Thượng Thư Đại Nhân, Biến!
-
Chương 61: Nhị nương, sớm vậy
Phương Uyển Chi vốn không nghĩ sẽ thấy Liên Dụ vào lúc này, dù không nghĩ cũng đã thấy, nàng không ngốc đến mức tưởng mình đang mơ, mặc hắn cầm ngón tay của nàng đưa lên miệng mút vết thương, nàng vội hỏi: “Chàng vào bằng cách nào?”
“Leo tường.”
“Dưới chân tường không có người canh gác à?”
“Có chứ, cho nên ta thả mê hương.”
Phương Uyển Chi tặc luỡi, vào đây quả thực không dễ dàng.
Liên Dụ lại nói: “Sao nàng lại thêu giày? Đầu ngón tay cũng bị chọc thành cái sàng rồi.”
Ngoài miệng không nói đau lòng, nhưng cái nhíu mày kia đã thể hiện hết thảy.
Phương đại cô nương không đáp lời, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn chặt môi dưới, cả trái tim cũng tràn đầy vị ngọt.
Thân là nữ tử, khó tránh khỏi sẽ hi vọng đối phương dỗ ngon dỗ ngọt nói lời bay bướm, nhưng mà như bây giờ, hai người đã mấy ngày không gặp, hắn không nói câu gì cả, nhưng nàng lại cảm nhận được sự chiều chuộng dịu dàng.
Nàng thích cảm giác như thế, cũng không hề xa lạ.
Hoa nến trong phòng chớp lên hai cái, tâm của đèn cầy cần phải cắt, ánh nến chiếu rọi lên mặt người kia, không khí lại thêm vài phần tế nhị.
Liên Dụ cũng nhìn Phương Uyển Chi thật kĩ, nàng mặc đồ trong nhà, tóc xõa ra, bởi vì đêm cuối thu hơi lạnh nên có khoác thêm một cái áo bông mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ trắng mịn và chiếc váy hoa nhỏ bên trong, cực kì đáng yêu.
Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, theo bản năng đưa tay giữ lấy xiêm y, giận dỗi.
Đuôi mắt nhếch lên cũng là một loại phong tình, tim Liên Dụ thoáng run rẩy.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thanh Liễu đang ngáp dài tới cắt hoa nến.
Liên Dụ liền phất tay dập tắt ánh đèn, không muốn để người ngoài biết hắn ở bên trong.
Phương Uyển Chi dừng một lúc rồi quay mặt ra ngoài nói.
“Không cần hầu hạ nữa, ta ngủ rồi.”
Bàn tay nắm thật chặt, tự dưng lại thấy căng thẳng.
Cho đến khi bước chân Thanh Liễu càng lúc càng xa, nàng mới dựa ra nệm ghế sau lưng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt Liên Dụ, dù nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy.
Mắt sáng, mũi cao, lông mày rất anh tuấn, đôi môi có hơi bạc màu, càng khiến hắn thêm phần thanh tú. Lúc nào gương mặt này cũng hiện lên vẻ mệt mỏi lười biếng, thích nằm, lúc ngồi cũng không ngồi thẳng. Hắn lười như thế, nhưng lại có phong thái nhàn vân dã hạc.
Áo quan bào của quan nhị phẩm là màu đỏ, hình hạc, người ba mươi mấy tuổi mặc lên lại thấy nghiêm túc, Liên Dụ mặc vào lại thấy có vẻ cà lơ phất phơ. Bì Bì có nói, khi nào trời nóng, ngay cả mũ quan của hắn cũng nghiêng lệch.
Hắn không phải là quan tốt trong lòng dân chúng, cũng không muốn ai ca tụng mình, bởi vì hắn nghĩ chỉ cần mình tự hiểu mình là được. Phần lớn các cửa hàng trong kinh đều là của Liên gia, vậy mà khi có người hỏi vay tiền, hắn sẽ chỉ vào bộ quan phục có vài mảnh vá. Ấy thế mà lúc trong dân gặp đại nạn, hắn sẽ chi rất nhiều khoản, không hề keo kiệt.
Phương Uyển Chi có chút buồn cười, đó là nam nhân của nàng đấy.
Nụ cười đó, có thêm chút kiêu ngạo, có cả ngọt ngào, nàng thấy hết, nên muốn hết lòng chiều chuộng hắn.
Phương đại cô nương không biết người ta ở chung như thế nào, nhưng chỉ cần có nàng ở đây, Liên Dụ sẽ tùy hứng như hài tử, đôi lúc còn muốn được nuông chiều, nàng mắng thế nào cũng được, nhưng người ngoài nói một câu thôi cũng chỉnh chết người ta.
Thậm chí có lúc nàng có cảm giác như thành nương hắn vậy.
Nàng nói với hắn:
“Vương Thủ Tài gần đây lại mập rồi, lúc ta không có ở đó, chàng lại cho nó ăn thịt phải không?”
Liên Dụ cũng nghiêng người dựa vào nệm, không hề muốn nói chuyện về Vương Thủ Tài lúc này.
Mái tóc dài của Phương Uyển Chi xõa trên gối, cùng với gió thu đêm, tỏa ra một mùi hương quế nhẹ dịu. Hắn nghiêng đầu kéo một sợi tóc dài trong tay, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Những ngày qua hắn không được gặp nàng, chuyện bát quái trên phố cũng không có người kể cho nghe, dù có người nói cũng không êm tai như nàng hay kể. Một người cô đơn đã hai mươi bảy năm, một khi có người ở bên, hắn sẽ thấy cuộc sống trước kia của mình dường như chẳng có ý nghĩa gì.
Liên Dụ nói: “Uyển Chi, những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”
Nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại, mặt đã đỏ ửng cả lên, may mà đèn cầy trong phòng đã tắt, nếu không Liên Dụ cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn không biết nói lời đường mật, cũng không biết dỗ dành người ta. Ngày thường ở trong triều nghe nhiều lời nịnh hót, cho nên hắn thấy nói mấy câu đó rất ngượng mồm.
Giờ hắn cũng đang ngượng lắm.
Sau khi nói xong Liên Dụ liền quay lưng về phía Phương Uyển Chi, không lên tiếng.
Sau lưng có người giật giật, Liên Dụ biết là Phương Uyển Chi muốn nhìn hắn.
“Ngượng à?”
Thanh âm mang theo tiếng khúc khích vui vẻ.
Liên các lão tự kỉ đã nhiều năm, tự nhận là chưa từng phải sợ hãi thứ gì, cho nên vội quay người lại.
“Có gì mà ngượng, người cũng là của ta mà.”
Phương Uyển Chi vẫn cười, cơ thể mềm mại tựa vào ngực hắn.
“Ta cũng nhớ chàng.”
Đây là lần đầu tiên Phương đại cô nương yêu thương nhung nhớ, lúc này nàng cũng không muốn nghĩ đến quy củ thể thống gì nữa, nam nhân này là của nàng, nàng muốn ôm thì ôm. Khóe miệng bất giác cong lên bởi vì người này hiếm khi trở nên ngây ngẩn.
Hai người tựa vào nhau một lúc, trên người là áo mùa thu khá dày, nhưng không ai muốn động đậy, cứ nói câu này câu khác, lúc hứng lên thì đấu võ mồm, cũng không nhớ là ai bắt đầu trước, từng câu từng chữ vẫn đầy tình ý triền miên.
Một đêm ngủ say, Phương đại cô nương là người ít khi thức khuya, tối qua ngủ trễ cho nên hôm nay dậy muộn. Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, thấy có hơi nóng, cái áo khoác bằng vải bông không biết rơi chỗ nào, chiếc váy ngủ trên người cũng nhăm nhúm như xác mướp. Bên eo là một cánh tay gầy nhưng cực kì tinh tráng vắt qua. Nàng quay lại nhìn, là gương mặt thanh tú tinh xảo, cực kì đẹp mắt.
Liên Dụ còn ngủ.
Phương Uyển Chi ngáp thêm một cái, cả người vẫn còn mơ màng, đầu cũng không hoạt động. Lúc hai người ở Nhạn Nam vẫn thường xuyên nghỉ ngơi như thế, cho nên nàng không hề cảm thấy mất tự nhiên, vô thức khoác thêm bộ quần áo đi tới phòng bếp.
Hình như là muốn đi làm cơm, trong bụng còn suy nghĩ, sáng nay ăn gì nhỉ.
Đầu óc Phương đại cô nương còn chưa rõ ràng, mơ mơ màng màng mở cửa đi ra ngoài. Đúng lúc Lô Thúy Hoa đưa đồ ăn sáng sang.
Cửa chính khuê phòng nửa mở, Lô nhị nương liền biết là nàng đã tỉnh, vừa bước vào đã thấy màn trướng còn buông, bà đưa tay vén lên: “Tối qua con thêu…”
Thêu cái gì cũng không nói ra được nữa, miệng há hốc cứng đờ, hù chết bà rồi.
Lô nhị nương vuốt ngực, Liên Dụ thì nhíu mày. Bà như bị mắc nghẹn trong cổ họng, trợn trắng mắt tưởng hôn mê, còn Liên Dụ thì mất hứng vì bị đánh thức, ôm chăn mền ngồi dậy, hai tay như vô thức đưa sang bên gối, hẳn là tìm Phương Uyển Chi, thấy không có người ở đây, hắn lười biếng ngáp một cái, rồi chào Lô Thúy Hoa:
“Nhị nương, sớm vậy.”
Nhị nương không thấy sớm đâu, nếu như có thể, nhị nương tình nguyện tới trễ hơn một chút.
Lúc Phương Uyển Chi đang vén tay áo làm bánh nướng áp chảo trong phòng bếp thì đột nhiên giật mình phát hiện đây là bếp nhà mình mà, đầu bếp còn đang đỏ mắt cầm con dao phay đứng cạnh bên bếp lò, vẻ mặt như tráng sĩ cắt cổ tay nói:
“Tiểu thư, tiểu thư muốn đoạt chén cơm của nô tài sao?”
Phương Uyển Chi lắc đầu, ngẩn ra một lúc thì thấy Liên Dụ mặc quan bào đi vào bên trong, nút áo cũng chưa buộc lại nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có Bì Bì cầm mũ quan đi theo. Hắn bước thẳng tới cầm một cái bánh trong nồi, vừa nhai vừa nói: “Hôm nay đã muộn rồi, ta phải tới nha môn một chuyến đã”.
Phương Uyển Chi theo bản năng đưa tay gấp lại cổ áo cho hắn, mang mũ quan xong, Liên Dụ hôn lên trán nàng một cái, rất dịu dàng nói cho nàng biết:
“Nhị nương đang đòi nhảy giếng ở hậu viện kìa, nàng đi khuyên bà đi.”
Liên Dụ vừa định ra khỏi cửa đã bị Phương Uyển Chi hùm hổ nhéo lỗ tai.
Bởi vì hắn nói với Lô Thúy Hoa, hai người họ ở Nhạn Nam lúc nào cũng ngủ như vậy cả.
Lô Thúy Hoa cứ thế nháo mất vài ngày, ầm ĩ xong thì cũng không ngăn cản Liên Dụ và Phương Uyển Chi gặp mặt nữa, bà trừng lớn mắt làm vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng mình may y phục cho tôn tử tương lai. Phương Uyển Chi mấy lần định nói cho bà biết, hai người họ chưa thể có hài tử nhanh vậy được đâu, nhưng nghĩ mấy lần cũng thấy quá ngượng ngùng, nên lại thôi.
Liên tiếp mấy ngày, Liên Dụ đều ăn sáng ở Phương gia, bởi vì không muốn để người ta nói ra nói vào, cho nên lần nào cũng phải đi bằng cửa sau, Liên các lão có phần bất mãn. Tại sao cứ cảm giác như mình và Phương Uyển Chi lén la lén lút vậy.
Hắn vừa phát biểu ý kiến trên đã bị nhéo lỗ tai đến đỏ bừng, cho nên không dám nói lại nữa.
Nửa đêm tỉnh mộng, hắn cầm gương đồng soi thử, lỗ tai cũng bị nữ tử chanh chua kia nhéo cho nát bét rồi. Giờ nàng ấy càng lúc càng quen tay nữa kìa, Bì Bì nhìn không được mới nói cho hắn biết, buổi tối soi gương không tốt chút nào đâu.
Bì Bì nói: “Không phải là chưa cưới à? Bây giờ ngài hối hận vẫn còn kịp đó.”
Liên Dụ lật lật bàn tính xem sổ sách, ngay cả mắt cũng không thèm ngước lên.
“Vì sao phải hối hận?”
Hắn ước gì không được cưới Phương Uyển Chi ngay lúc này ấy chứ.
“Vậy ngài than thở cả ngày làm gì? ”
“Ta buồn miệng thôi.”
Hoặc là mình đang khoe khoang? Liên Dụ cũng không biết. Chỉ là khi hắn nghĩ tới trong nhà sắp có một nữ tử chanh chua chuyển tới, tự nhiên lại thấy hưng phấn lạ thường, mặc dù cách hắn thể hiện sự hưng phấn không giống người thường một chút.
Người đời ai cũng muốn vợ chồng hoà thuận, cử án tề mi, không bao giờ cãi nhau. Cha và nương Liên Dụ lại luôn ầm ĩ nửa đời người, mỗi lần cãi nhau xong hai người lại thân thiết hơn, tốt đến mức, cha Liên Dụ đi, mẹ của hắn cũng không muốn sống.
Đến bây giờ Liên Dụ vẫn còn nhớ rõ, khi mẹ hắn nằm trên giường bệnh, quyến luyến vuốt ve cây trâm cha hắn tặng lúc ngày đại hôn, bà khẽ thì thầm: “Không biết có còn kiếp sau hay không, nếu như có, chỉ mong được trải qua cùng ông ấy”.
Lúc ấy Liên Dụ còn nhỏ, không thể nào hiểu được lưu luyến yêu thương là thứ gì. Giờ hắn hai mươi bảy tuổi, cũng tìm được cô nương mình thương yêu, cô nương ấy rất dữ, không dịu dàng chút nào, nhưng hắn lại vô cùng thích, thích đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng muốn đi cùng nàng.
Ngày kế khi nhìn thấy Phương Uyển Chi, Liên Dụ muốn biểu đạt tâm ý của mình một chút, cho nên cắn hạt dưa hỏi:
“Sau này hai ta chết nằm chung một quan tài đi?” Nghe nói như vậy có thể gặp nhau ở kiếp sau đó.
Kết quả là hắn bị Phương Uyển Chi đuổi mắng cả buổi sáng.
Nào có ai mới sáng sớm đã nói mấy chuyện xúi quẩy này.
Liên Dụ không cãi lại nàng, tung người một cái nhảy lên mái hiên, mặc Phương Uyển Chi đứng dưới đất nhón chân lên trừng mắt, cuộc sống này thật sự rất tuyệt vời.
—-2015/10/25 14:16:34|18270056—-
“Leo tường.”
“Dưới chân tường không có người canh gác à?”
“Có chứ, cho nên ta thả mê hương.”
Phương Uyển Chi tặc luỡi, vào đây quả thực không dễ dàng.
Liên Dụ lại nói: “Sao nàng lại thêu giày? Đầu ngón tay cũng bị chọc thành cái sàng rồi.”
Ngoài miệng không nói đau lòng, nhưng cái nhíu mày kia đã thể hiện hết thảy.
Phương đại cô nương không đáp lời, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn chặt môi dưới, cả trái tim cũng tràn đầy vị ngọt.
Thân là nữ tử, khó tránh khỏi sẽ hi vọng đối phương dỗ ngon dỗ ngọt nói lời bay bướm, nhưng mà như bây giờ, hai người đã mấy ngày không gặp, hắn không nói câu gì cả, nhưng nàng lại cảm nhận được sự chiều chuộng dịu dàng.
Nàng thích cảm giác như thế, cũng không hề xa lạ.
Hoa nến trong phòng chớp lên hai cái, tâm của đèn cầy cần phải cắt, ánh nến chiếu rọi lên mặt người kia, không khí lại thêm vài phần tế nhị.
Liên Dụ cũng nhìn Phương Uyển Chi thật kĩ, nàng mặc đồ trong nhà, tóc xõa ra, bởi vì đêm cuối thu hơi lạnh nên có khoác thêm một cái áo bông mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ trắng mịn và chiếc váy hoa nhỏ bên trong, cực kì đáng yêu.
Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, theo bản năng đưa tay giữ lấy xiêm y, giận dỗi.
Đuôi mắt nhếch lên cũng là một loại phong tình, tim Liên Dụ thoáng run rẩy.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thanh Liễu đang ngáp dài tới cắt hoa nến.
Liên Dụ liền phất tay dập tắt ánh đèn, không muốn để người ngoài biết hắn ở bên trong.
Phương Uyển Chi dừng một lúc rồi quay mặt ra ngoài nói.
“Không cần hầu hạ nữa, ta ngủ rồi.”
Bàn tay nắm thật chặt, tự dưng lại thấy căng thẳng.
Cho đến khi bước chân Thanh Liễu càng lúc càng xa, nàng mới dựa ra nệm ghế sau lưng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt Liên Dụ, dù nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy.
Mắt sáng, mũi cao, lông mày rất anh tuấn, đôi môi có hơi bạc màu, càng khiến hắn thêm phần thanh tú. Lúc nào gương mặt này cũng hiện lên vẻ mệt mỏi lười biếng, thích nằm, lúc ngồi cũng không ngồi thẳng. Hắn lười như thế, nhưng lại có phong thái nhàn vân dã hạc.
Áo quan bào của quan nhị phẩm là màu đỏ, hình hạc, người ba mươi mấy tuổi mặc lên lại thấy nghiêm túc, Liên Dụ mặc vào lại thấy có vẻ cà lơ phất phơ. Bì Bì có nói, khi nào trời nóng, ngay cả mũ quan của hắn cũng nghiêng lệch.
Hắn không phải là quan tốt trong lòng dân chúng, cũng không muốn ai ca tụng mình, bởi vì hắn nghĩ chỉ cần mình tự hiểu mình là được. Phần lớn các cửa hàng trong kinh đều là của Liên gia, vậy mà khi có người hỏi vay tiền, hắn sẽ chỉ vào bộ quan phục có vài mảnh vá. Ấy thế mà lúc trong dân gặp đại nạn, hắn sẽ chi rất nhiều khoản, không hề keo kiệt.
Phương Uyển Chi có chút buồn cười, đó là nam nhân của nàng đấy.
Nụ cười đó, có thêm chút kiêu ngạo, có cả ngọt ngào, nàng thấy hết, nên muốn hết lòng chiều chuộng hắn.
Phương đại cô nương không biết người ta ở chung như thế nào, nhưng chỉ cần có nàng ở đây, Liên Dụ sẽ tùy hứng như hài tử, đôi lúc còn muốn được nuông chiều, nàng mắng thế nào cũng được, nhưng người ngoài nói một câu thôi cũng chỉnh chết người ta.
Thậm chí có lúc nàng có cảm giác như thành nương hắn vậy.
Nàng nói với hắn:
“Vương Thủ Tài gần đây lại mập rồi, lúc ta không có ở đó, chàng lại cho nó ăn thịt phải không?”
Liên Dụ cũng nghiêng người dựa vào nệm, không hề muốn nói chuyện về Vương Thủ Tài lúc này.
Mái tóc dài của Phương Uyển Chi xõa trên gối, cùng với gió thu đêm, tỏa ra một mùi hương quế nhẹ dịu. Hắn nghiêng đầu kéo một sợi tóc dài trong tay, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Những ngày qua hắn không được gặp nàng, chuyện bát quái trên phố cũng không có người kể cho nghe, dù có người nói cũng không êm tai như nàng hay kể. Một người cô đơn đã hai mươi bảy năm, một khi có người ở bên, hắn sẽ thấy cuộc sống trước kia của mình dường như chẳng có ý nghĩa gì.
Liên Dụ nói: “Uyển Chi, những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”
Nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại, mặt đã đỏ ửng cả lên, may mà đèn cầy trong phòng đã tắt, nếu không Liên Dụ cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn không biết nói lời đường mật, cũng không biết dỗ dành người ta. Ngày thường ở trong triều nghe nhiều lời nịnh hót, cho nên hắn thấy nói mấy câu đó rất ngượng mồm.
Giờ hắn cũng đang ngượng lắm.
Sau khi nói xong Liên Dụ liền quay lưng về phía Phương Uyển Chi, không lên tiếng.
Sau lưng có người giật giật, Liên Dụ biết là Phương Uyển Chi muốn nhìn hắn.
“Ngượng à?”
Thanh âm mang theo tiếng khúc khích vui vẻ.
Liên các lão tự kỉ đã nhiều năm, tự nhận là chưa từng phải sợ hãi thứ gì, cho nên vội quay người lại.
“Có gì mà ngượng, người cũng là của ta mà.”
Phương Uyển Chi vẫn cười, cơ thể mềm mại tựa vào ngực hắn.
“Ta cũng nhớ chàng.”
Đây là lần đầu tiên Phương đại cô nương yêu thương nhung nhớ, lúc này nàng cũng không muốn nghĩ đến quy củ thể thống gì nữa, nam nhân này là của nàng, nàng muốn ôm thì ôm. Khóe miệng bất giác cong lên bởi vì người này hiếm khi trở nên ngây ngẩn.
Hai người tựa vào nhau một lúc, trên người là áo mùa thu khá dày, nhưng không ai muốn động đậy, cứ nói câu này câu khác, lúc hứng lên thì đấu võ mồm, cũng không nhớ là ai bắt đầu trước, từng câu từng chữ vẫn đầy tình ý triền miên.
Một đêm ngủ say, Phương đại cô nương là người ít khi thức khuya, tối qua ngủ trễ cho nên hôm nay dậy muộn. Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, thấy có hơi nóng, cái áo khoác bằng vải bông không biết rơi chỗ nào, chiếc váy ngủ trên người cũng nhăm nhúm như xác mướp. Bên eo là một cánh tay gầy nhưng cực kì tinh tráng vắt qua. Nàng quay lại nhìn, là gương mặt thanh tú tinh xảo, cực kì đẹp mắt.
Liên Dụ còn ngủ.
Phương Uyển Chi ngáp thêm một cái, cả người vẫn còn mơ màng, đầu cũng không hoạt động. Lúc hai người ở Nhạn Nam vẫn thường xuyên nghỉ ngơi như thế, cho nên nàng không hề cảm thấy mất tự nhiên, vô thức khoác thêm bộ quần áo đi tới phòng bếp.
Hình như là muốn đi làm cơm, trong bụng còn suy nghĩ, sáng nay ăn gì nhỉ.
Đầu óc Phương đại cô nương còn chưa rõ ràng, mơ mơ màng màng mở cửa đi ra ngoài. Đúng lúc Lô Thúy Hoa đưa đồ ăn sáng sang.
Cửa chính khuê phòng nửa mở, Lô nhị nương liền biết là nàng đã tỉnh, vừa bước vào đã thấy màn trướng còn buông, bà đưa tay vén lên: “Tối qua con thêu…”
Thêu cái gì cũng không nói ra được nữa, miệng há hốc cứng đờ, hù chết bà rồi.
Lô nhị nương vuốt ngực, Liên Dụ thì nhíu mày. Bà như bị mắc nghẹn trong cổ họng, trợn trắng mắt tưởng hôn mê, còn Liên Dụ thì mất hứng vì bị đánh thức, ôm chăn mền ngồi dậy, hai tay như vô thức đưa sang bên gối, hẳn là tìm Phương Uyển Chi, thấy không có người ở đây, hắn lười biếng ngáp một cái, rồi chào Lô Thúy Hoa:
“Nhị nương, sớm vậy.”
Nhị nương không thấy sớm đâu, nếu như có thể, nhị nương tình nguyện tới trễ hơn một chút.
Lúc Phương Uyển Chi đang vén tay áo làm bánh nướng áp chảo trong phòng bếp thì đột nhiên giật mình phát hiện đây là bếp nhà mình mà, đầu bếp còn đang đỏ mắt cầm con dao phay đứng cạnh bên bếp lò, vẻ mặt như tráng sĩ cắt cổ tay nói:
“Tiểu thư, tiểu thư muốn đoạt chén cơm của nô tài sao?”
Phương Uyển Chi lắc đầu, ngẩn ra một lúc thì thấy Liên Dụ mặc quan bào đi vào bên trong, nút áo cũng chưa buộc lại nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có Bì Bì cầm mũ quan đi theo. Hắn bước thẳng tới cầm một cái bánh trong nồi, vừa nhai vừa nói: “Hôm nay đã muộn rồi, ta phải tới nha môn một chuyến đã”.
Phương Uyển Chi theo bản năng đưa tay gấp lại cổ áo cho hắn, mang mũ quan xong, Liên Dụ hôn lên trán nàng một cái, rất dịu dàng nói cho nàng biết:
“Nhị nương đang đòi nhảy giếng ở hậu viện kìa, nàng đi khuyên bà đi.”
Liên Dụ vừa định ra khỏi cửa đã bị Phương Uyển Chi hùm hổ nhéo lỗ tai.
Bởi vì hắn nói với Lô Thúy Hoa, hai người họ ở Nhạn Nam lúc nào cũng ngủ như vậy cả.
Lô Thúy Hoa cứ thế nháo mất vài ngày, ầm ĩ xong thì cũng không ngăn cản Liên Dụ và Phương Uyển Chi gặp mặt nữa, bà trừng lớn mắt làm vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng mình may y phục cho tôn tử tương lai. Phương Uyển Chi mấy lần định nói cho bà biết, hai người họ chưa thể có hài tử nhanh vậy được đâu, nhưng nghĩ mấy lần cũng thấy quá ngượng ngùng, nên lại thôi.
Liên tiếp mấy ngày, Liên Dụ đều ăn sáng ở Phương gia, bởi vì không muốn để người ta nói ra nói vào, cho nên lần nào cũng phải đi bằng cửa sau, Liên các lão có phần bất mãn. Tại sao cứ cảm giác như mình và Phương Uyển Chi lén la lén lút vậy.
Hắn vừa phát biểu ý kiến trên đã bị nhéo lỗ tai đến đỏ bừng, cho nên không dám nói lại nữa.
Nửa đêm tỉnh mộng, hắn cầm gương đồng soi thử, lỗ tai cũng bị nữ tử chanh chua kia nhéo cho nát bét rồi. Giờ nàng ấy càng lúc càng quen tay nữa kìa, Bì Bì nhìn không được mới nói cho hắn biết, buổi tối soi gương không tốt chút nào đâu.
Bì Bì nói: “Không phải là chưa cưới à? Bây giờ ngài hối hận vẫn còn kịp đó.”
Liên Dụ lật lật bàn tính xem sổ sách, ngay cả mắt cũng không thèm ngước lên.
“Vì sao phải hối hận?”
Hắn ước gì không được cưới Phương Uyển Chi ngay lúc này ấy chứ.
“Vậy ngài than thở cả ngày làm gì? ”
“Ta buồn miệng thôi.”
Hoặc là mình đang khoe khoang? Liên Dụ cũng không biết. Chỉ là khi hắn nghĩ tới trong nhà sắp có một nữ tử chanh chua chuyển tới, tự nhiên lại thấy hưng phấn lạ thường, mặc dù cách hắn thể hiện sự hưng phấn không giống người thường một chút.
Người đời ai cũng muốn vợ chồng hoà thuận, cử án tề mi, không bao giờ cãi nhau. Cha và nương Liên Dụ lại luôn ầm ĩ nửa đời người, mỗi lần cãi nhau xong hai người lại thân thiết hơn, tốt đến mức, cha Liên Dụ đi, mẹ của hắn cũng không muốn sống.
Đến bây giờ Liên Dụ vẫn còn nhớ rõ, khi mẹ hắn nằm trên giường bệnh, quyến luyến vuốt ve cây trâm cha hắn tặng lúc ngày đại hôn, bà khẽ thì thầm: “Không biết có còn kiếp sau hay không, nếu như có, chỉ mong được trải qua cùng ông ấy”.
Lúc ấy Liên Dụ còn nhỏ, không thể nào hiểu được lưu luyến yêu thương là thứ gì. Giờ hắn hai mươi bảy tuổi, cũng tìm được cô nương mình thương yêu, cô nương ấy rất dữ, không dịu dàng chút nào, nhưng hắn lại vô cùng thích, thích đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng muốn đi cùng nàng.
Ngày kế khi nhìn thấy Phương Uyển Chi, Liên Dụ muốn biểu đạt tâm ý của mình một chút, cho nên cắn hạt dưa hỏi:
“Sau này hai ta chết nằm chung một quan tài đi?” Nghe nói như vậy có thể gặp nhau ở kiếp sau đó.
Kết quả là hắn bị Phương Uyển Chi đuổi mắng cả buổi sáng.
Nào có ai mới sáng sớm đã nói mấy chuyện xúi quẩy này.
Liên Dụ không cãi lại nàng, tung người một cái nhảy lên mái hiên, mặc Phương Uyển Chi đứng dưới đất nhón chân lên trừng mắt, cuộc sống này thật sự rất tuyệt vời.
—-2015/10/25 14:16:34|18270056—-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook