Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
-
Chương 132: Thật giận ngươi
A Sơ thực không ngờ Đi Như Gió là sư muội của Mục Thanh, khó trách Đi Như Gió nhìn Mục Thanh lại ẩn tình như vậy, khó trách nàng ta thấy nàng và Mục Thanh tiếp xúc gần gũi liền ghen tuông, thì ra nàng chính là sư muội thầm thương trộm nhớ Mục Thanh.
Nghe Lâm Nhi thổ lộ thâm tình với Mục Thanh, A Sơ chỉ cảm thấy tiếc hận nhưng bắt gặp ánh mắt của nàng, A Sơ lại có chút chột dạ. Vừa rồi Lâm Nhi đã lên tiếng không cho nàng gần gũi Mục Thanh, bây giờ nàng sắp chết, A Sơ cũng không muốn nàng phải khổ sở hơn. Nhưng Lâm Nhi không có hô to khóc lớn như A Sơ nghĩ mà cực kỳ trấn định, thẳng thắn “A Sơ, thật xin lỗi. Ngươi từng giúp ta, ta lại không thể hảo hảo cảm tạ ngươi. Ta…ta thích sư huynh, cho dù ngày đó ngươi cứu ta khỏi thanh lâu, ta cũng không muốn tặng sư huynh cho ngươi, ít nhất là trước khi ta chết, không muốn nhìn thấy nữ nhân khác tiếp cận hắn”
“Ngươi… Ngươi sẽ không chết!” A Sơ khẽ cắn môi, xắn tay áo lên “hay là…hay là uống máu của ta đi, ta trời sinh rất kỳ lạ, máu có thể giải độc chữa bệnh”
Khó nhìn nhất chính là cảnh sinh ly tử biệt, Mục Thanh thiên tân vạn khổ đi tìm sư muội, mà Lâm Nhi lại thích hắn, A Sơ quyết định dùng tiên huyết của mình để giải độc cho nàng
Mục Thanh hoài nghi “ngươi là phàm nhân, sao có thể…”
Không đợi hắn nói xong, A Sơ đã cắt ngang “thiên hạ có rất nhiều chuyện kỳ lạ, trước kia có một bằng hữu trúng độc, uống máu của ta xong liền khỏi hẳn. Thời gian không còn nhiều, độc của tang điêu lan tràn rất nhanh” dứt lời rút kiếm sau lưng Mục Thanh ra.
Lâm Nhi ngây ngốc nhìn nàng, không tin lời A Sơ lắm. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, A Sơ đưa cánh tay chảy máu kề lên môi Lâm Nhi. Mới đầu, Lâm Nhi gắt gao mím môi, nhưng máu vừa dính vào môi, lơ đãng liếm một cái, rồi sau đó bắt đầu liếm mút vết thương cật lực, cho đến khi máu khô cạn.
A Sơ nhẹ nhàng thở ra, xé một mảnh tay áo băng lại vết thương, miệng vết thương cũng không lớn lắm, cho nên máu rất nhanh ngừng chảy. Lâm Nhi sau khi uống xong tiên huyết, độc của tang điêu trong cơ thể cũng đã được trừ hết.
Nhưng không ngờ Lâm Nhi uống xong tiên huyết thì đột nhiên cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép. Mục Thanh và Hoắc Quân không biết làm sao, đưa mắt hỏi A Sơ. A Sơ cũng thấy không đúng, lúc trước cho Mục Thanh uống tiên huyết cũng không như vậy, vì sao Lâm Nhi uống vào lại bất đồng.
“Sư… Sư huynh!” Lâm Nhi gian nan gọi một tiếng, để lại hai hàng huyết lệ. Mục Thanh nâng bàn tay Lâm Nhi lên, cảm giác ẩm ướt, bàn tay vốn trắng noãn đã nhuộm đầy máu, mà hai lỗ tai của nàng cũng đang chảy ra máu đen, ướt đẫm cả tóc. Ngay sau đó, mũi, miệng cũng bắt đầu chảy máu, Lâm Nhi giãy dụa hai cái rồi không có động tĩnh nữa.
A Sơ đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, đã đứt hơi!!!
Sao có thể vậy chứ? Sao uống tiên huyết vào lại bị thất khiếu đổ máu chứ?
“Máu trên người ngươi là gì? Độc huyết phải không?” Mục Thanh rống lên. Nếu Mục Thanh chết vì độc của tang điêu, đời này hắn đã thấy rất áy náy nhưng khi A Sơ nói máu của nàng có công hiệu giải độc, hắn lại thấy có hi vọng. Nhưng bây giờ Lâm Nhi lại chết đau đớn, tàn nhẫn hơn cả trúng độc tang điêu. Vì sao nàng lại đạp thế một cước, vì sao không cứu sống Lâm Nhi?
“Ta… Ta cũng không biết! Rõ ràng có thể, không biết sao bây giờ không có công hiệu”. A Sơ lắc đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Lâm Nhi
“Sư huynh! Lâm Nhi trúng phải độc tang điêu không thể sống được, cái chết của nàng không thể trách A Sơ được” Hoắc Quân tuy cũng khổ sở nhưng vẫn nói giúp A Sơ mấy câu.
Mục Thanh cúi đầu nhìn Lâm Nhi, mặt lạnh như băng. Hắn cẩn thận ôm lấy Lâm Nhi, nói với Hoắc Quân “Lâm Nhi thích nơi có cảnh đẹp, sơn thủy hữu tình, chúng ta đi”
Hoắc Quân và A Sơ đuổi theo, Mục Thanh lại quay đầu, lạnh lùng nói với A Sơ “đã tìm được sư muội, ngươi còn đi theo làm chi, tránh ra”
A Sơ bị hắn quát lớn làm giật mình, nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của hắn đến thất thần. Hoắc Quân đi ba bước liền quay đầu lại nhìn rồi cất bước đi theo Mục Thanh, cùng nhau biến mất ở trong rừng.
Chuyện của Lâm Nhi là ngoài ý muốn. Có lẽ do thân thể Lâm Nhi suy yếu cho nên không chịu được công hiệu của tiên huyết, vì thế mà chết bất đắc kỳ tử. Tuy Lâm Nhi trúng độc tang điêu không thoát khỏi cái chết nhưng A Sơ vẫn thấy áy náy, nếu không dùng tiên huyết, Lâm Nhi có thể sống lâu thêm một khắc, có thể nói thêm với Mục Thanh một câu
Trong rừng sâu truyền đến một trận âm phong, A Sơ nhìn qua, thấy Hắc Bạch Vô Thường vội vã chạy tới, trong tay cầm xích sắt thô to chừng cỡ bàn tay, chẳng lẽ Lâm Nhi sau khi chết hóa thành lệ quỷ? A Sơ hỏi bọn họ “các ngươi muốn đi bắt ai?”
Hắc Bạch Vô Thường lúc này mới chú ý đến A Sơ. Bạch Vô Thường đáp “Tinh Quang đạo tặc ở thành lâu xem hành hình phạm nhân, không cẩn thận rời xuống mà chết, chúng ta đang muốn bắt hắn về xử trí”
Hắc Vô Thường bổ sung “đúng vậy, người này tội ác đầy trời, sau khi chết có thể biến thành ác quỷ, cho nên chúng ta phải mang theo đại gia hỏa”
Thì ra là Tinh Quang đạo tặc chết. Tinh Quang đạo tặc mới rời đi không lâu đã té khỏi thành lâu mà chết, ngạc nhiên thì ít mà thống khoái thì nhiều. Nhìn về phương hướng Mục Thanh rời đi, lại nhìn hai tiểu quỷ mặc hắc y đang lôi kéo linh hồn của Lâm Nhi, A Sơ không kéo dài thời gian của Hắc Bạch Vô Thường nữa, để bọn họ sớm đưa Tinh Quang đạo tặc về Minh giới xử phạt.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường mới đi không lâu, bầu trời đang trong xanh đột nhiên hiện ra sấm sét. Có lẽ là sinh linh nào đó tu đạo đang lịch kiếp. A Sơ cẩn thận nhìn, hi vọng không đụng phải, nếu không sẽ không tránh hỏi thiên lôi. Thật lâu sau không thấy bầu trời vang lên đạo thiên lôi thứ hai, A Sơ tiếc nuối, nghĩ sinh linh kia đã lịch kiếp thất bại cùng lúc này nàng phát hiện trên cái cây phía trước có hơi nước mờ mờ…
A Sơ muốn nhìn xem tiểu tử đáng thương nào lịch kiếp thất bại, phi thân lên cây thì thấy một cục đen thùi. Chạc cây bị thiên lôi đánh gãy, một đám da lông đen thùi, A Sơ nìn kỹ thấy đó chính là tang điêu bên cạnh Tinh Quang đạo tặc.
Nhưng lúc trước chỉ thấy có một tang điêu bên cạnh Tinh Quang đạo tặc, không ngờ hắn vừa chết thì nó cũng bị trúng thiên lôi. Nó bị Tinh Quang đạo tặc sai sử, người bị nó cắn chết không ít. Xem ra thiên lôi trừng phạt nó cũng là đúng chim đúng tội. A Sơ lấy túi càn khôn, bỏ thi thể nóng rực của tang điêu vào, sau đó gọi mây, từ trên cao nhìn xuống mặt đất.
A Sơ nhìn thấy Mục Thanh, lại không dám hạ mây xuống. Bây giờ Mục Thanh đang giận nàng, lúc này đi xuống chỉ tổ làm chỗ cho hắn trút giận.
Mục Thanh an táng Lâm Nhi xong liền cùng Hoắc Quân ngự kiếm quay về Mao Sơn, bẩm báo mọi việc với chưởng môn nhưng lại không đề cập tới A Sơ một câu nào. Chưởng môn thương tiếc cho Lâm Nhi, bi thống vạn phần, bảo đệ tử trên núi để tang cho nàng một ngày.
A Sơ ở trên mây, chờ đợi cả ngày rất nóng lòng. Sau khi về núi, Mục Thanh giống như đã hoàn toàn quên mất nàng, người khác hỏi chuyện khi hắn hạ sơn, hắn chỉ kể chuyện cùng Hoắc Quân gặp được Lâm Nhi, hoàn toàn không nhắc tới A Sơ, giống như nàng chưa từng tồn tại. Đợi khi hắn ra sau núi luyện kiếm, A Sơ hạ mây xuống, vụng trộm ngồi trên tảng đá, hướng người luyện kiếm hô to “Mục Thanh”
Người luyện kiếm giật mình, chiêu số đánh ra bị sai, vội thu kiếm, xoay người. Ánh mắt Mục Thanh thoáng lóe lên kinh ngạc rồi sắc mặt lập tức ngưng trọng, thanh âm lạnh lùng “ngươi tới làm gì?”
A Sơ nhảy xuống tảng đá, nghịch ngợm lắc đầu “chúng ta dù sao cũng là bằng hữu một thời gian, đến thăm ngươi không được sao?”
Mục Thanh lạnh lùng “bằng hữu? chúng ta chẳng qua chỉ quen biết nhau vài ngày mà thôi, chỉ xem là đã gặp mặt, không tính là bằng hữu”
A Sơ da mặt dày nói “nhưng ta đã xem ngươi là bằng hữu nha” nàng đưa tay, vứt tang điêu đã bị thiêu trên mặt đất “ngươi xem, kẻ hại người đã bị báo ứng, bị sét đánh chết, còn Tinh Quang đạo tặc ở trên thành lâu xem hành hình không cẩn thận rơi xuống mà chết. Ác có ác báo”
Mục Thanh thản nhiên nhìn cái xác tang điêu, chuyển đề tài “ngươi tự xông vào Mao Sơn sao?”
Tự tiện xông vào?A Sơ giả vờ không hiểu ý hắn “chẳng lẽ các ngươi đã mua ngọn núi này rồi sao?”
“Ngươi muốn đi đâu thì tùy nhưng không được sư phụ đồng ý, không được vào Mao Sơn phái nửa bước”
A Sơ càng muốn tiến vào, nhìn Mục Thanh không chớp mắt “nếu ta nhất định vào thì sao? không riêng gì hôm nay, sau này ngày nào ta cũng tới”
Mục Thanh lui ra sau, nắm chặt trường kiếm “ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài”
A Sơ vẫn không né, Mục Thanh lại thực sự rút kiếm đâm tới. A Sơ phi thân né tránh, đứng trên đá, chưa nói được câu nào, Mục Thanh đã phóng ra chiêu số thứ nhất, phá tảng đá thành hai nửa. A Sơ trượt chân ngã xuống, còn chưa đứng vững thì thắt lưng đã thấy đau đớn, cúi đầu, nhìn quần áo bên hông rách thành hai mảnh, lộ ra da thịt non mịn còn có vết hồng ngân thật dài.
Máu tươi nhiễm ướt vải dệt, một kiếm này của Mục Thanh không lưu tình chút nào, da tróc thịt bong. A Sơ không dám đụng tới miệng vết thương, vì da thịt bị thương đụng tới càng thêm đau. Thân thể giống như bị cắt làm hai, cúi người, lảo đảo ngồi xuống, thắt lưng càng thêm đau.
Thân kiếm run nhè nhẹ, một giọt máu còn đọng trên mũi kiếm. Mục Thanh sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui ra sau từng bước, trong khoảnh khắc tay chân lạnh như băng, cả người tái nhợt giống như bị gió cuốn, lắc lư lảo đảo…
A Sơ cười khổ một tiếng, châm chọc nói “người bị thương là ta, sao bộ dáng của ngươi lại thống khổ như vậy?”
Mục Thanh hoảng hốt, thì thào “chuyện kia vốn không nên trách ngươi, nhưng trong lòng ta rất buồn bực, giận ngươi vì sao làm điều thừa, chuyện vốn không liên quan tới ngươi, sao ngươi cứ muốn xen vào. Ta càng thêm khó chịu, cho nên ta giận ngươi…rất giận ngươi”
Nghe Lâm Nhi thổ lộ thâm tình với Mục Thanh, A Sơ chỉ cảm thấy tiếc hận nhưng bắt gặp ánh mắt của nàng, A Sơ lại có chút chột dạ. Vừa rồi Lâm Nhi đã lên tiếng không cho nàng gần gũi Mục Thanh, bây giờ nàng sắp chết, A Sơ cũng không muốn nàng phải khổ sở hơn. Nhưng Lâm Nhi không có hô to khóc lớn như A Sơ nghĩ mà cực kỳ trấn định, thẳng thắn “A Sơ, thật xin lỗi. Ngươi từng giúp ta, ta lại không thể hảo hảo cảm tạ ngươi. Ta…ta thích sư huynh, cho dù ngày đó ngươi cứu ta khỏi thanh lâu, ta cũng không muốn tặng sư huynh cho ngươi, ít nhất là trước khi ta chết, không muốn nhìn thấy nữ nhân khác tiếp cận hắn”
“Ngươi… Ngươi sẽ không chết!” A Sơ khẽ cắn môi, xắn tay áo lên “hay là…hay là uống máu của ta đi, ta trời sinh rất kỳ lạ, máu có thể giải độc chữa bệnh”
Khó nhìn nhất chính là cảnh sinh ly tử biệt, Mục Thanh thiên tân vạn khổ đi tìm sư muội, mà Lâm Nhi lại thích hắn, A Sơ quyết định dùng tiên huyết của mình để giải độc cho nàng
Mục Thanh hoài nghi “ngươi là phàm nhân, sao có thể…”
Không đợi hắn nói xong, A Sơ đã cắt ngang “thiên hạ có rất nhiều chuyện kỳ lạ, trước kia có một bằng hữu trúng độc, uống máu của ta xong liền khỏi hẳn. Thời gian không còn nhiều, độc của tang điêu lan tràn rất nhanh” dứt lời rút kiếm sau lưng Mục Thanh ra.
Lâm Nhi ngây ngốc nhìn nàng, không tin lời A Sơ lắm. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, A Sơ đưa cánh tay chảy máu kề lên môi Lâm Nhi. Mới đầu, Lâm Nhi gắt gao mím môi, nhưng máu vừa dính vào môi, lơ đãng liếm một cái, rồi sau đó bắt đầu liếm mút vết thương cật lực, cho đến khi máu khô cạn.
A Sơ nhẹ nhàng thở ra, xé một mảnh tay áo băng lại vết thương, miệng vết thương cũng không lớn lắm, cho nên máu rất nhanh ngừng chảy. Lâm Nhi sau khi uống xong tiên huyết, độc của tang điêu trong cơ thể cũng đã được trừ hết.
Nhưng không ngờ Lâm Nhi uống xong tiên huyết thì đột nhiên cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép. Mục Thanh và Hoắc Quân không biết làm sao, đưa mắt hỏi A Sơ. A Sơ cũng thấy không đúng, lúc trước cho Mục Thanh uống tiên huyết cũng không như vậy, vì sao Lâm Nhi uống vào lại bất đồng.
“Sư… Sư huynh!” Lâm Nhi gian nan gọi một tiếng, để lại hai hàng huyết lệ. Mục Thanh nâng bàn tay Lâm Nhi lên, cảm giác ẩm ướt, bàn tay vốn trắng noãn đã nhuộm đầy máu, mà hai lỗ tai của nàng cũng đang chảy ra máu đen, ướt đẫm cả tóc. Ngay sau đó, mũi, miệng cũng bắt đầu chảy máu, Lâm Nhi giãy dụa hai cái rồi không có động tĩnh nữa.
A Sơ đưa tay thăm dò hơi thở của nàng, đã đứt hơi!!!
Sao có thể vậy chứ? Sao uống tiên huyết vào lại bị thất khiếu đổ máu chứ?
“Máu trên người ngươi là gì? Độc huyết phải không?” Mục Thanh rống lên. Nếu Mục Thanh chết vì độc của tang điêu, đời này hắn đã thấy rất áy náy nhưng khi A Sơ nói máu của nàng có công hiệu giải độc, hắn lại thấy có hi vọng. Nhưng bây giờ Lâm Nhi lại chết đau đớn, tàn nhẫn hơn cả trúng độc tang điêu. Vì sao nàng lại đạp thế một cước, vì sao không cứu sống Lâm Nhi?
“Ta… Ta cũng không biết! Rõ ràng có thể, không biết sao bây giờ không có công hiệu”. A Sơ lắc đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Lâm Nhi
“Sư huynh! Lâm Nhi trúng phải độc tang điêu không thể sống được, cái chết của nàng không thể trách A Sơ được” Hoắc Quân tuy cũng khổ sở nhưng vẫn nói giúp A Sơ mấy câu.
Mục Thanh cúi đầu nhìn Lâm Nhi, mặt lạnh như băng. Hắn cẩn thận ôm lấy Lâm Nhi, nói với Hoắc Quân “Lâm Nhi thích nơi có cảnh đẹp, sơn thủy hữu tình, chúng ta đi”
Hoắc Quân và A Sơ đuổi theo, Mục Thanh lại quay đầu, lạnh lùng nói với A Sơ “đã tìm được sư muội, ngươi còn đi theo làm chi, tránh ra”
A Sơ bị hắn quát lớn làm giật mình, nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của hắn đến thất thần. Hoắc Quân đi ba bước liền quay đầu lại nhìn rồi cất bước đi theo Mục Thanh, cùng nhau biến mất ở trong rừng.
Chuyện của Lâm Nhi là ngoài ý muốn. Có lẽ do thân thể Lâm Nhi suy yếu cho nên không chịu được công hiệu của tiên huyết, vì thế mà chết bất đắc kỳ tử. Tuy Lâm Nhi trúng độc tang điêu không thoát khỏi cái chết nhưng A Sơ vẫn thấy áy náy, nếu không dùng tiên huyết, Lâm Nhi có thể sống lâu thêm một khắc, có thể nói thêm với Mục Thanh một câu
Trong rừng sâu truyền đến một trận âm phong, A Sơ nhìn qua, thấy Hắc Bạch Vô Thường vội vã chạy tới, trong tay cầm xích sắt thô to chừng cỡ bàn tay, chẳng lẽ Lâm Nhi sau khi chết hóa thành lệ quỷ? A Sơ hỏi bọn họ “các ngươi muốn đi bắt ai?”
Hắc Bạch Vô Thường lúc này mới chú ý đến A Sơ. Bạch Vô Thường đáp “Tinh Quang đạo tặc ở thành lâu xem hành hình phạm nhân, không cẩn thận rời xuống mà chết, chúng ta đang muốn bắt hắn về xử trí”
Hắc Vô Thường bổ sung “đúng vậy, người này tội ác đầy trời, sau khi chết có thể biến thành ác quỷ, cho nên chúng ta phải mang theo đại gia hỏa”
Thì ra là Tinh Quang đạo tặc chết. Tinh Quang đạo tặc mới rời đi không lâu đã té khỏi thành lâu mà chết, ngạc nhiên thì ít mà thống khoái thì nhiều. Nhìn về phương hướng Mục Thanh rời đi, lại nhìn hai tiểu quỷ mặc hắc y đang lôi kéo linh hồn của Lâm Nhi, A Sơ không kéo dài thời gian của Hắc Bạch Vô Thường nữa, để bọn họ sớm đưa Tinh Quang đạo tặc về Minh giới xử phạt.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường mới đi không lâu, bầu trời đang trong xanh đột nhiên hiện ra sấm sét. Có lẽ là sinh linh nào đó tu đạo đang lịch kiếp. A Sơ cẩn thận nhìn, hi vọng không đụng phải, nếu không sẽ không tránh hỏi thiên lôi. Thật lâu sau không thấy bầu trời vang lên đạo thiên lôi thứ hai, A Sơ tiếc nuối, nghĩ sinh linh kia đã lịch kiếp thất bại cùng lúc này nàng phát hiện trên cái cây phía trước có hơi nước mờ mờ…
A Sơ muốn nhìn xem tiểu tử đáng thương nào lịch kiếp thất bại, phi thân lên cây thì thấy một cục đen thùi. Chạc cây bị thiên lôi đánh gãy, một đám da lông đen thùi, A Sơ nìn kỹ thấy đó chính là tang điêu bên cạnh Tinh Quang đạo tặc.
Nhưng lúc trước chỉ thấy có một tang điêu bên cạnh Tinh Quang đạo tặc, không ngờ hắn vừa chết thì nó cũng bị trúng thiên lôi. Nó bị Tinh Quang đạo tặc sai sử, người bị nó cắn chết không ít. Xem ra thiên lôi trừng phạt nó cũng là đúng chim đúng tội. A Sơ lấy túi càn khôn, bỏ thi thể nóng rực của tang điêu vào, sau đó gọi mây, từ trên cao nhìn xuống mặt đất.
A Sơ nhìn thấy Mục Thanh, lại không dám hạ mây xuống. Bây giờ Mục Thanh đang giận nàng, lúc này đi xuống chỉ tổ làm chỗ cho hắn trút giận.
Mục Thanh an táng Lâm Nhi xong liền cùng Hoắc Quân ngự kiếm quay về Mao Sơn, bẩm báo mọi việc với chưởng môn nhưng lại không đề cập tới A Sơ một câu nào. Chưởng môn thương tiếc cho Lâm Nhi, bi thống vạn phần, bảo đệ tử trên núi để tang cho nàng một ngày.
A Sơ ở trên mây, chờ đợi cả ngày rất nóng lòng. Sau khi về núi, Mục Thanh giống như đã hoàn toàn quên mất nàng, người khác hỏi chuyện khi hắn hạ sơn, hắn chỉ kể chuyện cùng Hoắc Quân gặp được Lâm Nhi, hoàn toàn không nhắc tới A Sơ, giống như nàng chưa từng tồn tại. Đợi khi hắn ra sau núi luyện kiếm, A Sơ hạ mây xuống, vụng trộm ngồi trên tảng đá, hướng người luyện kiếm hô to “Mục Thanh”
Người luyện kiếm giật mình, chiêu số đánh ra bị sai, vội thu kiếm, xoay người. Ánh mắt Mục Thanh thoáng lóe lên kinh ngạc rồi sắc mặt lập tức ngưng trọng, thanh âm lạnh lùng “ngươi tới làm gì?”
A Sơ nhảy xuống tảng đá, nghịch ngợm lắc đầu “chúng ta dù sao cũng là bằng hữu một thời gian, đến thăm ngươi không được sao?”
Mục Thanh lạnh lùng “bằng hữu? chúng ta chẳng qua chỉ quen biết nhau vài ngày mà thôi, chỉ xem là đã gặp mặt, không tính là bằng hữu”
A Sơ da mặt dày nói “nhưng ta đã xem ngươi là bằng hữu nha” nàng đưa tay, vứt tang điêu đã bị thiêu trên mặt đất “ngươi xem, kẻ hại người đã bị báo ứng, bị sét đánh chết, còn Tinh Quang đạo tặc ở trên thành lâu xem hành hình không cẩn thận rơi xuống mà chết. Ác có ác báo”
Mục Thanh thản nhiên nhìn cái xác tang điêu, chuyển đề tài “ngươi tự xông vào Mao Sơn sao?”
Tự tiện xông vào?A Sơ giả vờ không hiểu ý hắn “chẳng lẽ các ngươi đã mua ngọn núi này rồi sao?”
“Ngươi muốn đi đâu thì tùy nhưng không được sư phụ đồng ý, không được vào Mao Sơn phái nửa bước”
A Sơ càng muốn tiến vào, nhìn Mục Thanh không chớp mắt “nếu ta nhất định vào thì sao? không riêng gì hôm nay, sau này ngày nào ta cũng tới”
Mục Thanh lui ra sau, nắm chặt trường kiếm “ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài”
A Sơ vẫn không né, Mục Thanh lại thực sự rút kiếm đâm tới. A Sơ phi thân né tránh, đứng trên đá, chưa nói được câu nào, Mục Thanh đã phóng ra chiêu số thứ nhất, phá tảng đá thành hai nửa. A Sơ trượt chân ngã xuống, còn chưa đứng vững thì thắt lưng đã thấy đau đớn, cúi đầu, nhìn quần áo bên hông rách thành hai mảnh, lộ ra da thịt non mịn còn có vết hồng ngân thật dài.
Máu tươi nhiễm ướt vải dệt, một kiếm này của Mục Thanh không lưu tình chút nào, da tróc thịt bong. A Sơ không dám đụng tới miệng vết thương, vì da thịt bị thương đụng tới càng thêm đau. Thân thể giống như bị cắt làm hai, cúi người, lảo đảo ngồi xuống, thắt lưng càng thêm đau.
Thân kiếm run nhè nhẹ, một giọt máu còn đọng trên mũi kiếm. Mục Thanh sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui ra sau từng bước, trong khoảnh khắc tay chân lạnh như băng, cả người tái nhợt giống như bị gió cuốn, lắc lư lảo đảo…
A Sơ cười khổ một tiếng, châm chọc nói “người bị thương là ta, sao bộ dáng của ngươi lại thống khổ như vậy?”
Mục Thanh hoảng hốt, thì thào “chuyện kia vốn không nên trách ngươi, nhưng trong lòng ta rất buồn bực, giận ngươi vì sao làm điều thừa, chuyện vốn không liên quan tới ngươi, sao ngươi cứ muốn xen vào. Ta càng thêm khó chịu, cho nên ta giận ngươi…rất giận ngươi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook