Thùy Khả Tương Y
-
Chương 9
Dĩ Chân hoàn hồn, gần như vọt tới cửa phòng, níu lấy cánh tay Chu Tư Viễn: “A Viễn, anh không được như vậy.”
Chu Tư Viễn lạnh lùng hất tay Dĩ Chân ra: “Tôi không được thế nào? Lâm Dĩ Chân, chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm gì cũng không cần thông qua sự phê chuẩn của em đâu.”
“Anh làm vậy tương lai anh sẽ phải hối hận! Rõ ràng anh vẫn còn yêu em, tại sao lại muốn dằn vặt em rồi tự dằn vặt chính mình chứ?”
Chu Tư Viễn cười lạnh: “Lâm Dĩ Chân, sao em lại đa tình đến vậy? Em nghe cho kỹ đây, tôi không còn yêu em nữa, hãy chấm dứt đi!”
Lời nói tuyệt tình cùng tiếng đóng cửa thô bạo như muốn đâm thủng màng nhĩ của Dĩ Chân. Anh đứng chết lặng trước cửa phòng hắn, trái tim bị giày xéo đến nhói đau.
Cửa phòng tắm bật mở, thiếu niên tên Liên Hạnh kia đi ra. Cậu ta chỉ quấn bên hông một cái khăn tắm màu trắng, trên làn da mềm mại còn ánh lên những giọt nước trong suốt còn đọng lại.
Dĩ Chân cảm thấy chua xót trong lòng, trước kia anh cũng có làn da toàn thân đẹp như vậy, nhưng sau mấy lần bị thương đã để lại những dấu vết xấu xí, khiến anh không cách nào so sánh với thiếu niên đang tuổi thanh xuân này nữa.
Thế nhưng A Viễn không phải loại người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, A Viễn của anh có một trái tim yêu anh rất nhiều kia mà. Dĩ Chân cảm thấy rất đau khổ, là bản thân mình không xứng với tình yêu của Chu Tư Viễn, có lẽ, anh đã thật sự vĩnh viễn mất đi A Viễn rồi. Nghĩ tới đây, Dĩ Chân đau lòng đến nghẹt thở.
Liên Hạnh kiêu ngạo đi tới bên cạnh Dĩ Chân, gấp gáp gõ cửa: “Anh Viễn, mau mở cửa cho em đi, lạnh quá à.” Ngữ điệu đầy hờn dỗi, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, nhưng sao khi vào tai Dĩ Chân lại xé nát tâm can đến vậy, sao mà đau đớn đến nhường này.
Chu Tư Viễn mở cửa ra, dang tay ôm Liên Hạnh vào lòng mà không hề nhìn Dĩ Chân lấy một cái, thật sự đã coi anh như không khí. Liên Hạnh cười khanh khách, đắc ý tựa sát vào người Chu Tư Viễn. Cánh cửa tàn nhẫn đóng lại lần thứ hai, trong phòng vang lên tiếng thở dốc của Liên Hạnh, tựa như đang sợ hãi, lại vừa như đang mời gọi. Dĩ Chân cảm giác mình không thể đứng thẳng được nữa, chỉ biết tựa vào cánh cửa, yếu ớt trượt xuống đất.
Đau đớn từ dạ dày khiến Dĩ Chân co quắp thân thể, nhưng mà hình như cho dù có cuộn người lại thành một quả cầu nhỏ thì cũng chẳng thể ngăn nổi thứ âm thanh mãnh liệt kia truyền vào tai. Đừng! Đừng cho anh nghe những thứ này nữa. Lồng ngực ấm áp của Chu Tư Viễn đang ôm ấp một người khác, bây giờ Dĩ Chân chỉ muốn có được sự an tĩnh mà thôi…
Cuối cùng, trong phòng cũng yên tĩnh lại, tiếng rên rỉ thở dốc của thiếu niên kia cũng đã dừng. Bọn họ ngủ rồi ư? Cùng ôm lấy nhau, có thể hòa quyện cùng mùi hương từ thân thể đối phương, có thể hưởng thụ hơi ấm của nhau. Mùa đông lạnh giá này thật đúng là dài dằng dặc, nhưng Dĩ Chân lại không có cách nào làm cho mình ấm áp hơn một chút.
Trong bóng tối, Dĩ Chân chật vật đứng dậy, lê bước đến nhà bếp, lục lọi hồi lâu mới tìm được một gói sữa. Khí lạnh vừa nãy kích thích cùng tâm trạng kích động khiến cơ thể vốn chưa được ăn cơm tối của Dĩ Chân hoàn toàn kiệt sức. Anh mở lò vi sóng ra, bỏ sữa vào hâm nóng một chút, sau đó trở về căn phòng nhỏ của mình tìm lọ thuốc dạ dày.
Một đoạn gay video nóng bỏng vừa chiếu xong, căn phòng liền chìm vào tịch mịch. Liên Hạnh tắt ti vi, lo lắng hỏi: “Anh Viễn, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Chu Tư Viễn “ừm” một tiếng, trong giọng nói lộ rõ sự thống khổ. Liên Hạnh bật đèn đầu giường lên, nhìn thấy sắc mặt Chu Tư Viễn trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trán. Cậu ta hơi trách móc: “Đâu phải là không biết bệnh của mình, sao anh lại ngốc quá vậy? Anh chờ đi, em đi rót nước cho anh.”
“Cậu ấy… chắc chắn cậu ấy đang rất đau khổ.” Chu Tư Viễn thì thào.
“Anh Viễn, anh không được nghĩ đến anh ta nữa có biết không? Anh nhìn lại bản thân mình đi! Anh Mạnh nói anh nhất định phải ra nước ngoài để trị bệnh, mấy cái này chỉ là tạm thời thôi. Muốn trị tận gốc thì phải quên anh ta đi, tuyệt tình đi, đây là con đường duy nhất anh hiểu không?!” Liên Hạnh to tiếng xong thì bò xuống giường, tiện tay kéo áo ngủ của Chu Tư Viễn khoác lên người.
Dĩ Chân nghĩ sữa đã hâm xong rồi, bèn gắng gượng ngồi dậy đi xuống bếp lấy về uống.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Liên Hạnh khoác áo ngủ đang lười nhác đi ra.
Áo ngủ cậu ta đang mặc là của A Viễn mà! Dĩ Chân vừa mới giặt cho hắn xong, cái áo ngủ đó vừa mềm mại vừa êm ái, anh đã từng áp mặt vào nó như thể đang dán lên lồng ngực ấm áp của A Viễn. Vậy mà hôm nay cái áo ngủ ấy lại đang được mặc tùy tiện trên người của người kia. Dĩ Chân vừa chua xót vừa đau đớn, đành vô lực cất bước quay về.
Liên Hạnh chỉ định nấu nhanh một chút nước ấm cho Chu Tư Viễn, thế nhưng ấm đun đã bị hỏng, cậu ta chợt nghe lò vi sóng ‘đinh’ một tiếng.
Liên Hạnh mở lò vi sóng ra, nhìn thấy bên trong có một gói sữa, bèn không chút suy nghĩ cắt miệng gói đổ vào ly thủy tinh. Trông thấy Liên Hạnh bưng sữa đi vào phòng Chu Tư Viễn, Dĩ Chân sửng sốt. Sữa đã bị người ta mang đi, ấm đun cũng bị hỏng mất rồi, bây giờ ngay cả sức lực để đứng anh cũng không có, thật sự chẳng còn lòng dạ nào đi nấu một ly nước uống nữa.
Dĩ Chân thở dài, bỗng nhiên cảm giác có chút cam chịu. Anh bất đắc dĩ đi rót một ly nước lã, uống thuốc, sau đó nằm mê man ở trên giường.
Uống sữa xong, Chu Tư Viễn cảm thấy khỏe hơn một chút. Hắn hỏi Liên Hạnh: “Cậu hỏi cậu ấy chỗ để sữa à?”
“Em lấy từ lò vi sóng ra đó.”
“Đó là sữa của cậu ấy uống.” Chu Tư Viễn nói.
“Anh cũng đừng quan tâm đến anh ta nữa, anh ta uống chẳng lẽ không biết tự đi hâm sao? Thật là.” Liên Hạnh hiển nhiên không có một chút cảm tình nào với Dĩ Chân, “Anh Viễn, anh đã nghĩ kĩ khi nào xuất ngoại chưa? Anh chịu khổ nhiều như vậy rồi, bây giờ dứt khoát đừng quản những chuyện vớ vẩn này nữa, cứ an tâm xuất ngoại an dưỡng, chuyện trong nhà cứ giao cho anh Khôn là được. Tuy anh đã giao lại ghế cho Khôn bang, nhưng trong lòng anh Khôn có anh và anh Mạnh. Chỉ cần một câu nói của anh, bọn em có trả cả tính mạng cũng sẽ giúp anh kết thúc mối bận tâm này.”
“Các cậu đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Dĩ Chân, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi. Sau khi tôi đi rồi, các cậu không được gây chuyện với cậu ấy.” Chu Tư Viễn cảm giác bản thân mình ngày càng không buông bỏ được Dĩ Chân, nếu như bây giờ hắn không dứt ra, sợ rằng có ra đi cũng không thay đổi được gì.
“Anh và anh Mạnh chịu khổ nhiều như vậy, bao nhiêu lần tìm sống trong chết, để báo thù, hai người đã bỏ ra bao nhiêu cái giá? Vào sinh ra tử mới dẫn dắt lên Khôn bang, từng bước tiêu diệt kẻ thù, rời khỏi Khôn bang rồi vẫn cực khổ rửa tiền cho các anh em trong bang nữa. Hiện tại trước mắt chỉ còn lại một kẻ thù, vậy mà hai anh thật sự muốn từ bỏ sao?” Liên Hạnh lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
“Tôi… tôi không nói là muốn từ bỏ, có điều… bây giờ cơ thể tôi không ổn. Khi nào về nước, tôi sẽ tìm cậu ấy để kết thúc mọi chuyện.” Chu Tư Viễn cảm thấy trong ngực nhói lên từng cơn, hắn nhíu mày, nhắm hai mắt lại.
Thấy Chu Tư Viễn ngủ rồi, Liên Hạnh thầm cắn răng: “Anh Viễn vốn là người không lộ ra sự yếu đuối nhiều như vậy, bây giờ cũng lực bất tòng tâm. Anh Viễn, anh yên tâm, món nợ của anh, bọn em sẽ không đứng ngoài mà bàng quan nhìn đâu!” Liên Hạnh đắp chăn cho Chu Tư Viễn, sau đó cẩn thận ôm lấy một cái chăn khác rồi ngủ ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Từ lúc Chu Tư Viễn mang Liên Hạnh về nhà, Dĩ Chân giống như người mất hồn. Lúc trước anh vẫn cho rằng Chu Tư Viễn chỉ đang giận anh, chỉ đang hiểu lầm anh, cho nên hắn mới phẫn nộ mà đối xử với anh như vậy. Tất cả đều là vì hắn yêu thương anh rất nhiều. Thế nhưng mang một thanh niên về nhà hằng đêm như vậy là chuyện gì chứ? Lẽ nào cũng có thể nói là vì yêu sao? Trong lòng Dĩ Chân trầm xuống.
Hai người sống dưới một mái nhà, nhưng lại không hề nói chuyện hay nhìn mặt nhau, tựa như hai người xa lạ bước đi trên đường, ánh mắt thỉnh thoảng có chạm tới thì đều hệt như bị điện giật mà mau chóng lùi ra xa.
Dĩ Chân bắt đầu nghĩ đến việc dọn về nhà cũ. Mẹ mất rồi, căn nhà vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo ấy trở thành ngôi nhà duy nhất trên thế giới này mà anh có thể dừng chân. Lúc thu dọn đồ đạc, Dĩ Chân mới phát hiện mình yếu đuối đến cỡ nào. Rất nhiều đồ vật đều gắn kết tình cảm của hai người, hôm nay cảnh còn người mất, tất cả đều nhuốm một màu bi thương.
Những thứ không cần mang đi thì Dĩ Chân đều cố gắng không mang theo, anh chỉ lấy một vài bộ quần áo cần thiết, đồ dùng hàng ngày và thuốc, còn những thứ mà lúc trước Chu Tư Viễn tặng anh thì anh không mang đi. Tình yêu đã không còn, những kỷ vật tình yêu này đâu cần giữ lại làm gì nữa? Dĩ Chân trở về nhà cũ vài lần, một mình quét dọn tất cả.
Ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở thoang thoảng một thứ mùi ẩm mốc, Dĩ Chân chợt nghĩ cái mùi này rất hợp với tâm trạng hiện tại của mình.
Nhìn Dĩ Chân bận rộn thu dọn suốt mấy ngày, Chu Tư Viễn vẫn làm thinh không chút quan tâm. Anh ấy thật sự không để ý đến mình một chút nào sao? Anh ấy không có cảm giác là mình sắp đi ư? Mặc dù trong lòng Dĩ Chân biết rõ ái tình đã giống như nước chảy cát trôi không thể cứu vãn được nữa, nhưng sự bạc bẽo của người yêu vẫn khiến anh cảm thấy thất vọng vô cùng.
Chiều nay, Dĩ Chân tan làm xong thì quay về dọn đồ, không có quá nhiều hành lí, chỉ có hai cái va li nhỏ. Lúc anh kéo va li sắp bước ra khỏi cửa thì Chu Tư Viễn trở về. Hôm nay hắn về nhà có một mình, thiếu niên tên Liên Hạnh kia không xuất hiện. Lúc vào cửa, thấy Dĩ Chân đang kéo va li, Chu Tư Viễn rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Em đi sao?”
“Em đi đây.”
Hai người gần như đồng thanh lên tiếng.
“Anh… anh cũng đang có chuyện muốn nói với em. Lên xe đi, cùng ăn một bữa cơm. Tối nay, anh tiễn em.” Chu Tư Viễn xoay người sang hướng khác, cảm thấy vành mắt hơi ướt. Chuyến đi này, chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại được người đàn ông khiến hắn vừa yêu vừa hận vô cùng sâu đậm này nữa. Nghĩ vậy, trái tim Chu Tư Viễn lại nhói lên.
Dĩ Chân không nói gì, cúi đầu kéo va li ra khỏi cửa. Rốt cuộc cũng chạm mặt nhau rồi, A Viễn không mắng anh, nhưng cũng không giữ anh lại, A Viễn của anh bình thản đến mức khiến lòng người chua xót.
Chu Tư Viễn dẫn Dĩ Chân tới nhà hàng gia đình mà lúc trước bọn họ yêu thích nhất. Ngồi vào bàn, hắn bảo anh gọi món. Dĩ Chân hầu như không chút suy nghĩ gọi món cá kho tàu.
“Canh xương khổ qua.” Chu Tư Viễn nói tiếp.
Ánh mắt của hai người rốt cuộc cũng chạm vào nhau, tuy rằng chỉ gần trong gang tấc, nhưng bọn họ lại cảm thấy đôi bên xa cách giống như vạn thủy thiên sơn.
Là vạn thủy thiên sơn đó, cho dù hai người có cố hết sức vươn tay ra thì cũng chẳng thể nào ôm đối phương vào lòng.
“Em… ăn nhiều một chút.” Chu Tư Viễn múc một miếng sườn bỏ vào chén Dĩ Chân.
Dĩ Chân khẽ nói: “Em không thích ăn món này nữa.”
“Sao vậy? Em thích món này nhất mà? Không phải em nói thích cái mùi vị tuyệt vời của khổ tận cam lai này sao?”
“Không, bây giờ em chỉ muốn ăn cái gì đó ngọt thật ngọt. Khổ tận cam lai gì chứ? Em chỉ cảm thấy món canh này đắng đến mức khiến em muốn khóc, em chẳng lĩnh hội ra dư vị này có chút ngọt ngào nào…” Dĩ Chân nói xong, vành mắt liền đỏ lên.
“Sau này… chăm sóc tốt cho mình.” Chu Tư Viễn không nhịn được vươn tay ra, xoa xoa đầu Dĩ Chân đầy cưng chiều.
Nước mắt Dĩ Chân rơi xuống tí tách, lọt vào chén canh: “Em không có hẹp hòi như vậy đâu, nếu bây giờ anh giữ em lại, em sẽ xem xét không đi nữa.”
A Viễn, giữ em lại đi. Chỉ cần anh mở miệng, em nhất định sẽ ở lại. Anh hãy cho em một bậc thang đi! Trong lòng Dĩ Chân thầm kêu gào.
Trầm mặc…
“Dĩ Chân, anh muốn uống chút rượu.” Chu Tư Viễn nói.
“Được, em uống với anh.”
“Không, dạ dày của em không tốt, đừng uống rượu. Hơn nữa nếu hai ta uống nhiều quá, một hồi nữa ai lái xe đây?”
Chu Tư Viễn gọi một chai Ngũ Lương Dịch. Dĩ Chân hé miệng, nhưng không nói gì.
“Thật sự là… giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Em vẫn hay nhớ tới khoảng thời gian lúc chúng ta mới quen nhau, lúc đó vui vẻ biết bao, chúng ta đã cùng trải qua rất nhiều thời khắc tươi đẹp. Em sẽ luôn nhớ tới hôn lễ của chúng ta, nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc ấy, nhưng mà, hễ nghĩ tới những chuyện đó là em cảm thấy rất không cam lòng.” Giọng nói của Dĩ Chân như đang than khóc trách cứ, lại giống như đang tưởng niệm nhớ thương, khiến Chu Tư Viễn nghe đến nao lòng.
“Tại sao hạnh phúc lại khó khăn đến vậy? Đôi khi em thật sự rất muốn bắt đầu lại từ đầu.” Dĩ Chân nhìn vào mắt Chu Tư Viễn, trong lòng lại dâng lên hi vọng.
Chu Tư Viễn mở chai rượu ra, rót đầy một ly, sau đó một hơi uống sạch. Khuôn mặt hắn nhanh chóng hơi ửng đỏ, hắn ngây ngẩn nhìn Dĩ Chân, nói: “Dĩ Chân, anh sắp xuất ngoại rồi.”
“Xuất ngoại? A…” Dĩ Chân vì kinh ngạc đến thất thanh mà cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác tuyệt vọng cùng nỗi mất mát cực lớn thoáng cái dâng đầy trong tim. Dĩ Chân cứ tưởng rằng nếu Chu Tư Viễn biết anh thật sự sắp đi thì hắn sẽ giữ anh lại, hoặc ít nhất cũng sẽ đồng ý tiếp tục làm bạn, sẽ thường xuyên hỏi han anh, hay có thể gọi một cuộc điện thoại bất cứ lúc nào. Mặc dù Dĩ Chân đã quyết định chuyển ra khỏi nhà Chu Tư Viễn, nhưng anh cũng không hoàn toàn chắc chắn chính mình muốn xa hắn cả đời. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy Chu Tư Viễn sẽ không rời xa mình, hằng ngày đi làm đều có thể làm việc gần nhau, tan tầm thì có thể cùng đi ăn cơm, có khi thời gian dài sau đó, hắn hết giận rồi sẽ bảo anh trở về bên cạnh hắn. Thế nhưng bây giờ, Chu Tư Viễn lại nói hắn sắp xuất ngoại!
“Anh đi làm gì? Đi bao lâu? Khi nào anh về?” Dĩ Chân dùng giọng nói nhỏ xíu hỏi Chu Tư Viễn. Giây phút ấy, anh cảm thấy bản thân mình yếu đuối tột cùng, thậm chí anh còn cảm giác có chút không ngồi vững, chỉ muốn tìm một chỗ để nằm xuống, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
“Anh… anh muốn ra nước ngoài để mở rộng thị trường, chuyện ở đây anh sẽ giao cho phó giám đốc xử lý. Khi nào về thì anh không nói trước được, chậm thì ba năm năm năm. Nếu ở bên kia phát triển tốt, hoặc có thể định cư an gia thì… không trở lại nữa.”
“À… Vậy ư…” Dĩ Chân như nói cho bản thân nghe. A Viễn nói anh ấy sẽ không trở lại? Phải không? Nói như vậy nghĩa là đêm nay trôi qua rồi, bọn họ sẽ là kiếp sau mới gặp lại sao?
“Anh đã mua xong vé máy bay rồi, mấy ngày nữa sẽ lên đường. Đúng rồi, anh… anh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn, đến lúc đó, em chỉ cần ký tên vào là được. Anh sẽ cho em một phần tài sản, đủ để em dùng sau này.”
Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này cuối cùng cũng sắp đổ vỡ, Dĩ Chân đột nhiên có chút buồn cười. Anh mỉm cười nhìn Chu Tư Viễn: “Không sao cả, chúng ta không phải người Hà Lan, nước chúng ta vốn không thừa nhận cuộc hôn nhân này. Có điều, nếu anh vẫn kiên quyết như vậy, em sẽ ký tên theo ý anh. Còn về tài sản thì em không cần đâu, mất công đến cuối cùng anh lại nghĩ rằng em theo anh là vì tiền.”
Chu Tư Viễn cúi đầu: “Tùy em vậy, có một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, nếu em ký tên thì tài sản sẽ được chuyển qua ngay.”
Hai người lại rơi vào trầm lặng, Dĩ Chân vươn tay cầm chai rượu qua, rót cho mình một ly.
“Dạ dày của em…” Chu Tư Viễn muốn lấy lại chai rượu theo phản xạ, thế nhưng ngay giây phút ấy, hắn chợt nhìn thấy nỗi thê lương và tuyệt vọng trên mặt Dĩ Chân. Chu Tư Viễn gần như bị dọa. Dĩ Chân nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong ly. Anh nhìn Chu Tư Viễn, nói: “Nào, em uống với anh một ly!”
“Dĩ Chân… Dĩ Chân, em đừng vậy mà.” Trong lòng Chu Tư Viễn dâng lên một nỗi sợ hãi. Sao hắn lại không nghĩ đến chứ? Trên thế giới này, Dĩ Chân chẳng còn ai cả, nếu hắn cứ chặt đứt mọi mộng tưởng của anh như vậy thì chẳng phải anh sẽ đáng thương lắm sao? Nếu Dĩ Chân thật sự…
Chu Tư Viễn không dám nghĩ tiếp, bèn nói: “Dĩ Chân! Dĩ Chân em hãy nghe anh nói, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, đầu óc của anh cũng đang rất loạn. Thế này đi, anh hứa với em, anh xuất ngoại giải sầu, đồng thời cũng sẽ suy nghĩ về chuyện giữa hai chúng ta. Trên thế giới này vạn sự vạn vật đều không phải tuyệt đối mà, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể thay đổi được!”
Ánh mắt Dĩ Chân bỗng sáng lên một cái, nhưng rất nhanh tia sáng ấy đã bị dập tắt: “Có thể sao? Không thể đâu…”
“Có thể! Dĩ Chân, em hãy tin anh. Thế này đi, em chờ anh ba năm, sau khi anh nghĩ thông suốt, nếu có thể trở về bên cạnh em thì anh nhất định sẽ quay về tìm em!” Đừng xảy ra chuyện gì Dĩ Chân, nhất định không được xảy ra chuyện gì! Chu Tư Viễn nhìn Dĩ Chân, rõ ràng là yêu một người như vậy, nhưng lại vì không cách nào cho người đó vĩnh cửu mà phải chọn cách buông bỏ. Ba năm, thời gian ba năm ấy, hi vọng em có thể quên anh đi. Em thanh thuần khả ái như vậy, ba năm này em nhất định có thể tìm được một người thật lòng yêu em, một người chân thành thương em. Mặc kệ người đó là nam hay nữ, chỉ cần có thể cho Dĩ Chân hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
Dĩ Chân dường như ngẫm nghĩ thật lâu, nhưng suy nghĩ trong đầu anh lúc này đã bị rượu làm nhiễu loạn. Cuối cùng Dĩ Chân vẫn không nhận ra trong lời nói của Chu Tư Viễn có sơ hở gì, chỉ cảm thấy lại có một tia hi vọng để sống, bèn gật đầu: “Được.”
Thời gian giống như từng giọt nước nhỏ bé, rơi vào biển rộng liền tan biến không chút tăm hơi. Lâm Dĩ Chân thời đại học cũng giống như bao chàng trai khoa Trung văn khác cảm nhận được cái gì là khai đáo Đồ Mi1. Những tình cảm nồng đậm từ nơi sâu thẳm cũng dần trở nên nhạt nhòa, nhưng chung quy những xúc cảm thổn thức ấy đều có chút tư vị ngông cuồng của tuổi trẻ. Cho đến hôm nay, thiên phàm quá tẫn2, mỗi ngày trôi qua đều kết úa trong nỗi ưu sầu, bây giờ, mọi suy nghĩ của Dĩ Chân đều đã trống rỗng, trái tim cũng đã hoang tàn, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Chú thích:
1. Nguyên văn là ‘开到荼蘼花事’ (khai đáo đồ mi hoa sự), xuất phát từ thơ của Vương Kỳ thời nhà Tống – Xuân mộ du tiểu viên, Đồ Mi là một loài hoa dại nhỏ, màu trắng, qua mùa xuân tới giữa hè mới nở rộ, vậy nên người ta thường lấy thời điểm khi Đồ Mi nở làm đánh dấu kết thúc mùa hoa một năm. “Khai đáo Đồ Mi” ý nói đem hết kiên trì cùng sinh lực nở rộ mùa hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, nhiệt huyết nhất, cũng chính là khi cảnh đẹp lụi tàn. (nguồn: kênh ytb 2 Cái Bánh Bao)
2. ‘Phàm’ nghĩa là thuyền, ‘thiên phàm quá tẫn’ là cả nghìn con thuyền đều đã đi qua, nghĩa là trải qua rất nhiều chuyện, nếm trải rất nhiều phong ba bão táp.
Chu Tư Viễn lạnh lùng hất tay Dĩ Chân ra: “Tôi không được thế nào? Lâm Dĩ Chân, chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm gì cũng không cần thông qua sự phê chuẩn của em đâu.”
“Anh làm vậy tương lai anh sẽ phải hối hận! Rõ ràng anh vẫn còn yêu em, tại sao lại muốn dằn vặt em rồi tự dằn vặt chính mình chứ?”
Chu Tư Viễn cười lạnh: “Lâm Dĩ Chân, sao em lại đa tình đến vậy? Em nghe cho kỹ đây, tôi không còn yêu em nữa, hãy chấm dứt đi!”
Lời nói tuyệt tình cùng tiếng đóng cửa thô bạo như muốn đâm thủng màng nhĩ của Dĩ Chân. Anh đứng chết lặng trước cửa phòng hắn, trái tim bị giày xéo đến nhói đau.
Cửa phòng tắm bật mở, thiếu niên tên Liên Hạnh kia đi ra. Cậu ta chỉ quấn bên hông một cái khăn tắm màu trắng, trên làn da mềm mại còn ánh lên những giọt nước trong suốt còn đọng lại.
Dĩ Chân cảm thấy chua xót trong lòng, trước kia anh cũng có làn da toàn thân đẹp như vậy, nhưng sau mấy lần bị thương đã để lại những dấu vết xấu xí, khiến anh không cách nào so sánh với thiếu niên đang tuổi thanh xuân này nữa.
Thế nhưng A Viễn không phải loại người chỉ coi trọng vẻ bề ngoài, A Viễn của anh có một trái tim yêu anh rất nhiều kia mà. Dĩ Chân cảm thấy rất đau khổ, là bản thân mình không xứng với tình yêu của Chu Tư Viễn, có lẽ, anh đã thật sự vĩnh viễn mất đi A Viễn rồi. Nghĩ tới đây, Dĩ Chân đau lòng đến nghẹt thở.
Liên Hạnh kiêu ngạo đi tới bên cạnh Dĩ Chân, gấp gáp gõ cửa: “Anh Viễn, mau mở cửa cho em đi, lạnh quá à.” Ngữ điệu đầy hờn dỗi, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, nhưng sao khi vào tai Dĩ Chân lại xé nát tâm can đến vậy, sao mà đau đớn đến nhường này.
Chu Tư Viễn mở cửa ra, dang tay ôm Liên Hạnh vào lòng mà không hề nhìn Dĩ Chân lấy một cái, thật sự đã coi anh như không khí. Liên Hạnh cười khanh khách, đắc ý tựa sát vào người Chu Tư Viễn. Cánh cửa tàn nhẫn đóng lại lần thứ hai, trong phòng vang lên tiếng thở dốc của Liên Hạnh, tựa như đang sợ hãi, lại vừa như đang mời gọi. Dĩ Chân cảm giác mình không thể đứng thẳng được nữa, chỉ biết tựa vào cánh cửa, yếu ớt trượt xuống đất.
Đau đớn từ dạ dày khiến Dĩ Chân co quắp thân thể, nhưng mà hình như cho dù có cuộn người lại thành một quả cầu nhỏ thì cũng chẳng thể ngăn nổi thứ âm thanh mãnh liệt kia truyền vào tai. Đừng! Đừng cho anh nghe những thứ này nữa. Lồng ngực ấm áp của Chu Tư Viễn đang ôm ấp một người khác, bây giờ Dĩ Chân chỉ muốn có được sự an tĩnh mà thôi…
Cuối cùng, trong phòng cũng yên tĩnh lại, tiếng rên rỉ thở dốc của thiếu niên kia cũng đã dừng. Bọn họ ngủ rồi ư? Cùng ôm lấy nhau, có thể hòa quyện cùng mùi hương từ thân thể đối phương, có thể hưởng thụ hơi ấm của nhau. Mùa đông lạnh giá này thật đúng là dài dằng dặc, nhưng Dĩ Chân lại không có cách nào làm cho mình ấm áp hơn một chút.
Trong bóng tối, Dĩ Chân chật vật đứng dậy, lê bước đến nhà bếp, lục lọi hồi lâu mới tìm được một gói sữa. Khí lạnh vừa nãy kích thích cùng tâm trạng kích động khiến cơ thể vốn chưa được ăn cơm tối của Dĩ Chân hoàn toàn kiệt sức. Anh mở lò vi sóng ra, bỏ sữa vào hâm nóng một chút, sau đó trở về căn phòng nhỏ của mình tìm lọ thuốc dạ dày.
Một đoạn gay video nóng bỏng vừa chiếu xong, căn phòng liền chìm vào tịch mịch. Liên Hạnh tắt ti vi, lo lắng hỏi: “Anh Viễn, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Chu Tư Viễn “ừm” một tiếng, trong giọng nói lộ rõ sự thống khổ. Liên Hạnh bật đèn đầu giường lên, nhìn thấy sắc mặt Chu Tư Viễn trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trán. Cậu ta hơi trách móc: “Đâu phải là không biết bệnh của mình, sao anh lại ngốc quá vậy? Anh chờ đi, em đi rót nước cho anh.”
“Cậu ấy… chắc chắn cậu ấy đang rất đau khổ.” Chu Tư Viễn thì thào.
“Anh Viễn, anh không được nghĩ đến anh ta nữa có biết không? Anh nhìn lại bản thân mình đi! Anh Mạnh nói anh nhất định phải ra nước ngoài để trị bệnh, mấy cái này chỉ là tạm thời thôi. Muốn trị tận gốc thì phải quên anh ta đi, tuyệt tình đi, đây là con đường duy nhất anh hiểu không?!” Liên Hạnh to tiếng xong thì bò xuống giường, tiện tay kéo áo ngủ của Chu Tư Viễn khoác lên người.
Dĩ Chân nghĩ sữa đã hâm xong rồi, bèn gắng gượng ngồi dậy đi xuống bếp lấy về uống.
Vừa bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Liên Hạnh khoác áo ngủ đang lười nhác đi ra.
Áo ngủ cậu ta đang mặc là của A Viễn mà! Dĩ Chân vừa mới giặt cho hắn xong, cái áo ngủ đó vừa mềm mại vừa êm ái, anh đã từng áp mặt vào nó như thể đang dán lên lồng ngực ấm áp của A Viễn. Vậy mà hôm nay cái áo ngủ ấy lại đang được mặc tùy tiện trên người của người kia. Dĩ Chân vừa chua xót vừa đau đớn, đành vô lực cất bước quay về.
Liên Hạnh chỉ định nấu nhanh một chút nước ấm cho Chu Tư Viễn, thế nhưng ấm đun đã bị hỏng, cậu ta chợt nghe lò vi sóng ‘đinh’ một tiếng.
Liên Hạnh mở lò vi sóng ra, nhìn thấy bên trong có một gói sữa, bèn không chút suy nghĩ cắt miệng gói đổ vào ly thủy tinh. Trông thấy Liên Hạnh bưng sữa đi vào phòng Chu Tư Viễn, Dĩ Chân sửng sốt. Sữa đã bị người ta mang đi, ấm đun cũng bị hỏng mất rồi, bây giờ ngay cả sức lực để đứng anh cũng không có, thật sự chẳng còn lòng dạ nào đi nấu một ly nước uống nữa.
Dĩ Chân thở dài, bỗng nhiên cảm giác có chút cam chịu. Anh bất đắc dĩ đi rót một ly nước lã, uống thuốc, sau đó nằm mê man ở trên giường.
Uống sữa xong, Chu Tư Viễn cảm thấy khỏe hơn một chút. Hắn hỏi Liên Hạnh: “Cậu hỏi cậu ấy chỗ để sữa à?”
“Em lấy từ lò vi sóng ra đó.”
“Đó là sữa của cậu ấy uống.” Chu Tư Viễn nói.
“Anh cũng đừng quan tâm đến anh ta nữa, anh ta uống chẳng lẽ không biết tự đi hâm sao? Thật là.” Liên Hạnh hiển nhiên không có một chút cảm tình nào với Dĩ Chân, “Anh Viễn, anh đã nghĩ kĩ khi nào xuất ngoại chưa? Anh chịu khổ nhiều như vậy rồi, bây giờ dứt khoát đừng quản những chuyện vớ vẩn này nữa, cứ an tâm xuất ngoại an dưỡng, chuyện trong nhà cứ giao cho anh Khôn là được. Tuy anh đã giao lại ghế cho Khôn bang, nhưng trong lòng anh Khôn có anh và anh Mạnh. Chỉ cần một câu nói của anh, bọn em có trả cả tính mạng cũng sẽ giúp anh kết thúc mối bận tâm này.”
“Các cậu đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Dĩ Chân, đây là chuyện giữa hai người chúng tôi. Sau khi tôi đi rồi, các cậu không được gây chuyện với cậu ấy.” Chu Tư Viễn cảm giác bản thân mình ngày càng không buông bỏ được Dĩ Chân, nếu như bây giờ hắn không dứt ra, sợ rằng có ra đi cũng không thay đổi được gì.
“Anh và anh Mạnh chịu khổ nhiều như vậy, bao nhiêu lần tìm sống trong chết, để báo thù, hai người đã bỏ ra bao nhiêu cái giá? Vào sinh ra tử mới dẫn dắt lên Khôn bang, từng bước tiêu diệt kẻ thù, rời khỏi Khôn bang rồi vẫn cực khổ rửa tiền cho các anh em trong bang nữa. Hiện tại trước mắt chỉ còn lại một kẻ thù, vậy mà hai anh thật sự muốn từ bỏ sao?” Liên Hạnh lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
“Tôi… tôi không nói là muốn từ bỏ, có điều… bây giờ cơ thể tôi không ổn. Khi nào về nước, tôi sẽ tìm cậu ấy để kết thúc mọi chuyện.” Chu Tư Viễn cảm thấy trong ngực nhói lên từng cơn, hắn nhíu mày, nhắm hai mắt lại.
Thấy Chu Tư Viễn ngủ rồi, Liên Hạnh thầm cắn răng: “Anh Viễn vốn là người không lộ ra sự yếu đuối nhiều như vậy, bây giờ cũng lực bất tòng tâm. Anh Viễn, anh yên tâm, món nợ của anh, bọn em sẽ không đứng ngoài mà bàng quan nhìn đâu!” Liên Hạnh đắp chăn cho Chu Tư Viễn, sau đó cẩn thận ôm lấy một cái chăn khác rồi ngủ ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Từ lúc Chu Tư Viễn mang Liên Hạnh về nhà, Dĩ Chân giống như người mất hồn. Lúc trước anh vẫn cho rằng Chu Tư Viễn chỉ đang giận anh, chỉ đang hiểu lầm anh, cho nên hắn mới phẫn nộ mà đối xử với anh như vậy. Tất cả đều là vì hắn yêu thương anh rất nhiều. Thế nhưng mang một thanh niên về nhà hằng đêm như vậy là chuyện gì chứ? Lẽ nào cũng có thể nói là vì yêu sao? Trong lòng Dĩ Chân trầm xuống.
Hai người sống dưới một mái nhà, nhưng lại không hề nói chuyện hay nhìn mặt nhau, tựa như hai người xa lạ bước đi trên đường, ánh mắt thỉnh thoảng có chạm tới thì đều hệt như bị điện giật mà mau chóng lùi ra xa.
Dĩ Chân bắt đầu nghĩ đến việc dọn về nhà cũ. Mẹ mất rồi, căn nhà vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo ấy trở thành ngôi nhà duy nhất trên thế giới này mà anh có thể dừng chân. Lúc thu dọn đồ đạc, Dĩ Chân mới phát hiện mình yếu đuối đến cỡ nào. Rất nhiều đồ vật đều gắn kết tình cảm của hai người, hôm nay cảnh còn người mất, tất cả đều nhuốm một màu bi thương.
Những thứ không cần mang đi thì Dĩ Chân đều cố gắng không mang theo, anh chỉ lấy một vài bộ quần áo cần thiết, đồ dùng hàng ngày và thuốc, còn những thứ mà lúc trước Chu Tư Viễn tặng anh thì anh không mang đi. Tình yêu đã không còn, những kỷ vật tình yêu này đâu cần giữ lại làm gì nữa? Dĩ Chân trở về nhà cũ vài lần, một mình quét dọn tất cả.
Ngôi nhà cũ đã lâu không có người ở thoang thoảng một thứ mùi ẩm mốc, Dĩ Chân chợt nghĩ cái mùi này rất hợp với tâm trạng hiện tại của mình.
Nhìn Dĩ Chân bận rộn thu dọn suốt mấy ngày, Chu Tư Viễn vẫn làm thinh không chút quan tâm. Anh ấy thật sự không để ý đến mình một chút nào sao? Anh ấy không có cảm giác là mình sắp đi ư? Mặc dù trong lòng Dĩ Chân biết rõ ái tình đã giống như nước chảy cát trôi không thể cứu vãn được nữa, nhưng sự bạc bẽo của người yêu vẫn khiến anh cảm thấy thất vọng vô cùng.
Chiều nay, Dĩ Chân tan làm xong thì quay về dọn đồ, không có quá nhiều hành lí, chỉ có hai cái va li nhỏ. Lúc anh kéo va li sắp bước ra khỏi cửa thì Chu Tư Viễn trở về. Hôm nay hắn về nhà có một mình, thiếu niên tên Liên Hạnh kia không xuất hiện. Lúc vào cửa, thấy Dĩ Chân đang kéo va li, Chu Tư Viễn rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Em đi sao?”
“Em đi đây.”
Hai người gần như đồng thanh lên tiếng.
“Anh… anh cũng đang có chuyện muốn nói với em. Lên xe đi, cùng ăn một bữa cơm. Tối nay, anh tiễn em.” Chu Tư Viễn xoay người sang hướng khác, cảm thấy vành mắt hơi ướt. Chuyến đi này, chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại được người đàn ông khiến hắn vừa yêu vừa hận vô cùng sâu đậm này nữa. Nghĩ vậy, trái tim Chu Tư Viễn lại nhói lên.
Dĩ Chân không nói gì, cúi đầu kéo va li ra khỏi cửa. Rốt cuộc cũng chạm mặt nhau rồi, A Viễn không mắng anh, nhưng cũng không giữ anh lại, A Viễn của anh bình thản đến mức khiến lòng người chua xót.
Chu Tư Viễn dẫn Dĩ Chân tới nhà hàng gia đình mà lúc trước bọn họ yêu thích nhất. Ngồi vào bàn, hắn bảo anh gọi món. Dĩ Chân hầu như không chút suy nghĩ gọi món cá kho tàu.
“Canh xương khổ qua.” Chu Tư Viễn nói tiếp.
Ánh mắt của hai người rốt cuộc cũng chạm vào nhau, tuy rằng chỉ gần trong gang tấc, nhưng bọn họ lại cảm thấy đôi bên xa cách giống như vạn thủy thiên sơn.
Là vạn thủy thiên sơn đó, cho dù hai người có cố hết sức vươn tay ra thì cũng chẳng thể nào ôm đối phương vào lòng.
“Em… ăn nhiều một chút.” Chu Tư Viễn múc một miếng sườn bỏ vào chén Dĩ Chân.
Dĩ Chân khẽ nói: “Em không thích ăn món này nữa.”
“Sao vậy? Em thích món này nhất mà? Không phải em nói thích cái mùi vị tuyệt vời của khổ tận cam lai này sao?”
“Không, bây giờ em chỉ muốn ăn cái gì đó ngọt thật ngọt. Khổ tận cam lai gì chứ? Em chỉ cảm thấy món canh này đắng đến mức khiến em muốn khóc, em chẳng lĩnh hội ra dư vị này có chút ngọt ngào nào…” Dĩ Chân nói xong, vành mắt liền đỏ lên.
“Sau này… chăm sóc tốt cho mình.” Chu Tư Viễn không nhịn được vươn tay ra, xoa xoa đầu Dĩ Chân đầy cưng chiều.
Nước mắt Dĩ Chân rơi xuống tí tách, lọt vào chén canh: “Em không có hẹp hòi như vậy đâu, nếu bây giờ anh giữ em lại, em sẽ xem xét không đi nữa.”
A Viễn, giữ em lại đi. Chỉ cần anh mở miệng, em nhất định sẽ ở lại. Anh hãy cho em một bậc thang đi! Trong lòng Dĩ Chân thầm kêu gào.
Trầm mặc…
“Dĩ Chân, anh muốn uống chút rượu.” Chu Tư Viễn nói.
“Được, em uống với anh.”
“Không, dạ dày của em không tốt, đừng uống rượu. Hơn nữa nếu hai ta uống nhiều quá, một hồi nữa ai lái xe đây?”
Chu Tư Viễn gọi một chai Ngũ Lương Dịch. Dĩ Chân hé miệng, nhưng không nói gì.
“Thật sự là… giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm. Em vẫn hay nhớ tới khoảng thời gian lúc chúng ta mới quen nhau, lúc đó vui vẻ biết bao, chúng ta đã cùng trải qua rất nhiều thời khắc tươi đẹp. Em sẽ luôn nhớ tới hôn lễ của chúng ta, nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc ấy, nhưng mà, hễ nghĩ tới những chuyện đó là em cảm thấy rất không cam lòng.” Giọng nói của Dĩ Chân như đang than khóc trách cứ, lại giống như đang tưởng niệm nhớ thương, khiến Chu Tư Viễn nghe đến nao lòng.
“Tại sao hạnh phúc lại khó khăn đến vậy? Đôi khi em thật sự rất muốn bắt đầu lại từ đầu.” Dĩ Chân nhìn vào mắt Chu Tư Viễn, trong lòng lại dâng lên hi vọng.
Chu Tư Viễn mở chai rượu ra, rót đầy một ly, sau đó một hơi uống sạch. Khuôn mặt hắn nhanh chóng hơi ửng đỏ, hắn ngây ngẩn nhìn Dĩ Chân, nói: “Dĩ Chân, anh sắp xuất ngoại rồi.”
“Xuất ngoại? A…” Dĩ Chân vì kinh ngạc đến thất thanh mà cảm thấy có chút xấu hổ, cảm giác tuyệt vọng cùng nỗi mất mát cực lớn thoáng cái dâng đầy trong tim. Dĩ Chân cứ tưởng rằng nếu Chu Tư Viễn biết anh thật sự sắp đi thì hắn sẽ giữ anh lại, hoặc ít nhất cũng sẽ đồng ý tiếp tục làm bạn, sẽ thường xuyên hỏi han anh, hay có thể gọi một cuộc điện thoại bất cứ lúc nào. Mặc dù Dĩ Chân đã quyết định chuyển ra khỏi nhà Chu Tư Viễn, nhưng anh cũng không hoàn toàn chắc chắn chính mình muốn xa hắn cả đời. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy Chu Tư Viễn sẽ không rời xa mình, hằng ngày đi làm đều có thể làm việc gần nhau, tan tầm thì có thể cùng đi ăn cơm, có khi thời gian dài sau đó, hắn hết giận rồi sẽ bảo anh trở về bên cạnh hắn. Thế nhưng bây giờ, Chu Tư Viễn lại nói hắn sắp xuất ngoại!
“Anh đi làm gì? Đi bao lâu? Khi nào anh về?” Dĩ Chân dùng giọng nói nhỏ xíu hỏi Chu Tư Viễn. Giây phút ấy, anh cảm thấy bản thân mình yếu đuối tột cùng, thậm chí anh còn cảm giác có chút không ngồi vững, chỉ muốn tìm một chỗ để nằm xuống, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
“Anh… anh muốn ra nước ngoài để mở rộng thị trường, chuyện ở đây anh sẽ giao cho phó giám đốc xử lý. Khi nào về thì anh không nói trước được, chậm thì ba năm năm năm. Nếu ở bên kia phát triển tốt, hoặc có thể định cư an gia thì… không trở lại nữa.”
“À… Vậy ư…” Dĩ Chân như nói cho bản thân nghe. A Viễn nói anh ấy sẽ không trở lại? Phải không? Nói như vậy nghĩa là đêm nay trôi qua rồi, bọn họ sẽ là kiếp sau mới gặp lại sao?
“Anh đã mua xong vé máy bay rồi, mấy ngày nữa sẽ lên đường. Đúng rồi, anh… anh đã ủy thác cho luật sư làm thủ tục ly hôn, đến lúc đó, em chỉ cần ký tên vào là được. Anh sẽ cho em một phần tài sản, đủ để em dùng sau này.”
Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này cuối cùng cũng sắp đổ vỡ, Dĩ Chân đột nhiên có chút buồn cười. Anh mỉm cười nhìn Chu Tư Viễn: “Không sao cả, chúng ta không phải người Hà Lan, nước chúng ta vốn không thừa nhận cuộc hôn nhân này. Có điều, nếu anh vẫn kiên quyết như vậy, em sẽ ký tên theo ý anh. Còn về tài sản thì em không cần đâu, mất công đến cuối cùng anh lại nghĩ rằng em theo anh là vì tiền.”
Chu Tư Viễn cúi đầu: “Tùy em vậy, có một tờ giấy chuyển nhượng tài sản, nếu em ký tên thì tài sản sẽ được chuyển qua ngay.”
Hai người lại rơi vào trầm lặng, Dĩ Chân vươn tay cầm chai rượu qua, rót cho mình một ly.
“Dạ dày của em…” Chu Tư Viễn muốn lấy lại chai rượu theo phản xạ, thế nhưng ngay giây phút ấy, hắn chợt nhìn thấy nỗi thê lương và tuyệt vọng trên mặt Dĩ Chân. Chu Tư Viễn gần như bị dọa. Dĩ Chân nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu mạnh trong ly. Anh nhìn Chu Tư Viễn, nói: “Nào, em uống với anh một ly!”
“Dĩ Chân… Dĩ Chân, em đừng vậy mà.” Trong lòng Chu Tư Viễn dâng lên một nỗi sợ hãi. Sao hắn lại không nghĩ đến chứ? Trên thế giới này, Dĩ Chân chẳng còn ai cả, nếu hắn cứ chặt đứt mọi mộng tưởng của anh như vậy thì chẳng phải anh sẽ đáng thương lắm sao? Nếu Dĩ Chân thật sự…
Chu Tư Viễn không dám nghĩ tiếp, bèn nói: “Dĩ Chân! Dĩ Chân em hãy nghe anh nói, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, đầu óc của anh cũng đang rất loạn. Thế này đi, anh hứa với em, anh xuất ngoại giải sầu, đồng thời cũng sẽ suy nghĩ về chuyện giữa hai chúng ta. Trên thế giới này vạn sự vạn vật đều không phải tuyệt đối mà, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể thay đổi được!”
Ánh mắt Dĩ Chân bỗng sáng lên một cái, nhưng rất nhanh tia sáng ấy đã bị dập tắt: “Có thể sao? Không thể đâu…”
“Có thể! Dĩ Chân, em hãy tin anh. Thế này đi, em chờ anh ba năm, sau khi anh nghĩ thông suốt, nếu có thể trở về bên cạnh em thì anh nhất định sẽ quay về tìm em!” Đừng xảy ra chuyện gì Dĩ Chân, nhất định không được xảy ra chuyện gì! Chu Tư Viễn nhìn Dĩ Chân, rõ ràng là yêu một người như vậy, nhưng lại vì không cách nào cho người đó vĩnh cửu mà phải chọn cách buông bỏ. Ba năm, thời gian ba năm ấy, hi vọng em có thể quên anh đi. Em thanh thuần khả ái như vậy, ba năm này em nhất định có thể tìm được một người thật lòng yêu em, một người chân thành thương em. Mặc kệ người đó là nam hay nữ, chỉ cần có thể cho Dĩ Chân hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
Dĩ Chân dường như ngẫm nghĩ thật lâu, nhưng suy nghĩ trong đầu anh lúc này đã bị rượu làm nhiễu loạn. Cuối cùng Dĩ Chân vẫn không nhận ra trong lời nói của Chu Tư Viễn có sơ hở gì, chỉ cảm thấy lại có một tia hi vọng để sống, bèn gật đầu: “Được.”
Thời gian giống như từng giọt nước nhỏ bé, rơi vào biển rộng liền tan biến không chút tăm hơi. Lâm Dĩ Chân thời đại học cũng giống như bao chàng trai khoa Trung văn khác cảm nhận được cái gì là khai đáo Đồ Mi1. Những tình cảm nồng đậm từ nơi sâu thẳm cũng dần trở nên nhạt nhòa, nhưng chung quy những xúc cảm thổn thức ấy đều có chút tư vị ngông cuồng của tuổi trẻ. Cho đến hôm nay, thiên phàm quá tẫn2, mỗi ngày trôi qua đều kết úa trong nỗi ưu sầu, bây giờ, mọi suy nghĩ của Dĩ Chân đều đã trống rỗng, trái tim cũng đã hoang tàn, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Chú thích:
1. Nguyên văn là ‘开到荼蘼花事’ (khai đáo đồ mi hoa sự), xuất phát từ thơ của Vương Kỳ thời nhà Tống – Xuân mộ du tiểu viên, Đồ Mi là một loài hoa dại nhỏ, màu trắng, qua mùa xuân tới giữa hè mới nở rộ, vậy nên người ta thường lấy thời điểm khi Đồ Mi nở làm đánh dấu kết thúc mùa hoa một năm. “Khai đáo Đồ Mi” ý nói đem hết kiên trì cùng sinh lực nở rộ mùa hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, nhiệt huyết nhất, cũng chính là khi cảnh đẹp lụi tàn. (nguồn: kênh ytb 2 Cái Bánh Bao)
2. ‘Phàm’ nghĩa là thuyền, ‘thiên phàm quá tẫn’ là cả nghìn con thuyền đều đã đi qua, nghĩa là trải qua rất nhiều chuyện, nếm trải rất nhiều phong ba bão táp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook