11.1

Đã hai tuần.

Nick nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ từ trong nhà bếp. Old Yeller đang nằm dưới chân anh. Một tách cà phê nghi ngút khỏi được đặt ngay cạnh khủy tay anh.

Anh vật vờ cả ngày như một bóng ma. Công việc giữ cho anh bận rộn, vì vậy anh dồn hết năng lượng mình vào các bản thiết kế, nhưng chỉ để vứt chúng đi và quay trở lại giường nằm cả đêm. Anh nghĩ về Alexa, và đứa con chưa được sinh ra của anh.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Anh lắc đầu mình và đi ra mở cửa. Jim và Maria McKenzie đang đứng ngay bên ngoài.

Nỗi đau buồn ngay lập tức ập vào anh với dáng vẻ giống nhau giữa họ, nhưng anh đẩy những cảm xúc đó đi và mở cửa. "Jim, Maria, hai người làm gì ở đây?"

Anh cho rằng họ đến đây chỉ vì một lý do duy nhất– đến để phá hủy anh hoàn toàn. Anh đã chuẩn bị cho những giọt nước mắt của Maria và những lời cầu xin cho đứa con chưa được sinh ra của anh. Anh dự kiến Jim sẽ đấm anh và nguyển rủa anh vì đã làm tổn thương đứa con gái yêu dấu của họ.

Nick thẳng lưng mình và sẵn sàng nhận lấy tất cả. Nhưng anh tự hỏi sao họ lại đợi lâu đến thế. Chết tiệt, có lẽ vì cơn thịnh nộ của bố mẹ cô cũng không thể giúp được điều gì. Anh cần phải cảm thấy gì đó– anh đã thậm chí còn chào đón nỗi đau. Ruốt cuộc lại thì anh cần liên lạc với cô về phần còn lại của bản hợp đồng và xem xem họ có thể làm những gì để thực hiện cho xong vì cái hình ảnh của họ. Anh tự hỏi cô đã kể những gì về anh cho bố mẹ cô.

"Chúng ta vào được không?" Maria hỏi.

"Vâng, tất nhiên." Anh dẫn họ vào nhà bếp. Old Yeller liền lẻn ra sau màn cửa, nó vẫn chưa quen với người lạ. Nick cho nó một cái vỗ nhẹ hờ hững vào đầu trước khi lôi ra hai cái cốc. "Cháu có cà phê và trà."

"Cà phê, vui lòng," Jim nói. Maria từ chối và họ cùng ngồi xuống. Nick làm mình bận rộn bằng việc lấy kem và đường ra, và cố gắng lờ đi cái cục nghẹn trong dạ dày anh.

"Cháu cho là hai bác đến đây để nói chuyện về Alexa," anh bắt đầu.

Jim và Maria trao nhau cái nhìn kì lạ. "Đúng thế. Con bé đã tránh mặt hai ta, Nicholas. Hai ta nghĩ là đã có chuyện gì đó không ổn. Con bé đã không nhận điện thoại. Nên hai ta đã ghé qua tiệm sách để chắc chắn mọi chuyện vẫn ổn, nhưng con bé viện lý do và lẩn tránh."

Jim gật đầu. "Con bé cũng không nói chuyện với anh nó, Izzy và cả Gen. Chúng ta quyết định tự mình đến đây để nói chuyện với con bé. Hãy nói cho chúng ta biết, Nick. Hai đứa đang có vẫn đề gì hả? Con bé đâu?"

Cái cảm giác vụn vỡ lạ kì trước cảnh tượng này khiến đầu óc anh xoay mòng mòng. Nick nhìn vào cặp vợ chồng già đang ngồi trong nhà bếp của mình và tự hỏi anh phải nói cái chết tiệt gì đây. Alexa đã không nói với họ về đứa bé.

Và cả cuộc chia tay của họ nữa. Rõ ràng là cô cũng không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.

Nick che giấu một tiếng rên rỉ đau khổ. Không đời nào anh sẽ thú nhận những gì đã xảy ra cả. Họ đã không còn là gia đình anh. Họ không còn là trách nhiệm của anh. "Um, cháu nghĩ có thể là có chuyện gì đó đang diễn ra ở BookCrazy. Đêm đọc thơ chẳng hạn."

Maria siết chặt những ngón bà xung quanh tay anh. Sức mạnh và sự dịu dàng trộn lẫn trong đó đã khiến anh muốn khóc. Đôi mắt bà tràn đầy quan tâm lo lắng. "Không thêm những lời nói dối nữa. Bây giờ con là một phần của gia đình. Hãy nói cho hai ta biết sự thật đi."

Những lời nói của bà đã làm rung chuyển cái khóa trên chiếc hộp kín sâu thẳm bên trong anh. Gia đình. Bà vẫn tin tưởng anh là một phần của gia đình. Giá như mà đó là sự thật và vợ anh đã không lừa dối anh. Nick cuối đầu mình xuống. Những từ ngữ bật ra khỏi miệng anh trước khi anh có thể kiểm soát. "Chúng con đã chia tay."

Maria hút vào trong hơi thở. Anh hình dung ra Jim đang nhìn trừng trừng vào anh căm ghét. Nick đầu hàng trước sự việc không thể tránh khỏi. Đây là lúc để thú nhận những tội lỗi của anh. Từng người cuối cùng trong số họ. Cái trò bịp bợm đã được lên kế hoạch một cánh cẩn thận đang vụn vỡ ngay trước mặt anh, và anh nhận ra anh cần đánh liều với bản thân mình. Đây là lúc gia đình cô được biết sự thật.

"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Maria hỏi anh dịu dàng.

Nick giải thoát bàn tay mình và đứng dậy, đi qua đi lại khi anh đấu tranh với từng từ ngữ. "Alexa đã nói với con cô ấy đang mang thai." Anh nhắm mắt mình lại với niềm vui ngay tức thì lướt qua gương mặt họ. "Nhưng con đã bảo với cô ấy con không muốn nó."

Anh nâng cằm mình lên và từ chối quay đi. Sự lạnh lùng quen thuộc bao bọc lấy anh một cách bảo vệ. "Con đã cảnh báo cô ấy ngay từ lúc đầu rằng con không thể trở thành một người bố được."

Maria nhìn anh với tất cả những thấu hiểu trên thế giới này. "Nicky, tại sao con lại nói ra những điều tệ hại như vậy chứ? Con sẽ là một người cha tuyệt vời. Con có sự yêu thương, sự vững vàng, và còn nhiều thứ hơn nữa để trao đi."

Anh lắc đầu mình. "Không, con không có. Bác lầm rồi." Những lời nói về sự lừa dối của Alexa đang trực chờ trên môi anh nhưng anh kìm nén chúng lại. Anh không muốn phá vỡ trái tim bố mẹ cô bằng cách nói với họ về cuộc hôn nhân không tình yêu của anh và cô. "Có thêm vài lý do cá nhân khác nữa, bác Maria. Những việc con không thể nói ra. Những việc mà con không thể tha thứ được."

"Con lầm rồi, Nicholas," Jim nói nhẹ nhàng. "Luôn luôn có chỗ cho sự tha thứ. Nếu các con yêu nhau. Bác đã phản bội lòng tin của các con bác. Vợ bác. Bác đã bỏ chạy và quay lưng lại với những người mà bác hứa là yêu thương chăm sóc họ. Nhưng họ đã tha thứ cho bác, và chúng tôi đã trở lại bên nhau một lần nữa."

Maria gật đầu. "Hôn nhân rất phức tạp. Mọi người luôn phạm sai lầm. Đôi khi chúng ta lại làm những điều khủng khiếp. Nhưng lời hứa mà con đã thề bao gồm cả những lúc hạnh phúc hay những lúc khó khăn."

Nick tắc nghẹn trong cổ họng. "Con không có đủ sức mạnh. Con sẽ giống như bố của con. Ông ta đang ở với người vợ thứ tư, và ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi. Con không thể chịu nổi việc làm tổn thương một đứa trẻ vô tội. Không còn gì tệ hơn là không được cần đến."

Anh đã chuẩn bị tinh thần mình cho sự khinh bỉ và căm phẫn. Nhưng thay vào đó, Maria cười lớn và băng ngang qua căn phòng để đưa anh vào vòng tay siết chặt của bà. "Ôi, Nicholas, làm sao con có thể nói ra những lời đó chứ?

Con có nhớ bao nhiêu lần con đã lẻn vào trong nhà bác ăn trộm những chiếc bánh nướng và để trông chừng em gái con không? Con là một người biết yêu thương, biết quan tâm chia sẻ* (*nguyên gốc là whole man: nghĩa là người sống hết mình, biết mình là ai, biết quan tâm, chia sẻ và lắng nghe...) và chẳng có gì giống với bố con hết. Bác nhìn thấy điều đó mỗi lần con nhìn vào con gái bác, và tình yêu con dành cho nó tỏa sáng trong mắt con."

Jim hắng giọng. "Con là chính mình, Nick à. Con có những sai lầm và lựa chọn của riêng con. Đừng có đổ lỗi do gen di truyền hay ẩn nấp đằng sau những lời bào chữa. Con tốt hơn thế."

11.2

Maria ôm lấy khuôn mặt anh trong tay bà. Đôi mắt bà lung linh yêu thương, sự hài hước và cả thấu hiểu. "Một người như bố con sẽ không bao giờ trao cho chúng ta một món quà hào phóng đến như vậy. Số tiền mà con và Alexa đã đưa cho phép chúng ta chăm sóc những đứa con của mình và giữ lại ngôi nhà của chúng ta."

Nick cau mày. "Số tiền?"

Bà lắc đầu mình. "Bác biết Alexa đã nói có một điều kiện là bác không được đề cập đến nó, nhưng thực ra, con trai yêu dấu, con cần phải biết rằng chúng ta biết ơn con đến nhường nào."

Anh giả vờ tham gia câu chuyện, khi dạ dày anh hét lên rằng câu trả lời chính là mảnh ghép cuối cùng để giải đáp về vợ anh. "Vâng, tất nhiên, đó là vinh hạnh của chúng con. Và bác đã sử dụng nó cho..."

Maria nghiêng đầu. "Đương nhiên là để cứu lấy căn nhà của chúng ta. Bây giờ Jim và ta có thể thanh toán những hóa đơn, và khoản chi phí bảo dưỡng. Chúng ta cuối cùng cũng có được một cơ hội. Và tất cả đó là bởi vì con."

Lời giải đáp nằm ngay trước mặt anh trong một giai điệu chiến thắng. Trọn vẹn. Số tiền anh đã khinh bỉ với cô đã không được dùng cho công việc kinh doanh của cô. Cô đã nói dối anh và cứu lấy căn nhà của gia đình cô. Đó mới chính là lí do cô đã cưới anh.

Cô đã tự mình cố gắng để có được khoản vay cho quán cà phê của cô, nhưng nó đã bị khước từ. Và bây giờ anh đã biết được lý do tại sao cô chưa bao giờ nói với anh sự thật. Làm sao cô có thể chứ? Anh chưa bao giờ để cô cảm thấy an toàn để thú nhận với anh sự thật. Cô từ chối để anh thương hại cô hay là gia đình của cô, thậm chí cô còn giữ lại nó chỉ trong đầu của mình. Cô tự chăm lo cho chính mình, bởi vì bất cứ ai yêu quý Alexa đều biết cô sẽ chiến đấu cho đến khi chết thì thôi. Cô là người phụ nữ chung thủy, khoan dung, bướng bỉnh và đam mê nhất mà anh từng biết đến, và anh yêu cô điên cuồng.

Sự thật thấm vào từng múi cơ trên cơ thể anh. Cô đã không nói dối về đứa bé. Cô đã không cố để thụ thai. Bằng cách nào đó, nó đã xảy ra, nhưng cô quá dại khờ tin tưởng anh đủ để nói cho anh biết sự thật, và cố gắng giải thích nó cho anh. Cô thậm chí đã tin tưởng anh đủ để nghĩ rằng anh sẽ vui sướng về đứa bé.

Và anh đã phản bội cô. Lựa chọn tin vào những lời nói độc địa của Gabriella và cha anh phủ lên người phụ nữ mà anh yêu.

Lần đầu tiên kể từ sau Lễ Hiển linh (Epiphany), anh tự hỏi liệu cô có bao giờ tha thứ cho anh không.

Anh nhìn chằm chằm vào Maria. Người phụ nữ đã trao cho con gái bà không chỉ sức mạnh để chiến đấu cho những gì cô tin tưởng, mà còn một trái tim yêu thương không điều kiện. Một trái tim mà anh cầu nguyện sẽ cho anh cơ hội thứ hai.

Anh nghĩ về cha anh và vô số người phụ nữ đã đi qua đời anh. Anh nghĩ việc anh đã cố gắng như thế nào để lẩn tránh cảm xúc, để anh không bị tổn thương như cái cách cha mẹ anh đã làm tổn thương anh. Cái cách mà mối quan hệ giữa họ đã làm tổn thương nhiều người xung quanh.

Một tia chớp giật sáng xé toang căn phòng và bắn thẳng vào tâm can anh.

Anh nhận ra rằng nếu anh cứ tiếp tục theo đuổi cùng một con đường như vậy, anh sẽ trở thành chính xác như là cha anh.

Nick nghiền nát những ngón tay mình trong một nắm đấm. Bằng cách cố gắng duy trì khoảng cách trong những mối quan hệ của anh để né tránh nỗi đau, anh đã tạo ra một con người chỉ sống trong vỏ bọc. Nhưng những hành động đó đã gây ra nỗi đau đớn cho người phụ nữ anh yêu nhiều hơn bất cứ ai xứng đáng. Anh là thằng hèn, một kẻ luôn làm tổn thương người khác bởi vì hắn chỉ biết quan tâm đến bản thân mình.

Bên trong, nỗi sợ hãi vẫn bám lấy anh một cách đau đớn với những gì anh đã được dạy dỗ trong những năm qua. Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh muốn thử. Anh muốn trao cho cô những gì cô cần. Anh muốn trở thành một người cha, một người chồng, một người bạn. Anh muốn được bảo vệ cho cô, chăm sóc cô và sống những ngày còn lại của cuộc đời anh với cô. Cô lẽ nếu anh trao cho cô tất cả mọi thứ anh có, tất cả mọi thứ trong anh, anh sẽ đủ cho cô.

Bức tường cuối cùng bao bọc quanh trái tim anh đã lung lay. Nứt đổ. Và tan nát.

Bằng cách nào đó, Alexandria tin rằng anh sẽ đủ cho cô bởi vì cô yêu anh.

Bàn tay anh run lên khi anh siết chặt những ngón tay của Maria. "Con phải nói chuyện với cô ấy."

Maria gật đầu. "Đi đi, hãy làm nó cho đúng."

Anh thẳng lưng và đối diện với bố vợ của anh ở bên kia căn phòng. "Con cũng đã phá hỏng mọi thứ. Giờ con chỉ có thể hi vọng cô ấy tha thứ cho con. Nhưng con sẽ luôn cố gắng."

Jim mỉm cười. "Con sẽ, con trai ạ."

Nick liếc nhìn xuống con chó xấu xí anh đã bắt đầu yêu quý. "Tao nghĩ là tao đã có ý tưởng rồi."

Maggie đặt cái cốc trà thảo mộc nghi ngút khói xuống và lẩn nhanh cốc cappuchino đã khiêu khích Alexa một vài phút trước. "Không caffeine. Trà có nhiều chất chống oxy hóa đấy."

Cô cười yếu ớt. "Vâng, thưa Mẹ. Nhưng con không nghĩ một cốc cafe mocha khi đang mệt mỏi sẽ gây ra bất kì thiệt hại nào."

"Caffeine gây hại đến sự phát triển của đứa bé."

"Stress cũng vậy đấy và tớ không có đủ tiền để nuôi một đứa trẻ."

"Hmm, chắc hẳn là do hóc môn. Cậu đang thật sự cáu kỉnh đấy."

"Maggs!"

Bạn cô ném cho cô một nụ cười toe toét và mở nắp ly trà ra. "Tớ chỉ thích phá bĩnh cậu thôi. Để chắc chắn rằng cậu không trở thành một trong những nữ anh hùng bi thảm mà cậu rất thích đọc trong các cuốn sách."

"Chết tiệt cậu đi."

"Tốt hơn rồi đấy."

Alexa nhìn lên cô bạn với sự chân thành ấm áp. Cô sẽ ổn thôi. Sau hai tuần cách xa khỏi Nicholas, mỗi ngày đều là những thách thức của sự mạnh mẽ và ngoan cường mà cô quá cứng đầu để cam chịu. Cô đã giữ bí mật với gia đình cô, nhưng cô dự định sẽ tiết lộ nó vào cuối tuần này. Maggie sẽ giúp đỡ cô. Và thậm chí cô không được chấp nhận khoản vay cho hiệu sách, BookCrazy vẫn đang cho nhiều lợi nhuận điều đặn hơn. Cô sẽ sống sót thôi.

Alexa lập lại lời cầu khẩn đó mỗi giờ trong những ngày cô xa cách khỏi người đàn ông mà cô yêu trong khi đứa bé cứ lớn dần trong bụng cô. Anh đã đưa ra lựa chọn của mình và cô cần phải đối diện với sự thật đó.

"Gã bá tước đã mời tớ bữa tối đêm hôm trước."

Bị phân tâm bởi tin tốt lành đó, Alexa mỉm cười và nghiên cứu người bạn thân của cô. "Và cậu đã không thèm kể cho tớ nghe?"

Maggie nhún vai. "Chúng tôi cãi nhau chí chóe. Tất cả những gì anh ta làm là nói về cậu. Anh ta yêu cậu đấy, Al."

Alexa cười. "Tin tớ đi. Giữa tụi này không có đến một tia lửa và sẽ không bao giờ có cả." Cô tặc lưỡi với sự thích thú. "Cậu đã cãi nhau, hử? có lẽ cuối cùng cậu cũng gặp được một nửa của mình."

Maggie khịt mũi. "Điều đó thật lố bịch."

Cô bĩu môi với sự thích thú. "Anh ta có lẽ là người đàn ông duy nhất có thể xử lý được cậu đấy, Maggs."

"Bầu bì đã làm hư não cậu rồi."

11.3

Trong một khoảnh khắc, Alexa thoáng thấy cái nhìn hối tiếc trong ánh mắt của Maggie. Cô mở miệng định nói điều gì đó nhưng các nhà thơ đang di chuyển ổn định vào chỗ ngồi của mình. Âm nhạc ảm đạm được chơi trên những chiếc loa đã tạo nên không khí cho buổi đọc thơ. Ánh sáng được vặn lờ mờ, trong khi bóng tối đã bao phủ ở bên ngoài trời. Một cảm giác phấn chấn đầy năng lượng sáng tạo tràn ngập căn phòng khi những nhà thơ bắt đầu ngân nga những suy nghĩ và khao khát của họ vào trong chiếc mic. Cô giữ chặt cuốn sổ vào sát ngực mình khi cô nhìn vào hàng ghế khán giả, và cho phép bản thân mình chìm lại vào những hình ảnh tưởng tượng ấm áp. Cô nhắm mắt lại và để những cảm xúc của mình tiếp quản, buốt nhói, đầy chỉ trích, khi những hình ảnh chảy qua tâm trí cô giống như những lớp dầu thấm vào và hòa trộn trên khung vẽ.

Có một khoẳng lặn ngắn khi các nhà thơ đổi nhau.

Rồi sau đó cô nghe thấy một tiếng nói.

Lúc đầu, tâm trí cô mở cửa cho những giai điệu sâu lắng và khàn đục của người đàn ông đang đọc trên chiếc mic. Khi trái tim cô đã kết nối lại được thì một nỗi sợ hãi không thốt thành lời dâng đầy trong cô. Hơi thở cô ngừng lại.

Một cách chậm chạp, cô buộc bản thân mình phải nhìn vào nhà thơ đang đứng trên bục.

Chồng cô.

Lúc đầu, cô đã nghĩ hình ảnh trước mắt đó đang chơi khăm cô. Một Nick Ryan mà cô biết sẽ không tồn tại trên cái bục đó. Thay vào đó là một người lạ đang đứng trước mặt cô.

Anh mặc toàn bộ trang phục của đội Met. Một chiếc mũ lưỡi chai xanh pha cam được đội ngược lại trên đầu anh, nơi một vài lọn tóc vàng bị khóa chặt đã thoát ra. Anh mặc áo đội Met, quần jean, và giầy thể thao. Anh giữ một sợi xích màu cam trên cánh tay mình, và rồi cô thấy con Old Yeller đang ngồi ngay bên cạnh anh với một vẻ khá nghiêm trang thể hiện rằng nó không phải loại chó lai ngu đần. Con chó quàng một cái khăn đầy màu sắc của đội Met quanh cổ nó. Một bên tai nó gập xuống nơi nó đã bị tổn thương. Đuôi của nó vẫn không ve vẩy. Nhưng đôi mắt của nó đã không còn chứa cái nhìn ám ảnh như cô vẫn thường thấy ở chú chó bị tổn thương của cô. Dựa phía trước hai chân của chú chó là một tấm bìa các tông hiện lên dòng chữ: HÃY TRỞ VỀ NHÀ.

Cô chớp mắt lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi nhận ra khung cảnh trước mắt cô là thật.

Nick giữ một mảnh giấy được xé vội ra giữa những ngón tay anh. Anh hắng giọng. Cô nín thở khi giọng anh tràn vào chiếc mic và tìm đến tai cô.

"Tôi không phải là một nhà thơ. Nhưng vợ tôi thì phải. Cô ấy đã dạy cho tôi biết nhìn ra những điều đặc biệt từ những thứ tưởng chừng như đơn giản. Cô ấy còn dạy cho tôi biết về cảm xúc, về sự chân thành, và về cơ hội thứ hai.

Các bạn thấy đấy, tôi chưa bao giờ nhận ra một người có thể cho đi tất cả mọi thứ mà không suy nghĩ đến việc nhận lại. Alexa, em đã thay đổi cuộc đời anh, nhưng anh đã quá sợ hãi để bắt lấy nó. Anh đã tin rằng anh không đủ tốt. Nhưng bây giờ anh đã nhận ra sự thật."

Alexa nhắm mắt lại trong tuyệt vọng khi những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi cô. Bàn tay của Maggie đang giữ chặt lấy cô. Chông cô muốn cô quay trở về. Nhưng, để lựa chọn con đường đó cũng giống như một bài thơ nổi tiếng đã đề cập, một phía trước mù mịt. Cô đã hiểu rõ hơn bóng tối chế ngự trong anh, biết rằng nếu cô quay trở lại với anh cô sẽ được an toàn. Cô phải tự mình đưa ra quyết định. Bóng tối đó vẫy tay chào cô như một người bạn cũ.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cô đã có sự lựa chọn của mình. Và Chúa giúp cô, cô không biết chắc liệu mình có đủ sức mạnh để thử lại một lần nữa không.

Cô mở mắt ra.

Những âm thanh xì xào nho nhỏ cùng những ý kiến đánh giá bay vào tai cô. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông cô yêu và chờ đợi anh lên tiếng.

"Anh yêu em, Alexa. Anh muốn em và anh muốn con chúng ta. Anh muốn con chó lố bịch đó bởi vì anh cũng đã dần yêu mến nó. Anh cũng đã tìm ra những thứ anh không muốn. Anh không muốn sống cuộc đời không có em. Anh không muốn một mình thêm một giây nào nữa. Và anh không muốn tin rằng anh không xứng đáng có em. Và anh thề với Chúa rằng, anh sẽ dành phần đời còn lại của mình để bù đắp cho em."

Môi dưới cô run rẩy.

Bàn tay của Maggie siết chặt hơn trên tay cô. "Cậu vẫn còn yêu anh ấy chứ?"

Cô nghẹn ngào trả lời. "Tớ sợ là không thể làm điều đó được nữa."

Đôi mắt Maggie rực cháy mãnh liệt. "Vâng, cậu có thể. Cậu có thể làm điều đó lần nữa, và lần nữa, và lần nữa. Nếu cậu yêu anh ấy đủ."

Chồng cô bước xuống khỏi chiếc mic và hướng thẳng về phía cô. Bức tường được xây lên một cách cẩn thận đã rung chuyển ngay nơi chân móng. "Đó luôn luôn là em. Em đã khiến anh trọn vẹn một lần nữa."

Rồi sau đó, anh quỳ gối xuống ngay trước cô và đặt tay anh lên nơi bụng cô.

"Con của bố," anh thì thầm. "Bố đã sợ rằng bố không có gì cho con cả. Nhưng bây giờ bố đã biết và bố muốn trao cho con tất cả mọi thứ."

Bức tường rung lên với một sức mạnh đến choáng váng và đổ sụp xuống xung quanh cô.

Alexa đã đưa ra quyết định của mình.

Cô kéo anh đứng lên và lao mình vào trong vòng tay anh. Anh ôm cô thật chặt, miệng anh trên tai cô, đôi tay anh vuốt ve lưng cô, khi anh thì thầm lời hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương cô một lần nào nữa. Một tràng pháo tay xung quanh họ phá vỡ sự im lặng, cùng với những tiếng reo hò và đập tay.

Maggie cười toe toét. "Tới giờ anh mới chịu khôn ngoan ra đấy, anh trai."

Nicholas tóm lấy cô em gái của mình và kéo cô vào trong vòng tay anh. Gương mặt anh hiện lên vẻ dịu dàng và yên bình mà Alexa đã thoáng nhìn thấy trước đấy, nhưng cô chưa bao giờ thấy nó rực sáng như bây giờ cả.

"Em hi vọng anh biết em đang có ý định trở thành Mẹ đỡ đầu của đứa bé này đấy."

Alexa cười. "Chúa giúp tất cả chúng ta nếu đây là một bé gái. Cậu ấy sẽ mặc cho con bé toàn đồ da và để con bé mang những đồ lót đầy màu sắc mất."

"Và nếu nó là con trai, tớ sẽ dạy nó cách thế nào để làm một người phụ nữ hạnh phúc."

Nick đặt một nụ hôn lên đôi môi vợ mình. "Ồ, em sẽ có cả hai, Magg. Anh nghĩ là anh sẽ mang vợ mình về nhà và bắt đầu tập trung vào đứa thứ hai đây."

Alexa trợn tròn mắt. "Thứ hai ư? Đầu tiên thì em cần phải vượt qua được những cơn nghén buổi sáng và béo ra và cả những cơn co thắt dạ dày này đã."

"Dễ ấy mà. Anh sẽ ở đó từ đầu đến cuối mọi chuyện."

"Chi khi anh mặc bộ đồ của đội Met kia thôi."

Nick mỉm cười. "Thật ra, anh đã nghĩ về lập luận của em cho vấn đề đó. Có lẽ em đã đúng. Có lẽ đội Met xứng đáng có thêm một fan nữa trên khán đài của họ."

Cô nâng mắt nhìn lên trời.

"Cảm ơn người, Mẹ Trái đất," cô thì thầm.

Alexa đã viết những lưu ý có vẻ hơi điên khùng khi đưa cuốn sách ma thuật đó cho Maggie. Nhưng một cái gì đó đã nói với cô rằng cuộc sống Maggie sẽ biến đổi. Và cậu ấy cần tất cả những sự giúp đỡ mà cậu ấy có thể có.

Như thể anh đã biết những gì cô đang nghĩ đến. Nick hôn cô. "Mình về nhà thôi."

Cô vòng cánh tay mình ôm quanh anh và cho phép anh dẫn cô trở lại với những điều tốt đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương