Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
-
Quyển 1 - Chương 96: Cuộc chiến trên đất máu
Khác với sắc mặt đặc biệt xấu của Nghiêm Giác Siêu, sự bình tĩnh của Nghiêm Trạch mới chính là nguyên nhân khiến Tư Mạn bồn chồn khó hiểu. Cùng nhắm vào tài sản Nghiêm gia mà đánh, tại sao Nghiêm Trạch lại có thể bình thản đến mức này? Phải chăng cô đã làm sai ở đoạn nào? Hoặc có thể thời điểm hắn chấp nhận cho người của cô làm tứ trụ, vốn dĩ đã không thành thật tin tưởng cô mà có phương án dự phòng nào đó?
Nghĩ đến đây Tư Mạn mơ hồ nhận ra, cho dù trong tình yêu vạn lần bất hối nhưng trên thực tế con người vốn dĩ luôn giữ lại niềm tin chỉ dành cho chính bản thân mình. Nếu không người cẩn thận như Nghiêm Trạch sẽ không tùy cơ mà giao lại gia sản cho Tư Mạn một cách giản đơn như vậy. Còn cô thì ngây thơ nghĩ rằng vì tình yêu đó sẽ khiến Nghiêm Trạch tuyệt đối tin tưởng cô. Phụ nữ quả thực mù quáng.
“Em cứ tiếp tục đi! Anh sẽ coi như không nghe thấy gì. Ông ta mắc vào bẫy của em rồi đấy.” Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Trạch trôi qua tai Tư Mạn càng chứng minh suy nghĩ trong đầu của cô là thật. Họa chăng tứ trụ mà cô đề bạt đó đang gặp nạn vì người của Nghiêm Trạch nhưng lại để họ an toàn cho cô đe dọa Nghiêm Giác Siêu.
Không hiểu sao trong lòng Tư Mạn thoáng lạnh đi. Cô cắn môi nhịn xuống cơn ê buốt trong lòng, ngầm để mặc Nghiêm Trạch xem cô diễn kịch. Thấy Nghiêm Giác Siêu vẫn chưa có ý định rời đi, cô lần nữa cất giọng:
“Mạng của tôi ở đây, tài sản của ông cũng ở đây và ông còn năm phút để tận hưởng thời gian cuối cùng ngồi trên đống vàng.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, Nghiêm Giác Siêu đương nhiên tím mặt tức giận. Trần đời người uy danh lừng lẫy như ông lại bị một đứa con gái vắt mũi chưa sạch đe dọa. Nếu không phải Nghiêm Trạch nối giáo cho giặc, khiến ông rơi vào thế bị động này thì có nằm mơ Tư Mạn cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên đầu Nghiêm gia mà ngồi.
“Nghiêm Trạch, mày đừng quên Bối Hân Đồng đã làm gì với mẹ mày.”
Lời này nói ra, xem chừng sắc mặt Nghiêm Trạch không được tốt nhưng chưa để Tư Mạn kịp thời phản ứng thì một tiếng súng giữa trời quang bất chợt vang lên khiến toàn thẩy chúng nhân đều giật mình về lại thế thủ. Cũng kịp nhận ra đường súng đó thẳng một đường nhắm trúng bả vai Nghiêm Giác Siêu.
Trước đó một nhịp, Nghiêm Trạch tay nhanh hơn mắt liền đẩy Tư Mạn về sau lưng, phóng tầm mắt ra xa hướng về phía khói thuốc súng hãy còn mờ ảo đó, mi tâm lập tức nhíu chặt.
“Là tên khốn kiếp nào???” Tạ Bân ôm lấy bả vai đẫm máu của Nghiêm Giác Siêu, tức giận gầm lên.
“Bậy nào, khốn kiếp là sao? Nghe chẳng hay gì cả. Lão gia à, là tôi đây, tôi đây.” Một đoàn xe bao gồm cả xe chiến mang vũ khí hạng nặng xuất hiện, bủa vây tứ phía cha con nhà họ Nghiêm. Từ trong đám người rẽ ra bóng dáng người đàn ông đã quá quen thuộc với Nghiêm gia. Đinh Cẩn.
“Dám ra tay với lão gia. Đinh Cẩn ngươi không muốn sống nữa?”
Tạ Bân thì tức giận, nhưng Nghiêm Giác Siêu lại chỉ nín nhịn cơn đau buốt mà nhếch môi đáp: “Rất biết chọn thời cơ. Đinh Cẩn, xem ra ngươi đợi giờ phút này đã lâu lắm rồi.”
Đinh Cẩn giả vờ kinh ngạc ôm tay nể phục: “Không nghĩ đến lão gia nhìn ra sớm đến thế, Đinh mỗ thật bội phục.”
Bên kia càn quấy, bên này Hắc Miêu liền nhỏ giọng nhắc nhở Nghiêm Trạch, đưa người dẫn Tư Mạn vào trong xe an toàn rồi lập hàng phòng ngự bao quanh. Tư Mạn bây giờ rối càng them rối, nhìn thế trận ngoài kia biết được bản than không cách nào trốn thoát. Đã ngồi hẳn trên xe, Nghiêm Trạch đứng bên ngoài đó là thời cơ tốt nhường nào. Thế nhưng xung quanh không chỉ là người của Nghiêm Giác Siêu tạo thành rào sắt, mà còn một đống đám đen mặt mày bặm trợn của Đinh gia chống chế. Hai lớp bọc người, có cánh cũng e không thoát được. Đó cũng chính là lý do Nghiêm Trạch an tâm giao Tư Mạn lại cho Sam chăm sóc mà không cần có bất cứ cảnh vệ nào đi theo.
Nói về thế trận ngoài kia. Ai mà không rõ những kẻ trong giới muốn thôn tính Nghiêm gia nhiều như thế nào. Có thể dành lấy ngai vàng ngự trị trên đó có người mất cả chục năm chỉ cho một kế hoạch. Đinh Cẩn cũng không ngoại lệ. Được Nghiêm gia hậu thuẫn cũng chính là một trong những điểm lợi để lật bài. Chỉ là Nghiêm gia lại quá khinh địch, không nghĩ đến Đinh gia nhỏ bé có lá gan chống lại cha con nhà họ Nghiêm. Hoặc giả đằng sau Đinh gia bây giờ đã có được lá chắn nào đó khiến hắn trối trời đạp đất như vậy.
“Nói đi. Ngươi đến đây cùng kẻ nào. Ra mặt hết luôn đi, đừng trốn chui trốn lủi như chuột nhắt nữa.” Tạ Bân nhíu mi quát. Một Đinh Cẩn trước nay ăn bám Nghiêm gia, có cho them mười lá gan cũng chẳng dám một mình vác xác đến đây hạ thủ Nghiêm Giác Siêu.
“Các người thật nghĩ ta không dám đến một mình?” Sắc mặt Đinh Cẩn không tốt vì bị xem thường lá gan của mình.
“Nếu ngươi có lá gan đó…..Thì đã sớm bắn ta từ mười lăm năm trước rồi….”Vầng trán Nghiêm Giác Siêu bắt đầu đổ mồ hôi. Xem chừng viên đạn kia đang lấy đi không ít sức lực.
Thái dương Đinh Cẩn gằn lên vài đốt gân nhưng lại nén xuống. Hắn tỏ vẻ tươi cười giả tạo nói: “Ta chỉ muốn đến đây đòi lại thứ bị các người lấy mất mà thôi.” Đinh Cẩn liếc về phía Tư Mạn đang ngồi trong xe lớn giọng nói với tới:
“Bối tiểu thư! Tôi đến đón cô về. Văn Trác đang đợi cô.”
Văn Trác!
Hai chữ này khiến Tư Mạn điềm tĩnh lập tức bật tung cửa vội vã ra ngoài: “Văn Trác ư? Anh ấy đang đợi tôi?”
“Tư Mạn! Mau bước vào bên trong!” Nghiêm Trạch lạnh giọng quát. Sam cùng bà vú lập tức kéo tay cô muốn đưa cô vào trong xe nhưng bị cô cự nự nhất quyết không chịu: “Để tôi nói với ông ta vài câu. Tôi sẽ lập tức vào xe.”
Quyết liệt không được đành dùng cách này để thuyết phục Nghiêm Trạch. Kể từ khi bị tịch thu tất cả các đồ vật, danh thiếp của Lex cũng bị Nghiêm Trạch đốt đi thì Tư Mạn đã không cách nào liên lạc với anh trai, bây giờ Đinh Cẩn có tin tức, chi bằng cô nhờ ông ta truyền tin đến.
“Tư Mạn!” Nghiêm Trạch bước lại gần, cầm lấy cằm cô, ánh mắt như muốn khống chế tất thảy trên cơ thể kia nói: “Nghe lời anh, vào trong xe. Đừng cố bỏ chạy, đừng cố gắng làm gì cả. Khi anh còn tử tế với em, hãy ngoan ngoãn cho anh.”
Đó là những lời nói dịu dàng cuối cùng Nghiêm Trạch có thể nói ra khiến cho Tư Mạn bất ngờ xao động. Cô vậy mà lại nghe lời hắn tính toán quay vào bên trong thì bên kia Đinh Cẩn không đợi được mà lập tức động thủ.
“Bối gia sẽ lần nữa sống dậy. Hôm nay cũng sẽ là ngày Nghiêm gia diệt vong báo thù cho lão gia Bối Doãn Phi. Bối Tĩnh! Cô hãy chờ đó đi!” Đinh Cẩn hét lớn, lập tức giương tất cả nòng súng hướng về đám cảnh vệ của Nghiêm Giác Siêu nổ súng khai chiến.
Tất thảy người của Nghiêm Giác Siêu và Nghiêm Trạch vừa nãy còn đối địch bây giờ liền giơ cao họng, đồng hính nhất khẩu vào thế trận bủa vây lấy đám Đinh gia chống trả. Trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo tới, gió bấc từ xa như mang theo khí lạnh nơi âm tào quét đến những vong linh đã khuất của Bối gia gào thét trên mảnh đất đầy oán khí này. Giữa màn mưa sung xối xả, giữa những tiếng hô lớn khiển trận của Tạ Bân, Hắc Báo, Hắc Miêu và muôn vàn những tiếng nổ lớn là cảnh tượng khuấy động cả đất trời. Bầu trời đen kịt đó chậm rãi rơi xuống những hạt mưa nặng nề đáp lên khẩu súng còn đang khạc đạn.
Tư Mạn bị ép đẩy vào trong xe còn Nghiêm Trạch thì tham chiến, chỉ là hắn vừa quay đầu đi, một bà vú lập tức lao đến tóm lấy tay hắn run rẩy:
“Không xong rồi...Chủ thượng....Bối tiểu thư sắp sinh!!!”
Nghĩ đến đây Tư Mạn mơ hồ nhận ra, cho dù trong tình yêu vạn lần bất hối nhưng trên thực tế con người vốn dĩ luôn giữ lại niềm tin chỉ dành cho chính bản thân mình. Nếu không người cẩn thận như Nghiêm Trạch sẽ không tùy cơ mà giao lại gia sản cho Tư Mạn một cách giản đơn như vậy. Còn cô thì ngây thơ nghĩ rằng vì tình yêu đó sẽ khiến Nghiêm Trạch tuyệt đối tin tưởng cô. Phụ nữ quả thực mù quáng.
“Em cứ tiếp tục đi! Anh sẽ coi như không nghe thấy gì. Ông ta mắc vào bẫy của em rồi đấy.” Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Trạch trôi qua tai Tư Mạn càng chứng minh suy nghĩ trong đầu của cô là thật. Họa chăng tứ trụ mà cô đề bạt đó đang gặp nạn vì người của Nghiêm Trạch nhưng lại để họ an toàn cho cô đe dọa Nghiêm Giác Siêu.
Không hiểu sao trong lòng Tư Mạn thoáng lạnh đi. Cô cắn môi nhịn xuống cơn ê buốt trong lòng, ngầm để mặc Nghiêm Trạch xem cô diễn kịch. Thấy Nghiêm Giác Siêu vẫn chưa có ý định rời đi, cô lần nữa cất giọng:
“Mạng của tôi ở đây, tài sản của ông cũng ở đây và ông còn năm phút để tận hưởng thời gian cuối cùng ngồi trên đống vàng.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, Nghiêm Giác Siêu đương nhiên tím mặt tức giận. Trần đời người uy danh lừng lẫy như ông lại bị một đứa con gái vắt mũi chưa sạch đe dọa. Nếu không phải Nghiêm Trạch nối giáo cho giặc, khiến ông rơi vào thế bị động này thì có nằm mơ Tư Mạn cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên đầu Nghiêm gia mà ngồi.
“Nghiêm Trạch, mày đừng quên Bối Hân Đồng đã làm gì với mẹ mày.”
Lời này nói ra, xem chừng sắc mặt Nghiêm Trạch không được tốt nhưng chưa để Tư Mạn kịp thời phản ứng thì một tiếng súng giữa trời quang bất chợt vang lên khiến toàn thẩy chúng nhân đều giật mình về lại thế thủ. Cũng kịp nhận ra đường súng đó thẳng một đường nhắm trúng bả vai Nghiêm Giác Siêu.
Trước đó một nhịp, Nghiêm Trạch tay nhanh hơn mắt liền đẩy Tư Mạn về sau lưng, phóng tầm mắt ra xa hướng về phía khói thuốc súng hãy còn mờ ảo đó, mi tâm lập tức nhíu chặt.
“Là tên khốn kiếp nào???” Tạ Bân ôm lấy bả vai đẫm máu của Nghiêm Giác Siêu, tức giận gầm lên.
“Bậy nào, khốn kiếp là sao? Nghe chẳng hay gì cả. Lão gia à, là tôi đây, tôi đây.” Một đoàn xe bao gồm cả xe chiến mang vũ khí hạng nặng xuất hiện, bủa vây tứ phía cha con nhà họ Nghiêm. Từ trong đám người rẽ ra bóng dáng người đàn ông đã quá quen thuộc với Nghiêm gia. Đinh Cẩn.
“Dám ra tay với lão gia. Đinh Cẩn ngươi không muốn sống nữa?”
Tạ Bân thì tức giận, nhưng Nghiêm Giác Siêu lại chỉ nín nhịn cơn đau buốt mà nhếch môi đáp: “Rất biết chọn thời cơ. Đinh Cẩn, xem ra ngươi đợi giờ phút này đã lâu lắm rồi.”
Đinh Cẩn giả vờ kinh ngạc ôm tay nể phục: “Không nghĩ đến lão gia nhìn ra sớm đến thế, Đinh mỗ thật bội phục.”
Bên kia càn quấy, bên này Hắc Miêu liền nhỏ giọng nhắc nhở Nghiêm Trạch, đưa người dẫn Tư Mạn vào trong xe an toàn rồi lập hàng phòng ngự bao quanh. Tư Mạn bây giờ rối càng them rối, nhìn thế trận ngoài kia biết được bản than không cách nào trốn thoát. Đã ngồi hẳn trên xe, Nghiêm Trạch đứng bên ngoài đó là thời cơ tốt nhường nào. Thế nhưng xung quanh không chỉ là người của Nghiêm Giác Siêu tạo thành rào sắt, mà còn một đống đám đen mặt mày bặm trợn của Đinh gia chống chế. Hai lớp bọc người, có cánh cũng e không thoát được. Đó cũng chính là lý do Nghiêm Trạch an tâm giao Tư Mạn lại cho Sam chăm sóc mà không cần có bất cứ cảnh vệ nào đi theo.
Nói về thế trận ngoài kia. Ai mà không rõ những kẻ trong giới muốn thôn tính Nghiêm gia nhiều như thế nào. Có thể dành lấy ngai vàng ngự trị trên đó có người mất cả chục năm chỉ cho một kế hoạch. Đinh Cẩn cũng không ngoại lệ. Được Nghiêm gia hậu thuẫn cũng chính là một trong những điểm lợi để lật bài. Chỉ là Nghiêm gia lại quá khinh địch, không nghĩ đến Đinh gia nhỏ bé có lá gan chống lại cha con nhà họ Nghiêm. Hoặc giả đằng sau Đinh gia bây giờ đã có được lá chắn nào đó khiến hắn trối trời đạp đất như vậy.
“Nói đi. Ngươi đến đây cùng kẻ nào. Ra mặt hết luôn đi, đừng trốn chui trốn lủi như chuột nhắt nữa.” Tạ Bân nhíu mi quát. Một Đinh Cẩn trước nay ăn bám Nghiêm gia, có cho them mười lá gan cũng chẳng dám một mình vác xác đến đây hạ thủ Nghiêm Giác Siêu.
“Các người thật nghĩ ta không dám đến một mình?” Sắc mặt Đinh Cẩn không tốt vì bị xem thường lá gan của mình.
“Nếu ngươi có lá gan đó…..Thì đã sớm bắn ta từ mười lăm năm trước rồi….”Vầng trán Nghiêm Giác Siêu bắt đầu đổ mồ hôi. Xem chừng viên đạn kia đang lấy đi không ít sức lực.
Thái dương Đinh Cẩn gằn lên vài đốt gân nhưng lại nén xuống. Hắn tỏ vẻ tươi cười giả tạo nói: “Ta chỉ muốn đến đây đòi lại thứ bị các người lấy mất mà thôi.” Đinh Cẩn liếc về phía Tư Mạn đang ngồi trong xe lớn giọng nói với tới:
“Bối tiểu thư! Tôi đến đón cô về. Văn Trác đang đợi cô.”
Văn Trác!
Hai chữ này khiến Tư Mạn điềm tĩnh lập tức bật tung cửa vội vã ra ngoài: “Văn Trác ư? Anh ấy đang đợi tôi?”
“Tư Mạn! Mau bước vào bên trong!” Nghiêm Trạch lạnh giọng quát. Sam cùng bà vú lập tức kéo tay cô muốn đưa cô vào trong xe nhưng bị cô cự nự nhất quyết không chịu: “Để tôi nói với ông ta vài câu. Tôi sẽ lập tức vào xe.”
Quyết liệt không được đành dùng cách này để thuyết phục Nghiêm Trạch. Kể từ khi bị tịch thu tất cả các đồ vật, danh thiếp của Lex cũng bị Nghiêm Trạch đốt đi thì Tư Mạn đã không cách nào liên lạc với anh trai, bây giờ Đinh Cẩn có tin tức, chi bằng cô nhờ ông ta truyền tin đến.
“Tư Mạn!” Nghiêm Trạch bước lại gần, cầm lấy cằm cô, ánh mắt như muốn khống chế tất thảy trên cơ thể kia nói: “Nghe lời anh, vào trong xe. Đừng cố bỏ chạy, đừng cố gắng làm gì cả. Khi anh còn tử tế với em, hãy ngoan ngoãn cho anh.”
Đó là những lời nói dịu dàng cuối cùng Nghiêm Trạch có thể nói ra khiến cho Tư Mạn bất ngờ xao động. Cô vậy mà lại nghe lời hắn tính toán quay vào bên trong thì bên kia Đinh Cẩn không đợi được mà lập tức động thủ.
“Bối gia sẽ lần nữa sống dậy. Hôm nay cũng sẽ là ngày Nghiêm gia diệt vong báo thù cho lão gia Bối Doãn Phi. Bối Tĩnh! Cô hãy chờ đó đi!” Đinh Cẩn hét lớn, lập tức giương tất cả nòng súng hướng về đám cảnh vệ của Nghiêm Giác Siêu nổ súng khai chiến.
Tất thảy người của Nghiêm Giác Siêu và Nghiêm Trạch vừa nãy còn đối địch bây giờ liền giơ cao họng, đồng hính nhất khẩu vào thế trận bủa vây lấy đám Đinh gia chống trả. Trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo tới, gió bấc từ xa như mang theo khí lạnh nơi âm tào quét đến những vong linh đã khuất của Bối gia gào thét trên mảnh đất đầy oán khí này. Giữa màn mưa sung xối xả, giữa những tiếng hô lớn khiển trận của Tạ Bân, Hắc Báo, Hắc Miêu và muôn vàn những tiếng nổ lớn là cảnh tượng khuấy động cả đất trời. Bầu trời đen kịt đó chậm rãi rơi xuống những hạt mưa nặng nề đáp lên khẩu súng còn đang khạc đạn.
Tư Mạn bị ép đẩy vào trong xe còn Nghiêm Trạch thì tham chiến, chỉ là hắn vừa quay đầu đi, một bà vú lập tức lao đến tóm lấy tay hắn run rẩy:
“Không xong rồi...Chủ thượng....Bối tiểu thư sắp sinh!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook