giấu dưới ga giường, nàng đột nhiên cảm thấy, tự nhiên thuốc tê bay sạch từ lúc nào? Nhất định là Âu Dương không nhét đủ tiền lì xì cho y tá gây mê.
Vốn Âu Dương tưởng rằng sau khi Diệp Khinh Chu gặp phải vị bác sĩ chính quản lý sự sinh tử của mình, nhất định nàng sẽ xin lỗi lia lịa, sau đó điên cuồng nhét phong bì, ai ngờ nàng ta lại ngẩn ra, sắc mặt trắng bệnh.”Này…”Nàng thò tay ra chọc nhẹ Diệp Khinh Chu một cái.
“Gì?”Diệp Khinh Chu tỉnh lại, tranh thủ thời gian cúi gằm mặt xuống, con mắt hơi đảo liếc qua về phía Kiều Lạc, anh vẫn chăm chú viết cái gì đó, chẳng lẽ … trước mắt Diệp Khinh Chu mặt trời như chói rạng, chắc mình đúng là con gái lớn lên thay đổi không ai nhận ra, Kiều ác ma kia không nhận ra nàng. Nghĩ vậy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười ngây ngô.
“Khụ.”Kiều Lạc đang đứng ở cuối giường ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khinh Chu đang chúi đầu vào ngực, trong thanh âm bao hàm sự vui vẻ: “Thứ nhất, mặt cô vẫn không thay đổi, thứ hai… “Anh giơ tờ phiếu trong tay lên: “Trên cái này có tên của cô, Diệp Khinh Chu.”
“….”Diệp Khinh Chu ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ năm nay nàng cần mua thêm một loại bảo hiểm nhân thân nữa sao, cái bản sự đọc được suy nghĩ của người khác của người này vẫn vô địch như trước đây sao.
“Hai người biết nhau sao?”Âu Dương đột nhiên hiểu ra.
“Không, không biết….”Diệp Khinh Chu vội vàng xua tay, nếu có thể, nàng tình nguyện chấp nhận rằng mình không phải là người để chứng minh, nàng và Kiều Lạc thuộc hai chủng tộc khác nhau, hoàn toàn không có khả năng quen biết nhau.
Có điều Diệp Khinh Chu muốn phủ nhận quan hệ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy, Kiều Lạc nhấc tay lên đẩy nhẹ gọng kính, đáp: “Tôi là anh trai của cô ấy.”
“Sao sao sao?”Âu Dương chớp mắt lia lại, chỉ tay vào biển tiên đeo trên ngực trái của Kiều Lạc: “Không phải anh họ Kiều sao?”
Diệp Khinh Chu biết sự tình đã phát triển tới mức không thể vãn hồi lại được, tinh thần suy sụp, nhân sinh mười việc thì có tới tám chín việc không như ý, trời không thể không có phong vân, người cũng tránh không nổi họa phúc.
“Anh ấy đúng là anh trai của mình.”
Một kẻ họ Diệp, một kẻ họ Kiều, nhưng đúng là anh em, thật đúng là mừng phát khóc.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Diệp Khinh Chu được mười tuổi đã theo mẹ tới nhà họ Kiều, lúc đó đột nhiên nàng lại có thêm một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi, bắt đầu từ giờ phút đó, vở kịch cô bé lọ lem thời hiện đại bắt đầu trình diễn, có mẹ ruột ân cần, có bố dượng thiện lương, có điều lại thừa ra một vị anh kế…
“Oa… Cậu có anh trai sao!”Âu Dương vô cùng kích động khẽ cảm khái: “Lúc mình còn nhỏ cũng thực hy vọng có được một người anh trai, mỗi lúc mình đánh nhau sẽ giúp mình ra mặt. Giúp mình đánh sạch đám tiểu hài tử xung quanh, làm lão nương ta trở thành một vị bá vương.. ha ha ha..”
“…”Diệp Khinh Chu khẽ đặt tay lên trái, cái này chỉ là ảo tưởng của thời thiếu nữ đầy hoa mộng, không, phải nói là không tưởng. Nàng thực muốn hô to lên, có điều nàng không thể, bởi vì nàng chỉ là một kẻ nhút nhát yếu đuối.
Nhớ lại lúc nàng chuẩn bị vào nhà họ Kiều, nàng cũng nghĩ như vậy, trước đó mẹ nàng đã nói với nàng, nhà chú Kiều kia có một người anh trai nghe nói rất hiểu ý, thành tích học tập rất tốt, có một người anh trai như vậy, Diệp Khinh Chu thầm nghĩ, mình có thể mang ra khoe với người khác.
Cha mẹ li dị lúc cô bé còn rất nhỏ, Diệp Khinh Chu theo mẹ, mặc dù không phải chịu khổ, nhưng vẫn hay bị người khác xem thường, có lẽ tính tình nhát gan sợ phiền phức này là do môi trường hồi nhỏ dưỡng thành, bây giờ cô bé có cha mới, lại có thêm một người anh trai…
Diệp Khinh Chu thầm vui vẻ, từ nay về sau rốt cuộc bạn học không thể bắt cô bé làm cái gì nữa, cô bé cũng không còn là một kẻ yếu ớt không thể phản kháng, rốt cuộc có người thành chỗ dựa cho cô bé, vì vậy Diệp Khinh Chu vô cùng tự giác nói với mẹ, cô bé muốn chuyển tới trường học cùng anh trai, mọi việc mới tốt đẹp làm sao.
Cái suy nghĩ không tưởng này luôn ngự trị trong đầu cô bé cho tới giây phút cô bé bước chân vào nhà họ Kiều, chú Kiều cười tủm tỉm chỉ vào một cậu bé cao gầy, khuôn mặt thanh tú đứng cạnh đó nói: “Đây là con trai chú, Kiều Lạc.”Cậu bé đeo một đôi kính gọng đen, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn qua rất nhã nhẵn lại đầy hòa khí.
Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, vội vàng cúi đầu chào: “Chào Kiều ca ca, em, em là Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu nghĩa là …”
“Đúng là một cái tên rất văn nhã.”Kiều Lạc mỉm cười nói đầy vẻ khích lệ.
Lúc đó Diệp Khinh Chu cảm động tới mức suýt rớt nước mắt, nhìn xem, nhìn xem, một người cha vô cùng hòa ái, một người anh trai vô cùng ôn nhu…
Kiều Lạc lập tức làm sự cảm động của Diệp Khinh Chu tăng thêm một nấc, cậu tiến lên một bước, khẽ kéo tay cô bé, nói với mẹ kế: “Dì Diệp, để cháu dẫn em lên xem phòng của em nhé?”
“Phòng riêng của em sao?”Diệp Khinh Chu gần như thụ sủng nhược kinh, mũi hơi cay cay, cảm giác như lệ nóng sắp tuôn trào, trời ơi một người anh trai biết chăm lo cho em gái tới nhường nào a, không…cô bé ngước mắt lên nhìn Kiều Lạc lúc này cao hơn cô bé hẳn nửa cái đầu, phải nói là thiên thần mới đúng.
“Đi thôi!”Kiều Lạc mỉm cười, kéo nhẹ một cái, Diệp Khinh Chu với đôi mắt lấp lánh trăng sao đã bị cậu dẫn lên lầu. Chú Kiều là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân rất có tiếng, có điều với sự xa hoa này, Diệp Khinh Chu cũng không lạ lắm, cha cô bé mấy năm nay buôn bán cũng rất thành công, có điều sau khi ông ấy thành một người thành đạt, đã rời bỏ mẹ con cô bé.
Kiều Lạc mở cửa một căn phòng, Diệp Khinh Chu còn đang hưng phấn nhìn quanh quất thăm dò, đã bị người ta đẩy mạnh phía sau lưng, chân cô bé hơi lảo đảo một chút, suýt ngã sấp xuống, tay đã bị một người kéo lại, đập mạnh vào mặt tường, cô bé còn chưa lên tiếng, khuỷu tay của Kiều Lạc đã chẹn ngang họng của cô bé, cậu cao hơn Diệp Khinh Chu phân nửa đầu, cậu chỉ hơi nhích tay một cái, cằm Diệp Khinh Chu đã bị kẹp chặt, không mở nổi miệng, trong mắt cô bé tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.
Kiều Lạc hơi nhếch mép lên, lúc này khóe miệng nhếch càng cao hơn, trong căn phòng còn chưa bật đèn, rèm cửa vẫn kéo kín, cậu cười với vẻ tà ác: “Con nhóc kia, mày cho rằng tao sẽ trở thành anh trai tốt của mày sao?”
Diệp Khinh Chu không thốt nên lời, nhưng hai mắt đang mở to kia đã trực tiếp để lộ ra suy nghĩ thầm trong lòng cô bé: đúng vậy, một người anh trai nhẹ nhàng.
Phảng phất như cậu có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng của người khác, cười nhạo một tiếng: “Sao? Nhẹ nhàng sao? Nhẹ nhàng với ai? Đối với một con nhóc không biết từ đâu xuất hiện hay sao?”
Diệp Khinh Chu cố gắng lắc đầu: “Anh ơi, sao anh lại như vậy, thả em ra”
Quả nhiên Kiều Lạc hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng cô bé, cậu rút tay lại, nhưng tay kia đã nắm lấy cằm cô bé, dí sát miệng vào tai cô bé, thanh âm khàn khàn giống hệt như truyền ra từ địa ngục, không, đúng là địa ngục. Lúc đó Diệp Khinh Chu đã nghĩ vậy. Câu nói: “Nếu mày muốn cho mẹ mày và mày được trải qua những tháng ngày thoải mái, thì tốt nhất hãy cố gắng mà thích ứng với người anh trai ôn nhu rất tốt là tao đây nghe chưa…”
Sau đó cậu buông tay, hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Diệp Khinh Chu lúc này hai mắt đã rưng rưng, cười nói: “Xem phòng xong rồi, chúng ta nên đi xuống thôi, nên để tâm một chút.”Cậu kéo cửa phòng ra, làm một động tác xin mời, Diệp Khinh Chu nuốt nước bọt, run rẩy bước về phía trước, tưởng vừa ở Thiên Đường sao lại rơi vào Địa ngục chứ…
Dưới lầu truyền lên âm thanh của chú Kiều: “Tiểu Chu à, có thích căn phòng đấy không?”
“Dạ, thích, thích ạ…”Diệp Khinh Chu sững sờ trả lời, kỳ thật cô bé đã kịp nhìn thấy cái gì đâu, quay đầu cẩn thận liếc Kiều Lạc đang đứng ở phía sau một cái, đôi tròng mắt dưới kính mắt của cậu lóe ra một tia sáng lạnh, ngoài miệng vẫn lộ ra một nụ cười ôn nhu, tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Khinh Chu.
Lúc này cô bé mới hiểu được, điều kinh khủng nhất không phải hành động vừa rồi của cậu ta, mà chính là việc cậu ta đã nhìn thấu cái lá gan nhỏ bé yếu ớt không dám phản kháng lại của cô bé.
Đúng là Kiều Lạc, anh vẫn không thay đổi chút nào, vĩnh viễn là đôi tròng kính sạch sẽ, khóe miệng hơi nhếch lên, móng cắt cụt, áo sơ mi kẻ ô, đồng hồ mạ vàng và… viết bằng tay trái.
Hai tay Diệp Khinh Chu nắm chặt lại run run giấu dưới ga giường, nàng đột nhiên cảm thấy, tự nhiên thuốc tê bay sạch từ lúc nào? Nhất định là Âu Dương không nhét đủ tiền lì xì cho y tá gây mê.
Vốn Âu Dương tưởng rằng sau khi Diệp Khinh Chu gặp phải vị bác sĩ chính quản lý sự sinh tử của mình, nhất định nàng sẽ xin lỗi lia lịa, sau đó điên cuồng nhét phong bì, ai ngờ nàng ta lại ngẩn ra, sắc mặt trắng bệnh.”Này…”Nàng thò tay ra chọc nhẹ Diệp Khinh Chu một cái.
“Gì?”Diệp Khinh Chu tỉnh lại, tranh thủ thời gian cúi gằm mặt xuống, con mắt hơi đảo liếc qua về phía Kiều Lạc, anh vẫn chăm chú viết cái gì đó, chẳng lẽ … trước mắt Diệp Khinh Chu mặt trời như chói rạng, chắc mình đúng là con gái lớn lên thay đổi không ai nhận ra, Kiều ác ma kia không nhận ra nàng. Nghĩ vậy, khóe miệng nàng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười ngây ngô.
“Khụ.”Kiều Lạc đang đứng ở cuối giường ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Khinh Chu đang chúi đầu vào ngực, trong thanh âm bao hàm sự vui vẻ: “Thứ nhất, mặt cô vẫn không thay đổi, thứ hai… “Anh giơ tờ phiếu trong tay lên: “Trên cái này có tên của cô, Diệp Khinh Chu.”
“….”Diệp Khinh Chu ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ năm nay nàng cần mua thêm một loại bảo hiểm nhân thân nữa sao, cái bản sự đọc được suy nghĩ của người khác của người này vẫn vô địch như trước đây sao.
“Hai người biết nhau sao?”Âu Dương đột nhiên hiểu ra.
“Không, không biết….”Diệp Khinh Chu vội vàng xua tay, nếu có thể, nàng tình nguyện chấp nhận rằng mình không phải là người để chứng minh, nàng và Kiều Lạc thuộc hai chủng tộc khác nhau, hoàn toàn không có khả năng quen biết nhau.
Có điều Diệp Khinh Chu muốn phủ nhận quan hệ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy, Kiều Lạc nhấc tay lên đẩy nhẹ gọng kính, đáp: “Tôi là anh trai của cô ấy.”
“Sao sao sao?”Âu Dương chớp mắt lia lại, chỉ tay vào biển tiên đeo trên ngực trái của Kiều Lạc: “Không phải anh họ Kiều sao?”
Diệp Khinh Chu biết sự tình đã phát triển tới mức không thể vãn hồi lại được, tinh thần suy sụp, nhân sinh mười việc thì có tới tám chín việc không như ý, trời không thể không có phong vân, người cũng tránh không nổi họa phúc.
“Anh ấy đúng là anh trai của mình.”
Một kẻ họ Diệp, một kẻ họ Kiều, nhưng đúng là anh em, thật đúng là mừng phát khóc.
Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Diệp Khinh Chu được mười tuổi đã theo mẹ tới nhà họ Kiều, lúc đó đột nhiên nàng lại có thêm một người anh trai lớn hơn mình hai tuổi, bắt đầu từ giờ phút đó, vở kịch cô bé lọ lem thời hiện đại bắt đầu trình diễn, có mẹ ruột ân cần, có bố dượng thiện lương, có điều lại thừa ra một vị anh kế…
“Oa… Cậu có anh trai sao!”Âu Dương vô cùng kích động khẽ cảm khái: “Lúc mình còn nhỏ cũng thực hy vọng có được một người anh trai, mỗi lúc mình đánh nhau sẽ giúp mình ra mặt. Giúp mình đánh sạch đám tiểu hài tử xung quanh, làm lão nương ta trở thành một vị bá vương.. ha ha ha..”
“…”Diệp Khinh Chu khẽ đặt tay lên trái, cái này chỉ là ảo tưởng của thời thiếu nữ đầy hoa mộng, không, phải nói là không tưởng. Nàng thực muốn hô to lên, có điều nàng không thể, bởi vì nàng chỉ là một kẻ nhút nhát yếu đuối.
Nhớ lại lúc nàng chuẩn bị vào nhà họ Kiều, nàng cũng nghĩ như vậy, trước đó mẹ nàng đã nói với nàng, nhà chú Kiều kia có một người anh trai nghe nói rất hiểu ý, thành tích học tập rất tốt, có một người anh trai như vậy, Diệp Khinh Chu thầm nghĩ, mình có thể mang ra khoe với người khác.
Cha mẹ li dị lúc cô bé còn rất nhỏ, Diệp Khinh Chu theo mẹ, mặc dù không phải chịu khổ, nhưng vẫn hay bị người khác xem thường, có lẽ tính tình nhát gan sợ phiền phức này là do môi trường hồi nhỏ dưỡng thành, bây giờ cô bé có cha mới, lại có thêm một người anh trai…
Diệp Khinh Chu thầm vui vẻ, từ nay về sau rốt cuộc bạn học không thể bắt cô bé làm cái gì nữa, cô bé cũng không còn là một kẻ yếu ớt không thể phản kháng, rốt cuộc có người thành chỗ dựa cho cô bé, vì vậy Diệp Khinh Chu vô cùng tự giác nói với mẹ, cô bé muốn chuyển tới trường học cùng anh trai, mọi việc mới tốt đẹp làm sao.
Cái suy nghĩ không tưởng này luôn ngự trị trong đầu cô bé cho tới giây phút cô bé bước chân vào nhà họ Kiều, chú Kiều cười tủm tỉm chỉ vào một cậu bé cao gầy, khuôn mặt thanh tú đứng cạnh đó nói: “Đây là con trai chú, Kiều Lạc.”Cậu bé đeo một đôi kính gọng đen, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn qua rất nhã nhẵn lại đầy hòa khí.
Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, vội vàng cúi đầu chào: “Chào Kiều ca ca, em, em là Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu nghĩa là …”
“Đúng là một cái tên rất văn nhã.”Kiều Lạc mỉm cười nói đầy vẻ khích lệ.
Lúc đó Diệp Khinh Chu cảm động tới mức suýt rớt nước mắt, nhìn xem, nhìn xem, một người cha vô cùng hòa ái, một người anh trai vô cùng ôn nhu…
Kiều Lạc lập tức làm sự cảm động của Diệp Khinh Chu tăng thêm một nấc, cậu tiến lên một bước, khẽ kéo tay cô bé, nói với mẹ kế: “Dì Diệp, để cháu dẫn em lên xem phòng của em nhé?”
“Phòng riêng của em sao?”Diệp Khinh Chu gần như thụ sủng nhược kinh, mũi hơi cay cay, cảm giác như lệ nóng sắp tuôn trào, trời ơi một người anh trai biết chăm lo cho em gái tới nhường nào a, không…cô bé ngước mắt lên nhìn Kiều Lạc lúc này cao hơn cô bé hẳn nửa cái đầu, phải nói là thiên thần mới đúng.
“Đi thôi!”Kiều Lạc mỉm cười, kéo nhẹ một cái, Diệp Khinh Chu với đôi mắt lấp lánh trăng sao đã bị cậu dẫn lên lầu. Chú Kiều là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân rất có tiếng, có điều với sự xa hoa này, Diệp Khinh Chu cũng không lạ lắm, cha cô bé mấy năm nay buôn bán cũng rất thành công, có điều sau khi ông ấy thành một người thành đạt, đã rời bỏ mẹ con cô bé.
Kiều Lạc mở cửa một căn phòng, Diệp Khinh Chu còn đang hưng phấn nhìn quanh quất thăm dò, đã bị người ta đẩy mạnh phía sau lưng, chân cô bé hơi lảo đảo một chút, suýt ngã sấp xuống, tay đã bị một người kéo lại, đập mạnh vào mặt tường, cô bé còn chưa lên tiếng, khuỷu tay của Kiều Lạc đã chẹn ngang họng của cô bé, cậu cao hơn Diệp Khinh Chu phân nửa đầu, cậu chỉ hơi nhích tay một cái, cằm Diệp Khinh Chu đã bị kẹp chặt, không mở nổi miệng, trong mắt cô bé tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.
Kiều Lạc hơi nhếch mép lên, lúc này khóe miệng nhếch càng cao hơn, trong căn phòng còn chưa bật đèn, rèm cửa vẫn kéo kín, cậu cười với vẻ tà ác: “Con nhóc kia, mày cho rằng tao sẽ trở thành anh trai tốt của mày sao?”
Diệp Khinh Chu không thốt nên lời, nhưng hai mắt đang mở to kia đã trực tiếp để lộ ra suy nghĩ thầm trong lòng cô bé: đúng vậy, một người anh trai nhẹ nhàng.
Phảng phất như cậu có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng của người khác, cười nhạo một tiếng: “Sao? Nhẹ nhàng sao? Nhẹ nhàng với ai? Đối với một con nhóc không biết từ đâu xuất hiện hay sao?”
Diệp Khinh Chu cố gắng lắc đầu: “Anh ơi, sao anh lại như vậy, thả em ra”
Quả nhiên Kiều Lạc hiểu rất rõ suy nghĩ trong lòng cô bé, cậu rút tay lại, nhưng tay kia đã nắm lấy cằm cô bé, dí sát miệng vào tai cô bé, thanh âm khàn khàn giống hệt như truyền ra từ địa ngục, không, đúng là địa ngục. Lúc đó Diệp Khinh Chu đã nghĩ vậy. Câu nói: “Nếu mày muốn cho mẹ mày và mày được trải qua những tháng ngày thoải mái, thì tốt nhất hãy cố gắng mà thích ứng với người anh trai ôn nhu rất tốt là tao đây nghe chưa…”
Sau đó cậu buông tay, hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Diệp Khinh Chu lúc này hai mắt đã rưng rưng, cười nói: “Xem phòng xong rồi, chúng ta nên đi xuống thôi, nên để tâm một chút.”Cậu kéo cửa phòng ra, làm một động tác xin mời, Diệp Khinh Chu nuốt nước bọt, run rẩy bước về phía trước, tưởng vừa ở Thiên Đường sao lại rơi vào Địa ngục chứ…
Dưới lầu truyền lên âm thanh của chú Kiều: “Tiểu Chu à, có thích căn phòng đấy không?”
“Dạ, thích, thích ạ…”Diệp Khinh Chu sững sờ trả lời, kỳ thật cô bé đã kịp nhìn thấy cái gì đâu, quay đầu cẩn thận liếc Kiều Lạc đang đứng ở phía sau một cái, đôi tròng mắt dưới kính mắt của cậu lóe ra một tia sáng lạnh, ngoài miệng vẫn lộ ra một nụ cười ôn nhu, tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Khinh Chu.
Lúc này cô bé mới hiểu được, điều kinh khủng nhất không phải hành động vừa rồi của cậu ta, mà chính là việc cậu ta đã nhìn thấu cái lá gan nhỏ bé yếu ớt không dám phản kháng lại của cô bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook