Thủy Long Ngâm
-
Chương 19: Đàm tình thuyết ái*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Nói chuyện yêu đương
Khi Vũ Văn Thác quay lại phủ thái tử, tình cờ đi qua hoa viên bên ngoài Sùng Hoa các, chợt thấy hai bóng người nhìn rất quen. Một người là cô nương vận bộ váy áo đỏ sẫm đang trợn mắt trừng nam nhân tuấn tú, trắng nõn trước mặt. Mà, trên mặt nam nhân kia hằn rõ vết năm ngón tay hồng hồng. Không khí tựa hồ có chút căng thẳng.
"Ngươi gạt ta!" Thanh âm nữ tử có chút chói tai. Vũ Văn Thác trái phải đánh giá hai người này một hồi. Hồi tưởng lại từ sau đêm Thất tịch, tiểu muội nhà mình có nhiều hành vi cổ quái. Lại nhìn tình cảnh hiện tại, hắn liền hiểu...
"Ngạch...... Ta nói hai vị." Một tay day day huyệt Thái Dương, tay kia vươn ra phía hai người, trong lòng còn đang thầm tính toán sẽ giải thích với Trữ Kha thế nào. Ai ngờ, hai người đang giằng co cư nhiên quay đầu, phi thường ăn ý mà hai miệng một lời nói hắn, "Câm miệng!"
Thái tử Bắc Chu luôn oai phong trên chiến trường trong nháy mắt bị khí thế hai người nọ uy hiếp, nhất thời chỉ có thể lăng lăng nhìn bọn họ.
"Ly đại ca, ngươi nói ngươi rất yêu nương tử của ngươi sao?"
"Phải" Mi Vũ Văn Thác khẽ giật giật. Cái gì? Ngươi còn có nương tử sao?
"Vậy còn chuyện giữa ngươi và hoàng huynh của ta?" Trữ Kha nổi giận đùng đùng, chỉ một ngón tay về phía Vũ Văn Thác.
"Chuyện này...." Ly Yến nhất thời nghẹn lời. Hắn không thể nói là khi đó họ chỉ diễn trò cho Vũ Văn Thái xem đi.
"Ly đại ca, ngươi có thật là thích hoàng huynh của ta không?" Đôi mắt của nữ tử đã rưng rưng, khí thế cũng không còn hung hãn như vừa rồi mà mang loại cảm giác đau thương.
Ly Yến quay đầu nhìn Vũ Văn Thác đang đứng cười thầm trong bụng, trong đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, hắn lại nhìn Trữ Kha, thầm nghĩ nếu lúc này không dứt khoát chặt đứt chấp niệm của cô nương này đối với mình chỉ sợ sau này sẽ rắc rối. Vì thế, hắn liền thở dài, nói, "Phải"
"Nhưng các ngươi đều là nam nhân a!" Giọng người con gái đã mang theo chút nức nở.
"......" Ly Yến khẽ chau mày, khóe miệng cứng ngắc, hơi hơi run rẩy. Hắn nên giải thích thế nào đây? Hơn nữa, nhìn bộ dáng cô nương này rõ ràng đang chuẩn bị lê hoa đoái vũ* [oà khóc nức nở] khiến hắn chợt cảm thấy vô lực thật sâu sắc. Từ nhỏ, hắn vốn vô pháp đối nữ hài tử. Vì thế, đành phẫn uất mà hung hăng nhìn về phía kẻ khởi xướng đang đứng ở một bên.
Vũ Văn Thác thầm thấy hắn nên đứng ra nói vài câu. Vì thế, liền tới bên Trữ Kha, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng an ủi. Sau đó, lại đi đến trước mặt Ly Yến, trịnh trọng cầm lấy hai tay của đối phương, ánh mắt cực kỳ thâm tình, ngữ khí cực kỳ ôn nhu mà nói, "Ly Yến, ta không cần biết ngươi là nam hay nữ. Ta chỉ biết, ngươi chính là người Vũ Văn Thác ta quan tâm nhất. Cho nên, kiếp này, ta sẽ không bao giờ để ngươi đi. Ly Yến, Vũ Văn Thác ta thề với trời, kiếp này sẽ không phụ ngươi!" Lời thề này nói ra thật doạ chết cả thiên địa quỷ thần, khiến Trữ Kha ở một bên nghe thấy có chút cảm động.
Mà Ly Yến tức thì cảm thấy toàn thân một trận nổi da gà và cố nén suy nghĩ muốn cho khuôn mặt anh tuấn đầy xúc động ở trước mặt hai quả đấm. Hắn kín đáo muốn rút tay ra nhưng đối phương nắm quá chặt, thành ra, hai lần hắn cố sức vẫn không thành công.
Nhưng ngay lúc này, giọng ông ổng của Quách Hoài vang lên sau lưng ba người, "Thái tử điện hạ, nghe nói, cuối cùng ngài cũng muốn lập thái tử phi a!"
Dù mới cuối thu, đầu đông, cơn gió thổi qua đã có chút lãnh liệt, vù vù táp lên mặt Vũ Văn Thác làm mấy sợi tóc trên mặt có chút hỗn độn. Ánh mắt Vũ Văn Thác nhất thời trở nên có chút mê man. Sau đó, Vũ Văn Thác liền thấy Ly Yến "ba ba" giáng cho mình hai bạt tai, xoay người mà đi. Mà, Trữ Kha cũng dùng ánh mắt "ngươi sao có thể bội tình bạc nghĩa như vậy" nhìn hắn, nổi giận đùng đùng mà hướng hắn nhổ một ngụm rồi đi ra phía ngoài phủ. Quách Hoài vẻ mặt không hiểu đi đến cạnh Vũ Văn Thác, có chút u oán nói, "Thái tử điện hạ, ta... có phải đã nói sai điều gì rồi không?"
Vũ Văn Thác quay đầu nhìn Quách Hoài, chợt có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Thái tử phủ gần đây đột nhiên trở nên thật náo nhiệt, bởi thái tử điện hạ rốt cục đã nghĩ thông suốt và muốn nạp thái tử phi. Trong khoảng thời gian ngắn, tranh vẽ con gái các nhà vương hầu thế gia, công thần huân thích tới tuổi thành thân đều được gửi đến. Thật đúng là cao thấp béo gầy, mỗi người một vẻ.
"Sao vậy? Hoa mắt sao?"
Vũ Văn Thác đang vùi đầu vào một đống tranh vẽ, nghe thanh âm tuấn lãng, tâm thần liền không khỏi rùng mình, ngước lên nhìn người vừa tới, mặt mày lập tức hớn hở, "Yêu, ngươi ghen sao?"
Lưu Liên Thành mí mắt giật giật, đưa tay cầm lấy kim ấn của Thái tử trên mặt bàn đóng lên một sắc lệnh màu điệp lấy ra từ trong ngực áo, sau đó, liền chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người.
"Ai ~ sao vội vã vậy?" Người nọ mặt có chút dầy mà đưa tay lôi kéo, định sờ vào ngực đối phương. Tiếc là, đối phương chạy nhanh như thỏ nên người nọ chỉ sờ được cái khoảng không.
"Thái tử điện hạ, hiện nay hẳn là hai ta nên bảo trì khoảng cách đi."
Vũ Văn Thác nhụt chí, ngồi phịch xuống ghế, giơ tay sờ sờ lên má mình, ai oán nói, "Ly Yến, hai bạt tai ngươi tặng ta hôm qua cũng thật mạnh a."
Lưu Liên Thành khẽ hừ một tiếng, "Đoạn thổ lộ tâm tình của ngươi kia nghe cũng thật chân thành đi."
"Ta kia chính là thổ lộ chân tình."
"Ân, hừ, hành động của thái tử điện hạ cũng thật không kém đi."
"Ly Yến," Vũ Văn Thác hai mắt nhìn thẳng đối phương, giọng có chút trầm thấp, nói, "Thật sự là ta nghiêm túc." Đứng dậy, đi đến trước mặt người nọ. Ánh nắng đầu đông chiếu vào con người đang đứng trước mặt Vũ Văn Thác, do người nọ đứng ngược sáng mà trên người như tỏa ra một quầng sáng màu vàng óng.
"Lập thái tử phi là chuyện ta phải làm. Ta nghĩ, hẳn ngươi hiểu ta."
Lưu Liên Thành giương mắt nhìn lên, bình tĩnh mà thản nhiên nhìn hắn trong chốc lát. Sau đó, xoay người rời đi.
"Ngươi không cần phải giải thích với ta."
Gần đây, Trữ Kha có chút u oán. Một cô gái trong suốt mười bảy năm luôn vui vẻ cuối cùng cũng lộ ra một vẻ nhớ nhung. Nàng tựa người vào lan can bên ngoài điện Lan Lăng trong hậu cung, lơ đãng nhìn phía xa xa. Những cánh hoa nhẹ nhàng bay trong gió. Nếp váy cũng lay động theo gió đem đến một loại cảm giác "Tư du du, hận du du, độc lập tiểu lâu phong mãn tụ" [man mác] .
"Hoàng nhi, con đang nghĩ đi đâu vậy?"
Một thanh âm hiền thục, đoan trang từ phía sau vang lên. Trữ Kha nghe vậy, liền xoay người, chậm rì rì tiến lại gần người vừa tới, hữu khí vô lực mà nói, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Hoàng hậu Bắc Chu Huyên Thị một thân hoàng sắc thêu hoa mẫu đơn, vẻ ung dung, ôn hòa, làn da trắng nõn, trơn mịn, ngũ quan tú lệ, trang dung tinh xảo* [trang điểm tinh tế], trên khóe mắt để lộ ra chút dấu vết của thời gian. Hẳn, người này khi còn trẻ cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc. Người nọ đang tươi cười mà nhìn người con gái út yêu thích nhất của mình.
"Là ai làm tiểu công chúa của chúng ta phải thương tâm?"
"Mẫu hậu......"
"Sao vậy? Con có thể chia sẻ với mẫu hậu không?" Nắm lấy tay Trữ Kha, hoàng hậu Huyên Thị dắt nàng đi chậm rãi trên hành lang Lan Lăng điện.
"Mẫu hậu, thích một người là như thế nào?"
Huyên Thị quay đầu liếc nhìn Trữ Kha, cười cười, nói:
"Xem ra, hoàng nhi của ta đã biết yêu."
"Mẫu hậu......" Hai gò má của Trữ Kha đỏ lên, miệng đô đô, "Chỉ là con thích một người, nhưng người nọ đã có ý trung nhân rồi."
"Nga?" Người này thật thú vị. Ngay đến công chúa Bắc Chu của chúng ta cũng không vào mắt.
"Mẫu hậu, người nói, nếu người nọ không thích mình mà mình lại ép họ ở bên mình, liệu mình và đối phương có hạnh phúc không?" Trữ Kha đưa mắt nhìn tầng tầng lớp lớp mái ngói trên đỉnh điện Trọng Diêm, tâm trạng có chút phức tạp.
Huyên Thị thấy nàng nhíu mày lại, vẻ ngưng trọng. Đột nhiên, lúc đó, Huyên Thị đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương luôn líu lo bên người mình đã lớn rồi; vì thế, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói:
"Hoàng nhi, nếu con thật lòng thích người ta thì hạnh phúc của người nọ chính là hạnh phúc của con."
Trữ Kha giương mắt, cái hiểu cái không, "Ý mẫu hậu là con nên..... buông tay?"
Hoàng hậu Huyên Thị nhìn nàng mà cười sủng nịch, "Hoàng nhi thực thông minh. Chỉ cần thời gian, con tất sẽ minh bạch."
Trữ Kha nhìn ánh mắt hiền từ, an ổn của mẫu hậu, chợt cảm thấy trong lòng một trận ấm áp. Nàng liền ôm lấy cánh tay, tựa đầu lên vai mẫu hậu, chớp mắt nũng nịu nói, "Nếu vậy, phụ hoàng cùng mẫu hậu nhất định thực hạnh phúc! Bởi vì a, cả hai đều được ở cùng người mình yêu."
Hoàng hậu Huyên Thị nghe vậy mặt liền hơi ngẩn ra, trong ánh mắt lập tức toát ra một mạt ưu thương rõ rệt. Sau đó, bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Trữ Kha, mỉm cười nói, "Có lẽ vậy."
Mùa đông, Bắc Chu Bình Hòa năm thứ mười.
Các vùng từng là Tây Thục đột nhiên nổ ra các cuộc khởi nghĩa. Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn "phản Chu, phục Thục" nổi lên khắp tứ phía trong cả nước, kêu gọi cứu Mạnh Tri Tường, nguyên là quốc chủ Tây Thục, để tái xây dựng chính quyền Tây Thục. Vũ Văn Giác vội hạ lệnh cho Vũ Văn Thác, phụ trách phòng ngự kinh thành, tăng cường công tác hộ vệ đối với Mạnh Tri Tường đang bị giam lỏng, tránh cho tình thế chuyển biến xấu hơn.
* Nói chuyện yêu đương
Khi Vũ Văn Thác quay lại phủ thái tử, tình cờ đi qua hoa viên bên ngoài Sùng Hoa các, chợt thấy hai bóng người nhìn rất quen. Một người là cô nương vận bộ váy áo đỏ sẫm đang trợn mắt trừng nam nhân tuấn tú, trắng nõn trước mặt. Mà, trên mặt nam nhân kia hằn rõ vết năm ngón tay hồng hồng. Không khí tựa hồ có chút căng thẳng.
"Ngươi gạt ta!" Thanh âm nữ tử có chút chói tai. Vũ Văn Thác trái phải đánh giá hai người này một hồi. Hồi tưởng lại từ sau đêm Thất tịch, tiểu muội nhà mình có nhiều hành vi cổ quái. Lại nhìn tình cảnh hiện tại, hắn liền hiểu...
"Ngạch...... Ta nói hai vị." Một tay day day huyệt Thái Dương, tay kia vươn ra phía hai người, trong lòng còn đang thầm tính toán sẽ giải thích với Trữ Kha thế nào. Ai ngờ, hai người đang giằng co cư nhiên quay đầu, phi thường ăn ý mà hai miệng một lời nói hắn, "Câm miệng!"
Thái tử Bắc Chu luôn oai phong trên chiến trường trong nháy mắt bị khí thế hai người nọ uy hiếp, nhất thời chỉ có thể lăng lăng nhìn bọn họ.
"Ly đại ca, ngươi nói ngươi rất yêu nương tử của ngươi sao?"
"Phải" Mi Vũ Văn Thác khẽ giật giật. Cái gì? Ngươi còn có nương tử sao?
"Vậy còn chuyện giữa ngươi và hoàng huynh của ta?" Trữ Kha nổi giận đùng đùng, chỉ một ngón tay về phía Vũ Văn Thác.
"Chuyện này...." Ly Yến nhất thời nghẹn lời. Hắn không thể nói là khi đó họ chỉ diễn trò cho Vũ Văn Thái xem đi.
"Ly đại ca, ngươi có thật là thích hoàng huynh của ta không?" Đôi mắt của nữ tử đã rưng rưng, khí thế cũng không còn hung hãn như vừa rồi mà mang loại cảm giác đau thương.
Ly Yến quay đầu nhìn Vũ Văn Thác đang đứng cười thầm trong bụng, trong đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, hắn lại nhìn Trữ Kha, thầm nghĩ nếu lúc này không dứt khoát chặt đứt chấp niệm của cô nương này đối với mình chỉ sợ sau này sẽ rắc rối. Vì thế, hắn liền thở dài, nói, "Phải"
"Nhưng các ngươi đều là nam nhân a!" Giọng người con gái đã mang theo chút nức nở.
"......" Ly Yến khẽ chau mày, khóe miệng cứng ngắc, hơi hơi run rẩy. Hắn nên giải thích thế nào đây? Hơn nữa, nhìn bộ dáng cô nương này rõ ràng đang chuẩn bị lê hoa đoái vũ* [oà khóc nức nở] khiến hắn chợt cảm thấy vô lực thật sâu sắc. Từ nhỏ, hắn vốn vô pháp đối nữ hài tử. Vì thế, đành phẫn uất mà hung hăng nhìn về phía kẻ khởi xướng đang đứng ở một bên.
Vũ Văn Thác thầm thấy hắn nên đứng ra nói vài câu. Vì thế, liền tới bên Trữ Kha, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng an ủi. Sau đó, lại đi đến trước mặt Ly Yến, trịnh trọng cầm lấy hai tay của đối phương, ánh mắt cực kỳ thâm tình, ngữ khí cực kỳ ôn nhu mà nói, "Ly Yến, ta không cần biết ngươi là nam hay nữ. Ta chỉ biết, ngươi chính là người Vũ Văn Thác ta quan tâm nhất. Cho nên, kiếp này, ta sẽ không bao giờ để ngươi đi. Ly Yến, Vũ Văn Thác ta thề với trời, kiếp này sẽ không phụ ngươi!" Lời thề này nói ra thật doạ chết cả thiên địa quỷ thần, khiến Trữ Kha ở một bên nghe thấy có chút cảm động.
Mà Ly Yến tức thì cảm thấy toàn thân một trận nổi da gà và cố nén suy nghĩ muốn cho khuôn mặt anh tuấn đầy xúc động ở trước mặt hai quả đấm. Hắn kín đáo muốn rút tay ra nhưng đối phương nắm quá chặt, thành ra, hai lần hắn cố sức vẫn không thành công.
Nhưng ngay lúc này, giọng ông ổng của Quách Hoài vang lên sau lưng ba người, "Thái tử điện hạ, nghe nói, cuối cùng ngài cũng muốn lập thái tử phi a!"
Dù mới cuối thu, đầu đông, cơn gió thổi qua đã có chút lãnh liệt, vù vù táp lên mặt Vũ Văn Thác làm mấy sợi tóc trên mặt có chút hỗn độn. Ánh mắt Vũ Văn Thác nhất thời trở nên có chút mê man. Sau đó, Vũ Văn Thác liền thấy Ly Yến "ba ba" giáng cho mình hai bạt tai, xoay người mà đi. Mà, Trữ Kha cũng dùng ánh mắt "ngươi sao có thể bội tình bạc nghĩa như vậy" nhìn hắn, nổi giận đùng đùng mà hướng hắn nhổ một ngụm rồi đi ra phía ngoài phủ. Quách Hoài vẻ mặt không hiểu đi đến cạnh Vũ Văn Thác, có chút u oán nói, "Thái tử điện hạ, ta... có phải đã nói sai điều gì rồi không?"
Vũ Văn Thác quay đầu nhìn Quách Hoài, chợt có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Thái tử phủ gần đây đột nhiên trở nên thật náo nhiệt, bởi thái tử điện hạ rốt cục đã nghĩ thông suốt và muốn nạp thái tử phi. Trong khoảng thời gian ngắn, tranh vẽ con gái các nhà vương hầu thế gia, công thần huân thích tới tuổi thành thân đều được gửi đến. Thật đúng là cao thấp béo gầy, mỗi người một vẻ.
"Sao vậy? Hoa mắt sao?"
Vũ Văn Thác đang vùi đầu vào một đống tranh vẽ, nghe thanh âm tuấn lãng, tâm thần liền không khỏi rùng mình, ngước lên nhìn người vừa tới, mặt mày lập tức hớn hở, "Yêu, ngươi ghen sao?"
Lưu Liên Thành mí mắt giật giật, đưa tay cầm lấy kim ấn của Thái tử trên mặt bàn đóng lên một sắc lệnh màu điệp lấy ra từ trong ngực áo, sau đó, liền chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người.
"Ai ~ sao vội vã vậy?" Người nọ mặt có chút dầy mà đưa tay lôi kéo, định sờ vào ngực đối phương. Tiếc là, đối phương chạy nhanh như thỏ nên người nọ chỉ sờ được cái khoảng không.
"Thái tử điện hạ, hiện nay hẳn là hai ta nên bảo trì khoảng cách đi."
Vũ Văn Thác nhụt chí, ngồi phịch xuống ghế, giơ tay sờ sờ lên má mình, ai oán nói, "Ly Yến, hai bạt tai ngươi tặng ta hôm qua cũng thật mạnh a."
Lưu Liên Thành khẽ hừ một tiếng, "Đoạn thổ lộ tâm tình của ngươi kia nghe cũng thật chân thành đi."
"Ta kia chính là thổ lộ chân tình."
"Ân, hừ, hành động của thái tử điện hạ cũng thật không kém đi."
"Ly Yến," Vũ Văn Thác hai mắt nhìn thẳng đối phương, giọng có chút trầm thấp, nói, "Thật sự là ta nghiêm túc." Đứng dậy, đi đến trước mặt người nọ. Ánh nắng đầu đông chiếu vào con người đang đứng trước mặt Vũ Văn Thác, do người nọ đứng ngược sáng mà trên người như tỏa ra một quầng sáng màu vàng óng.
"Lập thái tử phi là chuyện ta phải làm. Ta nghĩ, hẳn ngươi hiểu ta."
Lưu Liên Thành giương mắt nhìn lên, bình tĩnh mà thản nhiên nhìn hắn trong chốc lát. Sau đó, xoay người rời đi.
"Ngươi không cần phải giải thích với ta."
Gần đây, Trữ Kha có chút u oán. Một cô gái trong suốt mười bảy năm luôn vui vẻ cuối cùng cũng lộ ra một vẻ nhớ nhung. Nàng tựa người vào lan can bên ngoài điện Lan Lăng trong hậu cung, lơ đãng nhìn phía xa xa. Những cánh hoa nhẹ nhàng bay trong gió. Nếp váy cũng lay động theo gió đem đến một loại cảm giác "Tư du du, hận du du, độc lập tiểu lâu phong mãn tụ" [man mác] .
"Hoàng nhi, con đang nghĩ đi đâu vậy?"
Một thanh âm hiền thục, đoan trang từ phía sau vang lên. Trữ Kha nghe vậy, liền xoay người, chậm rì rì tiến lại gần người vừa tới, hữu khí vô lực mà nói, "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Hoàng hậu Bắc Chu Huyên Thị một thân hoàng sắc thêu hoa mẫu đơn, vẻ ung dung, ôn hòa, làn da trắng nõn, trơn mịn, ngũ quan tú lệ, trang dung tinh xảo* [trang điểm tinh tế], trên khóe mắt để lộ ra chút dấu vết của thời gian. Hẳn, người này khi còn trẻ cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc. Người nọ đang tươi cười mà nhìn người con gái út yêu thích nhất của mình.
"Là ai làm tiểu công chúa của chúng ta phải thương tâm?"
"Mẫu hậu......"
"Sao vậy? Con có thể chia sẻ với mẫu hậu không?" Nắm lấy tay Trữ Kha, hoàng hậu Huyên Thị dắt nàng đi chậm rãi trên hành lang Lan Lăng điện.
"Mẫu hậu, thích một người là như thế nào?"
Huyên Thị quay đầu liếc nhìn Trữ Kha, cười cười, nói:
"Xem ra, hoàng nhi của ta đã biết yêu."
"Mẫu hậu......" Hai gò má của Trữ Kha đỏ lên, miệng đô đô, "Chỉ là con thích một người, nhưng người nọ đã có ý trung nhân rồi."
"Nga?" Người này thật thú vị. Ngay đến công chúa Bắc Chu của chúng ta cũng không vào mắt.
"Mẫu hậu, người nói, nếu người nọ không thích mình mà mình lại ép họ ở bên mình, liệu mình và đối phương có hạnh phúc không?" Trữ Kha đưa mắt nhìn tầng tầng lớp lớp mái ngói trên đỉnh điện Trọng Diêm, tâm trạng có chút phức tạp.
Huyên Thị thấy nàng nhíu mày lại, vẻ ngưng trọng. Đột nhiên, lúc đó, Huyên Thị đột nhiên phát hiện, tiểu cô nương luôn líu lo bên người mình đã lớn rồi; vì thế, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói:
"Hoàng nhi, nếu con thật lòng thích người ta thì hạnh phúc của người nọ chính là hạnh phúc của con."
Trữ Kha giương mắt, cái hiểu cái không, "Ý mẫu hậu là con nên..... buông tay?"
Hoàng hậu Huyên Thị nhìn nàng mà cười sủng nịch, "Hoàng nhi thực thông minh. Chỉ cần thời gian, con tất sẽ minh bạch."
Trữ Kha nhìn ánh mắt hiền từ, an ổn của mẫu hậu, chợt cảm thấy trong lòng một trận ấm áp. Nàng liền ôm lấy cánh tay, tựa đầu lên vai mẫu hậu, chớp mắt nũng nịu nói, "Nếu vậy, phụ hoàng cùng mẫu hậu nhất định thực hạnh phúc! Bởi vì a, cả hai đều được ở cùng người mình yêu."
Hoàng hậu Huyên Thị nghe vậy mặt liền hơi ngẩn ra, trong ánh mắt lập tức toát ra một mạt ưu thương rõ rệt. Sau đó, bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Trữ Kha, mỉm cười nói, "Có lẽ vậy."
Mùa đông, Bắc Chu Bình Hòa năm thứ mười.
Các vùng từng là Tây Thục đột nhiên nổ ra các cuộc khởi nghĩa. Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn "phản Chu, phục Thục" nổi lên khắp tứ phía trong cả nước, kêu gọi cứu Mạnh Tri Tường, nguyên là quốc chủ Tây Thục, để tái xây dựng chính quyền Tây Thục. Vũ Văn Giác vội hạ lệnh cho Vũ Văn Thác, phụ trách phòng ngự kinh thành, tăng cường công tác hộ vệ đối với Mạnh Tri Tường đang bị giam lỏng, tránh cho tình thế chuyển biến xấu hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook