Thùy Khả Tương Y
-
Chương 1
Chu Tư Viễn nhàn nhã ngồi vào bàn làm việc, tường kính thủy tinh phản chiếu ánh sáng vô cùng tốt khiến cho căn phòng rộng lớn càng thêm sáng sủa dễ chịu. Nhấm nháp một ngụm cà phê Blue Mountain mới pha, cầm bản sơ yếu lý lịch lên, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hiểm độc: “Rất tốt, Lâm Dĩ Chân, cuối cùng cậu cũng đến.”
Hắn tiện tay ấn điện thoại: “Gọi Lâm Dĩ Chân vào phỏng vấn.”
Lâm Dĩ Chân nghĩ mãi vẫn không hiểu sao bản thân mình có thể được một công ty quảng cáo nổi tiếng thế giới tuyển dụng. Chỉ dựa vào tấm bằng đại học và một vài kinh nghiệm làm việc, vậy mà lại đánh bại cả những nghiên cứu sinh đang học trong trường. Không chỉ nhận được công việc mình ao ước từ lâu, mà mức lương cho vị trí viết quảng cáo này cũng không hề nhỏ. Nhưng điều khiến cho Dĩ Chân bất ngờ nhất là, người phụ trách phỏng vấn anh lại chính là ông chủ của công ty. Không ngờ hắn còn trẻ và anh tuấn như vậy, thậm chí lúc nói chuyện với anh còn có vài phần ngượng ngùng, hơn nữa bọn họ còn tốt nghiệp cùng một khóa, thật khiến cho anh không khỏi có chút kinh ngạc.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện ứng tuyển thành công vẫn hệt như một giấc mơ, Dĩ Chân tự nhiên được thầy giáo giới thiệu đến công ty quảng cáo Thịnh Thế phỏng vấn, tự nhiên được gặp một ông chủ trẻ như mình, tự nhiên giành được một công việc lương cao địa vị cao khiến cho ai nấy đều ngưỡng mộ. Tất cả những chuyện này biến một người trẻ tuổi như anh mới ngày hôm qua còn lo lắng tìm kế mưu sinh thì thoáng cái đã một bước lên mây. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, thậm chí là sợ hãi, thế nhưng cảm giác vui sướng đã nhanh chóng ngập tràn trong tim một thanh niên đơn thuần như Dĩ Chân.
Trở về ngôi nhà một tầng chật hẹp của mình, Dĩ Chân theo thói quen bước vào căn phòng nhỏ mờ tối, nhưng lần này trong lòng anh cảm thấy khá dễ chịu. Anh đi tới bên giường của mẹ, nắm lấy tay bà, nói: “Mẹ ơi, con được nhận rồi.”
“Là công ty nào?” Giọng nói của người mẹ không hề nghe ra một tia vui mừng nào, bà rút tay mình ra khỏi bàn tay con trai.
“Dạ… là một công ty quảng cáo, làm bên văn án1…” Tâm trạng của Dĩ Chân thoáng chốc tuột dốc, anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ mình nhắm mắt lại, bèn vội vàng chuyển chủ đề, “Mẹ, để con đi nấu cơm cho mẹ nhé.”
1tạm hiểu là copywriter
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Dĩ Chân cũng giống như bao người trẻ tuổi khác, trong lòng tràn ngập hưng phấn và ước mơ. Buổi sáng, anh đến sớm những hai mươi phút, muốn dùng trạng thái tốt nhất để tiếp nhận công việc của ngày đầu tiên.
Trong thang máy, Dĩ Chân tình cờ gặp Chu Tư Viễn.
“Sếp Chu, chào buổi sáng!” Lâm Dĩ Chân lễ phép nói.
“Tiểu Lâm, sao đến sớm vậy?”
Mặc dù chỉ mới nói chuyện với Chu Tư Viễn ngày hôm qua, nhưng trong một công ty lớn mấy trăm người này mà được ông chủ nhớ rõ tên mình như vậy, Dĩ Chân thật sự có chút vừa vui sướng vừa âu lo.
“Tôi là người mới mà, ngày đầu đi làm nên tôi muốn đến sớm một chút.” Lâm Dĩ Chân hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt Chu Tư Viễn, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
“Nếu mọi người ai cũng tận tâm được như cậu thì tốt rồi. Nhưng cũng không cần đến quá sớm đâu, có thể nghỉ ngơi thêm một chút mà.”
Dĩ Chân gật đầu.
“Cậu có sở thích gì không?” Lúc ra khỏi thang máy, Chu Tư Viễn tùy tiện hỏi.
Sở thích? Lâm Dĩ Chân ngẩn người. Mỗi ngày anh vừa phải chăm sóc cho mẹ vừa phải tập trung vào việc học hành, lại còn là học sinh ngoại trú, đúng là rất ít khi cùng bạn bè đồng trang lứa đi đến những nơi như câu lạc bộ hay vũ trường.
Chần chừ một chút, anh nói: “Đọc sách.”
Chu Tư Viễn cười: “Cậu đúng là một đứa trẻ ngoan. Để lúc nào rảnh rỗi tôi mời cậu đi hát, trong công ty cũng ít người bằng tuổi, tôi hi vọng sẽ được làm bạn với cậu, chứ không chỉ là ông chủ.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân đột nhiên ngây người: Anh ấy đẹp quá, thật sự rất đẹp!
“Lúc không có người, cậu có thể gọi tôi là A Viễn.” Thấy Lâm Dĩ Chân nhìn mình đến ngây dại, Chu Tư Viễn có phần đắc ý, càng cười tươi hơn.
Dĩ Chân thụ sủng nhược kinh khẽ gật đầu, nhưng mà Dĩ Chân đơn thuần vốn không hề hay biết, giờ phút này trong lòng Chu Tư Viễn lại đang dùng những từ ngữ ác độc nhất để nguyền rủa anh: Nhìn đi, chỉ biết háo sắc hệt như lão cha của cậu, lúc cậu nhìn vào mắt tôi, tôi chỉ muốn móc mắt cậu ra! Lâm Dĩ Chân! Tôi nhất định sẽ khiến cho cậu chết rất khó coi!
“Dĩ Chân, tan làm xong cùng đến Disco nhé?” Lần nào được các đồng nghiệp mời, Dĩ Chân cũng lịch sự cười cười rồi nhẹ nhàng từ chối. Anh không thể đi, anh còn phải về nấu cơm cho mẹ, cho dù vĩnh viễn không có được tình thương từ mẹ, Dĩ Chân vẫn sẵn lòng dùng cả sinh mạng để yêu thương bà.
Thấy anh không đi, đồng nghiệp cũng có chút tiếc nuối, bèn giao hết đống công việc chưa xử lý xong cho cậu nhân viên mới tới này. Dĩ Chân cũng không hề nản lòng, ở lại giúp bọn họ làm xong từng cái một. Ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt hơi sưng, Dĩ Chân chợt nhận ra trời đã tối. Không xong rồi, trễ thế này mới về, mẹ sẽ tức giận mất. Anh vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
“Tiểu Lâm? Sao cậu còn chưa về?”
Dĩ Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Tư Viễn đi ra từ phòng làm việc.
“Sếp Chu.” Anh chào một tiếng.
“Đã nói không cần phải xưng hô xa lạ như vậy, gọi A Viễn là được rồi, Dĩ Chân.”
Anh ấy không gọi mình là Tiểu Lâm nữa, mà đã thân mật gọi Dĩ Chân rồi. Hai mắt Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy có chút ngứa. Là ai đã từng gọi anh vô cùng thân thiết như vậy?
“Trễ thế này mới về, biết là cậu muốn có biểu hiện tốt trong thời gian thử việc, nhưng để bản thân mệt mỏi như vậy thì không đáng đâu.” Chu Tư Viễn nói xong thì đi tới, ôm lấy vai Dĩ Chân giống như anh em, vỗ vỗ, “Đi nào, tôi mời, chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Lúc chạm vào người Chu Tư Viễn, rõ ràng thân thể Dĩ Chân hơi khựng lại. Chu Tư Viễn cũng nhận ra điều này, trong lòng hắn có chút chán ghét, nhưng cũng có chút thỏa mãn. Ra khỏi tòa nhà công ty, Dĩ Chân muốn bắt xe buýt về nhà, nhưng Chu Tư Viễn lại nói: “Muốn ăn chút gì không?”
“Không được sếp Chu…” Thấy Chu Tư Viễn nhíu mày, Dĩ Chân vội vàng sửa lại lời nói, “A… A Viễn, mẹ của tôi ở nhà có một mình, chân của bà ấy không được khỏe, tôi phải về nấu cơm cho mẹ.”
Trái tim Dĩ Chân dần nóng lên. A Viễn, cách xưng hô này quả nhiên là không giống, nó khiến cho anh có một cảm giác rất ấm áp, hoàn toàn lấp đi sự xa cách lúc ban đầu.
“Thế này đi, chúng ta cùng đi mua đồ ăn, mua xong thì mang về cho mẹ cậu nhé.” Chu Tư Viễn cười nói với Dĩ Chân, nhưng Lâm Dĩ Chân vốn không thể nhìn thấu, lúc này trong lòng Chu Tư Viễn đang thầm mắng người mẹ anh vừa mới gọi một vạn lần.
Nghe Chu Tư Viễn nói thân tình như vậy, Dĩ Chân cũng nở nụ cười: “Được.”
Thời gian ở bên cạnh Chu Tư Viễn thật sự rất vui vẻ, cách gọi A Viễn đã xóa đi mối quan hệ cấp trên cấp dưới cứng nhắc ràng buộc giữa hai người. Chu Tư Viễn rất ân cần hỏi Dĩ Chân muốn ăn món gì, hắn cũng sẽ nghịch ngợm cướp mất đồ ăn mà anh muốn lấy. Từ nhỏ đến lớn, Dĩ Chân chưa bao giờ được vui vẻ tự do tự tại đến vậy. Anh chỉ muốn thỏa thích tận hưởng khoảng thời gian được ở cùng hắn, cho dù đằng sau niềm hạnh phúc này là nỗi đau khổ kéo dài đến vô tận.
Rốt cuộc thì Dĩ Chân cũng không ăn tối cùng Chu Tư Viễn, anh sợ mẹ ở nhà sẽ lo lắng. Trông bộ dạng lưu luyến của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân cũng không đành lòng, bèn hứa với hắn sau này sẽ cùng nhau ăn cơm trưa. Nhìn thấy Chu Tư Viễn vô cùng mừng rỡ, trái tim của anh dường như cũng theo hắn bay đến tận trời cao.
Lúc chiếc xe dừng lại ở đầu con hẻm nhỏ trước ngôi nhà chật hẹp của Dĩ Chân, Dĩ Chân chào tạm biệt Chu Tư Viễn. Hắn dùng ánh mắt sáng ngời đến lạ thường nhìn anh: “Dĩ Chân, được quen biết cậu thật vui, tôi… thích đi chơi với cậu như vậy lắm, rất vui.”
Trái tim của Dĩ Chân dần nóng lên, anh cảm động khẽ gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, Chu Tư Viễn là người đầu tiên trân trọng anh, hắn chính là người bạn đầu tiên của anh. Dĩ Chân có chút nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh đã nói như vậy, tôi cũng thấy đi chơi cùng anh rất vui, hi vọng chúng ta sẽ mãi là anh em tốt!”
Dõi theo bóng lưng Dĩ Chân mất hút trong màn đêm, sắc mặt Chu Tư Viễn chợt trầm xuống. Hắn móc ra một điếu thuốc, đốt lên rồi hút một hơi, phun ra một vòng khói lượn lờ.
Lâm Dĩ Chân, cậu sẽ không tin tưởng tôi nhanh như vậy chứ? Cậu đúng là đồ giả dối, hại tôi bày ra nhiều mưu kế như vậy mà vẫn chưa dùng tới nữa. Mãi là anh em tốt? Chu Tư Viễn thoáng thấy lồng ngực mình truyền đến một thứ cảm giác nhức nhối khó nói thành lời. Anh em tốt! Lâm Dĩ Chân, tôi sẽ cho cậu thấy anh em tốt là như thế nào.
Bước vào căn nhà tối om, Dĩ Chân gọi một tiếng mẹ, nhưng không có ai trả lời. Mở bóng đèn vàng lên, Dĩ Chân bỗng bị dọa đến rùng mình, mẹ đang im lặng nhìn anh.
“Mẹ, hôm nay… tăng ca… con có mua cơm về cho mẹ đây, mẹ ăn trước đi.” Lâm Dĩ Chân lấy hộp đồ ăn ra, nơm nớp lo sợ đặt chiếc hộp ở trước mặt mẹ mình.
Người mẹ mở hộp đồ ăn ra, bên trong là đùi gà và một số món ăn rất xa xỉ. Mặc dù Dĩ Chân vốn quen sống đơn giản, nhưng Chu Tư Viễn vẫn cứ kiên quyết mua mấy món ngon cho anh, nói là muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nhân viên.
“Lâm Dĩ Chân, con tới đây.” Giọng nói của người mẹ không hề có một chút ấm áp nào.
Lâm Dĩ Chân vừa đi tới chỗ mẹ thì bất thình lình, người mẹ giơ tay tát vào mặt anh. Dĩ Chân không dám trốn tránh, kiên cường nhận lấy cái tát, một dòng máu tươi chảy xuống từ vết thương trên mặt.
“Con nói dối.”
Đôi mắt của người mẹ nhìn chòng chọc vào Dĩ Chân, anh vội vàng quỳ xuống.
“Lâm Dĩ Chân, con đi hẹn hò có đúng không? Mấy thứ đồ ăn này rõ ràng không giống như thường ngày, cũng không phải kiểu dáng của một hộp cơm bình thường, con nghĩ là mẹ tàn phế rồi thì sẽ trở nên lú lẫn hay sao?”
“Con… con không có hẹn hò, là…” Dĩ Chân có chút do dự, không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ với Chu Tư Viễn.
“Con có bạn gái à?” Người mẹ thở dài một tiếng.
“Không phải ạ, là đàn ông.”
“Đàn ông?” Giọng điệu của người mẹ đột nhiên biến đổi, “Lâm Dĩ Chân, con quỳ gần tới đây.”
Trái tim Dĩ Chân giật thót. Mẹ sẽ đánh mình sao? Anh quỳ bò về phía trước hai bước, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của người mẹ có chút vặn vẹo.
“Mẹ nói một câu, con phải lặp lại theo mẹ một câu. Cả cuộc đời này, tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào.”
“Cả cuộc đời này, tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào.” Dĩ Chân máy móc lặp lại.
“Nếu vi phạm lời thề, thì để cho người tôi yêu thủng ruột nát bụng mà chết!” Người mẹ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
“Nếu vi phạm lời thề… thì để cho tôi… thủng ruột nát bụng mà chết!” Lâm Dĩ Chân nhỏ tiếng lặp lại, nhưng không biết tại sao ở thời điểm mấu chốt, anh lại sửa đổi lời thề.
Không biết là người mẹ cố ý bỏ qua cho anh hay là thật sự không nghe rõ, bà phất tay một cái, nói: “Con ra ngoài đi, mẹ muốn ăn cơm.”
Dĩ Chân vốn định nói anh cũng đói bụng nữa, nhưng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Anh lủi thủi trở về chiếc giường nhỏ của mình, nằm xuống. Những khoảnh khắc ở cùng Chu Tư Viễn lúc ban ngày lại hiện lên trong tâm trí, khóe miệng Dĩ Chân không khỏi cong lên nét cười.
Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với mình như vậy, chưa từng có người nào nở nụ cười rạng rỡ với mình giống như anh ấy, nếu mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười ấy thì vui vẻ biết bao. Trong giấc ngủ mơ màng, Dĩ Chân khẽ lẩm bẩm: “A Viễn… A Viễn…”
Buổi trưa, còn chưa hết giờ làm, Chu Tư Viễn đã bảo thư ký gọi Lâm Dĩ Chân tới phòng làm việc của hắn.
Dĩ Chân có chút ngượng ngùng ngồi trên chiếc ghế đối diện Chu Tư Viễn. Chu Tư Viễn mỉm cười nhìn anh: “Dĩ Chân, hôm nay chúng ta sẽ cùng ăn trưa, cậu vui không?”
Dĩ Chân ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Chu Tư Viễn sáng lấp lánh, anh khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt đã hơi ửng đỏ.
Trong lòng Chu Tư Viễn thầm mắng: Đồ đê tiện! Nhìn thấy tôi là đỏ mặt, ai biết được trong thâm tâm dơ bẩn của cậu đang nghĩ cái gì. Nhưng ngoài miệng hắn lại nói: “Hôm qua tôi tự mình xuống bếp nấu hai món, cậu nếm thử xem có ngon không?”
Nói xong, hắn lấy ra một cái nồi giữ nhiệt nhỏ: “Tôi vừa bảo thư ký hâm nóng lại rồi mang tới đây đó.” Sau đó còn ra vẻ thần bí chớp mắt nhìn Dĩ Chân.
Dĩ Chân nhìn nụ cười của Chu Tư Viễn, anh mơ hồ cảm thấy có chút mê luyến, lại thấy có chút hoang mang. Anh ấy nấu cơm cho mình sao? Nhất định là như vậy, không đúng, với gia thế của Chu Tư Viễn, anh ấy cần gì phải tự mình xuống bếp chứ?
“Dĩ Chân, cậu có biết vì sao tôi tốt với cậu như vậy không?” Giọng điệu của Chu Tư Viễn có chút làm nũng.
Dĩ Chân thành thật lắc đầu.
“Vậy cậu có muốn biết không?” Chu Tư Viễn mỉm cười hỏi.
Dĩ Chân thành thật gật đầu.
“Bởi vì, tôi rất thích ngắm nhìn dáng vẻ này của cậu, vừa sạch sẽ vừa thanh tú, giống như một loài cây lặng lẽ sinh trưởng vậy.” Chu Tư Viễn nói xong liền vươn bàn tay ra xoa xoa khuôn mặt Dĩ Chân, xúc cảm từ làn da trắng nõn của anh khiến Chu Tư Viễn không khỏi run lên. Từ tận đáy lòng hắn thầm mắng: Da mịn hệt như kỹ nữ!
Lúc này, Chu Tư Viễn bỗng chạm tới vết thương kia: “Sao thế này?” Hắn giả vờ đau lòng hỏi.
“À, là do tôi không cẩn thận nên…” Dĩ Chân vừa thấy Chu Tư Viễn chăm chú nhìn mình là chẳng thể nói tiếp được nữa.
“Dĩ Chân, cậu quá chân thật, không thích hợp nói dối đâu.” Những lời này, thật sự xuất phát từ nội tâm của Chu Tư Viễn.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Chu Tư Viễn cũng rút tay về. Cái rút tay này, vậy mà lại khiến cho trái tim của cả hai người cùng sinh ra một tia mất mát.
“Dĩ Chân, sau này phải cẩn thận nhé, đừng làm tôi lo lắng nữa. Chúng ta ăn thôi.”
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Dĩ Chân và Chu Tư Viễn cùng nhau ăn trưa. Nhiều năm sau đó, Dĩ Chân vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian vui vẻ ấy, đó thật sự là một chút tia sáng hạnh phúc trong cuộc đời ngắn ngủi đầy khổ đau của anh.
Chớp mắt, Dĩ Chân đã làm việc ở Thịnh Thế được nửa năm. Trong nửa năm này, mối quan hệ giữa Lâm Dĩ Chân và Chu Tư Viễn phát triển rất nhanh chóng. Bọn họ là kiểu bạn bè chí cốt điển hình trong mắt của tất cả nhân viên, thường xuyên cùng nhau đi hát karaoke, đi ăn cơm, tiệc tùng chơi bời. Những người trước kia vốn có chút khinh thường Dĩ Chân thì bây giờ lại xem anh như tâm phúc bên cạnh ông chủ, cho nên cũng đã bắt đầu lấy lòng anh. Dĩ Chân được thăng lên làm quản lý phòng kế hoạch, có phòng làm việc của riêng mình, cách phòng làm việc của Chu Tư Viễn có một bức tường.
Trái tim của Dĩ Chân đã hoàn toàn bị Chu Tư Viễn mê hoặc, thế nhưng dường như anh vẫn vĩnh viễn không thể nắm bắt được những suy nghĩ của hắn. Cho dù anh có say đắm hắn đến thế nào thì cũng chỉ có thể hèn mọn hướng về phía hắn, im lặng lắng nghe hắn nói chuyện. Dĩ Chân cũng không dám dùng bất cứ ý nghĩ xấu xa nào mạo phạm đến Chu Tư Viễn, anh chỉ muốn được làm bạn với hắn cả đời mà thôi.
Mùa đông năm nay, bệnh của mẹ Dĩ Chân đột ngột trở nặng. Mặc dù Dĩ Chân có đủ điều kiện kinh tế để chữa trị cho mẹ, nhưng ngày bà vĩnh viễn ra đi vẫn ngày càng gần kề. Dĩ Chân là con một, một mình chăm sóc mẹ rất cực khổ, thế là Chu Tư Viễn bước chân vào cuộc sống của anh.
“Em đã nói rồi, thật sự không cần đâu.” Ngồi ở trong xe, Dĩ Chân vẫn cố gắng thuyết phục Chu Tư Viễn.
“Được rồi Dĩ Chân, không phải em nói mấy ngày nay bệnh của mẹ em trở nặng sao? Anh muốn mau chóng đến thăm mẹ, là em không cho anh đến đấy nhé. Bây giờ anh chỉ muốn làm cho bà yên tâm, để sau này em không thấy buồn phiền gì nữa.”
Trái tim thuần khiết của Dĩ Chân làm sao có thể nhận ra ý tứ bên trong lời nói của Chu Tư Viễn? Lúc này đây tâm trí của anh đã hoàn toàn hướng về mẹ mình, dáng vẻ ốm yếu của mẹ thật sự khiến anh rất đau lòng. Tuy rằng mẹ chưa bao giờ yêu thương anh, nhưng… nhưng dù sao bà cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này.
Nhìn thấy Dĩ Chân chìm trong suy tư, khóe miệng Chu Tư Viễn gợn lên một nụ cười lạnh. Rất nhanh thôi Dĩ Chân, tôi sẽ lợi dụng thật tốt chuyện này, tạo nên một câu chuyện hoàn hảo, khiến cho cậu hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay tôi!
Cánh cửa xe nhanh chóng mở ra, như thể đang đưa hai người bước vào địa ngục vạn kiếp bất phục2…
2muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Lúc Dĩ Chân và Chu Tư Viễn vào phòng bệnh, mẹ Lâm vẫn đang ngủ say. Lúc này, một y tá đi tới, gọi Dĩ Chân ra ngoài.
“Cậu Lâm, bà ấy bệnh rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, viện trưởng mong cậu sớm chuẩn bị hậu sự.”
Lời nói của bác sĩ khiến trái tim Dĩ Chân co thắt mãnh liệt. Mẹ sắp đi rồi sao? Bỏ lại anh một mình bơ vơ trên thế giới này?
Thấy Dĩ Chân thất thần, bác sĩ nói tiếp: “Cậu Lâm, bây giờ chúng ta sẽ nói một chút về bệnh của mẹ cậu.”
Dĩ Chân có chút cứng nhắc gật đầu.
Chu Tư Viễn nhìn người phụ nữ già yếu trên giường bệnh đang nhìn mình đầy căm thù, từ đầu đến cuối trên mặt hắn luôn nở một nụ cười đầy khinh miệt.
“Cậu ta xong rồi, cậu ta đã yêu tôi.” Chu Tư Viễn vừa dứt lời, mẹ Lâm đã kịch liệt thở dốc.
Trông thấy bà như vậy, Chu Tư Viễn cười thành tiếng: “Con trai của bà là đồ đê tiện, tôi có sỉ nhục cậu ta thế nào thì cậu ta vẫn cứ y như chó bám riết lấy tôi! Đợi đến khi bà chết rồi, cậu ta sẽ chẳng còn người thân nào nữa, đến lúc đó cậu ta sẽ càng toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào tôi. Sao bà lại chết như vậy chứ? Bà sống lúc nào cũng trông nom cậu ta, bảo vệ cậu ta. Bây giờ bà sắp chết rồi, bà không có cách nào bảo vệ cậu ta được nữa, cậu ta đã rơi vào trong tay tôi rồi.”
Sắc mặt của mẹ Lâm đã trở nên tái mét, bà liều mạng thở gấp, trợn trừng hai mắt, không ngừng mấp máy môi, đứt quãng nói: “Xin… xin cậu… tha cho nó đi…”
“Muộn rồi.” Chu Tư Viễn lạnh lùng phun ra hai chữ, mẹ Lâm ở trên giường bệnh cũng trút hơi thở cuối cùng.
“Vẫn đang cấp cứu, sẽ ổn thôi Dĩ Chân!” Mệt mỏi lâu ngày cùng căng thẳng quá độ đã rút cạn toàn bộ sức lực của Dĩ Chân. Đột nhiên hay tin mẹ mình đang nguy kịch, anh tức khắc không chịu nổi, vô lực ngã vào lòng Chu Tư Viễn.
Lúc này, Dĩ Chân suy yếu tựa vào vai Chu Tư Viễn mà rơi nước mắt. Chu Tư Viễn chỉ cảm thấy dáng vẻ Dĩ Chân khi rơi lệ không nói nên lời rất động lòng người. Đồ đê tiện kinh tởm, mẹ chết rồi mà vẫn còn đi quyến rũ người khác. Hắn ác tâm nghĩ vậy, nhưng lại vươn tay xoa lên khuôn mặt Dĩ Chân: “Dĩ Chân, đừng khóc, sẽ không sao đâu.”
“Mẹ ra đi rồi, em đã nhìn thấy, bà ấy đã đi rồi! Em muốn được gặp mẹ, tại sao họ lại không cho?” Lâm Dĩ Chân gục đầu nói, tựa như đang tỉ tê.
Chu Tư Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mình run lên, nếu người này không phải là Dĩ Chân thì có lẽ hắn đã ôm anh vào lòng rồi chân thành an ủi, thế nhưng…
“A Viễn, sau này Dĩ Chân chỉ còn lại một mình, cô đơn trơ trọi, không có người thân nào nữa.”
“Em còn có anh mà.” Chu Tư Viễn nói.
“A Viễn, em chỉ có anh, cũng chỉ có anh.” Giọng nói của Dĩ Chân càng thêm hạ thấp, nhưng tương đối rõ ràng.
Hắn tiện tay ấn điện thoại: “Gọi Lâm Dĩ Chân vào phỏng vấn.”
Lâm Dĩ Chân nghĩ mãi vẫn không hiểu sao bản thân mình có thể được một công ty quảng cáo nổi tiếng thế giới tuyển dụng. Chỉ dựa vào tấm bằng đại học và một vài kinh nghiệm làm việc, vậy mà lại đánh bại cả những nghiên cứu sinh đang học trong trường. Không chỉ nhận được công việc mình ao ước từ lâu, mà mức lương cho vị trí viết quảng cáo này cũng không hề nhỏ. Nhưng điều khiến cho Dĩ Chân bất ngờ nhất là, người phụ trách phỏng vấn anh lại chính là ông chủ của công ty. Không ngờ hắn còn trẻ và anh tuấn như vậy, thậm chí lúc nói chuyện với anh còn có vài phần ngượng ngùng, hơn nữa bọn họ còn tốt nghiệp cùng một khóa, thật khiến cho anh không khỏi có chút kinh ngạc.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện ứng tuyển thành công vẫn hệt như một giấc mơ, Dĩ Chân tự nhiên được thầy giáo giới thiệu đến công ty quảng cáo Thịnh Thế phỏng vấn, tự nhiên được gặp một ông chủ trẻ như mình, tự nhiên giành được một công việc lương cao địa vị cao khiến cho ai nấy đều ngưỡng mộ. Tất cả những chuyện này biến một người trẻ tuổi như anh mới ngày hôm qua còn lo lắng tìm kế mưu sinh thì thoáng cái đã một bước lên mây. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, thậm chí là sợ hãi, thế nhưng cảm giác vui sướng đã nhanh chóng ngập tràn trong tim một thanh niên đơn thuần như Dĩ Chân.
Trở về ngôi nhà một tầng chật hẹp của mình, Dĩ Chân theo thói quen bước vào căn phòng nhỏ mờ tối, nhưng lần này trong lòng anh cảm thấy khá dễ chịu. Anh đi tới bên giường của mẹ, nắm lấy tay bà, nói: “Mẹ ơi, con được nhận rồi.”
“Là công ty nào?” Giọng nói của người mẹ không hề nghe ra một tia vui mừng nào, bà rút tay mình ra khỏi bàn tay con trai.
“Dạ… là một công ty quảng cáo, làm bên văn án1…” Tâm trạng của Dĩ Chân thoáng chốc tuột dốc, anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ mình nhắm mắt lại, bèn vội vàng chuyển chủ đề, “Mẹ, để con đi nấu cơm cho mẹ nhé.”
1tạm hiểu là copywriter
Ngày đầu tiên đi làm, Lâm Dĩ Chân cũng giống như bao người trẻ tuổi khác, trong lòng tràn ngập hưng phấn và ước mơ. Buổi sáng, anh đến sớm những hai mươi phút, muốn dùng trạng thái tốt nhất để tiếp nhận công việc của ngày đầu tiên.
Trong thang máy, Dĩ Chân tình cờ gặp Chu Tư Viễn.
“Sếp Chu, chào buổi sáng!” Lâm Dĩ Chân lễ phép nói.
“Tiểu Lâm, sao đến sớm vậy?”
Mặc dù chỉ mới nói chuyện với Chu Tư Viễn ngày hôm qua, nhưng trong một công ty lớn mấy trăm người này mà được ông chủ nhớ rõ tên mình như vậy, Dĩ Chân thật sự có chút vừa vui sướng vừa âu lo.
“Tôi là người mới mà, ngày đầu đi làm nên tôi muốn đến sớm một chút.” Lâm Dĩ Chân hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt Chu Tư Viễn, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
“Nếu mọi người ai cũng tận tâm được như cậu thì tốt rồi. Nhưng cũng không cần đến quá sớm đâu, có thể nghỉ ngơi thêm một chút mà.”
Dĩ Chân gật đầu.
“Cậu có sở thích gì không?” Lúc ra khỏi thang máy, Chu Tư Viễn tùy tiện hỏi.
Sở thích? Lâm Dĩ Chân ngẩn người. Mỗi ngày anh vừa phải chăm sóc cho mẹ vừa phải tập trung vào việc học hành, lại còn là học sinh ngoại trú, đúng là rất ít khi cùng bạn bè đồng trang lứa đi đến những nơi như câu lạc bộ hay vũ trường.
Chần chừ một chút, anh nói: “Đọc sách.”
Chu Tư Viễn cười: “Cậu đúng là một đứa trẻ ngoan. Để lúc nào rảnh rỗi tôi mời cậu đi hát, trong công ty cũng ít người bằng tuổi, tôi hi vọng sẽ được làm bạn với cậu, chứ không chỉ là ông chủ.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân đột nhiên ngây người: Anh ấy đẹp quá, thật sự rất đẹp!
“Lúc không có người, cậu có thể gọi tôi là A Viễn.” Thấy Lâm Dĩ Chân nhìn mình đến ngây dại, Chu Tư Viễn có phần đắc ý, càng cười tươi hơn.
Dĩ Chân thụ sủng nhược kinh khẽ gật đầu, nhưng mà Dĩ Chân đơn thuần vốn không hề hay biết, giờ phút này trong lòng Chu Tư Viễn lại đang dùng những từ ngữ ác độc nhất để nguyền rủa anh: Nhìn đi, chỉ biết háo sắc hệt như lão cha của cậu, lúc cậu nhìn vào mắt tôi, tôi chỉ muốn móc mắt cậu ra! Lâm Dĩ Chân! Tôi nhất định sẽ khiến cho cậu chết rất khó coi!
“Dĩ Chân, tan làm xong cùng đến Disco nhé?” Lần nào được các đồng nghiệp mời, Dĩ Chân cũng lịch sự cười cười rồi nhẹ nhàng từ chối. Anh không thể đi, anh còn phải về nấu cơm cho mẹ, cho dù vĩnh viễn không có được tình thương từ mẹ, Dĩ Chân vẫn sẵn lòng dùng cả sinh mạng để yêu thương bà.
Thấy anh không đi, đồng nghiệp cũng có chút tiếc nuối, bèn giao hết đống công việc chưa xử lý xong cho cậu nhân viên mới tới này. Dĩ Chân cũng không hề nản lòng, ở lại giúp bọn họ làm xong từng cái một. Ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt hơi sưng, Dĩ Chân chợt nhận ra trời đã tối. Không xong rồi, trễ thế này mới về, mẹ sẽ tức giận mất. Anh vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
“Tiểu Lâm? Sao cậu còn chưa về?”
Dĩ Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Tư Viễn đi ra từ phòng làm việc.
“Sếp Chu.” Anh chào một tiếng.
“Đã nói không cần phải xưng hô xa lạ như vậy, gọi A Viễn là được rồi, Dĩ Chân.”
Anh ấy không gọi mình là Tiểu Lâm nữa, mà đã thân mật gọi Dĩ Chân rồi. Hai mắt Dĩ Chân đột nhiên cảm thấy có chút ngứa. Là ai đã từng gọi anh vô cùng thân thiết như vậy?
“Trễ thế này mới về, biết là cậu muốn có biểu hiện tốt trong thời gian thử việc, nhưng để bản thân mệt mỏi như vậy thì không đáng đâu.” Chu Tư Viễn nói xong thì đi tới, ôm lấy vai Dĩ Chân giống như anh em, vỗ vỗ, “Đi nào, tôi mời, chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Lúc chạm vào người Chu Tư Viễn, rõ ràng thân thể Dĩ Chân hơi khựng lại. Chu Tư Viễn cũng nhận ra điều này, trong lòng hắn có chút chán ghét, nhưng cũng có chút thỏa mãn. Ra khỏi tòa nhà công ty, Dĩ Chân muốn bắt xe buýt về nhà, nhưng Chu Tư Viễn lại nói: “Muốn ăn chút gì không?”
“Không được sếp Chu…” Thấy Chu Tư Viễn nhíu mày, Dĩ Chân vội vàng sửa lại lời nói, “A… A Viễn, mẹ của tôi ở nhà có một mình, chân của bà ấy không được khỏe, tôi phải về nấu cơm cho mẹ.”
Trái tim Dĩ Chân dần nóng lên. A Viễn, cách xưng hô này quả nhiên là không giống, nó khiến cho anh có một cảm giác rất ấm áp, hoàn toàn lấp đi sự xa cách lúc ban đầu.
“Thế này đi, chúng ta cùng đi mua đồ ăn, mua xong thì mang về cho mẹ cậu nhé.” Chu Tư Viễn cười nói với Dĩ Chân, nhưng Lâm Dĩ Chân vốn không thể nhìn thấu, lúc này trong lòng Chu Tư Viễn đang thầm mắng người mẹ anh vừa mới gọi một vạn lần.
Nghe Chu Tư Viễn nói thân tình như vậy, Dĩ Chân cũng nở nụ cười: “Được.”
Thời gian ở bên cạnh Chu Tư Viễn thật sự rất vui vẻ, cách gọi A Viễn đã xóa đi mối quan hệ cấp trên cấp dưới cứng nhắc ràng buộc giữa hai người. Chu Tư Viễn rất ân cần hỏi Dĩ Chân muốn ăn món gì, hắn cũng sẽ nghịch ngợm cướp mất đồ ăn mà anh muốn lấy. Từ nhỏ đến lớn, Dĩ Chân chưa bao giờ được vui vẻ tự do tự tại đến vậy. Anh chỉ muốn thỏa thích tận hưởng khoảng thời gian được ở cùng hắn, cho dù đằng sau niềm hạnh phúc này là nỗi đau khổ kéo dài đến vô tận.
Rốt cuộc thì Dĩ Chân cũng không ăn tối cùng Chu Tư Viễn, anh sợ mẹ ở nhà sẽ lo lắng. Trông bộ dạng lưu luyến của Chu Tư Viễn, Dĩ Chân cũng không đành lòng, bèn hứa với hắn sau này sẽ cùng nhau ăn cơm trưa. Nhìn thấy Chu Tư Viễn vô cùng mừng rỡ, trái tim của anh dường như cũng theo hắn bay đến tận trời cao.
Lúc chiếc xe dừng lại ở đầu con hẻm nhỏ trước ngôi nhà chật hẹp của Dĩ Chân, Dĩ Chân chào tạm biệt Chu Tư Viễn. Hắn dùng ánh mắt sáng ngời đến lạ thường nhìn anh: “Dĩ Chân, được quen biết cậu thật vui, tôi… thích đi chơi với cậu như vậy lắm, rất vui.”
Trái tim của Dĩ Chân dần nóng lên, anh cảm động khẽ gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, Chu Tư Viễn là người đầu tiên trân trọng anh, hắn chính là người bạn đầu tiên của anh. Dĩ Chân có chút nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh đã nói như vậy, tôi cũng thấy đi chơi cùng anh rất vui, hi vọng chúng ta sẽ mãi là anh em tốt!”
Dõi theo bóng lưng Dĩ Chân mất hút trong màn đêm, sắc mặt Chu Tư Viễn chợt trầm xuống. Hắn móc ra một điếu thuốc, đốt lên rồi hút một hơi, phun ra một vòng khói lượn lờ.
Lâm Dĩ Chân, cậu sẽ không tin tưởng tôi nhanh như vậy chứ? Cậu đúng là đồ giả dối, hại tôi bày ra nhiều mưu kế như vậy mà vẫn chưa dùng tới nữa. Mãi là anh em tốt? Chu Tư Viễn thoáng thấy lồng ngực mình truyền đến một thứ cảm giác nhức nhối khó nói thành lời. Anh em tốt! Lâm Dĩ Chân, tôi sẽ cho cậu thấy anh em tốt là như thế nào.
Bước vào căn nhà tối om, Dĩ Chân gọi một tiếng mẹ, nhưng không có ai trả lời. Mở bóng đèn vàng lên, Dĩ Chân bỗng bị dọa đến rùng mình, mẹ đang im lặng nhìn anh.
“Mẹ, hôm nay… tăng ca… con có mua cơm về cho mẹ đây, mẹ ăn trước đi.” Lâm Dĩ Chân lấy hộp đồ ăn ra, nơm nớp lo sợ đặt chiếc hộp ở trước mặt mẹ mình.
Người mẹ mở hộp đồ ăn ra, bên trong là đùi gà và một số món ăn rất xa xỉ. Mặc dù Dĩ Chân vốn quen sống đơn giản, nhưng Chu Tư Viễn vẫn cứ kiên quyết mua mấy món ngon cho anh, nói là muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nhân viên.
“Lâm Dĩ Chân, con tới đây.” Giọng nói của người mẹ không hề có một chút ấm áp nào.
Lâm Dĩ Chân vừa đi tới chỗ mẹ thì bất thình lình, người mẹ giơ tay tát vào mặt anh. Dĩ Chân không dám trốn tránh, kiên cường nhận lấy cái tát, một dòng máu tươi chảy xuống từ vết thương trên mặt.
“Con nói dối.”
Đôi mắt của người mẹ nhìn chòng chọc vào Dĩ Chân, anh vội vàng quỳ xuống.
“Lâm Dĩ Chân, con đi hẹn hò có đúng không? Mấy thứ đồ ăn này rõ ràng không giống như thường ngày, cũng không phải kiểu dáng của một hộp cơm bình thường, con nghĩ là mẹ tàn phế rồi thì sẽ trở nên lú lẫn hay sao?”
“Con… con không có hẹn hò, là…” Dĩ Chân có chút do dự, không biết phải giải thích thế nào về mối quan hệ với Chu Tư Viễn.
“Con có bạn gái à?” Người mẹ thở dài một tiếng.
“Không phải ạ, là đàn ông.”
“Đàn ông?” Giọng điệu của người mẹ đột nhiên biến đổi, “Lâm Dĩ Chân, con quỳ gần tới đây.”
Trái tim Dĩ Chân giật thót. Mẹ sẽ đánh mình sao? Anh quỳ bò về phía trước hai bước, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của người mẹ có chút vặn vẹo.
“Mẹ nói một câu, con phải lặp lại theo mẹ một câu. Cả cuộc đời này, tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào.”
“Cả cuộc đời này, tôi sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào.” Dĩ Chân máy móc lặp lại.
“Nếu vi phạm lời thề, thì để cho người tôi yêu thủng ruột nát bụng mà chết!” Người mẹ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
“Nếu vi phạm lời thề… thì để cho tôi… thủng ruột nát bụng mà chết!” Lâm Dĩ Chân nhỏ tiếng lặp lại, nhưng không biết tại sao ở thời điểm mấu chốt, anh lại sửa đổi lời thề.
Không biết là người mẹ cố ý bỏ qua cho anh hay là thật sự không nghe rõ, bà phất tay một cái, nói: “Con ra ngoài đi, mẹ muốn ăn cơm.”
Dĩ Chân vốn định nói anh cũng đói bụng nữa, nhưng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Anh lủi thủi trở về chiếc giường nhỏ của mình, nằm xuống. Những khoảnh khắc ở cùng Chu Tư Viễn lúc ban ngày lại hiện lên trong tâm trí, khóe miệng Dĩ Chân không khỏi cong lên nét cười.
Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với mình như vậy, chưa từng có người nào nở nụ cười rạng rỡ với mình giống như anh ấy, nếu mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười ấy thì vui vẻ biết bao. Trong giấc ngủ mơ màng, Dĩ Chân khẽ lẩm bẩm: “A Viễn… A Viễn…”
Buổi trưa, còn chưa hết giờ làm, Chu Tư Viễn đã bảo thư ký gọi Lâm Dĩ Chân tới phòng làm việc của hắn.
Dĩ Chân có chút ngượng ngùng ngồi trên chiếc ghế đối diện Chu Tư Viễn. Chu Tư Viễn mỉm cười nhìn anh: “Dĩ Chân, hôm nay chúng ta sẽ cùng ăn trưa, cậu vui không?”
Dĩ Chân ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Chu Tư Viễn sáng lấp lánh, anh khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt đã hơi ửng đỏ.
Trong lòng Chu Tư Viễn thầm mắng: Đồ đê tiện! Nhìn thấy tôi là đỏ mặt, ai biết được trong thâm tâm dơ bẩn của cậu đang nghĩ cái gì. Nhưng ngoài miệng hắn lại nói: “Hôm qua tôi tự mình xuống bếp nấu hai món, cậu nếm thử xem có ngon không?”
Nói xong, hắn lấy ra một cái nồi giữ nhiệt nhỏ: “Tôi vừa bảo thư ký hâm nóng lại rồi mang tới đây đó.” Sau đó còn ra vẻ thần bí chớp mắt nhìn Dĩ Chân.
Dĩ Chân nhìn nụ cười của Chu Tư Viễn, anh mơ hồ cảm thấy có chút mê luyến, lại thấy có chút hoang mang. Anh ấy nấu cơm cho mình sao? Nhất định là như vậy, không đúng, với gia thế của Chu Tư Viễn, anh ấy cần gì phải tự mình xuống bếp chứ?
“Dĩ Chân, cậu có biết vì sao tôi tốt với cậu như vậy không?” Giọng điệu của Chu Tư Viễn có chút làm nũng.
Dĩ Chân thành thật lắc đầu.
“Vậy cậu có muốn biết không?” Chu Tư Viễn mỉm cười hỏi.
Dĩ Chân thành thật gật đầu.
“Bởi vì, tôi rất thích ngắm nhìn dáng vẻ này của cậu, vừa sạch sẽ vừa thanh tú, giống như một loài cây lặng lẽ sinh trưởng vậy.” Chu Tư Viễn nói xong liền vươn bàn tay ra xoa xoa khuôn mặt Dĩ Chân, xúc cảm từ làn da trắng nõn của anh khiến Chu Tư Viễn không khỏi run lên. Từ tận đáy lòng hắn thầm mắng: Da mịn hệt như kỹ nữ!
Lúc này, Chu Tư Viễn bỗng chạm tới vết thương kia: “Sao thế này?” Hắn giả vờ đau lòng hỏi.
“À, là do tôi không cẩn thận nên…” Dĩ Chân vừa thấy Chu Tư Viễn chăm chú nhìn mình là chẳng thể nói tiếp được nữa.
“Dĩ Chân, cậu quá chân thật, không thích hợp nói dối đâu.” Những lời này, thật sự xuất phát từ nội tâm của Chu Tư Viễn.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Chu Tư Viễn cũng rút tay về. Cái rút tay này, vậy mà lại khiến cho trái tim của cả hai người cùng sinh ra một tia mất mát.
“Dĩ Chân, sau này phải cẩn thận nhé, đừng làm tôi lo lắng nữa. Chúng ta ăn thôi.”
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Dĩ Chân và Chu Tư Viễn cùng nhau ăn trưa. Nhiều năm sau đó, Dĩ Chân vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian vui vẻ ấy, đó thật sự là một chút tia sáng hạnh phúc trong cuộc đời ngắn ngủi đầy khổ đau của anh.
Chớp mắt, Dĩ Chân đã làm việc ở Thịnh Thế được nửa năm. Trong nửa năm này, mối quan hệ giữa Lâm Dĩ Chân và Chu Tư Viễn phát triển rất nhanh chóng. Bọn họ là kiểu bạn bè chí cốt điển hình trong mắt của tất cả nhân viên, thường xuyên cùng nhau đi hát karaoke, đi ăn cơm, tiệc tùng chơi bời. Những người trước kia vốn có chút khinh thường Dĩ Chân thì bây giờ lại xem anh như tâm phúc bên cạnh ông chủ, cho nên cũng đã bắt đầu lấy lòng anh. Dĩ Chân được thăng lên làm quản lý phòng kế hoạch, có phòng làm việc của riêng mình, cách phòng làm việc của Chu Tư Viễn có một bức tường.
Trái tim của Dĩ Chân đã hoàn toàn bị Chu Tư Viễn mê hoặc, thế nhưng dường như anh vẫn vĩnh viễn không thể nắm bắt được những suy nghĩ của hắn. Cho dù anh có say đắm hắn đến thế nào thì cũng chỉ có thể hèn mọn hướng về phía hắn, im lặng lắng nghe hắn nói chuyện. Dĩ Chân cũng không dám dùng bất cứ ý nghĩ xấu xa nào mạo phạm đến Chu Tư Viễn, anh chỉ muốn được làm bạn với hắn cả đời mà thôi.
Mùa đông năm nay, bệnh của mẹ Dĩ Chân đột ngột trở nặng. Mặc dù Dĩ Chân có đủ điều kiện kinh tế để chữa trị cho mẹ, nhưng ngày bà vĩnh viễn ra đi vẫn ngày càng gần kề. Dĩ Chân là con một, một mình chăm sóc mẹ rất cực khổ, thế là Chu Tư Viễn bước chân vào cuộc sống của anh.
“Em đã nói rồi, thật sự không cần đâu.” Ngồi ở trong xe, Dĩ Chân vẫn cố gắng thuyết phục Chu Tư Viễn.
“Được rồi Dĩ Chân, không phải em nói mấy ngày nay bệnh của mẹ em trở nặng sao? Anh muốn mau chóng đến thăm mẹ, là em không cho anh đến đấy nhé. Bây giờ anh chỉ muốn làm cho bà yên tâm, để sau này em không thấy buồn phiền gì nữa.”
Trái tim thuần khiết của Dĩ Chân làm sao có thể nhận ra ý tứ bên trong lời nói của Chu Tư Viễn? Lúc này đây tâm trí của anh đã hoàn toàn hướng về mẹ mình, dáng vẻ ốm yếu của mẹ thật sự khiến anh rất đau lòng. Tuy rằng mẹ chưa bao giờ yêu thương anh, nhưng… nhưng dù sao bà cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này.
Nhìn thấy Dĩ Chân chìm trong suy tư, khóe miệng Chu Tư Viễn gợn lên một nụ cười lạnh. Rất nhanh thôi Dĩ Chân, tôi sẽ lợi dụng thật tốt chuyện này, tạo nên một câu chuyện hoàn hảo, khiến cho cậu hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay tôi!
Cánh cửa xe nhanh chóng mở ra, như thể đang đưa hai người bước vào địa ngục vạn kiếp bất phục2…
2muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Lúc Dĩ Chân và Chu Tư Viễn vào phòng bệnh, mẹ Lâm vẫn đang ngủ say. Lúc này, một y tá đi tới, gọi Dĩ Chân ra ngoài.
“Cậu Lâm, bà ấy bệnh rất nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, viện trưởng mong cậu sớm chuẩn bị hậu sự.”
Lời nói của bác sĩ khiến trái tim Dĩ Chân co thắt mãnh liệt. Mẹ sắp đi rồi sao? Bỏ lại anh một mình bơ vơ trên thế giới này?
Thấy Dĩ Chân thất thần, bác sĩ nói tiếp: “Cậu Lâm, bây giờ chúng ta sẽ nói một chút về bệnh của mẹ cậu.”
Dĩ Chân có chút cứng nhắc gật đầu.
Chu Tư Viễn nhìn người phụ nữ già yếu trên giường bệnh đang nhìn mình đầy căm thù, từ đầu đến cuối trên mặt hắn luôn nở một nụ cười đầy khinh miệt.
“Cậu ta xong rồi, cậu ta đã yêu tôi.” Chu Tư Viễn vừa dứt lời, mẹ Lâm đã kịch liệt thở dốc.
Trông thấy bà như vậy, Chu Tư Viễn cười thành tiếng: “Con trai của bà là đồ đê tiện, tôi có sỉ nhục cậu ta thế nào thì cậu ta vẫn cứ y như chó bám riết lấy tôi! Đợi đến khi bà chết rồi, cậu ta sẽ chẳng còn người thân nào nữa, đến lúc đó cậu ta sẽ càng toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào tôi. Sao bà lại chết như vậy chứ? Bà sống lúc nào cũng trông nom cậu ta, bảo vệ cậu ta. Bây giờ bà sắp chết rồi, bà không có cách nào bảo vệ cậu ta được nữa, cậu ta đã rơi vào trong tay tôi rồi.”
Sắc mặt của mẹ Lâm đã trở nên tái mét, bà liều mạng thở gấp, trợn trừng hai mắt, không ngừng mấp máy môi, đứt quãng nói: “Xin… xin cậu… tha cho nó đi…”
“Muộn rồi.” Chu Tư Viễn lạnh lùng phun ra hai chữ, mẹ Lâm ở trên giường bệnh cũng trút hơi thở cuối cùng.
“Vẫn đang cấp cứu, sẽ ổn thôi Dĩ Chân!” Mệt mỏi lâu ngày cùng căng thẳng quá độ đã rút cạn toàn bộ sức lực của Dĩ Chân. Đột nhiên hay tin mẹ mình đang nguy kịch, anh tức khắc không chịu nổi, vô lực ngã vào lòng Chu Tư Viễn.
Lúc này, Dĩ Chân suy yếu tựa vào vai Chu Tư Viễn mà rơi nước mắt. Chu Tư Viễn chỉ cảm thấy dáng vẻ Dĩ Chân khi rơi lệ không nói nên lời rất động lòng người. Đồ đê tiện kinh tởm, mẹ chết rồi mà vẫn còn đi quyến rũ người khác. Hắn ác tâm nghĩ vậy, nhưng lại vươn tay xoa lên khuôn mặt Dĩ Chân: “Dĩ Chân, đừng khóc, sẽ không sao đâu.”
“Mẹ ra đi rồi, em đã nhìn thấy, bà ấy đã đi rồi! Em muốn được gặp mẹ, tại sao họ lại không cho?” Lâm Dĩ Chân gục đầu nói, tựa như đang tỉ tê.
Chu Tư Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mình run lên, nếu người này không phải là Dĩ Chân thì có lẽ hắn đã ôm anh vào lòng rồi chân thành an ủi, thế nhưng…
“A Viễn, sau này Dĩ Chân chỉ còn lại một mình, cô đơn trơ trọi, không có người thân nào nữa.”
“Em còn có anh mà.” Chu Tư Viễn nói.
“A Viễn, em chỉ có anh, cũng chỉ có anh.” Giọng nói của Dĩ Chân càng thêm hạ thấp, nhưng tương đối rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook