Thủy Long Ngâm
Chương 47: Nghiệt*

Lưu Liên Thành thấy cánh tay hung hăng của đối phương như thể muốn chế trụ cả người hắn. So về sức mạnh, hắn vốn không chiếm ưu thế, giờ lại thêm trọng thương chưa lành, nội tức bất ổn, muốn giãy khỏi Vũ Văn Thác cũng vô lực.

"Buông ra!" Nửa người trên không thể nhúc nhích, Lưu Liên Thành đành tấn công phía dưới. Hắn tụ lực giơ chân trái hung hăng muốn đá đối phương nhưng Vũ Văn Thác tựa hồ đã sớm có phòng bị liền tránh về phía phải khiến một cước của Lưu Liên Thành rơi vào khoảng không. Lưu Liên Thành mất trọng tâm liền ngã vào ngực đối phương. Vũ Văn Thác đưa tay ôm ngang lấy người Lưu Liên Thành, sau đó, ném Liên Thành thật mạnh về phía bàn dài ở gần đó. Lập tức, cả người Vũ Văn Thác đè lên trên, cười lạnh một tiếng, nói,

"Lưu Liên Thành, ngươi không phải vốn sẽ cho ta sao? Sao tự nhiên giờ còn ngược đời ra vẻ nổi lên trinh tiết liệt phụ như vậy?"

Vết thương trên lưng Lưu Liên Thành vốn chưa khỏi hẳn, lại trải qua một hồi va chạm kịch liệt vừa rồi nên nứt toác ra khiến hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng nỗi đau này không thể nào sánh được với nỗi đau trong lòng khi nghe những lời vừa rồi của Vũ Văn Thác. Từng tiếng gằn hận đến nghiến răng nghiến lợi của đối phương khảm vào tai hắn, đâm vào tâm hắn đến huyết nhục mơ hồ.

"Xoạt" một tiếng, cổ áo bị thô bạo xé ra. Vũ Văn Thác cúi đầu hung hăng cắn lên cần cổ trơn bóng của Lưu Liên Thành. Sau đó, hắn bắt đầu tùy ý xâm lược trên người đối phương, mỗi lần hạ xuống đều vô cùng hung bạo, động tác không hề mang lại cảm giác tình dục mà chỉ đơn thuần là trút giận.

Cả người Lưu Liên Thành khẽ run lên nhưng nhất thời hắn cũng quên giãy dụa, chỉ là hai mắt nhìn chằm chằm lên nóc đại điện, thờ ơ nói,

"Vũ Văn Thác, ngươi thật sự muốn làm nhục ta vậy sao? "

Nam nhân phía trên nghe câu này đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Liên Thành. Đôi mắt tràn ngập sắc máu trong chớp mắt như thể khôi phục vẻ thanh minh trước đây, nhưng ngay sau đó lại lập tức biến mất. Vũ Văn Thác nâng cằm Lưu Liên Thành, lạnh lùng nói,

"Lại muốn giở trò lạt mềm buộc chặt sao?" Dứt lời, hai tay liền dùng sức xé rách y sam trước ngực đối phương, "Ngươi tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, đem lòng người đùa bỡn trong bàn tay như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày phải chịu kết cục này sao?" Vũ Văn Thác không chút khách khí dùng đầu gối tách hai chân đối phương, cả người liền một đường thuận lợi tiến vào.

Một tia lay động xẹt qua đôi đồng tử lưu ly. Thần tình Lưu Liên Thành liền trở nên ảm đạm, khóe môi xả ra một tia cười khổ. Từ đầu tới giờ, đối phương luôn đối với hắn thật ôn nhu, cưng chiều, sủng nịch cùng tín nhiệm. Nhưng, hắn đã quên, đối phương thủy chung vẫn là thái tử Bắc Chu, là vị vương giả đã thề muốn thống trị cả thiên hạ. Sao đối phương có thể cho phép có người phản bội như vậy?

Không hiểu sao, lúc này hồi ức lại đột nhiên từng chút, từng chút một hiện ra trước mắt Lưu Liên Thành, chậm rãi dày vò tâm can hắn. Những kỷ niệm giữa hai người trong quá khứ như từng nhát đao cắt vào máu thịt của hắn. Lưu Liên Thành thấy khóe mắt cay xè, như thể có thứ gì đó muốn tràn ra.

Lưu Liên Thành biết rõ hắn đã phụ những thứ gì. Hắn biết hắn phụ hùng tâm vĩ nghiệp* [ý chí mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp to lớn] của đối phương. Hắn phụ tất cả những kỳ vọng của đối phương về tương lai chung của hai người. Hắn còn nhớ, mấy tháng trước, khi hai người họ đứng trên ngọn núi phía bên ngoài tòa thành cao vút kia, nhìn xuống cảnh sắc núi sông phía dưới, nam nhân này đã chìa tay về phía hắn, mắt sáng ngời, môi cong lên nở một nụ cười ôm cả thiên hạ, không hề che giấu phong mang* [tài năng] cùng khí phách vương giả, áo choàng hắc sắc phía sau bay cao, khí thế như thể che lấp mặt trời. Hắn nhớ rõ, nam nhân này đã hỏi hắn:

"Ly Yến, ngươi có đồng ý nắm tay ta cùng nhau thống trị thiên hạ này?"

Nhưng, nếu cho hắn chọn lại một lần, đáp án của hắn vẫn sẽ như vậy.

Cánh tay thon dài thả lỏng xuống hai bên người. Cả người Liên Thành cũng bắt đầu nhu nhuyễn* [mềm ra], không kháng cự, cũng không phụ họa, để nam nhân phía trên mặc sức thao túng. Ngay khi Lưu Liên Thành cho rằng hắn có thể chịu được hung hãn của đối phương, hắn lại bị đối phương thô bạo tiến nhập khiến chân mày không khỏi cau lại. Hắn rõ ràng thấy một đường chạy dọc sống lưng hắn như thể bị nứt ra.

"A..." Trên đại điện tĩnh mịch, Liên Thành nghe rõ tiếng nơi tư mật kia của mình bị đối phương hung hăng tiến nhập thật sâu. Mỗi tấc Vũ Văn Thác tiến vào cơ thể hắn như hủy đi một phần những thứ từng có giữa hai người.

Cảm giác khó chịu cùng buồn nôn khiến hai má Lưu Liên Thành lập tức tái nhợt không còn huyết sắc. Mồ hôi lạnh dọc theo hai bên thái dương chậm rãi rơi xuống. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đến huyết nhục mơ hồ. Môi dưới bị cắn chặt làm phiếm ra sắc đỏ bất thường.

"Ngươi thả lỏng một chút!"

Vũ Văn Thác nhíu mày. Kỳ thật, một khắc khi hắn tiến vào Liên Thành kia, nhìn biểu tình thống khổ của đối phương, trong lòng Vũ Văn Thác đã có chút không đành lòng. Nhưng nghĩ tới những hành động ngoan độc, bất chấp đạo lý của người phía dưới, hắn lại thấy không thể tha thứ cho đối phương. Lưu Liên Thành, ngươi muốn chiếm Kinh Tương thì thôi đi, vì sao đến Tử Hàng cùng Ninh Kha ngươi cũng không buông tha?

Nghĩ đến đây, mặt Vũ Văn Thác lập tức chuyển lạnh. Hắn độc ác đè người dưới thân xuống, thắt lưng càng dùng sức mạnh mẽ tiến nhập. Lập tức, toàn bộ phân thân của hắn nhập vào cơ thể đối phương.

"A..." Đôi môi tứa máu đang cắn chặt của Lưu Liên Thành không ức chế được mà bật ra một tiếng. Hắn thấy lần tiến nhập này của đối phương như đâm thẳng vào nội tạng của hắn. Kiểu đau này thật như muốn đem hắn tỏa cốt dương hôi* [nghiền xương thành tro]. Cường lực khai mở của đối phương tới tấp giáng vào nơi tư mật của cơ thể khiến Lưu Liên Thành không có cơ hội thở dốc. Phân thân cự đại liên tục thô bạo đánh vào niêm mạc yếu ớt, mỗi lần đều là hung tợn chạm vào nơi sâu nhất, hung hãn đảo lộn bên trong.

Lưu Liên Thành liều mạng cắn môi, quật cường cố gắng không để phát ra tiếng động nhưng hai chân bị mở cực hạn thành một tư thế xấu hổ khiến hắn có chút khó khăn giữ cho đầu mình tập trung nhìn về một bên. Ở phía dưới như thể có cái gì đó chảy ra, bôi trơn dũng đạo* [đường đi] khiến động tác tiến nhập cua đối phương trở nên dễ dàng hơn.

Vũ Văn Thác đưa tay giữ lại đầu Liên Thành, bắt đối phương nhìn mình, cười nói,

"Cơ thể Tĩnh khanh vương Bắc Hán quả nhiên dụ nhân. Sớm biết thế này, ta hẳn đã sớm thượng ngươi!" Nói xong, lại đem phân thân của mình tiến vào sâu hơn.

Lưu Liên Thành thống khổ nhắm mắt lại, tự cười cười. Nam nhân này đúng là luôn biết dùng những lời đánh vào nơi yếu đuối nhất trong nội tâm người khác.

Cơ thể dẻo dai không còn căng thẳng như lúc đầu. Nơi đau chết người kia hình như cũng bắt đầu quen với mỗi lần sát nhập thật sâu của đối phương. Một tầng sương mờ hờ hững phủ lên đôi mắt đen láy xinh đẹp như thể điều gì đó ở nơi quan trọng nhất trong tim hắn cũng không còn nữa.

Mưa ngoài điện vẫn rơi như trút nước, tát vào cửa sổ làm phát ra tiếng lộp độp đều đều.

Vũ Văn Thác hung hăng trừu sáp thân thể đối phương cho hả giận nhưng trong lòng hắn lại thủy chung một cảm giác khó chịu hết sức mãnh liệt. Vũ Văn Thác đưa tay ôm lấy sống lưng đối phương, khi tay hắn chạm vào vết thương trên lưng Lưu Liên Thành, hắn không khỏi hơi sửng sốt. Vết thương vừa liền miệng hiện giờ lại bị làm cho toác ra, máu tươi chảy đầm đìa. Vũ Văn Thác nhíu mày nhìn phía đối phương,

"... Sao có thể như vậy?"

Lưu Liên Thành suy yếu cười khẽ, thản nhiên nói, "Không việc gì. Không đau."

Đúng vậy, thân thể dù có bị đối đãi thế nào, chịu thương nặng đến thế nào, chảy nhiều máu thế nào, nơi khiến Liên Thành đau nhất chỉ là ở nơi có vật đang phập phồng dưới lồng ngực bên trái kia.

Vũ Văn Thác nao nao, cúi đầu không nghĩ gì mà hôn lên đối phương. Cảm giác triền miên, gắn bó khi môi hai người dây dưa khiến trong nháy mắt, hai người như cùng trải qua ảo ảnh, cảm giác ấm áp khiến người ta hoài niệm cùng quen thuộc. Tim hai người đồng thời nảy lên. Lưu Liên Thành đặt tay lên bả vai đối phương, nhìn thấy tia biến hóa vi diệu* [tinh tế] trên vẻ mặt đối phương. Mười đầu ngón tay Lưu Liên Thành bấu chặt vào lưng đối phương, cả người cũng căng lên làm nơi nào đó bất ngờ siết chặt lại. Vũ Văn Thác bị sự co rút bất ngờ này khiêu khích, lập tức đẩy nhanh động tác hạ thân.

"A... Ưm..." Ngón tay Lưu Liên Thành co lại, hơi run lên. Ở nơi kia, rõ ràng vẫn vừa nóng, vừa trướng đau như trước, nhưng ở gần đốt sống lưng cuối cùng lại tràn ngập một loại cảm giác kỳ quái, như thể từng giọt từng giọt hồng tích* [vệt màu đỏ] dần nhuộm thắm tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng thuần khiết.

Ngoài cửa sổ, trận mưa ngày hè không rõ đã ngớt dần từ lúc nào. Tiếng mưa rơi dần trở nên tí tách.

Đôi mắt xinh đẹp của Lưu Liên Thành gắt gao nhắm chặt. Khoảnh khắc Vũ Văn Thác sát nhập lần cuối cùng kia, rốt cục, Lưu Liên Thành không chịu nổi mà mất đi ý thức. Nhãn thần nam nhân phía trên dù vẫn còn vẻ lạnh lùng song đã không còn huyết sắc. Vũ Văn Thác đưa tay xoa lên khuôn mặt tái nhợt của đối phương, cúi đầu thở dài.

"Ly Yến..."

Mây Vu sơn, mưa Thục đạo, cuối cùng chẳng có gì lưu lại.* [tên hai địa danh được nhắc đến đều ở Tứ Xuyên]

Phiên Vũ, quan hệ của hai người bắt đầu ở đây, cũng chấm dứt ở đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương