Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi
-
Chương 47
Họ vừa quay trở lại, cuộc sống lập tức bận rộn vô cùng. Cuộc sống của Quỳnh lại trở nên náo nhiệt, hối hả. Thùng thư của cô đầy ắp thư của những độc giả hâm mộ, trang web cá nhân của cô ngày nào cũng có thành viên mới và những lời hỏi thăm. Tiểu thuyết của cô được dịch ra tiếng nước ngoài, bay tới những vùng đất mà cô không hề biết tới. Cô phải làm việc với đại diện các nhà xuất bản nước ngoài, trả lời rất nhiều phỏng vấn. Quỳnh hiểu rõ những điều đó đến sau vô vàn gian khổ, nên cô càng hết sức trân trọng, hết sức chân thành. Cô cũng chưa bao giờ ngừng viết, tranh thủ từng khoảnh thời gian để ngồi xuống ban công rộng đầy nắng và hoa để viết. Quỳnh bắt đầu thực hiện cuốn sách thứ hai. Trầm Hoà cố gắng giúp đỡ Tùng Vy bình phục, nhưng anh lại sợ Tùng Vy sẽ nhớ lại những sự việc đã qua, sẽ đau buồn vô hạn. Quỳnh với Trầm Hoà thỉnh thoảng lại cãi cọ. Quỳnh buồn buồn lại ra cầu thang hút thuốc, chờ Trầm Hoà trở về. Mỗi lần Trầm Hoà về đến nhà, đều gặp Quỳnh tươi cười nghênh đón. Mọi buồn bực trước đó đều tan biến hất. Trầm Hoà cảm thấy Quỳnh như có phép mầu, có thể cảm nhận được tâm hồn anh, nên cô luôn ra đón đúng lúc anh về, mọi khúc mắc dường như chưa hề xảy ra.
Tháng 9, Quỳnh đến đón Ưu Di ra tù, nhưng cô mới biết Ưu Di vì có biểu hiện tốt, đã được thả từ 3 tháng trước đó. Quỳnh đứng trước cánh cổng nhà tù, hoang mang lo lắng. Cô đã tự mất tích suốt nửa năm, chắc chắn khiến Ưu Di rất thất vọng. Một mình cô ấy bước ra khỏi cánh cổng sắt kia, đối mặt với cả thế giới rộng lớn, cô ấy cảm thấy thế nào, cô ấy đã đi đâu? Quỳnh biết với tiếng tăm như cô hiện nay, Ưu Di muốn tìm thấy cô không phải là điều khó khăn. Quỳnh cứ thế chờ đợi, còn Ưu Di vẫn biệt tăm.
Tháng 10, Quỳnh ký tên phát hành cuốn sách mới tại cửa hàng sách lớn nhất trong thành phố. Hôm đó, độc giả xếp thành hàng rất dài. Họ khen cô xinh đẹp, khen cô thân thiện, họ tặng cô những lời chúc, những ngợi khen bằng cả lòng chân thành. Họ yêu cầu được chụp ảnh cùng cô, đề nghị cô viết những lời chúc vào trang sách. Quỳnh không ngờ đến được ngày mọi người yêu quý cô đến như vậy.
Quỳnh đứng giữa vòng trong vòng ngoài những độc giả, cảm thấy hơi khó thở. Mấy ngày qua làm cô thấm mệt. Giữa những lần ký tên, Quỳnh vẫn thảng thốt nhìn về cuối hàng người đang xếp dài lê thê, cô đã nhìn thấy Ưu Di ở đó.
Ưu Di gầy gò, giờ đây bụng vồng lên, cả người béo ra không ít. Quỳnh vô cùng kinh ngạc, một cô gái từng gầy gò đến thế, lúc này đang toát lên ánh sáng của tình mẫu tử. Cô ấy mặc chiếc quần nhung sọc rộng thùng thình có dây đeo vai, chiếc áo len màu hanh cổ tròn (cô ấy vẫn thích những gam màu nhạt đến vậy). Nhưng áo quần cô ấy trông rất cũ và bẩn, vẻ như đã lâu rồi không giặt. Tóc cô ấy đã để dài, nhưng có phần xác xơ, chúng được buộc một búi sau đầu. Tóc cô ấy hơi thưa, khô, vàng. Da cô ấy cũng xấu đi nhiều, khuôn mặt đầy tàn nhang. Cô ấy còn trẻ, nhưng da phù nề, bọng mắt nổi rõ.
Quỳnh ngồi lặng, tay cầm bút vẫn giơ lên, cô nhìn Ưu Di đang chầm chậm tiến tới theo dòng người, cảm giác mỗi bước đó thật gian nan. Quỳnh dường như không kìm được cảm xúc. Cô đặt bút xuống bàn, từ từ đứng lên, mắt nhìn Ưu Di không chớp. Ưu Di đã thấy Quỳnh đang nhìn mình, nhưng cô chỉ cười nhàn nhạt, ra hiệu bảo Quỳnh ngồi xuống. Cô ấy thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn như xưa, tựa hồ như đang an ủi Quỳnh, khuyên cô không nên quá xúc động, làm Quỳnh yên chí cô ấy sẽ không bỏ đi.
Quỳnh nhìn thấy ánh mắt của Ưu Di bèn bình tĩnh phần nào, trước nay, lúc nào cũng thế, nhưng ánh mắt đấy đã bị lãng quên suốt bao lâu. Quỳnh lại từ từ ngồi xuống, ký vào từng quyển sách, cho đến lúc Ưu Di đến trước mặt. Ưu Di đưa sách cho Quỳnh, cô liền viết lên đó:
“Cho Ưu Di - người thương yêu nhất“. Quỳnh ký tên, rồi đưa cho Ưu Di.
Ưu Di quay sang hỏi người phụ trách: “Làm ơn cho hỏi, tôi có thể nói chuyện mấy câu với tác giả không ạ? Chỉ một chút thôi...” Ưu Di rụt rè chờ đợi sự đồng ý. Quỳnh vội vã nói với người phụ trách trật tự rằng Ưu Di là bạn thân của mình. Anh ta bấy giờ mới gật đầu. Ưu Di mới tiến thên được mấy bước, đứng sát trước mặt Quỳnh. Giữa họ vẫn cách một chiếc bàn. Ưu Di cười với Quỳnh, cô lại càng cảm thấy khổ sở, xót xa. Cô cầm lấy tay Ưu Di hỏi: “Mình đến đón bạn, nhưng bạn đã đi khỏi. Xin lỗi...“. giọng Quỳnh tắc nghen.
“Ngốc à, đừng khóc chứ, bao nhiêu người đang nhìn ấy kìa. Xin lỗi gì chứ, ấy xem mình bây giờ mọi việc ổn cả đấy thôi“. Ưu Di nhẹ nhàng bảo Quỳnh.
“Sao bạn không đến tìm mình? Bây giờ bạn đang ở đâu? Bạn chuyển đến ở với mình được không?” Quỳnh vội hỏi. Nhưng cô vừa nhìn xuống thấy cái bụng lùm lùm của Ưu Di, cô biết có lẽ điều đó là không thể.
“Quỳnh, nghe mình nói, bọn mình có nhiều nói ít nhé. Còn nhiều người đang chờ ấy ký tên, ấy xem họ yêu quý ấy biết dường nào, mình không muốn trở thành kẻ thù của nhiều người đâu“. Ưu Di vẫn cười, giọng nhẹ nhàng: “Mình đến đây gặp ấy, chỉ là để ấy biết mình rất sung sướng khi ấy được như ngày hôm nay. Mình cũng muốn để ấy nhìn thấy mình cũng rất ổn. Điều đó là quá đủ đối với mình, thật đấy. Mình nghĩ sau này chúng ta mỗi người sẽ thuộc về thế giới của riêng mình, chúng ta không cần phải gặp nhau nữa, chỉ cần nhớ đến người kia đang sống ở một nơi khác và chúc phúc cho nhau, vậy là đủ“.
“Không gặp lại nữa á? Tại sao?” Quỳnh kinh ngạc nhìn Ưu Di, nhưng cô ấy rất điềm tĩnh: “Quỳnh à, nhiệm vụ của mình trong cuộc đời của ấy đã kết thúc rồi. Việc lớn đã hoàn thành. Từ nay cuộc đời của hai đứa sẽ không có điểm giao nhau nữa. Cuộc đời mình sẽ bình thường như biết bao người bình thường khác. Mình đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, mình không muốn bước vào thế giới của ấy, dù rằng mình tin đó là một thế giới sinh động, phong phú, nhưng đó không phải là điều mình mong ước. Ấy cũng vậy, không cần phải băn khoăn vì mình, không cần nghĩ về việc chăm sóc mình. Nếu ấy định trả ơn thì ấy nhầm rồi. Nếu tình cảm của hai đứa có thể tính toán bằng những món nợ qua qua lại lại thì có khác gì những mối quan hệ đo bằng tiền bạc của cải? Khi mình gặp ấy, mình đã tự chia mình làm hai nửa. Một nửa sôi động, ham thử sức như một cô bé nghịch ngợm; còn nửa kia là một người mẹ, chấp nhận sự bình dị, đó là mình bây giờ. Mình đã sớm giao “cô bé nghịch ngợm” của mình cho ấy rồi. Nó vẫn đi theo ấy, hò reo cổ vũ và hình như cũng khiến ấy thêm hăng hái. Tóm lại mình đã giao nó cho ấy, kết hợp cùng ấy thành một sức mạnh. Nhiệm vụ của ấy là phải nuôi nấng nó cẩn thận, đem nó tiếp xúc với những chuyện lớn lao, mạnh mẽ, cảm nhận những thành công lớn hơn nữa. Nhiệm vụ của mình là chăm sóc tốt đứa bé đang ở trong bụng hiện tại. Quỳnh à, ấy là đứa thông minh, ấy nhất định hiểu những điều mình nói, phải vậy không?” Lời nói của Ưu Di khiến Quỳnh không sao cãi lại. Quỳnh có hàng ngàn vạn lời xin lỗi, và rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không sao nói nên lời.
Ưu Di quay người đi khỏi, lời tạm biệt cũng không chào. Quỳnh nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa đang đợi cô ấy. Đó chắc là chồng Ưu Di, trông có vẻ già, hơi nhếch nhác. Ông ta khoác áo màu đen, để lộ áo sơ mi bên trong chưa nhét hẳn vào quần. Trông ông ta không được hiền lành cho lắm, đứng đợi ở kia dường như đã rất sốt ruột. Còn Ưu Di đi lại đã rất khó khăn, không sao đi nhanh được. Ưu Di tới trước mặt, ông ta cũng chẳng thèm đưa tay ra đỡ. Cô ấy lại quay đầu nhìn Quỳnh, dường như muốn bảo với Quỳnh rằng cô rất hài lòng. Đối với cuộc sống không lấy làm tròn trịa này, một thực tế khác xa những ước mơ thời con gái, cô ấy tỏ ra rất thoả mãn. Ưu Di hơi mỉm cười, bỗng thoáng giống một cô gái nhỏ nghịch ngợm kiêu kỳ.
Tháng 9, Quỳnh đến đón Ưu Di ra tù, nhưng cô mới biết Ưu Di vì có biểu hiện tốt, đã được thả từ 3 tháng trước đó. Quỳnh đứng trước cánh cổng nhà tù, hoang mang lo lắng. Cô đã tự mất tích suốt nửa năm, chắc chắn khiến Ưu Di rất thất vọng. Một mình cô ấy bước ra khỏi cánh cổng sắt kia, đối mặt với cả thế giới rộng lớn, cô ấy cảm thấy thế nào, cô ấy đã đi đâu? Quỳnh biết với tiếng tăm như cô hiện nay, Ưu Di muốn tìm thấy cô không phải là điều khó khăn. Quỳnh cứ thế chờ đợi, còn Ưu Di vẫn biệt tăm.
Tháng 10, Quỳnh ký tên phát hành cuốn sách mới tại cửa hàng sách lớn nhất trong thành phố. Hôm đó, độc giả xếp thành hàng rất dài. Họ khen cô xinh đẹp, khen cô thân thiện, họ tặng cô những lời chúc, những ngợi khen bằng cả lòng chân thành. Họ yêu cầu được chụp ảnh cùng cô, đề nghị cô viết những lời chúc vào trang sách. Quỳnh không ngờ đến được ngày mọi người yêu quý cô đến như vậy.
Quỳnh đứng giữa vòng trong vòng ngoài những độc giả, cảm thấy hơi khó thở. Mấy ngày qua làm cô thấm mệt. Giữa những lần ký tên, Quỳnh vẫn thảng thốt nhìn về cuối hàng người đang xếp dài lê thê, cô đã nhìn thấy Ưu Di ở đó.
Ưu Di gầy gò, giờ đây bụng vồng lên, cả người béo ra không ít. Quỳnh vô cùng kinh ngạc, một cô gái từng gầy gò đến thế, lúc này đang toát lên ánh sáng của tình mẫu tử. Cô ấy mặc chiếc quần nhung sọc rộng thùng thình có dây đeo vai, chiếc áo len màu hanh cổ tròn (cô ấy vẫn thích những gam màu nhạt đến vậy). Nhưng áo quần cô ấy trông rất cũ và bẩn, vẻ như đã lâu rồi không giặt. Tóc cô ấy đã để dài, nhưng có phần xác xơ, chúng được buộc một búi sau đầu. Tóc cô ấy hơi thưa, khô, vàng. Da cô ấy cũng xấu đi nhiều, khuôn mặt đầy tàn nhang. Cô ấy còn trẻ, nhưng da phù nề, bọng mắt nổi rõ.
Quỳnh ngồi lặng, tay cầm bút vẫn giơ lên, cô nhìn Ưu Di đang chầm chậm tiến tới theo dòng người, cảm giác mỗi bước đó thật gian nan. Quỳnh dường như không kìm được cảm xúc. Cô đặt bút xuống bàn, từ từ đứng lên, mắt nhìn Ưu Di không chớp. Ưu Di đã thấy Quỳnh đang nhìn mình, nhưng cô chỉ cười nhàn nhạt, ra hiệu bảo Quỳnh ngồi xuống. Cô ấy thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn như xưa, tựa hồ như đang an ủi Quỳnh, khuyên cô không nên quá xúc động, làm Quỳnh yên chí cô ấy sẽ không bỏ đi.
Quỳnh nhìn thấy ánh mắt của Ưu Di bèn bình tĩnh phần nào, trước nay, lúc nào cũng thế, nhưng ánh mắt đấy đã bị lãng quên suốt bao lâu. Quỳnh lại từ từ ngồi xuống, ký vào từng quyển sách, cho đến lúc Ưu Di đến trước mặt. Ưu Di đưa sách cho Quỳnh, cô liền viết lên đó:
“Cho Ưu Di - người thương yêu nhất“. Quỳnh ký tên, rồi đưa cho Ưu Di.
Ưu Di quay sang hỏi người phụ trách: “Làm ơn cho hỏi, tôi có thể nói chuyện mấy câu với tác giả không ạ? Chỉ một chút thôi...” Ưu Di rụt rè chờ đợi sự đồng ý. Quỳnh vội vã nói với người phụ trách trật tự rằng Ưu Di là bạn thân của mình. Anh ta bấy giờ mới gật đầu. Ưu Di mới tiến thên được mấy bước, đứng sát trước mặt Quỳnh. Giữa họ vẫn cách một chiếc bàn. Ưu Di cười với Quỳnh, cô lại càng cảm thấy khổ sở, xót xa. Cô cầm lấy tay Ưu Di hỏi: “Mình đến đón bạn, nhưng bạn đã đi khỏi. Xin lỗi...“. giọng Quỳnh tắc nghen.
“Ngốc à, đừng khóc chứ, bao nhiêu người đang nhìn ấy kìa. Xin lỗi gì chứ, ấy xem mình bây giờ mọi việc ổn cả đấy thôi“. Ưu Di nhẹ nhàng bảo Quỳnh.
“Sao bạn không đến tìm mình? Bây giờ bạn đang ở đâu? Bạn chuyển đến ở với mình được không?” Quỳnh vội hỏi. Nhưng cô vừa nhìn xuống thấy cái bụng lùm lùm của Ưu Di, cô biết có lẽ điều đó là không thể.
“Quỳnh, nghe mình nói, bọn mình có nhiều nói ít nhé. Còn nhiều người đang chờ ấy ký tên, ấy xem họ yêu quý ấy biết dường nào, mình không muốn trở thành kẻ thù của nhiều người đâu“. Ưu Di vẫn cười, giọng nhẹ nhàng: “Mình đến đây gặp ấy, chỉ là để ấy biết mình rất sung sướng khi ấy được như ngày hôm nay. Mình cũng muốn để ấy nhìn thấy mình cũng rất ổn. Điều đó là quá đủ đối với mình, thật đấy. Mình nghĩ sau này chúng ta mỗi người sẽ thuộc về thế giới của riêng mình, chúng ta không cần phải gặp nhau nữa, chỉ cần nhớ đến người kia đang sống ở một nơi khác và chúc phúc cho nhau, vậy là đủ“.
“Không gặp lại nữa á? Tại sao?” Quỳnh kinh ngạc nhìn Ưu Di, nhưng cô ấy rất điềm tĩnh: “Quỳnh à, nhiệm vụ của mình trong cuộc đời của ấy đã kết thúc rồi. Việc lớn đã hoàn thành. Từ nay cuộc đời của hai đứa sẽ không có điểm giao nhau nữa. Cuộc đời mình sẽ bình thường như biết bao người bình thường khác. Mình đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, mình không muốn bước vào thế giới của ấy, dù rằng mình tin đó là một thế giới sinh động, phong phú, nhưng đó không phải là điều mình mong ước. Ấy cũng vậy, không cần phải băn khoăn vì mình, không cần nghĩ về việc chăm sóc mình. Nếu ấy định trả ơn thì ấy nhầm rồi. Nếu tình cảm của hai đứa có thể tính toán bằng những món nợ qua qua lại lại thì có khác gì những mối quan hệ đo bằng tiền bạc của cải? Khi mình gặp ấy, mình đã tự chia mình làm hai nửa. Một nửa sôi động, ham thử sức như một cô bé nghịch ngợm; còn nửa kia là một người mẹ, chấp nhận sự bình dị, đó là mình bây giờ. Mình đã sớm giao “cô bé nghịch ngợm” của mình cho ấy rồi. Nó vẫn đi theo ấy, hò reo cổ vũ và hình như cũng khiến ấy thêm hăng hái. Tóm lại mình đã giao nó cho ấy, kết hợp cùng ấy thành một sức mạnh. Nhiệm vụ của ấy là phải nuôi nấng nó cẩn thận, đem nó tiếp xúc với những chuyện lớn lao, mạnh mẽ, cảm nhận những thành công lớn hơn nữa. Nhiệm vụ của mình là chăm sóc tốt đứa bé đang ở trong bụng hiện tại. Quỳnh à, ấy là đứa thông minh, ấy nhất định hiểu những điều mình nói, phải vậy không?” Lời nói của Ưu Di khiến Quỳnh không sao cãi lại. Quỳnh có hàng ngàn vạn lời xin lỗi, và rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không sao nói nên lời.
Ưu Di quay người đi khỏi, lời tạm biệt cũng không chào. Quỳnh nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa đang đợi cô ấy. Đó chắc là chồng Ưu Di, trông có vẻ già, hơi nhếch nhác. Ông ta khoác áo màu đen, để lộ áo sơ mi bên trong chưa nhét hẳn vào quần. Trông ông ta không được hiền lành cho lắm, đứng đợi ở kia dường như đã rất sốt ruột. Còn Ưu Di đi lại đã rất khó khăn, không sao đi nhanh được. Ưu Di tới trước mặt, ông ta cũng chẳng thèm đưa tay ra đỡ. Cô ấy lại quay đầu nhìn Quỳnh, dường như muốn bảo với Quỳnh rằng cô rất hài lòng. Đối với cuộc sống không lấy làm tròn trịa này, một thực tế khác xa những ước mơ thời con gái, cô ấy tỏ ra rất thoả mãn. Ưu Di hơi mỉm cười, bỗng thoáng giống một cô gái nhỏ nghịch ngợm kiêu kỳ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook