Thưởng Thức
-
C81: Chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau
Hai người đã có một ngày cuối tuần mệt mỏi.
Đồng hồ sinh học của Diêu Nhiễm không hoạt động vào sáng thứ Hai, nàng bị đồng hồ báo thức buộc phải thức dậy. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên cạnh mình, Khương Niệm lúc ngủ rất thích ôm nàng vào lòng, không giữ được bình tĩnh.
Sáng sớm có hẹn với khách hàng, Khương Niệm không ngủ nướng được, cô cùng Diêu Nhiễm nằm trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, nheo mắt, ôm eo nàng như ôm một viên kẹo.
Diêu Nhiễm thấy vậy muốn cười, nhắc nhở: "Ngủ nữa sẽ muộn mất."
Khương Niệm thoải mái tựa vào vai nàng: "Ừm, em không muốn suy nghĩ nữa, em mệt quá."
Vẫn còn cảm thấy mệt, Diêu Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ vào má cô để đánh thức.
Khương Niệm lúc này mới mở mắt ra, nhìn rõ người trước mặt, mỉm cười như hoa, cúi đầu hôn lên vai nàng.
Diêu Nhiễm nhìn nụ cười của cô rồi mỉm cười, phần trống rỗng lại được lấp đầy.
Khi thay quần áo, Diêu Nhiễm đặc biệt chọn một chiếc áo len cổ lọ, trên cổ nàng có rất nhiều vết hôn. May mắn thay, lúc này đang là mùa đông nên rất dễ che đậy. Nhưng nàng cũng không nói gì, Khương Niệm cũng không khá hơn là mấy... Nàng nhận ra bản thân cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuyết đã rơi mấy ngày rồi, hai bên đường trắng xóa.
Studio không quá bận rộn. Mọi người đều dành thời gian ra ngoài chơi đắp người tuyết. Họ đều là những người trẻ tuổi, có khoảng thời gian chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ.
Khương Niệm chụp ảnh con đường đầy tuyết vô cùng lãng mạn với những bông tuyết trên bầu trời. Khi đăng lên vòng bạn bè, cô chọn chỉ hiển thị cho một người và viết thêm: Hôm nay tuyết rơi đẹp quá, chị có thấy không?
Khi họ xa nhau, cô nhớ nàng nhưng không dám đến bên nàng, cô sẽ đăng một status như thế này trên vòng bạn bè. Cho dù không nhận được trả lời.
Buổi trưa, Khương Niệm nhìn điện thoại, phát hiện có tin nhắn trả lời.
Diêu Nhiễm trả lời cô ấy:
Đã nhìn thấy.
Khương Niệm nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời một lúc lâu, tự cười một mình, trong lòng cảm thấy chua chát mà ngọt ngào.
Diêu Nhiễm luôn nhìn thấy và dễ dàng có thể phát hiện ra một số hoạt động của Khương Niệm chỉ có nàng mới nhìn thấy được...
Biết Diêu Nhiễm có chút thời gian rảnh rỗi, Khương Niệm đã gửi cho nàng một bức ảnh của cô và người tuyết nhỏ do cô làm.
Diêu Nhiễm bấm vào ảnh, không nhịn được cười lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Khương Niệm trong ảnh, lập tức trả lời: "Trông em thật ngốc."
Khương Niệm cũng cúi đầu cười nói: "Ngốc chỗ nào, rõ ràng rất dễ thương"
Giây tiếp theo.
Diêu Nhiễm: Ừ, dễ thương.
Cuộc trò chuyện vô bổ này khiến Khương Niệm vui vẻ. Một lúc sau, cô lại thấy Diêu Nhiễm nhắn tin:
Tan làm tôi sẽ đón em, đừng ở một mình nhé.
Khương Niệm từng bị quấy rối, Diêu Nhiễm vẫn lo lắng.
Vì điều này mà cả hai lại ngấm ngầm sống chung với nhau. Trở lại như trước đây.
Tuy nhiên Khương Niệm lại phát hiện Diêu tổng có vẻ bám dính hơn trước. Bây giờ dù có uống rượu hay không thì buổi tối nàng cũng sẽ kéo cô vào lòng ôm chặt.
Khương Niệm không thể kiềm chế được lâu, cô bắt đầu rúc vào nàng, hôn nàng bằng nhiều cách khác nhau một cách thoải mái, vừa dùng lòng bàn tay vuốt ve nàng.
Diêu Nhiễm cũng nương theo cô, hôn lại cô, hai người đều tình cảm và nồng nàn như nhau.
Khoảng thời gian xa nhau không thay đổi được điều gì, ngược lại còn khiến tình yêu giữa họ bền chặt hơn.
Buổi tối nhận được điện thoại của Tiết Doanh, Khương Niệm đang buồn ngủ ôm Diêu Nhiễm trong lòng, sắc đỏ trên mặt còn chưa phai hẳn.
Diêu Nhiễm lấy điện thoại cho cô, khi nhìn thấy Tiết tổng, nàng biết là mẹ Khương Niệm đang gọi.
Khương Niệm nghe điện thoại: "Tiết tổng?"
Diêu Nhiễm cảm thấy thú vị khi thấy cách hai mẹ con giao tiếp như những người bạn. Nàng cho rằng tính cách sôi nổi, vui vẻ của Khương Niệm chắc chắn được di truyền từ mẹ.
Tiết Doanh nghe được giọng nói uể oải của Khương Niệm, giống như đang ngái ngủ, bà trêu chọc: "Con cú đêm nhỏ của mẹ đi ngủ sớm thế à?"
Khương Niệm nhất thời không nói nên lời, nhìn Diêu Nhiễm mỉm cười, sau đó hỏi Tiết Doanh: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Tiết Doanh quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của con gái và hỏi khi nào cô sẽ đến Hải Thành.
Khương Niệm lúc này mới nhớ ra trước đây đã đề cập với Tiết Doanh, nói muốn đến chỗ bà ở Hải Thành để du lịch nghỉ ngơi. Vào thời điểm đó, cô đang buồn bã sau khi chia tay.
Nói chuyện ngắn gọn mấy phút, Khương Niệm cúp máy, nhẹ nhàng ôm Diêu Nhiễm một lúc. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngày đầu năm mới được nghỉ, chúng ta đi du lịch được không?"
Diêu Nhiễm: "Được."
Khương Niệm lười biếng cười nói: "Chị không định hỏi sẽ đi đâu à?"
Diêu Nhiễm nhìn cô, định nói điều gì đó.
"Được rồi, em hiểu, chỉ cần em ở bên chị là được." Khương Niệm đưa tay ôm mặt nàng, lời nói càng ngày càng kiêu ngạo: "Chỉ cần ở cùng với Cún Cưng Vui Vẻ, chị sẽ đặc biệt vui vẻ."
Diêu Nhiễm cau mày mỉm cười, xoa xoa cái mặt dày của cô.
Giọng điệu Khương Niệm trở nên nghiêm túc: "Đi Hải Thành nha, em muốn đưa chị về nhà, có được không?"
Cô nghĩ rằng điều này có thể mang lại cho cô sự an toàn hơn một chút. Cô vẫn sợ Diêu Nhiễm cho rằng cô chưa đủ nghiêm túc.
Diêu Nhiễm có thể cảm nhận được suy nghĩ của Khương Niệm, nàng chậm rãi vuốt tóc Khương Niệm, nhẹ giọng nói: "Được."
Khương Niệm vui vẻ cười: "Mẹ em nhất định rất thích chị."
Diêu Nhiễm: "Chắc chắn vậy sao?"
"Mẹ em cũng là một người nghiện công việc nên bà đặc biệt quý trọng những người yêu công việc." Khương Niệm nửa đùa nửa thật, "Với lại bạn gái em xinh đẹp và thanh lịch như vậy, ai nhìn cũng yêu...
Diêu Nhiễm đành phải cười chế giễu cô: "Không nghiêm túc."
Khương Niệm ôm nàng, cười ngọt ngào nói: "Mẹ em sẽ thích người mà em thích, bà rất tôn trọng em."
-
Ngày đầu tiên của năm mới, Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm về Hải Thành chơi hai ngày, chính thức ra mắt mẹ mình.
Hải Thành ấm hơn Bắc Lâm một chút, tuyết vẫn chưa rơi.
Sau khi ly hôn, Tiết Doanh bắt đầu sự nghiệp thứ hai ở Hải Thành và định cư ở đây kể từ đó.
Sau khi cha mẹ ly hôn, tuy Khương Niệm sống với ba Khương nhưng cô và Tiết Doanh tiếp xúc nhiều hơn và có mối quan hệ thân thiết hơn.
Tiết Doanh hối hận khi đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng Khương Niệm, bà suốt ngày bận rộn với sự nghiệp, nghĩ rằng nếu cô ở lại Khương gia sẽ được chăm sóc tốt hơn, nhưng thực tế không phải vậy. Sau đó bà muốn đưa Khương Niệm đến Hải Thành, nhưng Khương Niệm lại nói bạn bè cô đều ở Bắc Lâm, cô không muốn đổi chỗ ở.
Tiết Doanh luôn cảm thấy mình nợ con gái quá nhiều nên luôn yêu thương Khương Niệm vô điều kiện, tôn trọng mọi lựa chọn của con gái. Nói cách khác, bà ủng hộ việc Khương Niệm trở thành nghệ sĩ xăm hình và tự hào khen con gái mình cực ngầu.
Nghe tin Khương Niệm tới và dẫn theo bạn gái, Tiết Doanh đã hoãn mọi công việc đã lên lịch từ trước, lái xe ra sân bay đón.
"Mẹ." Sau khi rời khỏi sân bay, Khương Niệm lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tiết Doanh, tiến lại gần ôm lấy bà.
Tiết Doanh mỉm cười vui vẻ.
Sau khi ôm bà, Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm đến chỗ Tiết Doanh: "Tiết tổng, xin giới thiệu với mẹ, đây là bạn gái của con."
"Chào dì." Diêu Nhiễm mỉm cười chào hỏi, Tiết Doanh trẻ hơn nàng nghĩ.
Tuyết Doanh mỉm cười đáp lại. Bà năm nay đã năm mươi hai tuổi, tuy có nếp nhăn ở khóe mắt nhưng bà vẫn là một mỹ nhân thực sự. Tính tình Khương Niệm giống Tiết Doanh, tự do, thoải mái và nhiệt tình.
"Diêu Nhiễm đúng không?" Nụ cười của Tiết Doanh càng đậm, "Cháu còn đẹp hơn trong ảnh mà Niệm Niệm cho tôi xem."
"Cảm ơn dì."
Khương Niệm biết Tiết Doanh sẽ rất vui vẻ. Bất cứ ai gặp được một người phụ nữ dịu dàng và có học thức như Diêu Nhiễm đều sẽ thích nàng.
Tiết Doanh cũng thuận lời khen ngợi con gái mình: "Bảo bối, khiếu thẩm mỹ của con thật tốt."
Khương Niệm không hề khiêm tốn, "Đương nhiên."
"Chúng ta về nhà trước nhé."
Khương Niệm kể hết mọi chuyện cho Tiết Doanh, Tiết Doanh cũng hiểu đại khái về tình hình giữa hai người. Nói thật, ngày đó Khương Niệm nói muốn dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, bà đã rất ngạc nhiên, từ một người không nghiêm túc, cô đột nhiên lại trở nên nghiêm túc.
Bà đương nhiên vui mừng vì sự nghiêm túc của Khương Niệm, không nên lúc nào cũng hành động như người chưa trưởng thành, khiến bà lo lắng.
Trên đường về nhà, Tuyết Doanh trò chuyện với Diêu Nhiễm một lúc thì biết Diêu Nhiễm cũng làm trong ngành đầu tư tài chính nên họ có nhiều chủ đề chung hơn, và bà càng thích hơn.
Khương Niệm hơi buồn ngủ, theo thói quen dựa vào Diêu Nhiễm. Diêu Nhiễm muốn cô cư xử cho phải phép nhưng nàng không thể làm gì được trước vẻ ngoài vô liêm sỉ của cô.
Tiết Doanh thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu và cảm thấy khá vui vẻ.
Buổi tối Tiết Doanh bận rộn ở trong bếp, mỗi lần Khương Niệm tới, bà đều sẽ tự mình nấu một ít món ăn mà con gái yêu thích. Cũng có thể coi đó là một loại đền bù cho quá khứ.
Khương Niệm cùng Diêu Nhiễm đi vào phòng bếp phụ giúp một chút.
Tuyết Doanh nhìn thấy Khương Niệm thái rau một cách bài bản, bà ngạc nhiên hỏi: "Con ơi, con học điều này từ khi nào vậy?"
Diêu Nhiễm nghe được giọng điệu của Tiết Doanh liền nhìn về phía Khương Niệm, hiển nhiên trước đó Khương Niệm không biết nấu ăn.
Khương Niệm thản nhiên cười nói: "Không khó lắm."
Bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái, Tiết Doanh đã hỏi trước Khương Niệm xem Diêu Nhiễm thích ăn gì: "Nhiễm Nhiễm, cháu ăn nhiều một chút nhé."
"Cảm ơn dì."
"Không có gì, cứ tự nhiên. Dù sao thì sau này sẽ thường xuyên gặp mặt mà." Tiết Doanh rất nhiệt tình với Diêu Nhiễm, một mặt vì đây là người mà con gái bà thích. Mặt khác, bà cảm thấy hạnh phúc vì đột nhiên có thêm một cô con gái vừa trưởng thành và nhạy bén.
Khương Niệm ở một bên thì thầm với Diêu Nhiễm: "Tiết tổng của chúng ta không dễ vào bếp nấu ăn đâu."
Tiết Doanh nghe vậy liền phản đối: "Con bé vô tâm này, có khi nào con tới mà mẹ không nấu ăn cho con chưa?"
Khương Niệm cười.
Nói cười vui vẻ, Diêu Nhiễm dần trở nên ít thận trọng hơn, vui vẻ thưởng thức bữa ăn, thậm chí còn thoải mái hơn so với khi ăn ở nhà.
Ăn tối xong, Khương Niệm nghe hai người tham công tiếc việc bàn về tài chính, cô nghe không hiểu, cảm thấy nhàm chán nên chạy đi tắm.
Tiết Doanh và Diêu Nhiễm một mình trò chuyện một lúc, nói tới nói lui lại nói về Khương Niệm.
"Dù sao thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách tuổi tác nhỏ. Cháu đã nghĩ về điều đó chưa?"
"Thực ra, em ấy chỉ cho cháu biết mình bao nhiêu tuổi sau khi chúng cháu hẹn hò." Diêu Nhiễm cũng đoán được Tiết Doanh sẽ hỏi câu hỏi này, liền hùng hồn giải thích: "Lúc đầu cháu thấy không phù hợp, nhưng sau đó cháu bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều. Dì ơi, cháu rất nghiêm túc với Khương Niệm, cháu đã suy nghĩ kỹ về tương lai."
"Được, chỉ cần nghiêm túc thôi." Tiết Doanh đang đợi câu này, bà nhìn Diêu Nhiễm nói: "Nếu con bé dám vô lễ với cháu, tôi lập tức dạy dỗ nó."
Diêu Nhiễm buồn cười, Khương Niệm nhất định là kế thừa tính cách của Tiết Doanh. Đôi khi hai mẹ con còn nói chuyện khá giống nhau.
"Có lẽ cháu nên khoan dung hơn với tính tình của Niệm Niệm... Con bé từ nhỏ đã cố chấp, nhìn như chưa trưởng thành, có lẽ nó không giỏi chăm sóc người khác lắm."
Nghe Tiết Doanh nói như vậy, Diêu Nhiễm có vẻ trầm mặc. Khương Niệm có vẻ tùy tiện, nhưng nghĩ kỹ lại, Khương Niệm chưa bao giờ tùy tiện trước mặt nàng, cô rất cẩn thận trong việc chăm sóc nàng.
"Dì ơi, em ấy rất tốt bụng và tận tâm với cháu." Diêu Nhiễm cười nói: "Đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Bây giờ đến lượt Tiết Doanh im lặng, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy có người nói con gái mình "tận tâm". Đấy có phải là đứa con gái vô tâm của bà không?
Im lặng một lúc.
Tiết Doanh không khỏi mỉm cười, thở dài: "Niệm Niệm rất yêu cháu, hôm nay nhìn thấy con bé nấu ăn, tôi đã giật mình, trước kia ngay cả cơm cũng không nấu được."
Diêu Nhiễm cảm động: "Dạ."
Tiết Doanh nhìn đồng hồ, nói: "Muộn rồi, đi ngủ sớm đi."
.....
Diêu Nhiễm trở về phòng, lúc đi tắm ra đã thấy Khương Niệm đang ngủ say, có lẽ chạy loanh quanh cũng mệt rồi.
Nàng bước tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Khương Niệm, sau đó nghĩ đến những lời Tiết Doanh nói với mình. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Niệm, trầm tư một lát, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
Khương Niệm còn chưa ngủ, liền mở mắt ra, bắt quả tang. Cô mỉm cười dịu dàng với người trước mặt, khàn giọng hỏi: "Chị có thường xuyên lén hôn em không?"
Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của cô, dưới cái nhìn này, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Khương Niệm.
Trong lòng Khương Niệm tê dại, cô vui mừng đến mức tưởng mình đang mơ. Cô thậm chí còn cảm thấy bọn họ vừa mới bước vào giai đoạn yêu đương đích thực, bởi vì Diêu Nhiễm bắt đầu chủ động thể hiện tình cảm của mình với cô, trực tiếp thể hiện sự chiếm hữu và yêu thương, không còn kìm nén được sự nhiệt tình.
"Diêu tổng, tại sao chị ngày càng ít dè dặt vậy?"
Diêu Nhiễm cười, cố ý trêu chọc cô: "Ừ, vậy sau này tôi nên dè dặt hơn phải không?"
"Không." Khương Niệm lập tức cau mày, phản đối. Cô lại hỏi: "Chị đã nói gì với mẹ em lâu như vậy?"
Diêu Nhiễm xoa đầu cô, nghiêm túc nhẹ nhàng nói: "Tôi nói chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt."
_________
Tác giả có điều muốn nói:
Chú chó hạnh phúc và tỷ tỷ hiền lành woo woo woo
Đồng hồ sinh học của Diêu Nhiễm không hoạt động vào sáng thứ Hai, nàng bị đồng hồ báo thức buộc phải thức dậy. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bên cạnh mình, Khương Niệm lúc ngủ rất thích ôm nàng vào lòng, không giữ được bình tĩnh.
Sáng sớm có hẹn với khách hàng, Khương Niệm không ngủ nướng được, cô cùng Diêu Nhiễm nằm trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, nheo mắt, ôm eo nàng như ôm một viên kẹo.
Diêu Nhiễm thấy vậy muốn cười, nhắc nhở: "Ngủ nữa sẽ muộn mất."
Khương Niệm thoải mái tựa vào vai nàng: "Ừm, em không muốn suy nghĩ nữa, em mệt quá."
Vẫn còn cảm thấy mệt, Diêu Nhiễm đưa tay vỗ nhẹ vào má cô để đánh thức.
Khương Niệm lúc này mới mở mắt ra, nhìn rõ người trước mặt, mỉm cười như hoa, cúi đầu hôn lên vai nàng.
Diêu Nhiễm nhìn nụ cười của cô rồi mỉm cười, phần trống rỗng lại được lấp đầy.
Khi thay quần áo, Diêu Nhiễm đặc biệt chọn một chiếc áo len cổ lọ, trên cổ nàng có rất nhiều vết hôn. May mắn thay, lúc này đang là mùa đông nên rất dễ che đậy. Nhưng nàng cũng không nói gì, Khương Niệm cũng không khá hơn là mấy... Nàng nhận ra bản thân cũng không giữ được bình tĩnh.
Tuyết đã rơi mấy ngày rồi, hai bên đường trắng xóa.
Studio không quá bận rộn. Mọi người đều dành thời gian ra ngoài chơi đắp người tuyết. Họ đều là những người trẻ tuổi, có khoảng thời gian chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ.
Khương Niệm chụp ảnh con đường đầy tuyết vô cùng lãng mạn với những bông tuyết trên bầu trời. Khi đăng lên vòng bạn bè, cô chọn chỉ hiển thị cho một người và viết thêm: Hôm nay tuyết rơi đẹp quá, chị có thấy không?
Khi họ xa nhau, cô nhớ nàng nhưng không dám đến bên nàng, cô sẽ đăng một status như thế này trên vòng bạn bè. Cho dù không nhận được trả lời.
Buổi trưa, Khương Niệm nhìn điện thoại, phát hiện có tin nhắn trả lời.
Diêu Nhiễm trả lời cô ấy:
Đã nhìn thấy.
Khương Niệm nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời một lúc lâu, tự cười một mình, trong lòng cảm thấy chua chát mà ngọt ngào.
Diêu Nhiễm luôn nhìn thấy và dễ dàng có thể phát hiện ra một số hoạt động của Khương Niệm chỉ có nàng mới nhìn thấy được...
Biết Diêu Nhiễm có chút thời gian rảnh rỗi, Khương Niệm đã gửi cho nàng một bức ảnh của cô và người tuyết nhỏ do cô làm.
Diêu Nhiễm bấm vào ảnh, không nhịn được cười lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Khương Niệm trong ảnh, lập tức trả lời: "Trông em thật ngốc."
Khương Niệm cũng cúi đầu cười nói: "Ngốc chỗ nào, rõ ràng rất dễ thương"
Giây tiếp theo.
Diêu Nhiễm: Ừ, dễ thương.
Cuộc trò chuyện vô bổ này khiến Khương Niệm vui vẻ. Một lúc sau, cô lại thấy Diêu Nhiễm nhắn tin:
Tan làm tôi sẽ đón em, đừng ở một mình nhé.
Khương Niệm từng bị quấy rối, Diêu Nhiễm vẫn lo lắng.
Vì điều này mà cả hai lại ngấm ngầm sống chung với nhau. Trở lại như trước đây.
Tuy nhiên Khương Niệm lại phát hiện Diêu tổng có vẻ bám dính hơn trước. Bây giờ dù có uống rượu hay không thì buổi tối nàng cũng sẽ kéo cô vào lòng ôm chặt.
Khương Niệm không thể kiềm chế được lâu, cô bắt đầu rúc vào nàng, hôn nàng bằng nhiều cách khác nhau một cách thoải mái, vừa dùng lòng bàn tay vuốt ve nàng.
Diêu Nhiễm cũng nương theo cô, hôn lại cô, hai người đều tình cảm và nồng nàn như nhau.
Khoảng thời gian xa nhau không thay đổi được điều gì, ngược lại còn khiến tình yêu giữa họ bền chặt hơn.
Buổi tối nhận được điện thoại của Tiết Doanh, Khương Niệm đang buồn ngủ ôm Diêu Nhiễm trong lòng, sắc đỏ trên mặt còn chưa phai hẳn.
Diêu Nhiễm lấy điện thoại cho cô, khi nhìn thấy Tiết tổng, nàng biết là mẹ Khương Niệm đang gọi.
Khương Niệm nghe điện thoại: "Tiết tổng?"
Diêu Nhiễm cảm thấy thú vị khi thấy cách hai mẹ con giao tiếp như những người bạn. Nàng cho rằng tính cách sôi nổi, vui vẻ của Khương Niệm chắc chắn được di truyền từ mẹ.
Tiết Doanh nghe được giọng nói uể oải của Khương Niệm, giống như đang ngái ngủ, bà trêu chọc: "Con cú đêm nhỏ của mẹ đi ngủ sớm thế à?"
Khương Niệm nhất thời không nói nên lời, nhìn Diêu Nhiễm mỉm cười, sau đó hỏi Tiết Doanh: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Tiết Doanh quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của con gái và hỏi khi nào cô sẽ đến Hải Thành.
Khương Niệm lúc này mới nhớ ra trước đây đã đề cập với Tiết Doanh, nói muốn đến chỗ bà ở Hải Thành để du lịch nghỉ ngơi. Vào thời điểm đó, cô đang buồn bã sau khi chia tay.
Nói chuyện ngắn gọn mấy phút, Khương Niệm cúp máy, nhẹ nhàng ôm Diêu Nhiễm một lúc. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngày đầu năm mới được nghỉ, chúng ta đi du lịch được không?"
Diêu Nhiễm: "Được."
Khương Niệm lười biếng cười nói: "Chị không định hỏi sẽ đi đâu à?"
Diêu Nhiễm nhìn cô, định nói điều gì đó.
"Được rồi, em hiểu, chỉ cần em ở bên chị là được." Khương Niệm đưa tay ôm mặt nàng, lời nói càng ngày càng kiêu ngạo: "Chỉ cần ở cùng với Cún Cưng Vui Vẻ, chị sẽ đặc biệt vui vẻ."
Diêu Nhiễm cau mày mỉm cười, xoa xoa cái mặt dày của cô.
Giọng điệu Khương Niệm trở nên nghiêm túc: "Đi Hải Thành nha, em muốn đưa chị về nhà, có được không?"
Cô nghĩ rằng điều này có thể mang lại cho cô sự an toàn hơn một chút. Cô vẫn sợ Diêu Nhiễm cho rằng cô chưa đủ nghiêm túc.
Diêu Nhiễm có thể cảm nhận được suy nghĩ của Khương Niệm, nàng chậm rãi vuốt tóc Khương Niệm, nhẹ giọng nói: "Được."
Khương Niệm vui vẻ cười: "Mẹ em nhất định rất thích chị."
Diêu Nhiễm: "Chắc chắn vậy sao?"
"Mẹ em cũng là một người nghiện công việc nên bà đặc biệt quý trọng những người yêu công việc." Khương Niệm nửa đùa nửa thật, "Với lại bạn gái em xinh đẹp và thanh lịch như vậy, ai nhìn cũng yêu...
Diêu Nhiễm đành phải cười chế giễu cô: "Không nghiêm túc."
Khương Niệm ôm nàng, cười ngọt ngào nói: "Mẹ em sẽ thích người mà em thích, bà rất tôn trọng em."
-
Ngày đầu tiên của năm mới, Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm về Hải Thành chơi hai ngày, chính thức ra mắt mẹ mình.
Hải Thành ấm hơn Bắc Lâm một chút, tuyết vẫn chưa rơi.
Sau khi ly hôn, Tiết Doanh bắt đầu sự nghiệp thứ hai ở Hải Thành và định cư ở đây kể từ đó.
Sau khi cha mẹ ly hôn, tuy Khương Niệm sống với ba Khương nhưng cô và Tiết Doanh tiếp xúc nhiều hơn và có mối quan hệ thân thiết hơn.
Tiết Doanh hối hận khi đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng Khương Niệm, bà suốt ngày bận rộn với sự nghiệp, nghĩ rằng nếu cô ở lại Khương gia sẽ được chăm sóc tốt hơn, nhưng thực tế không phải vậy. Sau đó bà muốn đưa Khương Niệm đến Hải Thành, nhưng Khương Niệm lại nói bạn bè cô đều ở Bắc Lâm, cô không muốn đổi chỗ ở.
Tiết Doanh luôn cảm thấy mình nợ con gái quá nhiều nên luôn yêu thương Khương Niệm vô điều kiện, tôn trọng mọi lựa chọn của con gái. Nói cách khác, bà ủng hộ việc Khương Niệm trở thành nghệ sĩ xăm hình và tự hào khen con gái mình cực ngầu.
Nghe tin Khương Niệm tới và dẫn theo bạn gái, Tiết Doanh đã hoãn mọi công việc đã lên lịch từ trước, lái xe ra sân bay đón.
"Mẹ." Sau khi rời khỏi sân bay, Khương Niệm lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tiết Doanh, tiến lại gần ôm lấy bà.
Tiết Doanh mỉm cười vui vẻ.
Sau khi ôm bà, Khương Niệm dẫn Diêu Nhiễm đến chỗ Tiết Doanh: "Tiết tổng, xin giới thiệu với mẹ, đây là bạn gái của con."
"Chào dì." Diêu Nhiễm mỉm cười chào hỏi, Tiết Doanh trẻ hơn nàng nghĩ.
Tuyết Doanh mỉm cười đáp lại. Bà năm nay đã năm mươi hai tuổi, tuy có nếp nhăn ở khóe mắt nhưng bà vẫn là một mỹ nhân thực sự. Tính tình Khương Niệm giống Tiết Doanh, tự do, thoải mái và nhiệt tình.
"Diêu Nhiễm đúng không?" Nụ cười của Tiết Doanh càng đậm, "Cháu còn đẹp hơn trong ảnh mà Niệm Niệm cho tôi xem."
"Cảm ơn dì."
Khương Niệm biết Tiết Doanh sẽ rất vui vẻ. Bất cứ ai gặp được một người phụ nữ dịu dàng và có học thức như Diêu Nhiễm đều sẽ thích nàng.
Tiết Doanh cũng thuận lời khen ngợi con gái mình: "Bảo bối, khiếu thẩm mỹ của con thật tốt."
Khương Niệm không hề khiêm tốn, "Đương nhiên."
"Chúng ta về nhà trước nhé."
Khương Niệm kể hết mọi chuyện cho Tiết Doanh, Tiết Doanh cũng hiểu đại khái về tình hình giữa hai người. Nói thật, ngày đó Khương Niệm nói muốn dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, bà đã rất ngạc nhiên, từ một người không nghiêm túc, cô đột nhiên lại trở nên nghiêm túc.
Bà đương nhiên vui mừng vì sự nghiêm túc của Khương Niệm, không nên lúc nào cũng hành động như người chưa trưởng thành, khiến bà lo lắng.
Trên đường về nhà, Tuyết Doanh trò chuyện với Diêu Nhiễm một lúc thì biết Diêu Nhiễm cũng làm trong ngành đầu tư tài chính nên họ có nhiều chủ đề chung hơn, và bà càng thích hơn.
Khương Niệm hơi buồn ngủ, theo thói quen dựa vào Diêu Nhiễm. Diêu Nhiễm muốn cô cư xử cho phải phép nhưng nàng không thể làm gì được trước vẻ ngoài vô liêm sỉ của cô.
Tiết Doanh thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu và cảm thấy khá vui vẻ.
Buổi tối Tiết Doanh bận rộn ở trong bếp, mỗi lần Khương Niệm tới, bà đều sẽ tự mình nấu một ít món ăn mà con gái yêu thích. Cũng có thể coi đó là một loại đền bù cho quá khứ.
Khương Niệm cùng Diêu Nhiễm đi vào phòng bếp phụ giúp một chút.
Tuyết Doanh nhìn thấy Khương Niệm thái rau một cách bài bản, bà ngạc nhiên hỏi: "Con ơi, con học điều này từ khi nào vậy?"
Diêu Nhiễm nghe được giọng điệu của Tiết Doanh liền nhìn về phía Khương Niệm, hiển nhiên trước đó Khương Niệm không biết nấu ăn.
Khương Niệm thản nhiên cười nói: "Không khó lắm."
Bầu không khí trên bàn ăn rất thoải mái, Tiết Doanh đã hỏi trước Khương Niệm xem Diêu Nhiễm thích ăn gì: "Nhiễm Nhiễm, cháu ăn nhiều một chút nhé."
"Cảm ơn dì."
"Không có gì, cứ tự nhiên. Dù sao thì sau này sẽ thường xuyên gặp mặt mà." Tiết Doanh rất nhiệt tình với Diêu Nhiễm, một mặt vì đây là người mà con gái bà thích. Mặt khác, bà cảm thấy hạnh phúc vì đột nhiên có thêm một cô con gái vừa trưởng thành và nhạy bén.
Khương Niệm ở một bên thì thầm với Diêu Nhiễm: "Tiết tổng của chúng ta không dễ vào bếp nấu ăn đâu."
Tiết Doanh nghe vậy liền phản đối: "Con bé vô tâm này, có khi nào con tới mà mẹ không nấu ăn cho con chưa?"
Khương Niệm cười.
Nói cười vui vẻ, Diêu Nhiễm dần trở nên ít thận trọng hơn, vui vẻ thưởng thức bữa ăn, thậm chí còn thoải mái hơn so với khi ăn ở nhà.
Ăn tối xong, Khương Niệm nghe hai người tham công tiếc việc bàn về tài chính, cô nghe không hiểu, cảm thấy nhàm chán nên chạy đi tắm.
Tiết Doanh và Diêu Nhiễm một mình trò chuyện một lúc, nói tới nói lui lại nói về Khương Niệm.
"Dù sao thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách tuổi tác nhỏ. Cháu đã nghĩ về điều đó chưa?"
"Thực ra, em ấy chỉ cho cháu biết mình bao nhiêu tuổi sau khi chúng cháu hẹn hò." Diêu Nhiễm cũng đoán được Tiết Doanh sẽ hỏi câu hỏi này, liền hùng hồn giải thích: "Lúc đầu cháu thấy không phù hợp, nhưng sau đó cháu bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều. Dì ơi, cháu rất nghiêm túc với Khương Niệm, cháu đã suy nghĩ kỹ về tương lai."
"Được, chỉ cần nghiêm túc thôi." Tiết Doanh đang đợi câu này, bà nhìn Diêu Nhiễm nói: "Nếu con bé dám vô lễ với cháu, tôi lập tức dạy dỗ nó."
Diêu Nhiễm buồn cười, Khương Niệm nhất định là kế thừa tính cách của Tiết Doanh. Đôi khi hai mẹ con còn nói chuyện khá giống nhau.
"Có lẽ cháu nên khoan dung hơn với tính tình của Niệm Niệm... Con bé từ nhỏ đã cố chấp, nhìn như chưa trưởng thành, có lẽ nó không giỏi chăm sóc người khác lắm."
Nghe Tiết Doanh nói như vậy, Diêu Nhiễm có vẻ trầm mặc. Khương Niệm có vẻ tùy tiện, nhưng nghĩ kỹ lại, Khương Niệm chưa bao giờ tùy tiện trước mặt nàng, cô rất cẩn thận trong việc chăm sóc nàng.
"Dì ơi, em ấy rất tốt bụng và tận tâm với cháu." Diêu Nhiễm cười nói: "Đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Bây giờ đến lượt Tiết Doanh im lặng, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy có người nói con gái mình "tận tâm". Đấy có phải là đứa con gái vô tâm của bà không?
Im lặng một lúc.
Tiết Doanh không khỏi mỉm cười, thở dài: "Niệm Niệm rất yêu cháu, hôm nay nhìn thấy con bé nấu ăn, tôi đã giật mình, trước kia ngay cả cơm cũng không nấu được."
Diêu Nhiễm cảm động: "Dạ."
Tiết Doanh nhìn đồng hồ, nói: "Muộn rồi, đi ngủ sớm đi."
.....
Diêu Nhiễm trở về phòng, lúc đi tắm ra đã thấy Khương Niệm đang ngủ say, có lẽ chạy loanh quanh cũng mệt rồi.
Nàng bước tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Khương Niệm, sau đó nghĩ đến những lời Tiết Doanh nói với mình. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Niệm, trầm tư một lát, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
Khương Niệm còn chưa ngủ, liền mở mắt ra, bắt quả tang. Cô mỉm cười dịu dàng với người trước mặt, khàn giọng hỏi: "Chị có thường xuyên lén hôn em không?"
Diêu Nhiễm nhìn vào đôi mắt dịu dàng như nước của cô, dưới cái nhìn này, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi Khương Niệm.
Trong lòng Khương Niệm tê dại, cô vui mừng đến mức tưởng mình đang mơ. Cô thậm chí còn cảm thấy bọn họ vừa mới bước vào giai đoạn yêu đương đích thực, bởi vì Diêu Nhiễm bắt đầu chủ động thể hiện tình cảm của mình với cô, trực tiếp thể hiện sự chiếm hữu và yêu thương, không còn kìm nén được sự nhiệt tình.
"Diêu tổng, tại sao chị ngày càng ít dè dặt vậy?"
Diêu Nhiễm cười, cố ý trêu chọc cô: "Ừ, vậy sau này tôi nên dè dặt hơn phải không?"
"Không." Khương Niệm lập tức cau mày, phản đối. Cô lại hỏi: "Chị đã nói gì với mẹ em lâu như vậy?"
Diêu Nhiễm xoa đầu cô, nghiêm túc nhẹ nhàng nói: "Tôi nói chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt."
_________
Tác giả có điều muốn nói:
Chú chó hạnh phúc và tỷ tỷ hiền lành woo woo woo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook