“Lâm Dĩ Chân, trước khi kết hôn em đã luôn quyến rũ tôi. Tôi quý trọng em là vì tôi yêu em, nhưng em lại làm tổn thương tôi. Trong lòng tôi rất đau, em có biết không?”

“Em biết A Viễn, em còn đau hơn anh…”

“Không hề! Đồ điếm! Bây giờ tôi phải cho em biết thế nào gọi là đau!” Chu Tư Viễn tiếp tục giơ tay giật lấy tóc Dĩ Chân, tay kia bóp chặt lấy cánh tay anh kéo lên.

Trên người Dĩ Chân tràn ngập vết thương từ những mảnh kính vỡ, vết rách trên trán là nghiêm trọng nhất, máu cứ nhỏ xuống không ngừng. Chu Tư Viễn đưa tay miết lên trán Dĩ Chân, sau đó dùng bàn tay dính máu hướng xuống hạ thể của anh vuốt ve sờ soạng.

“Không được! Đừng mà A Viễn! Anh làm cái gì cũng được, đánh em thế nào cũng xong. Xin anh đừng như vậy…” Cảm giác buồn nôn choáng váng khiến Dĩ Chân muốn khuỵu xuống, anh không thể cùng Chu Tư Viễn làm chuyện đó trong hoàn cảnh thế này được, như vậy anh sẽ cảm thấy bản thân mình vĩnh viễn không còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

“Nói vậy là em không muốn tôi chuẩn bị cho em phải không?” Chu Tư Viễn oán hận mở áo tắm của mình ra.

“A Viễn, đừng mà…” Dĩ Chân cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Chu Tư Viễn, thế nhưng trên người anh bây giờ toàn là vết thương, không còn chút sức lực nào, mới giãy giụa hai ba cái đã bị Chu Tư Viễn áp ở dưới thân.

Đêm tân hôn, không có những nụ hôn ngọt ngào cùng sự dịu dàng âu yếm, không có những lời yêu lãng mạn cùng ánh mắt thâm tình yêu thương, chỉ có sự cọ xát thô bạo như dã thú và những va chạm điên cuồng như một hình thức trừng phạt…

Khoảnh khắc Chu Tư Viễn tiến vào thân thể, Dĩ Chân có cảm giác như linh hồn mình đã bay đi. Sự đau đớn quen thuộc khiến trái tim anh co thắt thành một nắm nhỏ, trừ tiếng kêu khóc thảm thiết và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, anh không có bất kỳ phản ứng nào nữa.

Đây chính là đêm tân hôn của Dĩ Chân, bị áp xuống đất giống như một con chó, trên người đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu, trên màn hình trong căn phòng lớn còn đang dừng lại ở hình ảnh anh bị xâm phạm thảm thương. Tất cả hiện thực này cùng với niềm hạnh phúc tân hôn hoàn toàn không có lấy một chút quan hệ…

Trong thân thể Dĩ Chân thật ấm thật chặt, Chu Tư Viễn nhìn người đang cùng mình liên kết chặt chẽ ở dưới thân, vết thương trên người Dĩ Chân đang không ngừng chảy máu, trên môi anh cũng đang rỉ ra máu tươi. Chu Tư Viễn cắn chặt môi: Đứa ngốc, em vẫn còn yêu anh sao?

Cuối cùng, khoái cảm như thủy triều ập tới cuốn đi toàn bộ lí trí của Chu Tư Viễn. Hắn thở gấp, khẽ rên một tiếng, phóng thích ở bên trong thân thể Dĩ Chân.

Phát tiết xong, Chu Tư Viễn ném Dĩ Chân xuống đất. Dĩ Chân vẫn chưa mất đi ý thức, anh chỉ mong mình có thể mau chóng ngủ đi, không muốn tỉnh lại nữa. Nhưng cuối cùng, Dĩ Chân vẫn kiên cường ngồi dậy, vết thương nơi hạ thân đau đớn khôn cùng, anh phải dựa vào vách tường mới không bị ngã xuống đất.

“A Viễn… em… em bị ép…” Dĩ Chân vẫn cố gắng biện hộ cho mình.

“Lâm Dĩ Chân, tôi không muốn nghe em nói nữa. Bây giờ tôi cho em ba mươi giây, em muốn mặc bao nhiêu quần áo thì mặc, xong rồi cút khỏi ngôi nhà này ngay cho tôi!”

“Cái gì?” Dĩ Chân sững sờ, anh nghĩ Chu Tư Viễn đã giận đến mức mất trí rồi. Đáng lẽ phải nói cho rõ ràng mọi chuyện, ít nhất cũng phải băng bó vết thương cho anh, ôm anh về giường nghỉ ngơi mới phải. Không ngờ Chu Tư Viễn lại mở miệng nói muốn đuổi mình ra ngoài giữa đêm đông như vậy.

“Tôi bắt đầu tính thời gian rồi, em không muốn mặc, vậy thì cứ trần truồng như vậy mà cút đi!” Chu Tư Viễn hung tàn nhìn Dĩ Chân, lạnh lùng nói.

Dĩ Chân biết lúc này có nói bao nhiêu cũng vô dụng, anh cau chặt mày, cố gắng mấy lần vẫn không thể đứng lên nổi, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Tư Viễn, nhưng hắn vẫn làm thinh không chút động lòng.

Dĩ Chân không còn cách nào khác, đành phải dùng đầu gối và hai tay chống xuống đất, bò về phía phòng tắm. Đoạn đường này sao lại dài như vậy? Dĩ Chân chực ngã xuống mấy lần, nhưng nghĩ đến ánh mắt băng lãnh của Chu Tư Viễn, anh lại kiên trì tiếp tục bò, dọc đường còn lưu lại những vệt máu ngắt quãng.

Dĩ Chân bò vào phòng tắm, nhìn thấy bộ lễ phục màu trắng kia, trái tim anh chợt quặn thắt, anh không lấy bộ lễ phục đó. Thời gian không còn nhiều nữa, Dĩ Chân bèn túm lấy một bộ quần áo len trùm lên người để chống lạnh. Sợi len thô xù cọ xát lên những vết thương dày đặc trên thân thể khiến anh gần như rên thành tiếng. Mới mặc được một chân của quần len, thời gian đã hết.

Chu Tư Viễn đi tới, nắm lấy tóc Dĩ Chân muốn kéo anh đi, nhưng thân thể anh đã không còn chút sức lực nào nữa, có kéo cũng không nhúc nhích được. Chu Tư Viễn đành phải kẹp Dĩ Chân lên, mở cửa, ném anh ra bên ngoài.

“A Viễn…” Chu Tư Viễn vừa định quay người trở vào, Dĩ Chân bỗng nhào tới ôm lấy chân hắn, “A Viễn, em bị ép, em thật sự bị ép mà! Anh đừng vứt em ở đây, em lạnh lắm…”

Chu Tư Viễn cau mày, hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hàm răng Dĩ Chân va vào nhau, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm đá Dĩ Chân một cái khiến anh ngã xuống đất: “Có gì sáng mai hãy nói, em tự xét lại mình trước đi!”

Cánh cửa sắt đóng sầm, đóng lại trái tim của Dĩ Chân, cũng đã đóng lại tất cả hi vọng của anh.

Đóng cửa xong, Chu Tư Viễn bước từng bước về phòng khách, nhìn thấy khuôn mặt Dĩ Chân đang bị dừng lại trên màn hình. Hắn đưa tay xoa xoa ngực mình, chiếc bùa hộ mệnh khẽ trượt xuống trước ngực hắn. Chu Tư Viễn nắm lấy chiếc bùa hộ mệnh kia, thổn thức khóc: “Mẹ, tại sao mẹ lại ép con lập lời thề độc đó? Nhìn cậu ấy đau đớn như vậy, con…” Giọng nói đầy oán hận của người mẹ giống như đang vang vọng trên đỉnh đầu: A Viễn! Nếu như con có một chút mảy may nhân nhượng nào đối với con trai của người đó, thì linh hồn của mẹ và cha con sẽ không bao giờ được ngủ yên! Cha mẹ sẽ vĩnh viễn chịu thống khổ trong lửa địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!

“A!” Chu Tư Viễn bịt chặt tai ngồi xổm xuống, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ nghe lời mà, là… con nên hận cậu ấy, là cha của cậu ấy đã hại chết cha mẹ con. Con nhất định sẽ trả thù cậu ấy thật thích đáng, thay mẹ và cha báo thù!”

Cuối cùng, Chu Tư Viễn nằm xuống ghế sô pha, gạt đi ý định đi xem Dĩ Chân.

Nửa đêm, Chu Tư Viễn bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, hắn ngồi dậy bắt máy, thì ra là Mạnh Xuân Hiểu.

“Anh có chuyện gì, nửa đêm còn gọi điện?” Chu Tư Viễn tức giận hỏi.

“Lâm Dĩ Chân đâu? Cậu kêu Dĩ Chân ra nghe máy đi.” Mạnh Xuân Hiểu dường như có chút sốt ruột.

“Anh tìm cậu ấy làm gì?”

“Tôi chỉ muốn biết, cậu ấy có còn sống hay không.”

“…”

“A Viễn, tôi cũng biết trong lòng cậu đau khổ, nhưng cậu thật sự muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy chết ở trước mặt cậu sao? Cậu nghĩ xem sáng mai khi mở cửa ra, cảm giác lúc cậu nhìn thấy thi thể của cậu ấy sẽ như thế nào, cậu không đau xót chút nào sao? Dĩ Chân là kẻ thù của cậu, nếu cậu muốn cậu ấy chết để báo thù cho cha mẹ cậu thì tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi không muốn thấy tương lai cậu sẽ hối hận. Nếu cậu xác định bây giờ cậu muốn để cậu ấy chết, vậy thì sau khi cúp máy, cứ tiếp tục ngủ cái giấc ngủ quý báu của cậu đi.”

Mạnh Xuân Hiểu cúp máy xong, Chu Tư Viễn vẫn cầm ống nghe ngẩn người.

Hắn đờ đẫn gác điện thoại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ lại được. Đã mấy giờ rồi? Dĩ Chân sẽ không đã… Nghĩ đến câu “sáng mai khi mở cửa ra, nhìn thấy thi thể Dĩ Chân” của Mạnh Xuân Hiểu, cả người Chu Tư Viễn bỗng có chút run rẩy.

Hắn dứt khoát đứng lên, chạy ra khỏi cửa.

Dĩ Chân nằm im lìm trên mặt đất, dường như đã ngủ rồi.

Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân lên, kinh hoàng phát hiện thân thể anh đã hơi cứng lại.

“Dĩ Chân! Đừng chết Dĩ Chân!” Nước mắt bỗng chốc trào ra khỏi khóe mi, hắn ôm siết anh vào lòng, “Dĩ Chân! Cả đời này anh chỉ yêu một mình em. Nếu như em chết, anh cũng không thể sống được!”

“A… Viễn…”

Chu Tư Viễn lại càng hoảng sợ, trong đêm khuya tĩnh lặng, hơi thở mong manh cùng âm thanh yếu ớt của Dĩ Chân nghe càng thê lương vô cùng.

“Em… bị ép…” Lời còn chưa dứt, Dĩ Chân đã ngất đi. Chu Tư Viễn gạt nước mắt, ôm Dĩ Chân trở về phòng.

Xả nước tắm xong, Chu Tư Viễn ôm Dĩ Chân cùng nằm trong bồn tắm ấm áp. Thân thể cứng đờ của anh cũng dần ấm lên. Hắn tỉ mỉ rửa sạch vết thương cho Dĩ Chân, cũng thanh lí sạch sẽ bên trong cơ thể anh, chăm sóc cho anh giống như một người vợ người mẹ tốt. Hắn thở dài: “Mẹ, con làm như vậy không tính là tốt với cậu ấy phải không? Sau khi cậu ấy tỉnh lại, con sẽ không tốt với cậu ấy nữa.”

Cẩn thận ôm Dĩ Chân ra khỏi bồn tắm, dùng khăn lông mềm mại lau khô người anh, bôi thuốc kĩ càng lên từng vết thương, sau đó Chu Tư Viễn cúi người hôn lên mặt Dĩ Chân một cái: “Dĩ Chân, ngày mai anh lại phải biến thành ma quỷ rồi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, để cho anh ôm em ngủ một đêm nhé.”

Hôm sau, Dĩ Chân bắt đầu sốt cao không dứt. Mạnh Xuân Hiểu hướng dẫn Chu Tư Viễn thoa thuốc thay băng cho Dĩ Chân thông qua thiết bị từ xa, nhưng tình trạng của anh vẫn ngày càng xấu đi.

Đến sáng ngày thứ năm, Dĩ Chân mới tỉnh táo một chút, sau khi tỉnh lại, vừa trông thấy Chu Tư Viễn, đôi mắt anh liền ầng ậng nước.

“A Viễn…”

“Em tỉnh rồi.” Chu Tư Viễn lãnh đạm nói.

“Em… em muốn nói cho anh biết, em thật sự… thật sự là bị ép buộc.” Nghe thấy câu đầu tiên Dĩ Chân nói ra sau khi tỉnh lại là điều này, trong lòng Chu Tư Viễn bỗng thấy chua xót.

“Nếu như em có thể đưa ra bằng chứng, anh sẽ tin tưởng em.”

“A Viễn, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Tuy rằng em rất yêu anh, nhưng… nhưng em đúng là không xứng với anh. Em… em muốn rời xa anh.”

“Cái gì? Lâm Dĩ Chân, em muốn rời khỏi tôi?” Mặc dù biết rõ mối quan hệ với Dĩ Chân chẳng qua chỉ là sự hận thù, thế nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra hai chữ rời xa, không biết tại sao Chu Tư Viễn vẫn cảm thấy rất phẫn nộ, “Em đang suy tính cái gì đây? Bây giờ em đòi ly hôn với tôi, muốn chia tài sản với tôi sao?”

“Một đồng em cũng không cần.” Dĩ Chân nhìn Chu Tư Viễn, nói.

“Em tính toán kĩ lưỡng thật đấy! Vậy những tổn thất của tôi suốt một năm nay thì tìm ai để đòi đây? Vậy tình cảm của tôi suốt một năm nay là để cho em đùa bỡn lừa dối sao?”

“A Viễn, em thật sự bị ép mà!” Dĩ Chân nói to, thân thể suy nhược nhất thời bị cảm xúc kích động đến thở dốc.

“Được, tôi tin em. Tất cả bạn bè đều đã chứng kiến tôi và em kết hôn rồi, tôi không thể bị mang danh là một kẻ phản bội vứt bỏ vợ của mình được. Tôi cho em thời gian một năm, chúng ta vẫn là vợ chồng, ở bên ngoài em phải giữ gìn mặt mũi cho tôi, ở trước mặt người khác tôi cũng sẽ làm một người chồng tốt. Nhưng còn em, nếu như em có thể tìm được chứng cứ là em bị cưỡng bức, tôi sẽ tin em, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ trở lại hạnh phúc như trước.”

“Hạnh phúc như trước?” Cái từ này hiển nhiên có sức hấp dẫn cực lớn với Dĩ Chân, anh chẳng mảy may suy nghĩ, lập tức gật đầu.

Chu Tư Viễn thấy Dĩ Chân đồng ý nhanh chóng như vậy, cảm thấy rất đau lòng. Dĩ Chân, em thật sự yêu anh đến vậy sao? Sau này lúc em biết được chân tướng rồi, liệu em có tiếp tục yêu anh không?

Toàn bộ thời gian của tuần trăng mật, Dĩ Chân đều nằm ở trên giường dưỡng bệnh, Chu Tư Viễn thì sẽ ra ngoài uống rượu, tìm người gần đó nói chuyện phiếm. Hôm nay, Chu Tư Viễn tình cờ gặp lại vị linh mục già đã chủ trì hôn lễ cho hắn.

“Con vẫn khỏe chứ con trai? Sao trông con lại tiều tụy như vậy?” Vị linh mục già nghi hoặc hỏi.

“Vẫn khỏe ạ, sao mà không khỏe được chứ.”

“Vợ của con đâu?”

“Cậu ấy… cậu ấy ở nhà.”

“Vừa mới kết hôn đã bỏ nó ở nhà một mình sao?”

Thấy Chu Tư Viễn không trả lời, ông lại hỏi: “Con có yêu cậu ấy không? Cha cảm thấy con không yêu cậu ấy, cha hối hận vì đã chủ trì hôn lễ cho các con.”

“Cha nói cái gì vậy chứ…” Chu Tư Viễn có chút bực mình, sao vị linh mục này lại biết hắn không yêu Dĩ Chân?

“Con trai, hôn nhân chính là điều thiêng liêng nhất, vợ chồng đến với nhau là nhờ vào tình yêu thánh khiết mà Chúa trời đã sắp đặt. Nếu đem hôn nhân ra làm thủ đoạn để đạt được mục đích, thì sẽ phải nhận lấy sự nghiêm phạt của thánh thần.”

“Xin lỗi, con không biết cha đang nói gì.” Chu Tư Viễn xoay người muốn bỏ đi.

“Nếu như con yêu cậu ấy thì tại sao lại tặng cậu ấy chiếc nhẫn đính hôn giả?” Giọng nói của vị linh mục già vang lên từ phía sau, “Con có tiền như vậy, tại sao phải dùng thứ giả dối để lừa gạt cậu ấy?”

“Đó… đó là chuyện của chúng con.”

“Con trai, con phải nhớ kỹ, nếu như con thực sự thương một người thì phải đối xử thật tốt với người đó, đừng để đến lúc mất đi rồi mới thấy hối tiếc. Còn nếu như con không thương cậu ấy, vậy thì hãy buông tay cậu ấy đi, trên đời này chuyện thống khổ nhất chính là bị người mình hết lòng yêu thương tin tưởng lại lừa dối tổn thương mình.”

Chu Tư Viễn gần như bất lịch sự chạy đi. Giả dối? Không sai, tất cả những gì hắn đối với người ấy đều nên là giả, nếu như hắn xen lẫn cái gì thật lòng vào, đó mới là tội đáng chết vạn lần.

Một tháng trôi qua, thân thể Dĩ Chân suy nhược hơn trước rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, bước đi mơ màng, thế nhưng anh vẫn cảm thấy vui mừng, bởi vì anh còn có cơ hội, cũng không mất đi Chu Tư Viễn. Trong đêm đông ấy, tiếng khóc không xen chút giả dối nào của hắn khiến Dĩ Chân một lần nữa thắp lên hi vọng, Chu Tư Viễn là thật lòng thương anh, chỉ có thương anh quan tâm đến anh thì mới canh cánh trong lòng về chuyện cuộn băng kia. Anh không thể chết được, tuy rằng Chu Tư Viễn vẫn còn giận anh, tuy rằng suốt một tháng qua hắn chẳng nói chuyện với anh câu nào, nhưng nếu như anh xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không cách nào sống tiếp.

Sau khi tuần trăng mật kết thúc, Dĩ Chân và Chu Tư Viễn cùng nhau về công ty đi làm. Các đồng nghiệp nhìn thấy đôi vợ chồng son trở về thì đều chúc mừng cho bọn họ, biểu hiện của Chu Tư Viễn cũng rất hạnh phúc. Dĩ Chân cảm thấy Chu Tư Viễn thật sự nên đi làm diễn viên, sao hắn có thể vô cùng dịu dàng với mình ở trước mặt người khác, nhưng lúc xoay mặt đi thì lại trở nên lạnh lùng băng giá như vậy.

“Gọi quản lý Lâm đến phòng làm việc của tôi.”

“A Viễn…”

“Lâm Dĩ Chân, chúng ta rất thân thiết sao? Tôi thấy ít nhất cậu cũng phải gọi tôi là sếp Chu chứ, có phải không?”

“Sếp Chu.”

Chu Tư Viễn cầm bản kế hoạch ném thẳng vào mặt Dĩ Chân: “Cậu xem thứ cậu làm là cái gì?!”

Dĩ Chân xếp lại bản kế hoạch bị ném tứ tung: “Sếp… sếp Chu, tôi không thấy có vấn đề gì.”

“Cậu vẫn còn cãi bướng! Kế hoạch quảng cáo cho lễ tình nhân năm nay cậu lại tự biến nó thành Tình ly hợp*! Đầu óc cậu có vấn đề hả?!” Chu Tư Viễn quát.

“Tôi cảm thấy ý tưởng này rất hoàn mỹ. Nếu như mỗi đôi tình nhân chỉ còn lại cơ hội duy nhất để nói với người mình yêu thêm một câu, vậy thì họ sẽ nói gì? Tôi cảm thấy rất động lòng người.”

“Cậu có hiểu quảng cáo là gì không? Lễ tình nhân mà dùng kế hoạch như thế này là phạm vào cấm kỵ cậu có biết không? Ly cái gì chứ?!”

“Mỗi một đôi tình nhân đến cuối cùng đều phải chia ly, cái gọi là vĩnh hằng vốn không hề tồn tại…”

Chu Tư Viễn nghe Dĩ Chân nói xong, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi mất đi tia sáng của anh. Trong khoảnh khắc ấy, bọn họ đồng thời nhớ đến buổi chiều ngày đông đó, nhớ đến ước mơ trong khu vườn sau biệt thự, cho dù đến tám mươi tuổi vẫn sẽ không chia lìa, cho dù đến giây phút cuối cùng khi rời xa nhân thế, hai người vẫn sẽ ôm lấy nhau. Nhưng nếu đã chết rồi thì còn biết gì nữa, như vậy thì cũng có gì gọi là vĩnh hằng đâu…

Chu Tư Viễn bình tĩnh lại, nói: “Ngồi đi, Dĩ Chân.”

Dĩ Chân ngồi xuống cái ghế đối diện hắn.

“Bản kế hoạch này, em hãy sửa chữa rồi ngày mai giao lại cho anh. Còn về… chuyện chứng cứ, em tìm thế nào rồi?”

“Em có nghĩ đến một người, anh ấy có thể làm chứng cho em.” Dĩ Chân cẩn thận hồi tưởng lại, cảm thấy chỉ có Mạnh Xuân Hiểu mới có thể chứng minh cho sự trong sạch của mình.

“Ồ, vậy sao? Vậy hi vọng em sẽ nhanh chóng tìm được người đó.”

Không khí giữa hai người lại trầm xuống. Cuối cùng, Dĩ Chân nói: “Tối nay anh có về nhà ăn cơm không? Em có hầm canh xương cho anh.”

“Anh… buổi tối có tiệc xã giao, không về được… Đúng rồi, thân thể em không khỏe, nhớ ăn nhiều canh một chút.”

Dĩ Chân thất vọng cúi đầu.

Buổi tối, Dĩ Chân không hầm canh xương, Chu Tư Viễn không về nhà, anh chẳng có lấy một chút hứng thú, bèn bất chấp nấu một chén mì ăn liền. Ôm cái bụng hơi đau âm ỉ, Dĩ Chân tựa vào ghế sô pha nghỉ một lát. Dạ dày của anh đau quá, kể từ hôm bị nhiễm lạnh đó, lúc nào dạ dày cũng cảm thấy khó chịu. Dĩ Chân nhịn thêm một lát, cảm thấy đau đến có chút không chịu nổi, bèn đứng dậy đi pha một ly sữa nóng. Uống hết ly sữa xuống bụng, cảm thấy thân thể đã dễ chịu hơn, Dĩ Chân trở về phòng tiếp tục sửa chữa bản kế hoạch.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị đẩy rầm một cái, Chu Tư Viễn lảo đảo xông vào. Dĩ Chân vội vàng ra khỏi phòng chạy tới đỡ lấy hắn, một mùi nước hoa nồng đậm từ trên người hắn xộc lên khiến cho anh phải nhíu mày. Anh ấy đã đi đâu? Mùi ở trên người là từ đâu tới? Chu Tư Viễn chưa bao giờ dùng nước hoa, Dĩ Chân thích nhất là mùi hương nam tính tự nhiên trên người hắn, giống như mùi vị của một loài thực vật sạch sẽ. Thế nhưng lúc này, cả người Chu Tư Viễn đều nồng nặc mùi đến ngạt thở, khiến cho Dĩ Chân không khỏi nghĩ tới hắn đã gặp những người nào, làm cái gì.

“Anh khó chịu quá…” Chu Tư Viễn bắt đầu nôn, Dĩ Chân vội vàng đỡ hắn đến phòng vệ sinh, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, chờ hắn nôn xong lại đỡ hắn ra ngoài, rồi cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ tất cả…

“Này! Bản kế hoạch của em!” Lúc Dĩ Chân quay lại thì phát hiện Chu Tư Viễn đang cầm lấy bản kế hoạch của anh để lau miệng, thì ra lúc mới đỡ hắn ra ngoài, hắn lại không nhịn được nôn ra, còn thuận tay vớ luôn tập tài liệu của Dĩ Chân bắt đầu lau miệng. Nhìn thấy bàn làm việc của mình trở thành một đống bừa bãi, còn Chu Tư Viễn thì đã lăn ra ngủ, Dĩ Chân thở dài: “A Viễn, anh hại chết em rồi, cực khổ cả buổi tối đã uổng phí hết rồi…”

Dọn dẹp nhà cửa xong, Dĩ Chân đi lau người cho Chu Tư Viễn, thay quần áo cho hắn, sắp xếp cho hắn ngủ. Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, anh bất đắc dĩ ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
Chú thích:

1. Chỗ này tên gốc là聚散两依依 (Tụ tán lưỡng y y), tên một cuốn tiểu thuyết tình yêu của tác giả Quỳnh Dao xuất bản năm 1979, được chuyển thể thành phim điện ảnh năm 1981 (tên tiếng Anh: Errant love). ‘Tình ly hợp’ là cái tên tui chém, sorry mọi người tui không tìm ra tên tiếng Việt của truyện này là gì. Năm 1979, sau 16 năm quen biết và 8 năm dài yêu nhau sâu đậm, Quỳnh Dao cuối cùng cũng chính thức kết hôn với Bình Hâm Đào. Cùng năm đó, bà sáng tác tiểu thuyết ‘Tụ tán lưỡng y y’, nội dung nói về câu chuyện tình yêu của một đôi nam nữ yêu nhau sâu sắc gần như gắn kết linh hồn cùng con đường tình yêu ly hợp của họ, cũng chính là miêu tả chân thực mối tình của Quỳnh Dao với Bình Hâm Đào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương