Thủy Tinh Cầu
-
Chương 110: Diệt trừ yêu nữ
Thế rồi đoàn người gồm có mười bốn người: Võ Lâm Hoàng Đế, Quỷ Diện Tiên Ông, Thiết Đao Tiều Chủ, Thiên Tri Thần Quân, Tiếu Tiếu thư sinh, Bạch Phát Tẩu, Chương Vĩnh Kỳ, Vương Hoa, Ngô Tinh, chị em Chương gia, U Linh Nữ và Châu Hổ lần lượt bước ra khỏi thạch động.
Chỉ lưu lại mỗi một mình Thủy Tinh mỹ nhân chăm sóc Vương Thu Bình mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của Vương Hoa, đoàn người đã phi thân chạy thẳng về hướng Tổng đàn Võ Lâm giáo.
Một hôm... bọn người của Vương Hoa đã vào tới con đường mòn dẫn vào Tổng đàn Võ Lâm giáo. Vương Hoa liền dừng bước lại, nói với Võ Lâm Hoàng Đế rằng :
- Thưa gia gia, bên trong này chính là Tổng đàn của Võ Lâm giáo.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chẳng biết mụ Kim Cúc phu nhân đã suất lĩnh môn nhân đi chưa?
Vương Hoa nói :
- Chúng ta cho một người vào trong thám thính thử xem.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Được, ai vào đây?
U Linh Nữ quay sang hướng Châu Hổ nói :
- Này Châu Hổ, ngươi hãy vào do thám xem sao.
- Được.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ngươi có thể vào bên trong thám thính tình hình nhưng không được động thủ với bất cứ một người nào trong Võ Lâm giáo cả nha!
- Vâng.
Châu Hổ kêu vâng một tiếng, lập tức phi thân chạy vào đường mòn nhanh như điện chớp. Thình lình ngay lúc ấy, từ bên trong Tổng đàn Võ Lâm giáo nhảy vọt ra vài chục bóng người, nhắm thẳng hướng đường mòn chạy tới.
Châu Hổ vội đình thân rồi quay trở lại ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế thấy y quay trở lại, ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào?
Châu Hổ nói :
- Ta thoáng trông thấy vài chục bóng người chạy về hướng này.
- Có thật chăng?
- Ta chẳng nhìn lầm chút nào hết.
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
- Thế là chúng ta đến rất kịp lúc, tất cả hãy giãn ra hết.
Tất cả mọi người y lời giãn ra ngay. Họ sẵn sàng chờ đón Kim Cúc phu nhân của Võ Lâm giáo xuất hiện.
Một tiếng sáo lanh lảnh thật dài rạch xé hư không vang tới, kế đó họ trông thấy Kim Cúc phu nhân thống lãnh vài chục môn nhân Võ Lâm giáo bay vọt tới.
Vương Hoa gầm to một tiếng nói :
- Dừng bước lại!
Hắn lượn mình lướt tới nhanh như điện chớp, đứng chặn đường đi của bọn Kim Cúc phu nhân luôn.
Kim Cúc phu nhân đảo mắt nhìn tới phía trước bất giác giật mình kinh hãi, nói :
- Chính là ngươi ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Ngay lúc ấy...
Bọn Võ Lâm Hoàng Đế cùng lúc hiện thân luôn khiến Kim Cúc phu nhân trông thấy hoàn cảnh trước mắt, bất giác cả kinh thất sắc, thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.
Vì đoàn người Võ Lâm Hoàng Đế xuất hiện bất thình lình hết sức, đồng thời về mặt tinh thần Kim Cúc phu nhân chẳng hề chuẩn bị chút nào hết, làm sao bảo y chẳng cả kinh thất sắc chứ?
U Linh Nữ nói giọng lạnh như tiền :
- Này Kim Cúc phu nhân, hôm nay có lẽ là ngày tận cùng của ngươi rồi!
Bỗng Kim Cúc phu nhân cất tiếng lạnh lùng nói :
- Quả thật các ngươi đã đến đây khá nhanh đấy.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Nếu bọn này đến chậm một bước thì các ngươi đã tấn công phái Thiếu Lâm rồi, có phải vậy chăng?
Kim Cúc phu nhân giật mình nói :
- Sao... ngươi lại biết như thế?
Vương Hoa lạnh lùng cười một tiếng, nói :
- Nếu muốn người ta chẳng biết thì trừ phi chớ nhúng tay làm. Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chuẩn bị nạp mang đi.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng kêu hừ một tiếng, nói :
- Thế thì chưa chắc!
- Vậy thì hãy thử xem sao!
Vương Hoa nói xong lượn mình lướt tới ngay.
Thình lình...
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng hét to một tiếng :
- Đệ tử bổn giáo, hãy giết chết hắn ngay.
Thoạt nghe Kim Cúc phu nhân ra lệnh, hai mươi chín môn nhân Võ Lâm giáo lập tức xếp thành hàng chữ nhất nhanh như cắt. Họ đã đưa mắt hùng hổ chăm chăm ngắm nhìn quần hào.
Tức thì bầu không khí ở hiện trường trở nên căng thẳng và khẩn trương hết sức.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi định bảo số người vô tội này liều mạng cho ngươi chăng?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Nếu các ngươi dám bước tới thì họ sẽ giết các ngươi chứ không sai?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, căm phẫn hét lên :
- Cứ việc xuất thủ thử xem nào?
Vương Hoa gầm dứt tiếng thì đã lao mình nhảy tới nhanh như điện chớp. Một môn nhân Võ Lâm giáo đứng ở phía trước đã vung chưởng đánh tới nhanh như cắt.
Ngay lúc ấy...
Tiếng gầm hét inh ỏi vang lên liên tục. Số quần hào có mặt tại hiện trường đã cùng lúc xuất thủ tấn công luôn. Lập tức giữa hai bên đã diễn ra một trận chém giết hỗn chiến kinh thiên động địa.
Tiếng gầm hét như tiếng sấm nổ.
Tiếng kêu thét thảm thiết kinh hoàng.
Hai thứ âm thanh này kết hợp với nhau đã tạo thành một điệu nhạc vừa khủng bố vừa kinh hồn.
Làm sao số môn nhân Võ Lâm giáo này có thể là địch thủ của quần hào chứ? Chỉ trong chốc lát nhân số của Võ Lâm giáo đã tử vong quá bán.
Môn nhân Võ Lâm giáo đã từng người một ngã gục xuống.
Kim Cúc phu nhân trông thấy tình thế không ổn, vội xoay người định chạy trở về con đường mòn ngay.
Thình lình...
Một bóng người lao thẳng tới hướng của Kim Cúc phu nhân nhanh như cắt. Bóng người đã nhảy vào tới chặn lối đi của Kim Cúc phu nhân không ai xa lạ mà chính là Châu Hổ.
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Tránh đường xem nào...
Y vung chưởng đánh vào người Châu Hổ nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã đánh liều mạng nên cú đánh này đã mãnh liệt kinh hồn hết sức. Y cho rằng Châu Hổ chẳng chết ngay lập tức thì cũng bị trọng thương chứ không sai.
Nào ngờ Châu Hổ giơ tay hất nhẹ một cái, tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước.
Châu Hổ lạnh lùng nói :
- Ngươi chạy đâu cho khỏi!
Kim Cúc phu nhân cả kinh thất sắc.
Ngay lúc ấy...
Vương Hoa đã lượn mình nhảy vọt tới, hét lớn tiếng nói :
- Thế nào Kim Cúc phu nhân? Ngươi muốn đào tẩu nữa sao?
Mặt mày Kim Cúc phu nhân tái mét không còn chút máu. Y đã cảm thấy nỗi kinh hoàng chưa từng có trong cuộc đời y bao giờ hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chạy đâu cho khỏi.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :
- Vương Hoa, ta đành liều mạng với ngươi luôn!
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm hét, y tung mình lao vào hướng Vương Hoa, đồng thời phóng chưởng đánh tới một cách vô cùng mãnh liệt.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, bọn ta cũng không muốn lấy số đông đánh thắng ngươi. Nếu ngươi có khả năng giết chết ta thì ngươi được quyền đào tẩu.
Vương Hoa dứt lời, lập tức vung chưởng tới đỡ ngay.
Đương nhiên sự việc này không thể xảy ra được vì võ công của Kim Cúc phu nhân vốn chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa nữa. Y muốn đào tẩu thì chẳng khác nào muốn thăng thiên vậy.
Chỉ trong vài hiệp hai bên đã xuất thủ tấn công với nhau trên năm chiêu.
Bên này...
Hai mươi mấy môn nhân của Võ Lâm giáo đã bị bọn cao thủ Võ Lâm Hoàng Đế đánh giết đến nỗi chỉ còn sót lại năm người. Bọn môn nhân còn lại bất giác đồng thời dừng tay, hoảng hốt thụt lùi ra sau hết.
Năm môn nhân Võ Lâm giáo đang sợ hãi đứng run lẩy bẩy không dừng.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng gầm lên nói :
- Thế nào, các ngươi cũng biết sợ chết à?
Gã cầm đầu trong nhóm năm người nói giọng hớt hải :
- Xin chư vị tha chết cho bọn hạ nhân...
- Chúng bây đã sợ chết như thế tại sao lại liều mạng phục vụ cho Kim Cúc phu nhân như vậy chứ?
- Bọn hạ nhân bị bắt ép thôi!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thôi được, chúng ta tha chết cho các ngươi, mong rằng từ rày về sau các ngươi phải cải quá hướng thiện, tái làm con người tốt. Bằng không, nếu mai sau gặp lại bọn ta thì chém đầu chứ không tha.
- Vâng... vâng...
- Thế thì hãy cút khỏi đây cho mau!
Năm môn nhân Võ Lâm giáo liền co giò chạy như gió, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Thình lình...
Một tiếng gầm hét như sấm nổ thốt từ miệng Vương Hoa, chỉ thấy Vương Hoa đảo mình xoay nhanh. Hắn vừa gầm hét vừa xuất thủ công ra ba chưởng liền.
Tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau xa cả một trượng ngoài.
Lúc bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã không còn chút sức lực nào để hoàn thủ hết. Dưới sự công kích thần tốc của Vương Hoa, y chẳng còn biết gì ngoài cách lượn mình tránh né mà thôi.
Kim Cúc phu nhân thoạt vừa lui ra sau một trượng thì Vương Hoa đã như hình với bóng, lướt tới nhanh như cắt đồng thời gầm lên :
- Xem chưởng nào!
Dứt lời hắn đã vung tay phải đánh tới một chưởng thần tốc hết sức kinh người.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân khẽ kêu hự một tiếng, trúng chưởng té ngã luôn ra đất.
Vương Hoa lạnh lùng hét lên :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy đứng dậy đồng thời tiếp xem nào.
Hắn vừa nói vừa bước tới chỗ cách Kim Cúc phu nhân độ khoảng ba xích thì dừng lại đó. Kim Cúc phu nhân đã trúng một chưởng của Vương Hoa xem chừng đã bị thương khá nặng.
Nhất thời y không sao đứng lên nổi.
Vương Hoa hết lớn tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi đứng lên xem nào.
Kim Cúc phu nhân căm phẫn hét :
- Ngươi có bản lĩnh thì cứ việc hạ thủ đi.
Vương Hoa nói giọng lạnh lùng :
- Đương nhiên bọn này phải giết ngươi rồi. Nhưng ta muốn cho ngươi được chết một cách khẩu phục, tâm phục!
Kim Cúc phu nhân đã cố hết sức đứng lên. Y dùng tay lau đi vết máu ở hai bên khóe miệng. Thần tình bây giờ của y xanh mét, trông thật đáng sợ.
Y gầm lên một tiếng nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy tiếp ta một chưởng nào!
Dứt lời, y xuất thủ tấn công ra một chưởng hết sức mãnh liệt kinh người cuối cùng.
Vương Hoa giơ tay trái tới đỡ, đồng thời đưa tay phải tấn công ra một chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Kế đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Kim Cúc phu nhân há mồm phun máu tua tủa, một lần nữa đã té văng ra xa cả một trượng hơn. Đánh bạch một tiếng, y đã té nằm trên mặt đất đứng lên chẳng nổi nữa.
Vương Hoa bước đến gần y lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi không ngờ có ngày hôm nay chứ?
Kim Cúc phu nhân cay độc căm phẫn đưa cặp mắt thù hằn ngắm nhìn Vương Hoa, nói :
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi!
- Kim Cúc phu nhân, ngươi còn điều gì muốn nói nữa chăng?
- Không cần phải nói gì hết... ngươi cứ việc ra tay đi!
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, hai chúng ta cùng hạ thủ giết phức y cho rồi!
U Linh Nữ khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý. Thế rồi y và Vương Hoa cùng lúc phóng chưởng vào đầu Kim Cúc phu nhân ngay.
Kim Cúc phu nhân rú lên một tiếng kêu thảm thiết, máu não phun ra tứ tán chết ngay lập tức.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Tay thủ phạm đã được diệt trừ, chúng ta đi thôi.
Quần hào khẽ gật đầu theo sau Võ Lâm Hoàng Đế phi thân chạy xuống núi luôn.
HẾT
Chỉ lưu lại mỗi một mình Thủy Tinh mỹ nhân chăm sóc Vương Thu Bình mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của Vương Hoa, đoàn người đã phi thân chạy thẳng về hướng Tổng đàn Võ Lâm giáo.
Một hôm... bọn người của Vương Hoa đã vào tới con đường mòn dẫn vào Tổng đàn Võ Lâm giáo. Vương Hoa liền dừng bước lại, nói với Võ Lâm Hoàng Đế rằng :
- Thưa gia gia, bên trong này chính là Tổng đàn của Võ Lâm giáo.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Chẳng biết mụ Kim Cúc phu nhân đã suất lĩnh môn nhân đi chưa?
Vương Hoa nói :
- Chúng ta cho một người vào trong thám thính thử xem.
Võ Lâm Hoàng Đế khẽ gật đầu nói :
- Được, ai vào đây?
U Linh Nữ quay sang hướng Châu Hổ nói :
- Này Châu Hổ, ngươi hãy vào do thám xem sao.
- Được.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ngươi có thể vào bên trong thám thính tình hình nhưng không được động thủ với bất cứ một người nào trong Võ Lâm giáo cả nha!
- Vâng.
Châu Hổ kêu vâng một tiếng, lập tức phi thân chạy vào đường mòn nhanh như điện chớp. Thình lình ngay lúc ấy, từ bên trong Tổng đàn Võ Lâm giáo nhảy vọt ra vài chục bóng người, nhắm thẳng hướng đường mòn chạy tới.
Châu Hổ vội đình thân rồi quay trở lại ngay.
Võ Lâm Hoàng Đế thấy y quay trở lại, ngạc nhiên hỏi :
- Thế nào?
Châu Hổ nói :
- Ta thoáng trông thấy vài chục bóng người chạy về hướng này.
- Có thật chăng?
- Ta chẳng nhìn lầm chút nào hết.
Võ Lâm Hoàng Đế gật đầu nói :
- Thế là chúng ta đến rất kịp lúc, tất cả hãy giãn ra hết.
Tất cả mọi người y lời giãn ra ngay. Họ sẵn sàng chờ đón Kim Cúc phu nhân của Võ Lâm giáo xuất hiện.
Một tiếng sáo lanh lảnh thật dài rạch xé hư không vang tới, kế đó họ trông thấy Kim Cúc phu nhân thống lãnh vài chục môn nhân Võ Lâm giáo bay vọt tới.
Vương Hoa gầm to một tiếng nói :
- Dừng bước lại!
Hắn lượn mình lướt tới nhanh như điện chớp, đứng chặn đường đi của bọn Kim Cúc phu nhân luôn.
Kim Cúc phu nhân đảo mắt nhìn tới phía trước bất giác giật mình kinh hãi, nói :
- Chính là ngươi ư?
Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, nói :
- Đúng thế, chính là ta đây.
Ngay lúc ấy...
Bọn Võ Lâm Hoàng Đế cùng lúc hiện thân luôn khiến Kim Cúc phu nhân trông thấy hoàn cảnh trước mắt, bất giác cả kinh thất sắc, thụt lùi ra sau ba, bốn bước liền.
Vì đoàn người Võ Lâm Hoàng Đế xuất hiện bất thình lình hết sức, đồng thời về mặt tinh thần Kim Cúc phu nhân chẳng hề chuẩn bị chút nào hết, làm sao bảo y chẳng cả kinh thất sắc chứ?
U Linh Nữ nói giọng lạnh như tiền :
- Này Kim Cúc phu nhân, hôm nay có lẽ là ngày tận cùng của ngươi rồi!
Bỗng Kim Cúc phu nhân cất tiếng lạnh lùng nói :
- Quả thật các ngươi đã đến đây khá nhanh đấy.
Võ Lâm Hoàng Đế cười ha hả nói :
- Nếu bọn này đến chậm một bước thì các ngươi đã tấn công phái Thiếu Lâm rồi, có phải vậy chăng?
Kim Cúc phu nhân giật mình nói :
- Sao... ngươi lại biết như thế?
Vương Hoa lạnh lùng cười một tiếng, nói :
- Nếu muốn người ta chẳng biết thì trừ phi chớ nhúng tay làm. Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chuẩn bị nạp mang đi.
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng kêu hừ một tiếng, nói :
- Thế thì chưa chắc!
- Vậy thì hãy thử xem sao!
Vương Hoa nói xong lượn mình lướt tới ngay.
Thình lình...
Kim Cúc phu nhân lạnh lùng hét to một tiếng :
- Đệ tử bổn giáo, hãy giết chết hắn ngay.
Thoạt nghe Kim Cúc phu nhân ra lệnh, hai mươi chín môn nhân Võ Lâm giáo lập tức xếp thành hàng chữ nhất nhanh như cắt. Họ đã đưa mắt hùng hổ chăm chăm ngắm nhìn quần hào.
Tức thì bầu không khí ở hiện trường trở nên căng thẳng và khẩn trương hết sức.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi định bảo số người vô tội này liều mạng cho ngươi chăng?
Kim Cúc phu nhân cười nham hiểm nói :
- Nếu các ngươi dám bước tới thì họ sẽ giết các ngươi chứ không sai?
Vương Hoa mặt hơi biến sắc, căm phẫn hét lên :
- Cứ việc xuất thủ thử xem nào?
Vương Hoa gầm dứt tiếng thì đã lao mình nhảy tới nhanh như điện chớp. Một môn nhân Võ Lâm giáo đứng ở phía trước đã vung chưởng đánh tới nhanh như cắt.
Ngay lúc ấy...
Tiếng gầm hét inh ỏi vang lên liên tục. Số quần hào có mặt tại hiện trường đã cùng lúc xuất thủ tấn công luôn. Lập tức giữa hai bên đã diễn ra một trận chém giết hỗn chiến kinh thiên động địa.
Tiếng gầm hét như tiếng sấm nổ.
Tiếng kêu thét thảm thiết kinh hoàng.
Hai thứ âm thanh này kết hợp với nhau đã tạo thành một điệu nhạc vừa khủng bố vừa kinh hồn.
Làm sao số môn nhân Võ Lâm giáo này có thể là địch thủ của quần hào chứ? Chỉ trong chốc lát nhân số của Võ Lâm giáo đã tử vong quá bán.
Môn nhân Võ Lâm giáo đã từng người một ngã gục xuống.
Kim Cúc phu nhân trông thấy tình thế không ổn, vội xoay người định chạy trở về con đường mòn ngay.
Thình lình...
Một bóng người lao thẳng tới hướng của Kim Cúc phu nhân nhanh như cắt. Bóng người đã nhảy vào tới chặn lối đi của Kim Cúc phu nhân không ai xa lạ mà chính là Châu Hổ.
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Tránh đường xem nào...
Y vung chưởng đánh vào người Châu Hổ nhanh như điện chớp.
Bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã đánh liều mạng nên cú đánh này đã mãnh liệt kinh hồn hết sức. Y cho rằng Châu Hổ chẳng chết ngay lập tức thì cũng bị trọng thương chứ không sai.
Nào ngờ Châu Hổ giơ tay hất nhẹ một cái, tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước.
Châu Hổ lạnh lùng nói :
- Ngươi chạy đâu cho khỏi!
Kim Cúc phu nhân cả kinh thất sắc.
Ngay lúc ấy...
Vương Hoa đã lượn mình nhảy vọt tới, hét lớn tiếng nói :
- Thế nào Kim Cúc phu nhân? Ngươi muốn đào tẩu nữa sao?
Mặt mày Kim Cúc phu nhân tái mét không còn chút máu. Y đã cảm thấy nỗi kinh hoàng chưa từng có trong cuộc đời y bao giờ hết.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi chạy đâu cho khỏi.
Kim Cúc phu nhân gầm lên nói :
- Vương Hoa, ta đành liều mạng với ngươi luôn!
Kim Cúc phu nhân điên cuồng gầm hét, y tung mình lao vào hướng Vương Hoa, đồng thời phóng chưởng đánh tới một cách vô cùng mãnh liệt.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, bọn ta cũng không muốn lấy số đông đánh thắng ngươi. Nếu ngươi có khả năng giết chết ta thì ngươi được quyền đào tẩu.
Vương Hoa dứt lời, lập tức vung chưởng tới đỡ ngay.
Đương nhiên sự việc này không thể xảy ra được vì võ công của Kim Cúc phu nhân vốn chẳng phải là địch thủ của Vương Hoa nữa. Y muốn đào tẩu thì chẳng khác nào muốn thăng thiên vậy.
Chỉ trong vài hiệp hai bên đã xuất thủ tấn công với nhau trên năm chiêu.
Bên này...
Hai mươi mấy môn nhân của Võ Lâm giáo đã bị bọn cao thủ Võ Lâm Hoàng Đế đánh giết đến nỗi chỉ còn sót lại năm người. Bọn môn nhân còn lại bất giác đồng thời dừng tay, hoảng hốt thụt lùi ra sau hết.
Năm môn nhân Võ Lâm giáo đang sợ hãi đứng run lẩy bẩy không dừng.
Võ Lâm Hoàng Đế lạnh lùng gầm lên nói :
- Thế nào, các ngươi cũng biết sợ chết à?
Gã cầm đầu trong nhóm năm người nói giọng hớt hải :
- Xin chư vị tha chết cho bọn hạ nhân...
- Chúng bây đã sợ chết như thế tại sao lại liều mạng phục vụ cho Kim Cúc phu nhân như vậy chứ?
- Bọn hạ nhân bị bắt ép thôi!
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Thôi được, chúng ta tha chết cho các ngươi, mong rằng từ rày về sau các ngươi phải cải quá hướng thiện, tái làm con người tốt. Bằng không, nếu mai sau gặp lại bọn ta thì chém đầu chứ không tha.
- Vâng... vâng...
- Thế thì hãy cút khỏi đây cho mau!
Năm môn nhân Võ Lâm giáo liền co giò chạy như gió, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Thình lình...
Một tiếng gầm hét như sấm nổ thốt từ miệng Vương Hoa, chỉ thấy Vương Hoa đảo mình xoay nhanh. Hắn vừa gầm hét vừa xuất thủ công ra ba chưởng liền.
Tức thì Kim Cúc phu nhân đã bị đẩy lùi ra sau xa cả một trượng ngoài.
Lúc bấy giờ Kim Cúc phu nhân đã không còn chút sức lực nào để hoàn thủ hết. Dưới sự công kích thần tốc của Vương Hoa, y chẳng còn biết gì ngoài cách lượn mình tránh né mà thôi.
Kim Cúc phu nhân thoạt vừa lui ra sau một trượng thì Vương Hoa đã như hình với bóng, lướt tới nhanh như cắt đồng thời gầm lên :
- Xem chưởng nào!
Dứt lời hắn đã vung tay phải đánh tới một chưởng thần tốc hết sức kinh người.
Kêu đùng một tiếng.
Kim Cúc phu nhân khẽ kêu hự một tiếng, trúng chưởng té ngã luôn ra đất.
Vương Hoa lạnh lùng hét lên :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi hãy đứng dậy đồng thời tiếp xem nào.
Hắn vừa nói vừa bước tới chỗ cách Kim Cúc phu nhân độ khoảng ba xích thì dừng lại đó. Kim Cúc phu nhân đã trúng một chưởng của Vương Hoa xem chừng đã bị thương khá nặng.
Nhất thời y không sao đứng lên nổi.
Vương Hoa hết lớn tiếng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi đứng lên xem nào.
Kim Cúc phu nhân căm phẫn hét :
- Ngươi có bản lĩnh thì cứ việc hạ thủ đi.
Vương Hoa nói giọng lạnh lùng :
- Đương nhiên bọn này phải giết ngươi rồi. Nhưng ta muốn cho ngươi được chết một cách khẩu phục, tâm phục!
Kim Cúc phu nhân đã cố hết sức đứng lên. Y dùng tay lau đi vết máu ở hai bên khóe miệng. Thần tình bây giờ của y xanh mét, trông thật đáng sợ.
Y gầm lên một tiếng nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy tiếp ta một chưởng nào!
Dứt lời, y xuất thủ tấn công ra một chưởng hết sức mãnh liệt kinh người cuối cùng.
Vương Hoa giơ tay trái tới đỡ, đồng thời đưa tay phải tấn công ra một chưởng luôn.
Kêu đùng một tiếng.
Kế đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Kim Cúc phu nhân há mồm phun máu tua tủa, một lần nữa đã té văng ra xa cả một trượng hơn. Đánh bạch một tiếng, y đã té nằm trên mặt đất đứng lên chẳng nổi nữa.
Vương Hoa bước đến gần y lạnh lùng nói :
- Này Kim Cúc phu nhân, ngươi không ngờ có ngày hôm nay chứ?
Kim Cúc phu nhân cay độc căm phẫn đưa cặp mắt thù hằn ngắm nhìn Vương Hoa, nói :
- Ngươi cứ việc hạ thủ đi!
- Kim Cúc phu nhân, ngươi còn điều gì muốn nói nữa chăng?
- Không cần phải nói gì hết... ngươi cứ việc ra tay đi!
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, hai chúng ta cùng hạ thủ giết phức y cho rồi!
U Linh Nữ khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý. Thế rồi y và Vương Hoa cùng lúc phóng chưởng vào đầu Kim Cúc phu nhân ngay.
Kim Cúc phu nhân rú lên một tiếng kêu thảm thiết, máu não phun ra tứ tán chết ngay lập tức.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Tay thủ phạm đã được diệt trừ, chúng ta đi thôi.
Quần hào khẽ gật đầu theo sau Võ Lâm Hoàng Đế phi thân chạy xuống núi luôn.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook