Tìm lão nhân nhà mình nói chuyện, kết quả là, trừ bỏ mang một đầu đầy hắc tuyến ngoài ý muốn, Cố Tiểu Mãn cái gì cũng không có được.
Qủa nhiên, tìm lão nhân nghe giảng về tình yêu đúng là một việc ngu ngốc!
Cố Tiểu Mãn một bên rối rắm, một bên hướng Hội học sinh đi đến.

Bởi vì gần đây sắp Giáng sinh, cho nên Hội học sinh phi thường bận rộn, chính mình lại thuộc nhóm tuyên truyền, cho nên càng thêm bận rộn.
Cố Tiểu Mãn đẩy cánh cửa phòng ra, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Mạc Thanh Hàn.
Kết quả người muốn tìm thì không tìm được, lại thấy một đám người đang vây quanh cửa sổ.
“...”
Cố Tiểu Mãn 囧.

Này, không phải nói sắp đến lễ Giáng sinh sao? Không phải nói các thành viên Hội học sinh phải bận tối tăm mặt mũi giống nhau sao? Như thế nào...!Nhìn đám người vây quanh bên cửa sổ, chổng mông, không hề có chút hình tượng nào.
—_—||| nàng càng nghĩ càng không nhìn ra, bọn họ đến tột cùng là bị làm sao vậy?
“Ây ~~ Tiểu Mãn tới rồi! ~(≧▽≦)/~”
Người đầu tiên phát hiện ra Cố Tiểu Mãn là Lâm Hiểu, kích động ngoắc ngoắc tay về phía Tiểu Mãn:

“Đến đến đến! Tiểu Mãn mau tới đây! Có chuyện vui để xem nè!”
Vẻ mặt đầy biểu tình dụ dỗ.
“...!Cái gì vậy?”
Cố Tiểu Mãn nhắm mắt theo đuôi tiêu sái tiến lên.
“Tiểu Hàn đó! Vừa rồi nàng cùng Giang Tiết đi ra ngoài.”
“Whatt?!”
Những lời này của Lâm Hiểu đã thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của Cố Tiểu Mãn.
“Ha hả, bọn họ hiện tại ở dưới lầu.

Nghe nói! Bọn họ lần này đóng phim chung đã nảy sinh tình cảm ~~ ai cũng nói như vậy.”
Nói xong, vội vàng đem Cố Tiểu Mãn kéo đến cửa sổ, cùng nhau ghé vào, ngón tay chỉ phương hướng, ý bảo Cố Tiểu Mãn nhìn kỹ.
Cố Tiểu Mãn ghé người vào cửa sổ, nhìn hai người đang đứng dưới tán cây anh đào.
Mạc Thanh Hàn cùng Giang Tiết đứng chỗ đó, bởi vì khoảng cách hơi xa nên không thấy rõ vẻ mặt hai người họ, thành ra cũng không biết bọn họ lúc này đang nói cái gì.
Nhìn thân ảnh Giang Tiết, giờ phút này, Cố Tiểu Mãn rốt cục đã nhớ ra, lí do vì sao mình thấy Giang Tiết có hơi quen mắt.

Bởi vì trước đó không lâu, nàng cũng từng giống như hôm nay, ghé người trước cửa sổ, nhìn hai người bọn họ, chính là cái lúc mà nàng thấy bọn họ đứng dưới tán cây.
Lúc ấy, Cố Tiểu Mãn thấy Mạc Thanh Hàn cầm trong tay một phong thơ, đưa cho Giang Tiết.
Hôm đó, gió nổi lên, thổi mái tóc xoăn dài của Mạc Thanh Hàn cùng góc váy bay lên, nàng đứng dưới tàng cây anh đào, gương mặt bạch ngọc chưa từng có nhiều biểu tình, dùng đôi mắt đen láy nhìn Cố Tiểu Mãn.

Tất cả những điều đó Cố Tiểu Mãn đều ghi tạc trong lòng.
Hôm nay, Cố Tiểu Mãn cũng đứng bên cửa sổ, Mạc Thanh Hàn cùng Giang Tiết như trước đứng phía dưới.

Nàng vẫn là nhìn Mạc Thanh Hàn, nhìn thật kỹ thân ảnh đó, chú ý nhất cử nhất động của người kia.
Mạc Thanh Hàn thích Giang Tiết sao? Nếu nàng không thích Giang Tiết, ngày đó hẳn sẽ không đưa thư tình cho Giang Tiết?
“Ủa? Tiểu Mãn? Ngươi không xem sao?”
“Không xem.”
“Tiểu Mãn ngươi đi đâu vậy?”
“Trở về phòng học ngủ!”
“Ôi chao?! Tiểu Mãn, chuyện hay như vậy không xem thật uổng quá?!”
Cố Tiểu Mãn quay đầu lại, lạnh lùng buông lời:
“Các ngươi, thật là nhàn rỗi nhỉ?”
“~~~~(>_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương