Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
-
Chương 94: Sức mạnh của sự ghen tỵ
Chuyện Mộ Khanh được phong làm quân sư lại đính hôn với Cửu Cẩm tiên tử truyền khắp Thiên giới, Bích Vân cười nói “nô tỳ đã sớm nhìn ra quân sư có ý với tiên tử, cứ tưởng tiên tử sẽ không sớm động tâm, nào ngờ nháy mắt, tiên tử đã đính hôn rồi”
A Sơ giả vờ đánh nàng “ngươi có thời gian cười trộm ta, ta cũng có thời gian quấy rối ngươi ah”
Bích Vân cười đáp “tiên tử trách phạt phải”
Ngoài điện bỗng nhiên xuất hiện một tiên hạc, trên cổ như có gắn gì đó. Bích Vân đi ra, cầm một phong thư quay trở lại giao cho A Sơ, trên thư không có danh tự, mở ra chỉ thấy có hai câu: có chuyện quan trọng, mời tiên tử đến Tử Kinh nhai gặp mặt. Ký tên: Yêu Hoa
A Sơ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi mây bay đi
Trên Tử Kinh nhai, Yêu Hoa một thân áo trắng đứng yên trong gió, thấy A Sơ đến, hai mắt tỏa sáng, tiến lên cầm tay nàng “ta biết ngươi luyến tiếc để ta chờ một mình mà. Cửu Cẩm, ngày đó là ta nóng vội, thực xin lỗi. Nhưng nghe nói ngươi và Mộ quân sư thành thân? Cửu Cẩm, ta nghĩ mấy ngày mấy đêm rồi, ngươi yêu Mộ quân sư, ta không phản đối nhưng đừng bỏ lại ta”
Yêu Hoa đột nhiên chuyển biến lại nói những lời này khiến A Sơ giật mình, mở to mắt nhìn hắn, rút tay khỏi tay hắn, gượng cười hỏi “ngươi dù sao cũng là Thanh Khâu chi vương…sẽ không muốn một nữ hầu hai chồng chứ?”
Yêu Hoa trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt còn thật sự “thường thì một chồng nhiều vợ, bây giờ chúng đảo lộn lại cũng chẳng sao”
Nghe vậy, A Sơ lui lại hai bước, liều mạng xua tay ‘vạn vạn không thể, ta không thể làm như vậy”
Giống như bị đả kích nghiêm trọng, Yêu Hoa cũng thối lui hai bước, kinh ngạc nhìn nàng, y sam rung động trong gió, tùy thời đều có thể rơi xuống nhai. Hắn không thể tin, phẫn nộ nói “ngươi và tiểu bạch kiểm không chịu nhượng bộ?ta đã nhún nhường đến mức này ngươi còn không hồi tâm chuyển ý? Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ nhảy xuống dưới nhai này”
Nói thế nào, Yêu Hoa cũng là Thanh Khâu chi vương, nếu hắn hành động nông nổi, không chỉ có Thiên giới trách cứ nàng mà e là cả Thanh Khâu quốc sẽ không bỏ qua cho nàng. Thầm nghĩ không ổn, A Sơ tiến lên ngăn cản liền bị Yêu Hoa nắm lấy tay nàng, lệ quang trong suốt “ta biết ngươi quan tâm ta mà, sẽ không để ta chết. Ngay cả Mộ quân sư cùng ta tranh thủ tình cảm, ta cũng sẽ không ghen tỵ hắn, chỉ cần hắn có thể ở chung hòa bình với ta. Ta không oán hận một câu. Nếu Cửu Cẩm không có ý kiến, ngay bây giờ ta đi tìm Mộ quận sư thương lượng chuyện cưới ngươi”
Nghe vậy, A Sơ không thể nhịn được nữa, nói vài câu với Yêu Hoa rồi lợi dụng thời cơ đá hắn một cước đến chỗ an toàn “ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Nếu ngươi còn nhắc lại một câu như vậy, ta sẽ không làm bạn với ngươi nữa”
Yêu Hoa ngã ngã xuống đất, thống khổ ôm ngực “Ngươi thật sự là bị tiểu bạch kiểm mê hoặc rồi, đại tiện nghi như vậy lại không chịu”
A Sơ nắm chặt hai đấm, hít sâu một hơi, phát ra một chưởng bên cạnh hắn rồi phất tay áo bỏ đi.
Dọc đường trở về, A Sơ rất khó chịu, vân đoàn dưới chân không tự giác nhanh hơn, hướng tới chỗ Mộ Khanh. Mộ Khanh đến Bàn đào viên tìm nàng, thấy thư tín trên bàn, vội vã chạy tới, thấy A Sơ đang cắm đầu cắm cổ đi, không chú ý tình huống trước mắt, đụng trúng người hắn. Nhìn thấy nàng thống khổ ôm mũi, Mộ Khanh trong lòng mềm nhũn, nhớ tới nàng vừa đi gặp Yêu Hoa, mặt liền đen như đít nồi “ngươi đi phó ước?”
Ngẩng đầu thấy là hắn. A Sơ thở dài, cọ cọ vào ngực hắn
Mộ Khanh đẩy nàng ra, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. A Sơ không hiểu,vội đuổi theo “ngươi sao vậy?” tròng mắt chuyển động, chủ động giải thích “hôm nay ta đã nói rõ với hắn, sau này hắn sẽ không tới tìm ta nữa. Ngươi đừng giận, sau này ta sẽ không gặp hắn một mình”
Bị đánh, chắc sẽ không đến tìm nữa nhỉ?
Mộ Khanh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, dọc đường đi cũng không lên tiếng, nghiêm mặt trở về Đông Lăng điện. A Sơ theo sát một bên, theo hắn đến thư phòng, mô phỏng bộ dáng đọc sách của hắn. Suốt cả buổi, tiểu nam nhân vẫn còn làm mặt lạnh, A Sơ tay cầm một quyển tâm pháp, cười cười hì dán vào người hắn, chỉ lên sách hỏi “Mộ Khanh, trong sách này viết cái gì? Ngươi có thể giải thích một chút không?”
Tròng mắt của hắn cũng không thèm nhìn, lạnh giọng đáp “ngượng ngùng, ta không biết”
A Sơ cười ngọt ngào “ngươi không biết, vậy ta dạy cho ngươi là được”
Ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, A Sơ rụt cổ than thở “lòng dã hẹp hòi, lòng dạ hẹp hòi”
Đang muốn xoay người rời đi, một bàn tay to đã vòng qua lưng, đặt nàng ngồi lên đùi. A Sơ không trọng tâm ngã xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn.
Tư thế này, ngay cả Mộ Khanh mặt cũng hồng hồng, A Sơ không dám đối diện với ánh mắt của hắn, chu miệng đứng lên, bàn tay to kéo nàng lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề. A Sơ trốn tránh ánh mắt nóng cháy của hắn, nhỏ giọng nói “ngươi làm cái gì vậy, buông ra…buông, để người bên cạnh nhìn thấy không tốt”
Ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc nàng, hắn tức giận nói “có gì không tốt chứ, ngươi là vị hôn thê của ta, bọn họ thấy thì nên tránh đi, sẽ không nói gì đâu’. Hắn dừng lại, rất nhan hôn nhẹ lên mặt nàng một cái “có rất nhiều chuyện đều là lần đầu tiên, thì mỗi một chuyện đều tuyệt vời như vậy”
A Sơ cúi đầu, đỏ mặt nói “nói hươu nói vượn”, lát sau, hai mắt xoay chuyển, khuôn mặt rối rắm u sầu nói với hắn “ngươi về sau đừng như vậy không để ý tới ta, ta cũng không biết nên làm gì”
Ánh mắt sáng quắc lóe lên một tia xin lỗi rồi dần dần yên tĩnh lại, hắn vỗ về khuôn mặt tin tế của nàng, ôn nhu nói “là ta hờn dỗi, ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không hờn dỗi như vậy nữa”
A Sơ hưng phấn gật đầu, nhảy xuống đùi hắn. Mộ Khanh không ngăn cản, nàng đưa cho hắn điểm tâm và hạt dưa “ngươi đọc sách mệt mỏi rồi, ăn chút gì đi,cho thoải mái đầu óc”. A Sơ còn cẩn thận dọn dẹp sách vở lên bàn, chừa ra chỗ trống
Mộ Khanh khen ngợi “đúng là hiền thê lương mẫu”
A Sơ ngượng ngùng cười cười, ngồi một bên cho đến khi mặt trời ngả về tây, mấy món điểm tâm và hạt dưa cũng hết, A Sơ miệng đắng lưỡi khô, uống một ngụm trà, điểm tâm và hạt dưa vốn chuẩn bị cho hắn, kết quả là nàng ăn hết.
Trên đường trở về, A Sơ bắt gặp không ít ánh mắt hâm mộ cũng có không ít ánh mắt oán giận của các nữ tiên. Mộ Khanh đưa nàng đến điện, ngồi một lát rồi mới trở về.
Ngày thứ hai, Cúc Hoa tiên tử nhờ người đến hẹn nàng cùng nhau phẩm trà.
A Sơ hoài nghi, các tiên tử này cứ một khoảng thời gian lại phẩm trà sao? sai Bích Vân tìm ít trà ngon, A Sơ gọi mây đi tới điểm hẹn.
Lần này chỉ có ba tiên tử đến, không thấy Hạnh Hoa tiên tử đâu. A Sơ mang giỏ, bên trong đựng ít lá trà và trà cụ nhưng không thấy mấy vị tiên tử kia mang theo cái gì. Hạ mây xuống, A Sơ ngạc nhiên hỏi “sao các ngươi không mang trà? Có phải vì lần trước ta không mang nên lần này muốn nếm của ta bù lại? cũng may ta có chuẩn bị nha, Hạnh Hoa tiên tử đâu?”
Thạch Lựu tiên tử vuốt ve lọn tóc trước ngực, lạnh giọng nói “hôm nay chúng ta đến cũng không phải để phẩm trà”
Cúc Hoa tiên tử cũng cười lạnh một tiếng, tiếp lời “chúng ta là tới lãnh giáo Cửu Cẩm tiên tử làm cách nào để quyến rũ nam nhân”
Lúc này A Sơ đã hiểu được ý tứ của các nàng ‘ta không có quyến rũ nam nhân”. A Sơ trảm đinh tiệt thiết nói, nếu nói đến chuyện Mộ Khanh và nàng ở cùng một chỗ thì cũng là hắn dụ dỗ nàng trước.
Cúc Hoa tiên tử trào phúng cười “chẳng lẽ quân sư dụ dỗ ngươi? Thật không biết xấu hổ’
A Sơ không thể gậ đầu, nàng biết nếu mình gật đầu, không những bị ba vị tiên tử này chê cười mà còn truyền đi khắp Thiên giới, nói Cửu Cẩm nàng là nữ nhân tự kỷ, không đúng mực.
Thạch Lựu tiên tử giơ chân dẫm nát cái ghế, uy hiếp nói “Quân sư vừa đến Thiên giới không lâu, ngươi đã câu hắn đi, ngươi không khỏi quá mức nóng vội, không để các tiên nữ khác vào mắt rồi”
Nghe vậy A Sơ cũng tức giận, bỏ giỏ xuống, chống nạnh cãi lại “Mộ Khanh không phải là đồ chơi, hắn có chọn lựa của mình, dựa theo ý các ngươi, chẳng lẽ hắn không nên có tình với nữ tiên nào? Hắn ở cùng chỗ với người mình thích không được sao?”
Phù Dung tiên tử trước giờ ôn hòa cũng lạnh lùng nói “không được. Hạnh Hoa tỷ vì chuyện các ngươi mà cơm không ăn, trà không uống, buồn đến phát bệnh, các ngươi còn yên tâm tổ chức hỉ sự?”
A Sơ cãi không lại, xoay người muốn rời đi, Thạch Lựu tiên tử đã tiến lên ngăn nàng, xô nàng một cái, Cúc Hoa tiên tử cũng xông lên nhéo lên tay nàng. A Sơ bị đau, lập tức đẩy Cúc Hoa tiên tử ra. Ba người thấy nàng động thủ, lập tức vận dụng pháp thuật. A Sơ không biết tu vi của Cửu Cẩm thế nào, không biết mình có đánh thắng ba vị tiên tử này không, đánh ra mấy chiêu đã thấy hết sức, khẩn cấp gọi mây, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn về phía tiên đạo.
Bình thường tiên đạo có nhiều tiên nhân qua lại, ba tiên tử kia không tiện động thủ nhưng vẫn đuổi theo. A Sơ trong lòng run lên, vòng vo một hồi, thẳng tiến về phía Đông Lăng điện.
Nhìn thấy mái Đông Lăng điện, A Sơ nóng lòng hạ mây. Nghe nói Mộ Khanh đang tắm, cũng không kiêng kị mà quen đường chạy tới Thanh hành điện.
Mộ Khanh vừa mới khép lại vạt áo, A Sơ đã đẩy cửa vọt vào, lã chã chực khóc nhào vào lòng hắn. Mộ Khanh hỏi “sao vậy?”
A Sơ thút tha thút thít nói “có phải ngươ lưu tình với Hạnh Hoa tiên tử không?hôm nay Cúc Hoa tiên tử, Thạch Lựu tiên tử còn có Phù Dung tiên tử nữa, các nàng vừa gặp ta đã mắng, nói ta không biết xấu hổ, chúng ta còn đánh nhau một trận” nói xong xắn tay áo cho hắn xem mấy vết bầm trên cánh tay
Mộ Khanh xoa xoa cho nàng, phát hiện người trong lòng run run, kéo nàng ra chăm chú nhì, thấy nàng khóe mắt hoen mi, đau lòng khôn xiết. Nghĩ rằng chuyện hôn sự truyền khắp Thiên giới, các tiên tử có ý với hắn mới ghen ghét Cửu Cẩm mà có những lời không hay, Mộ Khan an ủi “không ngờ các nàng lại dám làm vậy, sau đó thì sao?”
Cảm giác có chút không thích hợp nhưng A Sơ cũng không để ý, ủy khuất nói “bọn họ đều là hoa tiên tử, ta sao đánh lại. Ta chạy trốn tới tiên đạo, bọn họ mới không dám động thủ, ta cũng không dám quay về chỗ của mình, sợ bọn họ xông tới”
Mộ Khanh ôm nàng dỗ “khó xử cho Cửu Cẩm của ta”
A Sơ thút tha thút thít một lát, bỗng nhiên có phản ứng, trừng mắt hỏi “ngươi đã sớm biết các nữ tiên sẽ có ác ngôn với ta, thậm chí còn đánh ta?”
Mộ Khanh thành thật trả lời “có từng nghĩ tới nhưng cứ tưởng các nàng âm thầm làm không ngờ lại trực tiếp ra tay trước mặt ngươi”
A Sơ giả vờ đánh nàng “ngươi có thời gian cười trộm ta, ta cũng có thời gian quấy rối ngươi ah”
Bích Vân cười đáp “tiên tử trách phạt phải”
Ngoài điện bỗng nhiên xuất hiện một tiên hạc, trên cổ như có gắn gì đó. Bích Vân đi ra, cầm một phong thư quay trở lại giao cho A Sơ, trên thư không có danh tự, mở ra chỉ thấy có hai câu: có chuyện quan trọng, mời tiên tử đến Tử Kinh nhai gặp mặt. Ký tên: Yêu Hoa
A Sơ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi mây bay đi
Trên Tử Kinh nhai, Yêu Hoa một thân áo trắng đứng yên trong gió, thấy A Sơ đến, hai mắt tỏa sáng, tiến lên cầm tay nàng “ta biết ngươi luyến tiếc để ta chờ một mình mà. Cửu Cẩm, ngày đó là ta nóng vội, thực xin lỗi. Nhưng nghe nói ngươi và Mộ quân sư thành thân? Cửu Cẩm, ta nghĩ mấy ngày mấy đêm rồi, ngươi yêu Mộ quân sư, ta không phản đối nhưng đừng bỏ lại ta”
Yêu Hoa đột nhiên chuyển biến lại nói những lời này khiến A Sơ giật mình, mở to mắt nhìn hắn, rút tay khỏi tay hắn, gượng cười hỏi “ngươi dù sao cũng là Thanh Khâu chi vương…sẽ không muốn một nữ hầu hai chồng chứ?”
Yêu Hoa trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt còn thật sự “thường thì một chồng nhiều vợ, bây giờ chúng đảo lộn lại cũng chẳng sao”
Nghe vậy, A Sơ lui lại hai bước, liều mạng xua tay ‘vạn vạn không thể, ta không thể làm như vậy”
Giống như bị đả kích nghiêm trọng, Yêu Hoa cũng thối lui hai bước, kinh ngạc nhìn nàng, y sam rung động trong gió, tùy thời đều có thể rơi xuống nhai. Hắn không thể tin, phẫn nộ nói “ngươi và tiểu bạch kiểm không chịu nhượng bộ?ta đã nhún nhường đến mức này ngươi còn không hồi tâm chuyển ý? Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ nhảy xuống dưới nhai này”
Nói thế nào, Yêu Hoa cũng là Thanh Khâu chi vương, nếu hắn hành động nông nổi, không chỉ có Thiên giới trách cứ nàng mà e là cả Thanh Khâu quốc sẽ không bỏ qua cho nàng. Thầm nghĩ không ổn, A Sơ tiến lên ngăn cản liền bị Yêu Hoa nắm lấy tay nàng, lệ quang trong suốt “ta biết ngươi quan tâm ta mà, sẽ không để ta chết. Ngay cả Mộ quân sư cùng ta tranh thủ tình cảm, ta cũng sẽ không ghen tỵ hắn, chỉ cần hắn có thể ở chung hòa bình với ta. Ta không oán hận một câu. Nếu Cửu Cẩm không có ý kiến, ngay bây giờ ta đi tìm Mộ quận sư thương lượng chuyện cưới ngươi”
Nghe vậy, A Sơ không thể nhịn được nữa, nói vài câu với Yêu Hoa rồi lợi dụng thời cơ đá hắn một cước đến chỗ an toàn “ngươi đừng suy nghĩ lung tung. Nếu ngươi còn nhắc lại một câu như vậy, ta sẽ không làm bạn với ngươi nữa”
Yêu Hoa ngã ngã xuống đất, thống khổ ôm ngực “Ngươi thật sự là bị tiểu bạch kiểm mê hoặc rồi, đại tiện nghi như vậy lại không chịu”
A Sơ nắm chặt hai đấm, hít sâu một hơi, phát ra một chưởng bên cạnh hắn rồi phất tay áo bỏ đi.
Dọc đường trở về, A Sơ rất khó chịu, vân đoàn dưới chân không tự giác nhanh hơn, hướng tới chỗ Mộ Khanh. Mộ Khanh đến Bàn đào viên tìm nàng, thấy thư tín trên bàn, vội vã chạy tới, thấy A Sơ đang cắm đầu cắm cổ đi, không chú ý tình huống trước mắt, đụng trúng người hắn. Nhìn thấy nàng thống khổ ôm mũi, Mộ Khanh trong lòng mềm nhũn, nhớ tới nàng vừa đi gặp Yêu Hoa, mặt liền đen như đít nồi “ngươi đi phó ước?”
Ngẩng đầu thấy là hắn. A Sơ thở dài, cọ cọ vào ngực hắn
Mộ Khanh đẩy nàng ra, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. A Sơ không hiểu,vội đuổi theo “ngươi sao vậy?” tròng mắt chuyển động, chủ động giải thích “hôm nay ta đã nói rõ với hắn, sau này hắn sẽ không tới tìm ta nữa. Ngươi đừng giận, sau này ta sẽ không gặp hắn một mình”
Bị đánh, chắc sẽ không đến tìm nữa nhỉ?
Mộ Khanh thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, dọc đường đi cũng không lên tiếng, nghiêm mặt trở về Đông Lăng điện. A Sơ theo sát một bên, theo hắn đến thư phòng, mô phỏng bộ dáng đọc sách của hắn. Suốt cả buổi, tiểu nam nhân vẫn còn làm mặt lạnh, A Sơ tay cầm một quyển tâm pháp, cười cười hì dán vào người hắn, chỉ lên sách hỏi “Mộ Khanh, trong sách này viết cái gì? Ngươi có thể giải thích một chút không?”
Tròng mắt của hắn cũng không thèm nhìn, lạnh giọng đáp “ngượng ngùng, ta không biết”
A Sơ cười ngọt ngào “ngươi không biết, vậy ta dạy cho ngươi là được”
Ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, A Sơ rụt cổ than thở “lòng dã hẹp hòi, lòng dạ hẹp hòi”
Đang muốn xoay người rời đi, một bàn tay to đã vòng qua lưng, đặt nàng ngồi lên đùi. A Sơ không trọng tâm ngã xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn.
Tư thế này, ngay cả Mộ Khanh mặt cũng hồng hồng, A Sơ không dám đối diện với ánh mắt của hắn, chu miệng đứng lên, bàn tay to kéo nàng lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề. A Sơ trốn tránh ánh mắt nóng cháy của hắn, nhỏ giọng nói “ngươi làm cái gì vậy, buông ra…buông, để người bên cạnh nhìn thấy không tốt”
Ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc nàng, hắn tức giận nói “có gì không tốt chứ, ngươi là vị hôn thê của ta, bọn họ thấy thì nên tránh đi, sẽ không nói gì đâu’. Hắn dừng lại, rất nhan hôn nhẹ lên mặt nàng một cái “có rất nhiều chuyện đều là lần đầu tiên, thì mỗi một chuyện đều tuyệt vời như vậy”
A Sơ cúi đầu, đỏ mặt nói “nói hươu nói vượn”, lát sau, hai mắt xoay chuyển, khuôn mặt rối rắm u sầu nói với hắn “ngươi về sau đừng như vậy không để ý tới ta, ta cũng không biết nên làm gì”
Ánh mắt sáng quắc lóe lên một tia xin lỗi rồi dần dần yên tĩnh lại, hắn vỗ về khuôn mặt tin tế của nàng, ôn nhu nói “là ta hờn dỗi, ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không hờn dỗi như vậy nữa”
A Sơ hưng phấn gật đầu, nhảy xuống đùi hắn. Mộ Khanh không ngăn cản, nàng đưa cho hắn điểm tâm và hạt dưa “ngươi đọc sách mệt mỏi rồi, ăn chút gì đi,cho thoải mái đầu óc”. A Sơ còn cẩn thận dọn dẹp sách vở lên bàn, chừa ra chỗ trống
Mộ Khanh khen ngợi “đúng là hiền thê lương mẫu”
A Sơ ngượng ngùng cười cười, ngồi một bên cho đến khi mặt trời ngả về tây, mấy món điểm tâm và hạt dưa cũng hết, A Sơ miệng đắng lưỡi khô, uống một ngụm trà, điểm tâm và hạt dưa vốn chuẩn bị cho hắn, kết quả là nàng ăn hết.
Trên đường trở về, A Sơ bắt gặp không ít ánh mắt hâm mộ cũng có không ít ánh mắt oán giận của các nữ tiên. Mộ Khanh đưa nàng đến điện, ngồi một lát rồi mới trở về.
Ngày thứ hai, Cúc Hoa tiên tử nhờ người đến hẹn nàng cùng nhau phẩm trà.
A Sơ hoài nghi, các tiên tử này cứ một khoảng thời gian lại phẩm trà sao? sai Bích Vân tìm ít trà ngon, A Sơ gọi mây đi tới điểm hẹn.
Lần này chỉ có ba tiên tử đến, không thấy Hạnh Hoa tiên tử đâu. A Sơ mang giỏ, bên trong đựng ít lá trà và trà cụ nhưng không thấy mấy vị tiên tử kia mang theo cái gì. Hạ mây xuống, A Sơ ngạc nhiên hỏi “sao các ngươi không mang trà? Có phải vì lần trước ta không mang nên lần này muốn nếm của ta bù lại? cũng may ta có chuẩn bị nha, Hạnh Hoa tiên tử đâu?”
Thạch Lựu tiên tử vuốt ve lọn tóc trước ngực, lạnh giọng nói “hôm nay chúng ta đến cũng không phải để phẩm trà”
Cúc Hoa tiên tử cũng cười lạnh một tiếng, tiếp lời “chúng ta là tới lãnh giáo Cửu Cẩm tiên tử làm cách nào để quyến rũ nam nhân”
Lúc này A Sơ đã hiểu được ý tứ của các nàng ‘ta không có quyến rũ nam nhân”. A Sơ trảm đinh tiệt thiết nói, nếu nói đến chuyện Mộ Khanh và nàng ở cùng một chỗ thì cũng là hắn dụ dỗ nàng trước.
Cúc Hoa tiên tử trào phúng cười “chẳng lẽ quân sư dụ dỗ ngươi? Thật không biết xấu hổ’
A Sơ không thể gậ đầu, nàng biết nếu mình gật đầu, không những bị ba vị tiên tử này chê cười mà còn truyền đi khắp Thiên giới, nói Cửu Cẩm nàng là nữ nhân tự kỷ, không đúng mực.
Thạch Lựu tiên tử giơ chân dẫm nát cái ghế, uy hiếp nói “Quân sư vừa đến Thiên giới không lâu, ngươi đã câu hắn đi, ngươi không khỏi quá mức nóng vội, không để các tiên nữ khác vào mắt rồi”
Nghe vậy A Sơ cũng tức giận, bỏ giỏ xuống, chống nạnh cãi lại “Mộ Khanh không phải là đồ chơi, hắn có chọn lựa của mình, dựa theo ý các ngươi, chẳng lẽ hắn không nên có tình với nữ tiên nào? Hắn ở cùng chỗ với người mình thích không được sao?”
Phù Dung tiên tử trước giờ ôn hòa cũng lạnh lùng nói “không được. Hạnh Hoa tỷ vì chuyện các ngươi mà cơm không ăn, trà không uống, buồn đến phát bệnh, các ngươi còn yên tâm tổ chức hỉ sự?”
A Sơ cãi không lại, xoay người muốn rời đi, Thạch Lựu tiên tử đã tiến lên ngăn nàng, xô nàng một cái, Cúc Hoa tiên tử cũng xông lên nhéo lên tay nàng. A Sơ bị đau, lập tức đẩy Cúc Hoa tiên tử ra. Ba người thấy nàng động thủ, lập tức vận dụng pháp thuật. A Sơ không biết tu vi của Cửu Cẩm thế nào, không biết mình có đánh thắng ba vị tiên tử này không, đánh ra mấy chiêu đã thấy hết sức, khẩn cấp gọi mây, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn về phía tiên đạo.
Bình thường tiên đạo có nhiều tiên nhân qua lại, ba tiên tử kia không tiện động thủ nhưng vẫn đuổi theo. A Sơ trong lòng run lên, vòng vo một hồi, thẳng tiến về phía Đông Lăng điện.
Nhìn thấy mái Đông Lăng điện, A Sơ nóng lòng hạ mây. Nghe nói Mộ Khanh đang tắm, cũng không kiêng kị mà quen đường chạy tới Thanh hành điện.
Mộ Khanh vừa mới khép lại vạt áo, A Sơ đã đẩy cửa vọt vào, lã chã chực khóc nhào vào lòng hắn. Mộ Khanh hỏi “sao vậy?”
A Sơ thút tha thút thít nói “có phải ngươ lưu tình với Hạnh Hoa tiên tử không?hôm nay Cúc Hoa tiên tử, Thạch Lựu tiên tử còn có Phù Dung tiên tử nữa, các nàng vừa gặp ta đã mắng, nói ta không biết xấu hổ, chúng ta còn đánh nhau một trận” nói xong xắn tay áo cho hắn xem mấy vết bầm trên cánh tay
Mộ Khanh xoa xoa cho nàng, phát hiện người trong lòng run run, kéo nàng ra chăm chú nhì, thấy nàng khóe mắt hoen mi, đau lòng khôn xiết. Nghĩ rằng chuyện hôn sự truyền khắp Thiên giới, các tiên tử có ý với hắn mới ghen ghét Cửu Cẩm mà có những lời không hay, Mộ Khan an ủi “không ngờ các nàng lại dám làm vậy, sau đó thì sao?”
Cảm giác có chút không thích hợp nhưng A Sơ cũng không để ý, ủy khuất nói “bọn họ đều là hoa tiên tử, ta sao đánh lại. Ta chạy trốn tới tiên đạo, bọn họ mới không dám động thủ, ta cũng không dám quay về chỗ của mình, sợ bọn họ xông tới”
Mộ Khanh ôm nàng dỗ “khó xử cho Cửu Cẩm của ta”
A Sơ thút tha thút thít một lát, bỗng nhiên có phản ứng, trừng mắt hỏi “ngươi đã sớm biết các nữ tiên sẽ có ác ngôn với ta, thậm chí còn đánh ta?”
Mộ Khanh thành thật trả lời “có từng nghĩ tới nhưng cứ tưởng các nàng âm thầm làm không ngờ lại trực tiếp ra tay trước mặt ngươi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook