Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Chương 127: Ra Tay Cứu Giúp

Mặc dù cũng không cảm thấy Gia Mậu có ý muồn thi đấu thể thao cùng mình, nhưng theo bản năng, Thất Dạ đem hai con ngựa cách xa một chút.

Gia Mậu đi theo phía sau cô.

Phủ đặc cấp Thượng tướng, trung đình rất lớn, trường đua ngựa được xây dựng bằng hàng rào song sắt, chiếm diện tích tương đối rộng lớn, bên trong còn thiết kế một hồ nước, hàng rào bảo vệ, đồi cát rất lớn cùng các chướng ngại vật ngăn cản, còn có các bụi cỏ và bụi cây um tùm, nghiễm nhiên trở thành một nông trường cỏ. Con ngựa sinh sống ở chỗ này, ngược lại cũng sẽ không tịch mịch!

Nếu như không phải là trong lúc bọn họ chuẩn bị cưỡi ngựa, Lạp Cống kéo có nói một câu: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, chỉ mong không cần dùng Tật Tàn mà ngài cũng có thể thắng" giọng điệu như vậy, Thất Dạ không hiểu được, nhưng Gia Mậu rất yêu thích Tật Tàn. Mà bởi vì câu nói của Lạp Cống, cô liền chắc chắn một ý nghĩ: Gia Mậu xem thường cô!

Chắc hẳn, con ngựa Tật Tàn là một nhân vật hung ác, dù sao có thể được Gia Mậu coi trọng, tuyệt đối không phải là vật thể đơn thuần!

Sauk hi ở trên yên ngựa, cô hỏi Gia Mậu một câu: "Có muốn tỷ thí một chút không? Không cần Tật Tàn, xem anh có thể thắng tôi không."

Mà Gia Mậu chỉ nhàn nhạt liếc cô, hời hợt nói: "Tôi không có hứng thú tỷ thí với phụ nữ!"

Trong lòng Thất Dạ đương nhiên không vui, cười lạnh một tiếng, liền nắm chặt dây cương Bội, kẹp bụng nó lại, "Điều khiển" một chút, dẫn đầu chạy cách chuồng ngựa, tiến vào phạm vi trường đua.

Con ngựa Gia Mậu chọn lựa tương đối giống Bội, màu lông đen tối, hơn nữa toàn than lộ ra thần thái sáng bóng. Ánh mắt nó vô cùng trong trẻo, tiếng kêu ré tương đối thanh thúy có lực, xem ra tinh thần sáng láng, hình như sức lực cùng tốc độ cũng không kém với Bội.

Con ngựa này gọi là Vết Mực.

Tên có chút buồn cười, nhưng một khi chạy trốn, đều không thua với Bội (Percy) chút nào. Bởi vì, tiến vào trường đua sau, bất luận Thất Dạ đem Bội khống chế có chừng có mực thế nào, Vết Mực cư nhiên cũng không chút thua kém, vẫn luôn theo sát phía sau, khoảng cách khống chế ở trong phạm vi nhất định, gần như có thể nói là hoàn mỹ đến không chê vào đâu được! Với tư thái của con ngựa.

Thất Dạ thấy thế, sinh lòng tức giận.

Con mắt nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt bình thản ung dung - thản nhiên nhàn nhạt mỉm cười của người đàn ông, cô cắn răng, chợt dùng lực kẹp thân nó, ngón tay dùng lực kéo chặt dây cương Bối, quát nhẹ một tiếng, làm tốc độ của Bội, tăng tốc lên.

Cô muốn thoát khỏi Gia Mậu, hưởng thụ thời gian cưỡi ngựa thuộc về cô.

Đối với thái độ bất mãn khiêu khích của cô, khóe miệng Gia Mậu khẽ mím, giống nhau, nhanh chóng tăng tốc.

"Anh có thể té cưỡi." Mắt thấy tốc độ Vết Mực dần dần vượt qua, không có cơ hội vượt qua, sắc mặt Thất Dạ trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đi theo tôi làm cái gì, không biết xấu hổ!"

"Trên thực tế, phải là cô đi theo tôi." Gia Mậu cười nhẹ: "Không nên quên thân phận của mình."

"Tôi chưa từng quên!" Nhưng thấy hai vó câu Vết Mực trệ không, dùng sức nhảy một cái ở vị trí vượt rào cản trước mặt, chân sau giẫm đạp xinh đẹp, nhảy vọt qua chướng ngại, phóng qua Bội, Thất Dạ cắn răng, dùng lực lôi kéo dây cương Bội, khiến nó dừng bước trước chướng ngại.

Cô vốn tưởng rằng, với địa thế ở chỗ này, có thể kéo rộng khoảng cách với Vết Mực của Gia Mậu. Dù sao, thời điểm Vết Mực vượt qua chướng ngại, bởi vì quá dùng lực, nhất định có khuynh hướng vọt tới trước, hơn nữa phía trước chính là hồ nước, nhất định sẽ khiến Gia Mậu bay thẳng tới. Cứ như vậy, khoảng cách của bọn họ đương nhiên liền kéo dài rồi. Vì vậy, cô có thể tiêu diêu tự tại mà cưỡi ngựa tản bộ, khiến người đàn ông kia mình chạy như bay vào. Nào dự đoán được, không biết Gia Mậu thủ thế kiểu gì mà dùng sức níu lấy dây cương Vết Mực, đồng thời trong tai cô truyền đến một tiếng "Thở dài" và khẽ gọi của người đàn ông, Vết Mực cư nhiên liền ngừng lại.

"Anh. . . . . ." Thất Dạ nhìn hồ nước trước mắt, cắn răng nói: "Anh không phải khiến nó nhảy, nó nhất định sẽ nhảy không qua! Bắn tung tóe ướt người anh, tôi xem anh tự nhiên thế nào."

"Cô có muốn thử một chút không, Bội có thể nhảy qua chướng ngại này hay không?" Con mắt sắc bén của Gia Mậu khẽ giương, hai mắt liếc xéo cô, khóe miệng cong lên cười lạnh.

Rất không có khả năng!

Bởi vì không có xung lực lúc trước, chướng ngại hơi cao, muốn nhảy qua, không phải việc dễ dàng!

Nhưng là, nghe thấy lời nói của Gia Mậu, trong lòng Thất Dạ tự nhiên là có chút không phục. Bên trong có loại không chịu thua dâng lên, cô mím môi hờ hững cười một tiếng, nói: "Tôi sợ anh sao?"

"Vậy qua đây!" Khóe mắt Gia Mậu làm như nở nụ cười, thanh âm nhàn nhạt, lạnh nhạt, nhưng nghe vào trong tai Thất Dạ, lại vô cùng chói tai!

"Tới thì tới!" Thất Dạ siết Bối, lui về phía sau hai bước, hít sâu một cái, ánh mắt nhìn vào rào cản phía trước, con mắt khép lại, nghiêng người, lòng bàn tay hướng vị trí cổ Bội, vỗ một cái: "Bảo bối à, lần này phải dựa vào em rồi, nhất định phải cố gắng nhảy qua. Để cho anh ta biết, sự lợi hại của em, để cho anh ta không xem thường em nữa!"

Mặc dù giữa hai người có chút khoảng cách, nhưng Gia Mậu vẫn nghe thấy giọng nói của cô. Môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, con mắt sắc – sâu tối không rõ. Đầu ngón tay anh níu chặt dây cương Vết Mực, dọc theo bên hông nói dời hai bước về sau, dọn đủ không gian cho Thất Dạ, để Bối nhảy qua.

Thất Dạ thấy thế, đương nhiên không do dự nữa. Cô cắn răng, dùng sức kẹp chặt hông ngựa, kéo chặt dây cương Bội, quát một tiếng, làm nó bay nhanh lên.

Sauk hi Bội tuân lệnh, hí một tiếng, cấp tốc cất bước chạy nhảy về phía trước, móng sau dùng sức giẫm mạnh lên mặt đất, vó trước bay vọt lên, hướng vượt rào cản bay vọt qua.

Không biết là bởi vì Thất Dạ không dùng lực kiểm soát được sức của dây cương hay bắt đầu bởi khoảng cách quá ngắn, mà vó trước của Bối mặc dù bay vọt vượt qua rào cản, nhưng thời khắc móng sau đang bay nhảy qua hàng rào, hình như không đủ sức lực, bị vấp một chút. Thất Dạ cảm giác Bội điên rồi, hơi nghiêng về phía trước, thân thể của cô liền bay ra ngoài — —

Thất Dạ đối với kỹ thuật cưỡi ngựa của mình, thật ra thì vẫn luôn rất có lòng tin, nhưng xét thấy đêm qua cô không ngủ, vào thời khắc này thể lực hình như có chút không tốt, vào thời điểm thân thể vọt giữa không trung để rơi xuống đất, đầu óc co trống rỗng, cũng không ý thức được, mình nên làm gì, chỉ mặc cho thân thể đổ nhào vào hướng Bụi Gai Tùng Lâm.

Cô biết, nếu như ngã xuống chỗ kia, nhất định sẽ bị thương bởi Bụi Gai này. Chỉ tiếc, bây giờ đã không có thời gian để cô làm ra quyết định khác.

Chỉ có hai biện pháp: hoặc là, khiến cả hai tàn phế; hoặc là, khiến thân thể hiện đầy vết thương — —

Hai chọn một, kết quả, cũng không tốt!

Vào thời khắc cô có chút tuyệt vọng xòe bàn tay ra chuẩn bị lật người bay lên áp hướng Tùng Lâm, thì bên eo bỗng có một sức mạnh nắm chặt, hơi thở đàn ông tràn ngập cánh mũi, thân thể thon gầy của cô, liền bị cánh tay dài quấn lấy, đồng thời, cô rõ ràng có thể cảm nhận được, lồng ngực đối phương tản mát ra cảm giác nóng bỏng — —

Trước mắt, một ánh sáng màu đỏ bay lấp lánh qua, sau đó thân thể cấp tốc lăn lộn ở giữa không trung. Cô cùng người đàn ông, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Lăn lộn, tuyệt đối là việc làm mà Thất Dạ ghét nhất, nhưng đến cuối cùng, cô phát giác thân thể của mình bị cố định chắc, mà phía dưới, là khóe miệng cái người mà cô ghét nhất — —

Chân mày Gia Mậu nhàn nhạt cau lại hạ xuống, cặp mắt sắc bén, dọc theo gương mặt cô, quan sát một vòng.

Thất Dạ không thể tin, Gia Mậu lại có thể biết mà ra tay cứu cô. Chỉ là, toàn thân không có chút đau đớn, làm cô bị kéo về thế giới hiện thực!

Không sai, Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, cái người đàn ông bỉ ổi không ai bằng này, rõ ràng trong quãng thời gian bêu xấu cô, mà lại ra tay cứu giúp!

Mặc dù không cách nào tin, nhưng đây là sự thật!

"Tại sao?" Thật lâu sau, lúc người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng đẩy cô ra, lật người ngồi dậy, thời điểm đó, cô mới hỏi hai chữ đơn giản.

Tràn đầy không tin cùng kinh ngạc.

Gia Mậu không nói gì, chỉ là phất tay.

Thất Dạ thấy rõ, bàn tay vốn mang theo bao tay, lại thấm đẫm máu.

Là vừa rồi trong lúc cứu cô, lòng bàn tay dọc theo bụi gai trong rừng rậm đè xuống mới bị thương, chỉ sợ là bị thương gân cốt, nếu không sao chảy nhiều máu như vậy.

Trong lòng Thất Dạ rất bối rối.

Không phải vì thiếu người đàn ông một ân tình, mà là giờ phút này anh đang bị thương. . . . . .

Loại cảm giác này, quả nhiên là vô cùng phức tạp!

"Đưa tay ra." Lòng bàn tay Thất Dạ hướng vị trí cổ tay người đàn ông, dùng sức, kéo rơi bao tay da.

Vết thương này, rất kinh sợ.

Miệng vết thương ngang qua lòng bàn tay anh, vết rách rất sâu, máu không ngừng thấm ra bên ngoài, không ngừng được.

Thất Dạ liền lập tức đưa tay cởi áo khoác trên người ra, dùng sức lôi kéo áo sơ mi bên trong, xé ra một mảnh vải, đầu ngón tay ngăn chặn trên cổ tay anh, ngón tay cái dọc theo lòng bàn tay anh dùng sức ấn chặt, sau khi thấy vị trí vết thương ở lòng bàn tay Gia Mậu thấm ra một mảng đỏ sậm, giúp anh băng bó vết thương.

Động tác vô cùng gọn gàng linh hoạt, giống như trước đây cô đã làm vô số lần như vậy.

"Đi thôi!" Thất Dạ bò dậy từ mặt đất, liếc xéo người đàn ông: "Trở về gọi bác sỹ tới xử lý lại."

"Tôi muốn tiếp tục cưỡi ngựa." Gia Mậu hình như rất lơ đễnh đối với thương thế của mình, con ngươi anh nhẹ giơ lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bối cùng Vết Mực đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Chọn một đi!"

"Anh thần kinh à?" Thất Dạ cau mày, vì ý nghĩ của anh, không vui nói: "Anh nhất định phải lập tức trừ độc, xử lý vết thương."

"Thời điểm, cô vừa muốn bay vọt qua chướng ngại, tôi nghĩ đến một chuyện." Gia Mậu mím môi cười nhạt, thân thể cao lớn, từ từ đứng lên, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu xuống, hình như khiến gương mặt tuấn tú của anh, quét ra một tầng sáng mỏng, xem ra, rất có cảm giác mộng ảo.

Tinh thần Thất Dạ vì thế rung động, theo bản năng hé mắt, nghi ngờ nhìn người đàn ông, nói: "Chuyện gì?"

Gia Mậu cười, cánh tay dài không bị thương vọt tới, lòng bàn tay đột nhiên chế trụ eo Thất Dạ, khuôn mặt tuấn lãng, cùng mặt cô, trong nháy mắt liền gần trong gang tấc. Lời của anh, gằn từng chữ ra ngoài, phiêu du trong không khí, trở thành âm hưởng tuyệt vời bay về phía mặt trời.

Anh nói, ở trên lưng ngựa, dưới ánh mặt trời, cũng giống như đêm đó, ở trong đêm trăng, hưởng thụ cực lạc!

Vì vậy, Thất Dạ dương nhiên liền đỏ mặt.

Bởi vì, trong trí nhớ, cô từng cùng người đàn ông này, ở trên lưng ngựa, đã làm chút, khiến cô chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ xấu hổ muốn chết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương