Thuỷ Triều Dịu Dàng
-
Chương 1
Thức suốt một đêm để hoàn thành hồ sơ đấu thầu, An Chi Vũ vừa nằm xuống giường thì điện thoại di động đặt trên đầu giường rung lên.
Cô cần lên thì thấy đó là tin nhắn từ số lạ, trong đó có ảnh một người đàn ông cởi trần nằm trên giường, kèm theo địa chỉ: 1608, khách sạn Khải Việt.
Người đàn ông nằm trên giường kia không phải ai khác, chính là đối tượng sắp kết hôn của An Chi Vũ: Từ Hoài Chính.
Cơn buồn ngủ do phải thức suốt đêm lập tức biến mất, An Chi Vũ lập tức bật dậy.
Giác quan thứ 6 mạnh mẽ của người phụ nữ nói với cô rằng bạn trai Từ Hoài Chính của cô không phải là người duy nhất nằm trên giường một cách đơn giản như thế.
An Chi Vũ nhanh chóng gọi lại vào số lạ kia, nhưng điện thoại chỉ reo lên một hồi chuông rồi tắt.
Khi cô gọi lại lần nữa thì đối phương đã tắt máy rồi.
Tất cả mọi niềm tin đều sụp đổ vào thời khắc này.
Vội vàng thay bộ quần áo lịch sự, An Chi Vũ vội vàng chạy ra ngoài, đến túi xách cũng quên không đem theo.
Buổi sáng mùa thu trời vẫn còn se lạnh, từng đợt gió thổi qua làm những chiếc lá bạch quả rụng đầy trên mặt đất.
An Chi Vũ đứng bên đường gần 10p mới có xe taxi chạy qua
“Khách sạn Khải Việt, cảm ơn”
Khách sạn này cách nơi cô ở không xa.
Hai mươi phút sau, An Chi Vũ quét mã QR để thanh toán tiền vé và xuống xe.
Vốn tưởng cô sẽ xông vào sảnh khách sạn, nhưng An Chi Vũ đứng ở cửa hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Nếu bức ảnh đó thực sự giống như những gì mà cô nghĩ, vậy thì cô sẽ làm gì?
Hủy đám cưới vốn sẽ được tổ chức vào tuần tới?
Dù thiệp mời đám cưới chưa được gửi đi nhưng nhiều người thân, bạn bè đã biết tin cô sắp kết hôn.
Nhưng liệu cô có định phớt lờ tin nhắn đó và giả vờ như không biết phải làm gì không?
An Chi Vũ do dự một lúc lâu.
Những cảnh tượng khó coi về Từ Hoài Chính nằm trên giường cùng những người phụ nữ khác cứ hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh nào cũng khiến cô nghĩ đến mức buồn nôn.
Cô không làm được chuyện cát bay vào mắt mà vẫn để yên.
Ba phút sau, An Chi Vũ đứng ở cửa phòng khách 1608.
Bàn tay cứ giơ lên buông lỏng rồi lại cuộn tròn vài lần, ngay khi cô hít một hơi dài, lấy hết can đảm gõ cửa thì cánh cửa màu đỏ sậm đột nhiên mở ra từ bên trong.
Đập vào mắt cô là một người phụ nữ mặc áo choàng tắm màu trắng, đối phương bình tĩnh mỉm cười với cô: "Cô đến muộn hơn tôi mong đợi."
An Chi Vũ cũng không để ý tới đối phương nhiều, nhìn thẳng vào đôi mắt khiêu khích ở bên trong cửa của cô ta, giả vờ bình tĩnh: “Từ Hoài Chính đâu?”
Người phụ nữ tuy mặc áo choàng tắm nhưng khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi dày đỏ mọng cong lên: “Vẫn chưa tỉnh đâu”.
Nói xong, cô ta đứng sang một bên nhường đường cho An Chi Vũ.
Căn phòng này là một dãy phòng khá lớn, đi qua phòng tắm, sau đó đi qua phòng khách nhỏ, An Chi Vũ đứng ở cánh cửa phòng ngủ đang mở.
Từ tầm nhìn của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy một chút phía cuối giường, nhưng đủ để thấy người đàn ông cao lớn kia, một chân vừa vặn ấn vào chiếc áo lót màu đen ở cuối giường.
Đôi tay buông thõng bên hông cô lặng lẽ nắm chặt lại, An Chi Vũ từng bước đi vào, hòa lẫn trong không khí là mùi rượu và nước hoa.
Người đàn ông nằm trên giường cũng từng chút một lọt vào tầm mắt cô.
Đúng là người đàn ông sắp cưới cô.
Nhưng lúc này, hắn tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt ngủ vô cùng bình yên.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc ghế sofa đơn, trên đó có một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, không biết là vô tình hay cố ý, trên cổ áo sơ mi đều có vết son, để lộ trần trụi ở phía trên khiến người khác liếc mắt một cái là có thể thấy được ngay.
Trái tim như bị cái gì đó bóp nghẹt.
An Chi Vũ chớp chớp mắt, nhìn về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Trên đó là chìa khóa xe của Từ Hoài Chính, điện thoại di động của anh ta và một chai nước khoáng còn chưa vặn nắp.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc gạt tàn.
Trong đó có bốn đầu mẩu thuốc lá, chứng tỏ tối qua anh ta không hề say.
An Chi Vũ cúi xuống nhìn thùng rác.
Trong đó có rất nhiều khăn giấy nhàu nát.
Một cơn ớn lạnh thấu xương bò lên từ lòng bàn chân và bóp nghẹt cổ họng cô.
Đây là người đàn ông đã quỳ một chân xuống, giơ chiếc nhẫn đính hôn lên và hỏi cô có đồng ý không, nhưng cô mới đồng ý được vài ngày? Anh ta đã ngủ với người phụ nữ khác!
Là vì cô không hiểu rõ về đàn ông hay là vì đàn ông có hai mặt?
Trước ngày hôm nay, cô vậy mà đã thực sự nghĩ rằng anh ta sẽ chung thủy với cô đến hết cuộc đời, cùng cô già đi như anh ta đã nói.
Thì ra lời thề dù có đẹp đẽ đến đâu cũng chỉ là vấn đề lời nói mà thôi.
Ánh mắt cô quay lại nhìn những dấu hôn màu tím sẫm trên ngực người đàn ông..
An Chi Vũ cụp mắt xuống, mỉm cười.
May mắn thay, may mắn thay, cô đã nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta trước khi kết hôn.
Nếu không cô sẽ lại giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình!
An Chi Vũ đè nén ý nghĩ nhặt cái gạt tàn lên đập xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi quay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách, người phụ nữ bắt chéo chân, khoanh tay ngồi trên ghế sofa, cả người toát lên vẻ nhàn nhã và dễ chịu.
Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rất bình tĩnh của An Chi Vũ.
Cô ta bất giác mỉm cười: “Xem ra Hoài Chính nói đúng.”
Hoài Chính......
Tiếng gọi nghe thật tình cảm, đến tận bây giờ người bạn gái là cô vẫn gọi họ và tên của anh ta "Từ Hoài Chính, Từ Hoài Chính"!
An Chi Vũ không có hứng thú biết Từ Hoài Chính trước mặt cô ta nói cái gì, cô tò mò một chuyện khác.
"Nói đi, mục đích của cô là gì."
Theo An Chi Vũ, đây chắc chắn không phải là một vụ tống tiền sau tình một đêm.
Nếu muốn có tiền, cô ta chỉ cần liên hệ với Từ Hoài Chính.
Ngoài tiền ra chỉ có 'người' và 'trả thù'.
Từ cử chỉ của người phụ nữ này có thể nhìn ra, tất cả những điều này đã được tính toán trước.
Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, trong mắt không hề giấu đi sự khiêu khích: “Chắc là cô biết tôi nhỉ”
Lúc này An Chi Vũ mới thực sự nhìn cô ta.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn khác với An Chi Vũ, lớp trang điểm đậm khiến người ta gần như không thể nhìn thấy nét mặt thật của cô ta.
Ngoài ngoại hình của cô ta, tính khí của người kia cũng hoàn toàn trái ngược với cô.
Nếu như ví An Chi Vũ là một bông hoa lan cứng cáp và dè dặt thì cô ta là một cây cà độc duyên dáng và quyến rũ.
Đến cửa, An Chi Vũ cảm thấy cô ta trông quen quen, nhưng cô lại không nhớ mình đã gặp cô ta ở đâu.
Người phụ nữ khoanh tay đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi đi tới trước mặt cô: “Ngày cô và Hoài Chính xem mắt, tôi đã ở đó.”
Xem mắt?
Chuyện đó đã được nửa năm rồi.
Con ngươi của An Chi Vũ không khỏi co rút lại.
Chẳng lẽ hai người bọn họ từ lúc đó đã ở bên nhau sao?
Móng tay sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay mềm mại, An Chi Vũ đè nén cảm xúc trong mắt, nhìn thẳng vào đối phương: “Còn gì nữa không?”.
Cô không nhớ ngày đó mình đã gặp cô ta.
Người phụ nữ kia nói thêm: "Ngày sinh nhật của Hoài Chính, không phải cô đợi anh ấy ở tầng dưới công ty sao? Tôi cùng anh ấy đi ra ngoài."
Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến An Chi Vũ phải mở to mắt.
Cô nhớ ra rồi: “Cô Tưởng?”
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên một đường cong mỉa mai: "Cô An có trí nhớ thật tốt."
An Chi Vũ không hề thờ ơ như bề ngoài.
Tuy cô có một đôi lông mày rất dịu dàng nhưng bên trong cũng ẩn chứa những đường nét sắc bén, cô nói với giọng bình tĩnh: “Có thể nhớ được họ của cô không phải vì tôi có trí nhớ tốt, là bởi vì hôm qua Từ Hoài Chính vừa mới nhắc đến cô trước mặt tôi."
“Ồ?” Lời nói của cô thành công khơi dậy sự hứng thú của người phụ nữ: “Anh ấy nói gì về tôi?”
"Anh ấy nói...!Cô Tưởng trông vô cùng xinh đẹp, tay nghề chuyên môn vững vàng, cô là người có năng lực trong bộ phận của anh ấy."
Người phụ nữ vén mái tóc dài qua tai, mỉm cười mê hoặc, lại nghe cô nói——
“Chỉ là tác phong không tốt, thường gọi là…” An Chi Vũ dừng một chút: “Từ ngữ anh ấy dùng để miêu tả thật sự rất thiếu tôn trọng.
Dù sao thì cũng có ý là tùy tiện.
Sắc mặt nữ nhân trong nháy mắt thay đổi, đôi mắt đẹp hung hãn: "Cô nói nhảm!"
“Tôi không nói nhảm” An Chi Vũ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ: “Cô đã nói cho tôi biết đáp án rồi .”
Người phụ nữ kìm nén sự hớ hênh của giây trước trong mắt, mỉm cười nói đùa: “Tôi không so được với sự thanh cao của cô An đây, yêu một người mà không cho ôm cũng không cho hôn.
Nhưng chỉ cần cô chịu nhún nhường một chút, cũng không đến mức phải ép chồng sắp cưới của mình ra ngoài trăng gió.
Nghĩ như vậy, thật không biết là cô An đây là được hay là mất cơ.”
Cô ta vốn tưởng rằng lời mình nói sẽ khiến An Chi Vũ tức giận, nhưng An Chi Vũ lại quay mặt đi cười: “Không cần phải nói những lời như vậy để chọc tức tôi, cho dù là cô muốn dùng chức danh quản lý của anh ta để vươn lên đỉnh cao, hay là cô thực sự thích anh ta, tôi đều không tranh giành với cô.
Loại đàn ông rác rưởi như thế này, tôi chỉ có vứt, chứ không bao giờ nhặt.”
Nói xong cô lấy điện thoại ra bấm vào điện thoại, mở video lên.
Nhìn thấy cô chĩa máy ảnh vào mình, người phụ nữ sốt sắng: “Cô đang làm gì vậy!” Cô ta đưa tay định chộp lấy, nhưng cô ta lại không cao bằng An Chi Vũ.
An Chi Vũ giơ tay lên cao: “Đừng lo lắng, Cô Tưởng, tôi chỉ không muốn sau này anh ta tới quấy rầy tôi, chuyện này sẽ không gây hại gì cho cô đâu.
Tất nhiên người phụ nữ không tin: “Làm sao tôi biết được cô có đưa video lên mạng hay không!”
“Xã hội pháp quyền,” An Chi Vũ không bao giờ mất bình tĩnh trước mặt đối phương: “Nhưng cho dù tôi có thực sự đăng nó lên mạng bất chấp hậu quả, thì tôi nghĩ cô Tưởng cũng không để ý đâu.
Ánh mắt của cô thực sự có thể khiến cho người phụ nữ kia phát điên lên: Dù sao thì cô cũng không thèm để ý tới mặt mũi mà gọi tôi tới tận đây cơ mà.
Tuy những lời cô nói không có gì tử tế nhưng từ đầu đến cuối cô ấy lại rất bình tĩnh khiến người ta cảm thấy có lỗi.
Người phụ nữ hạ tay xuống, mặc dù không nói gì, nhưng đôi chân rút về của cô ta như đã chấp nhận mọi hành động tiếp theo của An Chi Vũ.
Chính vì điều này mà trong lòng An Chi Vũ mới có đáp án, cô ta muốn người.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Máy ảnh nhắm vào bàn cà phê, sau đó từ từ nâng lên, bắt đầu từ chân của người phụ nữ, từng chút một, sau đó đến khuôn mặt của cô ta.
An Chi Vũ quay rõ nét tất cả mọi thứ bừa bộn trong phòng, và cả người đang nằm trên giường kia, cô cũng quay hết lại.
Từ khi cô bước chân vào khách sạn đến khi ra ngoài chỉ mất mười lăm phút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook