Thương Trường Đại Chiến
-
Quyển 1 - Chương 35: Mong con hóa rồng
Lục Gia Diệu biết được Dương Kiến Long nhờ vào quen biết để có thể nhập học ở Hong Kong mà không cần hộ khẩu, trong đầu lại tiếp tục suy nghĩ. Thật ra ông hỏi chuyện này vì nghĩ cho Lục Thiếu Hoa. Trong lòng ông, Lục Thiếu Hoa tuy là một đứa trẻ rất thông minh, nhưng năm ấy tuổi còn nhỏ như thế đã rời khỏi trường, ông e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn trong tương lai. Mà hiện giờ nghe Dương Kiến Long nói nền giáo dục bên Hong Kong mạnh hơn trong nước nhiều, trong đầu ông vô tình nảy sinh ra một ý.
- Tiểu Hoa, con lại đây.
Lục Gia Diệu cảm thấy ý tưởng thì rất tốt, nhưng vẫn phải được đương sự đồng ý mới tiến hành.
- Ba tìm con có việc gì?
Lục Thiếu Hoa vui vẻ đi tới.
- Ngồi xuống rồi hãy nói.
Giọng điệu của Lục Gia Diệu hết sức bình thản khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, vì trước giờ hắn chưa từng thấy Lục Gia Diệu có dáng vẻ như vậy, tuy nhiên nếu đã kêu hắn ngồi thì hắn cũng nên ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi xuống
Sau khi đợi Lục Thiếu Hoa ngồi yên rồi, Lục Gia Diệu mới từ tốn nói:
- Ba muốn đưa con đi học. Theo tuổi con hiện nay không đi đến trường là không được, cho dù là thông minh thì cũng nên đi học, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trong tương lai.
- Ôi trời! Con lại gây ra chuyện gì đây. Lần trước không phải chú đã đồng ý cho con không cần đi học sao? Hơn nữa, cái trường kế bên nhà mình đó, có thể dạy cho con được những gì?
Lục Thiếu Hoa trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, cứ nghĩ Lục Gia Diệu có chuyện nghiêm trọng gì tìm hắn mới làm ra dáng vẻ như vậy, không ngờ là chuyện đến trường.
Thật ra Lục Gia Diệu khi đó cũng là bất đắc dĩ thôi. Quyết định của Lục Xương, người trong nhà có thể trở thành sinh viên, người nửa mù chữ như ông đây còn biết nói gì hơn. Thêm nữa, kinh tế trong gia đình trước đây là gánh nặng rất lớn, cùng lúc nuôi ba đứa trẻ đến trường thật sự là rất khó khăn. Giờ thì khác rồi, chỉ cần buôn bán hoa quả vài tháng, trong nhà cũng có thể gởi ngân hàng lên đến cả triệu tệ, có thể nói là đã lên đến bậc phú hào rồi. (Đương nhiên, cái gọi là phú hào ở đây là so với thu nhập hàng năm vài ngàn tệ của người khác.)
- Lần này không cho con đi học gần nhà đâu. Lúc nãy cha nghe anh Dương nói nền giáo dục của Hong Kong bên kia so với trong nước tốt hơn nhiều lắm, nên cha quyết định đưa con đi học ở Hong Kong. Cha nghĩ chú con sẽ ủng hộ chuyện này thôi.
Lục Gia Diệu sợ Lục Thiếu Hoa không đồng ý, liền nhắc đến Lục Xương, hy vọng như vậy có thể ép hắn chấp thuận.
Nhưng Lục Gia Diệu hoàn toàn không biết rằng trong lòng Lục Thiếu Hoa đang vui ngất trời. Hắn vốn đang đau đầu vì chuyện làm sao đến Hong Kong, đột nhiên lại đưa đến một cơ hội tốt như vậy, lẽ nào hắn lại bỏ qua?
- “Bình tĩnh, bình tĩnh”
Lục Thiếu Hoa nghe xong hít sâu một hơi
- Đi học bên Hong Kong sao?
Tuy Lục Thiếu Hoa đã nghe rất rõ ràng nhưng không kìm được vẫn phải xác nhận thêm một lần nữa.
- Đúng vậy, phải đi Hong Kong học, anh Dương quen biết nhiều, không cần hộ khẩu Hong Kong cũng đi học được ngay.
Lục Gia Diệu nhìn Dương Kiến Long nháy nháy mắt, ẩn ý rất rõ ràng ra hiệu cho Dương Kiến Long nói giúp mấy lời.
Lúc này trong lòng Lục Thiếu Hoa đang cười đến phát điên. Vấn đề đau đầu nhất trước đây chẳng những giờ đã được giải quyết, lại còn được thấy dáng vẻ của Lục Gia Diệu đang tìm kiếm viện trợ để thuyết phục hắn đi học ở Hong Kong.
- “Không được, tuy rằng có thể đi Hong Kong, nhưng phải được sự cho phép mới có thể sử dụng số tiền này. Nhưng số tiền lớn như vậy, phải mượn cớ gì đây…?”
- Gia Diệu em nói rất có lý đó. Tiểu Hoa, cậu nên nghe lời ba cậu, đi học thêm chút kiến thức, sang Hong Kong học không có sai đâu.
Dương Kiến Long nhận được tín hiệu từ ánh mắt Lục Gia Diệu, cũng phụ họa khuyên thêm vào. Thật ra đối với ông ta mà nói, Lục Thiếu Hoa đi Hong Kong học là chuyện cực tốt. Thiếu Hoa đồng ý đi rồi, chỉ cần chăm sóc ông tốt một chút, như vậy là có công to. Như thế lại càng có thể củng cố mối quan hệ với người nhà Lục Gia Diệu rồi. Cũng như năm trước làm ăn ngon lành, năm nay anh ta lại chuẩn bị mở rộng việc tiêu thụ, mở rộng đương nhiên cần một lượng lớn hoa quả, mà Lục Gia Diệu lại là người duy nhất cung ứng hàng hóa, chẳng may nguồn cung cấp hàng hóa bị cắt đứt, thì việc buôn bán của hắn không cần phải làm nữa.
- Đi Hong Kong học cũng được, nhưng mà...
Lục Thiếu Hoa mới nói được một nửa thì ngừng lại.
Thấy Lục Thiếu Hoa đồng ý, Lục Gia Diệu mùng rỡ vô cùng, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa còn chưa nói hết câu khiến hắn hơi sốt ruột.
- Nhưng mà cái gì?
- Ba, ba cũng biết Hong Kong kinh tế phát triển, chi phí tiêu dùng dĩ nhiên cũng rất cao. Hơn nữa đi học thì phải cần một thời gian dài, ở phòng trọ thì tính sao cũng không được, phải mua một căn hộ thôi. Mà mua căn hộ ít nhất cũng phải mất bảy, tám trăm ngàn tệ. Còn chuyện ăn,mặc, linh tinh, tính sơ thì không có hai, ba triệu là không được rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng vừa mới nảy ra ý định này, mua căn hộ, đúng rồi, chính là mua căn hộ. Mua căn hộ đương nhiên phải tốn rất nhiều tiền rồi.
Nghe nói cần nhiều tiền như vậy, Lục Gia Diệu cũng rơi vào trầm tư. Ông không suy xét toàn diện, chỉ nghĩ đơn giản là đi học vậy thôi, chỉ cần chút học phí với tiền ăn ở mà thôi. Nhưng giờ Lục Thiếu Hoa tính toán như vậy mới biết thì ra mình chỉ nhìn thấy một góc của núi băng.
Lục Gia Diệu suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được cách nào vì thật sự cần quá nhiều tiền. Ông từ lúc bắt đầu buôn bán trái vải đến nay cũng chỉ lời hơn hai triệu, nhưng tiền Lục Thiếu Hoa cần thì quá nhiều, đến tận hai, ba triệu. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, ông vẫn quyết định đưa Thiếu Hoa qua Hong Kong học. Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, các bậc cha mẹ đều mong mỏi con mình hóa thành rồng.
- Ừ, tháng chín tới thì sang Hong Kong đi học đó.
Ông đang nghĩ, năm học đầu còn chưa đến, mua bán hoa quả tám tháng, tiền lời được hơn hai triệu. Hơn nữa năm nay không giống như năm trước, lúc ấy còn chưa có kinh nghiệm, trước lạ sau quen mà. Có kinh nghiệm lần đầu rồi, lần này có làm mọi chuyện cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa lúc Dương Kiến Long nói chuyện, ông có nghe loáng thoáng ý định muốn mở rộng của ông ta, nên Lục Gia Diệu tin tưởng, nhất định năm nay phải kiếm được nhiều tiền hơn năm trước.
Lục Thiếu Hoa nghe Lục Gia Diệu trả lời xong bèn nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trong lúc thở ra ấy, hắn không thể không khâm phục sự quyết đoán của Lục Gia Diệu, một người có thể vì con trai mình bỏ ra gần hết tài sản, như vậy có thể không khâm phục được sao. Hắn không khỏi tự hỏi lòng, mình có thể như Lục Gia Diệu, bỏ ra số tiền lớn như vậy không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có được đáp án.
- Cám ơn cha.
Ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng hắn lại âm thầm thốt lên: “Thật xin lỗi.”
- Ha ha, con không cần cảm ơn ba, tới tháng chín sang năm, cha tin nhà mình sẽ gởi thêm tiền vào ngân hàng lần nữa, cho dù lúc đó lấy ba triệu tệ cho con, nhà mình cũng còn một triệu mà. Tiền ấy mà, sống không dùng đến, chết không mang theo đi được đâu…
Lục Gia Diệu vẫn bình thản nói như cũ, tựa như ba triệu tệ đối với ông cũng như một sợi lông của chín con trâu mà thôi.
- Ha ha… , năm đầu có kinh nghiệm rồi, năm nay nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn.
Lục Thiếu Hoa kiên quyết nói.
- Ha ha…, đúng rồi, cho một mình con đi Hong Kong, cha không yên tâm, đến lúc đó kêu người anh em Quốc Bang đi với con nha, cậu ta có thể ở bên đó chăm sóc cho con một chút.
Lục Gia Diệu cũng đã thấy qua Trần Quốc Bang nhanh nhẹn như thế nào. Để cậu ta đi cùng Thiếu Hoa trước hết là để giữ gìn cho hắn, mặt khác cũng có thể chăm sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày. Dù sao trong mắt bọn họ hiện giờ, Lục Thiếu Hoa vẫn còn là một đứa trẻ như trước thôi
- Cũng được. Nhưng mà…
Lục Thiếu Hoa vốn đã định mang theo Trần Quốc Bang cùng đi, không ngờ Lục Gia Diệu lại tự động nói ra trước, khiến cho Lục Thiếu Hoa giảm không ít việc.
- Nhưng mà cái gì?
- Anh Quốc Bang không có thị thực.
Lục Thiếu Hoa cũng vừa mới nhớ ra là Trần Quốc Bang không có thị thực, còn chuyện hắn có thị thực, mấy người Lục Gia Diệu đã biết rồi.
- Thị Thực có thể làm mà, dù sao thời gian cũng còn đến nửa năm, không vội gì.
Lục Gia Diệu giờ có tiền rồi, làm việc gì cũng có thể lớn tiếng hơn nhiều, có tiền có thể khiến ma đẩy quỷ mà.
- Dạ.
- Tiểu Hoa, con lại đây.
Lục Gia Diệu cảm thấy ý tưởng thì rất tốt, nhưng vẫn phải được đương sự đồng ý mới tiến hành.
- Ba tìm con có việc gì?
Lục Thiếu Hoa vui vẻ đi tới.
- Ngồi xuống rồi hãy nói.
Giọng điệu của Lục Gia Diệu hết sức bình thản khiến Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, vì trước giờ hắn chưa từng thấy Lục Gia Diệu có dáng vẻ như vậy, tuy nhiên nếu đã kêu hắn ngồi thì hắn cũng nên ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi xuống
Sau khi đợi Lục Thiếu Hoa ngồi yên rồi, Lục Gia Diệu mới từ tốn nói:
- Ba muốn đưa con đi học. Theo tuổi con hiện nay không đi đến trường là không được, cho dù là thông minh thì cũng nên đi học, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trong tương lai.
- Ôi trời! Con lại gây ra chuyện gì đây. Lần trước không phải chú đã đồng ý cho con không cần đi học sao? Hơn nữa, cái trường kế bên nhà mình đó, có thể dạy cho con được những gì?
Lục Thiếu Hoa trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, cứ nghĩ Lục Gia Diệu có chuyện nghiêm trọng gì tìm hắn mới làm ra dáng vẻ như vậy, không ngờ là chuyện đến trường.
Thật ra Lục Gia Diệu khi đó cũng là bất đắc dĩ thôi. Quyết định của Lục Xương, người trong nhà có thể trở thành sinh viên, người nửa mù chữ như ông đây còn biết nói gì hơn. Thêm nữa, kinh tế trong gia đình trước đây là gánh nặng rất lớn, cùng lúc nuôi ba đứa trẻ đến trường thật sự là rất khó khăn. Giờ thì khác rồi, chỉ cần buôn bán hoa quả vài tháng, trong nhà cũng có thể gởi ngân hàng lên đến cả triệu tệ, có thể nói là đã lên đến bậc phú hào rồi. (Đương nhiên, cái gọi là phú hào ở đây là so với thu nhập hàng năm vài ngàn tệ của người khác.)
- Lần này không cho con đi học gần nhà đâu. Lúc nãy cha nghe anh Dương nói nền giáo dục của Hong Kong bên kia so với trong nước tốt hơn nhiều lắm, nên cha quyết định đưa con đi học ở Hong Kong. Cha nghĩ chú con sẽ ủng hộ chuyện này thôi.
Lục Gia Diệu sợ Lục Thiếu Hoa không đồng ý, liền nhắc đến Lục Xương, hy vọng như vậy có thể ép hắn chấp thuận.
Nhưng Lục Gia Diệu hoàn toàn không biết rằng trong lòng Lục Thiếu Hoa đang vui ngất trời. Hắn vốn đang đau đầu vì chuyện làm sao đến Hong Kong, đột nhiên lại đưa đến một cơ hội tốt như vậy, lẽ nào hắn lại bỏ qua?
- “Bình tĩnh, bình tĩnh”
Lục Thiếu Hoa nghe xong hít sâu một hơi
- Đi học bên Hong Kong sao?
Tuy Lục Thiếu Hoa đã nghe rất rõ ràng nhưng không kìm được vẫn phải xác nhận thêm một lần nữa.
- Đúng vậy, phải đi Hong Kong học, anh Dương quen biết nhiều, không cần hộ khẩu Hong Kong cũng đi học được ngay.
Lục Gia Diệu nhìn Dương Kiến Long nháy nháy mắt, ẩn ý rất rõ ràng ra hiệu cho Dương Kiến Long nói giúp mấy lời.
Lúc này trong lòng Lục Thiếu Hoa đang cười đến phát điên. Vấn đề đau đầu nhất trước đây chẳng những giờ đã được giải quyết, lại còn được thấy dáng vẻ của Lục Gia Diệu đang tìm kiếm viện trợ để thuyết phục hắn đi học ở Hong Kong.
- “Không được, tuy rằng có thể đi Hong Kong, nhưng phải được sự cho phép mới có thể sử dụng số tiền này. Nhưng số tiền lớn như vậy, phải mượn cớ gì đây…?”
- Gia Diệu em nói rất có lý đó. Tiểu Hoa, cậu nên nghe lời ba cậu, đi học thêm chút kiến thức, sang Hong Kong học không có sai đâu.
Dương Kiến Long nhận được tín hiệu từ ánh mắt Lục Gia Diệu, cũng phụ họa khuyên thêm vào. Thật ra đối với ông ta mà nói, Lục Thiếu Hoa đi Hong Kong học là chuyện cực tốt. Thiếu Hoa đồng ý đi rồi, chỉ cần chăm sóc ông tốt một chút, như vậy là có công to. Như thế lại càng có thể củng cố mối quan hệ với người nhà Lục Gia Diệu rồi. Cũng như năm trước làm ăn ngon lành, năm nay anh ta lại chuẩn bị mở rộng việc tiêu thụ, mở rộng đương nhiên cần một lượng lớn hoa quả, mà Lục Gia Diệu lại là người duy nhất cung ứng hàng hóa, chẳng may nguồn cung cấp hàng hóa bị cắt đứt, thì việc buôn bán của hắn không cần phải làm nữa.
- Đi Hong Kong học cũng được, nhưng mà...
Lục Thiếu Hoa mới nói được một nửa thì ngừng lại.
Thấy Lục Thiếu Hoa đồng ý, Lục Gia Diệu mùng rỡ vô cùng, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa còn chưa nói hết câu khiến hắn hơi sốt ruột.
- Nhưng mà cái gì?
- Ba, ba cũng biết Hong Kong kinh tế phát triển, chi phí tiêu dùng dĩ nhiên cũng rất cao. Hơn nữa đi học thì phải cần một thời gian dài, ở phòng trọ thì tính sao cũng không được, phải mua một căn hộ thôi. Mà mua căn hộ ít nhất cũng phải mất bảy, tám trăm ngàn tệ. Còn chuyện ăn,mặc, linh tinh, tính sơ thì không có hai, ba triệu là không được rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng vừa mới nảy ra ý định này, mua căn hộ, đúng rồi, chính là mua căn hộ. Mua căn hộ đương nhiên phải tốn rất nhiều tiền rồi.
Nghe nói cần nhiều tiền như vậy, Lục Gia Diệu cũng rơi vào trầm tư. Ông không suy xét toàn diện, chỉ nghĩ đơn giản là đi học vậy thôi, chỉ cần chút học phí với tiền ăn ở mà thôi. Nhưng giờ Lục Thiếu Hoa tính toán như vậy mới biết thì ra mình chỉ nhìn thấy một góc của núi băng.
Lục Gia Diệu suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được cách nào vì thật sự cần quá nhiều tiền. Ông từ lúc bắt đầu buôn bán trái vải đến nay cũng chỉ lời hơn hai triệu, nhưng tiền Lục Thiếu Hoa cần thì quá nhiều, đến tận hai, ba triệu. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, ông vẫn quyết định đưa Thiếu Hoa qua Hong Kong học. Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, các bậc cha mẹ đều mong mỏi con mình hóa thành rồng.
- Ừ, tháng chín tới thì sang Hong Kong đi học đó.
Ông đang nghĩ, năm học đầu còn chưa đến, mua bán hoa quả tám tháng, tiền lời được hơn hai triệu. Hơn nữa năm nay không giống như năm trước, lúc ấy còn chưa có kinh nghiệm, trước lạ sau quen mà. Có kinh nghiệm lần đầu rồi, lần này có làm mọi chuyện cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa lúc Dương Kiến Long nói chuyện, ông có nghe loáng thoáng ý định muốn mở rộng của ông ta, nên Lục Gia Diệu tin tưởng, nhất định năm nay phải kiếm được nhiều tiền hơn năm trước.
Lục Thiếu Hoa nghe Lục Gia Diệu trả lời xong bèn nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trong lúc thở ra ấy, hắn không thể không khâm phục sự quyết đoán của Lục Gia Diệu, một người có thể vì con trai mình bỏ ra gần hết tài sản, như vậy có thể không khâm phục được sao. Hắn không khỏi tự hỏi lòng, mình có thể như Lục Gia Diệu, bỏ ra số tiền lớn như vậy không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có được đáp án.
- Cám ơn cha.
Ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng hắn lại âm thầm thốt lên: “Thật xin lỗi.”
- Ha ha, con không cần cảm ơn ba, tới tháng chín sang năm, cha tin nhà mình sẽ gởi thêm tiền vào ngân hàng lần nữa, cho dù lúc đó lấy ba triệu tệ cho con, nhà mình cũng còn một triệu mà. Tiền ấy mà, sống không dùng đến, chết không mang theo đi được đâu…
Lục Gia Diệu vẫn bình thản nói như cũ, tựa như ba triệu tệ đối với ông cũng như một sợi lông của chín con trâu mà thôi.
- Ha ha… , năm đầu có kinh nghiệm rồi, năm nay nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn.
Lục Thiếu Hoa kiên quyết nói.
- Ha ha…, đúng rồi, cho một mình con đi Hong Kong, cha không yên tâm, đến lúc đó kêu người anh em Quốc Bang đi với con nha, cậu ta có thể ở bên đó chăm sóc cho con một chút.
Lục Gia Diệu cũng đã thấy qua Trần Quốc Bang nhanh nhẹn như thế nào. Để cậu ta đi cùng Thiếu Hoa trước hết là để giữ gìn cho hắn, mặt khác cũng có thể chăm sóc hắn trong cuộc sống hàng ngày. Dù sao trong mắt bọn họ hiện giờ, Lục Thiếu Hoa vẫn còn là một đứa trẻ như trước thôi
- Cũng được. Nhưng mà…
Lục Thiếu Hoa vốn đã định mang theo Trần Quốc Bang cùng đi, không ngờ Lục Gia Diệu lại tự động nói ra trước, khiến cho Lục Thiếu Hoa giảm không ít việc.
- Nhưng mà cái gì?
- Anh Quốc Bang không có thị thực.
Lục Thiếu Hoa cũng vừa mới nhớ ra là Trần Quốc Bang không có thị thực, còn chuyện hắn có thị thực, mấy người Lục Gia Diệu đã biết rồi.
- Thị Thực có thể làm mà, dù sao thời gian cũng còn đến nửa năm, không vội gì.
Lục Gia Diệu giờ có tiền rồi, làm việc gì cũng có thể lớn tiếng hơn nhiều, có tiền có thể khiến ma đẩy quỷ mà.
- Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook