[Chương thứ mười]
Xe chạy đến Mạc gia, mới vừa xuống xe, nữ công của Mạc gia đã đến gần: ”Nhị tiểu thư, công chúa đã gửi thiệp mời, thỉnh nhị tiểu thư liền cùng Cố tiểu thư tham gia cuộc gặp mặt của công chúa.”
Kết quả, Cố Tiểu Mãn cứ như vậy bị Mạc Thanh Hàn kéo đi.
“Vì cái gì còn kêu cả ta?” Thẳng đến trên xe, đứa nhỏ tò mò mới hỏi...
Mạc Thanh Hàn rõ ràng so với Cố Tiểu Mãn cũng không biết nhiều hơn, lắc đầu, không một chút thanh âm.

Tựa hồ căn bản là không thèm để ý chuyện này.
Bữa tiệc không hoa lệ giống như trong tưởng tượng của Cố Tiểu Mãn, không có nhiều người lắm.

Bất quá Cố Tiểu Mãn không nhiễu loạn, vẫn biết điều đi theo phía sau Mạc Thanh Hàn.

Dùng hết sức để không gây chú ý.
“Hạ Mạt học tỷ ~~~ đáng ghét, như thế nào vừa nhìn thấy ta đã lặn mất tăm hơi ~~~~(≧▽≦)/~”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lâm Hiểu.

Tiểu Mãn nhịn không được khóe mắt run rẩy, nàng...!Còn đuổi theo học tỷ đến tận đây sao?
Cố Tiểu Mãn đi theo Mạc Thanh Hàn, cẩn thận quan sát chung quanh.


Bất quá còn chưa kịp nhìn hết mọi người, ánh mắt Cố Tiểu Mãn liền bị hấp dẫn ở mỹ nhân đang cười hướng các nàng đi tới.
Mái tóc xõa dài phía sau lưng, mặc một cái váy dài, thấy Cố Tiểu Mãn nhìn mình, mỹ nhân nhìn Cố Tiểu Mãn ôn nhu cười.
“~~~” Cố Tiểu Mãn cảm thấy xương cốt mềm nhũn ra.
“Tiểu Hàn.” Mỹ nhân mở miệng, thanh âm giống như hoa anh đào, mềm mại, làm cho người ta chịu không nổi.

Cố Tiểu Mãn lập tức cúi đầu.
“Công chúa.” Mạc Thanh Hàn nhìn mỹ nhân, ngữ khí tôn kính mở miệng.
Công chúa?! Đây là cái gì xưng hô? Bây giờ mà vẫn có người dùng kiểu xưng hô như thế sao? Cố Tiểu Mãn cẩn thận trộm liếc mắt nhìn mỹ nhân một cái.
Mỹ nhân kia cùng công chúa thật sự giống nhau.
Tang Linh nhìn người đang cúi đầu phía sau Mạc Thanh Hàn, ngẫu nhiên phát hiện ra Cố Tiểu Mãn nhìn lén mình vài lần, nàng nở nụ cười phi thường quỷ dị.

Tuy rằng tươi cười như này trong mắt người khác lại rất xinh đẹp.
“Nếu đã tới, sao không đến trò chuyện cùng chúng ta?” Mỉm cười, mỉm cười ~.
“Ta mệt.”
Lời thụy mỹ nhân nói ra làm Cố Tiểu Mãn muốn té ngửa.


Nàng có lúc nào thì không mệt không a?
“Nếu mệt.” Đi tới nhìn Cố Tiểu Mãn mỉm cười nói: ”Vậy, đi chào hỏi rồi lên lầu ngủ đi.

Ít nhất cũng phải giới thiệu bạn của ngươi cho chúng ta biết a.”
Mạc Thanh Hàn đứng tại chỗ, tựa hồ đang nghĩ gì đó.

Lúc lâu sau, nàng mới kéo Cố Tiểu Mãn Mãn đi, phun ra hai chữ “Không cần.”
“???” Cố Tiểu Mãn tâm tình khó có thể hình dung.
Tang Linh cười càng tươi: “Vì sao không cần?”
Là cảm giác bị sai sao? Vì cái gì Cố Tiểu Mãn cảm thấy được, mỹ nhân hình như càng thêm khoái hoạt?
Lời nói của Tang Linh tựa hồ làm khó Mạc Thanh Hàn, nàng nghiêm túc tự hỏi.

Bất quá có vẻ không có kết quả, nửa ngày sau nàng mới trả lời: ”Chính là không cần.”. Nói xong, còn đem Cố Tiểu Mãn đẩy ra phía sau.
“Tiểu Hàn, bạn của ngươi lần đầu tiên đến, nếu không giới thiệu sẽ làm nàng thực xấu hổ.” Tiếp tục mỉm cười.

Ở trong mắt Diệp Nại, giờ phút này Tang Linh tươi cười giống như là đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ.
Mạc Thanh Hàn quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Mãn.

~_~’’
“..……..”
Không cần nhìn chằm chằm nàng như vậy a! Nàng cái gì cũng không biết >__.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương