Thuỵ Thuỵ Bình An
Chương 15: Cô bé này có chút ngốc

Làm đứt đai lưng, sức lực Thốc Ly rất lớn! Nàng vội xem quyển sách, bên trong không có nói rõ làm sao ứng phó loại tình trạng đột phát này.

Chẳng lẽ nói là hắn nội thương dẫn đến phát điên? Làm sao đây?

Thốc Ly quay đầu lại, thấy nàng dán chặt vào tường, tim thắt lại, “Sao vậy? Có bị đụng ở đâu không? Đưa ta xem xem?”

Ánh mắt Thụy Thụy tập trung ở một chỗ, suy nghĩ phương pháp giải quyết.Trong lúc vật lộn, bờ vai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng lộ ra khỏi xiêm y, như ẩn như hiện dưới mái tóc dài, không có lúc nào là không lay động tâm tư của người khác.

Thốc Ly dời tầm mắt, cố ý xem nhẹ dụ hoặc trước mắt, ánh sáng trong tròng mắt đen lại tiết lộ tình dục. Tâm tư chưa đi xa, Thụy Thụy đã bổ nhào lên, “Ngươi đừng động, nếu không thương thế của ngươi sẽ không tốt lên đâu.”

Nàng vì hắn cơ hồ là giúp không tiếc cả mạng sống, tên gia hỏa này còn đẩy nàng ra, thật là quá không nghĩa khí rồi! Nhưng nàng vẫn là quyết định phát huy phẩm hạnh cao thượng của nàng, thử lại một lần.

Cả người nàng vắt trên người hắn, Thốc Ly bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy eo nàng, “Ta có thương thế gì chứ?”

Thụy Thụy chui đầu vào lồng ngực trần trụi của hắn, “Đừng cảm thấy thẹn thùng, chúng ta cũng quen như vậy rồi, ta sẽ không chê cười ngươi đâu.”

Thốc Ly nhíu mày không hiểu gì, xoay người nhặt quyển sách ở trên giường lên, phát hiện là xuân cung đồ. Vừa đại phu vừa bị thương vừa xuân cung đồ, nha đầu này đang giở trò quỷ gì?

Mà người trong lồng ngực quả thật làm người ta không thể nào bình tĩnh được…

Thụy Thụy ôm cổ hắn cười tủm tỉm thúc giục, thanh âm mềm mại, “Được rồi được rồi chúng ta đi lên giường.”

Thân thể Thốc Ly cứng lại. Lên giường rồi thì tình thế càng không cách nào khống chế được.

Nàng là Bính Bính, nhưng cũng không phải, hắn không có bất kỳ tâm tư bất lương nào đối với cô bé Bính Bính kia, thuần khiết tột cùng, nhưng đối với Thụy Thụy thì khác.

Nàng đã trưởng thành, mà hắn đã xem nhẹ điểm này.

Thấy hắn không có động tĩnh, Thụy Thụy dùng sức đem dẫn hắn lên giường, “Tới đây tới đây a, không thể bỏ lỡ nửa chừng.”

Thốc Ly không biết nên cười hay là nên lắc đầu, “Ai nói nàng biết ta bị thương?”

Thụy Thụy nghiêm túc nói, “Đại phu a, hắn nói ngươi bị nội thương rất nặng, nhất định phải là người có công lực thâm hậu mới có thể cứu ngươi.” Dùng sức, tiếp tục kéo hắn lên giường.

Đại phu, bị thương, xuân cung đồ trị thương… Bởi vậy có thể thấy được người kia ở Thủy Ly Sơn, hơn nữa rất rõ ràng Thụy Thụy không biết chút gì đối với chuyện nam nữ, Thốc Ly vô cùng thông minh, lập tức liên tưởng đến trước đó Đinh Quy động viên hắn ăn nàng, mới vừa rồi tựa hồ cũng là Đinh Quy đưa nàng đến chỗ này.

Như thế, trừ Đinh Quy thì còn ai vào đây?

Nha đầu này a, hắn không ở bên người nàng một chút thì nàng đã bị gạt, may mà đối tượng là hắn.

Cửa sổ đóng chặt, trong nhà chỉ có hô hấp cùng nhiệt độ không ngừng tăng lên của hai người, Thốc Ly nhìn nàng đang không ngừng ê a dùng lực kéo hắn lên giường, rũ mắt trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nặng nề thở dài, nằm xuống như nàng mong muốn.

Hắn rốt cuộc cũng không có biện pháp, cũng cám ơn Đinh Quy đã dụng tâm lương khổ. Đinh Quy bị Trịnh Dục Sinh đuổi đến lửa đốt mông nghe những lời này chắc phải vui đến lệ rơi đầy mặt.

Thụy Thụy cuối cùng cũng thành công, mệt đến thở hồng hộc, “Bây giờ sao ta cảm thấy như người bị thương là ta vậy?”

Thốc Ly nghiêng người ở trên, tay chống ở hai bên của nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Nếu như đổi thành những người khác, nàng cũng dùng phương pháp như nhau để chữa thương cho hắn sao?”

“Ta không biết.” Người khác tựa hồ hơi không được tự nhiên. Thụy Thụy dùng sức xoay người muốn lên phía trên, nhưng sức lực Thốc Ly quá lớn làm nàng không động đậy được, ngược lại còn khiến hai người càng dán chặt vào nhau.

“Này, ngươi cử động đi.” Nàng mới là người ở phía trên để chữa thương.

Lời này mang một nghĩa ẩn quá lớn, Thốc Ly nhắm mắt hít sâu không để cho mình hiểu sai.”Loại phương pháp này trừ ta ra những kẻ khác bất luận kẻ nào cũng không được dùng.”

Thụy Thụy vô tội chớp chớp mắt, “Vì sao?”

“Ta nói không được thì không được.” Dùng với người khác hắn sẽ phát điên.

Thụy Thụy cái hiểu cái không gật đầu, “Biết rồi.” Dùng với người khác tựa hồ nàng cũng không muốn.

“Còn nữa.” Thốc Ly dặn dò, “Đừng dễ dàng tin lời của người khác.”

“Vì sao?” Nàng là thiếu hiệp tò mò.

“Bởi vì có người sẽ nói thật cũng có người sẽ lừa nàng, phải phân biệt cho tốt.”

Lời nói dối của Đinh Quy là có thiện ý nên tất nhiên là không sao, thậm chí khiến người ta biết ơn, nhưng nếu đụng vào người xấu chân chính thì nguy rồi. Nàng rất đơn thuần, hắn sẽ không để nàng hoàn toàn hiểu rõ cái hắc ám và nhơ bẩn của cái thế giới này, như vậy đối với nàng mà nói thì quá tàn khốc, nhưng quy tắc xử sự cơ bản nhất của nhân thế nàng cần phải nắm bắt rõ ràng.

Đương nhiên, hắn càng hi vọng dưới sự bảo vệ của hắn nàng mãi mãi sẽ không tiếp xúc với những thứ u ám đó.

“Ta biết rồi.” Thụy Thụy cố gắng xoay mình lên trên, “Chúng ta tiếp tục chữa thương.”

Nàng cố gắng lâu như vậy, nên để cho nàng được như ý một chút, Thốc Ly thuận thế ngã xuống một bên cho Thụy Thụy đè lên. Thụy Thụy hoan hô, cười đến cong chân mày, “Bây giờ ngươi có cảm thấy khá hơn một chút chưa?”

Làm sao mà khá được? Rõ ràng là càng hỏng bét, lồng ngực Thốc Ly phập phồng. Hắn quả thật là có nội thương, cũng chỉ có một mình nàng có thể trị.

Thụy Thụy đắm chìm trong sự kích động vì thành công áp đảo Thốc Ly, cố gắng vận công, “Ta lại giúp ngươi.”

Đây quả thật là một loại hành hạ, đến nước này rốt cuộc Thốc Ly cũng nghĩ thông. Hắn không muốn nàng lẽ nào tặng nàng cho nam nhân khác? Tuyệt đối không được. Nàng nói nàng sẽ luôn ở bên hắn, hắn cũng sẽ mãi mãi dõi theo nàng. Nếu như trước sau nha đầu này vẫn là người của hắn, thì cũng không cần rối rắm như vậy. Huống chi hôm nay nếu như nhẫn tâm tuyết tình, e là nàng mãi mãi cũng sẽ không để ý đến hắn nữa.

Một lần nữa xoay người chiếm quyền chủ đạo, Thốc Ly hôn nhẹ mặt nàng.

Tiểu bổn qua ngọt ngào ngon miệng đã trở lại rồi.

Thụy Thụy nằm ngửa trước, lại ngồi dậy, “Này, ta ở phía trên.”

Thốc Ly mút vành tai nàng, thanh âm khàn khàn không thể che giấu, “Sau này nhất định có cơ hội cho nàng ở phía trên.”

Hắn cởi xiêm y nàng ra, ngọn lửa trong tròng mắt đen càng sâu. Thụy Thụy còn đang vùng vẫy giãy chết muốn xoay người, bởi vì nàng cảm thấy người bị thương là hắn không phải nàng, nhưng không có kết quả.

Một đoạn thời gian không ôm nàng hôn nàng, Thốc Ly gieo xuống vô số hạt ô mai trên người nàng.

“Ách ~” Ý thức Thụy Thụy cũng mơ hồ, “Thốc Ly…”

Bờ môi nóng bỏng chạy loạn trên lồng ngực nàng, làm cho nàng không rõ có còn phải xoay người hay không.

Thốc Ly ngẩng đầu dặn dò, “Những chuyện này chỉ có một mình ta có thể làm, biết không?”

Thụy Thụy gật đầu. Hơi thở nam nhân và sự đụng chạm mãnh liệt khiến nàng thoáng thở dốc, cũng làm cho một đôi mắt to của nàng trở nên mơ mơ hồ hồ, hiển thị rõ thái độ ôn mỹ.

Nhuyễn ngọc ôn hương, xuân tình chuyển động, hết sức căng thẳng.

Hắn xoa nhẹ bộ ngực mềm mại, đầu ngón tay vô tình hay cố ý quét qua nụ hoa, tựa hồ là cố ý. Thụy Thụy run rẩy một trận, quyết định từ bỏ phản công không xoay người nữa, “Ưm ~ “

Ngậm lấy nụ hoa đã đứng thẳng, đầu lưỡi tùy ý trêu chọc, tay hắn thăm dò dưới áo, tìm thấy nơi thần bí kia, cách lớp quần mà trêu chọc.

“Nha đầu…” Thanh âm khàn khàn kéo dài.

Chẳng qua chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng đã làm Thụy Thụy chống đỡ không được, trong đầu trống rỗng, thở dốc kịch liệt, chẳng còn quản Thốc Ly gọi nàng cái gì nữa, nếu không chắc hẳn đã xoay người đè hắn đánh một trận đau điếng rồi.

Qua một hồi, Thốc Ly đã cảm giác được nơi mềm mại đầu ngón tay chạm vào đã thấm ướt, bờ môi lại hôn lên khóe môi nàng, ngậm lấy từng chút một, không hôn sâu, chỉ là chạm nhẹ, tràn đầy trân trọng.

Hắn phải khắc chế.

Hai viên đan dược kia hắn còn chưa chắc chắn, không dám dùng tùy tiện, chỉ có thể cố gắng đè nén mình ngược lại để nàng trải nghiệm chuyện tình cảm, quan trọng nhất là làm cho nàng quen thuộc thân thể của hắn. Vén mép quần lên, ngón tay thon dài tiến vào, thăm dò lối vào nhỏ hẹp…

Ánh mắt mê man của Thụy Thụy thoáng cái mở thật to, quay nhiều vòng.

Thốc Ly sao có thể chạm vào nơi đó…

Thốc Ly thấy bộ dạng ngốc của nàng thì bật cười, hôn nhẹ trán nàng, “Không sao đâu, thả lỏng.”

Ngón tay thon dài tiến vào trong nơi mềm mại thắt chặt, xuân triều tràn ra.

Thụy Thụy cơ hồ là mất hết sức lực.

Một mảnh sắc xuân nhu tình bên trong màn.

Lúc này phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ỉ, “Thụy Thụy Thụy Thụy muội ở đâu? Con báo giảo hoạt kia chạy rồi, muội đi tìm hắn với ta.” Là Trịnh Dục Sinh quay lại.

Thốc Ly dừng động tác lại, từ từ sửa sang xiêm y giúp nàng, thở phào. Thụy Thụy đỏ mặt tựa vào trong lồng ngực của hắn, tiếp tục thở dốc.

Bọn họ tựa hồ làm lành rồi… Thụy Thụy nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn Thốc Ly, nói một đằng làm một nẻo, “Này, ngươi đừng tưởng ta giúp ngươi trị thương thì ngươi có thể vào phòng ta ngủ, ta còn đang giận đó.”

Thật ra thì nàng đang nhắc hắn ngủ trong phòng nàng…

Thốc Ly nhịn cười, ôm chặt nàng, hai người tựa vào nhau trên giường. Kia là phòng của hắn, bây giờ mặc nàng làm chủ, nàng thật đúng là dũng cảm.

Kết quả cuối cùng tất nhiên là hai người lại ngủ chung với nhau.

Sau khi trải qua chuyện hiểu lầm của Đinh Quy, hai người lại khôi phục tình trạng cùng giường như trước kia.

Sáng ngày thứ hai Thốc Ly tỉnh lại liền thấy một khuôn mặt tươi cười như hoa: Thụy Thụy nâng cằm ngồi ở trước giường vui mừng dằng dặc nhìn hắn. Mỗi ngày tỉnh lại nếu như nàng đều có thể ở bên cạnh hắn, cảm giác nhất định rất tốt.

“Thốc Ly.” Nàng cười đến nheo mắt lại, “Hôm nay ngươi đi chơi với ta.”

Ánh mặt trời chiếu qua lưng nàng, tựa như nàng đang thấm vào nó, cho dù ai cũng không thể cự tuyệt, huống chi Thốc Ly cũng không muốn cự tuyệt. “Được.”

“Hay quá!” Được nhận lời, Thụy Thụy hoan hô.

Cho nên nàng phía trước, Thốc Ly phía sau, hai người bắt đầu cuộc dạo chơi ở Thủy Ly Sơn. Thụy Thụy chắp hai tay ở phía sau, nhảy nhảy như tiểu bạch thỏ, thỉnh thoảng quay đầu lại nói vài lời với Thốc Ly.

Có người chào hỏi: “Chào Thụy Thụy thiếu hiệp. ” “Chào Thụy Thụy thiếu hiệp.”

Sau đó Thụy Thụy phát hiện, người ở Thủy Ly Sơn này rất hiếu khách, nhìn thấy nàng đều hết sức tôn kính, việc này không khỏi khiến nàng đắc chí, “Thốc Ly, thấy không?”

Thốc Ly vờ không hiểu, “Cái gì?”

Thụy Thụy kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, “Mị lực của gia.” Ha ha!

Thốc Ly thấy buồn cười, những thuộc hạ này rõ ràng là nhìn thấy hắn mới như vậy. Nhưng nhìn nàng cười vui vẻ như vậy hắn cũng để mặc nàng, nàng sớm muộn gì cũng là nữ chủ nhân của Thủy Ly Điện này. Nhìn tiểu bổn qua này “hoành hành ngang ngược” trên địa bàn của mình, hắn có loại cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.

Đây là một tràng “cáo mượn oai hùm” điển hình.

Bên cạnh không ngừng có tiếng thì thầm bàn luận của thị nữ.

“Thụy Thụy thiếu hiệp này cũng rất đẹp, nhưng rốt cuộc là nam hay nữ?”

“Nói nhảm, tôn thượng nhìn trúng thì tất nhiên là cô nương.”

“Vậy vì sao nàng ta lại mặc nam trang giả nam nhân?”

“Không biết, chắc là để vui. Dù sao tôn thượng đối xử khá tốt với nàng ta, luôn dặn dò phải khiến nàng ta vui vẻ.”

“Mạng cô nương này thật tốt.”

Hai thị nữ đang cảm khái, ánh mắt Thốc Ly chuyển qua, một cái phất tay cho các nàng đi xuống, các nàng vội đỏ mặt lui ra.

Yêu thú năng lực vô hạn lại tuấn mỹ vô cùng tất nhiên là thần tượng của rất nhiều tiểu nữ yêu.

Thụy Thụy lại không ngừng vò đầu rồi vò đầu, bởi vì tựa hồ nàng lại lạc đường rồi. Đi vài bước qua đường mòn bên trái, quay lại lại đi vài bước sang bên phải, chuyển tới chuyển lui chuyển không ra khỏi cái sơn động nhỏ.

Con ngươi liếc về phía trên, “Sao lại như thế này?”

Thốc Ly cười một tiếng, tiểu bổn qua này vẫn đi không ra khỏi nơi này như Bính Bính trước kia. Kéo tay nàng, hắn dễ dàng đẩy một lùm hoa ra đi xuyên qua, cảnh trí trước mắt lập tức trở nên bao la.

Thụy Thụy đầu tiên là vui mừng, sau đó thì buồn bực, “Thốc Ly, làm sao ngươi biết nơi này có lối ra?”

Suýt chút lộ chuyện, Thốc Ly rất nhanh đã nhướng mày, “Nàng cho rằng ai cũng giống ngốc như nàng sao.”

Thụy Thụy nghiến răng, rất muốn đánh cho hắn một trận, nhưng nể mặt cái cảm giác không tệ khi tay trong tay, nàng không chấp nhặt với hắn.

Phía trước có hai cây đại thụ, ở giữa là xích đu, Thụy Thụy chạy tới ngồi lên, vẫy tay, “Thốc Ly ngươi mau tới đây đẩy giúp ta.”

Mỗi nơi ở đây nàng cũng đều chơi qua, xích đu cũng không ngoại lệ. Thốc Ly mơ hồ nghe thấy có thanh âm non nớt trong không khí: “Cao chút, cao thêm chút nữa.” Có lẽ nàng cái gì cũng không nghĩ ra là tốt nhất, một khi nhớ tới thì trong đầu nàng sẽ xuất hiện vô số thắc mắc, ngược lại sẽ làm cho nàng rối rắm.

Thụy Thụy định khiêu chiến một chút kỷ xảo đu cao của xích đu, cho nên cởi giày đứng trên xích đu, nóng lòng muốn thử, “Thốc Ly, nào, đẩy một cái.”

Trong mắt là vẻ nhu hòa, Thốc Ly dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Còn chưa bắt đầu đẩy, đã nghe thấy thanh âm phá rối quen thuộc, “Thụy Thụy Thụy Thụy muội ở đâu? Lớn chuyện lớn chuyện rồi!”

Lại là tên gia hỏa Trịnh Dục Sinh, chuyên phá hoại thế giới hai người của bọn họ. Thốc Ly quay đầu lại, thấy Trịnh Dục Sinh ôm bí đỏ hấp tấp tìm bọn họ khắp nơi, thấy bên này liền trực tiếp xông lại.

“Thụy Thụy, lớn chuyện rồi, ta nghe nói yêu thú trở lại rồi.”

“Bịch!” Thụy Thụy ngã xuống khỏi xích đu.

Thốc Ly nhanh tay lẹ mắt tiếp được nàng.

Thụy Thụy đụng vào lồng ngực kiên cố của hắn, đau cả lỗ mũi, hàm răng không ngừng run rẩy, “Trịnh đại ca ngươi nói gì?”

Tay ôm bí đỏ của Trịnh Dục Sinh cũng có chút run rẩy, “Ta vừa nghĩ có thể thử thời vận bắt được con con báo tinh kia hay không, kết quả trong lúc vô tình nghe lén được có mấy con yêu nói muốn đi tìm tôn thượng của chúng để thương lượng vài chuyện. Yêu thú trở lại rồi.”

“Oa!”

Thụy Thụy tự xưng là không sợ trời không sợ đất, đó là khoác lác, không phải thật, Trịnh Dục Sinh cũng giống như thế, hai người ở một bên sợ đến nhảy dựng.

Thụy Thụy một hồi thì nhảy sang nam, một hồi nhảy sang bắc, hoàn toàn không có khí thế của thiếu hiệp, cuối cùng trốn sau lưng Thốc Ly, chỉ lộ ra một đôi mắt lóe sáng, “Thốc Ly, ngươi nói chúng ta có cần đi gặp chủ nhân của nơi này một chút hay không?”

Chuyện cũng phát triển đến nước này rồi, Thốc Ly cũng chỉ có thể lên tiếng: “Chắc là cần.”



Trước chính điện của Thủy Ly Điện có ba thân ảnh, Thốc Ly phía trước, Thụy Thụy và Trịnh Dục Sinh ở phía sau. Hai người phía sau hung hăng kéo vạt áo người phía trước, bộ dáng nghiêm túc.

Thốc Ly quay đầu lại liếc hai tiểu quỷ nhát gan một cái, thở dài. Hắn chẳng qua chỉ là lấy cớ rời khỏi chốc lát để dặn dò một chút chuyện, hai tiểu quỷ nhát gan liền lời lẽ đanh thép quy kết hắn lâm trận bỏ chạy, phải kéo y phục của hắn đề phòng hắn bỏ chạy.

Thật ra thì ai cũng biết bọn họ đang sợ.

Càng đến gần Thủy Ly Điện Thụy Thụy càng khiếp đảm, cuối cùng dứt khoát ôm lấy Thốc Ly từ phía sau; Trịnh Dục Sinh thấy thế cũng muốn ôm, nhưng hắn không thể ôm một người đàn ông a, chỉ có thể run run dè chừng theo chân bọn họ.

Thốc Ly thưởng cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ, “Hai người có cần phải như vậy không?”

Trịnh Dục Sinh lại gần sát một chút, “Là đại yêu thú oa!” Hắn thẹn với liệt tổ liệt tông của Trịnh gia.

Thụy Thụy ôm lấy Thốc Ly thắng lợi lấy được cảm giác an toàn cười hắc hắc, giấu kỹ mình.

Chính điện của Thủy Ly Điện uy vũ huy hoàng, tên nam nhân hung ác kia đang chờ ở cửa, thấy bọn họ thì lộ ra nụ cười thân mật, “Xin mời, tôn thượng đã ở bên trong đợi các ngươi.” Nói xong nhìn về phía Thốc Ly.

Thốc Ly gật đầu.

Thụy Thụy thò ra từ phía sau Thốc Ly chào hỏi thân thuộc, “Cảm ơn.” Lại rút vào trong.

Bên cạnh chủ tọa của chính điện có một người đứng đưa lưng về phía bọn họ, khoảng cách xa thấy không rõ lắm, ba người từ từ đi tới. Trịnh Dục Sinh rướn cao cổ, gõ gõ lưng nàng, “Yêu thú kia sao lại già như vậy?”

Thụy Thụy ló đầu ra, phát hiện “yêu thú” phía trước cả đầu bạc trắng, “Đúng là vậy.”

Trịnh Dục Sinh lớn mật suy đoán, “Thì ra là một lão đầu.”

Thốc Ly nghiêng mắt nhìn hắn một cái, rất muốn vá lại cái miệng của tên quỷ nhát gan này.

“Yêu thú” nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, tóc bạc râu trắng, hồng quang đầy mặt, “Các vị khách quý cuối cùng đã tới.”

Thụy Thụy căng thẳng túm lấy bả vai Thốc Ly, cẩn thận ló mặt ra, “Hả?” Lại dụi dụi mắt, phát hiện mình không có nhìn lầm, “Lão gia gia?”

“Yêu thú” cư nhiên chính là vị lão gia gia đại phu kia!

Đinh Quy theo thói quen sờ chòm râu, ánh mắt cũng ném về hướng Thốc Ly, “Là ta.”

Trịnh Dục Sinh kéo tay áo Thụy Thụy, “Thụy Thụy muội quen biết lão ta?”

Thụy Thụy cuối cùng cũng dám hiện thân từ sau lưng Thốc Ly rồi, “Bọn ta gặp qua, lão gia gia là người tốt, lần trước đã giúp ta.”

Đinh Quy ho khan một tiếng, lông mi trắng nhếch lên, “Tiểu huynh đệ, không biết bệnh của bằng hữu ngươi ra sao rồi?”

Thụy Thụy thân mật vỗ vỗ Thốc Ly, một bộ dáng hảo huynh đệ, “Ta làm theo lời lão gia gia ông, hắn đã khỏe rồi.”

Thốc Ly ném cho Đinh Quy một ánh mắt cảnh thị, Đinh Quy tiếp tục làm bộ ho khan. Trịnh Dục Sinh nhìn không thấy tới sóng gió giữa bọn họ, chỉ nghe như lọt vào trong sương mù, hỏi Thụy Thụy: “Bệnh gì? Ai bị bệnh? Còn nữa vì sao ta cảm thấy vị lão gia gia này nhìn quen mắt như vậy?”

Nói xong Trịnh Dục Sinh đến gần trước cẩn thận quan sát Đinh Quy, Đinh Quy chột dạ đẩy hắn ra, đối mặt Thụy Thụy, “Lão gia gia vừa trở về, bởi vì lập tức muốn đi dạo chơi Tứ Hải, cho nên vốn không muốn hiện thân, hi vọng ngươi thông cảm.”

Thụy Thụy rất quan tâm, “Ta biết, lão gia gia ông suy nghĩ nhiều rồi.”

Thốc Ly thủy chung duy trì trầm mặc.

Đinh Quy tự chủ trương giả mạo đại phu xúi giục, Thụy Thụy cũng định tìm vị đại phu “thiện tâm” này, Thốc Ly vốn không biết làm sao giao vị đại phu này ra, vừa lúc đụng phải chuyện hiểu lầm của Trịnh Dục Sinh, hắn liền tương kế tựu kế. Sau đó “lão gia gia” đi du ngoạn, hắn cũng không cần phải giải thích với nàng.

Đinh Quy mỗi lần cười gian là lông mày lại rơi xuống, lại vội vàng dính lên, học thuộc lời của Thốc Ly, “Tiểu huynh đệ, lão gia gia và ngươi thật sự hợp nhau, nhưng ta đang muốn đi xa nhà, cho nên chỉ có thể thiết yến mời ngươi lần này. Ngươi có thể ở Thủy Ly Sơn chơi thêm vài ngày, không cần câu nệ, nơi này có nơi đặc biệt dành cho chơi đùa, còn có nơi đặc biệt dành cho ăn uống cùng với rất nhiều xiêm y trang sức. Ngươi thích gì thì cứ lấy, xem như quà của lão gia gia tặng.”

Thụy Thụy cảm động, “Lão gia gia ông tốt quá.”

Trịnh Dục Sinh vẫn đang hoài nghi, trọn tròn mắt lại tới gần đánh giá, lần này bị Đinh Quy đánh một chưởng suýt chút ngất đi. Tiếp theo Đinh Quy vỗ tay, thanh âm già nua vang lên, “Thiết yến chiêu đãi khách quý.”

Một nhóm thị nữ đi vào, trong tay là các khay mâm tinh xảo. Thức ăn, hoa quả, điểm tâm, rượu ngon từng món trình lên, thơm lừng cả điện.

Những thứ này đều đặc biệt chuẩn bị vì Thụy Thụy, Thụy Thụy tất nhiên là động ngón trỏ, cười ha hả không ngớt.

Một bữa cơm ăn rất vui mang đến nhiều lạc thú, Thụy Thụy còn uống chút rượu, sắc mặt càng trở nên đẹp hơn.

Trịnh Dục Sinh uống say, ngáy khò khò được mang trở về. Lão gia gia Đinh Quy sau khi ăn xong cũng gấp gáp đi “du ngoạn”, Thụy Thụy cáo biệt hắn, sau đó kéo Thốc Ly tản bộ.

“Xem ra yêu thú cũng không phải là quá hung dữ.”

Lời này chạm đến tâm ý của Thốc Ly, hắn không muốn làm nàng sợ hắn. Sờ sờ gương mặt hơi có men say của nàng, Thốc Ly hướng dẫn, “Nhìn một người không phải nhìn vẻ ngoài hoặc là danh hiệu, phải nhìn xem hắn đối xử với nàng như thế nào, dùng cảm giác của nàng mà đánh giá.”

Nói tựa hồ có đạo lý, Thụy Thụy gật đầu, cười đến khờ khạo, “Thốc Ly, rượu này giống như có tác dụng chậm, ta chỉ uống một ly đã muốn ngủ.”

“Bảo nàng đừng uống nàng cứ uống.” Khuyên cũng vô dụng.

“Vui vẻ mà.” Bước chân Thụy Thụy hơi không ổn, mang theo Thốc Ly mò mẫm đi một cách chẳng có phương hướng, đi tới dưới sườn núi, nàng thấy một bãi cỏ xanh mượt, lập tức trở nên hăng hái.

Bãi cỏ dùng làm gì? Tất nhiên là cỡi ngựa.

Vươn hai cánh tay ra, “Ta muốn cỡi ngựa!”

Thốc Ly cười nhìn nàng, “Nơi này làm gì có ngựa?” Trên Thủy Ly Sơn cũng có mã tinh, nhưng hắn sẽ không để nàng cưỡi trên người nam nhân khác.

Thụy Thụy có chút choáng váng rồi, bắt đầu có dấu hiệu của say rượu, thấy một tảng đá tưởng là ngựa, liền cưỡi lên, “Sao không nhúc nhích?”

Thốc Ly bật cười, rất nhanh đã cho người mang con ngựa thật tới, Thụy Thụy mới bằng lòng nhảy xuống tảng đá, “Quá tốt rồi.”

Nàng lên ngựa, hắn cũng lên ngựa ngồi phía sau nàng. Lúc bé nàng hay la hét muốn học cưỡi ngựa, hắn không đồng ý, cuối cùng bây giờ nàng cũng được như mong muốn.

Gió thổi dịu dàng, buổi chiều của ngày xuân rất ấm áp, Thốc Ly mang theo nàng từ từ đi trên cỏ. Vừa bắt đầu Thụy Thụy còn rất hưng phấn, dần dần ngả về phía sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Nàng ngủ thiếp đi.

Lông mi như cây quạt nhỏ buông thỏng một cách an tĩnh, trong hơi thở tựa hồ còn có mùi rượu nhàn nhạt, thân thể vừa mềm vừa ấm, nàng cứ như vậy hoàn toàn tựa vào trong lồng ngực của hắn, hoàn toàn giao bản thân cho hắn. Thốc Ly ôm trọn nàng, hôn gương mặt dưới ánh mặt trời của nàng, cảm thấy mỹ mãn.

Mặt trời lên cao, Thụy Thụy bắt đầu ngủ trưa. Hôm nay sau khi tỉnh lại Thụy Thụy không khỏi cảm thấy ngột ngạt khó thở, còn có chút hoa mắt. Thật ra thì bệnh trạng này đã có mấy ngày, nhưng rất nhẹ, nàng cũng không để ý, động động tay chân là hết.

Thốc Ly không ở trong phòng, nàng cảm thấy buồn bực, định đi ra ngoài tìm hắn, mới vừa mở cửa, một bóng dáng diễm lệ nhào lên, “Thiếu hiệp ~ “

“Oa!” Thụy Thụy cả kinh trừng thẳng mắt.

Một nữ nhân rất diêm dúa lẳng lơ người đầy hương thơm đang ôm nàng, làm cho nàng cứ không ngừng run.

“Thiếu hiệp, ta là Quỳnh Ngọc.” Nữ yêu mị nhãn như tơ, ngẩng đầu, sửng sốt.

Thụy Thụy một tay đẩy nữ nhân ra, bày tư thế đánh nhau, “Ngươi muốn làm gì?”

Sau khi thất thần được chút thì nữ yêu khôi phục vẻ mặt, đi vòng quanh Thụy Thụy hai vòng, trên mặt rõ ràng là hứng thú, “Ngươi chính là Thụy Thụy thiếu hiệp?”

Thụy Thụy thu hồi tư thế, ưỡn ngực, “Đúng vậy, ngươi là ai?” Vừa gặp mặt đã ôm, cũng hơi nhiệt tình chút, nàng vẫn chưa quen ôm người nào ngoài Thốc Ly và đại sư huynh.

Nữ yêu nhíu mày, “Ta là người của Yêu Thú Sơn này.”

Nữ yêu này chính là thỏ tinh mà Đinh Quy nói với Thốc Ly. Chuyện lần trước nàng bắt hơn mười bạch diện thư sinh của Nga Sơn bị phá rối, nàng nín thở ra ngoài dạo một trận, vẫn không cam lòng, nghĩ tới nơi đây còn có một đệ tử Nga Sơn khác, cho nên đến đây dụ dỗ.

Vậy mà thiếu hiệp này tuấn tú thì có, nhưng Quỳnh Ngọc duyệt nam vô số nhìn một cái đã nhìn ra người trước mắt là một nữ nhân.

Thấy Quỳnh Ngọc vẫn nhìn mình chằm chằm, Thụy Thụy lại lập tức bày ra tư thế phòng bị, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm chỉnh, “Ngươi muốn làm gì?”

Quỳnh Ngọc vừa lắc người lại không có hảo ý mà bổ nhào qua, “Ơ, thiếu hiệp, tôn thượng dặn qua phải hầu hạ người cho tốt, đến đây đi đến đây đi.”

“Cứu ta với a.” Khóe miệng Thụy Thụy run rẩy, vội vàng tránh ra, một hồi nhảy lên cây, một hồi nhảy trên nóc nhà. Nàng cũng sắp hoài nghi mình là khỉ rồi.

Nàng có nội lực của Thốc Ly, bây giờ thân thủ không phải tiểu yêu bình thường có thể sánh bằng. Quỳnh Ngọc theo sát không nghỉ, qua mấy hiệp cũng mệt rồi, đổ mồ hôi đầm đìa, “Cũng không nhìn ra ngươi còn nhỏ tuổi thân thủ tốt như vậy.”

Lần này Thụy Thụy không váng đầu do được tán dương nữa, mà là toét miệng đứng trên một chân nhảy vèo đi.

Thanh Mộc sư huynh nói không sai, nữ nhân dưới núi là con cọp, trốn thôi!

Thụy Thụy mới vừa chạy đi, Đinh Quy từ trong góc nhảy ra, Quỳnh Ngọc vừa thấy hắn liền nghênh đón, “Báo ca.”

Đinh Quy đẩy nàng ra, trừng mắt, “Không phải tôn thượng dặn qua là không được đi chọc nàng ấy sao?”

Quỳnh Ngọc ủy khuất, “Vậy người mà người ta bắt về lại bị nàng ta thả hết.” Mối thù này không nhỏ.

Đinh Quy khiển trách, “Thả thì ngươi có thể đi tìm nam nhân khác, đừng đến trêu chọc người của tôn thượng.”

“Người ta vừa trở về không biết nàng ta là nữ nhân mà.” Quỳnh Ngọc dậm chân, bĩu đôi môi đỏ mọng, “Báo ca huynh thật là, huynh chỉ luôn muốn tốt cho tôn thượng, chưa bao giờ thông cảm cho ta một chút.” Vừa nói thân thể vừa ngã về hướng Đinh Quy, “Hử? Báo ca ~ “

Đinh Quy kịp thời tránh ra, “Tóm lại sau này ngươi làm chuyện của ngươi, chớ đi chọc nàng, nếu không ta và tôn thượng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Vâng.” Quỳnh Ngọc đáp lời một cách không tình không nguyện, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, “Báo ca, cái gì Quỳnh Ngọc cũng nghe theo huynh, tâm tư của Quỳnh Ngọc huynh hiểu nhất.”

Đinh Quy run lên, quả quyết rời khỏi, Quỳnh Ngọc lắc người tiến lên, “Báo ca, nàng ta rốt cuộc là thật sự không biết mình là nữ nhân hay là giả vờ a?”

Đinh Quy không để ý tới nàng, trực tiếp đi xa, còn dư lại một mình Quỳnh Ngọc nhìn chằm chằm phương hướng Thụy Thụy biến mất với vẻ mặt cười bất minh.



Tìm không ra Thốc Ly, Thụy Thụy chỉ có thể đi tìm Trịnh Dục Sinh, Trịnh Dục Sinh nghe xong cuộc diễm ngộ của nàng thì ôm bí đỏ cười suýt chút nữa nằm úp sấp, “Muội, muội…”

Thụy Thụy hận không thể đánh sưng hai con mắt hắn, “Ngươi còn cười?”

“Ha ha!” Trịnh Dục Sinh miễn cưỡng dừng cười, vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Thụy Thụy a, không bằng chúng ta rời khỏi sớm một chút đi, chúng ta sống ở chỗ này cũng không phải là chuyện hay, hơn nữa nơi này là lạ.”

Thụy Thụy hai mắt vô thần nằm úp sấp, “Lạ chỗ nào?”

“Tất cả đều lạ, muội nghĩ a, tại sao người Yêu Thú Sơn là đối xử tốt với chúng ta như vậy? Nói không thông.”

Thụy Thụy gõ gõ đầu của mình, cái đầu nhỏ nhắn của nàng nghĩ không được những vấn đề quá phức tạp.

Trịnh Dục Sinh hắng giọng, “Còn nữa, con yêu thú lớn nhất thiên địa kia cư nhiên cũng đối xử tốt với chúng ta như vậy, quá thái quá.”

Thụy Thụy giương mắt, “Lão gia gia không giống như là người xấu a.”

“Vấn đề là ở chỗ này.” Trịnh Dục Sinh nghiêm túc gõ bàn, “Ta nhớ cha ta nói qua yêu thú tồn tại ở trong thiên địa mấy vạn năm, mãi mãi sẽ không già.”

Thụy Thụy đứng thẳng lên, “Còn có loại yêu như vậy sao?”

Trịnh Dục Sinh ra dáng đại ca, “Đúng đấy, cho nên nói trong đó nhất định có vấn đề, có thể bọn họ muốn hại chúng ta, chỉ lừa chúng ta trước mà thôi.”

“À ~~” Thụy Thụy hít một hơi, tay nâng cằm nghĩ nung nghĩ nấu, “Trịnh đại ca ngươi nói cũng không phải là không có đạo lý.”

Trịnh Dục Sinh mãnh liệt gật đầu, “Vậy ngày mai chúng ta đi.”

Thụy Thụy tỏ vẻ tán thành, “Được.” Thật ra thì còn có một điểm, trên núi này có cọp mẹ, đi sớm thì tốt hơn.

Sau khi từ biệt Trịnh Dục Sinh, Thụy Thụy lập tức đi tìm Thốc Ly nói rõ chuyện này, tìm qua một vòng cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của một thị nữ tìm được Thốc Ly. Từ xa nhìn lại, hắn đang đứng bên cạnh một con suối nông trong veo, đứng một bên khác chính là nam nhân hung ác kia, nam nhân hung ác tựa hồ rất tôn kính Thốc Ly.

Thụy Thụy rướn cổ lên dịch bước đi qua, nam nhân hung ác vừa thấy nàng liền đi ra. Thốc Ly vẫn đứng ở đó, thân ảnh khoan hậu ẩn dưới ánh mặt trời.

Rất muốn nhào về phía cái bóng lưng này… Không biết Thụy Thụy sinh ra loại ý nghĩ này từ lúc nào, cười tà một tiếng, ba bước cũng thành hai bước chạy nhanh qua nhảy lên lưng Thốc Ly, “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”

Thốc Ly từ từ bật cười, “Làm sao tìm được đến nơi này?”

“Có chuyện quan trọng nói cho ngươi biết.” Thụy Thụy trượt xuống lưng của hắn, “Đúng rồi, mới vừa rồi đại thúc kia nói gì với ngươi?”

“Không có gì, ta tản bộ tới đây, hắn nhắc nhở ta bên kia là cấm địa không được đi vào.” Thốc Ly nhìn nhìn mặt nàng, “Mới vừa rồi nàng nói có chuyện quan trọng sao?”

Bị ngắt lời một cái, Thụy Thụy thiếu chút nữa đã quên mất, “Đúng vậy a, ta cùng Trịnh đại ca thương lượng qua, định ngày mai rời khỏi đây.”

Thốc Ly hơi có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy? Nơi này không tốt sao?”

Thụy Thụy cũng cảm thấy rất đáng tiếc, “Nơi này rất tốt a, ta còn chưa có chơi đủ, chính là có chút lạ.” Dù sao cũng là địa bàn của yêu thú mà.

Thốc Ly nhướng mày: “Lạ chỗ nào?”

Thụy Thụy mang những lời phân tích mạnh mà có lực của Trịnh Dục Sinh trịnh trọng giải thích một lần, Thốc Ly vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trầm tư một lát sau vẫn là đáp ứng. Lần này hành trình đến Thủy Ly Sơn vốn là ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn cứ ở đây lừa nàng.

“Vậy được, chúng ta cùng đi.”

“Được a được a.” Thụy Thụy vung tay hoan hô, tầm mắt nghiêng một cái nhìn thấy trong con suối trong veo có mấy con cá, lập tức hăng hái, cởi vớ giày cuộn ống quần lên đi bắt cá.

Thốc Ly vốn định ngăn cản, bởi vì mấy con cá kia cũng không phải là cá bình thường, là yêu, nhưng thấy mắt nàng phát sáng như tên trộm, cả một bộ dáng nữ ngư dân nên hắn nhịn lại, thảnh thơi dựa ở một bên cây nhìn nàng nghịch.

Những con cá kia rất cơ trí, Thụy Thụy đâu là đối thủ của bọn chúng, nàng ở trong nước chạy tới chạy lui đừng nói cá, ngay cả đuôi cá cũng không chạm được. Nàng chỉ có thể đánh ra đòn sát thủ, nhắm một con mà bổ nhào qua. Không bắt được cá, cả người nàng lọt vào trong nước.

Cuối cùng nàng chỉ có thể ảo não đi lên bờ, vẻ mặt đau khổ vô cùng. Thốc Ly kiềm chế ý cười, giả vờ mặt không biểu tình cởi y phục của mình xuống phủ lên người nàng.

Một đời thiếu hiệp ngay cả con cá cũng bắt không được, đây quả thật là sự vũ nhục lớn lao, Thụy Thụy rụt cổ núp trong xiêm y của Thốc Ly, thỉnh thoảng cho hắn một ánh mắt cảnh giác, “Ngươi dám cười ta?”

Thốc Ly ho nhẹ che giấu ý cười, giơ tay cho những con cá nghe lén kia bơi ra xa, mới hỏi ra vấn đề mới vừa rồi hắn vẫn đang suy nghĩ: “Sau này nàng muốn đi đâu?”

Vấn đề sâu xa này Thụy Thụy còn chưa nghĩ tới, từ trước đến giờ nàng du tẩu tự do tùy tính.”Không biết.”

Thốc Ly khóa lại ánh mắt của nàng, “Quay về Nga Sơn sao?”

Thụy Thụy lắc đầu, mờ mịt, “Không biết, có thể vẫn là phải quay về, sư phụ và đại sư huynh ta cũng ở đó.”

Thốc Ly trầm mặc, Thụy Thụy cũng trầm mặc. Nàng khó chịu khi nghĩ đến cuộc sống như nhà giam ở Nga Sơn trước kia, một mình yên lặng ngồi bên bờ suối.

Thốc Ly ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, xoa mái tóc nửa ướt của nàng, “Đừng quay về, sau này đi theo ta, ta đưa nàng chơi hết tất cả những nơi có đồ ngon có trò vui, chờ nàng chơi chán thì chúng ta sẽ tìm một ngọn núi còn đẹp hơn nơi này để ở, sống cùng nhau.”

Thốc Ly rất ít khi kiên định biểu đạt tâm ý của hắn như vậy, Thụy Thụy không hiểu chuyện nam nữ lắm, nhưng cảnh tượng Thốc Ly nói làm cho nàng rất muốn hướng về một ngọn núi hoa nở khắp nơi, xây một ngôi nhà gỗ như trước kia họ đã ở.

Nhưng còn có một vấn đề, “Vậy sư phụ và đại sư huynh của ta thì sao?”

Thốc Ly khẽ thở ra, bày vẻ nhượng bộ, “Khi nào nàng nhớ bọn họ thì chúng ta len lén đi thăm họ.”

Đôi mắt Thụy Thụy chớp một cái, cười híp mắt vươn chân ra nghịch nước, trong đầu đang mặc sức tưởng tượng. Nếu không cần trở về Nga Sơn, có thể thấy sư phụ và đại sư huynh, còn có thể đi chơi khắp nơi với Thốc Ly, tốt không còn gì bằng.

Thốc Ly đè lại chân của nàng, “Sao? Có đáp ứng hay không?”

Thụy Thụy ngửa đầu nhìn bầu trời, “Này, là ngươi muốn mời ta, không phải ta muốn.” Cảm nhận khi mời và được mời khác nhau, được mời có một loại cảm giác được coi trọng, biểu hiện nàng rất là quan trọng đó.

Thốc Ly hiểu ý của nàng, giương cao khóe mắt mang vài phần nhu hòa chỉ dành cho nàng. “Ừ.”

“Vậy ta miễn cưỡng đồng ý với ngươi.” Mặc dù mới vừa bắt cá bị mất mặt, nhưng bây giờ lòng tự ái nhỏ bé kia của Thụy Thụy lại được sưởi ấm lên, nàng cười ha hả, hai chân thay phiên đá bọt nước.

Thốc Ly cũng cười, bắt được chân của nàng. Chân nàng tinh xảo trắng nõn đến vô lý, Thốc Ly lấy khăn sạch giúp nàng lau khô, lại mang vớ vào.

“Sau này đại khái không có cơ hội về đây, chúng ta đi xem một chút trên ngọn núi này còn có nơi nào chơi vui không.”

“Ừ.” Thụy Thụy đáp lời, giẫm mấy cái lên mặt đất. Thốc Ly cư nhiên mang vớ cho nàng, điều này làm cho nàng có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.

Ha ha, nàng quá hạnh phúc rồi!



Sáng sớm ngày thứ hai một nhóm ba người đúng lúc rời khỏi, nam nhân hung ác và vài tỳ nữ đến đưa tiễn.

Sau khi cáo biệt một cách nhiệt tình, bọn họ xuống núi, Thụy Thụy hát đi ở phía trước, bỗng nhiên lại cảm thấy ngực buồn bực khó chịu, bước chân lảo đảo một cái. Thốc Ly đỡ lấy nàng, “Sao vậy?”

Thụy Thụy khoát khoát tay, “Không có gì, đại khái là đi quá nhanh.”

Thốc Ly trở tay dò trán nàng, cũng không bị sốt, hơi yên tâm lại.

Thụy Thụy xoay người tiếp tục đi, khóe miệng lại có cái gì đó ấm ấm chảy xuống, nàng buồn bực sờ lên, phát hiện là máu, lập tức trời đất quay cuồng một trận, ngã xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương